Chương 196
Tiểu Đồng
03/10/2022
Chương 196:
Diệp Ánh Du ngạc nhiên vô cùng, buột miệng nói ra: “Nhà trường vấn cho tớ quay trở lại lớp à?” Cô tưởng rằng đã xảy ra những chuyện đó, bản thân cô cũng đã lâu như vậy không hề đến lớp, giáo viên hướng dân cũng không hối thúc cô. Nhà trường đã không còn thèm quan tâm đến cô nữa rồi chứ.
Nhiều nhất là đợi đến khi cô tốt nghiệp, rồi đưa cho cô một tấm bằng tốt nghiệp là xong. Đây là khả năng lớn nhất có thể xảy ra.
“Nếu có thể, tất nhiên tớ vẫn muốn tiếp tục đến lớp chứ” Diệp Ánh Du nói rõ từng chữ, kiên quyết vô cùng.
Có thể đến tham gia lớp học bình thường, cũng có nghĩa là mọi rắc rối của cô, đã được giải quyết hết thảy!
“Được chứ, Nam Cung Hàn cũng đã ra mặt, anh ấy không chỉ bảo lưu tư cách học sinh cho cậu, mà viện trưởng còn nói răng cậu có thể quay lại lớp bất cứ lúc nào.” Giọng Hà Tuyết Hân trở nên nhẹ hơn, có ý dân dắt: “Học kỳ sau hãy đến lớp nhé? Bây giờ đang là kỳ thi kết thúc học kỳ rồi: “
Nam Cung Hàn đã giúp cô ư? Điều này khiến Diệp Ánh Du vô cùng kinh ngạc, giống như một viên đá bị ném xuống hồ nước, gây nên lớp lớp những bọt sóng.
Tuy nhiên, cô càng quan tâm đến việc…
“Đã là kỳ thi cuối kỳ rồi.” Diệp Ánh Du nhắm đôi mắt lại, cô không có cơ hội và cũng không có thời gian để đi thi: “Nếu có thể, tớ sẽ tham gia kỳ thi bổ sung vậy. Trường học chỉ cho phép lên năm ba, bắt buộc phải học lại, vậy phải học lại một năm năm hai vậy.”
“Hả?” Hà Tuyết Hân nghe được nửa câu nói của cô, vừa mới thở phào nhẹ nhõm, thì lại nghe được nửa câu sau thì đầy rắc rối của cô, liền nhanh chóng an ủi: “Nam Cung Hàn là loại người có tiền, không phải thay phụ nữ cũng giống như thay quần áo sao? Chắc là cậu sẽ nhanh chóng có thể thoát khỏi bàn tay anh ta thôi, chỉ cần nhớ đến lúc đó đừng làm tổn thương chính bản thân mình là được.”
Cánh môi của Diệp Ánh Du nhếch lên, bây giờ cô chỉ hy vọng khi thành công rời khỏi Nam Cung Hàn, trại trẻ mồ côi và nhà họ Diệp cũng đều sẽ không có chuyện gì xảy ra, chỉ cần duy trì tình trạng như trước đây là ổn rồi.
Lần đầu tiên, trong lòng cô dày đặc sự hối hận. Nếu ban đầu cô không tìm đến Nam Cung Hàn, mà ngoan ngoãn làm theo ý muốn của dì Mai, gả cho tổng giám đốc Việt gì đó. Cho dù cô không cảm thấy được một tia hạnh phúc nhỏ nhoi nào cả, nhưng chắc chắn sẽ không giống như bây giờ, cuộc sống bị làm cho rối tung hết cả lên.
Thu lại những tâm trạng đang không ngừng tràn lan ra ngoài lại, cô nhíu lông mày trầm ngâm một lúc rồi nói: “Tuyết Hân, việc gấp mà cậu cần tìm tớ để nói là chuyện gì vậy?”
“Thì không phải là chuyện cậu có chấp nhận tiếp tục đi học nữa không đấy?” Hà Tuyết Hân tim nhảy cẵng lên, vừa cười ha ha vừa nói: “Nếu cậu đã quyết định rồi, vậy tớ sẽ không nói gì thêm nữa. Lát nữa còn có tiết học, tớ ngắt máy trước nhé.”
“Chờ đã!” Diệp Ánh Du vội nói: “Tuyết Hân, đừng có nói dối tớ.”
Hà Tuyết Hân vò đầu bứt tai đau khổ, cô ấy biết chắc Diệp Ánh Du không phải là người dễ lừa như vậy đâu, đã sớm biết rằng mình không nên gọi cuộc điện thoại này rồi. Tuy nhiên, nếu cô ấy không kịp thời nói, đợi đến sau này Diệp Ánh Du biết, cứ dây dưa như thế tin tức sẽ bị chậm trễ, vậy thì…
“Tớ sẽ từ từ nói cho cậu biết, cậu đừng tức giận, ngàn vạn lần phải bình tĩnh tâm tình lại, sự việc còn chưa biết có phải là thật hay không nữa.”
Trong lòng của Diệp Ánh Du chợt hồi hộp, hít sâu một hơi, rồi trấn tĩnh lại nói: “Được rồi, cậu nói đi, tớ nghe đây.”
Hà Tuyết Hân chậm rãi nói: “Đó là chuyện về trại trẻ mồ côi Nắng Mai, nơi đó có vẻ như sắp bị phá bỏ và dời đi chỗ khác rồi.” Khi cô ấy ngắn gọn sức tích nói ra tin tức này xong, thì đã ngay lập tức thay đổi chủ để câu chuyện, nhanh chóng nói: “Tất nhiên, tin tức này thực sự vấn chưa chắc chăn, chỉ là một tin đồn mà thôi, cậu đừng tự giận bản thân nhai”
Diệp Ánh Du ngạc nhiên vô cùng, buột miệng nói ra: “Nhà trường vấn cho tớ quay trở lại lớp à?” Cô tưởng rằng đã xảy ra những chuyện đó, bản thân cô cũng đã lâu như vậy không hề đến lớp, giáo viên hướng dân cũng không hối thúc cô. Nhà trường đã không còn thèm quan tâm đến cô nữa rồi chứ.
Nhiều nhất là đợi đến khi cô tốt nghiệp, rồi đưa cho cô một tấm bằng tốt nghiệp là xong. Đây là khả năng lớn nhất có thể xảy ra.
“Nếu có thể, tất nhiên tớ vẫn muốn tiếp tục đến lớp chứ” Diệp Ánh Du nói rõ từng chữ, kiên quyết vô cùng.
Có thể đến tham gia lớp học bình thường, cũng có nghĩa là mọi rắc rối của cô, đã được giải quyết hết thảy!
“Được chứ, Nam Cung Hàn cũng đã ra mặt, anh ấy không chỉ bảo lưu tư cách học sinh cho cậu, mà viện trưởng còn nói răng cậu có thể quay lại lớp bất cứ lúc nào.” Giọng Hà Tuyết Hân trở nên nhẹ hơn, có ý dân dắt: “Học kỳ sau hãy đến lớp nhé? Bây giờ đang là kỳ thi kết thúc học kỳ rồi: “
Nam Cung Hàn đã giúp cô ư? Điều này khiến Diệp Ánh Du vô cùng kinh ngạc, giống như một viên đá bị ném xuống hồ nước, gây nên lớp lớp những bọt sóng.
Tuy nhiên, cô càng quan tâm đến việc…
“Đã là kỳ thi cuối kỳ rồi.” Diệp Ánh Du nhắm đôi mắt lại, cô không có cơ hội và cũng không có thời gian để đi thi: “Nếu có thể, tớ sẽ tham gia kỳ thi bổ sung vậy. Trường học chỉ cho phép lên năm ba, bắt buộc phải học lại, vậy phải học lại một năm năm hai vậy.”
“Hả?” Hà Tuyết Hân nghe được nửa câu nói của cô, vừa mới thở phào nhẹ nhõm, thì lại nghe được nửa câu sau thì đầy rắc rối của cô, liền nhanh chóng an ủi: “Nam Cung Hàn là loại người có tiền, không phải thay phụ nữ cũng giống như thay quần áo sao? Chắc là cậu sẽ nhanh chóng có thể thoát khỏi bàn tay anh ta thôi, chỉ cần nhớ đến lúc đó đừng làm tổn thương chính bản thân mình là được.”
Cánh môi của Diệp Ánh Du nhếch lên, bây giờ cô chỉ hy vọng khi thành công rời khỏi Nam Cung Hàn, trại trẻ mồ côi và nhà họ Diệp cũng đều sẽ không có chuyện gì xảy ra, chỉ cần duy trì tình trạng như trước đây là ổn rồi.
Lần đầu tiên, trong lòng cô dày đặc sự hối hận. Nếu ban đầu cô không tìm đến Nam Cung Hàn, mà ngoan ngoãn làm theo ý muốn của dì Mai, gả cho tổng giám đốc Việt gì đó. Cho dù cô không cảm thấy được một tia hạnh phúc nhỏ nhoi nào cả, nhưng chắc chắn sẽ không giống như bây giờ, cuộc sống bị làm cho rối tung hết cả lên.
Thu lại những tâm trạng đang không ngừng tràn lan ra ngoài lại, cô nhíu lông mày trầm ngâm một lúc rồi nói: “Tuyết Hân, việc gấp mà cậu cần tìm tớ để nói là chuyện gì vậy?”
“Thì không phải là chuyện cậu có chấp nhận tiếp tục đi học nữa không đấy?” Hà Tuyết Hân tim nhảy cẵng lên, vừa cười ha ha vừa nói: “Nếu cậu đã quyết định rồi, vậy tớ sẽ không nói gì thêm nữa. Lát nữa còn có tiết học, tớ ngắt máy trước nhé.”
“Chờ đã!” Diệp Ánh Du vội nói: “Tuyết Hân, đừng có nói dối tớ.”
Hà Tuyết Hân vò đầu bứt tai đau khổ, cô ấy biết chắc Diệp Ánh Du không phải là người dễ lừa như vậy đâu, đã sớm biết rằng mình không nên gọi cuộc điện thoại này rồi. Tuy nhiên, nếu cô ấy không kịp thời nói, đợi đến sau này Diệp Ánh Du biết, cứ dây dưa như thế tin tức sẽ bị chậm trễ, vậy thì…
“Tớ sẽ từ từ nói cho cậu biết, cậu đừng tức giận, ngàn vạn lần phải bình tĩnh tâm tình lại, sự việc còn chưa biết có phải là thật hay không nữa.”
Trong lòng của Diệp Ánh Du chợt hồi hộp, hít sâu một hơi, rồi trấn tĩnh lại nói: “Được rồi, cậu nói đi, tớ nghe đây.”
Hà Tuyết Hân chậm rãi nói: “Đó là chuyện về trại trẻ mồ côi Nắng Mai, nơi đó có vẻ như sắp bị phá bỏ và dời đi chỗ khác rồi.” Khi cô ấy ngắn gọn sức tích nói ra tin tức này xong, thì đã ngay lập tức thay đổi chủ để câu chuyện, nhanh chóng nói: “Tất nhiên, tin tức này thực sự vấn chưa chắc chăn, chỉ là một tin đồn mà thôi, cậu đừng tự giận bản thân nhai”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.