Tổng Tài Mật Sủng: Kiều Thê Có Chút Ngọt
Chương 28: Uy Danh Hiển Hách
Vân Thụ
09/06/2021
Dù sao là một đường già, trên người tự mang cân lượng. Năng lực chức nghiệp cũng còn tính không có trở ngại, có thể nói là một cây rụng tiền biết đi.
Nữ nghệ sĩ như vậy chịu ký hợp đồng với Phong Hoa, tất nhiên mọi người vô cùng vui vẻ.
Hiển nhiên Mộ Ngạn Trạch rất hài lòng với hiệu quả này. Một lát sau, mới giơ giơ tay, cắt ngang âm thanh hưng phấn của mọi người.
“Mặt khác, tôi còn một việc. Người phụ nữ bên cạnh tôi gọi là Đồng Thư. Đại đa số mọi người ở đây có khả năng không quen biết cô ấy nhưng chỉ cần làm ở ngành này trên mười năm, chắc hẳn sẽ nghe thấy tên của cô ấy.
Hôm nay tôi mang cô ấy đến đây là muốn tuyên bố, kể từ hôm nay trở đi, cô ấy sẽ là giám đốc bộ phận quan hệ công chúng mới, dẫn dắt chúng ta đi lên bậc thang mới trong bộ phận quan hệ công chúng! Phát triển công ty chúng ta tốt hơn, mạnh hơn!”
Dứt lời, trong phòng hội nghị rơi vào yên lặng.
Mọi người dường như chưa phản ứng lại đây, qua vài giây, mới vang lên vài tiếng vỗ tay thưa thớt.
Sau đó, ánh mắt mọi người đều hướng về Cảnh Ninh.
Ánh mắt kia đều hàm chứa đồng tình hoặc tiếc nuối, giống như cuối cùng đã xác nhận được tin đồn sáng nay.
Có người không biết lý lịch của Đồng Thư, sau khi hỏi thăm đồng nghiệp ở bên cạnh, ánh mắt nhìn về phía Cảnh Ninh cũng trở nên hơi phức tạp.
Dù sao, năng lực của Cảnh Ninh rõ như ban ngày. Nhưng lý lịch của Đồng Thư để ở nơi đó, năng lực tất nhiên cũng không thua kém gì. Tổng giám đốc Mộ đã tìm người tới, bọn họ cũng không dám nói gì.
Dù sao vẫn có một hai người có quan hệ tốt hơn với Cảnh Ninh, thấy thế khó chịu đứng lên, phản đối: “Tôi không đồng ý!”
“Tôi cũng không đồng ý! Mọi người đều biết, giám đốc bộ phận quan hệ công chúng bây giờ là Cảnh Ninh. Cô ấy vẫn luôn làm rất tốt, ở thời điểm công ty nguy hiểm nhất đã ra tay giúp đỡ, mang theo bộ phận quan hệ công chúng đi đến hôm nay, công lao hiển hách. Tổng giám đốc Mộ nói đổi liền đổi, có phải quá qua loa hay không?”
“Đúng vậy! Giám đốc Cảnh cũng không làm cái gì sai, tổng giám đốc Mộ muốn đổi cô ấy đi, dù sao cũng phải có lý do chứ? Hơn nữa, tuy rằng trước kia đàn chị Đồng này giỏi trong quan hệ công chúng, nhưng nghe nói đã hơn mười năm rồi chưa chạm qua án kiện, cũng không biết năng lực bây giờ cô ấy còn không? Nếu không được thì chẳng phải là hỏng việc à?”
Nháy mắt mấy người nghi ngờ giống như một hòn đá làm dậy sóng cả hồ, khiến mọi người còn lại cũng phản ứng lại đây.
Đúng vậy, tuy rằng năm đó Đồng Thư uy danh hiển hách, nhưng dù sao cũng là chuyện mười năm trước.
Nghệ sĩ nổi tiếng giới giải trí đã thay đổi vài lần, bây giờ cô ta tiếp tục ra làm quan hệ công chúng, được không?
Mộ Ngạn Trạch tiếp nhận ánh mắt nghi ngờ của mọi người, hơi hơi nhíu mày.
Đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên tay áo bị người kéo nhẹ một cái.
Cảnh Tiểu Nhã đưa mắt nhìn anh ta, Mộ Ngạn Trạch mím môi, thấy Đồng Thư hơi hơi mỉm cười, đứng ra nói: “Mọi người nói vậy là hiểu lầm rồi!”
Mắt cô đảo một vòng nhìn mọi người xung quanh, cuối cùng dừng ở vẻ mặt lạnh nhạt của Cảnh Ninh.
“Lần này tổng giám đốc Mộ mời tôi đến đây, cũng không phải muốn thay đổi giám đốc Cảnh. Giám đốc Cảnh vất vả, công lao càng lớn, có tác dụng ổn định nhân tâm Phong Hoa. Tại sao tổng giám đốc Mộ có thể làm ra quyết định khiến trái tim mọi người băng giá chứ?”
Mọi người nghe vậy, không khỏi hơi nghi ngờ.
“Vậy vừa rồi tổng giám đốc Mộ có ý gì?”
Đồng Thư cười cười, bình tĩnh nói: “Mọi người đều biết, Phong Hoa phát triển như ngày hôm nay, đã không còn là công ty nhỏ không chớp mắt của hai năm trước. Bây giờ trong nghề trừ bỏ Quốc Tế An Bình, đã rất khó có đối thủ có thể đấu lại chúng ta.
Nói cách khác, bây giờ chúng ta kẻ địch của chúng ta không ai khác ngoài Quốc Tế An Bình. Mà Quốc Tế An Bình lớn mạnh đến cỡ nào, không cần tôi phải nhiều lời, mọi người cũng hiểu rõ.
Muốn đấu võ đài với công ty như thế, không chỉ cần năng lực nghề nghiệp giỏi giang và tốc độ phản ứng, còn phải hiểu biết sâu sắc ngành sản xuất này và có nguồn nhân lực rộng lớn.
Mà hai điểm này, trùng hợp giám đốc Cảnh khuyết thiếu nhất. Dù sao cô ấy làm tốt nhưng cũng chỉ có lý lịch hai năm. Cho nên tổng giám đốc Mộ mời tôi đến đây, cũng chỉ vì muốn tôi giúp đỡ cho giám đốc Cảnh cùng nhau quản lý bộ phận quan hệ công chúng. Ở trong ngành thông tin và nhân lực có thể bổ sung cho điểm khuyết thiếu của cô ấy, không hơn.”
Lời này vừa nói ra, mọi người mới bừng tỉnh.
Thì ra là thế.
Nữ nghệ sĩ như vậy chịu ký hợp đồng với Phong Hoa, tất nhiên mọi người vô cùng vui vẻ.
Hiển nhiên Mộ Ngạn Trạch rất hài lòng với hiệu quả này. Một lát sau, mới giơ giơ tay, cắt ngang âm thanh hưng phấn của mọi người.
“Mặt khác, tôi còn một việc. Người phụ nữ bên cạnh tôi gọi là Đồng Thư. Đại đa số mọi người ở đây có khả năng không quen biết cô ấy nhưng chỉ cần làm ở ngành này trên mười năm, chắc hẳn sẽ nghe thấy tên của cô ấy.
Hôm nay tôi mang cô ấy đến đây là muốn tuyên bố, kể từ hôm nay trở đi, cô ấy sẽ là giám đốc bộ phận quan hệ công chúng mới, dẫn dắt chúng ta đi lên bậc thang mới trong bộ phận quan hệ công chúng! Phát triển công ty chúng ta tốt hơn, mạnh hơn!”
Dứt lời, trong phòng hội nghị rơi vào yên lặng.
Mọi người dường như chưa phản ứng lại đây, qua vài giây, mới vang lên vài tiếng vỗ tay thưa thớt.
Sau đó, ánh mắt mọi người đều hướng về Cảnh Ninh.
Ánh mắt kia đều hàm chứa đồng tình hoặc tiếc nuối, giống như cuối cùng đã xác nhận được tin đồn sáng nay.
Có người không biết lý lịch của Đồng Thư, sau khi hỏi thăm đồng nghiệp ở bên cạnh, ánh mắt nhìn về phía Cảnh Ninh cũng trở nên hơi phức tạp.
Dù sao, năng lực của Cảnh Ninh rõ như ban ngày. Nhưng lý lịch của Đồng Thư để ở nơi đó, năng lực tất nhiên cũng không thua kém gì. Tổng giám đốc Mộ đã tìm người tới, bọn họ cũng không dám nói gì.
Dù sao vẫn có một hai người có quan hệ tốt hơn với Cảnh Ninh, thấy thế khó chịu đứng lên, phản đối: “Tôi không đồng ý!”
“Tôi cũng không đồng ý! Mọi người đều biết, giám đốc bộ phận quan hệ công chúng bây giờ là Cảnh Ninh. Cô ấy vẫn luôn làm rất tốt, ở thời điểm công ty nguy hiểm nhất đã ra tay giúp đỡ, mang theo bộ phận quan hệ công chúng đi đến hôm nay, công lao hiển hách. Tổng giám đốc Mộ nói đổi liền đổi, có phải quá qua loa hay không?”
“Đúng vậy! Giám đốc Cảnh cũng không làm cái gì sai, tổng giám đốc Mộ muốn đổi cô ấy đi, dù sao cũng phải có lý do chứ? Hơn nữa, tuy rằng trước kia đàn chị Đồng này giỏi trong quan hệ công chúng, nhưng nghe nói đã hơn mười năm rồi chưa chạm qua án kiện, cũng không biết năng lực bây giờ cô ấy còn không? Nếu không được thì chẳng phải là hỏng việc à?”
Nháy mắt mấy người nghi ngờ giống như một hòn đá làm dậy sóng cả hồ, khiến mọi người còn lại cũng phản ứng lại đây.
Đúng vậy, tuy rằng năm đó Đồng Thư uy danh hiển hách, nhưng dù sao cũng là chuyện mười năm trước.
Nghệ sĩ nổi tiếng giới giải trí đã thay đổi vài lần, bây giờ cô ta tiếp tục ra làm quan hệ công chúng, được không?
Mộ Ngạn Trạch tiếp nhận ánh mắt nghi ngờ của mọi người, hơi hơi nhíu mày.
Đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên tay áo bị người kéo nhẹ một cái.
Cảnh Tiểu Nhã đưa mắt nhìn anh ta, Mộ Ngạn Trạch mím môi, thấy Đồng Thư hơi hơi mỉm cười, đứng ra nói: “Mọi người nói vậy là hiểu lầm rồi!”
Mắt cô đảo một vòng nhìn mọi người xung quanh, cuối cùng dừng ở vẻ mặt lạnh nhạt của Cảnh Ninh.
“Lần này tổng giám đốc Mộ mời tôi đến đây, cũng không phải muốn thay đổi giám đốc Cảnh. Giám đốc Cảnh vất vả, công lao càng lớn, có tác dụng ổn định nhân tâm Phong Hoa. Tại sao tổng giám đốc Mộ có thể làm ra quyết định khiến trái tim mọi người băng giá chứ?”
Mọi người nghe vậy, không khỏi hơi nghi ngờ.
“Vậy vừa rồi tổng giám đốc Mộ có ý gì?”
Đồng Thư cười cười, bình tĩnh nói: “Mọi người đều biết, Phong Hoa phát triển như ngày hôm nay, đã không còn là công ty nhỏ không chớp mắt của hai năm trước. Bây giờ trong nghề trừ bỏ Quốc Tế An Bình, đã rất khó có đối thủ có thể đấu lại chúng ta.
Nói cách khác, bây giờ chúng ta kẻ địch của chúng ta không ai khác ngoài Quốc Tế An Bình. Mà Quốc Tế An Bình lớn mạnh đến cỡ nào, không cần tôi phải nhiều lời, mọi người cũng hiểu rõ.
Muốn đấu võ đài với công ty như thế, không chỉ cần năng lực nghề nghiệp giỏi giang và tốc độ phản ứng, còn phải hiểu biết sâu sắc ngành sản xuất này và có nguồn nhân lực rộng lớn.
Mà hai điểm này, trùng hợp giám đốc Cảnh khuyết thiếu nhất. Dù sao cô ấy làm tốt nhưng cũng chỉ có lý lịch hai năm. Cho nên tổng giám đốc Mộ mời tôi đến đây, cũng chỉ vì muốn tôi giúp đỡ cho giám đốc Cảnh cùng nhau quản lý bộ phận quan hệ công chúng. Ở trong ngành thông tin và nhân lực có thể bổ sung cho điểm khuyết thiếu của cô ấy, không hơn.”
Lời này vừa nói ra, mọi người mới bừng tỉnh.
Thì ra là thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.