Chương 200: Anh thích chị ấy không? (1)
Phong Lưu Tiểu Nhị
14/03/2021
Thật ra nhà Hứa Hiểu Tinh cách cửa hàng cũng không xa, chỉ mười mấy phút đi đường, Diệp Lăng Thiên cũng không chọn lái xe của Hứa Hiểu Tinh, mà cùng Diệp Sương thong thả đi bộ tới.
“Anh, anh nói xem nếu cửa hàng của chúng ta ngày nào cũng làm ăn tốt như vậy thì tốt biết mấy, vậy sau này nhà chúng ta sẽ giàu có rồi.” Trên đường đi, Diệp Sương rất vui vẻ.
“Diệp Sương, thật ra tiền cũng không phải nhu yếu phẩm trong cuộc sống, nó chỉ là gia vị cuộc sống mà thôi, dù lúc nào chúng ta cũng không nên để tiền kiểm soát cuộc sống chúng ta, chúng ta sống không thể chỉ vì tiền.” Diệp Lăng Thiên thản nhiên nói, sau đó tiếp tục: “Có tiền là chuyện tốt, dựa vào bản lĩnh của chính mình kiếm tiền để cuộc sống của người nhà và bản thân tốt hơn, nhưng chúng ta không nên vì có tiền mà đánh mất quên đi lý tưởng ban đầu.”
“Anh, em biết rồi, những đạo lý này em đều hiểu, nhiều năm như vậy, nhà chúng ta vẫn luôn không có tiền, thật ra em cũng không hề cảm thấy có cái gì, chỉ là cảm thấy anh sống quá cực khổ. Anh, anh biết nếu em có tiền chuyện đầu tiên làm là chuyện gì không?” Diệp Sương vừa đi vừa nhảy nhót, hỏi Diệp Lăng Thiên.
“Làm gì?” Diệp Lăng Thiên hút thuốc, cùng nói chuyện với Diệp Sương, chậm rãi đi tới.
“Nếu em có tiền, đầu tiên em sẽ mua một căn nhà lớn, sau đó mua cho anh chiếc xe, đưa thêm cho anh một khoản tiền, để anh có thể mua cho chị dâu chiếc nhẫn cưới đẹp nhất, tổ chức cho hai người một hôn lễ tại khách sạn thật long trọng, để anh cưới chị dâu về, sau đó để chị dâu sinh em bé cho anh. Đây là chuyện cả đời này mẹ nằm mơ cũng nghĩ đến, cũng là chuyện em nằm mơ cũng mơ thấy.” Diệp Sương quay ngược lại đi, vừa đi vừa nói với Diệp Lăng Thiên.
“Đi đường cẩn thận một chút đi, lát nữa ngã thì làm thế nào?” Diệp Lăng Thiên nói với Diệp Sương. Sau đó bản thân mình cẩn thận nhớ lại lời Diệp Sương.
Tuổi anh cũng không còn nhỏ nữa, năm nay đã hai mươi tám tuổi rồi. Ở độ tuổi này chắc vẫn còn người chưa kết hôn, nhưng có lẽ không nhiều lắm. Thật ra, hôn nhân đại sự của anh luôn là chuyện mẹ anh vô cùng lo lắng, khi còn ở bộ đội, mỗi lần viết thư mẹ anh đều bảo anh nghĩ cách xin nghỉ phép trở về để sắp xếp buổi xem mắt cho anh, nhưng khi đó anh chỉ cảm thấy rất phiền, anh chưa từng cân nhắc vấn đề này. Lúc này mẹ đã mất, nghĩ về chuyện này, thật sự thương cho tấm lòng cha mẹ, nên anh không khỏi thổn thức.
“Diệp Sương, sau này đừng có gọi chị dâu chị dâu nữa, biết không? Anh và chị Hiểu Tinh của em chỉ là quan hệ bạn bè bình thường, đừng gọi linh tinh, như vậy rất không tốt.” Diệp Lăng Thiên không hề trả lời gì Diệp Sương, mà thản nhiên nói với cô.
“Thật ra em biết, dù em có ngốc thì cũng nhận ra quan hệ giữa hai người không phải là quan hệ yêu đương, nhưng em có thể nhìn ra chị Hiểu Tinh thích anh. Anh, chẳng lẽ anh không thích chị Hiểu Tinh sao?” Diệp Sương hỏi ngược lại.
Diệp Lăng Thiên lần nữa bị Diệp Sương làm cho nghẹn lời, mình có thích Hứa Hiểu Tinh hay không, Diệp Lăng Thiên chưa từng nghĩ tới vấn đề này, cũng chưa từng nghĩ tới phương diện này, cũng không muốn nghĩ tới phương diện này.
“Em đừng ở đó đoán mò, cô ấy và chúng ta không phải người cùng một thế giới. Sau này hãy nhớ đừng gọi chị dâu nữa là được.” Sau khi đi một đoạn đường, Diệp Lăng Thiên mới thong thả nói.
“Anh, tại sao không phải người cùng một thế giới? Người ngốc cũng có thể nhìn ra chị Hiểu Tinh rất thích anh, nếu không sao chị ấy phải giúp em như vậy? Chị ấy luôn chăm sóc em, nếu nói chỉ vì em là học sinh của chị ấy còn chị ấy là giáo viên của em nên chị ấy mới tốt với em như vậy anh có tin không? Anh xem xem, chị ấy đã giúp chúng ta bao nhiêu chuyện, khi chúng ta bày quầy đồ nướng chị ấy vẫn luôn không ngại bẩn, không chê mệt mỏi, giúp chúng ta làm cái này cái kia, chưa từng than mệt mỏi hay vất vả. Anh muốn mở cửa hàng, chị ấy đưa tất cả tiền cho anh, đây là tất cả những gì chị ấy tiết kiệm được đấy. Anh, em thích chị Hiểu Tình, em hi vọng chị ấy có thể trở thành chị dâu của em. Không phải vì chị ấy là giáo viên của em mà em cảm thấy chị ấy tốt, mà vì chị ấy thật sự yêu anh, chị ấy đối với anh tốt, em hi vọng anh sẽ được hạnh phúc.” Diệp Sương nghiêm túc nói với Diệp Lăng Thiên.
Trong mắt Diệp Lăng Thiên, Diệp Sương mãi mãi cũng chỉ là cô nhóc, mà trên thực tế, Diệp Sương đã trưởng thành, cô đã hai mươi tuổi rồi, đã là người thành niên, chín chắn rồi, cô chỉ nhìn có chút ngây thơ mà thôi, chứ thật ra cô hiểu hết mọi chuyện.
“Cô ấy và chúng ta không phải một loại người, anh và cô ấy không thích hợp.” Diệp Lăng Thiên hờ hững đáp, sau đó tiếp tục: “Diệp Sương, hiện anh chỉ muốn kiếm ít tiền, để em có thể dưỡng sức cho tốt, có thể hoàn thành việc học, nếu em muốn tiếp tục học thạc sĩ, tiến sĩ, thì anh sẽ tạo điều kiện cho em tiếp tục học tập, ra nước ngoài học. Xã hội này, dù lúc nào, học thêm chút tri thức cũng sẽ hữu dụng. Chúng ta phải mua một căn nhà ở đây để định cư, anh không thể để em cứ ở nhờ nhà người khác được. Chờ em kết hôn, lập gia đình thì nhiệm vụ của anh cũng coi như hoàn thành.”
“Ý anh là phải chờ em kết hôn rồi anh mới kết hôn đúng không?” Diệp Sương có chút tức giận nói. Diệp Lăng Thiên lắc đầu bất đắc dĩ, nói: “Có một số việc phải tùy vào duyên phận, anh của em không có ý định độc thân cả đời, yên tâm đi, sớm muộn anh cũng sẽ kết hôn, em cũng không cần lo lắng. Được rồi, đến rồi, anh không đi lên đâu. Sau khi về phòng em hãy bật tắt đèn ba lần, anh sẽ biết em an toàn.”
“Anh, anh nói em biết, rốt cuộc anh có thích chị Hiểu Tinh hay không?” Diệp Sương buồn bực hỏi Diệp Lăng Thiên.
“Nhớ sáng mai hãy liên lạc một chút, xem có bạn học nào của em sẵn sàng tới làm việc hay không, đừng quan tâm chuyện này nữa, nếu không ngày mai lại sẽ như hôm nay, bận không chịu nổi.” Diệp Lăng Thiên đánh trống lảng, sau khi nói xong thì xoay người đi ra ngoài.
“Tức chết đi được, sao anh lại như thế chứ?” Thái độ của Diệp Lăng Thiên khiến Diệp Sương tức đến dậm chân, sau đó không thể làm gì khác hơn đành quay người lên tầng.
Diệp Lăng Thiên đi đến cạnh một gốc cây tựa vào cây, châm thuốc, nhìn về phía nhà của Hứa Hiểu Tinh. Hôm nay anh đúng là mệt mỏi, mệt đến mức đầu óc cũng có chút không tỉnh táo lắm.
Anh dựa vào cây hút thuốc, mấy phút sau anh nhìn thấy đèn nhà Hứa Hiểu Tinh sáng, sau đó lại tắt, cứ như vậy lặp lại ba lần. Sau khi nhìn thấy vậy Diệp Lăng Thiên mới quay người đi khỏi chung cư.
Khi Diệp Lăng Thiên quay lại cửa hàng, một mình Chu Ngọc Lâm gần như sắp dọn dẹp xong, anh nhìn một chút, chỉ cười cười, sau đó đi vào phòng chứa đồ bên cạnh phòng bếp, cầm sổ kiểm kê tất cả nguyên liệu nấu ăn còn lại một chút, sau đó ngồi trên bàn bắt đầu tính toán số lượng cần mua sắm ngày mai.
Lúc đầu Diệp Lăng Thiên mua nguyên liệu nấu ăn đông lạnh là dựa theo lượng mua sắm một tuần, mà tiêu chuẩn mua sắm của anh vốn dựa vào tiêu chuẩn buôn bán vào ngày đắt khách nhất của quầy đồ nướng. Nhưng lượng mà anh vốn định dùng cho một tuần hôm nay đã dùng hết hơn một nửa rồi, nên ngày mai anh nhất định phải tiếp tục đi mua sắm, hơn nữa lần này lượng mua sắm còn phải tăng lên.
Diệp Lăng Thiên nghĩ một chút, anh cũng thực sự không có cách nào tính toán được việc làm ăn ngày mai sẽ như thế nào, nên vào xem không gian mấy cái tủ lạnh có thể dự trữ, sau đó mở đơn mua sắm thực phẩm đông lạnh, tổng số lượng để đầy tất cả tủ lạnh của mình mới thôi, phòng bị trước tránh được tai hoạ. Còn về rau quả, Diệp Lăng Thiên lần nữa bất đắc dĩ cười cười, rau quả cần phải là nguyên liệu tươi, nên ngày nào cũng phải đi mua, hôm nay anh mua tưởng đã đủ nhiều, nhưng trên thực tế lại quá ít, đến mức còn chưa tới mười giờ rưỡi, tất cả món ăn từ rau quả đã bán hết.
“Anh, anh nói xem nếu cửa hàng của chúng ta ngày nào cũng làm ăn tốt như vậy thì tốt biết mấy, vậy sau này nhà chúng ta sẽ giàu có rồi.” Trên đường đi, Diệp Sương rất vui vẻ.
“Diệp Sương, thật ra tiền cũng không phải nhu yếu phẩm trong cuộc sống, nó chỉ là gia vị cuộc sống mà thôi, dù lúc nào chúng ta cũng không nên để tiền kiểm soát cuộc sống chúng ta, chúng ta sống không thể chỉ vì tiền.” Diệp Lăng Thiên thản nhiên nói, sau đó tiếp tục: “Có tiền là chuyện tốt, dựa vào bản lĩnh của chính mình kiếm tiền để cuộc sống của người nhà và bản thân tốt hơn, nhưng chúng ta không nên vì có tiền mà đánh mất quên đi lý tưởng ban đầu.”
“Anh, em biết rồi, những đạo lý này em đều hiểu, nhiều năm như vậy, nhà chúng ta vẫn luôn không có tiền, thật ra em cũng không hề cảm thấy có cái gì, chỉ là cảm thấy anh sống quá cực khổ. Anh, anh biết nếu em có tiền chuyện đầu tiên làm là chuyện gì không?” Diệp Sương vừa đi vừa nhảy nhót, hỏi Diệp Lăng Thiên.
“Làm gì?” Diệp Lăng Thiên hút thuốc, cùng nói chuyện với Diệp Sương, chậm rãi đi tới.
“Nếu em có tiền, đầu tiên em sẽ mua một căn nhà lớn, sau đó mua cho anh chiếc xe, đưa thêm cho anh một khoản tiền, để anh có thể mua cho chị dâu chiếc nhẫn cưới đẹp nhất, tổ chức cho hai người một hôn lễ tại khách sạn thật long trọng, để anh cưới chị dâu về, sau đó để chị dâu sinh em bé cho anh. Đây là chuyện cả đời này mẹ nằm mơ cũng nghĩ đến, cũng là chuyện em nằm mơ cũng mơ thấy.” Diệp Sương quay ngược lại đi, vừa đi vừa nói với Diệp Lăng Thiên.
“Đi đường cẩn thận một chút đi, lát nữa ngã thì làm thế nào?” Diệp Lăng Thiên nói với Diệp Sương. Sau đó bản thân mình cẩn thận nhớ lại lời Diệp Sương.
Tuổi anh cũng không còn nhỏ nữa, năm nay đã hai mươi tám tuổi rồi. Ở độ tuổi này chắc vẫn còn người chưa kết hôn, nhưng có lẽ không nhiều lắm. Thật ra, hôn nhân đại sự của anh luôn là chuyện mẹ anh vô cùng lo lắng, khi còn ở bộ đội, mỗi lần viết thư mẹ anh đều bảo anh nghĩ cách xin nghỉ phép trở về để sắp xếp buổi xem mắt cho anh, nhưng khi đó anh chỉ cảm thấy rất phiền, anh chưa từng cân nhắc vấn đề này. Lúc này mẹ đã mất, nghĩ về chuyện này, thật sự thương cho tấm lòng cha mẹ, nên anh không khỏi thổn thức.
“Diệp Sương, sau này đừng có gọi chị dâu chị dâu nữa, biết không? Anh và chị Hiểu Tinh của em chỉ là quan hệ bạn bè bình thường, đừng gọi linh tinh, như vậy rất không tốt.” Diệp Lăng Thiên không hề trả lời gì Diệp Sương, mà thản nhiên nói với cô.
“Thật ra em biết, dù em có ngốc thì cũng nhận ra quan hệ giữa hai người không phải là quan hệ yêu đương, nhưng em có thể nhìn ra chị Hiểu Tinh thích anh. Anh, chẳng lẽ anh không thích chị Hiểu Tinh sao?” Diệp Sương hỏi ngược lại.
Diệp Lăng Thiên lần nữa bị Diệp Sương làm cho nghẹn lời, mình có thích Hứa Hiểu Tinh hay không, Diệp Lăng Thiên chưa từng nghĩ tới vấn đề này, cũng chưa từng nghĩ tới phương diện này, cũng không muốn nghĩ tới phương diện này.
“Em đừng ở đó đoán mò, cô ấy và chúng ta không phải người cùng một thế giới. Sau này hãy nhớ đừng gọi chị dâu nữa là được.” Sau khi đi một đoạn đường, Diệp Lăng Thiên mới thong thả nói.
“Anh, tại sao không phải người cùng một thế giới? Người ngốc cũng có thể nhìn ra chị Hiểu Tinh rất thích anh, nếu không sao chị ấy phải giúp em như vậy? Chị ấy luôn chăm sóc em, nếu nói chỉ vì em là học sinh của chị ấy còn chị ấy là giáo viên của em nên chị ấy mới tốt với em như vậy anh có tin không? Anh xem xem, chị ấy đã giúp chúng ta bao nhiêu chuyện, khi chúng ta bày quầy đồ nướng chị ấy vẫn luôn không ngại bẩn, không chê mệt mỏi, giúp chúng ta làm cái này cái kia, chưa từng than mệt mỏi hay vất vả. Anh muốn mở cửa hàng, chị ấy đưa tất cả tiền cho anh, đây là tất cả những gì chị ấy tiết kiệm được đấy. Anh, em thích chị Hiểu Tình, em hi vọng chị ấy có thể trở thành chị dâu của em. Không phải vì chị ấy là giáo viên của em mà em cảm thấy chị ấy tốt, mà vì chị ấy thật sự yêu anh, chị ấy đối với anh tốt, em hi vọng anh sẽ được hạnh phúc.” Diệp Sương nghiêm túc nói với Diệp Lăng Thiên.
Trong mắt Diệp Lăng Thiên, Diệp Sương mãi mãi cũng chỉ là cô nhóc, mà trên thực tế, Diệp Sương đã trưởng thành, cô đã hai mươi tuổi rồi, đã là người thành niên, chín chắn rồi, cô chỉ nhìn có chút ngây thơ mà thôi, chứ thật ra cô hiểu hết mọi chuyện.
“Cô ấy và chúng ta không phải một loại người, anh và cô ấy không thích hợp.” Diệp Lăng Thiên hờ hững đáp, sau đó tiếp tục: “Diệp Sương, hiện anh chỉ muốn kiếm ít tiền, để em có thể dưỡng sức cho tốt, có thể hoàn thành việc học, nếu em muốn tiếp tục học thạc sĩ, tiến sĩ, thì anh sẽ tạo điều kiện cho em tiếp tục học tập, ra nước ngoài học. Xã hội này, dù lúc nào, học thêm chút tri thức cũng sẽ hữu dụng. Chúng ta phải mua một căn nhà ở đây để định cư, anh không thể để em cứ ở nhờ nhà người khác được. Chờ em kết hôn, lập gia đình thì nhiệm vụ của anh cũng coi như hoàn thành.”
“Ý anh là phải chờ em kết hôn rồi anh mới kết hôn đúng không?” Diệp Sương có chút tức giận nói. Diệp Lăng Thiên lắc đầu bất đắc dĩ, nói: “Có một số việc phải tùy vào duyên phận, anh của em không có ý định độc thân cả đời, yên tâm đi, sớm muộn anh cũng sẽ kết hôn, em cũng không cần lo lắng. Được rồi, đến rồi, anh không đi lên đâu. Sau khi về phòng em hãy bật tắt đèn ba lần, anh sẽ biết em an toàn.”
“Anh, anh nói em biết, rốt cuộc anh có thích chị Hiểu Tinh hay không?” Diệp Sương buồn bực hỏi Diệp Lăng Thiên.
“Nhớ sáng mai hãy liên lạc một chút, xem có bạn học nào của em sẵn sàng tới làm việc hay không, đừng quan tâm chuyện này nữa, nếu không ngày mai lại sẽ như hôm nay, bận không chịu nổi.” Diệp Lăng Thiên đánh trống lảng, sau khi nói xong thì xoay người đi ra ngoài.
“Tức chết đi được, sao anh lại như thế chứ?” Thái độ của Diệp Lăng Thiên khiến Diệp Sương tức đến dậm chân, sau đó không thể làm gì khác hơn đành quay người lên tầng.
Diệp Lăng Thiên đi đến cạnh một gốc cây tựa vào cây, châm thuốc, nhìn về phía nhà của Hứa Hiểu Tinh. Hôm nay anh đúng là mệt mỏi, mệt đến mức đầu óc cũng có chút không tỉnh táo lắm.
Anh dựa vào cây hút thuốc, mấy phút sau anh nhìn thấy đèn nhà Hứa Hiểu Tinh sáng, sau đó lại tắt, cứ như vậy lặp lại ba lần. Sau khi nhìn thấy vậy Diệp Lăng Thiên mới quay người đi khỏi chung cư.
Khi Diệp Lăng Thiên quay lại cửa hàng, một mình Chu Ngọc Lâm gần như sắp dọn dẹp xong, anh nhìn một chút, chỉ cười cười, sau đó đi vào phòng chứa đồ bên cạnh phòng bếp, cầm sổ kiểm kê tất cả nguyên liệu nấu ăn còn lại một chút, sau đó ngồi trên bàn bắt đầu tính toán số lượng cần mua sắm ngày mai.
Lúc đầu Diệp Lăng Thiên mua nguyên liệu nấu ăn đông lạnh là dựa theo lượng mua sắm một tuần, mà tiêu chuẩn mua sắm của anh vốn dựa vào tiêu chuẩn buôn bán vào ngày đắt khách nhất của quầy đồ nướng. Nhưng lượng mà anh vốn định dùng cho một tuần hôm nay đã dùng hết hơn một nửa rồi, nên ngày mai anh nhất định phải tiếp tục đi mua sắm, hơn nữa lần này lượng mua sắm còn phải tăng lên.
Diệp Lăng Thiên nghĩ một chút, anh cũng thực sự không có cách nào tính toán được việc làm ăn ngày mai sẽ như thế nào, nên vào xem không gian mấy cái tủ lạnh có thể dự trữ, sau đó mở đơn mua sắm thực phẩm đông lạnh, tổng số lượng để đầy tất cả tủ lạnh của mình mới thôi, phòng bị trước tránh được tai hoạ. Còn về rau quả, Diệp Lăng Thiên lần nữa bất đắc dĩ cười cười, rau quả cần phải là nguyên liệu tươi, nên ngày nào cũng phải đi mua, hôm nay anh mua tưởng đã đủ nhiều, nhưng trên thực tế lại quá ít, đến mức còn chưa tới mười giờ rưỡi, tất cả món ăn từ rau quả đã bán hết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.