Tổng Tài Mỗi Ngày Đều Hấp Hối Vì Bệnh
Chương 31: Sếp xuống địa ngục đi!
Tạ Kim Triều
04/09/2021
Lư Nhược Nam ngồi trên ghế, giống như Bao Thanh Thiên thăng đường, vỗ bàn một cái bốp: "Người phương nào! Có gì oan khuất!"
Bốn người đàn ông đứng thành một hàng, hệt như học sinh tiểu học bị phạt đứng.
Giang Hoàn lẩm bẩm nói: "Tôi cảm thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc."
Lư Nhược Nam vỗ bàn một cái bốp: "Không được xầm xì!"
Đầu tiên, cô chỉ ngón tay vào Mạnh Xuân và Nhậm Xuyên: "Hai người cậu, là bạn trai cũ của nhau."
Lại chỉ vào Giang Hoàn và Chung Niệm: "Hai người cậu, cũng là bạn trai cũ của nhau."
Chung Niệm và Mạnh Xuân đều vô cùng hoảng loạn, có điều muốn nói: "Vốn dĩ không phải..."
"Đúng!" - Giang Hoàn và Nhậm Xuyên không hẹn mà cùng bịt miệng bọn họ lại, lớn tiếng thừa nhận: "Đúng, là bạn trai cũ!"
Lư Nhược Nam nheo mắt, chỉ ngón tay về phía Mạnh Xuân và Chung Niệm: "Vậy hai người là..."
Mạnh Xuân và Chung Niệm nắm chặt tay nhau: "Người yêu."
Nhậm Xuyên thốt lên trước: "Không được!"
Giang Hoàn cũng trở nên sốt ruột: "Tôi không đồng ý!"
Lư Nhược Nam cảm thấy kỳ lạ: "Hai người họ đều là bạn trai cũ của các cậu, tại sao lại không được?"
Nhậm Xuyên rối rắm đến đổ mồ hôi trên trán, le lưỡi giải thích: "Ờ thì... Mặc dù đã là bạn trai cũ, nhưng tình cảm vẫn còn, tôi không thể nhìn cậu ta đá tôi xong lại chui vào vòng tay của một tên khốn. "
Giang Hoàn gật đầu đồng ý: "Tương tự."
Lư Nhược Nam trầm ngâm gật đầu, "Ồ-"
Cô nhìn về phía Mạnh Xuân: "Tại sao lại nói cậu ta là tên khốn?"
Giang Hoàn xem câu chuyện do Nhậm Xuyên bịa ra là sự thật: "Cậu ta ký được hợp đồng mười triệu, vô cùng đắc ý, cố tình chạy đến phòng bệnh của Nhậm Xuyên để khoe khoang! Nhậm Xuyên bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, cậu ta không quan tâm, vô cảm đập hợp đồng của mình vào mặt Nhậm Xuyên, còn khoe với Nhậm Xuyên chiếc nhẫn kim cương cậu ta mua cho bạn trai mới của mình!"
Từng chi tiết nhỏ hắn đều nhớ rõ ràng: "Là một chiếc nhẫn kim cương với tám trái tim và tám mũi tên."
Lư Nhược Nam lại nhìn về phía Chung Niệm: "Cậu ta thì sao? Tại sao bị bảo là tên khốn?"
Lần này đến lượt Nhậm Xuyên kể chuyện cũ: "Cậu ta ghét bỏ Giang Hoàn nghèo, ở ngoài tìm bạn trai giàu có, Giang Hoàn cố gắng liều mạng làm việc kiếm tiền, cuối cùng mắc bệnh ung thư gan, nghĩ muốn cho cậu ta một cuộc sống tốt hơn, nhưng cậu ta lại cắm sừng Giang Hoàn! Giang Hoàn bị ung thư gan giai đoạn cuối không thể ăn đồ sống đồ lạnh, còn đặc biệt gói đồ Nhật Bản mang đến để nhục nhã anh ấy!"
Lư Nhược Nam gật đầu, coi như đã hiểu: "Vậy là bọn họ đá hai người, rồi ở bên nhau."
Cô đưa ra kết luận: "Này không thành vấn đề."
Giang Hoàn và Nhậm Xuyên đồng thời rống lên: "Vấn đề lớn đấy!"
Giang Hoàn làm sao có thể dâng trợ lý quý giá của mình vào miệng cọp, gầm gừ: "Dù sao hai người bọn họ cũng không thể ở bên nhau!"
Mạnh Xuân muốn ở bên một tên khốn, Nhậm Xuyên cũng không thể ngồi yên không để ý đến: "Nói chung chính là không được!"
Lư Nhược Nam cảm thấy khó tả, chuyện của bạn trai cũ, Nhậm Xuyên và Giang Hoàn còn muốn quản.
Cô đứng dậy, chắp tay say lưng, đi vòng quanh sân thượng một vòng: "Hai tên khốn ở bên nhau, chính là vì nhân dân trừ hại, hai người các cậu đều là bạn trai cũ, quản nhiều như vậy làm gì?"
Cô phất tay với Mạnh Xuân và Chung Niệm: "Hai người đi đi."
Thực sự Mạnh Xuân và Chung Niệm như trút được gánh nặng, vội vàng chạy đi, sếp ra mặt như vậy, chỉ có thể nói rằng vì sống tốt nên mới tránh được một kiếp.
"Cứ đi như thế?" - Giang Hoàn trừng mắt, "Cô xử kiểu gì vậy?"
"Hai người bọn họ ở bên nhau là vừa khớp." - Lư Nhược Nam nhìn bọn họ từ trên xuống dưới, "Tôi nghĩ hai người cũng có thể quen nhau đó."
Nhậm Xuyên nhìn Mạnh Xuân đem Chung Niệm đi, bồn chồn không yên, muốn đuổi theo, nhưng bị Lư Nhược Nam ngăn lại: "Này, cậu theo làm gì?"
Nhậm Xuyên muốn nói, lời còn đang kẹt ở trong cổ họng: "Đương nhiên là..."
Còn chưa kịp nói xong, Lư Nhược Nam khiếp sợ nhìn anh: "Cậu muốn tro tàn lại cháy sao? Làm người thứ ba?"
Giang Hoàn vừa nghe xong, tên khốn kia đã làm tổn thương Nhậm Xuyên như vậy, anh còn muốn đuổi theo, lập tức ôm Nhậm Xuyên vào lòng, "Cậu dám đi! Đi liền đánh gãy chân cậu!"
Nhậm Xuyên thực sự có nỗi khổ không nói được: "Tôi nghĩ..."
"Nghĩ gì mà nghĩ!" - Giang Hoàn càng dùng sức ôm chặt Nhậm Xuyên, "Không sao đâu, muốn khóc thì khóc đi, anh trai cho cậu mượn vai."
Sao lại thành anh trai rồi, Nhậm Xuyên muốn nói: "Không phải..."
"Cái gì không phải của cậu cuối cùng cũng không phải của cậu!" - Giang Hoàn lớn tiếng nhấn mạnh, "Ái tình cái gì, cứ để cuốn theo chiều gió đi!"
Nhậm Xuyên không còn gì để nói: "Anh..."
Giang Hoàn mạnh mẽ dỗ dành: "Đừng coi thường chính mình, là đàn ông thì phải đầu đội trời chân đạp đất!"
Nhậm Xuyên hít sâu một hơi, rốt cuộc đẩy Giang Hoàn ra: "Anh mạnh bạo quá! Tôi sắp ngạt thở rồi!"
Mạnh Xuân và Chung Niệm sóng vai đi trên đường, không lái xe, nắng mùa thu phủ lên trên người, ấm áp nhưng lại mang theo chút lạnh. Chung Niệm để áo khoác âu phục lại nhà hàng, lúc này trên người chỉ có một chiếc áo sơ mi mỏng, gió lạnh thổi qua, có chút lạnh run người, Mạnh Xuân đưa mắt nhìn cậu, cởi áo khoác của mình ra, đưa tới.
Chung Niệm nhận lấy, bên trong lớp lót vẫn còn mang theo hơi ấm của Mạnh Xuân.
Không ai nói gì.
Bọn họ cứ như vậy đi một vòng trong trung tâm thành phố, hai anh chàng đẹp trai đứng cạnh nhau thu hút rất nhiều ánh mắt tò mò, nhưng chỉ cần nhìn chất liệu bộ âu phục kia, ai cũng không dám tùy ý tiếp cận.
Cả hai người đều chưa nghĩ ra cách làm sao để thú nhận.
Cuối cùng, Mạnh Xuân thu hết can đảm, y nắm lấy tay Chung Niệm: "Đầu tiên, nghe anh nói..."
Lúc này Chung Niệm cũng nhìn lên: "Đầu tiên, nghe em nói..."
Chuông điện thoại đồng thời vang lên, con vẹt mồm như cái loa, rống lên: "Ông chủ hỏa táng rồi! Ông chủ hỏa táng rồi! Ông chủ hỏa táng rồi!"
Hai người họ nhìn nhau: "..."
"Mẹ nó." - Mạnh Xuân lần đầu tiên cúp máy Nhậm Xuyên.
Chung Niệm cười cười, cũng cúp điện thoại của Giang Hoàn.
Dáng người cao lớn của Mạnh Xuân tạo ra một bóng râm, y từ trên cao nhìn xuống Chung Niệm, nâng cằm lên, hỏi cậu: "Em vừa muốn nói cái gì?"
Có điều phải nói, nhưng cũng không có gì để nói.
Chung Niệm nghĩ thầm, mẹ nó, tôi chính là yêu anh ấy, cho dù anh ấy có phải là một tên khốn hay không.
Cậu nở nụ cười tươi, nắm tay Mạnh Xuân: "Anh có thể mời em uống cốc trà sữa đầu tiên trong mùa thu được không?"
Mạnh Xuân nhìn Chung Niệm, trong đôi mắt kia chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng của chính mình, em nhìn anh, anh nhìn em, một khắc nói ra thiên ngôn vạn ngữ.
Mẹ nó, Mạnh Xuân nghĩ trong lòng, sếp với bạn trai cũ gì xuống địa ngục hết đi, ông đây muốn có người này.
"Đi." - Mạnh Xuân nắm tay cậu, giống như học sinh trung học lần đầu tiên hẹn hò với bạn gái, "Đi mua trà sữa."
Tiếng chuông điện thoại liên tục vang lên, cả hai đều vờ như không nghe thấy, nắm tay nhau bước lên nơi lá rụng vàng óng, rồi bỏ trốn vào buổi hoàng hôn trên phố cuối thu này.
Bốn người đàn ông đứng thành một hàng, hệt như học sinh tiểu học bị phạt đứng.
Giang Hoàn lẩm bẩm nói: "Tôi cảm thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc."
Lư Nhược Nam vỗ bàn một cái bốp: "Không được xầm xì!"
Đầu tiên, cô chỉ ngón tay vào Mạnh Xuân và Nhậm Xuyên: "Hai người cậu, là bạn trai cũ của nhau."
Lại chỉ vào Giang Hoàn và Chung Niệm: "Hai người cậu, cũng là bạn trai cũ của nhau."
Chung Niệm và Mạnh Xuân đều vô cùng hoảng loạn, có điều muốn nói: "Vốn dĩ không phải..."
"Đúng!" - Giang Hoàn và Nhậm Xuyên không hẹn mà cùng bịt miệng bọn họ lại, lớn tiếng thừa nhận: "Đúng, là bạn trai cũ!"
Lư Nhược Nam nheo mắt, chỉ ngón tay về phía Mạnh Xuân và Chung Niệm: "Vậy hai người là..."
Mạnh Xuân và Chung Niệm nắm chặt tay nhau: "Người yêu."
Nhậm Xuyên thốt lên trước: "Không được!"
Giang Hoàn cũng trở nên sốt ruột: "Tôi không đồng ý!"
Lư Nhược Nam cảm thấy kỳ lạ: "Hai người họ đều là bạn trai cũ của các cậu, tại sao lại không được?"
Nhậm Xuyên rối rắm đến đổ mồ hôi trên trán, le lưỡi giải thích: "Ờ thì... Mặc dù đã là bạn trai cũ, nhưng tình cảm vẫn còn, tôi không thể nhìn cậu ta đá tôi xong lại chui vào vòng tay của một tên khốn. "
Giang Hoàn gật đầu đồng ý: "Tương tự."
Lư Nhược Nam trầm ngâm gật đầu, "Ồ-"
Cô nhìn về phía Mạnh Xuân: "Tại sao lại nói cậu ta là tên khốn?"
Giang Hoàn xem câu chuyện do Nhậm Xuyên bịa ra là sự thật: "Cậu ta ký được hợp đồng mười triệu, vô cùng đắc ý, cố tình chạy đến phòng bệnh của Nhậm Xuyên để khoe khoang! Nhậm Xuyên bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, cậu ta không quan tâm, vô cảm đập hợp đồng của mình vào mặt Nhậm Xuyên, còn khoe với Nhậm Xuyên chiếc nhẫn kim cương cậu ta mua cho bạn trai mới của mình!"
Từng chi tiết nhỏ hắn đều nhớ rõ ràng: "Là một chiếc nhẫn kim cương với tám trái tim và tám mũi tên."
Lư Nhược Nam lại nhìn về phía Chung Niệm: "Cậu ta thì sao? Tại sao bị bảo là tên khốn?"
Lần này đến lượt Nhậm Xuyên kể chuyện cũ: "Cậu ta ghét bỏ Giang Hoàn nghèo, ở ngoài tìm bạn trai giàu có, Giang Hoàn cố gắng liều mạng làm việc kiếm tiền, cuối cùng mắc bệnh ung thư gan, nghĩ muốn cho cậu ta một cuộc sống tốt hơn, nhưng cậu ta lại cắm sừng Giang Hoàn! Giang Hoàn bị ung thư gan giai đoạn cuối không thể ăn đồ sống đồ lạnh, còn đặc biệt gói đồ Nhật Bản mang đến để nhục nhã anh ấy!"
Lư Nhược Nam gật đầu, coi như đã hiểu: "Vậy là bọn họ đá hai người, rồi ở bên nhau."
Cô đưa ra kết luận: "Này không thành vấn đề."
Giang Hoàn và Nhậm Xuyên đồng thời rống lên: "Vấn đề lớn đấy!"
Giang Hoàn làm sao có thể dâng trợ lý quý giá của mình vào miệng cọp, gầm gừ: "Dù sao hai người bọn họ cũng không thể ở bên nhau!"
Mạnh Xuân muốn ở bên một tên khốn, Nhậm Xuyên cũng không thể ngồi yên không để ý đến: "Nói chung chính là không được!"
Lư Nhược Nam cảm thấy khó tả, chuyện của bạn trai cũ, Nhậm Xuyên và Giang Hoàn còn muốn quản.
Cô đứng dậy, chắp tay say lưng, đi vòng quanh sân thượng một vòng: "Hai tên khốn ở bên nhau, chính là vì nhân dân trừ hại, hai người các cậu đều là bạn trai cũ, quản nhiều như vậy làm gì?"
Cô phất tay với Mạnh Xuân và Chung Niệm: "Hai người đi đi."
Thực sự Mạnh Xuân và Chung Niệm như trút được gánh nặng, vội vàng chạy đi, sếp ra mặt như vậy, chỉ có thể nói rằng vì sống tốt nên mới tránh được một kiếp.
"Cứ đi như thế?" - Giang Hoàn trừng mắt, "Cô xử kiểu gì vậy?"
"Hai người bọn họ ở bên nhau là vừa khớp." - Lư Nhược Nam nhìn bọn họ từ trên xuống dưới, "Tôi nghĩ hai người cũng có thể quen nhau đó."
Nhậm Xuyên nhìn Mạnh Xuân đem Chung Niệm đi, bồn chồn không yên, muốn đuổi theo, nhưng bị Lư Nhược Nam ngăn lại: "Này, cậu theo làm gì?"
Nhậm Xuyên muốn nói, lời còn đang kẹt ở trong cổ họng: "Đương nhiên là..."
Còn chưa kịp nói xong, Lư Nhược Nam khiếp sợ nhìn anh: "Cậu muốn tro tàn lại cháy sao? Làm người thứ ba?"
Giang Hoàn vừa nghe xong, tên khốn kia đã làm tổn thương Nhậm Xuyên như vậy, anh còn muốn đuổi theo, lập tức ôm Nhậm Xuyên vào lòng, "Cậu dám đi! Đi liền đánh gãy chân cậu!"
Nhậm Xuyên thực sự có nỗi khổ không nói được: "Tôi nghĩ..."
"Nghĩ gì mà nghĩ!" - Giang Hoàn càng dùng sức ôm chặt Nhậm Xuyên, "Không sao đâu, muốn khóc thì khóc đi, anh trai cho cậu mượn vai."
Sao lại thành anh trai rồi, Nhậm Xuyên muốn nói: "Không phải..."
"Cái gì không phải của cậu cuối cùng cũng không phải của cậu!" - Giang Hoàn lớn tiếng nhấn mạnh, "Ái tình cái gì, cứ để cuốn theo chiều gió đi!"
Nhậm Xuyên không còn gì để nói: "Anh..."
Giang Hoàn mạnh mẽ dỗ dành: "Đừng coi thường chính mình, là đàn ông thì phải đầu đội trời chân đạp đất!"
Nhậm Xuyên hít sâu một hơi, rốt cuộc đẩy Giang Hoàn ra: "Anh mạnh bạo quá! Tôi sắp ngạt thở rồi!"
Mạnh Xuân và Chung Niệm sóng vai đi trên đường, không lái xe, nắng mùa thu phủ lên trên người, ấm áp nhưng lại mang theo chút lạnh. Chung Niệm để áo khoác âu phục lại nhà hàng, lúc này trên người chỉ có một chiếc áo sơ mi mỏng, gió lạnh thổi qua, có chút lạnh run người, Mạnh Xuân đưa mắt nhìn cậu, cởi áo khoác của mình ra, đưa tới.
Chung Niệm nhận lấy, bên trong lớp lót vẫn còn mang theo hơi ấm của Mạnh Xuân.
Không ai nói gì.
Bọn họ cứ như vậy đi một vòng trong trung tâm thành phố, hai anh chàng đẹp trai đứng cạnh nhau thu hút rất nhiều ánh mắt tò mò, nhưng chỉ cần nhìn chất liệu bộ âu phục kia, ai cũng không dám tùy ý tiếp cận.
Cả hai người đều chưa nghĩ ra cách làm sao để thú nhận.
Cuối cùng, Mạnh Xuân thu hết can đảm, y nắm lấy tay Chung Niệm: "Đầu tiên, nghe anh nói..."
Lúc này Chung Niệm cũng nhìn lên: "Đầu tiên, nghe em nói..."
Chuông điện thoại đồng thời vang lên, con vẹt mồm như cái loa, rống lên: "Ông chủ hỏa táng rồi! Ông chủ hỏa táng rồi! Ông chủ hỏa táng rồi!"
Hai người họ nhìn nhau: "..."
"Mẹ nó." - Mạnh Xuân lần đầu tiên cúp máy Nhậm Xuyên.
Chung Niệm cười cười, cũng cúp điện thoại của Giang Hoàn.
Dáng người cao lớn của Mạnh Xuân tạo ra một bóng râm, y từ trên cao nhìn xuống Chung Niệm, nâng cằm lên, hỏi cậu: "Em vừa muốn nói cái gì?"
Có điều phải nói, nhưng cũng không có gì để nói.
Chung Niệm nghĩ thầm, mẹ nó, tôi chính là yêu anh ấy, cho dù anh ấy có phải là một tên khốn hay không.
Cậu nở nụ cười tươi, nắm tay Mạnh Xuân: "Anh có thể mời em uống cốc trà sữa đầu tiên trong mùa thu được không?"
Mạnh Xuân nhìn Chung Niệm, trong đôi mắt kia chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng của chính mình, em nhìn anh, anh nhìn em, một khắc nói ra thiên ngôn vạn ngữ.
Mẹ nó, Mạnh Xuân nghĩ trong lòng, sếp với bạn trai cũ gì xuống địa ngục hết đi, ông đây muốn có người này.
"Đi." - Mạnh Xuân nắm tay cậu, giống như học sinh trung học lần đầu tiên hẹn hò với bạn gái, "Đi mua trà sữa."
Tiếng chuông điện thoại liên tục vang lên, cả hai đều vờ như không nghe thấy, nắm tay nhau bước lên nơi lá rụng vàng óng, rồi bỏ trốn vào buổi hoàng hôn trên phố cuối thu này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.