Tổng Tài Mật Sủng: Kiều Thê Có Chút Ngọt
Chương 54: Tôi Cũng Là Một Người Đàn Ông Bình Thường
Vân Thụ
02/01/2022
Cô rất sảng khoái đồng ý, Lục Cảnh Thâm hơi bất ngờ, ngay sau đó cong khóe môi.
“Nhưng mà tôi có điều kiện.”
“Nói!”
“Thứ nhất, trước khi tôi chưa đồng ý, không được công khai quan hệ của chúng ta. Thứ hai, nếu như không có sự cho phép của tôi, không được phép chạm vào tôi!”
Ý cười đáy mắt Lục Cảnh Thâm lạnh đi mấy phần: “Còn có điều thứ ba không?”
Cảnh Ninh nghĩ nghĩ, nhất thời cũng không nghĩ ra được cái khác, lắc đầu: “Không có.”
Ngay tức khắc, bổ sung một câu: “Sau này nghĩ ra thì nói tiếp.”
Lục Cảnh Thâm trầm giọng nói: “Cho nên em muốn để tôi làm hòa thượng hả?”
Cảnh Ninh ngẩn ra.
“Bà Lục, tôi cũng là một người đàn ông bình thường. Nếu như em vẫn luôn không cho phép, chẳng lẽ muốn tôi ăn chay cả đời sao?”
Anh nói rồi, cơ thể lại áp sát đến gần cô, Cảnh Ninh chỉ có thể cố gắng rúc vào trong.
“Tôi, tôi không có ý đó…”
Cho nên đưa ra cái điều kiện này, chỉ là trong tiềm thức cô cảm thấy, hôn nhân của hai người cũng sẽ không được dài lâu.
Thế nên về sau có ra sao, cô hoàn toàn chưa từng suy nghĩ qua.
Lục Cảnh Thâm cười nhạo một tiếng, dường như nhìn thấu được cách nghĩ của cô.
“Cảnh Ninh, em nhớ cho kỹ, Lục Cảnh Thâm tôi kết hôn thì sẽ không ly hôn. Cho nên nếu em đã đồng ý rồi, vậy thì sẽ không có cơ hội lùi bước và hối hận. Em làm cho tốt vị trí bà Lục của em, tôi sẽ cho em tất cả những thứ mà em muốn, hiểu rõ chưa?”
Cảnh Ninh nhìn anh, không có nói gì.
Bàn tay nhéo cằm đột nhiên siết chặt, cô kêu đau một tiếng, chỉ có thể uất ức trả lời: “Hiểu rõ rồi.”
Lúc này Lục Cảnh Thâm mới hài lòng buông tay ra.
Sau khi buông tay mới phát hiện, trên da thịt tinh tế trắng nõn của cô bị nhéo làm hiện lên hai vết đỏ nho nhỏ.
Đôi mắt sâu thẳm không khỏi sâu thêm vài phần.
Dù sao vẫn là hậu tri hậu giác vừa nãy bản thân quá hung dữ, lo lắng sẽ dọa đến cô.
Vì thế bổ sung, nói: “Được rồi, khoảng thời gian ngắn này tôi sẽ không chạm vào em, nhưng mà cũng hi vọng em mau chóng thích ứng với thân phận của chính mình. Đừng để tôi đợi quá lâu, được không?”
Hiểu ý tứ của anh, mặt của Cảnh Ninh đỏ hồng, gật gật đầu.
Lục Cảnh Thâm xoay người bước ra ngoài, không lâu sau, cầm một bộ quần áo nữ mới mẻ sạch sẽ đi vào.
Cầm quần áo đưa cho Cảnh Ninh: “Thay xong thì ra đây!”
Cảnh Ninh “Vâng” một tiếng.
Cửa phòng tắm đóng lại, Cảnh Ninh cởi cái bộ lễ phục ướt trên người ra, thay bộ quần áo mới mà Lục Cảnh Thâm đem tới.
Quần áo chắc là do Tô Mục vừa nãy nhân lúc bọn họ ở trong phòng tắm đi chuẩn bị.
Màu trắng sạch sẽ, quần áo bình thường vừa đơn giản vừa phóng khoáng. Mặc lên trên người cô, khiến cho cái khí thế lạnh lùng giảm bớt đi vài phần, theo đó toát ra khí chất học sinh thanh thuần nồng đậm.
Cảnh Ninh nhìn chính bản thân mình trong gương, sửng sốt một chút.
Tuổi của cô bây giờ thật ra cũng không lớn, chỉ mới hai mươi bốn tuổi. Đặt ở trên người thường, chẳng qua cũng là sinh viên đại học đã tốt nghiệp được hai năm.
Nhưng có lẽ là năm năm trải qua quá nhiều chuyện, lòng của cô sớm đã trải qua nhiều lần tang thương. Hơn nữa, ngày thường cô luôn làm việc cùng với đám người tinh anh ba mươi bốn mươi tuổi, khiến cho cô cũng học được một chút lão luyện thành thục.
Trong lúc bất tri bất giác, vậy mà đã quên mất mình thật ra còn rất nhỏ.
Chính là độ tuổi đẹp nhất của một người nữ sinh.
Độ tuổi thanh xuân này, tùy tiện, có đủ vốn công danh, cũng có đủ vẻ đẹp kiêu hãnh.
Cô nhớ đến những lời ban nãy của Lục Cảnh Thâm, hơi hơi rũ mắt.
Thật lâu sau đó, bỗng nhiên cười một chút.
Sau khi thay xong quần áo, cô bước ra ngoài, phát hiện trong phòng ngủ không có ai.
Trong phòng khách có tiếng người nói chuyện. Cô đi ra ngoài thì nhìn thấy ngoại trừ Lục Cảnh Thâm và Tô Mục, gia đình nhà họ Cảnh và Mộ Ngạn Trạch cũng ở đó.
Vương Tuyết Mai ngồi trên một cái ghế sô pha đơn, đứng ở phía sau là Cảnh Khiếu Đức và Dư Tú Liên.
Mà Mộ Ngạn Trạch đang đỡ Cảnh Tiểu Nhã đứng ở bên kia.
Nhìn thấy cô đi ra, vẻ mặt Cảnh Tiểu Nhã lo lắng nhìn cô, dịu dàng nói: “Chị, em vừa nghe nói chị xảy ra chuyện nên lập tức từ bệnh viện nhanh chóng trở về, chị không sao chứ?”
Cảnh Ninh lạnh lùng quét mắt liếc nhìn cô ta một cái, không có nói gì, đi đến ngồi xuống bên cạnh Lục Cảnh Thâm.
Trong phòng không có ai để ý đến cô ta, vẻ mặt Cảnh Tiểu Nhã hơi cứng đờ, không khí hơi xấu hổ.
“Nhưng mà tôi có điều kiện.”
“Nói!”
“Thứ nhất, trước khi tôi chưa đồng ý, không được công khai quan hệ của chúng ta. Thứ hai, nếu như không có sự cho phép của tôi, không được phép chạm vào tôi!”
Ý cười đáy mắt Lục Cảnh Thâm lạnh đi mấy phần: “Còn có điều thứ ba không?”
Cảnh Ninh nghĩ nghĩ, nhất thời cũng không nghĩ ra được cái khác, lắc đầu: “Không có.”
Ngay tức khắc, bổ sung một câu: “Sau này nghĩ ra thì nói tiếp.”
Lục Cảnh Thâm trầm giọng nói: “Cho nên em muốn để tôi làm hòa thượng hả?”
Cảnh Ninh ngẩn ra.
“Bà Lục, tôi cũng là một người đàn ông bình thường. Nếu như em vẫn luôn không cho phép, chẳng lẽ muốn tôi ăn chay cả đời sao?”
Anh nói rồi, cơ thể lại áp sát đến gần cô, Cảnh Ninh chỉ có thể cố gắng rúc vào trong.
“Tôi, tôi không có ý đó…”
Cho nên đưa ra cái điều kiện này, chỉ là trong tiềm thức cô cảm thấy, hôn nhân của hai người cũng sẽ không được dài lâu.
Thế nên về sau có ra sao, cô hoàn toàn chưa từng suy nghĩ qua.
Lục Cảnh Thâm cười nhạo một tiếng, dường như nhìn thấu được cách nghĩ của cô.
“Cảnh Ninh, em nhớ cho kỹ, Lục Cảnh Thâm tôi kết hôn thì sẽ không ly hôn. Cho nên nếu em đã đồng ý rồi, vậy thì sẽ không có cơ hội lùi bước và hối hận. Em làm cho tốt vị trí bà Lục của em, tôi sẽ cho em tất cả những thứ mà em muốn, hiểu rõ chưa?”
Cảnh Ninh nhìn anh, không có nói gì.
Bàn tay nhéo cằm đột nhiên siết chặt, cô kêu đau một tiếng, chỉ có thể uất ức trả lời: “Hiểu rõ rồi.”
Lúc này Lục Cảnh Thâm mới hài lòng buông tay ra.
Sau khi buông tay mới phát hiện, trên da thịt tinh tế trắng nõn của cô bị nhéo làm hiện lên hai vết đỏ nho nhỏ.
Đôi mắt sâu thẳm không khỏi sâu thêm vài phần.
Dù sao vẫn là hậu tri hậu giác vừa nãy bản thân quá hung dữ, lo lắng sẽ dọa đến cô.
Vì thế bổ sung, nói: “Được rồi, khoảng thời gian ngắn này tôi sẽ không chạm vào em, nhưng mà cũng hi vọng em mau chóng thích ứng với thân phận của chính mình. Đừng để tôi đợi quá lâu, được không?”
Hiểu ý tứ của anh, mặt của Cảnh Ninh đỏ hồng, gật gật đầu.
Lục Cảnh Thâm xoay người bước ra ngoài, không lâu sau, cầm một bộ quần áo nữ mới mẻ sạch sẽ đi vào.
Cầm quần áo đưa cho Cảnh Ninh: “Thay xong thì ra đây!”
Cảnh Ninh “Vâng” một tiếng.
Cửa phòng tắm đóng lại, Cảnh Ninh cởi cái bộ lễ phục ướt trên người ra, thay bộ quần áo mới mà Lục Cảnh Thâm đem tới.
Quần áo chắc là do Tô Mục vừa nãy nhân lúc bọn họ ở trong phòng tắm đi chuẩn bị.
Màu trắng sạch sẽ, quần áo bình thường vừa đơn giản vừa phóng khoáng. Mặc lên trên người cô, khiến cho cái khí thế lạnh lùng giảm bớt đi vài phần, theo đó toát ra khí chất học sinh thanh thuần nồng đậm.
Cảnh Ninh nhìn chính bản thân mình trong gương, sửng sốt một chút.
Tuổi của cô bây giờ thật ra cũng không lớn, chỉ mới hai mươi bốn tuổi. Đặt ở trên người thường, chẳng qua cũng là sinh viên đại học đã tốt nghiệp được hai năm.
Nhưng có lẽ là năm năm trải qua quá nhiều chuyện, lòng của cô sớm đã trải qua nhiều lần tang thương. Hơn nữa, ngày thường cô luôn làm việc cùng với đám người tinh anh ba mươi bốn mươi tuổi, khiến cho cô cũng học được một chút lão luyện thành thục.
Trong lúc bất tri bất giác, vậy mà đã quên mất mình thật ra còn rất nhỏ.
Chính là độ tuổi đẹp nhất của một người nữ sinh.
Độ tuổi thanh xuân này, tùy tiện, có đủ vốn công danh, cũng có đủ vẻ đẹp kiêu hãnh.
Cô nhớ đến những lời ban nãy của Lục Cảnh Thâm, hơi hơi rũ mắt.
Thật lâu sau đó, bỗng nhiên cười một chút.
Sau khi thay xong quần áo, cô bước ra ngoài, phát hiện trong phòng ngủ không có ai.
Trong phòng khách có tiếng người nói chuyện. Cô đi ra ngoài thì nhìn thấy ngoại trừ Lục Cảnh Thâm và Tô Mục, gia đình nhà họ Cảnh và Mộ Ngạn Trạch cũng ở đó.
Vương Tuyết Mai ngồi trên một cái ghế sô pha đơn, đứng ở phía sau là Cảnh Khiếu Đức và Dư Tú Liên.
Mà Mộ Ngạn Trạch đang đỡ Cảnh Tiểu Nhã đứng ở bên kia.
Nhìn thấy cô đi ra, vẻ mặt Cảnh Tiểu Nhã lo lắng nhìn cô, dịu dàng nói: “Chị, em vừa nghe nói chị xảy ra chuyện nên lập tức từ bệnh viện nhanh chóng trở về, chị không sao chứ?”
Cảnh Ninh lạnh lùng quét mắt liếc nhìn cô ta một cái, không có nói gì, đi đến ngồi xuống bên cạnh Lục Cảnh Thâm.
Trong phòng không có ai để ý đến cô ta, vẻ mặt Cảnh Tiểu Nhã hơi cứng đờ, không khí hơi xấu hổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.