Chương 78: Anh là ai?
Tiểu Thuyết Hoa Hồng
28/03/2017
“Alô, đúng vậy, anh nói với em rồi mà, tối nay anh đi dự tiệc ở Hoàn Vũ. Có lẽ phải rất muộn mới kết thúc. Cái gì? Bây giờ em đến đây hả? Em
đang ở cửa rồi à?”
Sắc mặt Cảnh Nam Kiêu trở nên lo lắng.
Cố Thiên Tầm cũng không thèm giằng co nữa, dù gì Tần Tư Lam đến đây anh ta cũng sẽ không dám bám lấy mình nữa.
Quả nhiên không nằm ngoài dự liệu, vừa tắt điện thoại xong anh ta liền lập tức buông cô ra. Cô cười nhạt, chỉ cảm thấy giờ phút này anh ta đáng thương đến buồn cười.
Phòng tiệc bỗng vang lên tiếng nhạc khiêu vũ, dưới sự mời chào của người dẫn chương trình, từng đôi nam thanh nữ tú khoác tay nhau bước lên sân khấu. Chỉ có hai người họ đứng thẳng đơ như khúc gỗ, trông thật buồn cười. Đột nhiên một giọng nói nhẹ cất lên: “Nam Kiêu!”
Tần Tư Lam đã đến.
Cố Thiên Tầm quay người lại, nhìn thấy một dáng người mặc váy xanh lam nhạt đứng trước cửa.
Hiển nhiên cô ta đến khá vội vàng, đầu tóc còn chưa kịp làm, chỉ buộc sau vai như thường ngày. Tương ứng với điều đó, lớp trang điểm trên mặt cô ta cũng rất mờ nhạt.
Cảnh Nam Kiêu nhìn Cố Thiên Tầm một cái, môi mấp máy như định nói gì đó, nhưng cánh tay đã bị Tần Tư Lam khoác chặt lấy.
“Nam Kiêu, chúng ta đi khiêu vũ đi. Anh đi với em.” Cô ta nũng nịu như bình thường, làm như không hề nhìn thấy Cố Thiên Tầm. Cảnh Nam Kiêu không nhúc nhích, Tần Tư Lam liền kéo tay anh ta, “Nhanh lên anh, mọi người đều đang khiêu vũ rồi, chúng ta cứ đứng im như tượng vậy, ngại quá.”
Cảnh Nam Kiêu bị cô ta kéo lên sân khấu.
Ánh đèn cả căn phòng dần trở nên tối hơn. Chỉ còn một mình Cố Thiên Tầm đứng thừa thãi ở đó. Nhìn thấy chồng mình đang ôm chặt người phụ nữ khác, thân mật xoay vòng, đưa đẩy. Ánh mắt cô dần rời khỏi họ, cũng không hiểu mình đang tìm gì...
Trong đám đông những người là người đó, dễ dàng nhìn thấy bóng dáng anh, cũng như cô, đứng ngoài cuộc. Thế nhưng khác với sự cô đơn lạc lõng của cô là bên cạnh anh không thiếu những bóng hồng vây quanh.
Bọn họ lại bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt anh sâu thẳm, dường như có điều muốn nói. Cố Thiên Tầm lặng lẽ đứng ở đó, nhìn anh từ xa....Nhưng chỉ giây lát sau, người xuất hiện bên cạnh anh khiến cô không do dự quay bước.
Cảnh Dao.
Cô ta đứng bên cạnh anh, dựa tay vào má, nói chuyện gì đó.
Cảnh Nam Kiêu và Tần Tư Lam, Cảnh Dao với Mộ Dạ Bạch...
Bọn họ mới là những cặp đôi hoàn hảo, còn cô...
Ngẩng đầu nhìn ánh đèn chùm đang dần tối đi, cô cảm thấy cuộc sống của mình giờ khắc này cũng như vậy, tăm tối đến mức không thấy ánh sáng nào.
Kìm nén đến mức không thở nổi...
Hai tay nâng váy, đứng trên đôi giày cao gót 10 phân, bước qua từng lớp người, đi qua khu vực đồ ăn, tránh người phục vụ đưa rượu, cô đang định đưa tay đẩy cánh cửa dày và nặng ra...
Tay cô vừa chạm vào cánh cửa, còn chưa kjp đẩy ra thì đột nhiên cả phòng tiệc bỗng tối sầm lại. Một giây sau cô cảm thấy người mình nhẹ bẫng, cả người bị bế bổng lên khỏi mặt đất từ đằng sau.
Trời đất! Ai thế?
Cô đang định kêu lên thì môi đã bị người đó dùng lực đè lên.
Giây lát sau, cô bị bế sang một phòng nhỏ khác ở bên cạnh. Trong phòng đó giơ tay không nhìn thấy gì, cũng không có ai cả. Tim cô đập mạnh, bàn tay bịt lên môi cô lúc này mới buông ra. “Anh là ai? Định làm gì? Mau buông tôi ra! Có nghe thấy không hả?!”
Cô giãy giụa, đẩy bàn tay đang ôm lấy lưng mình ra.
Sắc mặt Cảnh Nam Kiêu trở nên lo lắng.
Cố Thiên Tầm cũng không thèm giằng co nữa, dù gì Tần Tư Lam đến đây anh ta cũng sẽ không dám bám lấy mình nữa.
Quả nhiên không nằm ngoài dự liệu, vừa tắt điện thoại xong anh ta liền lập tức buông cô ra. Cô cười nhạt, chỉ cảm thấy giờ phút này anh ta đáng thương đến buồn cười.
Phòng tiệc bỗng vang lên tiếng nhạc khiêu vũ, dưới sự mời chào của người dẫn chương trình, từng đôi nam thanh nữ tú khoác tay nhau bước lên sân khấu. Chỉ có hai người họ đứng thẳng đơ như khúc gỗ, trông thật buồn cười. Đột nhiên một giọng nói nhẹ cất lên: “Nam Kiêu!”
Tần Tư Lam đã đến.
Cố Thiên Tầm quay người lại, nhìn thấy một dáng người mặc váy xanh lam nhạt đứng trước cửa.
Hiển nhiên cô ta đến khá vội vàng, đầu tóc còn chưa kịp làm, chỉ buộc sau vai như thường ngày. Tương ứng với điều đó, lớp trang điểm trên mặt cô ta cũng rất mờ nhạt.
Cảnh Nam Kiêu nhìn Cố Thiên Tầm một cái, môi mấp máy như định nói gì đó, nhưng cánh tay đã bị Tần Tư Lam khoác chặt lấy.
“Nam Kiêu, chúng ta đi khiêu vũ đi. Anh đi với em.” Cô ta nũng nịu như bình thường, làm như không hề nhìn thấy Cố Thiên Tầm. Cảnh Nam Kiêu không nhúc nhích, Tần Tư Lam liền kéo tay anh ta, “Nhanh lên anh, mọi người đều đang khiêu vũ rồi, chúng ta cứ đứng im như tượng vậy, ngại quá.”
Cảnh Nam Kiêu bị cô ta kéo lên sân khấu.
Ánh đèn cả căn phòng dần trở nên tối hơn. Chỉ còn một mình Cố Thiên Tầm đứng thừa thãi ở đó. Nhìn thấy chồng mình đang ôm chặt người phụ nữ khác, thân mật xoay vòng, đưa đẩy. Ánh mắt cô dần rời khỏi họ, cũng không hiểu mình đang tìm gì...
Trong đám đông những người là người đó, dễ dàng nhìn thấy bóng dáng anh, cũng như cô, đứng ngoài cuộc. Thế nhưng khác với sự cô đơn lạc lõng của cô là bên cạnh anh không thiếu những bóng hồng vây quanh.
Bọn họ lại bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt anh sâu thẳm, dường như có điều muốn nói. Cố Thiên Tầm lặng lẽ đứng ở đó, nhìn anh từ xa....Nhưng chỉ giây lát sau, người xuất hiện bên cạnh anh khiến cô không do dự quay bước.
Cảnh Dao.
Cô ta đứng bên cạnh anh, dựa tay vào má, nói chuyện gì đó.
Cảnh Nam Kiêu và Tần Tư Lam, Cảnh Dao với Mộ Dạ Bạch...
Bọn họ mới là những cặp đôi hoàn hảo, còn cô...
Ngẩng đầu nhìn ánh đèn chùm đang dần tối đi, cô cảm thấy cuộc sống của mình giờ khắc này cũng như vậy, tăm tối đến mức không thấy ánh sáng nào.
Kìm nén đến mức không thở nổi...
Hai tay nâng váy, đứng trên đôi giày cao gót 10 phân, bước qua từng lớp người, đi qua khu vực đồ ăn, tránh người phục vụ đưa rượu, cô đang định đưa tay đẩy cánh cửa dày và nặng ra...
Tay cô vừa chạm vào cánh cửa, còn chưa kjp đẩy ra thì đột nhiên cả phòng tiệc bỗng tối sầm lại. Một giây sau cô cảm thấy người mình nhẹ bẫng, cả người bị bế bổng lên khỏi mặt đất từ đằng sau.
Trời đất! Ai thế?
Cô đang định kêu lên thì môi đã bị người đó dùng lực đè lên.
Giây lát sau, cô bị bế sang một phòng nhỏ khác ở bên cạnh. Trong phòng đó giơ tay không nhìn thấy gì, cũng không có ai cả. Tim cô đập mạnh, bàn tay bịt lên môi cô lúc này mới buông ra. “Anh là ai? Định làm gì? Mau buông tôi ra! Có nghe thấy không hả?!”
Cô giãy giụa, đẩy bàn tay đang ôm lấy lưng mình ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.