Tổng Tài Máu Lạnh Và Cô Vợ Trên Danh Nghĩa
Chương 10: Chung Hân và Lãnh Đồng đối đầu.
Lan Hồ Điệp 134
24/05/2018
Thần Văn nghe Thần Phong nói vậy liền tức giận lườm anh, đứa con này của ông giỏi nhất là làm cho người khác khó chịu.
- Lãnh chủ tịch, đã lâu không gặp.
Lúc này Thần Văn từ phía sau bước tới, vươn tay ra bắt tay của Lãnh Minh.
- Thần Văn đã lâu không gặp.
Phải hai người thật sự đã lâu không gặp, từ ngày hai mẹ con Lãnh Thiên Hân gặp tai nạn, Thần Văn đã không đến biệt thự Lãnh gia để thăm ông.
- Thần Phong, con nói như vậy là không đúng, Hân Nhi không phải là cô gái tầm thường, con bé là học trò duy nhất của ba.
Nhìn vào cử chỉ và thần thái của Thần Văn ai nấy đều nghĩ ông đang nói chuyện với Thần Phong, nhưng trên thực thế Thần Văn đang nhìn Triệu Nhàn, muốn cho bà ta biết Chung Hân là một cô gái xuất sắc.
Thần Văn không thể để người khác khinh thường con dâu của ông, quan trọng hơn hết ông muốn Chung Hân phải có tự tinh với bản thân mình khi đối diện với người nhà họ Lãnh.
Giọng nói của Thần Văn không thể nào che giấu được niềm hãnh diện trong lòng mình, điều này càng khiến Thần Phong chán ghét Chung Hân nhiều hơn.
Lãnh Đồng nghe Thần Văn nói vậy liền trề môi khinh thường, học trò thì ra sao?
Cô cũng biết đàn dương cầm, đàn một bản nhạc có gì to tát, cô tin chắc mình đàn còn hay hơn cả Chung Hân.
Triệu Nhàn nghe Thần Văn nói vậy trong ánh mắt kiêu căng chợt hiện lên tia giảo hoạt, bà nhìn con gái nháy mắt một cái ý bảo Lãnh Đồng hãy cho Chung Hân một bài học.
- Con gái Lãnh Đồng của tôi cũng biết đàn dương cầm, hay để con bé cùng với Thần phu nhân hòa tấu một khúc nhạc.
Triệu Nhàn nhìn Thần Văn nói với giọng vênh vang, bà tin rằng con gái của bà sẽ thể hiện xuất sắc hơn Chung Hân nhiều.
- Được, nhưng Đồng Đồng không biết đàn nhạc giao hưởng, hay đàn bản nhạc Hero của Mariah Carey có được không?
Thần Phong đứng bên cạnh nghe vậy liền nhìn Chung Hân lên tiếng.
Thần Phong đã nghe Lãnh Đồng đàn qua bản nhạc này nghe rất hay, điều quan trọng hơn chính là Thần Phong biết Chung Hân chỉ chuyên về nhạc giao hưởng, anh muốn Chung Hân phải thảm bại dưới tay Lãnh Đồng, để cô ném thử mùi vị bị người ta cười chê.
Nghe Thần Phong nói vậy Lãnh Đồng liền ngước mặt lên đầy vẻ tự tin, cô học đàn bản nhạc này từ nhỏ dù có nhắm mắt lại cô vẫn có thể đàn một cách lưu loát.
Gương mặt kiều diễm của Chung Hân chợt hiện lên tia do dự, cô biết Thần Phong cố tình muốn làm khó cô, khiến cô xấu hổ trước mặt tất cả mọi người.
Chung Hân liền chuyển tầm mắt của mình vào Thần Văn, nhìn thấy ông gật đầu đồng ý Chung Hân liền nhìn Thần Phong.
- Nếu anh Thần Phong đã có nhã hứng nghe bản nhạc Hero, vậy để em và Lãnh tiểu thư đàn cho anh nghe.
Chung Hân vừa nói vừa nở một nụ cười quyến rũ, nhìn thẳng vào ánh mắt chán ghét của Thần Phong.
Cô mặc kệ anh nghĩ gì về cô, cô phải khiến anh yêu cô, cô phải trả thù vì cô nhận ra Lãnh Đồng đã yêu Thần Phong.
Chung Hân và Lãnh Đồng tao nhã bước tới khán đài, khi Chung Hân vừa quay mặt ánh mắt chứa đựng cừu hần thâm sâu chợt quét ngang người Lãnh Đồng.
Nụ cười khiêu khích trên gương mặt anh tuấn của Thần Phong cứng đờ, anh không ngờ Chung Hân lại vui vẻ đồng ý, chẳng lẽ cô không nhận ra họ cố tình làm cô mất mặt hay sao?
Hứa Thừa Anh trên người là bộ âu phục màu đen áo sơ mi trắng, đứng oai nghiêm trên khán đài phát biểu.
- Kính chào quý khách để giúp vui cho mọi người, đích thân Thần phu nhân sẽ hợp tấu bản nhạc Hero của Mariah Carey với Lãnh Đồng tiểu thư của tập đoàn Lãnh Thị.
Xin mọi người cho một tràng pháo tay.
Tiếp theo sau lời nói của Hứa Thừa Anh là hàng loạt tiếng vỗ tay đầy nhiệt huyết, ai nấy đều biết Thần phu nhân là một nghệ sĩ đàn dương cầm nổi tiếng, nhưng chưa một ai có mặt ở đây được vinh hạnh nghe cô đàn.
Khách mời lần lượt đứng xoay quanh khán đài, có người thật chờ mong nghe được bạn nhạc hay, có người trong lòng hoài nghi không biết Thần phu nhân có đàn được thể loại khác ngoài những bản nhạc giao hưởng hay không.
Lãnh Đồng trên người cũng mặc chiếc đầm trắng bó sát vào thân thể quyến rũ của mình, cô cố tình chọn màu trắng để dằn mặt Chung Hân, muốn nói cho Chung Hân biết hôm nay Chung Hân không phải là nữ chính, cô tin rằng trong lòng Thần Phong cô quan trọng hơn cô vợ trên danh nghĩa này.
Lãnh Đồng ngồi xuống trước cây đàn dương cầm màu trắng, vì Lãnh Đồng nghĩ màu trắng thoát lên vẻ trong sáng, cao sang.
Chung Hân không hề gấp gáp, cô tao nhã bước tới cây đàn dương cầm màu đen đối diện, bàn tay trắng nõn với những ngón tay thon dài lướt nhẹ nhàng trên từng nốt nhạc.
Chung Hân thản nhiên ngồi xuống ghế, hai bàn tay chạm lên phím đàn.
Cả căn phòng chợt trở nên yên tĩnh một cách lạ thường, mấy người phục vụ bàn cũng dừng lại động tác của mình, không ai nói lời nào ánh mắt hiếu kỳ dồn hết lên khán đài, nơi hai người phụ nữ xinh đẹp chuẩn bị hợp tấu một bản nhạc hay.
Đột nhiên tiếng nhạc vang lên, Lãnh Đồng dành quyền đàn trước.
Những tiếng nhạc cô đàn ra nghe rất hay, làm cho tất cả mọi người đều tán thưởng trong lòng.
- Thật không hổ danh là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Lãnh thị.
Một người đàn ông trung niên đứng bên cạnh Thần Phong lên tiếng, nghe ông ta nói vậy Thần Phong liền nhìn ba của mình bằng ánh mắt đắc ý.
Anh muốn cho ông biết trên thế gian này ngòai Chung Hân ra, còn có rất nhiều người biết đàn dương cầm.
Thần Văn không hề tức giận vì thái độ hổn xược của con trai mình, trong lòng ông cười thầm chỉ như vậy đã gọi là hay.
Quả thật Lãnh Đồng đàn rất điêu luyện nhưng thật tiếc thay, tiếng nhạc
Lãnh Đồng đàn ra lại không có hồn.
Đàn được một bản nhạc hay không phải chỉ nhờ vào kỹ thuật, cái quan trọng nhất chính là tâm tư của người đàn ra khúc nhạc.
Sau khi Lãnh Đồng đánh xong khúc nhạc của mình, đến lượt Chung Hân trổ tài.
Chung Hân nhắm mắt lại, cả thế giới xung quanh cô chỉ còn lại một màu đen của sự bi thương.
Những ký ức đau lòng chợt hiện lên trong đầu cô, phất phơi hình ảnh người mẹ ốm yếu bệnh hoạn lúc nào cũng muốn gặp lại người chồng bà yêu thương nhất, nhưng đến tận hơi thở cuối cùng bà vẫn không được toại nguyện, chết không nhắm mắt.
[Không nên có GIF hoặc video ở đây. Cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để xem nó.]
"There's a hero
Có một người anh hùng
If you look inside your heart
Khi bạn cảm nhận trong trái tim mình
You don't have to be afraid Of what you are
Bạn không phải sợ sệt rằng bạn là ai
There's an answer
Bởi luôn có câu trả lời
If you reach into your soul
Nếu bạn hướng vào tâm hồn mình
And the sorrow that you know
Và những nỗi muộn phiền bạn từng biết...
Will melt away
Sẽ tan biến ...
And then a hero comes along
Và người anh hùng sẽ đến bên cạnh
With the strength to carry on
Sẽ mang tới sức mạnh
And you cast your fears aside
Và bạn xua đi những nỗi sợ
And you know you can survive
Và bạn biết rằng mình còn tồn tại
So when you feel like hope is gone
Vậy khi bạn cảm thấy như hi vọng đã đi khuất rồi
Look inside you and be strong
Hãy nhìn vào bên trong và hãy mạnh mẽ lên
And you'll finally see the truth
That a hero lies in you
Và bạn sẽ thấy đuợc sự thật rằng có một anh hùng bên trong bạn."
- Lãnh chủ tịch, đã lâu không gặp.
Lúc này Thần Văn từ phía sau bước tới, vươn tay ra bắt tay của Lãnh Minh.
- Thần Văn đã lâu không gặp.
Phải hai người thật sự đã lâu không gặp, từ ngày hai mẹ con Lãnh Thiên Hân gặp tai nạn, Thần Văn đã không đến biệt thự Lãnh gia để thăm ông.
- Thần Phong, con nói như vậy là không đúng, Hân Nhi không phải là cô gái tầm thường, con bé là học trò duy nhất của ba.
Nhìn vào cử chỉ và thần thái của Thần Văn ai nấy đều nghĩ ông đang nói chuyện với Thần Phong, nhưng trên thực thế Thần Văn đang nhìn Triệu Nhàn, muốn cho bà ta biết Chung Hân là một cô gái xuất sắc.
Thần Văn không thể để người khác khinh thường con dâu của ông, quan trọng hơn hết ông muốn Chung Hân phải có tự tinh với bản thân mình khi đối diện với người nhà họ Lãnh.
Giọng nói của Thần Văn không thể nào che giấu được niềm hãnh diện trong lòng mình, điều này càng khiến Thần Phong chán ghét Chung Hân nhiều hơn.
Lãnh Đồng nghe Thần Văn nói vậy liền trề môi khinh thường, học trò thì ra sao?
Cô cũng biết đàn dương cầm, đàn một bản nhạc có gì to tát, cô tin chắc mình đàn còn hay hơn cả Chung Hân.
Triệu Nhàn nghe Thần Văn nói vậy trong ánh mắt kiêu căng chợt hiện lên tia giảo hoạt, bà nhìn con gái nháy mắt một cái ý bảo Lãnh Đồng hãy cho Chung Hân một bài học.
- Con gái Lãnh Đồng của tôi cũng biết đàn dương cầm, hay để con bé cùng với Thần phu nhân hòa tấu một khúc nhạc.
Triệu Nhàn nhìn Thần Văn nói với giọng vênh vang, bà tin rằng con gái của bà sẽ thể hiện xuất sắc hơn Chung Hân nhiều.
- Được, nhưng Đồng Đồng không biết đàn nhạc giao hưởng, hay đàn bản nhạc Hero của Mariah Carey có được không?
Thần Phong đứng bên cạnh nghe vậy liền nhìn Chung Hân lên tiếng.
Thần Phong đã nghe Lãnh Đồng đàn qua bản nhạc này nghe rất hay, điều quan trọng hơn chính là Thần Phong biết Chung Hân chỉ chuyên về nhạc giao hưởng, anh muốn Chung Hân phải thảm bại dưới tay Lãnh Đồng, để cô ném thử mùi vị bị người ta cười chê.
Nghe Thần Phong nói vậy Lãnh Đồng liền ngước mặt lên đầy vẻ tự tin, cô học đàn bản nhạc này từ nhỏ dù có nhắm mắt lại cô vẫn có thể đàn một cách lưu loát.
Gương mặt kiều diễm của Chung Hân chợt hiện lên tia do dự, cô biết Thần Phong cố tình muốn làm khó cô, khiến cô xấu hổ trước mặt tất cả mọi người.
Chung Hân liền chuyển tầm mắt của mình vào Thần Văn, nhìn thấy ông gật đầu đồng ý Chung Hân liền nhìn Thần Phong.
- Nếu anh Thần Phong đã có nhã hứng nghe bản nhạc Hero, vậy để em và Lãnh tiểu thư đàn cho anh nghe.
Chung Hân vừa nói vừa nở một nụ cười quyến rũ, nhìn thẳng vào ánh mắt chán ghét của Thần Phong.
Cô mặc kệ anh nghĩ gì về cô, cô phải khiến anh yêu cô, cô phải trả thù vì cô nhận ra Lãnh Đồng đã yêu Thần Phong.
Chung Hân và Lãnh Đồng tao nhã bước tới khán đài, khi Chung Hân vừa quay mặt ánh mắt chứa đựng cừu hần thâm sâu chợt quét ngang người Lãnh Đồng.
Nụ cười khiêu khích trên gương mặt anh tuấn của Thần Phong cứng đờ, anh không ngờ Chung Hân lại vui vẻ đồng ý, chẳng lẽ cô không nhận ra họ cố tình làm cô mất mặt hay sao?
Hứa Thừa Anh trên người là bộ âu phục màu đen áo sơ mi trắng, đứng oai nghiêm trên khán đài phát biểu.
- Kính chào quý khách để giúp vui cho mọi người, đích thân Thần phu nhân sẽ hợp tấu bản nhạc Hero của Mariah Carey với Lãnh Đồng tiểu thư của tập đoàn Lãnh Thị.
Xin mọi người cho một tràng pháo tay.
Tiếp theo sau lời nói của Hứa Thừa Anh là hàng loạt tiếng vỗ tay đầy nhiệt huyết, ai nấy đều biết Thần phu nhân là một nghệ sĩ đàn dương cầm nổi tiếng, nhưng chưa một ai có mặt ở đây được vinh hạnh nghe cô đàn.
Khách mời lần lượt đứng xoay quanh khán đài, có người thật chờ mong nghe được bạn nhạc hay, có người trong lòng hoài nghi không biết Thần phu nhân có đàn được thể loại khác ngoài những bản nhạc giao hưởng hay không.
Lãnh Đồng trên người cũng mặc chiếc đầm trắng bó sát vào thân thể quyến rũ của mình, cô cố tình chọn màu trắng để dằn mặt Chung Hân, muốn nói cho Chung Hân biết hôm nay Chung Hân không phải là nữ chính, cô tin rằng trong lòng Thần Phong cô quan trọng hơn cô vợ trên danh nghĩa này.
Lãnh Đồng ngồi xuống trước cây đàn dương cầm màu trắng, vì Lãnh Đồng nghĩ màu trắng thoát lên vẻ trong sáng, cao sang.
Chung Hân không hề gấp gáp, cô tao nhã bước tới cây đàn dương cầm màu đen đối diện, bàn tay trắng nõn với những ngón tay thon dài lướt nhẹ nhàng trên từng nốt nhạc.
Chung Hân thản nhiên ngồi xuống ghế, hai bàn tay chạm lên phím đàn.
Cả căn phòng chợt trở nên yên tĩnh một cách lạ thường, mấy người phục vụ bàn cũng dừng lại động tác của mình, không ai nói lời nào ánh mắt hiếu kỳ dồn hết lên khán đài, nơi hai người phụ nữ xinh đẹp chuẩn bị hợp tấu một bản nhạc hay.
Đột nhiên tiếng nhạc vang lên, Lãnh Đồng dành quyền đàn trước.
Những tiếng nhạc cô đàn ra nghe rất hay, làm cho tất cả mọi người đều tán thưởng trong lòng.
- Thật không hổ danh là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Lãnh thị.
Một người đàn ông trung niên đứng bên cạnh Thần Phong lên tiếng, nghe ông ta nói vậy Thần Phong liền nhìn ba của mình bằng ánh mắt đắc ý.
Anh muốn cho ông biết trên thế gian này ngòai Chung Hân ra, còn có rất nhiều người biết đàn dương cầm.
Thần Văn không hề tức giận vì thái độ hổn xược của con trai mình, trong lòng ông cười thầm chỉ như vậy đã gọi là hay.
Quả thật Lãnh Đồng đàn rất điêu luyện nhưng thật tiếc thay, tiếng nhạc
Lãnh Đồng đàn ra lại không có hồn.
Đàn được một bản nhạc hay không phải chỉ nhờ vào kỹ thuật, cái quan trọng nhất chính là tâm tư của người đàn ra khúc nhạc.
Sau khi Lãnh Đồng đánh xong khúc nhạc của mình, đến lượt Chung Hân trổ tài.
Chung Hân nhắm mắt lại, cả thế giới xung quanh cô chỉ còn lại một màu đen của sự bi thương.
Những ký ức đau lòng chợt hiện lên trong đầu cô, phất phơi hình ảnh người mẹ ốm yếu bệnh hoạn lúc nào cũng muốn gặp lại người chồng bà yêu thương nhất, nhưng đến tận hơi thở cuối cùng bà vẫn không được toại nguyện, chết không nhắm mắt.
[Không nên có GIF hoặc video ở đây. Cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để xem nó.]
"There's a hero
Có một người anh hùng
If you look inside your heart
Khi bạn cảm nhận trong trái tim mình
You don't have to be afraid Of what you are
Bạn không phải sợ sệt rằng bạn là ai
There's an answer
Bởi luôn có câu trả lời
If you reach into your soul
Nếu bạn hướng vào tâm hồn mình
And the sorrow that you know
Và những nỗi muộn phiền bạn từng biết...
Will melt away
Sẽ tan biến ...
And then a hero comes along
Và người anh hùng sẽ đến bên cạnh
With the strength to carry on
Sẽ mang tới sức mạnh
And you cast your fears aside
Và bạn xua đi những nỗi sợ
And you know you can survive
Và bạn biết rằng mình còn tồn tại
So when you feel like hope is gone
Vậy khi bạn cảm thấy như hi vọng đã đi khuất rồi
Look inside you and be strong
Hãy nhìn vào bên trong và hãy mạnh mẽ lên
And you'll finally see the truth
That a hero lies in you
Và bạn sẽ thấy đuợc sự thật rằng có một anh hùng bên trong bạn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.