Tổng Tài Ma Quỷ : Đừng Sủng Ta!
Chương 51: Em Không Được Chết!
Đào Khả Khả
17/03/2023
Trì Tư Tước cảm thấy cô gái trong ngực, cơ thể càng ngày càng lạnh, hô hấp càng ngày càng suy yếu, hắn đột nhiên cảm thấy, tim đã sớm ngừng đập của mình dâng lên nỗi sợ hãi chưa từng có!
Cô sẽ chết sao? Cô gái mềm mại yếu ớt như con thỏ trắng nhỏ, liền chết đi như vậy sao?
"Tô Du Du!" Hắn nôn nóng kêu, cũng không dám dùng sức, rất sợ tổn thương đến cô gái trong ngực: "Không cho em ngủ! Em mở mắt cho tôi!"
Nhưng dường như Tô Du Du không nghe thấy lời của hắn, lông mi thật dài hơi run run, nhưng từ đầu đến cuối không mở mắt.
"Đại nhân... van cầu ngài tha tôi... Cô gái bát tự thuần âm này thuộc về ngài... tùy ngài xử lý như thế nào, van cầu ngài thả tôi đi!"
Quỷ nữ kia còn quỷ ở đó gào khóc thảm thiết, khiến cho Trì Tư Tước càng thêm phiền não, hắn cũng không quay đầu lại, quỷ khí bên người tăng vọt lần nữa !
"Oanh" một tiếng vang thật lớn!
Quỷ nữ kia trực tiếp bị Trì Tư Tước quỷ khí tràn đầy nổ thành mảnh nhỏ, mà Trì Tư Tước căn bản không nhìn nhiều dùng tốc độ không phải của con người, ôm Tô Du Du nhanh rời khỏi tầng hầm.
"Trì thiếu!" Trì Hạo canh giữ bên ngoài đoàn kịch vừa nhìn thấy Trì Tư Tước, thì nhanh chóng nghênh đón, thấy Tô Du Du hôn mê trong ngực hắn, sắc mặt không khỏi trắng nhợt: "Thiếu phu nhân đây là thế nào..."
"Lập tức liên hệ bệnh viện!" Trì Tư Tước không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ thét lên một tiếng, cẩn thận ôm Tô Du Du vào trong xe, sau đó chính mình ngồi vào ghế lái, chỉ nghe thấy "Oanh" một tiếng, xe như gió lốc xông ra ngoài!
Dọc đường đi, không biết Trì Tư Tước vượt bao nhiêu đèn đỏ, đụng ngã bao nhiêu lan can, quẹt vào bao nhiêu chiếc xe khác, chiếc xe sang trọng vài triệu trong mắt hắn giống như là không đáng đồng nào, cứ thế đâm trúng!
Tô Du Du!
Chúng ta rất nhanh sẽ đến bệnh viện! Em nhất định phải chống đỡ!
Dường đi đến bệnh viện nửa tiếng, hắn chỉ lái mười phút là đến.
Hắn xuống xe, nhanh chóng ôm Tô Du Du xuống, chỉ thấy sắc mặt cô gái đã tái nhợt gần như trong suốt.
Bệnh viện này sớm đã nhận được điện thoại của Trì Hạo, viện trưởng dẫn theo tất cả bác sĩ xếp thành một hàng dài ở cửa, nơm nớp lo sợ chờ đợi.
Trì Tư Tước vừa xuống xe, viện trưởng liền hốt hoảng chạy qua: "Trì thiếu, giao thiếu phu nhân cho chúng tôi."
Trì Tư Tước cẩn thận ôm Tô Du Du đặt lên cáng cứu thương, sau đó nắm cổ áo viện trưởng, quát: "Nếu như em ấy xảy ra bất cứ chuyện gì, tôi sẽ cho bệnh viện các người chôn cùng!"
Lời nói phách lối như vậy, nhưng trong miệng Trì Tư Tước nói ra, lại làm cho người không thể không tin, viện trưởng sợ đến sắc mặt tái nhợt, hai chân như nhũn ra.
"Dạ dạ dạ, Trì thiếu, bệnh viện chúng tôi nhất định toàn lực điều trị cho thiếu phu nhân!"
Tô Du Du lập tức bị những bác sĩ đẩy lên lầu, vào phòng cấp cứu.
Nhìn cửa phòng cấp cứu chậm rãi đóng cửa, đèn khẩn cấp sáng lên, Trì Tư Tước đứng trước cửa hai tay nắm thật chặc, gân xanh đều nổi lên .
Hắn chưa bao giờ có cảm giác sợ hãi như vậy qua không, cho dù là khi còn sống hay là sau khi chết, cũng chưa từng có!
Chỉ cần vừa nghĩ đến, vật nhỏ Tô Du Du kia sẽ chết, trong lòng sớm băng lãnh của hắn chết lặng, giống như bị ai gắt gao nắm lấy, đau đớn vô cùng!
Cạch!
Hắn nặng nề giáng một quyền lên tường, trên tường nứt ra một khe hở lớn, hắn ngẩng đầu nhìn về phía phòng cấp cứu, trong đôi mắt đen phẫn nộ điên cuồng cùng sợ hãi.
Tô Du Du!
Em không thể chết!
Tôi chắc chắn không để cho em chết!
Nếu như em dám chết, cho dù là âm tào địa phủ, lên trời xuống đất, tôi cũng sẽ tìm được em!
Cô sẽ chết sao? Cô gái mềm mại yếu ớt như con thỏ trắng nhỏ, liền chết đi như vậy sao?
"Tô Du Du!" Hắn nôn nóng kêu, cũng không dám dùng sức, rất sợ tổn thương đến cô gái trong ngực: "Không cho em ngủ! Em mở mắt cho tôi!"
Nhưng dường như Tô Du Du không nghe thấy lời của hắn, lông mi thật dài hơi run run, nhưng từ đầu đến cuối không mở mắt.
"Đại nhân... van cầu ngài tha tôi... Cô gái bát tự thuần âm này thuộc về ngài... tùy ngài xử lý như thế nào, van cầu ngài thả tôi đi!"
Quỷ nữ kia còn quỷ ở đó gào khóc thảm thiết, khiến cho Trì Tư Tước càng thêm phiền não, hắn cũng không quay đầu lại, quỷ khí bên người tăng vọt lần nữa !
"Oanh" một tiếng vang thật lớn!
Quỷ nữ kia trực tiếp bị Trì Tư Tước quỷ khí tràn đầy nổ thành mảnh nhỏ, mà Trì Tư Tước căn bản không nhìn nhiều dùng tốc độ không phải của con người, ôm Tô Du Du nhanh rời khỏi tầng hầm.
"Trì thiếu!" Trì Hạo canh giữ bên ngoài đoàn kịch vừa nhìn thấy Trì Tư Tước, thì nhanh chóng nghênh đón, thấy Tô Du Du hôn mê trong ngực hắn, sắc mặt không khỏi trắng nhợt: "Thiếu phu nhân đây là thế nào..."
"Lập tức liên hệ bệnh viện!" Trì Tư Tước không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ thét lên một tiếng, cẩn thận ôm Tô Du Du vào trong xe, sau đó chính mình ngồi vào ghế lái, chỉ nghe thấy "Oanh" một tiếng, xe như gió lốc xông ra ngoài!
Dọc đường đi, không biết Trì Tư Tước vượt bao nhiêu đèn đỏ, đụng ngã bao nhiêu lan can, quẹt vào bao nhiêu chiếc xe khác, chiếc xe sang trọng vài triệu trong mắt hắn giống như là không đáng đồng nào, cứ thế đâm trúng!
Tô Du Du!
Chúng ta rất nhanh sẽ đến bệnh viện! Em nhất định phải chống đỡ!
Dường đi đến bệnh viện nửa tiếng, hắn chỉ lái mười phút là đến.
Hắn xuống xe, nhanh chóng ôm Tô Du Du xuống, chỉ thấy sắc mặt cô gái đã tái nhợt gần như trong suốt.
Bệnh viện này sớm đã nhận được điện thoại của Trì Hạo, viện trưởng dẫn theo tất cả bác sĩ xếp thành một hàng dài ở cửa, nơm nớp lo sợ chờ đợi.
Trì Tư Tước vừa xuống xe, viện trưởng liền hốt hoảng chạy qua: "Trì thiếu, giao thiếu phu nhân cho chúng tôi."
Trì Tư Tước cẩn thận ôm Tô Du Du đặt lên cáng cứu thương, sau đó nắm cổ áo viện trưởng, quát: "Nếu như em ấy xảy ra bất cứ chuyện gì, tôi sẽ cho bệnh viện các người chôn cùng!"
Lời nói phách lối như vậy, nhưng trong miệng Trì Tư Tước nói ra, lại làm cho người không thể không tin, viện trưởng sợ đến sắc mặt tái nhợt, hai chân như nhũn ra.
"Dạ dạ dạ, Trì thiếu, bệnh viện chúng tôi nhất định toàn lực điều trị cho thiếu phu nhân!"
Tô Du Du lập tức bị những bác sĩ đẩy lên lầu, vào phòng cấp cứu.
Nhìn cửa phòng cấp cứu chậm rãi đóng cửa, đèn khẩn cấp sáng lên, Trì Tư Tước đứng trước cửa hai tay nắm thật chặc, gân xanh đều nổi lên .
Hắn chưa bao giờ có cảm giác sợ hãi như vậy qua không, cho dù là khi còn sống hay là sau khi chết, cũng chưa từng có!
Chỉ cần vừa nghĩ đến, vật nhỏ Tô Du Du kia sẽ chết, trong lòng sớm băng lãnh của hắn chết lặng, giống như bị ai gắt gao nắm lấy, đau đớn vô cùng!
Cạch!
Hắn nặng nề giáng một quyền lên tường, trên tường nứt ra một khe hở lớn, hắn ngẩng đầu nhìn về phía phòng cấp cứu, trong đôi mắt đen phẫn nộ điên cuồng cùng sợ hãi.
Tô Du Du!
Em không thể chết!
Tôi chắc chắn không để cho em chết!
Nếu như em dám chết, cho dù là âm tào địa phủ, lên trời xuống đất, tôi cũng sẽ tìm được em!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.