Chương 7: Chương 3.1
Rù Rì
22/10/2016
Cô thật rất tức giận. Cô cảm thấy bát tự của mình cùng Ôn Mỹ
Phách quả thật chính là trời sanh không hợp, nhìn nhau không thuận mắt.
Lúc trước nhìn thấynụ cườidối trá của hắn trên tivi, hôm nay thấy tận
mắt biết càng khiến cho cô muốn… muốn…
Xé nát nó!
“Nếu là‘vệ sĩ thân cận’ thì chắc hẳn sẽ phải ở cùng nhau hai mươi bốn tiếng mỗi ngày” Ôn Mỹ Phách vỗ nhè nhẹ hai tay, căn phòng vốn bóng tối đen lập tức sáng trưng. Hắn mỉm cười, khóe mắt cong cong quay đầu lại “Xem ra chúng ta nhất định phải ở cùng một chỗ rồi”
“Chỉ là tạm thời thôi, huống chi tôi chỉ là vì công việc bảo vệ anh”Sắc mặt Đường Hiểu Dạ không chút thay đổi mà trả lời, ép buộc chính mình quên đi nụ cười tươi rói của hắn.
Đây là một căn biệt thự ba tầng, cũng không lớn lắm. Nếu như lấy thân phận “Chủ tịch tập đoàn Hán Hoàng” của hắn thì thật có chút nhỏ. Trang hoang căn biệt thự này vô cùng đơn giản, màu trắng sạch sẽ chủ đạo nhưng mơ hồ khiếncho người ta có cảm giác xa cách. Tuy nhiên, ít nhất thì quan cảnh thành phố mỹ lệ về đêm bên ngoai cửa sổ cũng khiến người ta không muốn buông tay.
“Chỉ có mình anh ở đây sao?” Dường như nghĩ đến điều gì đó, Đường Hiểu Dạ lập tức hỏi.
“Trước mắt thì ngôi nhà này không có chủ nhân là nữ” Ôn Mỹ Phách rất thoải mái ngồi xuống chiếc ghế sa lon làm bằng da trâu màu trắng, hai chân dài gác lên nhau như sự tồn tại của cô chẳng có một chút ảnh hưởng nào đối với hắn. “Cô cũng là phái nữ đầu tiên bước ngôi nhà này” Hắn thu lại nụ cười, giọng có chút nghiêm túc.
Giọng điệu nói chuyện đó của hắn dường như phảng phất ý muốn cô phải ‘tạ chủ long ân’.
“Tôi đối với các mối quan hệ tinh cảm của anh không chút hứng thú, anh cũng không cần đặc biệt cường điệu nó lên. Anh có bao nhiêu tình nhân đều là chuyện không liên quan đến tôi, tôi chỉ chịu trách nhiệm về sự an toàn của anh mà thôi”
“Tôi thích sạch sẽ, đối với quan hệ nam nữ cũng như vậy. Tôi cũng không phải là người không biết thương hoa tiếc ngọc” Đôi mắt điên như Hắc Diệu thạch của Ôn Mỹ Phách phát sáng nhìn cô, trong lúc nhất thời cô lại bị ánh mắt chuyên chú của hắn nhìn khiến cho tim đập rộn lên.
Thật ra thì bộ dạng không cười của hắn nhìn rất đẹp, có một chút bất cần đời, nhiều them một chút vẻ thành thục chững chạc của đàn ông.
Vậy hắn không có chuyện gì làm hay sao mà cười đến chán ghét như vậy chứ?
“Ý của tôi là bình thường trong nhà các vị chủ tịch lắm tiền không phải là có rất nhiều dì Trần hay dì Vương chuyên dọn dẹp nhà cửa hoặc chăm lo cuộc sống hàng ngày hay sao? Ít nhất trên tivi cũng là như vậy” Giọng nói của Đường Hiểu Dạ rất bình thản, cô nhất định là hồ đồ rồi mới có thể rung động với hắn.
Cô nhất định phải tự điều chỉnh chính mình.
“Cũng có, nhưng dì Triệu thẩm chỉ một tuần mới đến đây dọn vệ sinh một lần. Chẳng lẽ Cảnh Sách không có nói với cô rằngbình thường tôi không thích ở cùng người lạ ngoài trừ trường hợp cấp thiết sao?” Ôn Mỹ Phách ưu nhã chống cằm, cười như không cười nhìn cô “Cho nên toàn bộ căn nhà này cũng chỉ có tôi và cô, hai người chúng ta là cô nam quả nữ”
Trên trán nổi đầy gân xanh, Đường Hiểu Dạ làm bộ như không nghe thấy lời trêu chọc của hắn.
Không phải là cô có thành kiến với hắn, chỉ là hắn rất muốn chết, biểu hiện của hắn tựa như đang phóng điện với cô, mà cô chỉ vừa mới không cẩn thận trúng điện.
“Cô Đường Hiểu Dạ, cô đang đổ mồ hôi đó!” Ôn Mỹ Phách nháy mắt “Không phải côđang lo lắng đó chứ?”
“Tại sao tôi phải lo lắng? Người nên lo lắng không phải là anh sao?” Đường Hiểu Dạ cố gắng ổn định cảm xúc. Không được tức giận, cô là người bảo vệ hắn chứ không phải là mưu sát hắn, trăm ngàn lần phải nhịn một chút, không được ra tay đánh hắn, xương khớp của hắn không chịu nổi cú đạp của cô đâu.”Là Ôn chủ tịch nhận được thư cảnh cáo, người đang gặp nguy hiểm là anh”
“Phốc ~~” Không che dấu, Ôn Mỹ Phách cứ như vậy mà bật cười. Đôi mắt đen chói sáng như trăng rằm.
“Anh cười cái gì?” Gân xanh giựt từng nhịp, Đường Hiểu Dạ lạnh lùng hỏi.
“Cô Đường Hiểu Dạ thân yêu…”
“Không được gọi tôi là thân yêu!” Cô cắn răng cảnh cáo.
“Được, được, được, cô Đường Hiểu Dạ” Ôn Mỹ Phách rất thức thời bớt đi hai chữ “thân yêu”. Hắn đứng dậy trước mặt cô, thở ra hơi nóng không biết là vô tình hay cố ý vào hai gò má cô “Không biết tôi có nhìn lầm hay không nha, mặt của cô thật là đỏ! Còn cố nhịn nữa thì tôi sợ sẽ ảnh hưởng đến não đó”
Não cô đều do ai làm hại chứ? Cô hung hăng trừng hắn.
Làm như không nhìn thấy ánh mắt giết người của cô, Ôn Mỹ Phách cười rất vui vẻ, phảng phất như lấy trêu chọc cô làm thú vui. Cô chán ghét hắn bao nhiêu, dường như hắn sẽ cao hứng bấy nhiêu.
“Đây là chìa khóa phòng khách lầu hai, chỉ này một chìa, cô không cần lo lắng tôi đánh lén ban đêm đâu” Ôn Mỹ Phách giơ cao chìa khóa, nụ cười vẫn ghê tởm như cũ.
Đường Hiểu Dạ hậm hực vung tay đoạt lấy.
“Cái chìa còn lại là chìa khóa cửa chính, cô tùy ý ra vào. Ngày mai cô có thể đem hành lý đến nhưng nhớ kỹ rằng chiếc chìa khóa này tôi không muốn lọt vào tay người thứ ba” Hắn nhướng mi nhắc nhở.
“Tôi biết” Côvung tay đoạt lấy lần nữa.
“Chúc cô có một giấc mộng đẹp, tôi về phòng nghỉ ngơi trước. Phạm vi hoạt động của tôi ở lầu ba, không có chuyện gì cô đừng có đi lên. Tôi có thói quen ngủ không mặc đồ, coi chừng hù chết cô”
Hù chết cô cái gì? Dung nhan xinh đẹp trở nên xanh mét, Đường Hiểu Dạ tiếp tục tàn bạo trừng gã đàn ông không biết sống chết trước mặt. Hắn rốt cuộc có biết công phu của cô có thể chém đứt mấy cái đầu gỗ liên tiếp hay không? Hay là hắn thật nghĩ rằng né được một quyền của cô là giỏi rồi?
“Đừng có nằm mơ thấy tôi đó!” Ôn Mỹ Phách cười một cái, cuối cùng cười đến rất càn rỡ mà xoay người lên lầu.
“Tên này quả nhiên rất biết cách khiến người ta chán ghét” Nghiến răng nghiến lợi, Đường Hiểu Dạ nắm hai chiếc chìa khoa trong tay. Cô âm hiểm nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn, giống như là hận không thể đốt hai lỗ thủng lên lưng của hắn. “Tôi dĩ nhiên sẽ phải mơ thấy anh, bởi vì tôi muốnở trong giấc mộng đập bẹp anh thành đầu heo!”
Thế nhưng có nói đi thì cũng nói lại, cô nhận ra Ôn Mỹ Phách lúc này cùng Ôn Mỹ Phách sáng nay có gì đó không giống nhau. Một Ôn Mỹ Phách lúc nào cũng nở nụ cười che giấu bản chất ‘gian’ trong người dường như bị tháo bỏ, bây giờ lạihoàn toàn đem sự nham hiểm lộ ra trước mặt cô. Đây không phải là “nhân cách đặc biệt mê người” theo lời anh Cảnh Sách nói sao?
Trên căn bản, một người như thế hoàn toàn không bao giờ thu hút được người khác, mà chỉ khiến da đầu cô tê dại.
Xé nát nó!
“Nếu là‘vệ sĩ thân cận’ thì chắc hẳn sẽ phải ở cùng nhau hai mươi bốn tiếng mỗi ngày” Ôn Mỹ Phách vỗ nhè nhẹ hai tay, căn phòng vốn bóng tối đen lập tức sáng trưng. Hắn mỉm cười, khóe mắt cong cong quay đầu lại “Xem ra chúng ta nhất định phải ở cùng một chỗ rồi”
“Chỉ là tạm thời thôi, huống chi tôi chỉ là vì công việc bảo vệ anh”Sắc mặt Đường Hiểu Dạ không chút thay đổi mà trả lời, ép buộc chính mình quên đi nụ cười tươi rói của hắn.
Đây là một căn biệt thự ba tầng, cũng không lớn lắm. Nếu như lấy thân phận “Chủ tịch tập đoàn Hán Hoàng” của hắn thì thật có chút nhỏ. Trang hoang căn biệt thự này vô cùng đơn giản, màu trắng sạch sẽ chủ đạo nhưng mơ hồ khiếncho người ta có cảm giác xa cách. Tuy nhiên, ít nhất thì quan cảnh thành phố mỹ lệ về đêm bên ngoai cửa sổ cũng khiến người ta không muốn buông tay.
“Chỉ có mình anh ở đây sao?” Dường như nghĩ đến điều gì đó, Đường Hiểu Dạ lập tức hỏi.
“Trước mắt thì ngôi nhà này không có chủ nhân là nữ” Ôn Mỹ Phách rất thoải mái ngồi xuống chiếc ghế sa lon làm bằng da trâu màu trắng, hai chân dài gác lên nhau như sự tồn tại của cô chẳng có một chút ảnh hưởng nào đối với hắn. “Cô cũng là phái nữ đầu tiên bước ngôi nhà này” Hắn thu lại nụ cười, giọng có chút nghiêm túc.
Giọng điệu nói chuyện đó của hắn dường như phảng phất ý muốn cô phải ‘tạ chủ long ân’.
“Tôi đối với các mối quan hệ tinh cảm của anh không chút hứng thú, anh cũng không cần đặc biệt cường điệu nó lên. Anh có bao nhiêu tình nhân đều là chuyện không liên quan đến tôi, tôi chỉ chịu trách nhiệm về sự an toàn của anh mà thôi”
“Tôi thích sạch sẽ, đối với quan hệ nam nữ cũng như vậy. Tôi cũng không phải là người không biết thương hoa tiếc ngọc” Đôi mắt điên như Hắc Diệu thạch của Ôn Mỹ Phách phát sáng nhìn cô, trong lúc nhất thời cô lại bị ánh mắt chuyên chú của hắn nhìn khiến cho tim đập rộn lên.
Thật ra thì bộ dạng không cười của hắn nhìn rất đẹp, có một chút bất cần đời, nhiều them một chút vẻ thành thục chững chạc của đàn ông.
Vậy hắn không có chuyện gì làm hay sao mà cười đến chán ghét như vậy chứ?
“Ý của tôi là bình thường trong nhà các vị chủ tịch lắm tiền không phải là có rất nhiều dì Trần hay dì Vương chuyên dọn dẹp nhà cửa hoặc chăm lo cuộc sống hàng ngày hay sao? Ít nhất trên tivi cũng là như vậy” Giọng nói của Đường Hiểu Dạ rất bình thản, cô nhất định là hồ đồ rồi mới có thể rung động với hắn.
Cô nhất định phải tự điều chỉnh chính mình.
“Cũng có, nhưng dì Triệu thẩm chỉ một tuần mới đến đây dọn vệ sinh một lần. Chẳng lẽ Cảnh Sách không có nói với cô rằngbình thường tôi không thích ở cùng người lạ ngoài trừ trường hợp cấp thiết sao?” Ôn Mỹ Phách ưu nhã chống cằm, cười như không cười nhìn cô “Cho nên toàn bộ căn nhà này cũng chỉ có tôi và cô, hai người chúng ta là cô nam quả nữ”
Trên trán nổi đầy gân xanh, Đường Hiểu Dạ làm bộ như không nghe thấy lời trêu chọc của hắn.
Không phải là cô có thành kiến với hắn, chỉ là hắn rất muốn chết, biểu hiện của hắn tựa như đang phóng điện với cô, mà cô chỉ vừa mới không cẩn thận trúng điện.
“Cô Đường Hiểu Dạ, cô đang đổ mồ hôi đó!” Ôn Mỹ Phách nháy mắt “Không phải côđang lo lắng đó chứ?”
“Tại sao tôi phải lo lắng? Người nên lo lắng không phải là anh sao?” Đường Hiểu Dạ cố gắng ổn định cảm xúc. Không được tức giận, cô là người bảo vệ hắn chứ không phải là mưu sát hắn, trăm ngàn lần phải nhịn một chút, không được ra tay đánh hắn, xương khớp của hắn không chịu nổi cú đạp của cô đâu.”Là Ôn chủ tịch nhận được thư cảnh cáo, người đang gặp nguy hiểm là anh”
“Phốc ~~” Không che dấu, Ôn Mỹ Phách cứ như vậy mà bật cười. Đôi mắt đen chói sáng như trăng rằm.
“Anh cười cái gì?” Gân xanh giựt từng nhịp, Đường Hiểu Dạ lạnh lùng hỏi.
“Cô Đường Hiểu Dạ thân yêu…”
“Không được gọi tôi là thân yêu!” Cô cắn răng cảnh cáo.
“Được, được, được, cô Đường Hiểu Dạ” Ôn Mỹ Phách rất thức thời bớt đi hai chữ “thân yêu”. Hắn đứng dậy trước mặt cô, thở ra hơi nóng không biết là vô tình hay cố ý vào hai gò má cô “Không biết tôi có nhìn lầm hay không nha, mặt của cô thật là đỏ! Còn cố nhịn nữa thì tôi sợ sẽ ảnh hưởng đến não đó”
Não cô đều do ai làm hại chứ? Cô hung hăng trừng hắn.
Làm như không nhìn thấy ánh mắt giết người của cô, Ôn Mỹ Phách cười rất vui vẻ, phảng phất như lấy trêu chọc cô làm thú vui. Cô chán ghét hắn bao nhiêu, dường như hắn sẽ cao hứng bấy nhiêu.
“Đây là chìa khóa phòng khách lầu hai, chỉ này một chìa, cô không cần lo lắng tôi đánh lén ban đêm đâu” Ôn Mỹ Phách giơ cao chìa khóa, nụ cười vẫn ghê tởm như cũ.
Đường Hiểu Dạ hậm hực vung tay đoạt lấy.
“Cái chìa còn lại là chìa khóa cửa chính, cô tùy ý ra vào. Ngày mai cô có thể đem hành lý đến nhưng nhớ kỹ rằng chiếc chìa khóa này tôi không muốn lọt vào tay người thứ ba” Hắn nhướng mi nhắc nhở.
“Tôi biết” Côvung tay đoạt lấy lần nữa.
“Chúc cô có một giấc mộng đẹp, tôi về phòng nghỉ ngơi trước. Phạm vi hoạt động của tôi ở lầu ba, không có chuyện gì cô đừng có đi lên. Tôi có thói quen ngủ không mặc đồ, coi chừng hù chết cô”
Hù chết cô cái gì? Dung nhan xinh đẹp trở nên xanh mét, Đường Hiểu Dạ tiếp tục tàn bạo trừng gã đàn ông không biết sống chết trước mặt. Hắn rốt cuộc có biết công phu của cô có thể chém đứt mấy cái đầu gỗ liên tiếp hay không? Hay là hắn thật nghĩ rằng né được một quyền của cô là giỏi rồi?
“Đừng có nằm mơ thấy tôi đó!” Ôn Mỹ Phách cười một cái, cuối cùng cười đến rất càn rỡ mà xoay người lên lầu.
“Tên này quả nhiên rất biết cách khiến người ta chán ghét” Nghiến răng nghiến lợi, Đường Hiểu Dạ nắm hai chiếc chìa khoa trong tay. Cô âm hiểm nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn, giống như là hận không thể đốt hai lỗ thủng lên lưng của hắn. “Tôi dĩ nhiên sẽ phải mơ thấy anh, bởi vì tôi muốnở trong giấc mộng đập bẹp anh thành đầu heo!”
Thế nhưng có nói đi thì cũng nói lại, cô nhận ra Ôn Mỹ Phách lúc này cùng Ôn Mỹ Phách sáng nay có gì đó không giống nhau. Một Ôn Mỹ Phách lúc nào cũng nở nụ cười che giấu bản chất ‘gian’ trong người dường như bị tháo bỏ, bây giờ lạihoàn toàn đem sự nham hiểm lộ ra trước mặt cô. Đây không phải là “nhân cách đặc biệt mê người” theo lời anh Cảnh Sách nói sao?
Trên căn bản, một người như thế hoàn toàn không bao giờ thu hút được người khác, mà chỉ khiến da đầu cô tê dại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.