Tổng Tài Mật Sủng: Kiều Thê Có Chút Ngọt
Chương 23: Anh Uống Rượu À?
Vân Thụ
09/06/2021
Cảnh Ninh nhìn dáng vẻ ra sức bảo vệ Cảnh Tiểu Nhã của anh ta, im lặng một lúc.
Sau đó giễu cợt cong môi, trong lòng lạnh lẽo.
Tính ra ở chung với nhau sáu năm, thật ra Mộ Ngạn Trạch đối xử với cô không tính là tệ, thậm chí có thể coi là dịu dàng săn sóc.
Nếu không cô cũng không thể ngã vào, ngã một cái ngã hẳn sáu năm.
Chẳng qua cô không hiểu, nếu anh ta thích Cảnh Tiểu Nhã như vậy, tại sao không sớm nói chia tay với cô?
Cô không phải một người ăn thua, nếu anh ta thẳng thắn nói chia tay, tiếp tục ở bên Cảnh Tiểu Nhã, cho dù cô đau lòng khổ sở cũng sẽ không nói gì.
Nhưng anh ta khăng khăng không nói, nhất định phải đợi đến khi cô bắt gian ở giường, mọi người xé rách mặt, ầm ĩ đến mức khó xử như vậy!
Cảnh Ninh quay đầu đi, lạnh lùng nói: “Không muốn đâm bị thương thì cút xa ra, tôi đã cảnh cáo hai người là đừng ân ái trước mặt tôi, không biết có câu ân ái sẽ chết nhanh sao?”
“Cô!”
Mộ Ngạn Trạch giận dữ, Cảnh Tiểu Nhã vội vàng ngăn anh ta lại: “Anh A Trạch, bỏ đi! Tâm trạng của chị ấy không tốt, chúng ta đừng so đo với chị ấy...”
Mộ Ngạn Trạch căm hận chỉ vào cô, cuối cùng vẫn nặng nề vung tay.
“Được! Tôi không so đo với cô, nhưng mà tính cách hoặc là lạnh như băng, hoặc là gai góc như cô, chắc cũng không tìm được người đàn ông muốn cô! Đến lúc đó bản thân cũng đừng hối hận! Tiểu Nhã, chúng ta đi!”
Anh ta thở hồng hộc nói xong, kéo Cảnh Tiểu Nhã đi vào biệt thự.
Một mình Cảnh Ninh đứng trong ban đêm gió lạnh, không khỏi rùng mình một cái.
Không ai muốn cô sao?
Trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cơn đau đớn, hốc mắt cũng hơi chua xót.
Nhưng cô vẫn ngửa đầu, dùng sức chớp chớp mắt, ép sự ghen tuông đó xuống.
Sau đó tự giễu một tiếng.
Khóc cái gì?
Lời khó nghe hơn nữa cũng từng nghe rồi, trong miệng chó không mọc được ngà voi, chẳng lẽ còn muốn so đo với một con chó sao?
Cô hít sâu mấy cái, bình phục cảm xúc trong lòng.
Ngay lúc này, hai tiếng còi “Bíp… Bíp...” vang lên từ phía trước.
Cảnh Ninh ngước mắt nhìn lên, trong bóng đêm tối, một chiếc Rolls Royce màu đen lái về phía cô đứng.
Đèn xe sáng choang chói mắt khiến cô giơ tay lên nheo mắt lại, rất nhanh, xe lại vượt qua cô, dừng lại ở trước mặt nàng.
“Cô Cảnh! Lại gặp mặt!”
Người xuống xe là trợ lý Tô Mục của Lục Cảnh Thâm, đương nhiên Cảnh Ninh quen biết, dù sao buổi sáng đã từng gặp.
Cô miễn cưỡng cười, hơi lúng túng: “Sao các anh ở đây?”
“Tổng giám đốc Lục vừa tham gia xong một bữa tiệc, đúng lúc đi ngang qua đây, thấy người đứng ven đường hình như là cô nên chỉ thị tôi dừng xe.”
Vừa nói, anh ta cười hì hì mở cửa xe giúp cô, cung kính khom người: “Cô Cảnh, mời.”
Cảnh Ninh hơi do dự.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông ngồi trong xe. Anh yên lặng ngồi ở đó, một khuỷu tay đặt trên cửa sổ xe, ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ. Cũng không biết anh đang nhìn cái gì, cả người tỏ ra hơi mệt mỏi.
Mà gò má tuấn tú che dưới bóng đêm cũng không rõ ràng, chỉ có vẻ lạnh lùng thoáng tỏa ra trên người khiến người ta cảm thấy người đàn ông này vẫn đạm mạc và xa cách.
Cô chần chừ mấy giây, cuối cùng vẫn lên xe.
Vừa lên xe, thì ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.
Cô hơi sửng sốt, vô thức buột miệng hỏi: “Anh uống rượu à?”
Sau đó giễu cợt cong môi, trong lòng lạnh lẽo.
Tính ra ở chung với nhau sáu năm, thật ra Mộ Ngạn Trạch đối xử với cô không tính là tệ, thậm chí có thể coi là dịu dàng săn sóc.
Nếu không cô cũng không thể ngã vào, ngã một cái ngã hẳn sáu năm.
Chẳng qua cô không hiểu, nếu anh ta thích Cảnh Tiểu Nhã như vậy, tại sao không sớm nói chia tay với cô?
Cô không phải một người ăn thua, nếu anh ta thẳng thắn nói chia tay, tiếp tục ở bên Cảnh Tiểu Nhã, cho dù cô đau lòng khổ sở cũng sẽ không nói gì.
Nhưng anh ta khăng khăng không nói, nhất định phải đợi đến khi cô bắt gian ở giường, mọi người xé rách mặt, ầm ĩ đến mức khó xử như vậy!
Cảnh Ninh quay đầu đi, lạnh lùng nói: “Không muốn đâm bị thương thì cút xa ra, tôi đã cảnh cáo hai người là đừng ân ái trước mặt tôi, không biết có câu ân ái sẽ chết nhanh sao?”
“Cô!”
Mộ Ngạn Trạch giận dữ, Cảnh Tiểu Nhã vội vàng ngăn anh ta lại: “Anh A Trạch, bỏ đi! Tâm trạng của chị ấy không tốt, chúng ta đừng so đo với chị ấy...”
Mộ Ngạn Trạch căm hận chỉ vào cô, cuối cùng vẫn nặng nề vung tay.
“Được! Tôi không so đo với cô, nhưng mà tính cách hoặc là lạnh như băng, hoặc là gai góc như cô, chắc cũng không tìm được người đàn ông muốn cô! Đến lúc đó bản thân cũng đừng hối hận! Tiểu Nhã, chúng ta đi!”
Anh ta thở hồng hộc nói xong, kéo Cảnh Tiểu Nhã đi vào biệt thự.
Một mình Cảnh Ninh đứng trong ban đêm gió lạnh, không khỏi rùng mình một cái.
Không ai muốn cô sao?
Trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cơn đau đớn, hốc mắt cũng hơi chua xót.
Nhưng cô vẫn ngửa đầu, dùng sức chớp chớp mắt, ép sự ghen tuông đó xuống.
Sau đó tự giễu một tiếng.
Khóc cái gì?
Lời khó nghe hơn nữa cũng từng nghe rồi, trong miệng chó không mọc được ngà voi, chẳng lẽ còn muốn so đo với một con chó sao?
Cô hít sâu mấy cái, bình phục cảm xúc trong lòng.
Ngay lúc này, hai tiếng còi “Bíp… Bíp...” vang lên từ phía trước.
Cảnh Ninh ngước mắt nhìn lên, trong bóng đêm tối, một chiếc Rolls Royce màu đen lái về phía cô đứng.
Đèn xe sáng choang chói mắt khiến cô giơ tay lên nheo mắt lại, rất nhanh, xe lại vượt qua cô, dừng lại ở trước mặt nàng.
“Cô Cảnh! Lại gặp mặt!”
Người xuống xe là trợ lý Tô Mục của Lục Cảnh Thâm, đương nhiên Cảnh Ninh quen biết, dù sao buổi sáng đã từng gặp.
Cô miễn cưỡng cười, hơi lúng túng: “Sao các anh ở đây?”
“Tổng giám đốc Lục vừa tham gia xong một bữa tiệc, đúng lúc đi ngang qua đây, thấy người đứng ven đường hình như là cô nên chỉ thị tôi dừng xe.”
Vừa nói, anh ta cười hì hì mở cửa xe giúp cô, cung kính khom người: “Cô Cảnh, mời.”
Cảnh Ninh hơi do dự.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông ngồi trong xe. Anh yên lặng ngồi ở đó, một khuỷu tay đặt trên cửa sổ xe, ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ. Cũng không biết anh đang nhìn cái gì, cả người tỏ ra hơi mệt mỏi.
Mà gò má tuấn tú che dưới bóng đêm cũng không rõ ràng, chỉ có vẻ lạnh lùng thoáng tỏa ra trên người khiến người ta cảm thấy người đàn ông này vẫn đạm mạc và xa cách.
Cô chần chừ mấy giây, cuối cùng vẫn lên xe.
Vừa lên xe, thì ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.
Cô hơi sửng sốt, vô thức buột miệng hỏi: “Anh uống rượu à?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.