Tổng Tài Mật Sủng: Kiều Thê Có Chút Ngọt
Chương 12: Bằng Chứng Chứng Minh
Vân Thụ
08/06/2021
Anh đau đầu xoa xoa ấn đường.
Thật lâu sau, chung quy than nhẹ một tiếng, giọng điệu dịu dàng: “Buông tay, tôi đưa em lên nghỉ ngơi.”
“Không muốn.”
Cô gắt gao ôm cổ anh, vùi mặt vào ngực anh, như người chết đuối ôm tấm ván gỗ cuối cùng.
Sáu năm qua, Mộ Ngạn Trạch chưa bao giờ chịu chạm vào cô. Trước kia cô còn ngây ngốc cho rằng anh ta tôn trọng mình, yêu quý mình.
Bây giờ mới biết được, hóa ra anh ta ghét bỏ cô cứng nhắc không thú vị. Ở trong mắt anh ta, trừ bỏ gương mặt của cô, thậm chí không khác gì ở cùng với đàn ông.
Chỉ cần nghĩ đến này đó, tự tôn của cô hung hăng đau đớn.
Như là muốn chứng minh điều gì đó, cô ôm anh, hôn lên đôi môi mềm mại của anh lần nữa.
Lúc này đây, dường như không hề chuồn chuồn lướt nước như vừa rồi. Cô ngậm lấy cánh môi anh, nhẹ nhàng nghiền nát liếm láp. Lông mi dày như mực run rẩy, phất qua trên da thịt anh, hơi hơi phát ngứa.
Toàn bộ cơ thể Lục Cảnh Thâm đều cứng còng lên.
Từng dây thần kinh căng chặt trong óc đứt gãy.
Giao chiến trời người qua đi, cuối cùng anh vẫn bại trận. Anh duỗi tay chế trụ cằm cô, hô hấp hơi trầm xuống: “Cảnh Ninh! Em biết em đang làm gì không?”
Cảnh Ninh buông cánh môi anh ra, cằm đau đến nức nở một tiếng. Mở to đôi mắt ướt dầm dề lên án nhìn anh, cực kỳ giống như một con nai con bị thương.
Cô đúng tình hợp lý nói: “Tôi biết, tôi ngủ với anh!”
Lục Cảnh Thâm trực tiếp bị cô làm cho tức giận, cười
Ánh mắt anh u ám, tiếng nói trầm thấp đến đáng sợ.
“Em xác định?”
Cô mờ mịt chốc lát, sau đó gật gật đầu.
“Được! Em sẽ thỏa mãn em.”
Tầng hai Lục Viên.
Cửa phòng ngủ “rầm” một tiếng được mở ra, anh đặt cô ở trên giường, hôn thẳng một đường xuống phía dưới, quần áo rơi rụng đầy đất.
Cô hừ nhẹ một tiếng, toàn thân khô nóng, đầu mê mang, phân không rõ là cảnh trong mơ hay là hiện thực.
Bên tai truyền đến giọng mê hoặc của đàn ông: “Cho em cơ hội lần cuối cùng, còn muốn ngủ với anh hay không?”
Ý thức cô mơ hồ, gật gật đầu.
Lục Cảnh Thâm kéo ra ngăn kéo đầu giường, lấy ra một phần tài liệu.
“Được rồi, vậy ký cái này trước.”
Mắt Cảnh Ninh say lờ đờ mê mang nhìn qua: “Cái gì?”
“Bằng chứng chứng minh tôn trọng cơ bản nhất của một người đàn ông đối với người phụ nữ mình yêu.”
Cô mờ mịt nhìn anh, không quá hiểu ý của anh, nhưng dưới sự quấy phá của cồn, cô vẫn mơ mơ màng màng ký.
Nhìn hai chữ nhỏ thanh tú trên giấy kia, lúc này Lục Cảnh Thâm mới vừa lòng cong cong môi, đặt phần tài liệu vào trong ngăn kéo, hôn thật mạnh lên môi cô lần nữa.
Một đêm kiều diễm.
***
Hôm sau, Cảnh Ninh bị đau tỉnh.
Trên người cô đau đến không chịu nổi, giống như bị mấy chiếc xe tải nghiền áp qua, nơi nào cũng đau.
Cô gian nan ngồi dậy từ trên giường, cảm thấy miệng khô lưỡi khô.
Nhìn thấy đầu giường đặt một chén nước, cô không chút suy nghĩ, cầm lấy liền uống.
Ly nước ấm nhập vào bụng, lúc này cô mới cảm giác thoải mái một ít, ký ức mơ hồ tối hôm qua dần dần thu lại.
Cô xoa xoa đầu, mơ hồ nhớ rõ bản thân lên xe cùng với một người đàn ông. Dưới sự kích thích qua hai cuộc điện thoại liên tiếp của Mộ Ngạn Trạch và Cảnh Tiểu Nhã, giống như cô đã làm chuyện gì đó khó lường?
Trong lòng Cảnh Ninh cả kinh, đột nhiên xốc chăn lên.
Tuy rằng sớm có tâm lý chuẩn bị, nhưng khi nhìn dấu hôn xanh tím rậm rạp trên người mình, vẫn không nhịn được hơi phát điên.
A…! Tại sao lại thế này?
Cô buồn bực gãi gãi tóc, đúng lúc này, đột nhiên “rắc” một tiếng.
Cô hoảng sợ, vội vàng kéo chăn che lại người mình.
“Ai?”
Cửa phòng ngủ bị người ở ngoài mở ra, người đàn ông có dáng người thon dài vững vàng nện bước đi đến.
Đồng tử Cảnh Ninh hung hăng co rụt lại.
Tuy là đối với ký ức hôm qua mơ hồ, cũng mơ hồ nhớ rõ mình ngủ với dạng đàn ông nào.
Hôm nay Lục Cảnh Thâm mặc bộ âu phục màu đen, áo sơ mi trắng phẳng phiu, cúc áo không chút cẩu thả được cài đến cúc trên cùng.
Trên tay anh cầm quần áo dành cho phụ nữ, nhìn thấy cô tỉnh, trên mặt cũng không có quá nhiều biểu cảm.
Cầm quần áo đặt ở đầu giường, nhàn nhạt nói: “Đổi xong quần áo thì xuống tầng ăn cơm.”
Cảnh Ninh “À” một tiếng, gọi anh lại.
“Cái kia… Tối hôm qua…”
Thật lâu sau, chung quy than nhẹ một tiếng, giọng điệu dịu dàng: “Buông tay, tôi đưa em lên nghỉ ngơi.”
“Không muốn.”
Cô gắt gao ôm cổ anh, vùi mặt vào ngực anh, như người chết đuối ôm tấm ván gỗ cuối cùng.
Sáu năm qua, Mộ Ngạn Trạch chưa bao giờ chịu chạm vào cô. Trước kia cô còn ngây ngốc cho rằng anh ta tôn trọng mình, yêu quý mình.
Bây giờ mới biết được, hóa ra anh ta ghét bỏ cô cứng nhắc không thú vị. Ở trong mắt anh ta, trừ bỏ gương mặt của cô, thậm chí không khác gì ở cùng với đàn ông.
Chỉ cần nghĩ đến này đó, tự tôn của cô hung hăng đau đớn.
Như là muốn chứng minh điều gì đó, cô ôm anh, hôn lên đôi môi mềm mại của anh lần nữa.
Lúc này đây, dường như không hề chuồn chuồn lướt nước như vừa rồi. Cô ngậm lấy cánh môi anh, nhẹ nhàng nghiền nát liếm láp. Lông mi dày như mực run rẩy, phất qua trên da thịt anh, hơi hơi phát ngứa.
Toàn bộ cơ thể Lục Cảnh Thâm đều cứng còng lên.
Từng dây thần kinh căng chặt trong óc đứt gãy.
Giao chiến trời người qua đi, cuối cùng anh vẫn bại trận. Anh duỗi tay chế trụ cằm cô, hô hấp hơi trầm xuống: “Cảnh Ninh! Em biết em đang làm gì không?”
Cảnh Ninh buông cánh môi anh ra, cằm đau đến nức nở một tiếng. Mở to đôi mắt ướt dầm dề lên án nhìn anh, cực kỳ giống như một con nai con bị thương.
Cô đúng tình hợp lý nói: “Tôi biết, tôi ngủ với anh!”
Lục Cảnh Thâm trực tiếp bị cô làm cho tức giận, cười
Ánh mắt anh u ám, tiếng nói trầm thấp đến đáng sợ.
“Em xác định?”
Cô mờ mịt chốc lát, sau đó gật gật đầu.
“Được! Em sẽ thỏa mãn em.”
Tầng hai Lục Viên.
Cửa phòng ngủ “rầm” một tiếng được mở ra, anh đặt cô ở trên giường, hôn thẳng một đường xuống phía dưới, quần áo rơi rụng đầy đất.
Cô hừ nhẹ một tiếng, toàn thân khô nóng, đầu mê mang, phân không rõ là cảnh trong mơ hay là hiện thực.
Bên tai truyền đến giọng mê hoặc của đàn ông: “Cho em cơ hội lần cuối cùng, còn muốn ngủ với anh hay không?”
Ý thức cô mơ hồ, gật gật đầu.
Lục Cảnh Thâm kéo ra ngăn kéo đầu giường, lấy ra một phần tài liệu.
“Được rồi, vậy ký cái này trước.”
Mắt Cảnh Ninh say lờ đờ mê mang nhìn qua: “Cái gì?”
“Bằng chứng chứng minh tôn trọng cơ bản nhất của một người đàn ông đối với người phụ nữ mình yêu.”
Cô mờ mịt nhìn anh, không quá hiểu ý của anh, nhưng dưới sự quấy phá của cồn, cô vẫn mơ mơ màng màng ký.
Nhìn hai chữ nhỏ thanh tú trên giấy kia, lúc này Lục Cảnh Thâm mới vừa lòng cong cong môi, đặt phần tài liệu vào trong ngăn kéo, hôn thật mạnh lên môi cô lần nữa.
Một đêm kiều diễm.
***
Hôm sau, Cảnh Ninh bị đau tỉnh.
Trên người cô đau đến không chịu nổi, giống như bị mấy chiếc xe tải nghiền áp qua, nơi nào cũng đau.
Cô gian nan ngồi dậy từ trên giường, cảm thấy miệng khô lưỡi khô.
Nhìn thấy đầu giường đặt một chén nước, cô không chút suy nghĩ, cầm lấy liền uống.
Ly nước ấm nhập vào bụng, lúc này cô mới cảm giác thoải mái một ít, ký ức mơ hồ tối hôm qua dần dần thu lại.
Cô xoa xoa đầu, mơ hồ nhớ rõ bản thân lên xe cùng với một người đàn ông. Dưới sự kích thích qua hai cuộc điện thoại liên tiếp của Mộ Ngạn Trạch và Cảnh Tiểu Nhã, giống như cô đã làm chuyện gì đó khó lường?
Trong lòng Cảnh Ninh cả kinh, đột nhiên xốc chăn lên.
Tuy rằng sớm có tâm lý chuẩn bị, nhưng khi nhìn dấu hôn xanh tím rậm rạp trên người mình, vẫn không nhịn được hơi phát điên.
A…! Tại sao lại thế này?
Cô buồn bực gãi gãi tóc, đúng lúc này, đột nhiên “rắc” một tiếng.
Cô hoảng sợ, vội vàng kéo chăn che lại người mình.
“Ai?”
Cửa phòng ngủ bị người ở ngoài mở ra, người đàn ông có dáng người thon dài vững vàng nện bước đi đến.
Đồng tử Cảnh Ninh hung hăng co rụt lại.
Tuy là đối với ký ức hôm qua mơ hồ, cũng mơ hồ nhớ rõ mình ngủ với dạng đàn ông nào.
Hôm nay Lục Cảnh Thâm mặc bộ âu phục màu đen, áo sơ mi trắng phẳng phiu, cúc áo không chút cẩu thả được cài đến cúc trên cùng.
Trên tay anh cầm quần áo dành cho phụ nữ, nhìn thấy cô tỉnh, trên mặt cũng không có quá nhiều biểu cảm.
Cầm quần áo đặt ở đầu giường, nhàn nhạt nói: “Đổi xong quần áo thì xuống tầng ăn cơm.”
Cảnh Ninh “À” một tiếng, gọi anh lại.
“Cái kia… Tối hôm qua…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.