Tổng Tài Mỗi Ngày Đều Hấp Hối Vì Bệnh
Chương 74: Bởi vì anh bảo nhớ em
Tạ Kim Triều
01/08/2022
Ngồi trên xe, Nhậm Xuyên không hỏi Giang Hoàn vì sao lại xung đột với Đỗ thiếu gia.
Giang Hoàn cũng không hỏi Nhậm Xuyên tại sao công ty xảy ra chuyện lớn như vậy mà lại không nhờ mình.
Có một số điều không cần phải nói.
Giang Hoàn nhìn Nhậm Xuyên, nói: "Về nhà thôi."
"Ừm." - Nhậm Xuyên gật đầu, anh ghé sát vào tai Giang Hoàn, không kiềm chế được vui mừng, "Anh à, hôm nay em rất vui."
"Ồ?" - Giang Hoàn hỏi lại một cách tự nhiên, "Tại sao lại vui?"
Hắn đoán rằng có lẽ vấn đề tài chính đã được giải quyết.
Thế nhưng, Nhậm Xuyên lại nói: "Bởi vì anh bảo nhớ em."
Tim Giang Hoàn đột nhiên lệch một nhịp.
Hắn vươn tay ra, nắm tay Nhậm Xuyên, hai người nhìn nhau, chỉ dùng ánh mắt mà không nói ra lời, Giang Hoàn đột nhiên nói: "Ngày mai, Yggdrasil sẽ ra mắt tại Trung Quốc..."
Tim Giang Hoàn đập loạn nhịp, giống như một thiếu niên lần đầu tiên mời bạn gái đi hẹn hò: "Anh muốn mời em đến."
Nhậm Xuyên có chút do dự: "Có được không vậy..."
"Được." - Giang Hoàn ngắt lời anh, "Em mãi mãi là khách quý của anh."
Bầu không khí giữa hai người mập mờ ám muội, giây tiếp theo đột nhiên bị cắt ngang, Nhậm Xuyên kêu lên: "Em còn chưa chuẩn bị lễ phục!"
Giang Hoàn đã chuẩn bị từ sớm: "Anh đặt làm cho em rồi."
Nhậm Xuyên nghi ngờ: "Làm sao anh biết cỡ của em?"
"Sao lại không biết?" - Giang Hoàn cười, ghé sát vào lỗ tai anh, trong giọng nói mang theo ý cười chiều chuộng, "Tự tay anh đo từng tấc một."
Khuôn mặt Nhậm Xuyên nhất thời nóng bừng lên, không thốt nên lời: "Sao anh..."
"Hai chúng ta..." - Hơi thở của Giang Hoàn vương vấn bên vành tai anh, "Cùng kiểu..."
Sáng sớm hôm sau, Giang Hoàn mang ra hai bộ quần áo, cùng một loại vải, cùng một cách may, thậm chí là cùng một thợ may.
Cả hai cùng mặc lễ phục, sóng vai đứng cạnh nhau, trông rất xứng đôi.
"Giống..." - Nhậm Xuyên nhìn mình trong gương, nói không nên lời, "Giống như một cặp phù rể."
"Vớ vẩn..." - Giang Hoàn cười tủm tỉm, thắt cà vạt cho anh, ngón tay xoay hai lần buộc một cái nút Windsor.
Vành tai hắn cũng nóng lên, mắt nhìn về phía Nhậm Xuyên: "...Rõ ràng là một cặp chú rể."
Địa điểm họp báo được chọn là khách sạn Shangri-La, tầng cao nhất, bao hết, hiếm có ai mạnh tay như vậy.
Nơi này được thiết kế bởi các kiến trúc sư nổi tiếng ở nước ngoài, lấy cảm hứng từ Cây Thế Giới trong thần thoại Bắc Âu, chia toàn bộ không gian thành địa ngục, nhân giới và thiên đường với những cành lá tươi tốt xen kẽ, thậm chí trang phục của khách mời cũng được quy định, người và vật hoàn toàn hòa hợp với nhau.
Nhậm Xuyên vừa bước vào đã bị choáng ngợp.
"Anh..." - Anh nắm chặt tay áo của Giang Hoàn, giống như một cậu bé ngốc nghếch lần đầu tiên vào thành phố, "Anh rốt cuộc... giàu cỡ nào vậy?"
Giang Hoàn cười nhẹ: "Giàu đến mức em không thể tưởng tượng nổi."
Hàng ghế ngồi đều được yết giá công khai, có tiền cũng chưa chắc đã mua được. Giang Hoàn để dành cho Nhậm Xuyên chỗ ngồi cao nhất, có tầm nhìn tốt nhất, trên đó có đề bảng tên nho nhỏ viết là "Darling".
Nhậm Xuyên đi dạo loanh quanh, hoa cả mắt, toàn bộ nhân vật nổi tiếng ở Bắc Kinh đều tụ tập ở đây, thậm chí một số tên tuổi lớn hàng đầu chỉ có thể nhìn thấy trong tranh ảnh cũng xuất hiện.
Anh không chỉ nhìn thấy người sống sờ sờ, thậm chí Giang Hoàn còn dẫn anh đi bắt tay chào hỏi.
Nhậm Xuyên hơi run chân, thậm chí còn có chút choáng váng, nhẹ giọng hỏi Giang Hoàn: "Anh... Em không làm gì xấu hổ chứ."
"Không có." - Giang Hoàn hôn lên trán anh, "Em cư xử rất tốt."
Tám giờ tối, buổi họp báo bắt đầu đúng giờ.
Giang Hoàn mặc một bộ y phục xanh đậm bóng loáng, phong thái lịch lãm bước lên sân khấu, ánh đèn cũng theo đó mà phủ lên người hắn một lớp ánh sáng chói mắt.
Lúc hắn dừng lại, cả khán đài đều yên tĩnh, Giang Hoàn khẽ gật đầu chào đám đông, nhưng lại làm theo lễ nghi hoàng gia, cúi xuống chào riêng với Nhậm Xuyên.
Giang Hoàn nhìn Nhậm Xuyên, mỉm cười.
Đó là vương tử chỉ thuộc về hắn.
Nhậm Xuyên như ngừng thở.
Giang Hoàn mở đầu bằng bài thơ của Neruda: "Trong nỗi cô đơn của giây phút lâm chung này, một ngọn lửa đã được sinh ra."
Hắn nhìn về phía khán giả, thần thái tự nhiên, thành thạo điêu luyện mà nói: "Thời đại của chúng ta cần một ngọn lửa."
"Cây Thế Giới đã cháy hết, hóa thành dưỡng chất để nuôi dưỡng thần linh và vạn vật." - Giọng nói của Giang Hoàn mạch lạc và mạnh mẽ, "Con người đã từ thế nhỏ bé đi đến lật đổ thần quyền, trải qua một thời kỳ rực rỡ, hành trình tràn ngập ánh sáng."
"Nhân danh tổ tiên của loài người, chúng tôi ở đây để giới thiệu với các bạn một tia lửa sẽ thắp lên ngọn lửa của thời đại này."
Giang Hoàn đưa tay bấm tai nghe, nhẹ giọng nói: "Lucy, chào mọi người nào."
Nhậm Xuyên không dám thở nữa, anh có thể cảm nhận được khán giả đều rất mong đợi, nhưng không một ai dám làm ồn.
Giang Hoàn ở trên sân khấu, thu hút ánh mắt của anh, khống chế hô hấp của anh, chơi đùa với trái tim anh, thống trị toàn bộ thân thể anh từ trên xuống dưới. Nhậm Xuyên đột nhiên nhận ra rằng, cho dù không gặp được Giang Hoàn, giờ phút này chính mình cũng sẽ yêu hắn.
Một giọng nữ vang lên từ mọi hướng: "Xin chào mọi người."
Giọng nói của Lucy rất nhẹ nhàng: "Ồ, còn có một quý ngài đặc biệt, vì anh mà nhịp tim của sếp tôi nhanh hơn bình thường 30%."
Lời này vừa nói ra, toàn bộ khán giả đều cười to.
Nhậm Xuyên như một học sinh bị giáo viên gọi tên đột ngột, không biết phải làm sao, tay chân cũng không biết nên đặt như thế nào cho đúng.
Giang Hoàn cũng cười, nhưng ánh mắt lại nhìn Nhậm Xuyên, giây phút này, bọn họ như vừa gặp gỡ.
Sự xuất hiện đột ngột của Lucy khiến mọi người bất ngờ trong giây lát, nhưng những thứ này chẳng là gì cả.
Giang Hoàn vỗ tay một cái, màn hình lớn phía sau lập tức sáng lên, toàn bộ loạt sản phẩm thông minh bắt đầu bằng chữ Y của Yggdrasil hiện ra trước mặt mọi người.
Giang Hoàn dùng giọng điệu thoải mái vui đùa: "Chỉ có người không nghĩ ra, không có gì Yggdrasil không làm được."
Từ robot quét rác đến đồng hồ thông minh, từ máy trợ thính cho đến bút ký tên, tất cả các đồ vật thường được sử dụng trong cuộc sống có thể tưởng tượng ra, được thiết kế mới toàn bộ, một lần nữa xuất hiện trước mặt mọi người.
Giang Hoàn nhìn thấy sự phấn khích của khán giả ở dưới, lại nâng bầu không khí lên cao thêm: "Các bạn có thể cho rằng chỉ có một Lucy, nhưng nếu tôi nói, tất cả những sản phẩm này đều được trang bị một Lucy chỉ thuộc về một mình bạn thì sao?"
"Có thể là Sam, cũng có thể là Lili, ngọn lửa cuối cùng của Cây Thế Giới sẽ bùng cháy trên toàn thế giới."
Máu của Nhậm Xuyên đang trào dâng sôi sục, vào lúc này, anh cảm thấy mình cũng đứng trên làn sóng của thời đại.
Những tràng pháo tay kéo dài vang lên dưới khán đài, trong mắt mọi người tràn đầy phấn khích, có ai đó liều mạng gào to "Yggdrasil", ngọn lửa của Cây Thế giới đã bùng cháy.
Giang Hoàn mang đến một cuộc sống hoàn toàn mới, biến cốt truyện vốn chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết khoa học viễn tưởng thành hiện thực.
Nhậm Xuyên nhìn Giang Hoàn bước xuống, kiềm lòng không đặng, nói: "Anh quá lợi hại."
"Không có gì." - Giang Hoàn nhìn anh, cười, "Chỉ là một chút thủ thuật thôi."
Nhậm Xuyên nóng lòng hỏi: "Lucy có thật không? Cô ấy thực sự tiên tiến đến trình độ như vậy sao?"
Giang Hoàn tháo tai nghe ra rồi đeo cho Nhậm Xuyên: "Em có thể tự mình cảm nhận."
Giọng Lucy vang lên trong tai nghe: "Chào ngài Nhậm."
Nhậm Xuyên suýt chút nữa sợ hết hồn: "Cô biết tên tôi à?"
"Dù gì thì lúc tôi ở cạnh sếp đã quan sát anh lâu như vậy rồi." - Lucy cười, "Mỗi lần anh xuất hiện, tim sếp lại đập nhanh hơn."
Cảm giác này rất kỳ diệu, Lucy không giống như Siri, cô giống như một người bạn cũ có thể giải đáp mọi thắc mắc của bạn, thậm chí có thể nói chuyện với bạn về việc gió biển Aegean tuyệt vời như thế nào.
Nhậm Xuyên sửng sốt, nhìn Giang Hoàn: "Trên tai nghe hay bút ký tên gì đó đều có một Lucy sao?"
"Thực ra không phải." - Giang Hoàn nhún vai, "Lucy chỉ có ở đây thôi. Một tháng trước, cô ấy chỉ là một AI không có tên tuổi, nhưng sau khi tăng ca cho xong, cuối cùng cô ấy đã hoàn thiện như bây giờ. Trí tuệ nhân tạo trên sản phẩm chẳng qua chỉ bản sao của cô ấy, chỉ có một vài công năng."
Giang Hoàn không thể quên được, khi Lucy chỉ là một AI bình thường, bởi vì một nụ hôn nhầm lẫn của Nhậm Xuyên mà giật điện hắn đến ngất đi.
Sự trưởng thành của Lucy thể hiện tâm tình của hắn. Nhờ Nhậm Xuyên, lần đầu tiên hắn biết thế nào là tình yêu. Một tháng trước, lần đầu tiên hắn cố gắng thể hiện cảm xúc bằng mã, cuối cùng đã khiến Lucy xuất hiện.
Vào đêm Lucy được sinh ra, hắn đã viết hai ghi chú không thể sửa được trong thư viện lệnh của Lucy.
Sử dụng tất cả trí tuệ con người mình có được để yêu cậu ấy.
"Cậu ấy" chỉ có một và duy nhất, là Nhậm Xuyên.
Nhiều doanh nhân và chính trị gia đổ xô đến Giang Hoàn, không thể chờ được nữa để nói vài lời với hắn. Giang Hoàn ẩn ý nhìn Nhậm Xuyên một cái, sau đó bắt đầu nói chuyện với mọi người.
Nhậm Xuyên một mình qua lại trên sân, thỉnh thoảng ăn vài món ăn nhẹ, thì đột nhiên một bóng dáng quen thuộc lọt vào tầm nhìn của anh, bóng người hơn bốn mươi tuổi, thân thể cường tráng, biểu cảm nghiêm nghị.
"Ngài Thường!" - Nhậm Xuyên tiến lên chào hỏi, trong mắt chứa đựng ngạc nhiên và vui mừng, "Ngài cũng đến sao."
Ngài Thường đã thấy anh từ sớm, chiếc bàn riêng gần sân khấu nhất, vị khách độc nhất này khó có thể không bị chú ý.
Ngài Thường nâng ly rượu vang đỏ lên để chào: "Chào cậu Nhậm."
"Thật là trùng hợp." - Nhậm Xuyên đưa tay ra, "Rất vui được gặp ngài."
Một nụ cười nho nhỏ xuất hiện trên khuôn mặt của ngài Thường: "Tôi cũng rất vui khi được gặp cậu."
Bọn họ vừa uống rượu vừa trò chuyện, giống như hai người đã quen biết từ lâu, nói một hồi thì đã rời xa hội trường.
Sau khi Giang Hoàn đã xong xuôi chuyện của mình, hắn nhìn qua thì không thấy Nhậm Xuyên đâu nữa.
Hắn cau mày, xin lỗi tất cả những người đến gần và lên đường đi tìm anh.
Bước lên sân thượng, hắn nhìn thấy bên lan can có hai bóng người, một người đàn ông đang quay mặt đi chỗ khác, mà Nhậm Xuyên ở phía đối diện đang rất vui vẻ.
Quá xa, không thể nghe thấy họ đang nói gì, Giang Hoàn vừa định bước tới thì thấy Nhậm Xuyên đột nhiên nhón chân và đưa môi lên.
Da đầu Giang Hoàn nhất thời nổ tung.
Giang Hoàn cũng không hỏi Nhậm Xuyên tại sao công ty xảy ra chuyện lớn như vậy mà lại không nhờ mình.
Có một số điều không cần phải nói.
Giang Hoàn nhìn Nhậm Xuyên, nói: "Về nhà thôi."
"Ừm." - Nhậm Xuyên gật đầu, anh ghé sát vào tai Giang Hoàn, không kiềm chế được vui mừng, "Anh à, hôm nay em rất vui."
"Ồ?" - Giang Hoàn hỏi lại một cách tự nhiên, "Tại sao lại vui?"
Hắn đoán rằng có lẽ vấn đề tài chính đã được giải quyết.
Thế nhưng, Nhậm Xuyên lại nói: "Bởi vì anh bảo nhớ em."
Tim Giang Hoàn đột nhiên lệch một nhịp.
Hắn vươn tay ra, nắm tay Nhậm Xuyên, hai người nhìn nhau, chỉ dùng ánh mắt mà không nói ra lời, Giang Hoàn đột nhiên nói: "Ngày mai, Yggdrasil sẽ ra mắt tại Trung Quốc..."
Tim Giang Hoàn đập loạn nhịp, giống như một thiếu niên lần đầu tiên mời bạn gái đi hẹn hò: "Anh muốn mời em đến."
Nhậm Xuyên có chút do dự: "Có được không vậy..."
"Được." - Giang Hoàn ngắt lời anh, "Em mãi mãi là khách quý của anh."
Bầu không khí giữa hai người mập mờ ám muội, giây tiếp theo đột nhiên bị cắt ngang, Nhậm Xuyên kêu lên: "Em còn chưa chuẩn bị lễ phục!"
Giang Hoàn đã chuẩn bị từ sớm: "Anh đặt làm cho em rồi."
Nhậm Xuyên nghi ngờ: "Làm sao anh biết cỡ của em?"
"Sao lại không biết?" - Giang Hoàn cười, ghé sát vào lỗ tai anh, trong giọng nói mang theo ý cười chiều chuộng, "Tự tay anh đo từng tấc một."
Khuôn mặt Nhậm Xuyên nhất thời nóng bừng lên, không thốt nên lời: "Sao anh..."
"Hai chúng ta..." - Hơi thở của Giang Hoàn vương vấn bên vành tai anh, "Cùng kiểu..."
Sáng sớm hôm sau, Giang Hoàn mang ra hai bộ quần áo, cùng một loại vải, cùng một cách may, thậm chí là cùng một thợ may.
Cả hai cùng mặc lễ phục, sóng vai đứng cạnh nhau, trông rất xứng đôi.
"Giống..." - Nhậm Xuyên nhìn mình trong gương, nói không nên lời, "Giống như một cặp phù rể."
"Vớ vẩn..." - Giang Hoàn cười tủm tỉm, thắt cà vạt cho anh, ngón tay xoay hai lần buộc một cái nút Windsor.
Vành tai hắn cũng nóng lên, mắt nhìn về phía Nhậm Xuyên: "...Rõ ràng là một cặp chú rể."
Địa điểm họp báo được chọn là khách sạn Shangri-La, tầng cao nhất, bao hết, hiếm có ai mạnh tay như vậy.
Nơi này được thiết kế bởi các kiến trúc sư nổi tiếng ở nước ngoài, lấy cảm hứng từ Cây Thế Giới trong thần thoại Bắc Âu, chia toàn bộ không gian thành địa ngục, nhân giới và thiên đường với những cành lá tươi tốt xen kẽ, thậm chí trang phục của khách mời cũng được quy định, người và vật hoàn toàn hòa hợp với nhau.
Nhậm Xuyên vừa bước vào đã bị choáng ngợp.
"Anh..." - Anh nắm chặt tay áo của Giang Hoàn, giống như một cậu bé ngốc nghếch lần đầu tiên vào thành phố, "Anh rốt cuộc... giàu cỡ nào vậy?"
Giang Hoàn cười nhẹ: "Giàu đến mức em không thể tưởng tượng nổi."
Hàng ghế ngồi đều được yết giá công khai, có tiền cũng chưa chắc đã mua được. Giang Hoàn để dành cho Nhậm Xuyên chỗ ngồi cao nhất, có tầm nhìn tốt nhất, trên đó có đề bảng tên nho nhỏ viết là "Darling".
Nhậm Xuyên đi dạo loanh quanh, hoa cả mắt, toàn bộ nhân vật nổi tiếng ở Bắc Kinh đều tụ tập ở đây, thậm chí một số tên tuổi lớn hàng đầu chỉ có thể nhìn thấy trong tranh ảnh cũng xuất hiện.
Anh không chỉ nhìn thấy người sống sờ sờ, thậm chí Giang Hoàn còn dẫn anh đi bắt tay chào hỏi.
Nhậm Xuyên hơi run chân, thậm chí còn có chút choáng váng, nhẹ giọng hỏi Giang Hoàn: "Anh... Em không làm gì xấu hổ chứ."
"Không có." - Giang Hoàn hôn lên trán anh, "Em cư xử rất tốt."
Tám giờ tối, buổi họp báo bắt đầu đúng giờ.
Giang Hoàn mặc một bộ y phục xanh đậm bóng loáng, phong thái lịch lãm bước lên sân khấu, ánh đèn cũng theo đó mà phủ lên người hắn một lớp ánh sáng chói mắt.
Lúc hắn dừng lại, cả khán đài đều yên tĩnh, Giang Hoàn khẽ gật đầu chào đám đông, nhưng lại làm theo lễ nghi hoàng gia, cúi xuống chào riêng với Nhậm Xuyên.
Giang Hoàn nhìn Nhậm Xuyên, mỉm cười.
Đó là vương tử chỉ thuộc về hắn.
Nhậm Xuyên như ngừng thở.
Giang Hoàn mở đầu bằng bài thơ của Neruda: "Trong nỗi cô đơn của giây phút lâm chung này, một ngọn lửa đã được sinh ra."
Hắn nhìn về phía khán giả, thần thái tự nhiên, thành thạo điêu luyện mà nói: "Thời đại của chúng ta cần một ngọn lửa."
"Cây Thế Giới đã cháy hết, hóa thành dưỡng chất để nuôi dưỡng thần linh và vạn vật." - Giọng nói của Giang Hoàn mạch lạc và mạnh mẽ, "Con người đã từ thế nhỏ bé đi đến lật đổ thần quyền, trải qua một thời kỳ rực rỡ, hành trình tràn ngập ánh sáng."
"Nhân danh tổ tiên của loài người, chúng tôi ở đây để giới thiệu với các bạn một tia lửa sẽ thắp lên ngọn lửa của thời đại này."
Giang Hoàn đưa tay bấm tai nghe, nhẹ giọng nói: "Lucy, chào mọi người nào."
Nhậm Xuyên không dám thở nữa, anh có thể cảm nhận được khán giả đều rất mong đợi, nhưng không một ai dám làm ồn.
Giang Hoàn ở trên sân khấu, thu hút ánh mắt của anh, khống chế hô hấp của anh, chơi đùa với trái tim anh, thống trị toàn bộ thân thể anh từ trên xuống dưới. Nhậm Xuyên đột nhiên nhận ra rằng, cho dù không gặp được Giang Hoàn, giờ phút này chính mình cũng sẽ yêu hắn.
Một giọng nữ vang lên từ mọi hướng: "Xin chào mọi người."
Giọng nói của Lucy rất nhẹ nhàng: "Ồ, còn có một quý ngài đặc biệt, vì anh mà nhịp tim của sếp tôi nhanh hơn bình thường 30%."
Lời này vừa nói ra, toàn bộ khán giả đều cười to.
Nhậm Xuyên như một học sinh bị giáo viên gọi tên đột ngột, không biết phải làm sao, tay chân cũng không biết nên đặt như thế nào cho đúng.
Giang Hoàn cũng cười, nhưng ánh mắt lại nhìn Nhậm Xuyên, giây phút này, bọn họ như vừa gặp gỡ.
Sự xuất hiện đột ngột của Lucy khiến mọi người bất ngờ trong giây lát, nhưng những thứ này chẳng là gì cả.
Giang Hoàn vỗ tay một cái, màn hình lớn phía sau lập tức sáng lên, toàn bộ loạt sản phẩm thông minh bắt đầu bằng chữ Y của Yggdrasil hiện ra trước mặt mọi người.
Giang Hoàn dùng giọng điệu thoải mái vui đùa: "Chỉ có người không nghĩ ra, không có gì Yggdrasil không làm được."
Từ robot quét rác đến đồng hồ thông minh, từ máy trợ thính cho đến bút ký tên, tất cả các đồ vật thường được sử dụng trong cuộc sống có thể tưởng tượng ra, được thiết kế mới toàn bộ, một lần nữa xuất hiện trước mặt mọi người.
Giang Hoàn nhìn thấy sự phấn khích của khán giả ở dưới, lại nâng bầu không khí lên cao thêm: "Các bạn có thể cho rằng chỉ có một Lucy, nhưng nếu tôi nói, tất cả những sản phẩm này đều được trang bị một Lucy chỉ thuộc về một mình bạn thì sao?"
"Có thể là Sam, cũng có thể là Lili, ngọn lửa cuối cùng của Cây Thế Giới sẽ bùng cháy trên toàn thế giới."
Máu của Nhậm Xuyên đang trào dâng sôi sục, vào lúc này, anh cảm thấy mình cũng đứng trên làn sóng của thời đại.
Những tràng pháo tay kéo dài vang lên dưới khán đài, trong mắt mọi người tràn đầy phấn khích, có ai đó liều mạng gào to "Yggdrasil", ngọn lửa của Cây Thế giới đã bùng cháy.
Giang Hoàn mang đến một cuộc sống hoàn toàn mới, biến cốt truyện vốn chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết khoa học viễn tưởng thành hiện thực.
Nhậm Xuyên nhìn Giang Hoàn bước xuống, kiềm lòng không đặng, nói: "Anh quá lợi hại."
"Không có gì." - Giang Hoàn nhìn anh, cười, "Chỉ là một chút thủ thuật thôi."
Nhậm Xuyên nóng lòng hỏi: "Lucy có thật không? Cô ấy thực sự tiên tiến đến trình độ như vậy sao?"
Giang Hoàn tháo tai nghe ra rồi đeo cho Nhậm Xuyên: "Em có thể tự mình cảm nhận."
Giọng Lucy vang lên trong tai nghe: "Chào ngài Nhậm."
Nhậm Xuyên suýt chút nữa sợ hết hồn: "Cô biết tên tôi à?"
"Dù gì thì lúc tôi ở cạnh sếp đã quan sát anh lâu như vậy rồi." - Lucy cười, "Mỗi lần anh xuất hiện, tim sếp lại đập nhanh hơn."
Cảm giác này rất kỳ diệu, Lucy không giống như Siri, cô giống như một người bạn cũ có thể giải đáp mọi thắc mắc của bạn, thậm chí có thể nói chuyện với bạn về việc gió biển Aegean tuyệt vời như thế nào.
Nhậm Xuyên sửng sốt, nhìn Giang Hoàn: "Trên tai nghe hay bút ký tên gì đó đều có một Lucy sao?"
"Thực ra không phải." - Giang Hoàn nhún vai, "Lucy chỉ có ở đây thôi. Một tháng trước, cô ấy chỉ là một AI không có tên tuổi, nhưng sau khi tăng ca cho xong, cuối cùng cô ấy đã hoàn thiện như bây giờ. Trí tuệ nhân tạo trên sản phẩm chẳng qua chỉ bản sao của cô ấy, chỉ có một vài công năng."
Giang Hoàn không thể quên được, khi Lucy chỉ là một AI bình thường, bởi vì một nụ hôn nhầm lẫn của Nhậm Xuyên mà giật điện hắn đến ngất đi.
Sự trưởng thành của Lucy thể hiện tâm tình của hắn. Nhờ Nhậm Xuyên, lần đầu tiên hắn biết thế nào là tình yêu. Một tháng trước, lần đầu tiên hắn cố gắng thể hiện cảm xúc bằng mã, cuối cùng đã khiến Lucy xuất hiện.
Vào đêm Lucy được sinh ra, hắn đã viết hai ghi chú không thể sửa được trong thư viện lệnh của Lucy.
Sử dụng tất cả trí tuệ con người mình có được để yêu cậu ấy.
"Cậu ấy" chỉ có một và duy nhất, là Nhậm Xuyên.
Nhiều doanh nhân và chính trị gia đổ xô đến Giang Hoàn, không thể chờ được nữa để nói vài lời với hắn. Giang Hoàn ẩn ý nhìn Nhậm Xuyên một cái, sau đó bắt đầu nói chuyện với mọi người.
Nhậm Xuyên một mình qua lại trên sân, thỉnh thoảng ăn vài món ăn nhẹ, thì đột nhiên một bóng dáng quen thuộc lọt vào tầm nhìn của anh, bóng người hơn bốn mươi tuổi, thân thể cường tráng, biểu cảm nghiêm nghị.
"Ngài Thường!" - Nhậm Xuyên tiến lên chào hỏi, trong mắt chứa đựng ngạc nhiên và vui mừng, "Ngài cũng đến sao."
Ngài Thường đã thấy anh từ sớm, chiếc bàn riêng gần sân khấu nhất, vị khách độc nhất này khó có thể không bị chú ý.
Ngài Thường nâng ly rượu vang đỏ lên để chào: "Chào cậu Nhậm."
"Thật là trùng hợp." - Nhậm Xuyên đưa tay ra, "Rất vui được gặp ngài."
Một nụ cười nho nhỏ xuất hiện trên khuôn mặt của ngài Thường: "Tôi cũng rất vui khi được gặp cậu."
Bọn họ vừa uống rượu vừa trò chuyện, giống như hai người đã quen biết từ lâu, nói một hồi thì đã rời xa hội trường.
Sau khi Giang Hoàn đã xong xuôi chuyện của mình, hắn nhìn qua thì không thấy Nhậm Xuyên đâu nữa.
Hắn cau mày, xin lỗi tất cả những người đến gần và lên đường đi tìm anh.
Bước lên sân thượng, hắn nhìn thấy bên lan can có hai bóng người, một người đàn ông đang quay mặt đi chỗ khác, mà Nhậm Xuyên ở phía đối diện đang rất vui vẻ.
Quá xa, không thể nghe thấy họ đang nói gì, Giang Hoàn vừa định bước tới thì thấy Nhậm Xuyên đột nhiên nhón chân và đưa môi lên.
Da đầu Giang Hoàn nhất thời nổ tung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.