Chương 12
Tiểu Đồng
09/07/2022
Chương 12:
Nếu như không phải nể mặt bà ta nuôi dưỡng cô nhiều năm thì Diệp Ánh Du đã cúp điện thoại từ lâu.
Cô nén lửa giận trong lòng lại, hít sâu một hơi nói: “Dì Mai, tôi…”
“Được rồi, mày không cần phải nói gì cả, lập tức cút về đây ngay cho tao!”
Cô còn muốn nói cái gì đó nhưng đầu dây bên kia đã cúp điện thoại rồi, chỉ còn âm báo của hệ thống.
Cô chưa từng cãi lời của dì Mai, vì vậy cô đành phải đứng dậy, đi về phía bể bơi một lần nữa.
Khi cô đến bể bơi, Nam Cung Hàn không còn bơi lặn nữa, mà đang năm trên ghế phơi nắng, làn da màu đông của anh hiện ra vẻ mê người dưới ánh mặt trời.
Trên mặt Diệp Ánh Du xuất hiện hai rạng mây hồng, nhưng cô đi về phía anh.
Cảm thấy có một bóng đen đang chắn ngang mình, lông mày Nam Cung Hàn hơi nhíu lại, nghe thấy một giọng nữ phát ra trên đỉnh đầu.
“Cái đó… Tôi phải trở về.”
Hóa ra là cô, Nam Cung Hàn mím môi, ừ nhẹ một tiếng: “Tôi cho người đưa cô về.”
Nói xong thì anh ngồi dậy, cầm chiếc điện thoại ở bên cạnh lên gọi điện thoại.
Diệp Ánh Du đứng im tại chỗ không động đậy, hai bàn tay rũ ở bên hông siết chặt lại, cô không biết nên nói với anh như thế nào, nhìn anh lạnh lùng như vậy, sẽ đồng ý yêu cầu của cô sao?
Thất cô đứng im bất động, Nam Cung Hàn cau mày: “Sao vậy?”
“Tôi… Tôi…” Diệp Ánh Du cắn môi, không biết nên nói tiếp như thế nào.
Nam Cung Hàn dừng lại, dường như đã hiểu ra, anh híp mắt lại nói: “Nói đi, muốn bao nhiêu tiền?”
Nghe vậy, Diệp Ánh Du sừng sờ, điều kiện cô đã nghĩ kỹ rồi, nhà họ Diệp muốn vực vậy thì đơn giản là cần tiền, nhưng cụ thể là bao nhiêu thì cô không rõ.
Nghĩ tới đây, cô mím môi nói: “Tôi chưa nghĩ ra.” Tải app truyện-hola đọc miễn phí giúp nhóm nhé!
“Cô bé ngoan, vậy cô nghĩ kỹ đi, nghĩ xong thì tới tìm tôi.”
Nói xong, Nam Cung Hàn lại nhảy vào trong bể bơi, làm nước bắn tung tóe.
Sau khi Diệp Ánh Du đi xong, Nam Cung Hàn bất giác cau mày, có rất nhiều người phụ nữ muốn bò lên giường anh, mặc dù anh có rất nhiều phụ nữ nhưng không phải người phụ nữ nào cũng có tư cách bò lên giường của anh.
Tuy nhiên, khi anh nhìn thấy cô dùng ánh mắt bướng bỉnh và giọng điệu không chịu thua để nói rằng mình vẫn còn trinh, vậy mà anh đã thực sự nghĩ đến việc giữ cô ở bên mình.
Sau khi nhận được lời hứa của anh, Diệp Ánh Du trực tiếp đi về nhà.
Vừa mới bước chân vào nhà, Diệp Ánh Du còn chưa kịp phản ứng thì dì Mai đột nhiên xông ra tát vào mặt cô một phát.
Diệp Ánh Du bất ngỡ, ngã bệt xuống đất, trên mắt đau rát, khóe miệng chảy ra một tia máu.
“Mày giỏi lắm, cái con sói mắt trắng này, nhà họ Diệp coi như nhiều năm nuôi không mày rồi!” Dì vẫn chưa nguôi giận nhìn Diệp Ánh Du đang ngã trên mặt đất, định xông lên tiếp tục ra tay.
Màng nhĩ của Diệp Ánh Du ù đi, thấy bà ta định giơ tay nên đánh nữa, trước khi bà ta đánh xuống, cô giơ tay nắm chặt lấy cổ tay của bà ta.
“Mày còn dám đánh lại?” Dì Mai càng tức giận: “Cái con nhóc chết tiệt nhà mày, mày có biết buổi tối nay là cơ hội tốt thế nào không, thế mà mày lại không biết trân quý, nhà họ Diệp chúng tao nuôi mày nhiều năm như thế là vì cái gì?”
“Bà muốn gả tôi cho cái ông già Hoàng kia, đơn giản là vì muốn ông ta bỏ tiền cứu tế nhà họ Diệp, đúng không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.