Tổng Tài Mặt Than: Vợ Yêu Đừng Chạy

Chương 18: Đừng So Sánh

Ngũ Ngũ

24/05/2021

"Mẹ... Mẹ..."

Ai đang gọi cô vậy?

Thời Ngọc Minh đột nhiên bừng tỉnh lại, trước mắt là một mảnh tái nhợt.

Cô gian nan nhìn xung quanh mới bừng tỉnh phát hiện nơi này vẫn là bệnh viện.

"Cô Thời, rốt cục cô cũng tỉnh rồi." Y tá giống như cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng, nói: "Cô đã hôn mê bốn ngày rồi, nếu không tỉnh lại, chỉ sợ sẽ..."

Ai... Thời Ngọc Minh gian nan muốn ngồi dậy: "Con của tôi đâu? Con tôi, hai đứa chúng..."

"Cô yên tâm, ca phẫu thuật rất thành công, hai đứa nhỏ đều rất bình an."

"Tôi muốn đi thăm hai đứa..."

"Không được đâu cô Thời, cô cũng vừa mới phẫu thuật, nguy hiểm rất lớn, còn không thể xuống giường..."

Phẫu thuật?

Nghe được những lời này, cô mới ý thức được giữa ngực mình bị bọc trong gạc thật dày, có chút đau nhức cùng tê tái.

Y tá giải thích: "Cô đột nhiên ngất xỉu trong bệnh viện gần như sắp mất mạng, bác sĩ đã cắt bỏ một phần phổi của cô, cắt bỏ một phần tư mô phổi bị tổn thương, sau này phải nhớ cô không bao giờ được tập thể dục hay làm gì quá nặng nhọc.”

"Cắt bỏ? Vậy tôi có phải... có thể sống thêm một vài ngày không?"

Sắc mặt của y tá hơi phức tạp: "Không ai có thể nói rõ ràng, để xem ung thư có tái phát trong tương lai không. Sau lần cắt bỏ này nếu cô có thể tuân thủ trị liệu tốt thì sinh mệnh hẳn là còn có thể kéo dài thêm một chút thời gian."

"Có thể kéo dài bao lâu?"

"Không rõ. " Y tá nói: “Nhưng tất cả chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.”

Trong bệnh viện, những câu được nói nhiều nhất dường như là "cố gắng hết sức".

Thời Ngọc Minh cũng không cảm thấy quá khổ sở, bản thân cô đã không còn ở trên thế giới này, hiện tại lại có thể dừng lại ở đây một thời gian chính là thượng đế đã đối xử với cô quá nhân từ.

Cô cảm thấy hài lòng với sự ban ơn này.

Cốc, cốc.

Cánh cửa được mở ra.

Y tá nhìn ra ngoài: "Anh có phải là người giám hộ của cô Thời không?”

Người đến mặc áo sơ mi trắng và quần tây, tóc tỉ mỉ tỉa cắt, sống mũi đeo một cặp kính lụa vàng, thoạt nhìn chính là một người có học thức.

"Đúng."



"Được, vậy hai người cứ chậm rãi nói chuyện, có nhu cứ trực tiếp bấm chuông gọi y tá là được."

Y tá rút lui và đưa tay đóng cánh cửa lại.

Khi Thời Ngọc Minh nhìn thấy anh ta, cô nhẹ nhàng nhếch khóe môi của mình lên: "Cơn gió nào thổi anh tới đây đó?”

Giọng điệu của Hoắc Viễn Thiên rất nhẹ nhàng, giống như người của một người anh trai, bất kể là nói chuyện hay làm đều vô cùng từ tốn, làm cho người khác như được tắm trong gió xuân: "Em có thể giấu thật tốt, ngay cả tôi cũng giấu diếm luôn nhỉ?"

Thời Ngọc Minh có chút ngượng ngùng: "Ung thư cũng không phải chuyện tốt, không cần phải la hét mọi người đều biết."

"Cho nên em muốn sinh con xong rồi chết là vừa? Ngay cả lần cuối cùng gặp tôi cũng không chịu? Thời Ngọc Minh, cho dù em không thích tôi theo đuổi em thì chúng ta vẫn coi như là bạn bè, đúng không?"

"Tổng giám đốc Hoắc..."

Hoắc Viễn Thiên thở dài, ngồi xuống ghế bên giường cô, thần sắc có chút lo lắng: "Ngọc Minh, cùng tôi trở về Mỹ đi, mang theo hai đứa trẻ cùng đi."

"Tôi, tôi không thể trở lại bây giờ được."

"Tại sao? Em vẫn không bỏ được Phong Đình Quân ư?” Hoắc Viễn Thiên cười khổ một tiếng: "Rốt cuộc tôi kém anh ta ở chỗ nào mà em lại ghét bỏ tôi bỏ như vậy?"

Lời này nói làm cho Thời Ngọc Minh nghe được có chút chua xót.

Năm đó nhà họ Phong xảy ra chuyện, Phong Đình Quân cùng cô đối đầu quyết liệt, cô cảm thấy trời đã sụp đổ, chính là Hoắc Viễn Thiên vẫn luôn ở bên cô.

Mặc dù anh ta biết trong lòng cô vẫn còn có hình bóng của những người đàn ông khác, anh cũng biết trong bụng cô còn mang thai đứa con của một người đàn ông khác.

"Tôi không miễn cưỡng em, nếu em muốn quay trở lại và cứu vãn mọi chuyện một lần nữa thì tôi tôn trọng quyết định của em. Cũng chân thành chúc em có được hạnh phúc mà em muốn.” Hoắc Viễn Thiên cứng rắn nói: “Nhưng Thời Tinh, tôi chỉ hy vọng em hãy nhớ em không phải chỉ có một mình, nếu không thành công, em có thể nhìn thấy tôi ngay sau khi em quay lưng lại."

Về sau đứa trẻ được sinh ra bị nhiễm trùng máu, cô không thể không về nước, ở trước mặt Phong Đình Quân hèn mọn đến khổ nhục, chỉ hy vọng một ngày nào đó ba người bọn họ có thể cùng đoàn tụ. Mà đứa bé ở trong bệnh viện nước ngoài vẫn luôn là Hoắc Viễn Thiên đang chăm sóc.

Thời Ngọc Minh cảm thấy khó hiểu: "Tổng giám đốc Hoắc, vì sao?"

"Tại sao cái gì?"

"Tại sao lại là tôi?" Thời Ngọc Minh nói: "Với điều kiện của anh có thể tìm được cô gái trẻ xinh đẹp hơn tôi, cô ấy cũng sẽ hết lòng yêu anh, cũng không có một đứa bé bị bệnh làm vướng chân anh."

Hoắc Viễn Thiên tựa hồ rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó trả lời: "Đây có thể là do duyên phận."

"Duyên phận ... Có đôi khi duyên phận này thật sự rất khó nắm bắt, khi nó đến anh căn bản sẽ không biết đây là một đoạn thiện duyên hay là một đoạn nghiệt duyên."

Hoắc Viễn Thiên vẫn là phong độ quý ông nói: "Không vội vàng, em cứ chậm rãi cân nhắc."

"Tôi bị ung thư." Thời Ngọc Minh nói: "Cũng không biết lúc nào sẽ chết."

"Vậy ít nhất em cũng có thể yên tâm, hai đứa con của em, tôi sẽ giúp em chăm sóc." Hoắc Viễn Thiên đứng lên, an ủi xoa xoa mái tóc mềm mại của cô, thở dài một tiếng: "Sao, em không cần ép mình quá chặt. Em cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi, vẫn là một cô gái nhỏ, không cần phải ngụy trang mình kiên cường như vậy. Buồn thì khóc ra, sợ hãi thì nói ra, điều này không đáng xấu hổ."

Thời Minh Ngọc ngước mắt lên nhìn anh ta.

"Lần đầu tiên tôi gặp em. Em chỉ là một cô gái nhỏ cô đơn đơn độc, thất hồn lạc phách đi trên đường phố mưa to, nếu không phải tôi cứu em thì khi đó em có thể trực tiếp đi thẳng xuống sông rồi."



Nhớ tới chính mình lúc hai mươi tuổi, phảng phất như cách đây chỉ một cái chớp mắt.

Bây giờ đã sáu năm trôi qua, năm tháng giống như một con dao, ở trong lòng cô rạch lên trên vết thương đã đóng vảy, đem vết thương vốn đã yên bình trở nên máu thịt mơ hồ.

Khi đó cô còn có thể thất hồn lạc phách, hiện tại mình đã mất đi tư cách thất hồn lạc phách.

Làm mẹ là một sứ mệnh. bây giờ cô không còn một mình, cô còn có hai bảo bối chờ đợi sự ấm áp và tình yêu của cô.

"Tổng giám đốc Hoắc, các con tôi..."

"Yên tâm đi, tôi vừa từ phòng phẫu thuật tới, phẫu thuật rất thành công. Em cứ ngủ một giấc trước, tôi sẽ đưa em tới thăm chúng."

Thời Ngọc Minh tràn ngập cảm kích: "Cảm ơn tổng giám đốc Hoắc..."

"Ngọc Minh, em có biết em đã nói với tôi bao nhiêu lần cảm ơn không?"

Thời Ngọc Minh lắc đầu.

"Tính cả lần đó tổng cộng là 5276 lần, chúng ta quen nhau sáu năm, tức là 2192 ngày, trung bình em đã nói với tôi 2,5 lần mỗi ngày. Em có hiểu điều đó là gì không?"

“Là gì vậy?"

"Nói rõ trong lòng em, vẫn luôn coi tôi là người ngoài."

"Không có... Tôi chỉ là..."

"Nếu như em coi tôi là người thân, căn bản cũng không cần nói cảm ơn. Ví dụ như em và Phong Đình Quân, em đã bao giờ nói cảm ơn với anh ta chưa?"

Thời Ngọc Minh nhanh chóng im bặt.

Có vẻ như chưa bao giờ thì phải.

Trong mấy năm trước tình cảm hai người vô cùng tốt. Cô được Phong Đình Quân chiều chuộng nên vô cùng kiêu ngạo, muốn cái gì liền trực tiếp nói cho anh biết, dù sao cô cũng biết mặc kệ mình muốn cái gì, Phong Đình Quân đều sẽ cho cô.

Nhớ tới những ngày trước đó, đáy lòng cô tràn ngập một tia đau đớn cùng khổ sở.

Cô mỉm cười bất lực: "Làm sao mà trước kia tôi lại giành chiến thắng trong cuộc tranh luận với các đối tác của các công ty luật tốt nhất ở Mỹ nhỉ?”

Hoắc Viễn Thiên nhếch môi, nói: "Em cười là tốt rồi, sau này nên cười nhiều hơn, e cười rất đẹp."

"Tổng giám đốc Hoắc..."

"Được rồi, không trêu chọc em nữa, tôi đi thăm hai đứa trẻ trước."

"Được."

Hoắc Viễn Thiên đứng dậy mở cửa, lại đụng phải một người.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Tài Mặt Than: Vợ Yêu Đừng Chạy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook