Tổng Tài Mật Sủng: Kiều Thê Có Chút Ngọt
Chương 15: Muốn Cưới Cô?
Vân Thụ
08/06/2021
Ra khỏi Lục Viên, Tô Mục đang ở ngoài cửa chờ cô.
Trong viện đậu một chiếc Maserati màu xám bạc, Tô Mục mở cửa xe ra, cung kính nói: “Cô Lục, tôi đưa cô trở về.”
Cảnh Ninh khô cằn cười với anh ta: “Không cần, tôi tự mình gọi xe là được.”
“Đây là ý của tổng giám đốc.”
Nụ cười trên mặt cô cứng đờ, mắt đẹp nhìn xuống dưới, cuối cùng vẫn lên xe.
Nơi Cảnh Ninh sống là một chung cư di động ở trung tâm thành phố. Phòng ở không lớn, một phòng một sảnh. Tuy rằng không gian hơi nhỏ nhưng được ở chỗ đoạn đường tốt, giao thông thuận tiện, hơn nữa một người sống đã đủ rồi.
Trở lại nhà của mình, cô ngã người vào trên sô pha, đầu buông lỏng.
Tối hôm qua cho đến hôm nay, chuyện kích thích liên tiếp xảy ra. Cô dựa vào bản năng để ứng phó, không có thời gian suy nghĩ quá nhiều. Thẳng đến giờ phút này hoàn toàn thả lỏng, cô mới cảm thấy vài phần mệt mỏi.
Lấy máy tính trên bàn con bên cạnh, mở ra, tra ba từ “Lục Cảnh Thâm” trên Baidu.
Nhảy ra một đống tin tức lớn, khiến lòng cô càng lạnh lẽo hơn.
Tuy rằng sớm biết thân phận người đàn ông này phi phàm nhưng nhìn những tư liệu viết trên trang web về anh lần nữa, vẫn cảm thấy hơi đau đầu.
Trong mắt khẳng định, người này không thể trêu vào!
Trước không đề cập đến những thân phận tôn quý của anh. Chỉ bằng đại biểu quyền thế và tài phú cá nhân của anh, đã đủ khiến người ta nhìn thôi đã thấy sợ.
Người đàn ông như vậy, muốn cưới cô?
Ngẫm lại cảm thấy thật hoang đường.
Nhưng mà suy nghĩ đến, cô cảm thấy cũng không có gì phải sợ. Bây giờ cô hai bàn tay trắng, cho dù tính kế gì, cô chân trần còn sợ đi giày?
Hơn nữa không phải còn có ba ngày sao?
Ba ngày trôi qua, nói không chừng người ta có thể sẽ hối hận!
Dù sao giặc đến thì đánh, nước lên nâng nền, đi một bước xem một bước.
Nghĩ thông suốt điểm này, Cảnh Ninh không tiếp tục rối bời nữa.
Hôm nay là thứ bảy, không cần đi làm, vì vậy cô thay đổi quần áo, trực tiếp đi vào cửa tiệm.
Cửa hàng ở trung tâm thành phố, đi ra ngoài năm phút đã đến, không cần lái xe.
Đó là một cửa hàng nhỏ cô thuê vào hai năm trước, bên trong treo đầy đủ loại đồ vật dành cho người lớn.
Bởi vì liên quan đến công việc, cô không có thời gian xem cửa hàng. Cho nên từ khi khai trương cửa hàng đến giờ, cô thuê một người nhân viên trông cửa hàng. Bản thân rảnh rỗi thì qua đây xem xét một chút.
Nhưng hai ngày trước nhân viên cửa hàng có việc xin nghỉ, cho nên cô chỉ có thể tự mình đến đây chăm sóc.
Tuy Mộ Ngạn Trạch vẫn luôn xem thường ngành sản xuất này nhưng cô cảm thấy, ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có điểm mạnh. Cô không ăn trộm, không cướp giật, không phạm pháp, dựa vào tài năng mình để kiếm tiền, thì kém hơn chỗ nào?
Hơn nữa, tuy rằng ngành sản xuất này đôi khi hơi khó thuận tiện nhưng không thể nghi ngờ là có lợi nhuận kếch xù.
Mấy năm nay, cô dựa vào bán cái này để mua phòng ở cho mình, còn tích cóp không ít tiền tiết kiệm.
Bây giờ cái gì cô cũng không có, tất nhiên tiền thành thứ quan trọng nhất.
Hơn nữa nếu chia tay với Mộ Ngạn Trạch, cô sợ mình cũng không thể làm việc ở Mộ Thị nữa, phải nghĩ con đường khác mới được.
Nghĩ đến đây, Cảnh Ninh do dự một chút, móc di động ra gọi điện thoại cho ai đó.
Trong viện đậu một chiếc Maserati màu xám bạc, Tô Mục mở cửa xe ra, cung kính nói: “Cô Lục, tôi đưa cô trở về.”
Cảnh Ninh khô cằn cười với anh ta: “Không cần, tôi tự mình gọi xe là được.”
“Đây là ý của tổng giám đốc.”
Nụ cười trên mặt cô cứng đờ, mắt đẹp nhìn xuống dưới, cuối cùng vẫn lên xe.
Nơi Cảnh Ninh sống là một chung cư di động ở trung tâm thành phố. Phòng ở không lớn, một phòng một sảnh. Tuy rằng không gian hơi nhỏ nhưng được ở chỗ đoạn đường tốt, giao thông thuận tiện, hơn nữa một người sống đã đủ rồi.
Trở lại nhà của mình, cô ngã người vào trên sô pha, đầu buông lỏng.
Tối hôm qua cho đến hôm nay, chuyện kích thích liên tiếp xảy ra. Cô dựa vào bản năng để ứng phó, không có thời gian suy nghĩ quá nhiều. Thẳng đến giờ phút này hoàn toàn thả lỏng, cô mới cảm thấy vài phần mệt mỏi.
Lấy máy tính trên bàn con bên cạnh, mở ra, tra ba từ “Lục Cảnh Thâm” trên Baidu.
Nhảy ra một đống tin tức lớn, khiến lòng cô càng lạnh lẽo hơn.
Tuy rằng sớm biết thân phận người đàn ông này phi phàm nhưng nhìn những tư liệu viết trên trang web về anh lần nữa, vẫn cảm thấy hơi đau đầu.
Trong mắt khẳng định, người này không thể trêu vào!
Trước không đề cập đến những thân phận tôn quý của anh. Chỉ bằng đại biểu quyền thế và tài phú cá nhân của anh, đã đủ khiến người ta nhìn thôi đã thấy sợ.
Người đàn ông như vậy, muốn cưới cô?
Ngẫm lại cảm thấy thật hoang đường.
Nhưng mà suy nghĩ đến, cô cảm thấy cũng không có gì phải sợ. Bây giờ cô hai bàn tay trắng, cho dù tính kế gì, cô chân trần còn sợ đi giày?
Hơn nữa không phải còn có ba ngày sao?
Ba ngày trôi qua, nói không chừng người ta có thể sẽ hối hận!
Dù sao giặc đến thì đánh, nước lên nâng nền, đi một bước xem một bước.
Nghĩ thông suốt điểm này, Cảnh Ninh không tiếp tục rối bời nữa.
Hôm nay là thứ bảy, không cần đi làm, vì vậy cô thay đổi quần áo, trực tiếp đi vào cửa tiệm.
Cửa hàng ở trung tâm thành phố, đi ra ngoài năm phút đã đến, không cần lái xe.
Đó là một cửa hàng nhỏ cô thuê vào hai năm trước, bên trong treo đầy đủ loại đồ vật dành cho người lớn.
Bởi vì liên quan đến công việc, cô không có thời gian xem cửa hàng. Cho nên từ khi khai trương cửa hàng đến giờ, cô thuê một người nhân viên trông cửa hàng. Bản thân rảnh rỗi thì qua đây xem xét một chút.
Nhưng hai ngày trước nhân viên cửa hàng có việc xin nghỉ, cho nên cô chỉ có thể tự mình đến đây chăm sóc.
Tuy Mộ Ngạn Trạch vẫn luôn xem thường ngành sản xuất này nhưng cô cảm thấy, ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có điểm mạnh. Cô không ăn trộm, không cướp giật, không phạm pháp, dựa vào tài năng mình để kiếm tiền, thì kém hơn chỗ nào?
Hơn nữa, tuy rằng ngành sản xuất này đôi khi hơi khó thuận tiện nhưng không thể nghi ngờ là có lợi nhuận kếch xù.
Mấy năm nay, cô dựa vào bán cái này để mua phòng ở cho mình, còn tích cóp không ít tiền tiết kiệm.
Bây giờ cái gì cô cũng không có, tất nhiên tiền thành thứ quan trọng nhất.
Hơn nữa nếu chia tay với Mộ Ngạn Trạch, cô sợ mình cũng không thể làm việc ở Mộ Thị nữa, phải nghĩ con đường khác mới được.
Nghĩ đến đây, Cảnh Ninh do dự một chút, móc di động ra gọi điện thoại cho ai đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.