Chương 233: Đáp lại nụ hôn của anh
Tiểu Thuyết Hoa Hồng
09/08/2017
“Anh xin lỗi.” Anh nặng nề lên tiếng, lồng ngực như có vật gì đó chèn
lên thở không ra hơi. “Chuyến đi Mỹ đã được định từ trước rồi, không thể vì một mình anh mà bị hủy được.”
Từng tiếng khóc thút thít của cô như xé ruột xé gan anh ra, khiến anh thấy khó thở.
Mộ Dạ Bạch không kìm lòng được, cúi đầu hôn lên những giọt nước mắt của cô. Lần này cô không phản kháng như trước nữa mà ngoan ngoãn nhắm mắt lại để yên cho anh hôn xuống.
Nếu như thật sự...
Phải chia lìa, vậy thì... trong ngày cuối cùng này, điều duy nhất mà cô có thể làm được... chính là trân trọng nó.
Mặc kệ tất cả mọi thứ, không bận tâm đến bất cứ điều gì nữa, trân trọng nó mà không suy nghĩ gì
Mộ Dạ Bạch hôn cô âu yếm từ mắt xuống dưới, hôn đến sống mũi bị nước mắt ướt nhoèn của cô, rồi hôn lên môi...
Cô khẽ run rẩy như chiếc lá đung đưa trước gió.
Sau đó làn mi cô khẽ động đậy, cô ngẩng mặt lên, đôi môi chủ động đón nhận lấy nụ hôn của anh.
Mộ Dạ Bạch kinh ngạc trước hành động này của cô, người anh rung động, sau đó không đợi chờ thêm được nữa mà hôn sâu hơn.
Nụ hôn này như muốn hôn đến thiên trường địa cửu.
Một tay anh đặt lên cánh cửa sau lưng, một tay ấn trên vai cô, đẩy cô tựa vào cánh cửa.
Người anh nóng bừng lên, nhiệt huyết trong người đều như đang sôi sục.
Trong lòng anh là cô gái mà anh ngày đêm mong nhớ, giờ đang mềm mại dịu dàng e ấp dựa vào anh khiến anh khong thể khống chế nổi bản thân.
Bàn tay anh lần sờ vào bên trong áo ngủ của cô, ôm trọn lấy bầu ngực căng tròn.
Hơi ấm từ tay anh lan truyền đến khiến cô thở dốc, cô khẽ rùng mình tỉnh táo lại.
Con cô!
Đứa bé hẵng còn yếu ớt như vậy, nó không thể chịu đựng được sự kinh động này!
Cô thở hắt ra, nắm chặt tay anh lại,
“Không... đừng như vậy, chúng ta... không thể...”
Hơi thở cô hỗn loạn, vội vàng lắc đầu cự tuyệt anh.
Ánh mắt Mộ Dạ Bạch nhìn sâu vào cô, mũi anh như sắp dán vào cô.
Cô có thể cảm nhận được cơ thể anh căng cứng lại, hơi thở truyền đến rất khổ sở.
“Chúng ta không thể tiếp tục được...” Cố Thiên Tầm rút tay anh ra khỏi áo mình, cô lảo đảo không đứng vững, chỉ biết cầm tay anh.
Mắt Mộ Dạ Bạch hiện lên vẻ thất vọng dày đặc không hề che giấu.
Cô đau lòng, khó chịu.
Nhưng ánh mắt cô vô cùng kiên quyết.
“Nếu như từ ngày mai chúng ta đã thành hai người xa lạ, vậy thì bắt đầu từ bây giờ... nên giữ khoảng cách thì hơn.” Cô nghèn nghẹn lên tiếng, ngừng một lúc rồi nói tiếp. “Nếu không, tôi sẽ cảm thấy mình thật đáng khinh...”
Những chữ cuối cùng cô nhấn mạnh nặng nề.
Nó như một ngọn roi quất vào lòng anh. Mắt anh mờ đi, đưa tay ôm lấy cô. “Được, chúng ta không làm gì cả! Chỉ cần như thế này thôi... cũng đủ rồi... như vậy cũng được...”
Anh khẽ lẩm bẩm, lời nói càng lúc càng nhỏ dần như đang tự nói với chính bản thân mình.
Còn có thể ôm cô như vậy, đối với anh mà nói đã là ân huệ lớn nhất mà ông trời ban tặng cho cuộc sống của anh rồi.
...................
Bữa sáng anh mua quẩy nóng, cháo ý dĩ và sữa đậu nành ở dưới tầng.
Hai người im lặng ăn, trong lòng mỗi người đều đang theo đuổi những suy nghĩ của riêng mình đến mức vô vị.
Cố Thiên Tầm lặng lẽ đẩy cháo ý dĩ và quẩy sang một bên, không dám ăn. Thai phụ không được ăn ý dĩ, mấy ngày trước cô đã lên mạng tìm hiểu kỹ danh sách những thực phẩm mà thai phụ không được ăn.
Quẩy quá nhiều dầu mỡ, cô sợ ăn vào sẽ nôn.
“Sao em chỉ uống mỗi sữa đậu nành không vậy? Không phải em vẫn rất thích cháo ý dĩ ở dưới tầng sao? Anh đã căn dặn ông chủ cho ít đường rồi.” Mộ Dạ Bạch nói.
Cô cắn môi khổ sở, nhấp một ngụm sữa nóng rồi mới nói: “Sở thích của mỗi người đều sẽ thay đổi, giờ em đã không còn thích ăn cháo ý dĩ nữa rồi.”
Cũng như sau này...
Có lẽ sẽ có một ngày cô không còn yêu anh nữa, không còn nhớ nhung anh...
Sẽ có ngày đó sao?
“Mới có mấy ngày mà khẩu vị của em đã thay đổi rồi sao?”
Cô nhìn anh một cái.
Ánh mắt bi ai.
Rồi lập tức quay nhìn đi chỗ khác, giọng nói xa xăm. “Anh đừng xem thường mấy ngày, có những khi chỉ trong một thời gian rất ngắn đã có thể thay đổi rất nhiều chuyện.”“Ví dụ?”
“Ví dụ...” Cô bỏ chiếc ống hút xuống, ánh mắt nhìn vào dòng sữa trắng đục, lãnh đạm nói: “Có thể khiến yêu biến thành hận, khiến thương biến thành oán...”
Bỗng chốc thời gian như đông cứng lại.
Bàn tay đang cầm thìa của anh cũng như cứng lại, hồi lâu không nhúc nhích, mắt chỉ lặng lẽ nhìn cô.
Ánh mắt anh ánh lên những tâm tư trăn trối, ngực anh cảm thấy nặng như bất cứ lúc nào tim cũng có thể ngừng đập.
Cuối cùng, anh nhắm mắt lại, thở nhẹ ra, hỏi cô: “Hôm nay em có đến bệnh viện không?”
Anh không dám nói tiếp lời cô vừa nói...
“Có.” Cô đáp ngắn gọn.
“Anh đi cùng em.”
“Ừm.” Càng lạnh nhạt hơn.
Giống như những viên đá lạnh ném vào lòng anh, nhưng anh không hề cảm thấy chán nản, ngược lại mỉm cười, vén sợi tóc cô không cẩn thận ngậm vào miệng ra sau tai. “Vậy em mau uống đi, uống xong mình đi đến bệnh viện.”
Động tác của anh rất tự nhiên.
Tự nhiên như thể giữa họ chưa từng xảy ra bất cứ rạn nứt nào, tự nhiên đến nỗi mắt cô nóng hổi.
“Phải rồi, còn một chuyện nữa...”
Anh ngừng một lúc, nhìn cô rồi mới nói: “Chiều nay anh muốn đi thăm Thiên Hàn, chưa được sự đồng ý của nó đã mặc áo ngủ của nó dù gì cũng nên nói lời cảm ơn.”
“Không cần đâu, em gửi lời đến nó là được.”
“Không, phải tự mình nói thì mới có thành ý.” Anh ngược lại rất kiên quyết.
Cố Thiên Tầm không nói thêm gì nữa, hồi lâu cô mới lên tiếng. “Em đi cùng anh.
Anh mỉm cười. “Vậy thì tốt quá.”
....................
Bước vào bệnh viện, Mộ Dạ Bạch vừa đi khỏi, cô còn chưa kịp bước vào trong phòng bệnh thì đã nhìn thấy mấy bác sĩ đang vội vã bước vào trong phòng.
Tim cô bỗng thắt lại.
Đã xảy ra chuyện gì vậy?
“Tình hình bệnh nhân không ổn, mau chuẩn bị cấp cứu!” Một bác sĩ nói to, ngay lập tức mấy y tá đẩy giường bệnh nhân từ trong phòng ra, bước vội về phía phòng cấp cứu.
“Mẹ!” Cố Thiên Tầm kinh hoàng chạy theo. “Mẹ!”
Cô gọi hai tiếng liền nhưng người bệnh trên giường vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, sắc mặt bà Cố Vân La trắng nhợt,bà thở một cách nặng nề, khó nhọc.
Cố Thiên Tầm chạy theo đến cửa phòng cấp cứu liền bị y tá ngăn lại. “Cố tiểu thư, cô không được vào.”
“Rốt cuộc mẹ tôi bị sao vậy? Hôm qua lúc tôi đi khỏi, tinh thần bà vẫn còn rất tốt cơ mà!”
“Tim đập nhanh bất thường, thêm vào đó tụt huyết áp, tình trạng này vô cùng nguy hiểm, tốt nhất cô nên chuẩn bị sẵn tâm lý đi!” Người y ta nói.
Cô bám vào cạnh tường đến mức những ngón tay xanh xao.
Ông trời vẫn còn muốn trừng phạt cô nữa sao?
Tại sao những người thân của cô đều phải chịu đau khổ như vậy?
Hay là....
Đúng như những gì bà Trần Di nói, cô xui xẻo nên xung khắc với mọi người?
Từ Thiên Hàn đến mẹ cô rồi còn cả đứa trẻ trong bụng đang có nguy cơ bị sảy...
Nếu có thể cô thà rằng những đau khổ này đều trút hết lên người cô
Dù sao cũng còn hơn là giương mắt nhìn những người thân của mình đều phải chịu dày vò khổ sở trong khi bản thân không thể làm gì được.
...............
Cả buổi sáng đều trong tình trạng cấp cứu.
Cho đến lúc trưa bà Cố Vân La vẫn ở trong phòng giám sát đặc biệt chưa được ra, bà vẫn chưa qua khỏi cơn nguy hiểm, chỉ còn biết truyền thuốc để khống chế cơn nguy kịch.
Đến chiều tim Cố Thiên Tầm vẫn trong trạng thái căng thẳng, đi thăm Thiên Hàn với Mộ Dạ Bạch.
Cô đang nghĩ không biết có nên đón Thiên Hàn ra không, còn cả Tần Tư Lam nữa...
Ngồi trong taxi, Mộ Dạ Bạch nhìn đôi mắt sưng mọng của cô, anh cau mày hỏi: “Em sao vậy?”
“....” Cô chỉ lắc đầu, ngón tay siết chặt lại, không nhìn anh.
Mộ Dạ Bạch xoay mặt cô lại nhìn thẳng vào mình, anh bỗng thấy giọt nước mắt ngân ngấn trong khóe mắt cô, hít sâu vào một hơi, anh hỏi: “Mẹ em xảy ra chuyện gì rồi à?”
Từng tiếng khóc thút thít của cô như xé ruột xé gan anh ra, khiến anh thấy khó thở.
Mộ Dạ Bạch không kìm lòng được, cúi đầu hôn lên những giọt nước mắt của cô. Lần này cô không phản kháng như trước nữa mà ngoan ngoãn nhắm mắt lại để yên cho anh hôn xuống.
Nếu như thật sự...
Phải chia lìa, vậy thì... trong ngày cuối cùng này, điều duy nhất mà cô có thể làm được... chính là trân trọng nó.
Mặc kệ tất cả mọi thứ, không bận tâm đến bất cứ điều gì nữa, trân trọng nó mà không suy nghĩ gì
Mộ Dạ Bạch hôn cô âu yếm từ mắt xuống dưới, hôn đến sống mũi bị nước mắt ướt nhoèn của cô, rồi hôn lên môi...
Cô khẽ run rẩy như chiếc lá đung đưa trước gió.
Sau đó làn mi cô khẽ động đậy, cô ngẩng mặt lên, đôi môi chủ động đón nhận lấy nụ hôn của anh.
Mộ Dạ Bạch kinh ngạc trước hành động này của cô, người anh rung động, sau đó không đợi chờ thêm được nữa mà hôn sâu hơn.
Nụ hôn này như muốn hôn đến thiên trường địa cửu.
Một tay anh đặt lên cánh cửa sau lưng, một tay ấn trên vai cô, đẩy cô tựa vào cánh cửa.
Người anh nóng bừng lên, nhiệt huyết trong người đều như đang sôi sục.
Trong lòng anh là cô gái mà anh ngày đêm mong nhớ, giờ đang mềm mại dịu dàng e ấp dựa vào anh khiến anh khong thể khống chế nổi bản thân.
Bàn tay anh lần sờ vào bên trong áo ngủ của cô, ôm trọn lấy bầu ngực căng tròn.
Hơi ấm từ tay anh lan truyền đến khiến cô thở dốc, cô khẽ rùng mình tỉnh táo lại.
Con cô!
Đứa bé hẵng còn yếu ớt như vậy, nó không thể chịu đựng được sự kinh động này!
Cô thở hắt ra, nắm chặt tay anh lại,
“Không... đừng như vậy, chúng ta... không thể...”
Hơi thở cô hỗn loạn, vội vàng lắc đầu cự tuyệt anh.
Ánh mắt Mộ Dạ Bạch nhìn sâu vào cô, mũi anh như sắp dán vào cô.
Cô có thể cảm nhận được cơ thể anh căng cứng lại, hơi thở truyền đến rất khổ sở.
“Chúng ta không thể tiếp tục được...” Cố Thiên Tầm rút tay anh ra khỏi áo mình, cô lảo đảo không đứng vững, chỉ biết cầm tay anh.
Mắt Mộ Dạ Bạch hiện lên vẻ thất vọng dày đặc không hề che giấu.
Cô đau lòng, khó chịu.
Nhưng ánh mắt cô vô cùng kiên quyết.
“Nếu như từ ngày mai chúng ta đã thành hai người xa lạ, vậy thì bắt đầu từ bây giờ... nên giữ khoảng cách thì hơn.” Cô nghèn nghẹn lên tiếng, ngừng một lúc rồi nói tiếp. “Nếu không, tôi sẽ cảm thấy mình thật đáng khinh...”
Những chữ cuối cùng cô nhấn mạnh nặng nề.
Nó như một ngọn roi quất vào lòng anh. Mắt anh mờ đi, đưa tay ôm lấy cô. “Được, chúng ta không làm gì cả! Chỉ cần như thế này thôi... cũng đủ rồi... như vậy cũng được...”
Anh khẽ lẩm bẩm, lời nói càng lúc càng nhỏ dần như đang tự nói với chính bản thân mình.
Còn có thể ôm cô như vậy, đối với anh mà nói đã là ân huệ lớn nhất mà ông trời ban tặng cho cuộc sống của anh rồi.
...................
Bữa sáng anh mua quẩy nóng, cháo ý dĩ và sữa đậu nành ở dưới tầng.
Hai người im lặng ăn, trong lòng mỗi người đều đang theo đuổi những suy nghĩ của riêng mình đến mức vô vị.
Cố Thiên Tầm lặng lẽ đẩy cháo ý dĩ và quẩy sang một bên, không dám ăn. Thai phụ không được ăn ý dĩ, mấy ngày trước cô đã lên mạng tìm hiểu kỹ danh sách những thực phẩm mà thai phụ không được ăn.
Quẩy quá nhiều dầu mỡ, cô sợ ăn vào sẽ nôn.
“Sao em chỉ uống mỗi sữa đậu nành không vậy? Không phải em vẫn rất thích cháo ý dĩ ở dưới tầng sao? Anh đã căn dặn ông chủ cho ít đường rồi.” Mộ Dạ Bạch nói.
Cô cắn môi khổ sở, nhấp một ngụm sữa nóng rồi mới nói: “Sở thích của mỗi người đều sẽ thay đổi, giờ em đã không còn thích ăn cháo ý dĩ nữa rồi.”
Cũng như sau này...
Có lẽ sẽ có một ngày cô không còn yêu anh nữa, không còn nhớ nhung anh...
Sẽ có ngày đó sao?
“Mới có mấy ngày mà khẩu vị của em đã thay đổi rồi sao?”
Cô nhìn anh một cái.
Ánh mắt bi ai.
Rồi lập tức quay nhìn đi chỗ khác, giọng nói xa xăm. “Anh đừng xem thường mấy ngày, có những khi chỉ trong một thời gian rất ngắn đã có thể thay đổi rất nhiều chuyện.”“Ví dụ?”
“Ví dụ...” Cô bỏ chiếc ống hút xuống, ánh mắt nhìn vào dòng sữa trắng đục, lãnh đạm nói: “Có thể khiến yêu biến thành hận, khiến thương biến thành oán...”
Bỗng chốc thời gian như đông cứng lại.
Bàn tay đang cầm thìa của anh cũng như cứng lại, hồi lâu không nhúc nhích, mắt chỉ lặng lẽ nhìn cô.
Ánh mắt anh ánh lên những tâm tư trăn trối, ngực anh cảm thấy nặng như bất cứ lúc nào tim cũng có thể ngừng đập.
Cuối cùng, anh nhắm mắt lại, thở nhẹ ra, hỏi cô: “Hôm nay em có đến bệnh viện không?”
Anh không dám nói tiếp lời cô vừa nói...
“Có.” Cô đáp ngắn gọn.
“Anh đi cùng em.”
“Ừm.” Càng lạnh nhạt hơn.
Giống như những viên đá lạnh ném vào lòng anh, nhưng anh không hề cảm thấy chán nản, ngược lại mỉm cười, vén sợi tóc cô không cẩn thận ngậm vào miệng ra sau tai. “Vậy em mau uống đi, uống xong mình đi đến bệnh viện.”
Động tác của anh rất tự nhiên.
Tự nhiên như thể giữa họ chưa từng xảy ra bất cứ rạn nứt nào, tự nhiên đến nỗi mắt cô nóng hổi.
“Phải rồi, còn một chuyện nữa...”
Anh ngừng một lúc, nhìn cô rồi mới nói: “Chiều nay anh muốn đi thăm Thiên Hàn, chưa được sự đồng ý của nó đã mặc áo ngủ của nó dù gì cũng nên nói lời cảm ơn.”
“Không cần đâu, em gửi lời đến nó là được.”
“Không, phải tự mình nói thì mới có thành ý.” Anh ngược lại rất kiên quyết.
Cố Thiên Tầm không nói thêm gì nữa, hồi lâu cô mới lên tiếng. “Em đi cùng anh.
Anh mỉm cười. “Vậy thì tốt quá.”
....................
Bước vào bệnh viện, Mộ Dạ Bạch vừa đi khỏi, cô còn chưa kịp bước vào trong phòng bệnh thì đã nhìn thấy mấy bác sĩ đang vội vã bước vào trong phòng.
Tim cô bỗng thắt lại.
Đã xảy ra chuyện gì vậy?
“Tình hình bệnh nhân không ổn, mau chuẩn bị cấp cứu!” Một bác sĩ nói to, ngay lập tức mấy y tá đẩy giường bệnh nhân từ trong phòng ra, bước vội về phía phòng cấp cứu.
“Mẹ!” Cố Thiên Tầm kinh hoàng chạy theo. “Mẹ!”
Cô gọi hai tiếng liền nhưng người bệnh trên giường vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, sắc mặt bà Cố Vân La trắng nhợt,bà thở một cách nặng nề, khó nhọc.
Cố Thiên Tầm chạy theo đến cửa phòng cấp cứu liền bị y tá ngăn lại. “Cố tiểu thư, cô không được vào.”
“Rốt cuộc mẹ tôi bị sao vậy? Hôm qua lúc tôi đi khỏi, tinh thần bà vẫn còn rất tốt cơ mà!”
“Tim đập nhanh bất thường, thêm vào đó tụt huyết áp, tình trạng này vô cùng nguy hiểm, tốt nhất cô nên chuẩn bị sẵn tâm lý đi!” Người y ta nói.
Cô bám vào cạnh tường đến mức những ngón tay xanh xao.
Ông trời vẫn còn muốn trừng phạt cô nữa sao?
Tại sao những người thân của cô đều phải chịu đau khổ như vậy?
Hay là....
Đúng như những gì bà Trần Di nói, cô xui xẻo nên xung khắc với mọi người?
Từ Thiên Hàn đến mẹ cô rồi còn cả đứa trẻ trong bụng đang có nguy cơ bị sảy...
Nếu có thể cô thà rằng những đau khổ này đều trút hết lên người cô
Dù sao cũng còn hơn là giương mắt nhìn những người thân của mình đều phải chịu dày vò khổ sở trong khi bản thân không thể làm gì được.
...............
Cả buổi sáng đều trong tình trạng cấp cứu.
Cho đến lúc trưa bà Cố Vân La vẫn ở trong phòng giám sát đặc biệt chưa được ra, bà vẫn chưa qua khỏi cơn nguy hiểm, chỉ còn biết truyền thuốc để khống chế cơn nguy kịch.
Đến chiều tim Cố Thiên Tầm vẫn trong trạng thái căng thẳng, đi thăm Thiên Hàn với Mộ Dạ Bạch.
Cô đang nghĩ không biết có nên đón Thiên Hàn ra không, còn cả Tần Tư Lam nữa...
Ngồi trong taxi, Mộ Dạ Bạch nhìn đôi mắt sưng mọng của cô, anh cau mày hỏi: “Em sao vậy?”
“....” Cô chỉ lắc đầu, ngón tay siết chặt lại, không nhìn anh.
Mộ Dạ Bạch xoay mặt cô lại nhìn thẳng vào mình, anh bỗng thấy giọt nước mắt ngân ngấn trong khóe mắt cô, hít sâu vào một hơi, anh hỏi: “Mẹ em xảy ra chuyện gì rồi à?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.