Tổng Tài Mật Sủng: Kiều Thê Có Chút Ngọt
Chương 70: Cá Chết Lưới Rách
Vân Thụ
02/01/2022
Lục Cảnh Thâm nhếch khóe môi, thậm chí từ trước đến nay mặt mày nhàn nhạt cũng nhiễm ý cười.
“Được, rất nhanh tôi sẽ trở về.”
“Thật sao?”
“Ừm, tạm biệt.”
Cúp điện thoại, anh sung sướng nhìn điện thoại cười.
Hoàng hôn buông xuống, ánh sáng vàng từ đường chân trời chiếu mọi vật, như là cho thế giới này một tầng ánh sáng ấm áp. Ngay cả tim cũng được bao lấy bởi sự ấm áp.
Anh cất di động, xoay người, đi vào trong phòng họp.
Nhóm người cao tầng đang chờ anh, giám đốc bộ phận thị trường đang đứng trước máy chiếu, chuẩn bị tiếp tục báo cáo kế hoạch tiếp theo thì bị Lục Cảnh Thâm giơ tay cắt ngang.
“Được rồi. Hôm nay mọi người cũng mệt mỏi, hội nghị sẽ dừng ở đây. Vừa rồi tôi chỉ ra mấy cái phương án cần sửa chữa, mấy người lấy về sửa chữa toàn bộ một lần. Buổi sáng ngày mai lại đưa cho tôi xem. Cứ vậy đi, tan họp!”
Anh nói, đã nhanh chóng rời đi trước.
Nhóm người cao tầng sợ ngây người.
Này, này, này này này này...
Bây giờ đã tan họp?
Trước kia Lục Cảnh Thâm thông báo mở họp, hôm nào chả phải chạy đến tám chín giờ tối?
Muộn một chút, mười một giờ mười hai giờ cũng không phải chưa từng có!
Vậy mà hôm nay tan sớm như vậy?
Bây giờ mới hơn năm giờ chiều thôi ông chủ!
Không chỉ có nhóm người cao tầng, ngay cả nội tâm Tô Mục cũng hơi khiếp sợ.
Vừa rồi khi Lục Cảnh Thâm đi ra ngoài nhận điện thoại, anh ta không cẩn thận nhìn thấy tên báo trên màn hình di động, biết là Cảnh Ninh gọi đến.
Nhưng không nghĩ rằng, cô sẽ có mị lực lớn như vậy!
Có thể làm người cuồng công việc từ trước đến như Boss nhà mình, ngay cả công việc cũng không cần, chỉ vì muốn ăn cơm cùng cô?
Trong lòng Tô Mục yên lặng quyết định. Ừm, xem ra về sau phải thay đổi kế sách!
Hầu hạ ông chủ được hay không, không quan trọng. Nhưng nhất định phải nịnh bợ vợ ông chủ thật tốt!
***
Sau khi Cảnh Ninh nói chuyện điện thoại với Lục Cảnh Thâm xong thì cô gọi điện thoại cho Vương Tuyết Mai.
Lúc này nhà họ Cảnh đang rơi vào trong áp suất thấp.
Mộ Ngạn Trạch đã bị Mộ Thiên Hoành gọi trở về, bởi vậy cũng không có ở chỗ này. Trong phòng khách chỉ có Vương Tuyết Mai, Cảnh Tiểu Nhã và vợ chồng Cảnh Khiếu Đức.
Không khí vô cùng yên ắng, không có ai nói gì.
Bởi vậy, khi tiếng chuông điện thoại vang lên, có vẻ phá lệ đột ngột và chói tai.
Vương Tuyết Mai không kiên nhẫn liếc mắt nhìn quản gia Vương Phúc một cái. Vương Phúc vội vàng nhận điện thoại.
Vài giây sau, ông ta chạy chậm về, nhỏ giọng nói: “Bà cụ, là đại tiểu thư.”
Vương Tuyết Mai cười lạnh.
“Nó còn có mặt mũi gọi điện về à!”
Vương Phúc cúi đầu không dám nói lời nào.
Cảnh Tiểu Nhã sợ hãi, dịu dàng nói: “Bà nội, có thể là thấy lần này mình quá đáng quá, muốn gọi điện thoại xin lỗi hay không?”
Cảnh Khiếu Đức tức giận mắng một tiếng: “Nó cho rằng nói xin lỗi thì xong việc à? Công ty tổn thất nhiều như vậy, nó bồi thường được sao?”
Vương Tuyết Mai nghe thấy Cảnh Tiểu Nhã nói, ánh mắt lóe lên.
Cũng không biết bà ta nghĩ đến điều gì, đứng dậy, đi qua nhận điện thoại.
“Có việc gì à?”
Đối diện, Cảnh Ninh cong cong khóe môi.
“Bà cụ Cảnh, qua một đêm nay, vẫn còn sống tốt chứ?”
Sắc mặt Vương Tuyết Mai sầm xuống, lạnh lùng nói: “Mày cũng không cần gọi điện thoại về để chế giễu tao. Chuyện này náo loạn thành như vậy, tuy rằng nhà họ Cảnh ném thể diện, làm một người trong nhà họ Cảnh, trên mặt mày cũng không đẹp được đến đâu cả!”
“Thật sao? Tôi hơi kinh ngạc, hóa ra ở trong lòng bà, tôi vẫn xem như là người nhà họ Cảnh đó!”
Lời này rõ ràng là mang theo sự châm chọc, cổ họng khiến Vương Tuyết Mai cứng lại.
Có thứ gì đó suýt chút nữa bật ra khỏi miệng bà ta.
Nhưng cuối cùng bà ta đè ép xuống, trầm giọng nói: “Cuối cùng mày muốn cái gì?”
“Cũng không có gì, chính là di vật của mẹ tôi để lại. Lúc trước điều kiện là cần thiết chờ đến sau khi tôi kết hôn mới có thể thừa kế. Bây giờ tôi đã kết hôn, có phải cũng nên trả đồ vật cho tôi không?”
Ánh mắt Vương Tuyết Mai hơi lóe lên.
Bà ta không có từ chối, chỉ lạnh lùng nói: “Chừng nào thì mày muốn?”
“Tất nhiên là càng nhanh càng tốt.”
“Sớm nhất là ngày kia. Bây giờ luật sư công chứng không phải ở Tấn Thành, tôi cần thời gian thông báo với anh ta.”
“Không thành vấn đề!”
Đối thoại đến đây bị gián đoạn, trong điện thoại im lặng.
“Được, rất nhanh tôi sẽ trở về.”
“Thật sao?”
“Ừm, tạm biệt.”
Cúp điện thoại, anh sung sướng nhìn điện thoại cười.
Hoàng hôn buông xuống, ánh sáng vàng từ đường chân trời chiếu mọi vật, như là cho thế giới này một tầng ánh sáng ấm áp. Ngay cả tim cũng được bao lấy bởi sự ấm áp.
Anh cất di động, xoay người, đi vào trong phòng họp.
Nhóm người cao tầng đang chờ anh, giám đốc bộ phận thị trường đang đứng trước máy chiếu, chuẩn bị tiếp tục báo cáo kế hoạch tiếp theo thì bị Lục Cảnh Thâm giơ tay cắt ngang.
“Được rồi. Hôm nay mọi người cũng mệt mỏi, hội nghị sẽ dừng ở đây. Vừa rồi tôi chỉ ra mấy cái phương án cần sửa chữa, mấy người lấy về sửa chữa toàn bộ một lần. Buổi sáng ngày mai lại đưa cho tôi xem. Cứ vậy đi, tan họp!”
Anh nói, đã nhanh chóng rời đi trước.
Nhóm người cao tầng sợ ngây người.
Này, này, này này này này...
Bây giờ đã tan họp?
Trước kia Lục Cảnh Thâm thông báo mở họp, hôm nào chả phải chạy đến tám chín giờ tối?
Muộn một chút, mười một giờ mười hai giờ cũng không phải chưa từng có!
Vậy mà hôm nay tan sớm như vậy?
Bây giờ mới hơn năm giờ chiều thôi ông chủ!
Không chỉ có nhóm người cao tầng, ngay cả nội tâm Tô Mục cũng hơi khiếp sợ.
Vừa rồi khi Lục Cảnh Thâm đi ra ngoài nhận điện thoại, anh ta không cẩn thận nhìn thấy tên báo trên màn hình di động, biết là Cảnh Ninh gọi đến.
Nhưng không nghĩ rằng, cô sẽ có mị lực lớn như vậy!
Có thể làm người cuồng công việc từ trước đến như Boss nhà mình, ngay cả công việc cũng không cần, chỉ vì muốn ăn cơm cùng cô?
Trong lòng Tô Mục yên lặng quyết định. Ừm, xem ra về sau phải thay đổi kế sách!
Hầu hạ ông chủ được hay không, không quan trọng. Nhưng nhất định phải nịnh bợ vợ ông chủ thật tốt!
***
Sau khi Cảnh Ninh nói chuyện điện thoại với Lục Cảnh Thâm xong thì cô gọi điện thoại cho Vương Tuyết Mai.
Lúc này nhà họ Cảnh đang rơi vào trong áp suất thấp.
Mộ Ngạn Trạch đã bị Mộ Thiên Hoành gọi trở về, bởi vậy cũng không có ở chỗ này. Trong phòng khách chỉ có Vương Tuyết Mai, Cảnh Tiểu Nhã và vợ chồng Cảnh Khiếu Đức.
Không khí vô cùng yên ắng, không có ai nói gì.
Bởi vậy, khi tiếng chuông điện thoại vang lên, có vẻ phá lệ đột ngột và chói tai.
Vương Tuyết Mai không kiên nhẫn liếc mắt nhìn quản gia Vương Phúc một cái. Vương Phúc vội vàng nhận điện thoại.
Vài giây sau, ông ta chạy chậm về, nhỏ giọng nói: “Bà cụ, là đại tiểu thư.”
Vương Tuyết Mai cười lạnh.
“Nó còn có mặt mũi gọi điện về à!”
Vương Phúc cúi đầu không dám nói lời nào.
Cảnh Tiểu Nhã sợ hãi, dịu dàng nói: “Bà nội, có thể là thấy lần này mình quá đáng quá, muốn gọi điện thoại xin lỗi hay không?”
Cảnh Khiếu Đức tức giận mắng một tiếng: “Nó cho rằng nói xin lỗi thì xong việc à? Công ty tổn thất nhiều như vậy, nó bồi thường được sao?”
Vương Tuyết Mai nghe thấy Cảnh Tiểu Nhã nói, ánh mắt lóe lên.
Cũng không biết bà ta nghĩ đến điều gì, đứng dậy, đi qua nhận điện thoại.
“Có việc gì à?”
Đối diện, Cảnh Ninh cong cong khóe môi.
“Bà cụ Cảnh, qua một đêm nay, vẫn còn sống tốt chứ?”
Sắc mặt Vương Tuyết Mai sầm xuống, lạnh lùng nói: “Mày cũng không cần gọi điện thoại về để chế giễu tao. Chuyện này náo loạn thành như vậy, tuy rằng nhà họ Cảnh ném thể diện, làm một người trong nhà họ Cảnh, trên mặt mày cũng không đẹp được đến đâu cả!”
“Thật sao? Tôi hơi kinh ngạc, hóa ra ở trong lòng bà, tôi vẫn xem như là người nhà họ Cảnh đó!”
Lời này rõ ràng là mang theo sự châm chọc, cổ họng khiến Vương Tuyết Mai cứng lại.
Có thứ gì đó suýt chút nữa bật ra khỏi miệng bà ta.
Nhưng cuối cùng bà ta đè ép xuống, trầm giọng nói: “Cuối cùng mày muốn cái gì?”
“Cũng không có gì, chính là di vật của mẹ tôi để lại. Lúc trước điều kiện là cần thiết chờ đến sau khi tôi kết hôn mới có thể thừa kế. Bây giờ tôi đã kết hôn, có phải cũng nên trả đồ vật cho tôi không?”
Ánh mắt Vương Tuyết Mai hơi lóe lên.
Bà ta không có từ chối, chỉ lạnh lùng nói: “Chừng nào thì mày muốn?”
“Tất nhiên là càng nhanh càng tốt.”
“Sớm nhất là ngày kia. Bây giờ luật sư công chứng không phải ở Tấn Thành, tôi cần thời gian thông báo với anh ta.”
“Không thành vấn đề!”
Đối thoại đến đây bị gián đoạn, trong điện thoại im lặng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.