Chương 167: THIÊN TẦM, HÔN ANH ĐI!
Tiểu Thuyết Hoa Hồng
05/06/2017
Cô bước lại gần, ngồi xuống cạnh anh. Hai người đều giữ một khoảng cách nhất định – khoảng cách an toàn.
Mộ Dạ Bạch nhìn dáng vẻ khép nép của cô, cũng không miễn cưỡng ngồi sát lại gần, chỉ hơi quay nghiêng người, cánh tay đặt trên dựa lưng ở sofa, mắt nhìn thẳng cô.
Cảm nhận được ánh mắt nóng rực của anh, tim cô đập nhanh hơn. Cô không dám nhìn thẳng vào anh, chỉ nhẹ giọng nói: “Hôm nay cảm ơn anh.”
“Nếu anh không đến thì em còn định ở đó đến bao giờ?” Mộ Dạ Bạch trầm giọng hỏi, rõ ràng anh rất cáu với hành động đứng dưới mưa tự ngược đãi bản thân của cô.
“Em cũng đã định đi rồi.”
“Vậy sao?” Hiển nhiên là anh không tin. Nhưng anh không muốn nói tiếp cái chủ đề này nữa, mà hỏi sang chuyện khác: “Sao em lại đứng đó ướt mưa?”
Lúc hỏi câu đó, ánh mắt anh sắc lạnh, căn bản không để cho cô có bất cứ cơ hội nào né tránh. Cô thót tim lại, không trả lời mà hỏi ngược: “Còn anh thì sao? Sao anh lại xuất hiện ở đấy?”
“Rất đơn giản.” Mộ Dạ Bạch đưa cốc trà nóng vừa rót ra lên nhấp một ngụm, sau khi đặt lại lên bàn rồi mới thản nhiên nhìn cô, đáp: “Cận Vân nói nhìn thấy em đứng ngâm mình dưới nước mưa ở đường Hương Phủ, vì vậy anh mới quay xe lại xem.”
Thì ra là vậy...
Anh, thật sự là vì cô....
Chỉ vì một câu nói của Cận Vân mà anh có thể không màng đến suy nghĩ của Hoắc Thanh Uyển, đi tìm mình...
“Bây giờ đến lượt em trả lời.” Mộ Dạ Bạch nhìn chăm chăm vào cô.
“Em... em đói rồi. Muốn ăn gì đó. Dù gì cũng đến đây rồi, mời anh đi ăn tối được không?” Cô cố tình trốn tránh câu hỏi, nhưng sự lấp liếm này quá rõ ràng, cả khi cô có cười đi chăng nữa thì anh vẫn không chút nể mặt mà sa sầm xuống.
Cô hơi ngại ngùng, có phần bất lực: “Nếu anh không đi thì em đi trước vậy.”
Nói xong cô đứng dậy, vừa mới đứng thẳng lên đã bị anh ôm ngang eo kéo xuống, một giây sau, cả người cô đã ngồi trên đùi anh.
Mùi hương quen thuộc ập đến, anh ôm chặt lấy cô, trái tim trống rỗng bao lâu bỗng như được lấp đầy trong khoảnh khắc ấy. Lý trí mách bảo rằng cô nên chống cự, nên giữ khoảng cách với anh, nhưng vừa chạm vào ngực anh thì cơ thể lại như bị khóa chặt, không còn chút sức lực nào để phản kháng.
Mặt cô bỗng có một cảm giác ấm áp truyền đến.
Những ngón tay anh xuyên qua làn tóc tơ của cô, sờ lên gương mặt hao gầy đó, ánh mắt sâu thẳm: “Dạo này em thế nào?”
Mũi cô cay cay.
Chẳng ra sao cả, rất không ổn. Nhưng cô lại nói ngược lòng mình: “Rất tốt, về lại công ty mình cảm giác thoải mái hơn nhiều.”
Cô cố giữ giọng nhẹ nhàng.
“Vậy sao?” Anh chậm rãi nhấn mạnh hai chữ đó, khóe miệng khẽ cong lên một nụ cười, nụ cười đầy chua chát và thương cảm. Những ngón tay luồn vào đuôi tóc cô, đùa nghịch với nó: “Nhưng anh không hề ổn một chút nào...”
“.....” Cô không nói gì thêm nữa, dựa vào ngực anh, có thể nghe thấy tiếng tim anh đập từng nhịp chầm chậm.
Ánh mắt anh nhìn thẳng vào cô, bao phủ lấy cô khiến cô có cảm giác khó thở.
“Lúc em nằm viện, anh luôn nghĩ ngợi, không biết em đã đỡ hơn chút nào chưa, có bị chấn thương ở đâu không, chân có sao nữa không...”
Giọng anh khàn khàn, dịu dàng, trong không khí tĩnh lặng này khiến cho người ta không khỏi rung động. Cô cảm thấy cả người mình như đang tan vào trong.
Vừa nói anh vừa nhìn sang chân cô.
Cô co mũi chân lại, cố chịu đau nhức, chỉ lắc đầu, cô run run nói: “Em đã không sao rồi... Thật đấy, anh nhìn này, chân cũng không đau...”
Vừa nói cô vừa cởi bỏ dép đi trong nhà ra, bàn chân thử nhúc nhích một chút. Những ngón chân bé nhỏ trắng muốt như ngọc đó khe khẽ động đậy, trông đáng yêu vô cùng.
Tim Mộ Dạ Bạch rung lên liên hồi, tay anh đột nhiên vươn ra kéo mặt cô xuống. Cô kinh ngạc mi mắt khẽ mấp máy, mũi đã dán vào mũi anh, nghe thấy giọng anh trầm trầm nói như dỗ dành: “Hôn anh đi...”
Cô có cảm giác chấn động, ngón tay trượt xuống vai anh.
“Thiên Tầm, hôn anh đi!” Anh nhắc lại lần nữa hơi có phần như dỗ dành lại vừa như ra lệnh.
Cố Thiên Tầm cảm giác tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi. Như có gì đó cản cô lại khiến cô do dự hồi lâu. Nhưng, cuối cùng...
Hai tay cô ôm chặt lấy anh, như trúng tà, cô không nghĩ gì nữa, đưa môi lại gần.
Hai đôi môi chạm vào nhau, anh hài lòng ậm ừ một tiếng, ôm chặt lấy người cô. Nhưng không hề chủ động sát lại, dường như đang muốn tận hưởng cảm giác được cô hôn.
Cô gấp gáp, vội vàng hôn anh, thậm chí có phần mạnh bạo, răng và lưỡi đều cuốn lại với nhau, cả hai đều đau nhưng càng như vậy lại càng kích thích hơn.
Lúc chiếc lưỡi nhỏ ẩm ướt của cô lướt qua ngạc trên của anh, anh không nhịn được nữa, thở ra một hơi, ôm chặt lấy đầu cô, gấp gáp hôn sâu hơn nữa.
Trời!
Anh khẽ kêu lên một tiếng, đến giờ anh mới biết, khi nhớ một ai đó thì chỉ có sự gần gũi thân mật như thế này mới có thể khiến những ưu tư phiền muộn nặng trĩu đó vơi bớt đi.
Bàn tay nóng rực lướt nhẹ trên đùi cô, luồn vào bên trong chiếc áo choàng to rộng, nâng đôi gò bồng đảo hồng hào của cô lên. Dưới nụ hôn say đắm đó, anh nén bóp ấn không ngừng, khiến cô khẽ rên lên.
“Nhớ anh không?” Môi anh khẽ nhích ra một chút, thở gấp hỏi cô. Bàn tay hơi dùng lực, tách hai chân cô ra, để cô ngồi đối diện với mình.
Cô cắn môi không dám trả lời. Mắt mờ đục một màn sương, đờ đẫn nhìn anh. Anh nghĩ không cần trả lời thì đáp án đã viết rõ ràng trên mặt rồi.
“Muốn nghe em nói nhớ anh thật không dễ dàng.” Anh buồn bã nói, ngón tay lướt trên làn da mềm như lụa của cô, cảm nhận từng tấc mịn màng đó.
Cô đưa tay lên giữ lấy tay anh, nhìn anh lắc đầu: “Đừng làm vậy... chúng ta không nên như thế...”
Anh khựng lại một lúc.
Sau đó anh nắm ngược lại tay cô, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cô: “Em biết không? Trước giờ anh luôn là một người rất lý trí, trong cuộc sống của anh, cảm xúc chưa bao giờ chiến thắng được hiện thực. Anh cũng rất tự hào vì phương thức tư duy như vậy của mình.”
“Vì vậy...” Anh có lẽ biết rất rõ là thực tế thì bọn họ không thể nào ở bên nhau được.
“Nhưng tất cả chỉ là trước khi anh gặp em.” Giọng anh đã trầm hơn đi. “Cố Thiên Tầm, em có dám thử một lần không?”
Cô lặng người, tròn mắt nhìn anh.
Ánh mắt anh đầy ắp sự cổ vũ. Cô không kiềm lòng được mà dao động: “Thử một lần?”
“Đúng vậy, thử một lần cùng anh bất chấp! Chưa từng tiến lên trước đã vội lui bước thì chúng ta mãi mãi sẽ không biết được kết quả sẽ ra sao.”
Lời anh nói tràn đầy sức hấp dẫn. Cô dường như muốn đồng ý ngay.
Điện thoại đột nhiên reo lên lúc này như một tiếng chuông phá vỡ bầu không khí. Hai người đều quay sang nhìn điện thoại của anh, màn hình hiện lên hai chữ “Mama.”
Cô giật mình giống như có một gáo nước lạnh dội thẳng vào đầu khiến cô bừng tỉnh ngay lập tức.
“Anh nghe điện thoại trước đi đã, là mẹ anh.”
“Anh muốn nói tiếp chủ đề vừa nãy của chúng ta.” Mộ Dạ Bạch không nghe, ấn nút im lặng.
Cố Thiên Tầm thở khẽ một tiếng: “Hay là anh nghe điện thoại đi. Không phải sức khỏe mẹ anh đang không được tốt sao. Lỡ có chuyện gấp tìm anh thì sao...”
“Đợi anh 2 phút.”
Mộ Dạ Bạch ôm cô, không hề buông tay, một tay ấn nút nghe điện thoại rồi áp vào tai.
“Mẹ, mẹ gọi con có việc gì không?” Giọng anh nhẹ nhàng hơn một chút khi nói chuyện với bà Hạ Vân Thường như nói với trẻ con vậy. Cố Thiên Tầm quay sang liền nhìn thấy dáng vẻ nhẫn nại và dịu dàng của anh.
Anh thật sự rất quan tâm, rất quan tâm bà ấy.
Cô cười đau khổ. Bọn họ có thể thử sao? Cô sợ hậu quả của việc thử này cả hai đều không gánh chịu được.
“Con trai, có phải con chưa ăn tối không?” Bà Hạ Vân Thường hỏi. Cố Thiên Tầm thật sự không tin người phụ nữ này lại là hung thủ hại Thiên Hàn.
“Vâng, còn mẹ thì sao ạ? Bác sĩ nói mẹ và bà nội phải ăn nhiều rau quả hơn, mẹ có nghe lời bác sĩ không vậy?”
“Không có con thì mẹ nuốt sao nổi đồ ăn chứ?” Bà Hạ Vân Thường vừa cười vừa nói: “Con ở khách sạn đợi mẹ, mẹ đã ở dưới lầu rồi. Lát nữa ăn tối với mẹ có được không?”
“Mẹ ở dưới lầu rồi?” Mộ Dạ Bạch bất giác nhìn sang Cố Thiên Tầm, bàn tay ôm cô siết chặt hơn.
Anh cảm nhận rõ được rằng cô đang đơ người ra trong vòng tay anh. Nhưng anh không chịu buông tay, chỉ nói tiếp: “Vâng, mẹ lên đi ạ, con không bận gì.”
Ngừng một chút rồi anh nói tiếp: “Vừa hay con có một người bạn muốn giới thiệu với mẹ.”
“Bạn à? Nếu là bạn gái thì mẹ chỉ chấp nhận Thanh Uyển thôi.” Bà Hạ Vân Thường cười nhẹ.
Mộ Dạ Bạch không nói thêm gì, hai mẹ con nói hai câu nữa rồi cúp máy. Cố Thiên Tầm lập tức trượt xuống khỏi đùi anh. “Xin lỗi giờ em phải đi rồi. Bộ quần áo này là anh chuẩn bị cho em phải không? Em đi thay đồ trước đã.”
Cô nói xong liền cầm lấy túi đồ bên cạnh, định đi vào nhà tắm. Mộ Dạ Bạch đứng dậy, bước lên một bước ngăn động tác vội vàng của cô lại.
Anh nhìn thẳng vào mắt cô: “Hãy để anh chịu hậu quả trước! Cùng anh đi gặp mẹ anh đi, Thiên Tầm, tối nay chúng ta sẽ đi bước đầu tiên.”
“Không cần đâu, em không muốn gặp bà ấy, em và bà ấy đã từng gặp rồi, hơn nữa cũng không vui vẻ gì.”
“Sẽ không xảy ra chuyện như lần trước đâu, Thiên Tầm! Anh sẽ không để bà ấy làm tổn thương em nữa!”
“Nhưng bà ấy đã làm tổn thương em rồi! Hơn nữa không chỉ có em mà còn cả mẹ và em trai em nữa.” Nhắc đến Thiên Hàn, cô có phần kích động khó kiểm soát. “Dạ Bạch, em xin anh đấy, đừng làm khó em nữa! Em không muốn gặp bà ấy, em sợ em sẽ không kiềm được mà làm tổn thương bà ấy mất!”
Mộ Dạ Bạch cau mày, nhìn cô đầy khó hiểu: “Anh không hiểu chuyện này là sao?”
“Giờ em đi thay đồ đã, em không muốn bị mẹ anh bắt gặp ở đây, càng không muốn mẹ anh đem chuyện của chúng ta ra để kích động mẹ em, tình hình mẹ em hiện giờ không ổn, bà ấy không chịu được những lời nói khó nghe đâu.” Ngừng một lát, dường như ý thức được những điều mình vừa nói có phần quá đáng , cô lấy lại bình tĩnh rồi mới nói: “Xin lỗi, em đi thay đồ đã.”
Mộ Dạ Bạch túm cô lại: “Sao em lại nói gay gắt nặng nề như vậy?”
“Thiên Tầm, trong chuyện này mẹ anh mới chính là người bị hại.Bao nhiêu năm nay bà ấy đều vì sự cướp đoạt và chen vào giữa của mẹ em mà đau khổ. Còn về chuyện em nói rằng em trai em bị mẹ anh hại đó càng là điều vô căn cứ. Ngược lại mẹ anh vì sự tồn tại của em trai em mà luôn bị tổn thương.”
“Vâng, có thể mẹ em đã sai nhưng Thiên Hàn nó vô tội. Làm hại nó, thậm chí còn muốn dồn nó vào chỗ chết, chuyện này em vĩnh viễn không thể tha thứ được!”
Mặt Mộ Dạ Bạch biến sắc, mắt anh sa sầm lại. “Em biết mình đang nói gì không hả?”
Một câu hỏi ngược lại đã hoàn toàn bộc lộ sự tức giận đang đè nén trong nah lúc này. Nhưng rất rõ ràng anh không muốn làm cô tức giận lên.
Đối với anh, “mẹ” là từ vô cùng thiêng liêng, tình cảm sâu nặng, là nơi anh gửi gắm tinh thần từ nhỏ đến lớn. Những lời nói vừa rồi của cô thật là không biết tốt xấu mà gây chiến và vu họa.
Cố Thiên Tầm biết cô không nên nói toạc ra những chuyện này. Nếu như đổi lại là anh nói như vậy về mẹ cô thì cô cũng sẽ theo bản năng mà xù gai nhọn ra.
Nhưng....
Phản ứng này của anh cũng đủ để khiến cô tỉnh ra: bọn họ vĩnh viễn đều không thể cùng đứng trên một lập trường được.
“Em nghĩ... chúng ta căn bản không thể đi bước đầu tiên được...” Mắt cô đỏ mọng. “Vì ngay từ bước đầu tiên chúng ta đã không thể cùng bước được, chúng ta đã không trên cùng một lập trường rồi.”
Môi anh khẽ động đậy nhưng cuối cùng anh cũng không nói được gì. Mắt anh xao động nhìn cô bước qua mình đi vào nhà tắm.
Lúc bước ngang qua nhau, cả hai đều cảm nhận rõ rệt được sự lạnh lẽo, đông cứng lúc này.
Anh thở ra nặng nề, ôm đầu ngồi xuống sofa. Ánh mắt anh xám lạnh, nhìn về chiếc đèn bên ngoài cửa sổ nghĩ ngợi.
Mộ Dạ Bạch nhìn dáng vẻ khép nép của cô, cũng không miễn cưỡng ngồi sát lại gần, chỉ hơi quay nghiêng người, cánh tay đặt trên dựa lưng ở sofa, mắt nhìn thẳng cô.
Cảm nhận được ánh mắt nóng rực của anh, tim cô đập nhanh hơn. Cô không dám nhìn thẳng vào anh, chỉ nhẹ giọng nói: “Hôm nay cảm ơn anh.”
“Nếu anh không đến thì em còn định ở đó đến bao giờ?” Mộ Dạ Bạch trầm giọng hỏi, rõ ràng anh rất cáu với hành động đứng dưới mưa tự ngược đãi bản thân của cô.
“Em cũng đã định đi rồi.”
“Vậy sao?” Hiển nhiên là anh không tin. Nhưng anh không muốn nói tiếp cái chủ đề này nữa, mà hỏi sang chuyện khác: “Sao em lại đứng đó ướt mưa?”
Lúc hỏi câu đó, ánh mắt anh sắc lạnh, căn bản không để cho cô có bất cứ cơ hội nào né tránh. Cô thót tim lại, không trả lời mà hỏi ngược: “Còn anh thì sao? Sao anh lại xuất hiện ở đấy?”
“Rất đơn giản.” Mộ Dạ Bạch đưa cốc trà nóng vừa rót ra lên nhấp một ngụm, sau khi đặt lại lên bàn rồi mới thản nhiên nhìn cô, đáp: “Cận Vân nói nhìn thấy em đứng ngâm mình dưới nước mưa ở đường Hương Phủ, vì vậy anh mới quay xe lại xem.”
Thì ra là vậy...
Anh, thật sự là vì cô....
Chỉ vì một câu nói của Cận Vân mà anh có thể không màng đến suy nghĩ của Hoắc Thanh Uyển, đi tìm mình...
“Bây giờ đến lượt em trả lời.” Mộ Dạ Bạch nhìn chăm chăm vào cô.
“Em... em đói rồi. Muốn ăn gì đó. Dù gì cũng đến đây rồi, mời anh đi ăn tối được không?” Cô cố tình trốn tránh câu hỏi, nhưng sự lấp liếm này quá rõ ràng, cả khi cô có cười đi chăng nữa thì anh vẫn không chút nể mặt mà sa sầm xuống.
Cô hơi ngại ngùng, có phần bất lực: “Nếu anh không đi thì em đi trước vậy.”
Nói xong cô đứng dậy, vừa mới đứng thẳng lên đã bị anh ôm ngang eo kéo xuống, một giây sau, cả người cô đã ngồi trên đùi anh.
Mùi hương quen thuộc ập đến, anh ôm chặt lấy cô, trái tim trống rỗng bao lâu bỗng như được lấp đầy trong khoảnh khắc ấy. Lý trí mách bảo rằng cô nên chống cự, nên giữ khoảng cách với anh, nhưng vừa chạm vào ngực anh thì cơ thể lại như bị khóa chặt, không còn chút sức lực nào để phản kháng.
Mặt cô bỗng có một cảm giác ấm áp truyền đến.
Những ngón tay anh xuyên qua làn tóc tơ của cô, sờ lên gương mặt hao gầy đó, ánh mắt sâu thẳm: “Dạo này em thế nào?”
Mũi cô cay cay.
Chẳng ra sao cả, rất không ổn. Nhưng cô lại nói ngược lòng mình: “Rất tốt, về lại công ty mình cảm giác thoải mái hơn nhiều.”
Cô cố giữ giọng nhẹ nhàng.
“Vậy sao?” Anh chậm rãi nhấn mạnh hai chữ đó, khóe miệng khẽ cong lên một nụ cười, nụ cười đầy chua chát và thương cảm. Những ngón tay luồn vào đuôi tóc cô, đùa nghịch với nó: “Nhưng anh không hề ổn một chút nào...”
“.....” Cô không nói gì thêm nữa, dựa vào ngực anh, có thể nghe thấy tiếng tim anh đập từng nhịp chầm chậm.
Ánh mắt anh nhìn thẳng vào cô, bao phủ lấy cô khiến cô có cảm giác khó thở.
“Lúc em nằm viện, anh luôn nghĩ ngợi, không biết em đã đỡ hơn chút nào chưa, có bị chấn thương ở đâu không, chân có sao nữa không...”
Giọng anh khàn khàn, dịu dàng, trong không khí tĩnh lặng này khiến cho người ta không khỏi rung động. Cô cảm thấy cả người mình như đang tan vào trong.
Vừa nói anh vừa nhìn sang chân cô.
Cô co mũi chân lại, cố chịu đau nhức, chỉ lắc đầu, cô run run nói: “Em đã không sao rồi... Thật đấy, anh nhìn này, chân cũng không đau...”
Vừa nói cô vừa cởi bỏ dép đi trong nhà ra, bàn chân thử nhúc nhích một chút. Những ngón chân bé nhỏ trắng muốt như ngọc đó khe khẽ động đậy, trông đáng yêu vô cùng.
Tim Mộ Dạ Bạch rung lên liên hồi, tay anh đột nhiên vươn ra kéo mặt cô xuống. Cô kinh ngạc mi mắt khẽ mấp máy, mũi đã dán vào mũi anh, nghe thấy giọng anh trầm trầm nói như dỗ dành: “Hôn anh đi...”
Cô có cảm giác chấn động, ngón tay trượt xuống vai anh.
“Thiên Tầm, hôn anh đi!” Anh nhắc lại lần nữa hơi có phần như dỗ dành lại vừa như ra lệnh.
Cố Thiên Tầm cảm giác tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi. Như có gì đó cản cô lại khiến cô do dự hồi lâu. Nhưng, cuối cùng...
Hai tay cô ôm chặt lấy anh, như trúng tà, cô không nghĩ gì nữa, đưa môi lại gần.
Hai đôi môi chạm vào nhau, anh hài lòng ậm ừ một tiếng, ôm chặt lấy người cô. Nhưng không hề chủ động sát lại, dường như đang muốn tận hưởng cảm giác được cô hôn.
Cô gấp gáp, vội vàng hôn anh, thậm chí có phần mạnh bạo, răng và lưỡi đều cuốn lại với nhau, cả hai đều đau nhưng càng như vậy lại càng kích thích hơn.
Lúc chiếc lưỡi nhỏ ẩm ướt của cô lướt qua ngạc trên của anh, anh không nhịn được nữa, thở ra một hơi, ôm chặt lấy đầu cô, gấp gáp hôn sâu hơn nữa.
Trời!
Anh khẽ kêu lên một tiếng, đến giờ anh mới biết, khi nhớ một ai đó thì chỉ có sự gần gũi thân mật như thế này mới có thể khiến những ưu tư phiền muộn nặng trĩu đó vơi bớt đi.
Bàn tay nóng rực lướt nhẹ trên đùi cô, luồn vào bên trong chiếc áo choàng to rộng, nâng đôi gò bồng đảo hồng hào của cô lên. Dưới nụ hôn say đắm đó, anh nén bóp ấn không ngừng, khiến cô khẽ rên lên.
“Nhớ anh không?” Môi anh khẽ nhích ra một chút, thở gấp hỏi cô. Bàn tay hơi dùng lực, tách hai chân cô ra, để cô ngồi đối diện với mình.
Cô cắn môi không dám trả lời. Mắt mờ đục một màn sương, đờ đẫn nhìn anh. Anh nghĩ không cần trả lời thì đáp án đã viết rõ ràng trên mặt rồi.
“Muốn nghe em nói nhớ anh thật không dễ dàng.” Anh buồn bã nói, ngón tay lướt trên làn da mềm như lụa của cô, cảm nhận từng tấc mịn màng đó.
Cô đưa tay lên giữ lấy tay anh, nhìn anh lắc đầu: “Đừng làm vậy... chúng ta không nên như thế...”
Anh khựng lại một lúc.
Sau đó anh nắm ngược lại tay cô, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cô: “Em biết không? Trước giờ anh luôn là một người rất lý trí, trong cuộc sống của anh, cảm xúc chưa bao giờ chiến thắng được hiện thực. Anh cũng rất tự hào vì phương thức tư duy như vậy của mình.”
“Vì vậy...” Anh có lẽ biết rất rõ là thực tế thì bọn họ không thể nào ở bên nhau được.
“Nhưng tất cả chỉ là trước khi anh gặp em.” Giọng anh đã trầm hơn đi. “Cố Thiên Tầm, em có dám thử một lần không?”
Cô lặng người, tròn mắt nhìn anh.
Ánh mắt anh đầy ắp sự cổ vũ. Cô không kiềm lòng được mà dao động: “Thử một lần?”
“Đúng vậy, thử một lần cùng anh bất chấp! Chưa từng tiến lên trước đã vội lui bước thì chúng ta mãi mãi sẽ không biết được kết quả sẽ ra sao.”
Lời anh nói tràn đầy sức hấp dẫn. Cô dường như muốn đồng ý ngay.
Điện thoại đột nhiên reo lên lúc này như một tiếng chuông phá vỡ bầu không khí. Hai người đều quay sang nhìn điện thoại của anh, màn hình hiện lên hai chữ “Mama.”
Cô giật mình giống như có một gáo nước lạnh dội thẳng vào đầu khiến cô bừng tỉnh ngay lập tức.
“Anh nghe điện thoại trước đi đã, là mẹ anh.”
“Anh muốn nói tiếp chủ đề vừa nãy của chúng ta.” Mộ Dạ Bạch không nghe, ấn nút im lặng.
Cố Thiên Tầm thở khẽ một tiếng: “Hay là anh nghe điện thoại đi. Không phải sức khỏe mẹ anh đang không được tốt sao. Lỡ có chuyện gấp tìm anh thì sao...”
“Đợi anh 2 phút.”
Mộ Dạ Bạch ôm cô, không hề buông tay, một tay ấn nút nghe điện thoại rồi áp vào tai.
“Mẹ, mẹ gọi con có việc gì không?” Giọng anh nhẹ nhàng hơn một chút khi nói chuyện với bà Hạ Vân Thường như nói với trẻ con vậy. Cố Thiên Tầm quay sang liền nhìn thấy dáng vẻ nhẫn nại và dịu dàng của anh.
Anh thật sự rất quan tâm, rất quan tâm bà ấy.
Cô cười đau khổ. Bọn họ có thể thử sao? Cô sợ hậu quả của việc thử này cả hai đều không gánh chịu được.
“Con trai, có phải con chưa ăn tối không?” Bà Hạ Vân Thường hỏi. Cố Thiên Tầm thật sự không tin người phụ nữ này lại là hung thủ hại Thiên Hàn.
“Vâng, còn mẹ thì sao ạ? Bác sĩ nói mẹ và bà nội phải ăn nhiều rau quả hơn, mẹ có nghe lời bác sĩ không vậy?”
“Không có con thì mẹ nuốt sao nổi đồ ăn chứ?” Bà Hạ Vân Thường vừa cười vừa nói: “Con ở khách sạn đợi mẹ, mẹ đã ở dưới lầu rồi. Lát nữa ăn tối với mẹ có được không?”
“Mẹ ở dưới lầu rồi?” Mộ Dạ Bạch bất giác nhìn sang Cố Thiên Tầm, bàn tay ôm cô siết chặt hơn.
Anh cảm nhận rõ được rằng cô đang đơ người ra trong vòng tay anh. Nhưng anh không chịu buông tay, chỉ nói tiếp: “Vâng, mẹ lên đi ạ, con không bận gì.”
Ngừng một chút rồi anh nói tiếp: “Vừa hay con có một người bạn muốn giới thiệu với mẹ.”
“Bạn à? Nếu là bạn gái thì mẹ chỉ chấp nhận Thanh Uyển thôi.” Bà Hạ Vân Thường cười nhẹ.
Mộ Dạ Bạch không nói thêm gì, hai mẹ con nói hai câu nữa rồi cúp máy. Cố Thiên Tầm lập tức trượt xuống khỏi đùi anh. “Xin lỗi giờ em phải đi rồi. Bộ quần áo này là anh chuẩn bị cho em phải không? Em đi thay đồ trước đã.”
Cô nói xong liền cầm lấy túi đồ bên cạnh, định đi vào nhà tắm. Mộ Dạ Bạch đứng dậy, bước lên một bước ngăn động tác vội vàng của cô lại.
Anh nhìn thẳng vào mắt cô: “Hãy để anh chịu hậu quả trước! Cùng anh đi gặp mẹ anh đi, Thiên Tầm, tối nay chúng ta sẽ đi bước đầu tiên.”
“Không cần đâu, em không muốn gặp bà ấy, em và bà ấy đã từng gặp rồi, hơn nữa cũng không vui vẻ gì.”
“Sẽ không xảy ra chuyện như lần trước đâu, Thiên Tầm! Anh sẽ không để bà ấy làm tổn thương em nữa!”
“Nhưng bà ấy đã làm tổn thương em rồi! Hơn nữa không chỉ có em mà còn cả mẹ và em trai em nữa.” Nhắc đến Thiên Hàn, cô có phần kích động khó kiểm soát. “Dạ Bạch, em xin anh đấy, đừng làm khó em nữa! Em không muốn gặp bà ấy, em sợ em sẽ không kiềm được mà làm tổn thương bà ấy mất!”
Mộ Dạ Bạch cau mày, nhìn cô đầy khó hiểu: “Anh không hiểu chuyện này là sao?”
“Giờ em đi thay đồ đã, em không muốn bị mẹ anh bắt gặp ở đây, càng không muốn mẹ anh đem chuyện của chúng ta ra để kích động mẹ em, tình hình mẹ em hiện giờ không ổn, bà ấy không chịu được những lời nói khó nghe đâu.” Ngừng một lát, dường như ý thức được những điều mình vừa nói có phần quá đáng , cô lấy lại bình tĩnh rồi mới nói: “Xin lỗi, em đi thay đồ đã.”
Mộ Dạ Bạch túm cô lại: “Sao em lại nói gay gắt nặng nề như vậy?”
“Thiên Tầm, trong chuyện này mẹ anh mới chính là người bị hại.Bao nhiêu năm nay bà ấy đều vì sự cướp đoạt và chen vào giữa của mẹ em mà đau khổ. Còn về chuyện em nói rằng em trai em bị mẹ anh hại đó càng là điều vô căn cứ. Ngược lại mẹ anh vì sự tồn tại của em trai em mà luôn bị tổn thương.”
“Vâng, có thể mẹ em đã sai nhưng Thiên Hàn nó vô tội. Làm hại nó, thậm chí còn muốn dồn nó vào chỗ chết, chuyện này em vĩnh viễn không thể tha thứ được!”
Mặt Mộ Dạ Bạch biến sắc, mắt anh sa sầm lại. “Em biết mình đang nói gì không hả?”
Một câu hỏi ngược lại đã hoàn toàn bộc lộ sự tức giận đang đè nén trong nah lúc này. Nhưng rất rõ ràng anh không muốn làm cô tức giận lên.
Đối với anh, “mẹ” là từ vô cùng thiêng liêng, tình cảm sâu nặng, là nơi anh gửi gắm tinh thần từ nhỏ đến lớn. Những lời nói vừa rồi của cô thật là không biết tốt xấu mà gây chiến và vu họa.
Cố Thiên Tầm biết cô không nên nói toạc ra những chuyện này. Nếu như đổi lại là anh nói như vậy về mẹ cô thì cô cũng sẽ theo bản năng mà xù gai nhọn ra.
Nhưng....
Phản ứng này của anh cũng đủ để khiến cô tỉnh ra: bọn họ vĩnh viễn đều không thể cùng đứng trên một lập trường được.
“Em nghĩ... chúng ta căn bản không thể đi bước đầu tiên được...” Mắt cô đỏ mọng. “Vì ngay từ bước đầu tiên chúng ta đã không thể cùng bước được, chúng ta đã không trên cùng một lập trường rồi.”
Môi anh khẽ động đậy nhưng cuối cùng anh cũng không nói được gì. Mắt anh xao động nhìn cô bước qua mình đi vào nhà tắm.
Lúc bước ngang qua nhau, cả hai đều cảm nhận rõ rệt được sự lạnh lẽo, đông cứng lúc này.
Anh thở ra nặng nề, ôm đầu ngồi xuống sofa. Ánh mắt anh xám lạnh, nhìn về chiếc đèn bên ngoài cửa sổ nghĩ ngợi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.