Chương 151: Không còn đường lui
Tiểu Thuyết Hoa Hồng
28/05/2017
Cửa bị đẩy ra, một dáng người cao lớn bước vào.
Không cần ngẩng đầu lên nhìn thì Thiên Tầm cũng biết người đó là ai.
“Muộn thế này rồi, em tưởng là anh sẽ không đến nữa.” Thiên Tầm gạt chăn ra bước xuống giường.
Mộ Dạ Bạch bước lại gần, nhìn vào đôi mắt sáng rỡ vì thấy anh đến, cười nói: “Nhớ anh không?”
Cô hơi ngượng ngùng.
Vẻ mặt mình thể hiện rõ như vậy sao?
“Không nhớ, chẳng nhớ chút nào hết!” Cô vừa cười lắc đầu, vừa nói lời ngược với lòng. Dường như để làm cho giống vậy, cô liền quay người đi về giường leo lên.
Mộ Dạ Bạch cũng đi theo, ngồi xuống bên cạnh giường. Nhìn cô một cái, nắm lấy bàn tay cô giữ chặt trong tay mình. “Nhưng anh nhớ em.”
Bốn chữ đơn giản này khiến Cố Thiên Tầm hơi khựng lại, sau đó cô động lòng nhìn anh một cái, mỉm cười.
Anh nằm xuống giường, thở dài. Thấy cô cứ nhìn mình, anh bèn vỗ xuống bên cạnh: “Nằm xuống đây.”
“Đêm nay anh ngủ ở đây à?” Cố Thiên Tầm ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh, đầu gối vào cánh tay anh. Cảm nhận được hơi thở của anh, cô có cảm giác yên lòng đến lạ.
Những sợi tóc xõa trên chiếc gối trắng tinh của bệnh viện, thình thoảng lướt qua đầu mũi anh, hơi nhột, mang theo mùi hương thoang thoảng.
Anh nhắm mắt, xoay người sang, thu hai cánh tay lại, ôm chặt lấy cô. Đôi môi áp vào cổ cô, một lúc sau anh mới nhẹ nhàng nói: “Anh không muốn về nữa.”
Giọng anh hơi nghẹn lại, có cảm giác như đang rất mệt mỏi.
Cố Thiên Tầm thương anh, cũng không nỡ để anh lái xe về muộn như thế này. “Vậy em ngủ ở giường bên cạnh, anh ngủ ở đây, em bảo y tá đem chăn ga đến.”
Giường của bệnh viện không lớn lắm, anh lại vừa cao to, một mình anh nằm trên giường đã có chút gượng gạp rồi, nếu cả hai người họ cùng chen chúc trên một cái giường thì cô sợ ngày mai thức dậy cả người anh sẽ ê ẩm mất.
Cố Thiên Tầm đang định ngồi dậy thì Mộ Dạ Bạch đã nắm tay cô, đặt vào trong chăn, rồi kéo chăn lên đắp cho cô: “Đừng dậy nữa, em ngủ đi.”
Cố Thiên Tầm cũng ngoan ngoãn nghe theo, không động đậy nữa.
Bọn họ nằm kề bên nhau, hơi thở như quyện vào nhau. Mở mắt ra là có thể nhìn thấy gương mặt của người kia đang ở sát ngay mắt một cách mờ ảo.
Anh nhìn cô, khe khẽ thở dài: “Lâu lắm rồi không được ôm em ngủ. Mấy ngày nay đều ngủ không ngon giấc.”
Con người thật là một loài kỳ lạ, trước kia không có sự xuất hiện của cô, một mình anh làm gì cũng đều rất tốt. Nhưng từ khi cô bước chân vào cuộc đời anh, tất cả mọi thứ đã thay đổi không còn như trước nữa.
Trước kia anh thích nằm giường to, có thể duỗi thẳng người mà không phải chịu bất kỳ giới hạn không gian nào. Nhưng giờ đây lại vô thức cảm thấy chiếc giường to rộng lớn đó trống trải lạc lõng, khiến anh khó mà chìm vào giấc ngủ được, sự thoải mái rộng rãi không thể sánh bằng với việc được ôm cô ngủ trên chiếc giường nhỏ hẹp được.
“Anh có cởi áo ra ngủ không? Ngủ vậy có khó chịu không?”
Cô đang quan tâm đến anh.
Ánh mắt anh sâu thẳm nhìn cô. “Em đang dụ dỗ anh đấy à?”
“Anh đang nói gì thế? Đừng có nghĩ lung tung.” Thiên Tầm ho khan một tiếng, mặt đỏ bừng lên. Bộ dạng đó của cô hiện lên trong mắt Mộ Dạ Bạch có một vẻ đáng yêu động lòng người, thân dưới của anh hơi căng lên, hơi thở cũng trở nên nặng nề hơn, cảm thấy nóng bừng.
Đôi mắt mê đắm lòng người đó bị dục vọng xâm chiếm, càng trở nên phong hoa vô tận, giống như một vòng xoáy sâu hun hút khiến người ta không khống chế được mà bị cuốn vào.
Thiên Tầm chỉ cảm thấy linh hồn của mình cũng đang nóng bừng lên nở ra cùng với anh.
Cô bị anh nhìn đến mức miệng môi khô khốc, bất giác liếm liếm môi.
Ngay sau đó, bàn tay anh đã tiến sâu vào trong bộ quần áo bệnh nhân của cô, nhẹ nhàng cởi bỏ đồ lót của cô, lòng bàn tay nóng bỏng ôm trọn lấy bầu ngực cô.
Cô thở mạnh một tiếng, nhắc nhở anh: “Đây đang là...bệnh viện...”
Bên ngoài lúc nào cũng có người đi đi lại lại.
Anh quay người tắt đèn đi. “Như thế này được chưa?”
Trong màn đêm, đôi mắt rực cháy dục vọng của anh như phát sáng, khiến cô đỏ bừng mặt.
Mỗi một hơi thở nặng nề phát ra đều khiến cô cảm nhận rõ hơn về điều đó.
Cố Thiên Tầm phát sốt lên, cũng không thể từ chối anh.
Anh đưa tay nhấc bổng cô lên, để lưng cô tựa vào trước ngực anh, ngón tay dài lướt qua cằm cô, quay đầu cô lại.
Anh cúi đầu hôn lên đôi môi phớt hồng của cô. Bàn tay thò vào áo cô từ đằng sau, mơn trớn từng tấc da thịt cô.
Hơi thở của Thiên Tầm bỗng chốc loạn nhịp, cả người cô như tan chảy trong lòng anh. Bàn tay nhỏ run rẩy, nắm chặt lấy chiếc chăn.
Áo bệnh nhân bị anh cởi ra, cô đau khổ quay sang, bàn tay nhé nhỏ mềm mại thò vào trong áo anh, nghe thấy tiếng anh thở ra như không chờ được thêm nữa, cô mở nút áo của anh theo bản năng.
Bị làm cho thần hồn điên đảo, giờ sao còn nhớ được mình đang ở đâu?
Ngón tay hơi run run, cô xoay mấy lần đều không mở được. Cô có chút mất kiên nhẫn, Mộ Dạ Bạch khẽ dỗ dành cô: “Kiên nhẫn một chút, từ từ thôi, chúng ta còn nhiều thời gian mà...”
Anh thật sự rất thích dáng vẻ này của cô. Không che giấu không giả bộ, để anh biết rằng trong thế giới của tình dục này không chỉ có anh cần cô.
“Áo sơ mi của anh, cái nào cũng khó cởi thế này hả?” Cô mím môi hỏi, cuối cùng cũng bật ra được một chiếc nút.
“Sau này mỗi ngày thay một chiếc cho em thay phiên cởi.”
Anh nói đầy ám chỉ, khiến mặt cô càng nóng hơn, cô đấm nhẹ vào ngực anh. Anh nắm lấy tay cô, nói: “Tiếp tục đi...”
Hai người họ tiếp tục hôn nhau nồng cháy. Mộ Dạ Bạch sợ ga giường của bệnh viện không sạch bèn cầm áo mình trải bên dưới người cô.
Anh thở ra một tiếng, cơ thể nặng trĩu xuống, đưa vào cơ thể cô. Sự ẩm ướt và mềm mại thít chặt bên dưới khiến anh thấy da đầu như căng ra, hít sâu vào một hơi. Nhưng đúng vào lúc đó...
Một tràng âm thanh tiếng bước chân từ xa vọng lại.
Sau đó cửa phòng bệnh vang lên tiếng gõ, giọng y tá truyền đến: “Xin lỗi, kiểm tra phòng.”
Đầu óc Cố Thiên Tầm bỗng hoảng hốt, Mộ Dạ Bạch lại đưa sâu vào thêm một nhịp nữa khiến cô suýt nữa không kiềm được mà kêu lên, chỉ biết cắn vào vai anh, nuốt âm thanh đó xuống.
“Anh mau đi đi... cô y tá sắp vào rồi.” Cố Thiên Tầm sợ muốn khóc.
Thật điên mất thôi!
Nếu như để người ta nhìn thấy được cảnh này, chắc cô sẽ mất mặt chết mất. Ngày mai chắc hẳn sẽ thành tin nóng trên bảng tin của bệnh viện Vân Sam mất.
Bệnh nhân xxx ở phòng bệnh xxx thèm muốn không nhịn được, đã bị bắt tại trận!
Trời! Đây thật sự là một cơn ác mộng!
Nhưng....
Giọng anh khàn khàn vang lên: “Em đã thấy ai phóng tên mà nửa đường rút lại được chưa?”
“Nhưng... nhưng anh còn chưa “phóng” mà?” Cố Thiên Tầm thật sự hoảng rồi, lời nào cũng nói ra được.
Nói xong, đến bản thân cũng cảm thấy ngượng, thật sự là hận một nỗi không cắn lưỡi mình được.
Cô ấy thật sự là đã “hư” đi rồi!
Mộ Dạ Bạch cười: “Nếu nhanh như vậy đã “phóng” thì sao thỏa mãn được em chứ?”
“Anh đừng đùa nữa, cô ấy sắp vào rồi!” Cố Thiên Tầm nghe thấy tiếng cạch cửa. Mộ Dạ Bạch cuốn hết quần áo của bọn họ vào trong chăn, một giây sau, anh ôm trọn lấy cô từ trên giường, bước nhanh vào phòng vệ sinh.
Cừa phòng vệ sinh vừa đóng lại thì đồng thời đèn ngoài phòng cũng bật sáng.
“Ơ, bệnh nhân đâu rồi?” Y tá nhìn chiếc giường trống trơn, ánh mắt liền hướng về phía nhà vệ sinh, cô ta gõ cửa: “Cố tiểu thư, cô có ở bên trong không?” Lúc này...
Bên trong phòng vệ sinh
Một trận đấu nóng bỏng đang diễn ra...
Hai tay cô chống vào khung chậu rửa mặt bằng thủy tinh, lưng được bàn tay to lớn của anh đỡ lấy, cặp mông bị nhấc lên. Anh đưa vào trong cô từ đằng sau, vừa mạnh mẽ vừa dã thú như muốn nuốt chửng lấy cô.
Mỗi một nhịp đều mạnh mẽ, ấn sâu vào trong, khiến cô thở không ra hơi.
Nhưng...
Cánh cửa nhà vệ sinh lại vang lên tiếng gõ: “Cố tiểu thư, cô ở bên trong à?”
Cố Thiên Tầm giơ tay ra giữa không trung, cầm lấy tay Mộ Dạ Bạch như van nài anh hãy ngừng lại một chút.
Anh cảm nhận được, không làm khó cô nữa, tốc độ chậm lại, cũng bớt dùng lực hơn.
Cô cuối cùng cũng thở ra được, trả lời: “Tôi ở trong này.”“Cô thấy trong người không khỏe à?” Y tá nghe thấy giọng cô không bình thường: “Cố tiểu thư, cô cần tôi giúp gì không? Giọng cô nghe có vẻ không được khỏe?”
Cố Thiên Tầm chỉ cảm thấy ngượng chín người.
Cô rất muốn đẩy cái kia ra khỏi cơ thể mình, nhưng cô nào phải đối thủ của anh? Cô mà dám “bật” lại như vậy, sẽ bị anh “trừng phạt” ngay.
Cô sợ anh lại dùng lực mạnh như hồi nãy với mình, khiến cô bị lộ, nên không dám làm bừa.
“Cô có bị đau đầu hoặc có các triệu chứng khác không?” Cô y tá bên ngoài kiên nhẫn hỏi.
Cố Thiên Tầm rất muốn nói triệu chứng hiện giờ của cô là thiếu không khí đến cực độ.
“Tôi không sao, cô yên tâm đi, nếu có vấn đề gì sẽ gọi các cô ngay.” Cô cố gắng để hơi thở trở nên bình thường, khiến giọng mình nói ra bình thản.
Cô y tá bên ngoài có phần nghi ngờ. Nhưng cuối cùng cô ta cũng đi khỏi.
Nghe thấy tiếng bước chân xa dần, Cố Thiên Tầm lúc này mới thở phào ra được. Nhưng một giây sau người cô đã bị anh lật lại, nóng bỏng hôn lên.
Bên dưới, lực đạo chiếm hữu của anh ngày càng điên cuồng hơn, khiến cô không thể chống đỡ được nữa.
Chỉ đành dùng hết sức ôm lấy eo anh.
...............
Kết quả....
Một trận hoan lạc dưới sự kinh ngạc và nguy hiểm đó cũng đã kết thúc. Cô bị dọa đến mức sau đó đều không định thần lại được, anh lại hoàn toàn như không có chuyện gì.
Đến cuối cùng, người cô mất hết sức lực, bị anh ôm lên giường, anh mặc lại quần áo bệnh nhân cho cô.
Đến lúc này, Mộ Dạ Bạch mới thật sự thỏa mãn, ôm cô trong lòng. Vì có cô mà anh cảm thấy tâm trạng yên bình đi nhiều.
Chỉ là...
Với tình hình này thì bọn họ có thể tiếp tục được bao lâu nữa?
Cho đến một ngày tất cả đều bị vạch trần...
Bọn họ, liệu có còn tiếp tục bên nhau được nữa không?
“Anh đang nghĩ gì vậy?” Cố Thiên Tầm đột nhiên nhẹ giọng hỏi. cô dựa lưng vào người anh, cuộn tròn trong lòng anh.
Mặc dù lúc này phòng bệnh tắt đèn nhưng cô không nhìn thấy rõ nét mặt của anh, nhưng hai người họ như có thần giao cách cảm, từ hơi thở của anh, cô có thể cảm nhận được rõ ràng anh có tâm sự nặng trĩu trong lòng.
“Nghĩ rất nhiều chuyện. Về mẹ anh, về Tần Tư Lam, còn có... rất nhiều rất nhiều.”
Nhắc đến Tần Tư Lam, cô nghĩ ra gì đó, nói giọng có vẻ không vui: “Em cứ cảm thấy mẹ em rất kỳ lạ.”
“Kỳ lạ gì cơ?”
“Hôm nay bà ở bệnh viện cả ngày, nhưng... đều trong phòng cô ta. Đến khi về cũng không vào đây thăm em.” Nói đến đây, cô dường như cảm thấy trong lòng lạnh lẽo.
Cô quay người, vùi đầu vào lòng anh. Thật hạnh phúc, lúc này còn có anh ở bên.
Cô nói: “Nam Kiêu bảo với em, bà ấy về chuẩn bị cháo ngày mai cho Tần Tư Lam, nói là cô ta muốn ăn cháo do bà nấu.”
“Là do em nghĩ quá nhiều phải không?” Cố Thiên Tầm tự hỏi tự đáp, rồi lại tự cười nhạo mình. “Thực sự cô ta vì em mà mới mất đi đứa con, giờ em ghen với cô ta, có phần không nên. Mẹ em có lẽ vì em làm cô ta bị như vậy nên mới chuộc lỗi thay cho em, có phải vậy không?”
Những lời cuối cùng cô nói, rõ ràng là không xác định, hoặc là nói cô muốn có một đáp án khẳng định, để cô có thể cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Nhưng.....
Mộ Dạ Bạch lại không thể nói được lời an ủi cô.
Bà Cố Vân La sở dĩ làm như vậy, anh biết lý do.
“Em nghĩ thế nào thì nó là như vậy. Được rồi, đừng nghĩ lung tung nữa, mau ngoan ngoãn ngủ đi.” Anh hôn lên trán cô một cái.
Cô đột nhiên cảm thấy rất thỏa mãn, hai tay ôm trọn lấy eo anh, cảm thán: “May mà còn có anh ở đây, ít nhất... em cũng không thấy mình đáng thương nữa.”
Anh sững người, nói nhỏ: “Là anh may mắn...”
May mà lúc anh xuất hiện, tình cảm giữa cô và Cảnh Nam Kiêu còn chưa bắt đầu để anh có cơ hội chen vào; may mà khi anh yêu cô, cô đã dũng cảm bất chấp tất cả để lựa chọn ly hôn với Cảnh Nam Kiêu; may mà giờ đây cô vẫn còn trong vòng tay anh...
“Phải rồi, em còn chuyện nữa...” Cố Thiên Tầm nghi ngại một lúc mới lên tiếng: “Lần trước Mộ phu nhân nhìn thấy em có vẻ tâm trạng rất kích động...”
Mộ Dạ Bạch bỗng đờ người ra một lúc, chỉ nghe thấy cô nói tiếp: “Hôm nay đi về anh có hỏi nguyên nhân không?”
“...Không” Anh chỉ trả lời lại một từ đơn giản.
Cô hơi nghi ngờ.
Nhưng vẫn không kiềm được mà nói tiếp: “Vậy... mẹ em và mẹ anh có phải đã biết nhau từ trước không, giữa bọn họ trước đây có hiểu lầm, hoặc là...”
“Muộn lắm rồi, mau ngủ thôi.” Một chuỗi những câu hỏi của cô bị anh cắt đứt.
Cô cảm nhận được giọng anh trầm hẳn đi, rõ ràng có chút nặng nề.
Cô nhìn anh khó hiểu, anh lại không muốn nói tiếp, chỉ vỗ vai cô, nói: “Anh mệt rồi, ngủ thôi.”
Đối mặt với câu hỏi của cô, Mộ Dạ Bạch không biết nên trả lời như thế nào, hoặc cũng có thể nói là, đáp án quá tàn nhẫn, anh khó mà mở miệng được.
Nếu anh nói cho cô biết mẹ cô từng là kẻ thứ ba xen vào gia đình họ, là kẻ đê tiện đã cướp mất tình yêu của cha dành cho anh ngày còn nhỏ, là kẻ bắt nguồn gây lên việc mẹ anh phải sống trong nỗi đau vì bị phản bội suốt bao nhiêu năm, càng là nguyên nhân khiến cho mẹ anh bị cú sốc tinh thần đến mức phải vào bệnh viện tâm thần?
Anh làm sao có thể nói cho cô biết từ bé đến lớn anh đều sống trong nỗi căm hận Cố Vân La, hận Cảnh Thanh Phong, hiện giờ lại càng căm ghét Tần Tư Lam và Cố Thiên Hàn?
Anh không nói.
Chỉ là vì không muốn hết lần này đến lần khác nhắc nhở bản thân, giữa bọn họ cách ngăn bởi bao nhiêu ân ân oán oán sâu nặng đến nhường nào.
Cố Thiên Tầm nào biết được tâm tư anh giờ này đang quay cuồng trăm vạn lần, cô vốn còn định hỏi tại sao, nhưng...
Bên tai vang đến tiếng thở đều đều của anh.
Nhờ ánh trăng ngoài cửa sổ, cô chăm chú ngắm nhìn anh một lúc lâu, cuối cùng khe khẽ thở dài, vùi vào lòng anh.
Tại sao, càng đến gần thì sự bất an trong lòng lại ngày càng sâu hơn.
.............
Hai ngày sau.
Tại biệt thự mới của họ Mộ.
Bà Hạ Vân Thường mặc bộ đồ ở nhà, ở hậu hoa viên dắt chó đi dạo. Đây là giống khuyển quý tân, nghe nói bà ở nhà chán không có việc gì, Hoắc Thanh Uyển đã mua đem đến. Chú chó nhỏ thông mình như một đứa trẻ vậy, bà Hạ chơi đùa với nó rất vui.
Sau khi có chú chó nhỏ này một mình bà ở trong căn biệt thự rộng lớn này cũng không cảm thấy cô đơn nữa.
“Phu nhân, có khách tìm bà ạ.” Người giúp việc mở cửa hậu hoa viên ra, nói với bà.
“Khách? Là ai vậy?” Bà Hạ Vân Thường ngẩng đầu lên hỏi.
“Cụ thể là ai thì không nói ạ, chỉ bảo là việc mà bà gọi điện bảo anh ta làm đã làm xong rồi ạ.”
Là thám tử?
“Được, ta thay quần áo rồi ra ngay.” Bà Hạ đưa chú chó nhỏ vào tay người giúp việc. “Cho nó uống ít nước, hình như nó có vẻ khát rồi.”
“Vâng thưa phu nhân.”
Bà Hạ Vân Thường vội vàng đi vào trong phòng thay bộ trang phục chỉnh tề trang nhã, lúc đến phòng khách, liền nhìn thấy một người đàn ông lạ mặt đang ngồi ở đó.
“Mộ phu nhân.” Nhìn thấy bà Hạ Vân Thường, đối phương lập tức đứng dậy, cung kính chào hỏi.
Bà Hạ chỉ khẽ gật đầu, nói: “Anh ngồi xuống nói chuyện.”
“Đây là những thông tin bà cần. Bà xem đi ạ.” Đối phương vào đề ngay, đặt đống tài liệu đó ra trước mặt bà.
Bà Hạ mở chiếc túi, rút ra tập giấy, lật giở xem qua. Thông tin trong tài liệu đều rất kỹ càng, bao gồm cả việc giờ bà Cố Vân La đang ở đâu đều rất đầy đủ, cụ thể.
Còn có...
Một tấm ảnh, trong tấm ảnh đó là một cặp chị em còn trẻ, bên dưới có đề tên: Cố Thiên TầmCố Thiên Hàn.
Bà trừng lên nhìn chằm chằm vào Cố Thiên Hàn đang ngồi trên xe lăn, mắt bà Hạ sâu hoắm, các cảm xúc phức tạp trào dâng, có sự đau khổ, không cam lòng và cả thù hận.
Không cần ngẩng đầu lên nhìn thì Thiên Tầm cũng biết người đó là ai.
“Muộn thế này rồi, em tưởng là anh sẽ không đến nữa.” Thiên Tầm gạt chăn ra bước xuống giường.
Mộ Dạ Bạch bước lại gần, nhìn vào đôi mắt sáng rỡ vì thấy anh đến, cười nói: “Nhớ anh không?”
Cô hơi ngượng ngùng.
Vẻ mặt mình thể hiện rõ như vậy sao?
“Không nhớ, chẳng nhớ chút nào hết!” Cô vừa cười lắc đầu, vừa nói lời ngược với lòng. Dường như để làm cho giống vậy, cô liền quay người đi về giường leo lên.
Mộ Dạ Bạch cũng đi theo, ngồi xuống bên cạnh giường. Nhìn cô một cái, nắm lấy bàn tay cô giữ chặt trong tay mình. “Nhưng anh nhớ em.”
Bốn chữ đơn giản này khiến Cố Thiên Tầm hơi khựng lại, sau đó cô động lòng nhìn anh một cái, mỉm cười.
Anh nằm xuống giường, thở dài. Thấy cô cứ nhìn mình, anh bèn vỗ xuống bên cạnh: “Nằm xuống đây.”
“Đêm nay anh ngủ ở đây à?” Cố Thiên Tầm ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh, đầu gối vào cánh tay anh. Cảm nhận được hơi thở của anh, cô có cảm giác yên lòng đến lạ.
Những sợi tóc xõa trên chiếc gối trắng tinh của bệnh viện, thình thoảng lướt qua đầu mũi anh, hơi nhột, mang theo mùi hương thoang thoảng.
Anh nhắm mắt, xoay người sang, thu hai cánh tay lại, ôm chặt lấy cô. Đôi môi áp vào cổ cô, một lúc sau anh mới nhẹ nhàng nói: “Anh không muốn về nữa.”
Giọng anh hơi nghẹn lại, có cảm giác như đang rất mệt mỏi.
Cố Thiên Tầm thương anh, cũng không nỡ để anh lái xe về muộn như thế này. “Vậy em ngủ ở giường bên cạnh, anh ngủ ở đây, em bảo y tá đem chăn ga đến.”
Giường của bệnh viện không lớn lắm, anh lại vừa cao to, một mình anh nằm trên giường đã có chút gượng gạp rồi, nếu cả hai người họ cùng chen chúc trên một cái giường thì cô sợ ngày mai thức dậy cả người anh sẽ ê ẩm mất.
Cố Thiên Tầm đang định ngồi dậy thì Mộ Dạ Bạch đã nắm tay cô, đặt vào trong chăn, rồi kéo chăn lên đắp cho cô: “Đừng dậy nữa, em ngủ đi.”
Cố Thiên Tầm cũng ngoan ngoãn nghe theo, không động đậy nữa.
Bọn họ nằm kề bên nhau, hơi thở như quyện vào nhau. Mở mắt ra là có thể nhìn thấy gương mặt của người kia đang ở sát ngay mắt một cách mờ ảo.
Anh nhìn cô, khe khẽ thở dài: “Lâu lắm rồi không được ôm em ngủ. Mấy ngày nay đều ngủ không ngon giấc.”
Con người thật là một loài kỳ lạ, trước kia không có sự xuất hiện của cô, một mình anh làm gì cũng đều rất tốt. Nhưng từ khi cô bước chân vào cuộc đời anh, tất cả mọi thứ đã thay đổi không còn như trước nữa.
Trước kia anh thích nằm giường to, có thể duỗi thẳng người mà không phải chịu bất kỳ giới hạn không gian nào. Nhưng giờ đây lại vô thức cảm thấy chiếc giường to rộng lớn đó trống trải lạc lõng, khiến anh khó mà chìm vào giấc ngủ được, sự thoải mái rộng rãi không thể sánh bằng với việc được ôm cô ngủ trên chiếc giường nhỏ hẹp được.
“Anh có cởi áo ra ngủ không? Ngủ vậy có khó chịu không?”
Cô đang quan tâm đến anh.
Ánh mắt anh sâu thẳm nhìn cô. “Em đang dụ dỗ anh đấy à?”
“Anh đang nói gì thế? Đừng có nghĩ lung tung.” Thiên Tầm ho khan một tiếng, mặt đỏ bừng lên. Bộ dạng đó của cô hiện lên trong mắt Mộ Dạ Bạch có một vẻ đáng yêu động lòng người, thân dưới của anh hơi căng lên, hơi thở cũng trở nên nặng nề hơn, cảm thấy nóng bừng.
Đôi mắt mê đắm lòng người đó bị dục vọng xâm chiếm, càng trở nên phong hoa vô tận, giống như một vòng xoáy sâu hun hút khiến người ta không khống chế được mà bị cuốn vào.
Thiên Tầm chỉ cảm thấy linh hồn của mình cũng đang nóng bừng lên nở ra cùng với anh.
Cô bị anh nhìn đến mức miệng môi khô khốc, bất giác liếm liếm môi.
Ngay sau đó, bàn tay anh đã tiến sâu vào trong bộ quần áo bệnh nhân của cô, nhẹ nhàng cởi bỏ đồ lót của cô, lòng bàn tay nóng bỏng ôm trọn lấy bầu ngực cô.
Cô thở mạnh một tiếng, nhắc nhở anh: “Đây đang là...bệnh viện...”
Bên ngoài lúc nào cũng có người đi đi lại lại.
Anh quay người tắt đèn đi. “Như thế này được chưa?”
Trong màn đêm, đôi mắt rực cháy dục vọng của anh như phát sáng, khiến cô đỏ bừng mặt.
Mỗi một hơi thở nặng nề phát ra đều khiến cô cảm nhận rõ hơn về điều đó.
Cố Thiên Tầm phát sốt lên, cũng không thể từ chối anh.
Anh đưa tay nhấc bổng cô lên, để lưng cô tựa vào trước ngực anh, ngón tay dài lướt qua cằm cô, quay đầu cô lại.
Anh cúi đầu hôn lên đôi môi phớt hồng của cô. Bàn tay thò vào áo cô từ đằng sau, mơn trớn từng tấc da thịt cô.
Hơi thở của Thiên Tầm bỗng chốc loạn nhịp, cả người cô như tan chảy trong lòng anh. Bàn tay nhỏ run rẩy, nắm chặt lấy chiếc chăn.
Áo bệnh nhân bị anh cởi ra, cô đau khổ quay sang, bàn tay nhé nhỏ mềm mại thò vào trong áo anh, nghe thấy tiếng anh thở ra như không chờ được thêm nữa, cô mở nút áo của anh theo bản năng.
Bị làm cho thần hồn điên đảo, giờ sao còn nhớ được mình đang ở đâu?
Ngón tay hơi run run, cô xoay mấy lần đều không mở được. Cô có chút mất kiên nhẫn, Mộ Dạ Bạch khẽ dỗ dành cô: “Kiên nhẫn một chút, từ từ thôi, chúng ta còn nhiều thời gian mà...”
Anh thật sự rất thích dáng vẻ này của cô. Không che giấu không giả bộ, để anh biết rằng trong thế giới của tình dục này không chỉ có anh cần cô.
“Áo sơ mi của anh, cái nào cũng khó cởi thế này hả?” Cô mím môi hỏi, cuối cùng cũng bật ra được một chiếc nút.
“Sau này mỗi ngày thay một chiếc cho em thay phiên cởi.”
Anh nói đầy ám chỉ, khiến mặt cô càng nóng hơn, cô đấm nhẹ vào ngực anh. Anh nắm lấy tay cô, nói: “Tiếp tục đi...”
Hai người họ tiếp tục hôn nhau nồng cháy. Mộ Dạ Bạch sợ ga giường của bệnh viện không sạch bèn cầm áo mình trải bên dưới người cô.
Anh thở ra một tiếng, cơ thể nặng trĩu xuống, đưa vào cơ thể cô. Sự ẩm ướt và mềm mại thít chặt bên dưới khiến anh thấy da đầu như căng ra, hít sâu vào một hơi. Nhưng đúng vào lúc đó...
Một tràng âm thanh tiếng bước chân từ xa vọng lại.
Sau đó cửa phòng bệnh vang lên tiếng gõ, giọng y tá truyền đến: “Xin lỗi, kiểm tra phòng.”
Đầu óc Cố Thiên Tầm bỗng hoảng hốt, Mộ Dạ Bạch lại đưa sâu vào thêm một nhịp nữa khiến cô suýt nữa không kiềm được mà kêu lên, chỉ biết cắn vào vai anh, nuốt âm thanh đó xuống.
“Anh mau đi đi... cô y tá sắp vào rồi.” Cố Thiên Tầm sợ muốn khóc.
Thật điên mất thôi!
Nếu như để người ta nhìn thấy được cảnh này, chắc cô sẽ mất mặt chết mất. Ngày mai chắc hẳn sẽ thành tin nóng trên bảng tin của bệnh viện Vân Sam mất.
Bệnh nhân xxx ở phòng bệnh xxx thèm muốn không nhịn được, đã bị bắt tại trận!
Trời! Đây thật sự là một cơn ác mộng!
Nhưng....
Giọng anh khàn khàn vang lên: “Em đã thấy ai phóng tên mà nửa đường rút lại được chưa?”
“Nhưng... nhưng anh còn chưa “phóng” mà?” Cố Thiên Tầm thật sự hoảng rồi, lời nào cũng nói ra được.
Nói xong, đến bản thân cũng cảm thấy ngượng, thật sự là hận một nỗi không cắn lưỡi mình được.
Cô ấy thật sự là đã “hư” đi rồi!
Mộ Dạ Bạch cười: “Nếu nhanh như vậy đã “phóng” thì sao thỏa mãn được em chứ?”
“Anh đừng đùa nữa, cô ấy sắp vào rồi!” Cố Thiên Tầm nghe thấy tiếng cạch cửa. Mộ Dạ Bạch cuốn hết quần áo của bọn họ vào trong chăn, một giây sau, anh ôm trọn lấy cô từ trên giường, bước nhanh vào phòng vệ sinh.
Cừa phòng vệ sinh vừa đóng lại thì đồng thời đèn ngoài phòng cũng bật sáng.
“Ơ, bệnh nhân đâu rồi?” Y tá nhìn chiếc giường trống trơn, ánh mắt liền hướng về phía nhà vệ sinh, cô ta gõ cửa: “Cố tiểu thư, cô có ở bên trong không?” Lúc này...
Bên trong phòng vệ sinh
Một trận đấu nóng bỏng đang diễn ra...
Hai tay cô chống vào khung chậu rửa mặt bằng thủy tinh, lưng được bàn tay to lớn của anh đỡ lấy, cặp mông bị nhấc lên. Anh đưa vào trong cô từ đằng sau, vừa mạnh mẽ vừa dã thú như muốn nuốt chửng lấy cô.
Mỗi một nhịp đều mạnh mẽ, ấn sâu vào trong, khiến cô thở không ra hơi.
Nhưng...
Cánh cửa nhà vệ sinh lại vang lên tiếng gõ: “Cố tiểu thư, cô ở bên trong à?”
Cố Thiên Tầm giơ tay ra giữa không trung, cầm lấy tay Mộ Dạ Bạch như van nài anh hãy ngừng lại một chút.
Anh cảm nhận được, không làm khó cô nữa, tốc độ chậm lại, cũng bớt dùng lực hơn.
Cô cuối cùng cũng thở ra được, trả lời: “Tôi ở trong này.”“Cô thấy trong người không khỏe à?” Y tá nghe thấy giọng cô không bình thường: “Cố tiểu thư, cô cần tôi giúp gì không? Giọng cô nghe có vẻ không được khỏe?”
Cố Thiên Tầm chỉ cảm thấy ngượng chín người.
Cô rất muốn đẩy cái kia ra khỏi cơ thể mình, nhưng cô nào phải đối thủ của anh? Cô mà dám “bật” lại như vậy, sẽ bị anh “trừng phạt” ngay.
Cô sợ anh lại dùng lực mạnh như hồi nãy với mình, khiến cô bị lộ, nên không dám làm bừa.
“Cô có bị đau đầu hoặc có các triệu chứng khác không?” Cô y tá bên ngoài kiên nhẫn hỏi.
Cố Thiên Tầm rất muốn nói triệu chứng hiện giờ của cô là thiếu không khí đến cực độ.
“Tôi không sao, cô yên tâm đi, nếu có vấn đề gì sẽ gọi các cô ngay.” Cô cố gắng để hơi thở trở nên bình thường, khiến giọng mình nói ra bình thản.
Cô y tá bên ngoài có phần nghi ngờ. Nhưng cuối cùng cô ta cũng đi khỏi.
Nghe thấy tiếng bước chân xa dần, Cố Thiên Tầm lúc này mới thở phào ra được. Nhưng một giây sau người cô đã bị anh lật lại, nóng bỏng hôn lên.
Bên dưới, lực đạo chiếm hữu của anh ngày càng điên cuồng hơn, khiến cô không thể chống đỡ được nữa.
Chỉ đành dùng hết sức ôm lấy eo anh.
...............
Kết quả....
Một trận hoan lạc dưới sự kinh ngạc và nguy hiểm đó cũng đã kết thúc. Cô bị dọa đến mức sau đó đều không định thần lại được, anh lại hoàn toàn như không có chuyện gì.
Đến cuối cùng, người cô mất hết sức lực, bị anh ôm lên giường, anh mặc lại quần áo bệnh nhân cho cô.
Đến lúc này, Mộ Dạ Bạch mới thật sự thỏa mãn, ôm cô trong lòng. Vì có cô mà anh cảm thấy tâm trạng yên bình đi nhiều.
Chỉ là...
Với tình hình này thì bọn họ có thể tiếp tục được bao lâu nữa?
Cho đến một ngày tất cả đều bị vạch trần...
Bọn họ, liệu có còn tiếp tục bên nhau được nữa không?
“Anh đang nghĩ gì vậy?” Cố Thiên Tầm đột nhiên nhẹ giọng hỏi. cô dựa lưng vào người anh, cuộn tròn trong lòng anh.
Mặc dù lúc này phòng bệnh tắt đèn nhưng cô không nhìn thấy rõ nét mặt của anh, nhưng hai người họ như có thần giao cách cảm, từ hơi thở của anh, cô có thể cảm nhận được rõ ràng anh có tâm sự nặng trĩu trong lòng.
“Nghĩ rất nhiều chuyện. Về mẹ anh, về Tần Tư Lam, còn có... rất nhiều rất nhiều.”
Nhắc đến Tần Tư Lam, cô nghĩ ra gì đó, nói giọng có vẻ không vui: “Em cứ cảm thấy mẹ em rất kỳ lạ.”
“Kỳ lạ gì cơ?”
“Hôm nay bà ở bệnh viện cả ngày, nhưng... đều trong phòng cô ta. Đến khi về cũng không vào đây thăm em.” Nói đến đây, cô dường như cảm thấy trong lòng lạnh lẽo.
Cô quay người, vùi đầu vào lòng anh. Thật hạnh phúc, lúc này còn có anh ở bên.
Cô nói: “Nam Kiêu bảo với em, bà ấy về chuẩn bị cháo ngày mai cho Tần Tư Lam, nói là cô ta muốn ăn cháo do bà nấu.”
“Là do em nghĩ quá nhiều phải không?” Cố Thiên Tầm tự hỏi tự đáp, rồi lại tự cười nhạo mình. “Thực sự cô ta vì em mà mới mất đi đứa con, giờ em ghen với cô ta, có phần không nên. Mẹ em có lẽ vì em làm cô ta bị như vậy nên mới chuộc lỗi thay cho em, có phải vậy không?”
Những lời cuối cùng cô nói, rõ ràng là không xác định, hoặc là nói cô muốn có một đáp án khẳng định, để cô có thể cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Nhưng.....
Mộ Dạ Bạch lại không thể nói được lời an ủi cô.
Bà Cố Vân La sở dĩ làm như vậy, anh biết lý do.
“Em nghĩ thế nào thì nó là như vậy. Được rồi, đừng nghĩ lung tung nữa, mau ngoan ngoãn ngủ đi.” Anh hôn lên trán cô một cái.
Cô đột nhiên cảm thấy rất thỏa mãn, hai tay ôm trọn lấy eo anh, cảm thán: “May mà còn có anh ở đây, ít nhất... em cũng không thấy mình đáng thương nữa.”
Anh sững người, nói nhỏ: “Là anh may mắn...”
May mà lúc anh xuất hiện, tình cảm giữa cô và Cảnh Nam Kiêu còn chưa bắt đầu để anh có cơ hội chen vào; may mà khi anh yêu cô, cô đã dũng cảm bất chấp tất cả để lựa chọn ly hôn với Cảnh Nam Kiêu; may mà giờ đây cô vẫn còn trong vòng tay anh...
“Phải rồi, em còn chuyện nữa...” Cố Thiên Tầm nghi ngại một lúc mới lên tiếng: “Lần trước Mộ phu nhân nhìn thấy em có vẻ tâm trạng rất kích động...”
Mộ Dạ Bạch bỗng đờ người ra một lúc, chỉ nghe thấy cô nói tiếp: “Hôm nay đi về anh có hỏi nguyên nhân không?”
“...Không” Anh chỉ trả lời lại một từ đơn giản.
Cô hơi nghi ngờ.
Nhưng vẫn không kiềm được mà nói tiếp: “Vậy... mẹ em và mẹ anh có phải đã biết nhau từ trước không, giữa bọn họ trước đây có hiểu lầm, hoặc là...”
“Muộn lắm rồi, mau ngủ thôi.” Một chuỗi những câu hỏi của cô bị anh cắt đứt.
Cô cảm nhận được giọng anh trầm hẳn đi, rõ ràng có chút nặng nề.
Cô nhìn anh khó hiểu, anh lại không muốn nói tiếp, chỉ vỗ vai cô, nói: “Anh mệt rồi, ngủ thôi.”
Đối mặt với câu hỏi của cô, Mộ Dạ Bạch không biết nên trả lời như thế nào, hoặc cũng có thể nói là, đáp án quá tàn nhẫn, anh khó mà mở miệng được.
Nếu anh nói cho cô biết mẹ cô từng là kẻ thứ ba xen vào gia đình họ, là kẻ đê tiện đã cướp mất tình yêu của cha dành cho anh ngày còn nhỏ, là kẻ bắt nguồn gây lên việc mẹ anh phải sống trong nỗi đau vì bị phản bội suốt bao nhiêu năm, càng là nguyên nhân khiến cho mẹ anh bị cú sốc tinh thần đến mức phải vào bệnh viện tâm thần?
Anh làm sao có thể nói cho cô biết từ bé đến lớn anh đều sống trong nỗi căm hận Cố Vân La, hận Cảnh Thanh Phong, hiện giờ lại càng căm ghét Tần Tư Lam và Cố Thiên Hàn?
Anh không nói.
Chỉ là vì không muốn hết lần này đến lần khác nhắc nhở bản thân, giữa bọn họ cách ngăn bởi bao nhiêu ân ân oán oán sâu nặng đến nhường nào.
Cố Thiên Tầm nào biết được tâm tư anh giờ này đang quay cuồng trăm vạn lần, cô vốn còn định hỏi tại sao, nhưng...
Bên tai vang đến tiếng thở đều đều của anh.
Nhờ ánh trăng ngoài cửa sổ, cô chăm chú ngắm nhìn anh một lúc lâu, cuối cùng khe khẽ thở dài, vùi vào lòng anh.
Tại sao, càng đến gần thì sự bất an trong lòng lại ngày càng sâu hơn.
.............
Hai ngày sau.
Tại biệt thự mới của họ Mộ.
Bà Hạ Vân Thường mặc bộ đồ ở nhà, ở hậu hoa viên dắt chó đi dạo. Đây là giống khuyển quý tân, nghe nói bà ở nhà chán không có việc gì, Hoắc Thanh Uyển đã mua đem đến. Chú chó nhỏ thông mình như một đứa trẻ vậy, bà Hạ chơi đùa với nó rất vui.
Sau khi có chú chó nhỏ này một mình bà ở trong căn biệt thự rộng lớn này cũng không cảm thấy cô đơn nữa.
“Phu nhân, có khách tìm bà ạ.” Người giúp việc mở cửa hậu hoa viên ra, nói với bà.
“Khách? Là ai vậy?” Bà Hạ Vân Thường ngẩng đầu lên hỏi.
“Cụ thể là ai thì không nói ạ, chỉ bảo là việc mà bà gọi điện bảo anh ta làm đã làm xong rồi ạ.”
Là thám tử?
“Được, ta thay quần áo rồi ra ngay.” Bà Hạ đưa chú chó nhỏ vào tay người giúp việc. “Cho nó uống ít nước, hình như nó có vẻ khát rồi.”
“Vâng thưa phu nhân.”
Bà Hạ Vân Thường vội vàng đi vào trong phòng thay bộ trang phục chỉnh tề trang nhã, lúc đến phòng khách, liền nhìn thấy một người đàn ông lạ mặt đang ngồi ở đó.
“Mộ phu nhân.” Nhìn thấy bà Hạ Vân Thường, đối phương lập tức đứng dậy, cung kính chào hỏi.
Bà Hạ chỉ khẽ gật đầu, nói: “Anh ngồi xuống nói chuyện.”
“Đây là những thông tin bà cần. Bà xem đi ạ.” Đối phương vào đề ngay, đặt đống tài liệu đó ra trước mặt bà.
Bà Hạ mở chiếc túi, rút ra tập giấy, lật giở xem qua. Thông tin trong tài liệu đều rất kỹ càng, bao gồm cả việc giờ bà Cố Vân La đang ở đâu đều rất đầy đủ, cụ thể.
Còn có...
Một tấm ảnh, trong tấm ảnh đó là một cặp chị em còn trẻ, bên dưới có đề tên: Cố Thiên TầmCố Thiên Hàn.
Bà trừng lên nhìn chằm chằm vào Cố Thiên Hàn đang ngồi trên xe lăn, mắt bà Hạ sâu hoắm, các cảm xúc phức tạp trào dâng, có sự đau khổ, không cam lòng và cả thù hận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.