Tổng Tài Mặt Than: Vợ Yêu Đừng Chạy
Chương 7: Cho Cô Làm Một Con Quỷ Biết Rõ Mọi Chuyện
Ngũ Ngũ
24/05/2021
“Lóe lên lóe lên sáng trong, đầy trời đều là ngôi sao nhỏ...” Một loạt giọng trẻ con thanh thúy từ bên cạnh truyền đến.
Một đứa bé trai khoảng năm sáu tuổi ngoan ngoãn ngồi trong góc phòng ở cửa bệnh viện, lấy tay nâng khuôn mặt nhỏ ngâm nga giai điệu đứt quãng.
Thời Ngọc Minh đi tới trước mặt nó ngồi xổm xuống: “Cậu bạn nhỏ, sao cháu lại ngồi một mình ở đây? Mẹ của cháu đâu?”
Cậu bé cũng không sợ người lạ, ngây thơ nói: “Mẹ cháu đang dọn vệ sinh trong bệnh viện, cháu đang đợi mẹ tan tầm.”
“Vậy sao cháu không đi vào trong ngồi chờ?”
Cậu bé khổ sở bĩu môi: “Làm người vệ sinh mệt chết lại rất cực khổ, mẹ không muốn để cho cháu thấy dáng vẻ mẹ cực khổ. Dì à, dì cũng làm trong bệnh viện à?”
Đáy lòng Thời Ngọc Minh mềm mại thành nước, dịu dàng nói: “Không phải, dì là bị bệnh, đến khám bệnh.”
“Bị bệnh thì tốn rất nhiều tiền!” Giọng nói của cậu bé mang theo tiếng nức nở, vành mắt hồng hồng: “Nếu như cháu không sinh bệnh thì mẹ cũng không cần khổ cực đi làm việc dọn vệ sinh như vậy rồi...”
Thời Ngọc Minh không biết phải an ủi như thế nào.
Cô lấy hết tiền trong túi ra bỏ vào trong lòng cậu bé: “Cậu bạn nhỏ, số tiền này cho cháu, cầm đưa cho mẹ của cháu nhé.”
Số tiền kia khoảng mấy chục triệu, Tiểu Nam Hài cầm rất tốn sức: “Thật vậy hả dì? Đều cho cháu à?”
Cô mỉm cười gật đầu: “Đúng.”
“Thế nhưng mẹ nói không thể tùy tiện cầm đồ của người khác.”
Thời Ngọc Minh suy nghĩ một chút nói: “Vậy cháu hát cho dì nghe một bài, cái bài <Ngôi sao nhỏ> vừa rồi là được.”
Cậu bé gật mạnh đầu.
“... Lóe lên lóe lên sáng trong, đầy trời đều là ngôi sao nhỏ, treo ở trên trời tỏa ánh sáng rõ, giống như rất nhiều đôi mắt nhỏ...”
Cậu bé hát rất nghiêm túc, thẳng lưng chật vật ôm tiền vào trong ngực, như là ôm toàn bộ hi vọng.
Trên đường trở về, bên tai của cô dường như vẫn văng vẳng giọng hát dễ thương kia.
Cái vật gọi là ‘Tiền’ này, thực sự rất thần kỳ.
Nó có thể cứu người, cũng có thể giết người.
Mẹ cùng người cậu tài cán kia của cô, bày ra tai nạn xe cộ giết vợ chồng bác Phong; thế nhưng cô cũng có thể dùng tiền, cứu một đôi mẹ con đáng thương.
Lúc trở lại biệt thự, xa xa đã thấy một người đứng ở cửa.
Một cô gái.
Cô ta trang điểm tinh xảo đồ trang sức trang nhã, mặc váy hồng nhạt, để xõa mái tóc đen dài, giọng nói ngọt ngào: “Chào cô Thời, tôi là Cố Quân Nhi.”
Cô gật đầu: “Tìm tôi có việc sao?”
Cố Quân Nhi từ trong túi xách tay lấy ra một thiệp mời màu đỏ đưa cho cô: “Tôi cùng Đình Quân bảy ngày sau sẽ làm hôn lễ, muốn mời cô tham gia.”
Thời Ngọc Minh không nhận, cô cười khẽ: “Cô Cố không sợ tôi quậy phá tiệc cưới của các người à?”
“Cô sẽ không,” Cố Quân Nhi cười rất tự tin: “Trừ khi cô không muốn mạng sống của con trai cô nữa.”
Nụ cười trên mặt Thời Ngọc Minh lập tức biến mất: “Làm sao cô biết...”
Chuyện của con, ngay cả Phong Đình Quân cũng không biết, làm sao Cố Quân Nhi lại biết?
“Đương nhiên tôi đã biết, lúc nó ra đời, chính là mẹ tôi đỡ đẻ.” Nụ cười trên mặt Cố Quân Nhi sâu hơn chút: “Thật là đáng thương, vừa sinh ra cả người đã bị nhiễm trùng với ung thư máu, vẫn luôn ở trong phòng chăm sóc đặn biệt, cho tới bây giờ cũng chưa được ra...”
“... Là cô ư? Con tôi nhiễm bệnh là bởi vì cô ư...”
Lúc đầu con trai sinh ra đã nhiễm ung thư máu, cô còn tưởng rằng là do ngoài ý muốn!
Thế nhưng Cố Quân Nhi lại còn nói bác sĩ đỡ đẻ là mẹ của cô ta, vậy... Ung thư máu căn bản cũng không phải là ngoài ý muốn, mà là bởi vì?
Cố Quân Nhi mạnh mẽ nhét thiệp mời vào trong tay cô, khinh miệt cười: “Cô Thời, muốn cứu con trai cô thì cũng nhanh ly hôn đi. Đúng rồi, đã quên nói cho cô biết, vụ tai nạn năm năm trước kia cũng là tôi làm, động chút tay chân ở hệ thống phanh mà thôi, thoáng cái đã có thể giải quyết xong ba người phiền phức, thật là quá có lời.”
Thời Ngọc Minh sững sờ tại chỗ: “tai nạn xe của bố tôi cùng bác Phong cũng là cô... Rốt cuộc là vì sao? Đây chính là ba mạng người mà!”
“Bố mẹ Đình Quân thích cô như vậy, chỉ mộ lòng thầm nghĩ cho cô làm con dâu nhà họ Phong, nếu như bọn họ còn sống thì lúc nào tôi mới có thể bước vào cửa nhà họ Phong?” Cố Quân Nhi vỗ vỗ mặt của cô, tới gần cô: “Nhưng mà cái này đều không quan trọng, cô sắp chết, con trai cô cũng sắp chết, nói cho cô biết cũng không sao cả, hôm nay tôi tới chính là có lòng tốt cho cô chết làm một con quỷ biết mọi chuyện.”
“Á…” Một tiếng hét thảm xẹt qua.
Một đứa bé trai khoảng năm sáu tuổi ngoan ngoãn ngồi trong góc phòng ở cửa bệnh viện, lấy tay nâng khuôn mặt nhỏ ngâm nga giai điệu đứt quãng.
Thời Ngọc Minh đi tới trước mặt nó ngồi xổm xuống: “Cậu bạn nhỏ, sao cháu lại ngồi một mình ở đây? Mẹ của cháu đâu?”
Cậu bé cũng không sợ người lạ, ngây thơ nói: “Mẹ cháu đang dọn vệ sinh trong bệnh viện, cháu đang đợi mẹ tan tầm.”
“Vậy sao cháu không đi vào trong ngồi chờ?”
Cậu bé khổ sở bĩu môi: “Làm người vệ sinh mệt chết lại rất cực khổ, mẹ không muốn để cho cháu thấy dáng vẻ mẹ cực khổ. Dì à, dì cũng làm trong bệnh viện à?”
Đáy lòng Thời Ngọc Minh mềm mại thành nước, dịu dàng nói: “Không phải, dì là bị bệnh, đến khám bệnh.”
“Bị bệnh thì tốn rất nhiều tiền!” Giọng nói của cậu bé mang theo tiếng nức nở, vành mắt hồng hồng: “Nếu như cháu không sinh bệnh thì mẹ cũng không cần khổ cực đi làm việc dọn vệ sinh như vậy rồi...”
Thời Ngọc Minh không biết phải an ủi như thế nào.
Cô lấy hết tiền trong túi ra bỏ vào trong lòng cậu bé: “Cậu bạn nhỏ, số tiền này cho cháu, cầm đưa cho mẹ của cháu nhé.”
Số tiền kia khoảng mấy chục triệu, Tiểu Nam Hài cầm rất tốn sức: “Thật vậy hả dì? Đều cho cháu à?”
Cô mỉm cười gật đầu: “Đúng.”
“Thế nhưng mẹ nói không thể tùy tiện cầm đồ của người khác.”
Thời Ngọc Minh suy nghĩ một chút nói: “Vậy cháu hát cho dì nghe một bài, cái bài <Ngôi sao nhỏ> vừa rồi là được.”
Cậu bé gật mạnh đầu.
“... Lóe lên lóe lên sáng trong, đầy trời đều là ngôi sao nhỏ, treo ở trên trời tỏa ánh sáng rõ, giống như rất nhiều đôi mắt nhỏ...”
Cậu bé hát rất nghiêm túc, thẳng lưng chật vật ôm tiền vào trong ngực, như là ôm toàn bộ hi vọng.
Trên đường trở về, bên tai của cô dường như vẫn văng vẳng giọng hát dễ thương kia.
Cái vật gọi là ‘Tiền’ này, thực sự rất thần kỳ.
Nó có thể cứu người, cũng có thể giết người.
Mẹ cùng người cậu tài cán kia của cô, bày ra tai nạn xe cộ giết vợ chồng bác Phong; thế nhưng cô cũng có thể dùng tiền, cứu một đôi mẹ con đáng thương.
Lúc trở lại biệt thự, xa xa đã thấy một người đứng ở cửa.
Một cô gái.
Cô ta trang điểm tinh xảo đồ trang sức trang nhã, mặc váy hồng nhạt, để xõa mái tóc đen dài, giọng nói ngọt ngào: “Chào cô Thời, tôi là Cố Quân Nhi.”
Cô gật đầu: “Tìm tôi có việc sao?”
Cố Quân Nhi từ trong túi xách tay lấy ra một thiệp mời màu đỏ đưa cho cô: “Tôi cùng Đình Quân bảy ngày sau sẽ làm hôn lễ, muốn mời cô tham gia.”
Thời Ngọc Minh không nhận, cô cười khẽ: “Cô Cố không sợ tôi quậy phá tiệc cưới của các người à?”
“Cô sẽ không,” Cố Quân Nhi cười rất tự tin: “Trừ khi cô không muốn mạng sống của con trai cô nữa.”
Nụ cười trên mặt Thời Ngọc Minh lập tức biến mất: “Làm sao cô biết...”
Chuyện của con, ngay cả Phong Đình Quân cũng không biết, làm sao Cố Quân Nhi lại biết?
“Đương nhiên tôi đã biết, lúc nó ra đời, chính là mẹ tôi đỡ đẻ.” Nụ cười trên mặt Cố Quân Nhi sâu hơn chút: “Thật là đáng thương, vừa sinh ra cả người đã bị nhiễm trùng với ung thư máu, vẫn luôn ở trong phòng chăm sóc đặn biệt, cho tới bây giờ cũng chưa được ra...”
“... Là cô ư? Con tôi nhiễm bệnh là bởi vì cô ư...”
Lúc đầu con trai sinh ra đã nhiễm ung thư máu, cô còn tưởng rằng là do ngoài ý muốn!
Thế nhưng Cố Quân Nhi lại còn nói bác sĩ đỡ đẻ là mẹ của cô ta, vậy... Ung thư máu căn bản cũng không phải là ngoài ý muốn, mà là bởi vì?
Cố Quân Nhi mạnh mẽ nhét thiệp mời vào trong tay cô, khinh miệt cười: “Cô Thời, muốn cứu con trai cô thì cũng nhanh ly hôn đi. Đúng rồi, đã quên nói cho cô biết, vụ tai nạn năm năm trước kia cũng là tôi làm, động chút tay chân ở hệ thống phanh mà thôi, thoáng cái đã có thể giải quyết xong ba người phiền phức, thật là quá có lời.”
Thời Ngọc Minh sững sờ tại chỗ: “tai nạn xe của bố tôi cùng bác Phong cũng là cô... Rốt cuộc là vì sao? Đây chính là ba mạng người mà!”
“Bố mẹ Đình Quân thích cô như vậy, chỉ mộ lòng thầm nghĩ cho cô làm con dâu nhà họ Phong, nếu như bọn họ còn sống thì lúc nào tôi mới có thể bước vào cửa nhà họ Phong?” Cố Quân Nhi vỗ vỗ mặt của cô, tới gần cô: “Nhưng mà cái này đều không quan trọng, cô sắp chết, con trai cô cũng sắp chết, nói cho cô biết cũng không sao cả, hôm nay tôi tới chính là có lòng tốt cho cô chết làm một con quỷ biết mọi chuyện.”
“Á…” Một tiếng hét thảm xẹt qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.