Tổng Tài Mỗi Ngày Đều Hấp Hối Vì Bệnh
Chương 9: Đồng thời từ chức thôi
Tạ Kim Triều
08/08/2021
Tầng cao nhất của nhà hàng dành riêng cho ẩm thực kaiseki, một cái ly
nho nhỏ cũng hơn một nghìn tệ, mỗi miếng bụng cá cho khách ăn đều được
chở về từ phía bắc Thái Bình Dương xa xôi bằng đường hàng không. Từ cửa
sổ nhìn ra ngoài, còn có thể thưởng thức được toàn bộ mỹ cảnh đêm phố
thị.
*kaiseki: bữa ăn gồm nhiều món chế biến cầu kỳ, mang tính nghệ thuật thưởng thức cho giới sành ăn, thường phục vụ cho giới thượng lưu Nhật Bản.
Mạnh Xuân ung dung ngồi xuống, phục vụ bàn lấy đi thẻ kim loại nhỏ trên mặt bàn, rồi đưa cho y khăn lông nóng để lau tay.
"Chào anh." - Chung Niệm khẽ mỉm cười, liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, là tám giờ đúng, không quá một phút cũng không nhiều một giây.
"Chào cậu." - Mạnh Xuân mỉm cười lịch sự chuyên nghiệp, "Lần đầu gặp mặt."
Bọn họ hàn huyên nửa năm ở trên mạng, nhưng đây là lần đầu tiên gặp nhau, Chung Niệm nhìn người đàn ông mang âu phục giày da trước mắt, thấy thế nào cũng hợp nhãn, so với bạn trai trước của cậu hoàn toàn khác biệt, có khí chất không hề giống chút nào.
Quan trọng là y cực kỳ đúng giờ.
Chung Niệm trong tâm rất hài lòng, vốn là đã dự trù trước, bạn qua mạng kia có thể là một đại hán chân lông, không nghĩ tới lại là một người sạch sẽ đẹp đẽ như vậy.
Cậu rót trà cho Mạnh Xuân: "Anh đã tới chỗ này ăn bao giờ chưa? Nơi này mùi vị không tệ, cực kì chuẩn vị."
"Không nhiều lắm." - Mạnh Xuân chỉ cùng Nhậm Xuyên đến đây hai lần, lần thứ nhất Nhậm Xuyên bị bạn trai cũ tạt trà nóng lên mặt, lần thứ hai bị ném nhẫn cầu hôn đi, cho nên Nhậm Xuyên cũng không tới đây chi cho nhớ lại đau khổ.
Y vô cùng thưởng thức nhìn chàng trai trước mắt, âu phục được mặc cực kỳ khéo léo, không hề giống như đi bán bảo hiểm, có thể nói nửa năm nay kết bạn với người này thật là đúng đắn.
Chung Niệm cao hứng: "Vậy lần này nếm thử món mới ở đây đi."
Trong lúc nói chuyện thì phục vụ bắt đầu mang món ăn lên, món đầu tiên là món khai vị - sakizuke.
Ăn khai vị xong rồi thì đến món súp hải sản, bao gồm bào ngư xanh New Zealand, sốt hải sâm, còn có thịt và gạch cua trộn với hoa cúc.
Mạnh Xuân cực kỳ lịch thiệp giúp Chung Niệm mài wasabi, mỉm cười hỏi cậu: "Cậu đang làm nghề gì vậy?"
"Làm công cho ông chủ." - Chung Niệm cười cười, cậu thực sự thích nụ cười của Mạnh Xuân, cảm giác như gió xuân ấm áp, cậu rất muốn sau khi ăn xong bữa này liền bắt người vào tròng, "Nhưng mà gần đây sếp đang nằm viện, cho nên là tôi khá rảnh."
Mạnh Xuân dừng tay mài wasabi lại một chút: "Trùng hợp thế, sếp tôi cũng đang nằm viện."
Phục vụ bưng lên món mukouzuke - là một lát sashimi, thực đơn không cố định, dựa theo từng mùa mà bếp trưởng quyết định món của ngày hôm nay.
*sashimi: cá sống
Lần này là bụng cá ngừ xanh California, cá thu ngựa Nhật Bản, và sò điệp nướng bơ Hokkaido.
Phần bụng cá ngừ đầy đặn thấm đẫm vị béo, chấm vào một ít nước tương Nhật và wasabi, hương vị độc đáo cùng với độ béo ngậy của hải sản lan tỏa trong miệng, mỗi một miếng đều là mê người.
Bọn họ vừa ăn vừa tán gẫu, từ Descartes ở Pháp đến Heidegger, Fromm ở Đức, rồi trao đổi về những cuốn sách họ đang đọc gần đây - "Gông xiềng nhân loại" và "Bàn luận về tự do", có điểm douban khá cao nhưng ít người có thể hoàn toàn đọc được, Mạnh Xuân không chỉ đọc hết mà còn ghi chép cả trăm nghìn chữ, Chung Niệm triệt để trầm mê.
*Descartes, Heidegger, Fromm: Các nhà triết học nổi tiếng.
Món ăn chính là cuộn cá ngừ cùng tôm ngọt mà bếp trưởng tự tay nắn, phải ăn trong vòng mười giây mới có vị ngon nhất, nhưng mà tới lúc này, tâm tư Mạnh Xuân đã không còn đặt trên bữa ăn, chỉ muốn nuốt trọn người đối diện.
"Chờ một chút." - Chung Niệm bỗng nhiên giơ tay nhẹ nhàng lau sạch một giọt nước tương trên khóe miệng Mạnh Xuân, rồi lại đưa ngón tay lên đầu lưỡi liếm sạch như chú mèo nhỏ.
Hô hấp Mạnh Xuân đột nhiên ngưng trệ, mắt y tối sầm lại, đột nhiên nói: "Tôi gần đây nhìn trúng một quyển sách, tên là "Tình dục và tự do"."
"Nếu cậu có hứng thú, chúng ta có thể trò chuyện sau."
Vào lúc mấu chốt, một hồi chuông chói tai vang lên, "Ông chủ hỏa táng rồi! Ông chủ hỏa táng rồi! Ông chủ hỏa táng rồi!"
Nụ cười trên mặt Mạnh Xuân cứng ngắc, điện thoại di động của y đã bật chế độ im lặng, lúc này có thể gọi đến chỉ có một người.
Chung Niệm trong nháy mắt cũng cứng đờ: "Chuông điện thoại của anh..."
"Là vẹt nhà tôi." - Mạnh Xuân khó khăn mỉm cười, "Không biết học câu đó từ đâu, xin lỗi, tôi nghe điện thoại một chút."
Chung Niệm phất tay, ra hiệu xin cứ tự nhiên.
Mạnh xuân hít sâu một hơi, dùng hết sự kiên nhẫn cả đời mình, nếu như Nhậm Xuyên muốn làm cái gì không đứng đắn, y sẽ nướng con vẹt của anh, "A lô, sếp, có chuyện gì."
"Giúp tôi bao cửa hàng Watsons." - Nhậm Xuyên vội vã la lên, "Phải có tã người lớn!"
Mạnh Xuân không biết mình nên dùng biểu cảm gì để đối mặt với thế giới này: "Sếp, Watsons không bán tã người lớn."
"Thì bây giờ bán!" - Nhậm Xuyên gào, "Không cần biết cậu làm như thế nào, đến sáng mai, nhất định phải có một cửa hàng Watsons bán tã người lớn!"
"Ồ đúng rồi, tã người lớn còn phải thuộc hãng Hộ Thư Bảo."
Mạnh Xuân: "..."
Anh ta có phải bị ngu không? Hộ Thư Bảo khi nào bán tã người lớn?
Mạnh Xuân vừa mới để điện thoại xuống, băn khoăn không biết làm sao mở miệng nói với Chung Niệm rồi rời đi, thì lúc này đến lượt điện thoại Chung Niệm đổ chuông.
Chung Niệm vừa thấy số điện thoại gọi đến thì đau đầu, áy náy mà nhìn về phía Mạnh Xuân: "Thực xin lỗi."
Mạnh Xuân khẽ mỉm cười: "Không có gì, nhất định là có việc."
Chung Niệm nghe điện thoại, âm thanh Giang Hoàn truyền tới: "Bao cho tôi một cửa hàng Watsons, cái nào có bán tã người lớn ấy."
Chung Niệm: "..."
Ngày nào đó thật muốn từ chức.
Để điện thoại xuống, Chung Niệm nhìn Mạnh Xuân, tự hỏi làm sao lấy cớ mở miệng rời đi, trong lòng vừa nghĩ vừa giết Giang Hoàn một vạn lần, mẹ nó, sắp cách mạng bắt người thành công rồi, lúc này lại bắt cậu đi bao cửa hàng Watsons để mua tã?!
Bọn họ cơ hồ mở miệng nói cùng một lúc: "Có việc..."
Yên tĩnh một lát, lại đồng thời xuất khẩu: "Có chuyện này..."
Mạnh Xuân dở khóc dở cười: "Xem ra chúng ta không có cách nào ở cùng một đêm."
Chung Niệm không muốn từ bỏ, nhìn y: "Lần sau có thể mời anh đi ăn nữa không? Tôi rất thích anh."
"Không thành vấn đề." - Mạnh Xuân để lại danh thiếp có thông tin liên lạc cá nhân của mình, "Đêm nay rất vui, cảm ơn cậu."
Rời khỏi nhà hàng, bọn họ một người đi hướng đông, một người đi hướng tây, Chung Niệm ngồi lên một chiếc Bentley, Mạnh Xuân lái đi một chiếc Porsche.
Sau đó tình cờ gặp lại trước kệ tã ở siêu thị.
"Ặc..." - Chung Niệm giấu tã người lớn trong tay đi, "Thật là trùng hợp."
Mạnh Xuân lúc này có chút muốn độn thổ, y lúng túng cười: "Ừm, xử lí công chuyện xong, đi ra mua ít đồ."
Chung Niệm nhìn xe đẩy hàng trong tay y, một xe toàn là tã người lớn: "Ừ..."
"Mong là cậu không hiểu lầm tôi." - Mạnh Xuân vội vàng giải thích, "Những thứ này là tôi muốn quyên góp cho viện dưỡng lão."
Y nhìn vào giỏ hàng trong tay Chung Niệm, cũng toàn là tã người lớn, sắc mặt Chung Niệm tức tốc tái nhợt: "Cái này là... mua cho người lớn tuổi ở nhà."
Bọn họ miễn cưỡng duy trì nụ cười trên mặt, ở trong lòng thì đem ông chủ của chính mình giết đi giết lại một vạn lần.
Mạnh Xuân lịch sự hỏi: "Cậu biết chỗ nào bán tã của Hộ Thư Bảo không?"
Chung Niệm ngây người một lúc: "Hộ Thư Bảo là... băng vệ sinh mà."
*kaiseki: bữa ăn gồm nhiều món chế biến cầu kỳ, mang tính nghệ thuật thưởng thức cho giới sành ăn, thường phục vụ cho giới thượng lưu Nhật Bản.
Mạnh Xuân ung dung ngồi xuống, phục vụ bàn lấy đi thẻ kim loại nhỏ trên mặt bàn, rồi đưa cho y khăn lông nóng để lau tay.
"Chào anh." - Chung Niệm khẽ mỉm cười, liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, là tám giờ đúng, không quá một phút cũng không nhiều một giây.
"Chào cậu." - Mạnh Xuân mỉm cười lịch sự chuyên nghiệp, "Lần đầu gặp mặt."
Bọn họ hàn huyên nửa năm ở trên mạng, nhưng đây là lần đầu tiên gặp nhau, Chung Niệm nhìn người đàn ông mang âu phục giày da trước mắt, thấy thế nào cũng hợp nhãn, so với bạn trai trước của cậu hoàn toàn khác biệt, có khí chất không hề giống chút nào.
Quan trọng là y cực kỳ đúng giờ.
Chung Niệm trong tâm rất hài lòng, vốn là đã dự trù trước, bạn qua mạng kia có thể là một đại hán chân lông, không nghĩ tới lại là một người sạch sẽ đẹp đẽ như vậy.
Cậu rót trà cho Mạnh Xuân: "Anh đã tới chỗ này ăn bao giờ chưa? Nơi này mùi vị không tệ, cực kì chuẩn vị."
"Không nhiều lắm." - Mạnh Xuân chỉ cùng Nhậm Xuyên đến đây hai lần, lần thứ nhất Nhậm Xuyên bị bạn trai cũ tạt trà nóng lên mặt, lần thứ hai bị ném nhẫn cầu hôn đi, cho nên Nhậm Xuyên cũng không tới đây chi cho nhớ lại đau khổ.
Y vô cùng thưởng thức nhìn chàng trai trước mắt, âu phục được mặc cực kỳ khéo léo, không hề giống như đi bán bảo hiểm, có thể nói nửa năm nay kết bạn với người này thật là đúng đắn.
Chung Niệm cao hứng: "Vậy lần này nếm thử món mới ở đây đi."
Trong lúc nói chuyện thì phục vụ bắt đầu mang món ăn lên, món đầu tiên là món khai vị - sakizuke.
Ăn khai vị xong rồi thì đến món súp hải sản, bao gồm bào ngư xanh New Zealand, sốt hải sâm, còn có thịt và gạch cua trộn với hoa cúc.
Mạnh Xuân cực kỳ lịch thiệp giúp Chung Niệm mài wasabi, mỉm cười hỏi cậu: "Cậu đang làm nghề gì vậy?"
"Làm công cho ông chủ." - Chung Niệm cười cười, cậu thực sự thích nụ cười của Mạnh Xuân, cảm giác như gió xuân ấm áp, cậu rất muốn sau khi ăn xong bữa này liền bắt người vào tròng, "Nhưng mà gần đây sếp đang nằm viện, cho nên là tôi khá rảnh."
Mạnh Xuân dừng tay mài wasabi lại một chút: "Trùng hợp thế, sếp tôi cũng đang nằm viện."
Phục vụ bưng lên món mukouzuke - là một lát sashimi, thực đơn không cố định, dựa theo từng mùa mà bếp trưởng quyết định món của ngày hôm nay.
*sashimi: cá sống
Lần này là bụng cá ngừ xanh California, cá thu ngựa Nhật Bản, và sò điệp nướng bơ Hokkaido.
Phần bụng cá ngừ đầy đặn thấm đẫm vị béo, chấm vào một ít nước tương Nhật và wasabi, hương vị độc đáo cùng với độ béo ngậy của hải sản lan tỏa trong miệng, mỗi một miếng đều là mê người.
Bọn họ vừa ăn vừa tán gẫu, từ Descartes ở Pháp đến Heidegger, Fromm ở Đức, rồi trao đổi về những cuốn sách họ đang đọc gần đây - "Gông xiềng nhân loại" và "Bàn luận về tự do", có điểm douban khá cao nhưng ít người có thể hoàn toàn đọc được, Mạnh Xuân không chỉ đọc hết mà còn ghi chép cả trăm nghìn chữ, Chung Niệm triệt để trầm mê.
*Descartes, Heidegger, Fromm: Các nhà triết học nổi tiếng.
Món ăn chính là cuộn cá ngừ cùng tôm ngọt mà bếp trưởng tự tay nắn, phải ăn trong vòng mười giây mới có vị ngon nhất, nhưng mà tới lúc này, tâm tư Mạnh Xuân đã không còn đặt trên bữa ăn, chỉ muốn nuốt trọn người đối diện.
"Chờ một chút." - Chung Niệm bỗng nhiên giơ tay nhẹ nhàng lau sạch một giọt nước tương trên khóe miệng Mạnh Xuân, rồi lại đưa ngón tay lên đầu lưỡi liếm sạch như chú mèo nhỏ.
Hô hấp Mạnh Xuân đột nhiên ngưng trệ, mắt y tối sầm lại, đột nhiên nói: "Tôi gần đây nhìn trúng một quyển sách, tên là "Tình dục và tự do"."
"Nếu cậu có hứng thú, chúng ta có thể trò chuyện sau."
Vào lúc mấu chốt, một hồi chuông chói tai vang lên, "Ông chủ hỏa táng rồi! Ông chủ hỏa táng rồi! Ông chủ hỏa táng rồi!"
Nụ cười trên mặt Mạnh Xuân cứng ngắc, điện thoại di động của y đã bật chế độ im lặng, lúc này có thể gọi đến chỉ có một người.
Chung Niệm trong nháy mắt cũng cứng đờ: "Chuông điện thoại của anh..."
"Là vẹt nhà tôi." - Mạnh Xuân khó khăn mỉm cười, "Không biết học câu đó từ đâu, xin lỗi, tôi nghe điện thoại một chút."
Chung Niệm phất tay, ra hiệu xin cứ tự nhiên.
Mạnh xuân hít sâu một hơi, dùng hết sự kiên nhẫn cả đời mình, nếu như Nhậm Xuyên muốn làm cái gì không đứng đắn, y sẽ nướng con vẹt của anh, "A lô, sếp, có chuyện gì."
"Giúp tôi bao cửa hàng Watsons." - Nhậm Xuyên vội vã la lên, "Phải có tã người lớn!"
Mạnh Xuân không biết mình nên dùng biểu cảm gì để đối mặt với thế giới này: "Sếp, Watsons không bán tã người lớn."
"Thì bây giờ bán!" - Nhậm Xuyên gào, "Không cần biết cậu làm như thế nào, đến sáng mai, nhất định phải có một cửa hàng Watsons bán tã người lớn!"
"Ồ đúng rồi, tã người lớn còn phải thuộc hãng Hộ Thư Bảo."
Mạnh Xuân: "..."
Anh ta có phải bị ngu không? Hộ Thư Bảo khi nào bán tã người lớn?
Mạnh Xuân vừa mới để điện thoại xuống, băn khoăn không biết làm sao mở miệng nói với Chung Niệm rồi rời đi, thì lúc này đến lượt điện thoại Chung Niệm đổ chuông.
Chung Niệm vừa thấy số điện thoại gọi đến thì đau đầu, áy náy mà nhìn về phía Mạnh Xuân: "Thực xin lỗi."
Mạnh Xuân khẽ mỉm cười: "Không có gì, nhất định là có việc."
Chung Niệm nghe điện thoại, âm thanh Giang Hoàn truyền tới: "Bao cho tôi một cửa hàng Watsons, cái nào có bán tã người lớn ấy."
Chung Niệm: "..."
Ngày nào đó thật muốn từ chức.
Để điện thoại xuống, Chung Niệm nhìn Mạnh Xuân, tự hỏi làm sao lấy cớ mở miệng rời đi, trong lòng vừa nghĩ vừa giết Giang Hoàn một vạn lần, mẹ nó, sắp cách mạng bắt người thành công rồi, lúc này lại bắt cậu đi bao cửa hàng Watsons để mua tã?!
Bọn họ cơ hồ mở miệng nói cùng một lúc: "Có việc..."
Yên tĩnh một lát, lại đồng thời xuất khẩu: "Có chuyện này..."
Mạnh Xuân dở khóc dở cười: "Xem ra chúng ta không có cách nào ở cùng một đêm."
Chung Niệm không muốn từ bỏ, nhìn y: "Lần sau có thể mời anh đi ăn nữa không? Tôi rất thích anh."
"Không thành vấn đề." - Mạnh Xuân để lại danh thiếp có thông tin liên lạc cá nhân của mình, "Đêm nay rất vui, cảm ơn cậu."
Rời khỏi nhà hàng, bọn họ một người đi hướng đông, một người đi hướng tây, Chung Niệm ngồi lên một chiếc Bentley, Mạnh Xuân lái đi một chiếc Porsche.
Sau đó tình cờ gặp lại trước kệ tã ở siêu thị.
"Ặc..." - Chung Niệm giấu tã người lớn trong tay đi, "Thật là trùng hợp."
Mạnh Xuân lúc này có chút muốn độn thổ, y lúng túng cười: "Ừm, xử lí công chuyện xong, đi ra mua ít đồ."
Chung Niệm nhìn xe đẩy hàng trong tay y, một xe toàn là tã người lớn: "Ừ..."
"Mong là cậu không hiểu lầm tôi." - Mạnh Xuân vội vàng giải thích, "Những thứ này là tôi muốn quyên góp cho viện dưỡng lão."
Y nhìn vào giỏ hàng trong tay Chung Niệm, cũng toàn là tã người lớn, sắc mặt Chung Niệm tức tốc tái nhợt: "Cái này là... mua cho người lớn tuổi ở nhà."
Bọn họ miễn cưỡng duy trì nụ cười trên mặt, ở trong lòng thì đem ông chủ của chính mình giết đi giết lại một vạn lần.
Mạnh Xuân lịch sự hỏi: "Cậu biết chỗ nào bán tã của Hộ Thư Bảo không?"
Chung Niệm ngây người một lúc: "Hộ Thư Bảo là... băng vệ sinh mà."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.