Chương 180
Tiểu Đồng
27/09/2022
Chương 180:
Cho cô một cơ hội, lúc đó cô đi cùng tôi.
Diệp Ánh Du ngừng thở, còn chưa nghĩ đến việc đáp lại thế nào, anh đã kêu to lên: “Thím Vân.”
Thím Vân vốn đang đứng cách đó không xa, nghe vậy đi tới mỉm cười hỏi: “Cậu chủ?”
“Thím chuẩn bị lễ phục cho cô ấy, đừng để cô ta làm tôi mất mặt.” Nam Cung Hàn ý thức được vừa rồi mình không đúng, lúc này giọng nói trở nên lạnh lùng.
“Dạ vâng, vẫn dựa theo tiêu chuẩn lần trước sao?” Thím Vân hỏi thăm. Lần trước, lễ phục Diệp Ánh Du mặc trên người cũng bởi vì thời gian gấp rút nên không được may riêng, nhưng đồ đưa tới đều là của nhà thiết kế nổi tiếng.
Quan trọng nhất là, số đo của lễ phục kia lớn hơn hai số.
Nam Cung Hàn liếc qua Diệp Ánh Du như có điều gì đang suy nghĩ: “Ôm sát người.”
“Được, tôi sẽ nói rõ với nhà thiết kế.”
“Được.” Nam Cung Hàn nhìn Diệp Ánh Du với ánh mắt cảnh cáo, sau đó anh đi lên lầu.
Sau khi Diệp Ánh Du chạy hai đầu biệt thự và công ty, trong lúc đó còn về thăm trại trẻ mồ côi hai lần, ngày đấu thầu càng lúc càng gần.
Kế hoạch đầu tư mới nhất không có qua tay cô, nhưng có thể chắc chắn trại trẻ mồ côi sẽ không được giữ lại. Giám đốc trại trẻ mồ côi cũng không nhận được tin tức tốt. Diệp Ánh Du gấp đến mức khóe miệng cũng sắp nổi bong bóng.
Cách ngày đấu thầu khoảng bốn ngày, đột nhiên cô nhận được điện thoại của Diệp Châu Tuấn, nói là hẹn cô gặp mặt có việc cần.
Cô nhờ Trần Minh Toàn mang cơm trưa cho Nam Cung Hàn, còn chính Diệp Ánh Du thì đi quán cà phê đối diện công ty.
“Anh Tuấn.” Sau khi cô chào hỏi thì tùy ý chọn cà phê Blue Mountain. Lúc nhân viên cửa hàng pha cà phê, hai người không ai nói chuyện cả.
“Anh… Tới tìm tôi có chuyện gì không?” Sau khi Diệp Ánh Du uống hết nửa ly cà phê thì hỏi.
Diệp Châu Tuấn nhìn chằm chăm vào cô, trong ánh mắt lóe lên vẻ thăm dò: “Cô được vợ chồng Diệp Thiên Thành nhận nuôi, xuất thân từ trại trẻ mồ côi Nắng Mai?”
Diệp Ánh Du khẽ cau mày, im lặng một hồi mới gật đầu nói: “Đúng thế, không sai.’ Cô không rõ vì sao đột nhiên Diệp Châu Tuấn lại nhắc đến những chuyện này. Mình là cô nhị, lại là đứa con được nhận nuôi thì cũng không liên quan đến anh ta?
Diệp Châu Tuấn nhìn thấy sự mệt mỏi giữa đôi lông mày của cô, thân thể nghiêng về phía trước, ân cần hỏi: “Trong khoảng thời gian này cô đã gặp chuyện khó khăn gì sao?”
Diệp Ánh Du chống cằm, khẽ lắc đầu: “Cũng không gọi là khó, chỉ hơi phiền phức. Anh Tuấn, chúng ta vân nên nói về chuyện anh cần tìm tôi đi.’ Diệp Châu Tuấn cũng rất cố chấp mà nói: ‘Chuyện tôi muốn nói không vội, giải quyết trong chốc lát cũng không xong.”
“Được rồi.” Diệp Ánh Du quấy cà phê vài lần, cân nhắc mở miệng nói: “Trước kia tôi từng ở trại trẻ mồ côi, bây giờ thấy nó đối mặt với nguy cơ bị phá hủy, chúng tôi vẫn chưa tìm được cách giải quyết.”
Đôi mày đen cương nghị của Diệp Châu Tuấn nhíu lại, trâm giọng nói: “Nói rõ một chút.”
Diệp Ánh Du thở dài, xoa mi tâm mấy lần: ‘Không có gì, ngay cả tôi cũng không chịu được mà nói với anh mấy câu. Đừng lo lắng, giám đốc trại trẻ mồ côi đang nghĩ cách, chuyện do người ta làm, chúng ta, chúng ta…’ Bỗng nhiên cô không nói được nữa, nói thế chỉ là an ủi người ta mà thôi.
Trên thực tế bọn họ còn chưa nghĩ ra cách gì khả thi.
Cho cô một cơ hội, lúc đó cô đi cùng tôi.
Diệp Ánh Du ngừng thở, còn chưa nghĩ đến việc đáp lại thế nào, anh đã kêu to lên: “Thím Vân.”
Thím Vân vốn đang đứng cách đó không xa, nghe vậy đi tới mỉm cười hỏi: “Cậu chủ?”
“Thím chuẩn bị lễ phục cho cô ấy, đừng để cô ta làm tôi mất mặt.” Nam Cung Hàn ý thức được vừa rồi mình không đúng, lúc này giọng nói trở nên lạnh lùng.
“Dạ vâng, vẫn dựa theo tiêu chuẩn lần trước sao?” Thím Vân hỏi thăm. Lần trước, lễ phục Diệp Ánh Du mặc trên người cũng bởi vì thời gian gấp rút nên không được may riêng, nhưng đồ đưa tới đều là của nhà thiết kế nổi tiếng.
Quan trọng nhất là, số đo của lễ phục kia lớn hơn hai số.
Nam Cung Hàn liếc qua Diệp Ánh Du như có điều gì đang suy nghĩ: “Ôm sát người.”
“Được, tôi sẽ nói rõ với nhà thiết kế.”
“Được.” Nam Cung Hàn nhìn Diệp Ánh Du với ánh mắt cảnh cáo, sau đó anh đi lên lầu.
Sau khi Diệp Ánh Du chạy hai đầu biệt thự và công ty, trong lúc đó còn về thăm trại trẻ mồ côi hai lần, ngày đấu thầu càng lúc càng gần.
Kế hoạch đầu tư mới nhất không có qua tay cô, nhưng có thể chắc chắn trại trẻ mồ côi sẽ không được giữ lại. Giám đốc trại trẻ mồ côi cũng không nhận được tin tức tốt. Diệp Ánh Du gấp đến mức khóe miệng cũng sắp nổi bong bóng.
Cách ngày đấu thầu khoảng bốn ngày, đột nhiên cô nhận được điện thoại của Diệp Châu Tuấn, nói là hẹn cô gặp mặt có việc cần.
Cô nhờ Trần Minh Toàn mang cơm trưa cho Nam Cung Hàn, còn chính Diệp Ánh Du thì đi quán cà phê đối diện công ty.
“Anh Tuấn.” Sau khi cô chào hỏi thì tùy ý chọn cà phê Blue Mountain. Lúc nhân viên cửa hàng pha cà phê, hai người không ai nói chuyện cả.
“Anh… Tới tìm tôi có chuyện gì không?” Sau khi Diệp Ánh Du uống hết nửa ly cà phê thì hỏi.
Diệp Châu Tuấn nhìn chằm chăm vào cô, trong ánh mắt lóe lên vẻ thăm dò: “Cô được vợ chồng Diệp Thiên Thành nhận nuôi, xuất thân từ trại trẻ mồ côi Nắng Mai?”
Diệp Ánh Du khẽ cau mày, im lặng một hồi mới gật đầu nói: “Đúng thế, không sai.’ Cô không rõ vì sao đột nhiên Diệp Châu Tuấn lại nhắc đến những chuyện này. Mình là cô nhị, lại là đứa con được nhận nuôi thì cũng không liên quan đến anh ta?
Diệp Châu Tuấn nhìn thấy sự mệt mỏi giữa đôi lông mày của cô, thân thể nghiêng về phía trước, ân cần hỏi: “Trong khoảng thời gian này cô đã gặp chuyện khó khăn gì sao?”
Diệp Ánh Du chống cằm, khẽ lắc đầu: “Cũng không gọi là khó, chỉ hơi phiền phức. Anh Tuấn, chúng ta vân nên nói về chuyện anh cần tìm tôi đi.’ Diệp Châu Tuấn cũng rất cố chấp mà nói: ‘Chuyện tôi muốn nói không vội, giải quyết trong chốc lát cũng không xong.”
“Được rồi.” Diệp Ánh Du quấy cà phê vài lần, cân nhắc mở miệng nói: “Trước kia tôi từng ở trại trẻ mồ côi, bây giờ thấy nó đối mặt với nguy cơ bị phá hủy, chúng tôi vẫn chưa tìm được cách giải quyết.”
Đôi mày đen cương nghị của Diệp Châu Tuấn nhíu lại, trâm giọng nói: “Nói rõ một chút.”
Diệp Ánh Du thở dài, xoa mi tâm mấy lần: ‘Không có gì, ngay cả tôi cũng không chịu được mà nói với anh mấy câu. Đừng lo lắng, giám đốc trại trẻ mồ côi đang nghĩ cách, chuyện do người ta làm, chúng ta, chúng ta…’ Bỗng nhiên cô không nói được nữa, nói thế chỉ là an ủi người ta mà thôi.
Trên thực tế bọn họ còn chưa nghĩ ra cách gì khả thi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.