Tổng Tài Mỗi Ngày Đều Hấp Hối Vì Bệnh
Chương 110: Không còn chỗ dung thân trong cái nhà này nữa!!!
Tạ Kim Triều
09/08/2024
Vội vã chạy trốn khỏi sảnh đám cưới, Nhậm Xuyên không biết đã uống bao nhiêu chai nước khoáng để súc miệng, mùi tỏi kia xua đi không nổi!
Chúc Khải Phong vừa tủi thân, vừa muốn giải thích: "Tao..."
"Câm miệng." - Nhậm Xuyên hung ác nhìn hắn, "Bây giờ mày có gọi tao là ông nội thì tao cũng không tha cho mày!"
Chúc Khải Phong mặc dù chậm tiêu nhưng cũng ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, có chút sợ hãi: "Tao thấy ở đó có rất nhiều máy quay chụp, lỡ Giang Hoàn nhìn thấy..."
Nhậm Xuyên vô thức nuốt nước mà anh dùng để súc miệng.
Giang Hoàn nhìn thấy...
Hẳn là trái đất sẽ bị hủy diệt đi?
Chúc Khải Phong chắp tay trước ngực cầu xin: "Xin ông nội! Cứu cháu một mạng đi!"
Hắn nhớ lại hành vi hung hăng của mình: "Mẹ nó, tao còn tự nhận là tổng công, đệt, nếu như ông già nhìn thấy kiểu gì tao cũng bị đuổi ra khỏi nhà!"
Nhậm Xuyên cũng không dám tưởng tượng hậu quả khi Giang Hoàn nhìn thấy: "Tao cũng sẽ bị đuổi ra khỏi nhà..."
Hai người họ nhìn nhau như thể hai con chó hoang gặp nhau giữa ngày tuyết rơi, thực sự là người cùng cảnh ngộ.
Dù thế nào đi nữa thì cũng không thể không trở về nhà, Chúc Khải Phong lái xe đưa Nhậm Xuyên về trước.
Khi đến cửa, Nhậm Xuyên không gõ cửa mà mở khóa bằng vân tay, lặng lẽ đi vào, ngay cả Bé Cưng trông nhà cũng không mảy may chú ý.
Căn nhà vắng lặng, không một tiếng động nào cả.
Nhậm Xuyên thở phào nhẹ nhõm, xem ra Giang Hoàn vẫn chưa thức dậy.
Chúc Khải Phong ở phía sau đẩy anh một cái, lớn giọng: "Sao mày về nhà cứ như quỷ vào thôn thế?"
Cái đệt! Nhậm Xuyên vội vàng xoay người bịt miệng hắn lại, đưa một ngón tay lên môi mình, cảnh cáo: "Suỵt!"
Hai người khom lưng vào nhà như trộm gà bắt chó, Giang Hoàn ngồi trong phòng khách nhìn thấy hết mọi thứ, lúc hai tên trộm chuẩn bị lên lầu thì ho khan một tiếng: "Khụ khụ!"
Nhậm Xuyên sợ đến nhũn chân, ngồi thụp xuống.
Anh khó khăn đứng dậy, miễn cưỡng mỉm cười: "Anh... anh..."
Kỹ năng diễn xuất lại phát huy, Nhậm Xuyên dụi dụi hốc mắt rồi ngáp một cái: "Vẫn còn hơi sớm... giờ em buồn ngủ quá, lên ngủ thêm một lát..."
Giang Hoàn nhìn hai người từ trên xuống dưới: "Ngủ một lát... sao lại tận hai người?"
Nhậm Xuyên vội vàng viện cớ: "Là do... em ngủ không yên, phải có Chúc Khải Phong đắp chăn cho."
Một câu nói, khiến trái tim của Giang Hoàn lạnh lẽo đi một nửa.
Khi còn bé cần có Chúc Khải Phong đắp chăn, giờ lớn rồi vẫn là Chúc Khải Phong đắp chăn, vậy người chồng là hắn có vị trí gì?
Sao hắn cảm thấy mình hơi thừa nhỉ?
Có khó khăn thì tìm bạn thân, muốn kết hôn thì tìm bạn thân, thậm chí thiếu người chung giường chung gối cũng tìm bạn thân!
Máu điên Giang Hoàn vừa định bộc phát, nhưng nghĩ đến Nhậm Xuyên, ngọn lửa vô danh vọt lên đỉnh đầu liền đột ngột dập tắt, nhưng giây tiếp theo ánh mắt của hắn lại dán chặt vào chiếc nhẫn trên ngón tay của Nhậm Xuyên.
Vốn dĩ hắn đang tự an ủi mình rằng đó có thể chỉ là một trò đùa, nhưng bây giờ, nhìn thấy chiếc nhẫn này, hắn hoảng thật rồi.
Hắn còn chưa đeo nhẫn cho Nhậm Xuyên!
Bị thằng khác giành làm trước rồi!
Giang Hoàn đá bay bàn trà, tách trà và ấm trà trên đó rơi vỡ tan tành, hắn gầm lên: "Nhậm Xuyên!"
Nhậm Xuyên bị hắn dọa run chân, lại ngã ngồi xuống đất.
"Không!" - Chúc Khải Phong từ phía sau đỡ lấy anh, "Đàn ông không thể mềm yếu như vậy!"
"Tao..." - Nhậm Xuyên run rẩy, "Tao yếu vậy đó..."
Nhậm Xuyên không cứng được cũng không có nghĩa là Chúc Khải Phong cũng không được, hắn ưỡn ngực ngẩng đầu nhìn về phía trước, giọng cũng cao lên một quãng tám: "Ừ đấy! Anh muốn thế nào?!"
Không phải chỉ là kết hôn thôi sao!
Mắc gì bụng dạ hẹp hòi vậy!
"Ừ đấy?" - Giang Hoàn tức cười, "Là tôi có lỗi với các cậu à?"
Không thể bạ gì nói đấy được, Chúc Khải Phong cân nhắc lời nói của chính mình: "Việc đã đến nước này, không có chỗ cho sự hối hận."
Được lắm, lén lút kết hôn sau lưng hắn, còn bảo không hối hận chút nào, chẳng khác gì đổ thêm dầu nóng vào lửa giận sôi sùng sục vậy.
Tơ máu dần dần nổi lên trong mắt Giang Hoàn, hắn không khống chế được sự tàn bạo của mình, nói chia tay là không thể, đánh Nhậm Xuyên lại càng không thể.
Lửa trong người cháy lung tung, không có chỗ phát tiết, hắn giống như một cái nồi áp suất đang sôi, sắp nổ tung rồi!
Giang Hoàn xoay người rời đi, đóng sập cửa lại!
Hai người bên trong chết lặng, chuyện này...
Nhậm Xuyên gào lên với Chúc Khải Phong: "Con mẹ nó đều là tại mày!"
Chúc Khải Phong tỏ ra oan ức: "Không! Ai biết hắn nóng tính như vậy!"
Nhậm Xuyên như phát điên lên: "Mẹ nó, tao vẫn chưa kết hôn mà! Giờ mất chồng rồi! Tao sẽ lấy mạng chó của mày!"
Chúc Khải Phong cũng la lên: "Hôm nay không phải vừa mới kết hôn với tao sao! Mẹ kiếp, tao bồi thường tao cho mày đấy! Tiền không có nhưng mạng có một cái đây!"
Đối tượng kết hôn thay đổi từ Giang Hoàn thành Chúc Khải Phong, chênh lệch thực sự quá lớn, điều này giống như việc đá một vị khách hạng nhất khoang máy bay xuống nhảy bungee.
Nhậm Xuyên đuổi đạp đánh Chúc Khải Phong ra khỏi nhà, áo khoác cũng chưa kịp mặc thì đã chạy ra ngoài tìm người.
Giang Hoàn lái xe rời đi, không biết đi nơi nào,Nhậm Xuyên lái xe về nhà, nhà trống không. Gọi điện thì Giang Hoàn tắt máy.
Tết nhất đến nơi rồi còn phải gặp rắc rối gì nữa đây?
Đây không phải là lần đầu tiên Giang Hoàn nóng tính như vậy, trước đây khi làm việc với Chu Mộc, hắn đã thể hiện tính chiếm hữu của mình, hễ ai động vào Nhậm Xuyên một chút cũng phải bị chặt một ngón tay.
Nhậm Xuyên cảm thấy bất lực, này giống như giẫm vào một quả bóng cao su căng phồng, quả bóng vỡ, bản thân cũng đau vô cùng.
"Đệt." - Nhậm Xuyên bước về nhà như khủng long bạo chúa, "Tính gì nóng quá!"
Chu Mộc thì không có gì quan trọng, dù sao cũng là quá khứ, nhưng Chúc Khải Phong nói gì thì cũng là bạn thân mà!
Đúng lúc này thì điện thoại reo, Nhậm Xuyên trả lời: "Gì đấy?"
Giọng nói Thôi Minh Hạo toát ra vẻ lười biếng: "Nghe Phong Phong nói, hỏi thăm xem mày thế nào."
"Thôi." - Nhậm Xuyên cảm thấy bực bội, "Chờ anh ấy trở về, nói gì nghe nấy. Tao phải tuyệt giao với hai đứa mày."
Thôi Minh Hạo đề nghị: "Phong Phong bị đuổi ra khỏi nhà rồi, tới ở nhà tao. Mày cũng tới đi, ở một mình trong cái nhà trống cũng vô nghĩa."
Nhậm Xuyên vừa định đồng ý liền dừng lại: "Quên đi, tụi mày chơi sao chơi, tao về nhà chờ."
"Vậy luôn hả." - Thôi Minh Hạo trêu chọc, "Lớn rồi nhỉ."
"Xùy!" - Nhậm Xuyên cả giận, "Đây gọi là có gia đình!"
Khi Nhậm Đông Thăng trở lại vào buổi tối, ông thắc mắc Giang Hoàn đi đâu rồi, Nhậm Xuyên xạo là hắn có việc công ty, gửi Bé Cưng ở lại, chỉ mang một chiếc vali đơn giản rời đi.
Anh ở nhà đợi bảy ngày, không đợi được Giang Hoàn.
Giận như này có dai quá không vậy?
Nhịn một tuần như vậy, mùng tám làm việc trở lại, Nhậm Xuyên thở dài, thu dọn đồ đạc đi đến công ty.
Mạnh Xuân bận rộn đến mức đêm giao thừa còn phải thức đêm tăng ca, quầng mắt thâm đen, râu cũng quên cạo, Nhậm Xuyên không đành lòng nhìn, lật qua lật lại phần việc mới nhất. Anh chủ động đi công tác dài ngày, lần này phải đến một huyện nghèo ở Quý Châu để bàn một dự án với chính phủ, núi cao mà đường lại xa, không phiền Mạnh Xuân nữa.
Sau khi mua xong vé máy bay, cuối cùng Nhậm Xuyên gửi một tin nhắn cho Giang Hoàn, mấy ngày nay anh vẫn không ngừng gửi tin nhắn. Anh kiên nhẫn giải thích rằng mình phải đi công tác, nói cho hắn biết khi nào hết giận thì về nhà, trong tủ lạnh có mì vằn thắn đã gói kỹ.
Nhấp vào Gửi.
Điện thoại được đặt trên bàn của Giang Hoàn vang lên, hắn cầm lên thì thấy là Nhậm Xuyên gửi tin nhắn nói rằng anh sẽ đi công tác ở Quý Châu.
Hắn sau khi rời khỏi nhà thì chạy tới công ty, ăn ở sinh hoạt trong văn phòng, cảm xúc rối rắm chuyển thành áp lực công việc, lý do của hắn cũng rất hay, công ty nước ngoài thì làm gì có Tết?
Giang Hoàn để điện thoại xuống, nhìn lướt qua mail trên máy tính, trong lòng cảm thấy rối bời, vươn tay tắt máy đi.
Đã nhiều ngày như vậy, Nhậm Xuyên nhắn tin cho hắn, Chúc Khải Phong nhắn tin cho hắn, Thôi Minh Hạo cũng gửi tin nhắn, thậm chí Nhậm Đông Thăng còn hỏi tại sao hắn lại bận công việc như vậy.
Đầu đuôi câu chuyện kết hôn thì Giang Hoàn đã biết rõ rồi, thế nhưng trong lòng hắn vẫn có nút thắt, tại sao bảo bối của mình lại có thể kết hôn với người đàn ông khác trước!
Cho dù là một trò đùa, vậy thì hắn cũng trở thành phòng nhì rồi!
Trong trí tưởng tượng của hắn, Nhậm Xuyên hẳn phải giữ một thân trinh tiết, đối mặt với sự la ó của người khác và sự tấn công của Chúc Khải Phong, thủ thân như ngọc, cần phải đẩy mọi người ra và bỏ chạy, đến bước đường cùng sẽ lấy cái chết ra đe dọa, dù sao nếu không chung thủy cả đời thì không được.
Nhưng lý trí của hắn cũng đang phản ánh, nói với bản thân rằng thực tế là thực tế và lý tưởng là lý tưởng, hắn không thể sử dụng quy tắc của riêng mình để đòi hỏi người khác. Nhậm Xuyên đã làm điều đó vì thể diện của bạn bè, cũng không để tất cả mọi người đều mất mặt.
Lý tưởng và thực tế xung đột với nhau, một cuộc chiến không có kết quả.
Hắn không nghĩ thông được, đầu óc rối bời, muốn tránh phát sinh thêm mâu thuẫn, nên cứ né tránh trước, mới không về nhà một tuần.
Chung Niệm cũng trở lại làm việc sớm, không phải vì Giang Hoàn mà là để hỗ trợ Mạnh Xuân, trong tám giờ làm việc thì có bốn giờ ở bên tòa nhà phía tây.
Cậu tới đưa tài liệu cho Giang Hoàn, Giang Hoàn gọi lại: "Chờ chút, tôi hỏi cậu một câu."
Giang Hoàn không biết nên nói như thế nào: "Dục vọng chiếm hữu quá mạnh... thì phải làm sao bây giờ?"
Chung Niệm còn tưởng rằng hắn yêu cầu mình tăng ca, khi Giang Hoàn hỏi điều này, cậu thở phào nhẹ nhõm: "Tình yêu là chiếm giữ, động vật còn đánh dấu lãnh thổ, huống chi là con người."
"Nhưng..." - Giang Hoàn nhíu mày, "Tôi luôn muốn kiểm soát đối phương... chuyện này..."
"Sếp." - Chung Niệm nhìn hắn, "Cái này gọi là thuần hóa, và nó thường nhắm vào động vật trong rạp xiếc."
Tim Giang Hoàn đập thình thịch.
Chung Niệm nhắc nhở hắn: "Con người không thể thuần hóa ánh sáng."
Ánh sáng chưa bao giờ thuộc về ai, nhưng trong một khoảnh khắc yên tĩnh, nó sẽ mang theo hào quang vạn dặm, nhẹ nhàng rơi vào mắt người.
Giang Hoàn bình tĩnh lại một cách kỳ lạ.
Trái tim hắn loạn nhịp, hắn bấm số điện thoại của Nhậm Xuyên, Giang Hoàn lúc này đang rất muốn nghe giọng nói của anh, trong cổ họng còn kẹt một câu xin lỗi chưa kịp nói.
Kỳ lạ là đầu dây bên kia báo bận.
Giang Hoàn cau mày, trong lòng có dự cảm không lành, mở máy tính lên liền thấy tin tức mới nhất hiện lên, một trận động đất cấp bảy xảy ra ở một huyện nào đó với tâm chấn sâu năm mươi ki-lô-mét, đội cứu hộ đã lên đường.
Trái tim Giang Hoàn lập tức ngừng đập.
Nhậm Xuyên ở đó!
Chúc Khải Phong vừa tủi thân, vừa muốn giải thích: "Tao..."
"Câm miệng." - Nhậm Xuyên hung ác nhìn hắn, "Bây giờ mày có gọi tao là ông nội thì tao cũng không tha cho mày!"
Chúc Khải Phong mặc dù chậm tiêu nhưng cũng ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, có chút sợ hãi: "Tao thấy ở đó có rất nhiều máy quay chụp, lỡ Giang Hoàn nhìn thấy..."
Nhậm Xuyên vô thức nuốt nước mà anh dùng để súc miệng.
Giang Hoàn nhìn thấy...
Hẳn là trái đất sẽ bị hủy diệt đi?
Chúc Khải Phong chắp tay trước ngực cầu xin: "Xin ông nội! Cứu cháu một mạng đi!"
Hắn nhớ lại hành vi hung hăng của mình: "Mẹ nó, tao còn tự nhận là tổng công, đệt, nếu như ông già nhìn thấy kiểu gì tao cũng bị đuổi ra khỏi nhà!"
Nhậm Xuyên cũng không dám tưởng tượng hậu quả khi Giang Hoàn nhìn thấy: "Tao cũng sẽ bị đuổi ra khỏi nhà..."
Hai người họ nhìn nhau như thể hai con chó hoang gặp nhau giữa ngày tuyết rơi, thực sự là người cùng cảnh ngộ.
Dù thế nào đi nữa thì cũng không thể không trở về nhà, Chúc Khải Phong lái xe đưa Nhậm Xuyên về trước.
Khi đến cửa, Nhậm Xuyên không gõ cửa mà mở khóa bằng vân tay, lặng lẽ đi vào, ngay cả Bé Cưng trông nhà cũng không mảy may chú ý.
Căn nhà vắng lặng, không một tiếng động nào cả.
Nhậm Xuyên thở phào nhẹ nhõm, xem ra Giang Hoàn vẫn chưa thức dậy.
Chúc Khải Phong ở phía sau đẩy anh một cái, lớn giọng: "Sao mày về nhà cứ như quỷ vào thôn thế?"
Cái đệt! Nhậm Xuyên vội vàng xoay người bịt miệng hắn lại, đưa một ngón tay lên môi mình, cảnh cáo: "Suỵt!"
Hai người khom lưng vào nhà như trộm gà bắt chó, Giang Hoàn ngồi trong phòng khách nhìn thấy hết mọi thứ, lúc hai tên trộm chuẩn bị lên lầu thì ho khan một tiếng: "Khụ khụ!"
Nhậm Xuyên sợ đến nhũn chân, ngồi thụp xuống.
Anh khó khăn đứng dậy, miễn cưỡng mỉm cười: "Anh... anh..."
Kỹ năng diễn xuất lại phát huy, Nhậm Xuyên dụi dụi hốc mắt rồi ngáp một cái: "Vẫn còn hơi sớm... giờ em buồn ngủ quá, lên ngủ thêm một lát..."
Giang Hoàn nhìn hai người từ trên xuống dưới: "Ngủ một lát... sao lại tận hai người?"
Nhậm Xuyên vội vàng viện cớ: "Là do... em ngủ không yên, phải có Chúc Khải Phong đắp chăn cho."
Một câu nói, khiến trái tim của Giang Hoàn lạnh lẽo đi một nửa.
Khi còn bé cần có Chúc Khải Phong đắp chăn, giờ lớn rồi vẫn là Chúc Khải Phong đắp chăn, vậy người chồng là hắn có vị trí gì?
Sao hắn cảm thấy mình hơi thừa nhỉ?
Có khó khăn thì tìm bạn thân, muốn kết hôn thì tìm bạn thân, thậm chí thiếu người chung giường chung gối cũng tìm bạn thân!
Máu điên Giang Hoàn vừa định bộc phát, nhưng nghĩ đến Nhậm Xuyên, ngọn lửa vô danh vọt lên đỉnh đầu liền đột ngột dập tắt, nhưng giây tiếp theo ánh mắt của hắn lại dán chặt vào chiếc nhẫn trên ngón tay của Nhậm Xuyên.
Vốn dĩ hắn đang tự an ủi mình rằng đó có thể chỉ là một trò đùa, nhưng bây giờ, nhìn thấy chiếc nhẫn này, hắn hoảng thật rồi.
Hắn còn chưa đeo nhẫn cho Nhậm Xuyên!
Bị thằng khác giành làm trước rồi!
Giang Hoàn đá bay bàn trà, tách trà và ấm trà trên đó rơi vỡ tan tành, hắn gầm lên: "Nhậm Xuyên!"
Nhậm Xuyên bị hắn dọa run chân, lại ngã ngồi xuống đất.
"Không!" - Chúc Khải Phong từ phía sau đỡ lấy anh, "Đàn ông không thể mềm yếu như vậy!"
"Tao..." - Nhậm Xuyên run rẩy, "Tao yếu vậy đó..."
Nhậm Xuyên không cứng được cũng không có nghĩa là Chúc Khải Phong cũng không được, hắn ưỡn ngực ngẩng đầu nhìn về phía trước, giọng cũng cao lên một quãng tám: "Ừ đấy! Anh muốn thế nào?!"
Không phải chỉ là kết hôn thôi sao!
Mắc gì bụng dạ hẹp hòi vậy!
"Ừ đấy?" - Giang Hoàn tức cười, "Là tôi có lỗi với các cậu à?"
Không thể bạ gì nói đấy được, Chúc Khải Phong cân nhắc lời nói của chính mình: "Việc đã đến nước này, không có chỗ cho sự hối hận."
Được lắm, lén lút kết hôn sau lưng hắn, còn bảo không hối hận chút nào, chẳng khác gì đổ thêm dầu nóng vào lửa giận sôi sùng sục vậy.
Tơ máu dần dần nổi lên trong mắt Giang Hoàn, hắn không khống chế được sự tàn bạo của mình, nói chia tay là không thể, đánh Nhậm Xuyên lại càng không thể.
Lửa trong người cháy lung tung, không có chỗ phát tiết, hắn giống như một cái nồi áp suất đang sôi, sắp nổ tung rồi!
Giang Hoàn xoay người rời đi, đóng sập cửa lại!
Hai người bên trong chết lặng, chuyện này...
Nhậm Xuyên gào lên với Chúc Khải Phong: "Con mẹ nó đều là tại mày!"
Chúc Khải Phong tỏ ra oan ức: "Không! Ai biết hắn nóng tính như vậy!"
Nhậm Xuyên như phát điên lên: "Mẹ nó, tao vẫn chưa kết hôn mà! Giờ mất chồng rồi! Tao sẽ lấy mạng chó của mày!"
Chúc Khải Phong cũng la lên: "Hôm nay không phải vừa mới kết hôn với tao sao! Mẹ kiếp, tao bồi thường tao cho mày đấy! Tiền không có nhưng mạng có một cái đây!"
Đối tượng kết hôn thay đổi từ Giang Hoàn thành Chúc Khải Phong, chênh lệch thực sự quá lớn, điều này giống như việc đá một vị khách hạng nhất khoang máy bay xuống nhảy bungee.
Nhậm Xuyên đuổi đạp đánh Chúc Khải Phong ra khỏi nhà, áo khoác cũng chưa kịp mặc thì đã chạy ra ngoài tìm người.
Giang Hoàn lái xe rời đi, không biết đi nơi nào,Nhậm Xuyên lái xe về nhà, nhà trống không. Gọi điện thì Giang Hoàn tắt máy.
Tết nhất đến nơi rồi còn phải gặp rắc rối gì nữa đây?
Đây không phải là lần đầu tiên Giang Hoàn nóng tính như vậy, trước đây khi làm việc với Chu Mộc, hắn đã thể hiện tính chiếm hữu của mình, hễ ai động vào Nhậm Xuyên một chút cũng phải bị chặt một ngón tay.
Nhậm Xuyên cảm thấy bất lực, này giống như giẫm vào một quả bóng cao su căng phồng, quả bóng vỡ, bản thân cũng đau vô cùng.
"Đệt." - Nhậm Xuyên bước về nhà như khủng long bạo chúa, "Tính gì nóng quá!"
Chu Mộc thì không có gì quan trọng, dù sao cũng là quá khứ, nhưng Chúc Khải Phong nói gì thì cũng là bạn thân mà!
Đúng lúc này thì điện thoại reo, Nhậm Xuyên trả lời: "Gì đấy?"
Giọng nói Thôi Minh Hạo toát ra vẻ lười biếng: "Nghe Phong Phong nói, hỏi thăm xem mày thế nào."
"Thôi." - Nhậm Xuyên cảm thấy bực bội, "Chờ anh ấy trở về, nói gì nghe nấy. Tao phải tuyệt giao với hai đứa mày."
Thôi Minh Hạo đề nghị: "Phong Phong bị đuổi ra khỏi nhà rồi, tới ở nhà tao. Mày cũng tới đi, ở một mình trong cái nhà trống cũng vô nghĩa."
Nhậm Xuyên vừa định đồng ý liền dừng lại: "Quên đi, tụi mày chơi sao chơi, tao về nhà chờ."
"Vậy luôn hả." - Thôi Minh Hạo trêu chọc, "Lớn rồi nhỉ."
"Xùy!" - Nhậm Xuyên cả giận, "Đây gọi là có gia đình!"
Khi Nhậm Đông Thăng trở lại vào buổi tối, ông thắc mắc Giang Hoàn đi đâu rồi, Nhậm Xuyên xạo là hắn có việc công ty, gửi Bé Cưng ở lại, chỉ mang một chiếc vali đơn giản rời đi.
Anh ở nhà đợi bảy ngày, không đợi được Giang Hoàn.
Giận như này có dai quá không vậy?
Nhịn một tuần như vậy, mùng tám làm việc trở lại, Nhậm Xuyên thở dài, thu dọn đồ đạc đi đến công ty.
Mạnh Xuân bận rộn đến mức đêm giao thừa còn phải thức đêm tăng ca, quầng mắt thâm đen, râu cũng quên cạo, Nhậm Xuyên không đành lòng nhìn, lật qua lật lại phần việc mới nhất. Anh chủ động đi công tác dài ngày, lần này phải đến một huyện nghèo ở Quý Châu để bàn một dự án với chính phủ, núi cao mà đường lại xa, không phiền Mạnh Xuân nữa.
Sau khi mua xong vé máy bay, cuối cùng Nhậm Xuyên gửi một tin nhắn cho Giang Hoàn, mấy ngày nay anh vẫn không ngừng gửi tin nhắn. Anh kiên nhẫn giải thích rằng mình phải đi công tác, nói cho hắn biết khi nào hết giận thì về nhà, trong tủ lạnh có mì vằn thắn đã gói kỹ.
Nhấp vào Gửi.
Điện thoại được đặt trên bàn của Giang Hoàn vang lên, hắn cầm lên thì thấy là Nhậm Xuyên gửi tin nhắn nói rằng anh sẽ đi công tác ở Quý Châu.
Hắn sau khi rời khỏi nhà thì chạy tới công ty, ăn ở sinh hoạt trong văn phòng, cảm xúc rối rắm chuyển thành áp lực công việc, lý do của hắn cũng rất hay, công ty nước ngoài thì làm gì có Tết?
Giang Hoàn để điện thoại xuống, nhìn lướt qua mail trên máy tính, trong lòng cảm thấy rối bời, vươn tay tắt máy đi.
Đã nhiều ngày như vậy, Nhậm Xuyên nhắn tin cho hắn, Chúc Khải Phong nhắn tin cho hắn, Thôi Minh Hạo cũng gửi tin nhắn, thậm chí Nhậm Đông Thăng còn hỏi tại sao hắn lại bận công việc như vậy.
Đầu đuôi câu chuyện kết hôn thì Giang Hoàn đã biết rõ rồi, thế nhưng trong lòng hắn vẫn có nút thắt, tại sao bảo bối của mình lại có thể kết hôn với người đàn ông khác trước!
Cho dù là một trò đùa, vậy thì hắn cũng trở thành phòng nhì rồi!
Trong trí tưởng tượng của hắn, Nhậm Xuyên hẳn phải giữ một thân trinh tiết, đối mặt với sự la ó của người khác và sự tấn công của Chúc Khải Phong, thủ thân như ngọc, cần phải đẩy mọi người ra và bỏ chạy, đến bước đường cùng sẽ lấy cái chết ra đe dọa, dù sao nếu không chung thủy cả đời thì không được.
Nhưng lý trí của hắn cũng đang phản ánh, nói với bản thân rằng thực tế là thực tế và lý tưởng là lý tưởng, hắn không thể sử dụng quy tắc của riêng mình để đòi hỏi người khác. Nhậm Xuyên đã làm điều đó vì thể diện của bạn bè, cũng không để tất cả mọi người đều mất mặt.
Lý tưởng và thực tế xung đột với nhau, một cuộc chiến không có kết quả.
Hắn không nghĩ thông được, đầu óc rối bời, muốn tránh phát sinh thêm mâu thuẫn, nên cứ né tránh trước, mới không về nhà một tuần.
Chung Niệm cũng trở lại làm việc sớm, không phải vì Giang Hoàn mà là để hỗ trợ Mạnh Xuân, trong tám giờ làm việc thì có bốn giờ ở bên tòa nhà phía tây.
Cậu tới đưa tài liệu cho Giang Hoàn, Giang Hoàn gọi lại: "Chờ chút, tôi hỏi cậu một câu."
Giang Hoàn không biết nên nói như thế nào: "Dục vọng chiếm hữu quá mạnh... thì phải làm sao bây giờ?"
Chung Niệm còn tưởng rằng hắn yêu cầu mình tăng ca, khi Giang Hoàn hỏi điều này, cậu thở phào nhẹ nhõm: "Tình yêu là chiếm giữ, động vật còn đánh dấu lãnh thổ, huống chi là con người."
"Nhưng..." - Giang Hoàn nhíu mày, "Tôi luôn muốn kiểm soát đối phương... chuyện này..."
"Sếp." - Chung Niệm nhìn hắn, "Cái này gọi là thuần hóa, và nó thường nhắm vào động vật trong rạp xiếc."
Tim Giang Hoàn đập thình thịch.
Chung Niệm nhắc nhở hắn: "Con người không thể thuần hóa ánh sáng."
Ánh sáng chưa bao giờ thuộc về ai, nhưng trong một khoảnh khắc yên tĩnh, nó sẽ mang theo hào quang vạn dặm, nhẹ nhàng rơi vào mắt người.
Giang Hoàn bình tĩnh lại một cách kỳ lạ.
Trái tim hắn loạn nhịp, hắn bấm số điện thoại của Nhậm Xuyên, Giang Hoàn lúc này đang rất muốn nghe giọng nói của anh, trong cổ họng còn kẹt một câu xin lỗi chưa kịp nói.
Kỳ lạ là đầu dây bên kia báo bận.
Giang Hoàn cau mày, trong lòng có dự cảm không lành, mở máy tính lên liền thấy tin tức mới nhất hiện lên, một trận động đất cấp bảy xảy ra ở một huyện nào đó với tâm chấn sâu năm mươi ki-lô-mét, đội cứu hộ đã lên đường.
Trái tim Giang Hoàn lập tức ngừng đập.
Nhậm Xuyên ở đó!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.