Tổng Tài Mật Sủng: Kiều Thê Có Chút Ngọt
Chương 67: Ngủ Với Nhau (2)
Vân Thụ
02/01/2022
Cảnh Ninh hơi hơi ngạc nhiên.
Không vì lý do gì khác, năm năm trước cô mới đến nước ngoài, lúc ấy một người bạn cũ của mẹ cô đã giới thiệu, cũng là nơi cô học đại học.
Không nghĩ đến lại có duyên đến thế!
Cảnh Ninh không có nghĩ nhiều. Đúng lúc này, phía sau vang lên tiếng mở cửa phòng tắm.
Lục Cảnh Thâm đi ra.
Trên người anh không mặc quần áo, bên hông chỉ quấn quanh một chiếc khăn tắm. Giọt nước trong suốt lăn xuống dưới dọc theo ngực anh, gợi cảm muốn mất mạng.
Tóc ngắn bù xù, đôi mắt sâu thẳm càng giống như hai lốc xoáy, dường như muốn quấn cô vào.
Sắc mặt Cảnh Ninh cứng đờ. Nháy mắt cô hơi xấu hổ.
Ánh mắt cô di chuyển lung tung, không biết nên đặt ở chỗ nào.
Lục Cảnh Thâm thấy thế, trực tiếp cất bước đi về phía cô.
Trên tay anh cầm một chiếc khăn lông, một tay lau mái tóc ướt sũng của mình, một tay cầm lấy chiếc cúp cô đang nhìn chằm chằm vừa nãy.
“Em đang xem cái này à?”
“À? Vâng.”
Cảnh Ninh không được tự nhiên đáp lời.
Lục Cảnh Thâm dường như không nhận thấy cô khẩn trương, buông chiếc cúp, nhàn nhạt nói: “Đây là chiếc cúp tôi đoạt được khi làm giáo viên ở một trường học ở quốc gia F. Không tính là giải thưởng lớn gì, nhưng trải qua rất thú vị.”
Cảnh Ninh hơi kinh ngạc.
“Giáo viên?”
Lục Cảnh Thâm nhướng mày: “Làm sao?”
“À, không có gì.”
Được thôi! Cô đã quên, lão đại chính là lão đại. Sao có thể đi học được chứ?
Người ta hai mươi tuổi đã xuất đầu tiếp nhận tập đoàn tài chính Cố Thị. Mấy nhóm Đại Ngưu ở giới kinh doanh đều xưng anh là anh tài ngút trời. St. John mời anh làm khách thỉnh giảng, cũng không kỳ lạ.
Lục Cảnh Thâm nhìn cô một cái, hỏi: “Em cũng biết trường học này à?”
Cảnh Ninh gật gật đầu.
“Năm năm trước tôi học ở chỗ này.”
Lục Cảnh Thâm cười.
“Vậy thật sự có duyên phận.”
Ánh mắt anh sâu thẳm u ám, dường như hàm chứa một ít thứ phức tạp nhìn không rõ, Cảnh Ninh nhìn vào không hiểu được.
Nhưng cô cũng không nghĩ nhiều. Ngay sau đó, thì nghe được giọng nói trầm thấp của người đàn ông.
“Muốn tắm rửa không?”
Cảnh Ninh vẫn chưa thích ứng được với hoàn cảnh mới. Cô nghĩ đến việc người đàn ông này vừa mới sử dụng phòng tắm, bản thân lại đi vào, cảm giác không được tự nhiên.
Nhưng cô ngại khi phải nói ra muốn sử dụng phòng tắm cho khách, nên cô chỉ có thể lắc đầu.
“Vậy giúp tôi lau tóc?”
Anh đưa khăn lông đến.
Cảnh Ninh ngẩn ra, cũng không từ chối.
Nhận lấy khăn lông, sau khi chờ anh ngồi trên ghế sô pha, cô ấn lên, nhẹ nhàng lau tóc cho anh.
Tóc người đàn ông rất ngắn, nhưng không đặc biệt cứng. Đầu ngón tay xuyên qua, có cảm giác kỳ lạ.
Cảnh Ninh nỗ lực khắc chế bản thân không suy nghĩ bậy bạ. Nếu cô đã tiếp thu sự thật gả cho Lục Cảnh Thâm, cũng nên thiết thực hưởng thụ chỗ tốt mà anh mang cho mình. Vậy phải nỗ lực làm quen với việc sống cùng anh.
Một lát sau, tóc đã lau khô một nửa.
Lục Cảnh Thâm lấy máy sấy, sấy qua tóc. Thấy cô vẫn đứng ở chỗ đó, hơi buồn cười.
Đi đến, giữ chặt tay cô, ấn cô ngồi ở trên giường.
Cảnh Ninh hơi ngây ngốc. Thấy giây tiếp theo anh nâng chân mình lên, không khỏi co chân lại theo phản xạ.
“Anh làm gì vậy?”
Ánh mắt Lục Cảnh Thâm sâu sâu, cười như không cười.
“Bà Lục, một ngày một đêm vất vả, em không mệt sao?”
Thật ra, Cảnh Ninh hơi mệt..
Cô gật gật đầu.
“Vậy còn chưa đi ngủ?”
“Bây giờ?”
“Ừm. Ngủ một lúc rồi khi cần rời giường tôi sẽ gọi em.”
Cảnh Ninh ngây ngốc để anh tháo dép lê dưới chân cho mình. Khi cô hồi phục tinh thần lại, đã bị người ấn ngã xuống giường.
Không vì lý do gì khác, năm năm trước cô mới đến nước ngoài, lúc ấy một người bạn cũ của mẹ cô đã giới thiệu, cũng là nơi cô học đại học.
Không nghĩ đến lại có duyên đến thế!
Cảnh Ninh không có nghĩ nhiều. Đúng lúc này, phía sau vang lên tiếng mở cửa phòng tắm.
Lục Cảnh Thâm đi ra.
Trên người anh không mặc quần áo, bên hông chỉ quấn quanh một chiếc khăn tắm. Giọt nước trong suốt lăn xuống dưới dọc theo ngực anh, gợi cảm muốn mất mạng.
Tóc ngắn bù xù, đôi mắt sâu thẳm càng giống như hai lốc xoáy, dường như muốn quấn cô vào.
Sắc mặt Cảnh Ninh cứng đờ. Nháy mắt cô hơi xấu hổ.
Ánh mắt cô di chuyển lung tung, không biết nên đặt ở chỗ nào.
Lục Cảnh Thâm thấy thế, trực tiếp cất bước đi về phía cô.
Trên tay anh cầm một chiếc khăn lông, một tay lau mái tóc ướt sũng của mình, một tay cầm lấy chiếc cúp cô đang nhìn chằm chằm vừa nãy.
“Em đang xem cái này à?”
“À? Vâng.”
Cảnh Ninh không được tự nhiên đáp lời.
Lục Cảnh Thâm dường như không nhận thấy cô khẩn trương, buông chiếc cúp, nhàn nhạt nói: “Đây là chiếc cúp tôi đoạt được khi làm giáo viên ở một trường học ở quốc gia F. Không tính là giải thưởng lớn gì, nhưng trải qua rất thú vị.”
Cảnh Ninh hơi kinh ngạc.
“Giáo viên?”
Lục Cảnh Thâm nhướng mày: “Làm sao?”
“À, không có gì.”
Được thôi! Cô đã quên, lão đại chính là lão đại. Sao có thể đi học được chứ?
Người ta hai mươi tuổi đã xuất đầu tiếp nhận tập đoàn tài chính Cố Thị. Mấy nhóm Đại Ngưu ở giới kinh doanh đều xưng anh là anh tài ngút trời. St. John mời anh làm khách thỉnh giảng, cũng không kỳ lạ.
Lục Cảnh Thâm nhìn cô một cái, hỏi: “Em cũng biết trường học này à?”
Cảnh Ninh gật gật đầu.
“Năm năm trước tôi học ở chỗ này.”
Lục Cảnh Thâm cười.
“Vậy thật sự có duyên phận.”
Ánh mắt anh sâu thẳm u ám, dường như hàm chứa một ít thứ phức tạp nhìn không rõ, Cảnh Ninh nhìn vào không hiểu được.
Nhưng cô cũng không nghĩ nhiều. Ngay sau đó, thì nghe được giọng nói trầm thấp của người đàn ông.
“Muốn tắm rửa không?”
Cảnh Ninh vẫn chưa thích ứng được với hoàn cảnh mới. Cô nghĩ đến việc người đàn ông này vừa mới sử dụng phòng tắm, bản thân lại đi vào, cảm giác không được tự nhiên.
Nhưng cô ngại khi phải nói ra muốn sử dụng phòng tắm cho khách, nên cô chỉ có thể lắc đầu.
“Vậy giúp tôi lau tóc?”
Anh đưa khăn lông đến.
Cảnh Ninh ngẩn ra, cũng không từ chối.
Nhận lấy khăn lông, sau khi chờ anh ngồi trên ghế sô pha, cô ấn lên, nhẹ nhàng lau tóc cho anh.
Tóc người đàn ông rất ngắn, nhưng không đặc biệt cứng. Đầu ngón tay xuyên qua, có cảm giác kỳ lạ.
Cảnh Ninh nỗ lực khắc chế bản thân không suy nghĩ bậy bạ. Nếu cô đã tiếp thu sự thật gả cho Lục Cảnh Thâm, cũng nên thiết thực hưởng thụ chỗ tốt mà anh mang cho mình. Vậy phải nỗ lực làm quen với việc sống cùng anh.
Một lát sau, tóc đã lau khô một nửa.
Lục Cảnh Thâm lấy máy sấy, sấy qua tóc. Thấy cô vẫn đứng ở chỗ đó, hơi buồn cười.
Đi đến, giữ chặt tay cô, ấn cô ngồi ở trên giường.
Cảnh Ninh hơi ngây ngốc. Thấy giây tiếp theo anh nâng chân mình lên, không khỏi co chân lại theo phản xạ.
“Anh làm gì vậy?”
Ánh mắt Lục Cảnh Thâm sâu sâu, cười như không cười.
“Bà Lục, một ngày một đêm vất vả, em không mệt sao?”
Thật ra, Cảnh Ninh hơi mệt..
Cô gật gật đầu.
“Vậy còn chưa đi ngủ?”
“Bây giờ?”
“Ừm. Ngủ một lúc rồi khi cần rời giường tôi sẽ gọi em.”
Cảnh Ninh ngây ngốc để anh tháo dép lê dưới chân cho mình. Khi cô hồi phục tinh thần lại, đã bị người ấn ngã xuống giường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.