Tổng Tài Mặt Than: Vợ Yêu Đừng Chạy
Chương 37: Thoáng Như Cách Một Đời
Ngũ Ngũ
24/05/2021
Bên ngoài cửa biệt thự nhà họ Thời, một chiếc Cayenne màu đen lặng lẽ lái tới.
Thời Ngọc Minh ngừng thở, ngồi ở vị trí kế bên tài xế, ánh mắt bị một chiếc khăn tay màu trắng che lại.
Cô có thể ngửi được mùi hoa quế lơ lửng trong không khí. Đây là mùi vị mà cô quen thuộc. Con đường bên ngoài nhà họ Thời này đây trồng đầy cây quế, lúc này chính là mùa hoa quế nở rộ, ngay cả không khí cũng có mùi ngòn ngọt.
"Thưa anh, chúng ta đến rồi phải không?"
Từ chỗ ngồi của tài xế lại truyền đến một giọng nữ xa lạ: "Anh ấy có chuyện đi trước, tôi phụ trách đưa cô tới."
Thời Ngọc Minh có chút khẩn trương, nắm chặtđai an toàn.
Lúc ra khỏi khách sạn Dung Thành là người đàn ông nọ đeo khăn che mắt lên cho cô rồi dẫn tay cô, đỡ cô lên xe.
Cô vẫn cho rằng người lái xe là người đàn ông nọ, không ngờ rằng lại là một người phụ nữ?
"Cái đó... Xin hỏi cô là?"
"À, cô có thể gọi tôiMiranda, là... Anh ấy nói tôi tới."
"Ừm, được… Vậy tôi có thể gỡ khăn che xuống được chưa?"
Miranda "ừ" một tiếng: "Có thể."
Thời Ngọc Minh từ từ tháo xuống khăn che trên mặt. Mắt vẫn có chút không thích ứng kịp với ánh sáng mạnh bên ngoài.
Qua một lúc lâu, mới có thể thấy rõ người phụ nữ lái xe ngồi bên cạnh.
Cô ấy cắt tóc ngắn, trang điểm tinh xảo, quần áo tinh tế, ăn mặc hết sức hợp thời trang, còn có khí chất của nữ cường nhân.
Miranda phát giác được ánh mắtcô, từ trong kính chiếu hậu nhìn cômột cái, lộ ra vẻ hết sức tiếc hận: "Tiếc cho dung mạo xinh đẹp của cô."
"Cái gì?"
"Tôi nói, rõ ràng dung mạo cô xinh đẹp như vậy thế mà ngày nào cũng mặc một bộ quần áo chẳng khác cái bao bố rách, thật là phí của trời!"
Thời Ngọc Minh cúi đầu nhìn quần áo trên ngườimìnhmột chút, không khỏi cười khổ.
Từ sau khi cô gả cho Phong Đình Quân, vẫn cứ đợi anh đằng đẵng.
Cô không dám ra ngoài, sợ anh tình cờ trở lại, bỏ lỡ không gặp được anh.
Cô chỉ có thể mỗi ngày đều ở nhà, nhìn đồng hồ treo trên tường qua vòng. Một vòng, lại một vòng.Ở nhà có thể mặc quần áo gì chứ? Đơn giản chính là quần áo ngủ, còn có mấy kiểu quần áo thường rộng thùng thình thoải mái.
Sau đó cô mắc bệnh ung thư, còn luôn mong đợi phải nhanh chóng có thai để đi cứu Dương, làm gì còn tâm trí muốn ăn mặc trang điểm?
Bộ quần áo trên người này, mua lúc nào cô cũng không nhớ rõ nữa. Có điều, ít nhất cũng phải bảy, tám năm rồi.
"Tôi mặc cái gì cũng không sao cả." Cô nói.
Trước kia Phong Đình Quân sẽ không nhìn cô lâu quá một cái. Mà bây giờ, cô cũng chẳng biết mình sẽ chết lúc nào, hơn nữa… Cô đã không có tiền mua quần áo rồi.
Miranda cũng rất đồng ý: "Đương nhiên là có sao chứ. Cô mặc gì, trang điểm thế nào, có ảnh hưởng nhất định đến thái độ người khác dùng để đối xử với cô. Nếu như ngay cả chính cô cũng không thèm để tâm thì làm sao có thể đại sát tứ phương được?"
"Đại... Sát tứ phương?"
Miranda cười một tiếngý vị sâu xa, trực tiếp đẩy cửa xe ra, sau khi nhảy xuống xe liền vẫy vẫy tay với chiếc xe đi theo sau: "Tới đây, bắt đầu đi!"
Bắt đầu cái gì?
Thời Ngọc Minh còn chưa kịp phản ứng lại, thì cũng đã bị mấy cô gái trẻ tuổi kéo cổ tay, đẩy cô tới xe phía sau ngồi xuống.
Ngay sau đó, vô số kiểu dáng quần áo mới nhất bị đẩy tới, Miranda ướm từng cái một lên người cô, khoa tay múa chân một hồi, cuối cùng chọn một bộ váy màu xanh đậm có thêu hoa văn.
"Cái này đi. Quả nhiên, anh ấy hiểu cô rõ nhất, bộ quần áo này đích thực hợp với cô."
Thời Ngọc Minh hỏi: "Anh..."
"Anh nhà cô nói, hôm nay nhất định để cho cô khôi phục danh hiệucông chúa nhà họ Thời. Anh ấy đã liệu trước cô sẽ không muốn ăn diện, cho nên mấy câu khi nãy tôi nói kia, cũng là anh ấy nói tôi chuyển lời cho cô. Cô Thời, khí chất của cô rất hợp với chiếc váy này. Ngày hôm qua lúc anh ấy liên lạc với tôi đã chỉ ngay đích danh cái váy này. Tôi còn chẳng thèm tin, cho rằng mắt nhìn của một người đàn ông khẳng định không đáng tin bằng ánh mắt của thợ trang điểm có thâm niên như tôi. Nhưng hôm nay nhìn một cái…"
Miranda cười có mấy phần mập mờ: "Quả nhiên vẫn là đàn ông biết người phụ nữ của mình ăn mặc trang điểm như thế nào mới là đẹp nhất."
Thời Ngọc Minh biết côấy hiểu lầm, vội vàng giải thích: "Không phải vậy Miranda, cô hiểu lầm rồi. Tôi và anh ta không phải là quan hệ như vậy. Chúng tôi chẳng qua chỉ là…"
"Chỉ là cái gì?"
"Chẳng qua là quan hệ làm công thôi. Hoặc là cô cứ hiểu là quan hệ của cấp trên và cấp dưới cũng được."
"Gạt quỷ hả?" Miranda mặt đầy vẻ không tin: "Cô nam quả nữ, sống chung một phòng, sớm chiều sống chung, ôm nhau ngủ. Anh ta hiểu cô như vậy, mà lại chẳng qua chỉ là quan hệ làm công ăn lương? Ông chủ nào mà lại để ý đến người làm thuê như vậy đâu?"
Thời Ngọc Minhnhất thời có chút cứng họng, không biết nên giải thích thế nào.
Cô bây giờ có chút hoảng hốt. Mấy ngày trước cô cảm thấy người đàn ông nọ nói rất giống Hoắc Viễn Thiên, nhưng mấy ngày này sống chung, cô lại cảm thấy không quá giống nữa.
Nhưng là ai có thể hiểu cô như lòng bàn tay như vậy được chứ?
Thời Ngọc Minh nghĩ không ra.
"Được rồi. Đừng nghĩ nhiều nữa, mau thay cái váy này đi. Còn phải trang điểm cho cô nữa, đừng làm chậm trễ thời gian."
Vừa nói, mấy cô gái trẻ tuổi lại tới giúp côthay đồ.
Thời Ngọc Minh vội vàng cự tuyệt: "Tự tôi làm được rồi."
"Xấu hổ à?"
"Không phải..."
Là bởi vì giữa ngực cô còn có vết thươnggiải phẫu, cô không muốn để cho bất kỳ người nào thấy được.
Miranda gật đầu một cái: "Được, cô muốn tự thay thì thay đi."
Thời Ngọc Minh đóng cửa xe lạitừ bên trong, trong không gian hẹp cũng chỉ còn lại có một mình cô.
Cái váy đang cầm trong tay thật sự rất đẹp.
Vải nhung màu xanh đen, phía trên là hoa văn được thêu tay tinh tế, tỉ mỉ, rất tao nhã. Da cô trắng, mặc chiếc váy này vào càng làm nổi bật lên nước da ấy.
Hơn nữa cái này váy là dạng váy yếm, cổ cao cùng xương quai xanh tinh xảo cũng lộ ra ngoài, càng khiến cho cả người cô thêm vẻ ưu nhã, phóng khoáng, còn mang vẻ hấp dẫn của một cô gái mới trưởng thành.
Trong giây lát cửa xe mở ra kia, ngay cả Miranda cũng nhịn không được mà nhìn chằm chằm.
"Trời ạ…"
Thời Ngọc Minh lấy tay nhẹ nhàng xách đuôi váy, bước xuống xe đứng trên mặt đất: "Tôi thay xong rồi."
Miranda trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc: "Bây giờ tôi cuối cùng cũng hiểu tại sao anh ta lại vừa ý cô. Mới thay có cái váy đã đẹp thế này, nếu chưng diện thật chỉnh tề, thì chính là công chúa đang bỏ chạy rồi còn gì nữa."
Lời này khiến cho Thời Ngọc Minh nghe được liềncảm thấy có chút lúng túng.
"Tới đây, cô ngồi xuống, tôichải tóc trang điểm cho cô."
Mirandalần nữa kéo cô ngồi xuống, kéo mái tóc màu hạt dẻ của cô về sau làm thành một cái búi tóc xinh đẹp còn dùng kẹp tóc hình kim cương nhỏ lấp lánh gài vào trong tóc, óng a óng ánh giống như sao đêm mọc trên trời đêm.
Ngay sau đó, Miranda lại lấy ra một đôi giày cao gót đã chuẩn bị từ sớm trong hộp ra, đi giày vào cho cô, vừa đeo còn vừa xúc động: "Chậc chậc, người đàn ông nọ ấy mà, thật sự là có mục đích hết cả. Bình thường chẳng bao giờ thấy anh ta tỉ mỉ như thế này. Làm sao lại để ý đến cô như vậy chứ? Đồ trang sức và giày phối cùng váy cũng nghĩ xong hết thảy. Kích cỡ giày cũng vừa in."
Cô đã mấy năm không đi giày cao gót rồi.
Lần đầu tiên đi giày cao gót là sáu năm trước, thoáng cái lại có cảm giác như đã cách một đời.
Khi cô vẫn đang còn là Thời Ngọc Minh không buồn không lo, thích nhất chính là giày cao gót. Bên trong phòng ngủ của cô, có nguyên một mặt tường dùng để đặt các loại giày cao gót, hơn phân nửa đều là Phong Đình Quântặng, còn có một ít là chính cô sưu tầm.
Đôi đang đi trên chân này, cũng cùng màu với chiếc váy đang mặc, vải xanh đen, phía trên đính kim cương…
"Sản phẩm mới của Versace, trong nước không có đến năm mươi đôi. Tôi cầu trời khấn Phật mãi mới mua được một đôi. Thế mà anh ta lại âm thầm giúp cô mua một đôi kích thước vừa in."
Mấy cô gái trẻ chung quanh lộ ra vẻ mặt hết sức hâm mộ.
Người đàn ông giàu có lại yêu chiều một người phụ nữ như vậy, đủ để khiến cho bất cứ cô gái nào còn đang ôm mộng đẹp hướng lòng về.
Có một cô gái không nhịn được hỏi một câu: "Miranda, vị này là ai vậy?"
Thời Ngọc Minhcũng đồng thời tự hỏi trong lòng.
Là ai...
Cô cũng rất muốn biết.
Miranda cười khẽ một tiếng: "Đây không phải là chuyện cô có thể hỏi."
"Ồ..." Cô gái có chút như đưa đám.
Thời Ngọc Minh há miệng một cái: "Miranda..."
"Thế nào?"
"Tôi có thể hỏi không?" Cô nhẹ giọng nói: "Cô nhất định biết anh... Đúng không?"
"Dĩ nhiên." Miranda trả lời rất nhanh, có điều cũng rất mau chóng nói câu tiếp theo: "Nhưng mà trước mắt anh ta không có ý định để cho cô biết, cho nên xin lỗi, tôi không thể nói."
"Vậy tôi lúc nào mới có thể biết chứ?"
"Lúc anh ta muốn cho cô biết, dĩ nhiên là sẽ cho cô biết rồi."
Thời Ngọc Minh ngừng thở, ngồi ở vị trí kế bên tài xế, ánh mắt bị một chiếc khăn tay màu trắng che lại.
Cô có thể ngửi được mùi hoa quế lơ lửng trong không khí. Đây là mùi vị mà cô quen thuộc. Con đường bên ngoài nhà họ Thời này đây trồng đầy cây quế, lúc này chính là mùa hoa quế nở rộ, ngay cả không khí cũng có mùi ngòn ngọt.
"Thưa anh, chúng ta đến rồi phải không?"
Từ chỗ ngồi của tài xế lại truyền đến một giọng nữ xa lạ: "Anh ấy có chuyện đi trước, tôi phụ trách đưa cô tới."
Thời Ngọc Minh có chút khẩn trương, nắm chặtđai an toàn.
Lúc ra khỏi khách sạn Dung Thành là người đàn ông nọ đeo khăn che mắt lên cho cô rồi dẫn tay cô, đỡ cô lên xe.
Cô vẫn cho rằng người lái xe là người đàn ông nọ, không ngờ rằng lại là một người phụ nữ?
"Cái đó... Xin hỏi cô là?"
"À, cô có thể gọi tôiMiranda, là... Anh ấy nói tôi tới."
"Ừm, được… Vậy tôi có thể gỡ khăn che xuống được chưa?"
Miranda "ừ" một tiếng: "Có thể."
Thời Ngọc Minh từ từ tháo xuống khăn che trên mặt. Mắt vẫn có chút không thích ứng kịp với ánh sáng mạnh bên ngoài.
Qua một lúc lâu, mới có thể thấy rõ người phụ nữ lái xe ngồi bên cạnh.
Cô ấy cắt tóc ngắn, trang điểm tinh xảo, quần áo tinh tế, ăn mặc hết sức hợp thời trang, còn có khí chất của nữ cường nhân.
Miranda phát giác được ánh mắtcô, từ trong kính chiếu hậu nhìn cômột cái, lộ ra vẻ hết sức tiếc hận: "Tiếc cho dung mạo xinh đẹp của cô."
"Cái gì?"
"Tôi nói, rõ ràng dung mạo cô xinh đẹp như vậy thế mà ngày nào cũng mặc một bộ quần áo chẳng khác cái bao bố rách, thật là phí của trời!"
Thời Ngọc Minh cúi đầu nhìn quần áo trên ngườimìnhmột chút, không khỏi cười khổ.
Từ sau khi cô gả cho Phong Đình Quân, vẫn cứ đợi anh đằng đẵng.
Cô không dám ra ngoài, sợ anh tình cờ trở lại, bỏ lỡ không gặp được anh.
Cô chỉ có thể mỗi ngày đều ở nhà, nhìn đồng hồ treo trên tường qua vòng. Một vòng, lại một vòng.Ở nhà có thể mặc quần áo gì chứ? Đơn giản chính là quần áo ngủ, còn có mấy kiểu quần áo thường rộng thùng thình thoải mái.
Sau đó cô mắc bệnh ung thư, còn luôn mong đợi phải nhanh chóng có thai để đi cứu Dương, làm gì còn tâm trí muốn ăn mặc trang điểm?
Bộ quần áo trên người này, mua lúc nào cô cũng không nhớ rõ nữa. Có điều, ít nhất cũng phải bảy, tám năm rồi.
"Tôi mặc cái gì cũng không sao cả." Cô nói.
Trước kia Phong Đình Quân sẽ không nhìn cô lâu quá một cái. Mà bây giờ, cô cũng chẳng biết mình sẽ chết lúc nào, hơn nữa… Cô đã không có tiền mua quần áo rồi.
Miranda cũng rất đồng ý: "Đương nhiên là có sao chứ. Cô mặc gì, trang điểm thế nào, có ảnh hưởng nhất định đến thái độ người khác dùng để đối xử với cô. Nếu như ngay cả chính cô cũng không thèm để tâm thì làm sao có thể đại sát tứ phương được?"
"Đại... Sát tứ phương?"
Miranda cười một tiếngý vị sâu xa, trực tiếp đẩy cửa xe ra, sau khi nhảy xuống xe liền vẫy vẫy tay với chiếc xe đi theo sau: "Tới đây, bắt đầu đi!"
Bắt đầu cái gì?
Thời Ngọc Minh còn chưa kịp phản ứng lại, thì cũng đã bị mấy cô gái trẻ tuổi kéo cổ tay, đẩy cô tới xe phía sau ngồi xuống.
Ngay sau đó, vô số kiểu dáng quần áo mới nhất bị đẩy tới, Miranda ướm từng cái một lên người cô, khoa tay múa chân một hồi, cuối cùng chọn một bộ váy màu xanh đậm có thêu hoa văn.
"Cái này đi. Quả nhiên, anh ấy hiểu cô rõ nhất, bộ quần áo này đích thực hợp với cô."
Thời Ngọc Minh hỏi: "Anh..."
"Anh nhà cô nói, hôm nay nhất định để cho cô khôi phục danh hiệucông chúa nhà họ Thời. Anh ấy đã liệu trước cô sẽ không muốn ăn diện, cho nên mấy câu khi nãy tôi nói kia, cũng là anh ấy nói tôi chuyển lời cho cô. Cô Thời, khí chất của cô rất hợp với chiếc váy này. Ngày hôm qua lúc anh ấy liên lạc với tôi đã chỉ ngay đích danh cái váy này. Tôi còn chẳng thèm tin, cho rằng mắt nhìn của một người đàn ông khẳng định không đáng tin bằng ánh mắt của thợ trang điểm có thâm niên như tôi. Nhưng hôm nay nhìn một cái…"
Miranda cười có mấy phần mập mờ: "Quả nhiên vẫn là đàn ông biết người phụ nữ của mình ăn mặc trang điểm như thế nào mới là đẹp nhất."
Thời Ngọc Minh biết côấy hiểu lầm, vội vàng giải thích: "Không phải vậy Miranda, cô hiểu lầm rồi. Tôi và anh ta không phải là quan hệ như vậy. Chúng tôi chẳng qua chỉ là…"
"Chỉ là cái gì?"
"Chẳng qua là quan hệ làm công thôi. Hoặc là cô cứ hiểu là quan hệ của cấp trên và cấp dưới cũng được."
"Gạt quỷ hả?" Miranda mặt đầy vẻ không tin: "Cô nam quả nữ, sống chung một phòng, sớm chiều sống chung, ôm nhau ngủ. Anh ta hiểu cô như vậy, mà lại chẳng qua chỉ là quan hệ làm công ăn lương? Ông chủ nào mà lại để ý đến người làm thuê như vậy đâu?"
Thời Ngọc Minhnhất thời có chút cứng họng, không biết nên giải thích thế nào.
Cô bây giờ có chút hoảng hốt. Mấy ngày trước cô cảm thấy người đàn ông nọ nói rất giống Hoắc Viễn Thiên, nhưng mấy ngày này sống chung, cô lại cảm thấy không quá giống nữa.
Nhưng là ai có thể hiểu cô như lòng bàn tay như vậy được chứ?
Thời Ngọc Minh nghĩ không ra.
"Được rồi. Đừng nghĩ nhiều nữa, mau thay cái váy này đi. Còn phải trang điểm cho cô nữa, đừng làm chậm trễ thời gian."
Vừa nói, mấy cô gái trẻ tuổi lại tới giúp côthay đồ.
Thời Ngọc Minh vội vàng cự tuyệt: "Tự tôi làm được rồi."
"Xấu hổ à?"
"Không phải..."
Là bởi vì giữa ngực cô còn có vết thươnggiải phẫu, cô không muốn để cho bất kỳ người nào thấy được.
Miranda gật đầu một cái: "Được, cô muốn tự thay thì thay đi."
Thời Ngọc Minh đóng cửa xe lạitừ bên trong, trong không gian hẹp cũng chỉ còn lại có một mình cô.
Cái váy đang cầm trong tay thật sự rất đẹp.
Vải nhung màu xanh đen, phía trên là hoa văn được thêu tay tinh tế, tỉ mỉ, rất tao nhã. Da cô trắng, mặc chiếc váy này vào càng làm nổi bật lên nước da ấy.
Hơn nữa cái này váy là dạng váy yếm, cổ cao cùng xương quai xanh tinh xảo cũng lộ ra ngoài, càng khiến cho cả người cô thêm vẻ ưu nhã, phóng khoáng, còn mang vẻ hấp dẫn của một cô gái mới trưởng thành.
Trong giây lát cửa xe mở ra kia, ngay cả Miranda cũng nhịn không được mà nhìn chằm chằm.
"Trời ạ…"
Thời Ngọc Minh lấy tay nhẹ nhàng xách đuôi váy, bước xuống xe đứng trên mặt đất: "Tôi thay xong rồi."
Miranda trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc: "Bây giờ tôi cuối cùng cũng hiểu tại sao anh ta lại vừa ý cô. Mới thay có cái váy đã đẹp thế này, nếu chưng diện thật chỉnh tề, thì chính là công chúa đang bỏ chạy rồi còn gì nữa."
Lời này khiến cho Thời Ngọc Minh nghe được liềncảm thấy có chút lúng túng.
"Tới đây, cô ngồi xuống, tôichải tóc trang điểm cho cô."
Mirandalần nữa kéo cô ngồi xuống, kéo mái tóc màu hạt dẻ của cô về sau làm thành một cái búi tóc xinh đẹp còn dùng kẹp tóc hình kim cương nhỏ lấp lánh gài vào trong tóc, óng a óng ánh giống như sao đêm mọc trên trời đêm.
Ngay sau đó, Miranda lại lấy ra một đôi giày cao gót đã chuẩn bị từ sớm trong hộp ra, đi giày vào cho cô, vừa đeo còn vừa xúc động: "Chậc chậc, người đàn ông nọ ấy mà, thật sự là có mục đích hết cả. Bình thường chẳng bao giờ thấy anh ta tỉ mỉ như thế này. Làm sao lại để ý đến cô như vậy chứ? Đồ trang sức và giày phối cùng váy cũng nghĩ xong hết thảy. Kích cỡ giày cũng vừa in."
Cô đã mấy năm không đi giày cao gót rồi.
Lần đầu tiên đi giày cao gót là sáu năm trước, thoáng cái lại có cảm giác như đã cách một đời.
Khi cô vẫn đang còn là Thời Ngọc Minh không buồn không lo, thích nhất chính là giày cao gót. Bên trong phòng ngủ của cô, có nguyên một mặt tường dùng để đặt các loại giày cao gót, hơn phân nửa đều là Phong Đình Quântặng, còn có một ít là chính cô sưu tầm.
Đôi đang đi trên chân này, cũng cùng màu với chiếc váy đang mặc, vải xanh đen, phía trên đính kim cương…
"Sản phẩm mới của Versace, trong nước không có đến năm mươi đôi. Tôi cầu trời khấn Phật mãi mới mua được một đôi. Thế mà anh ta lại âm thầm giúp cô mua một đôi kích thước vừa in."
Mấy cô gái trẻ chung quanh lộ ra vẻ mặt hết sức hâm mộ.
Người đàn ông giàu có lại yêu chiều một người phụ nữ như vậy, đủ để khiến cho bất cứ cô gái nào còn đang ôm mộng đẹp hướng lòng về.
Có một cô gái không nhịn được hỏi một câu: "Miranda, vị này là ai vậy?"
Thời Ngọc Minhcũng đồng thời tự hỏi trong lòng.
Là ai...
Cô cũng rất muốn biết.
Miranda cười khẽ một tiếng: "Đây không phải là chuyện cô có thể hỏi."
"Ồ..." Cô gái có chút như đưa đám.
Thời Ngọc Minh há miệng một cái: "Miranda..."
"Thế nào?"
"Tôi có thể hỏi không?" Cô nhẹ giọng nói: "Cô nhất định biết anh... Đúng không?"
"Dĩ nhiên." Miranda trả lời rất nhanh, có điều cũng rất mau chóng nói câu tiếp theo: "Nhưng mà trước mắt anh ta không có ý định để cho cô biết, cho nên xin lỗi, tôi không thể nói."
"Vậy tôi lúc nào mới có thể biết chứ?"
"Lúc anh ta muốn cho cô biết, dĩ nhiên là sẽ cho cô biết rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.