Chương 448: Có thể hôn tôi không? (3)
Phong Lưu Tiểu Nhị
30/05/2021
“Mấy người buông tôi ra, thả tôi ra, tôi phải đi cứu anh ấy, đi cứu anh ấy, đám cầm thú các người, có nghe thấy không, thả tôi ra.” Lý Yến bị vài người ôm lấy, giãy giụa kêu to.
“Yến.” vào lúc này Lý Đông Sinh chạy đến từ phía sau, bật khóc khi nhìn thấy Lý Yến.
“Ba, hãy cứu anh ấy, con cầu xin ba, cứu anh ấy, anh ấy sắp chết vì con, ba làm ơn, hãy cứu anh ấy.” Lý Yến cũng khóc, trước đó khi cô ta biết mình sắp chết, cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt nào, nhưng vào lúc này, khi biết Diệp Lăng Thiên sắp chết, cô ta lại khóc nức nở, không ngừng cầu xin Lý Đông Sinh.
“Yến à, nếu có cách thì ba đã cứu từ lâu rồi, bây giờ ba cũng không thể làm gì được.” Lý Đông Sinh đau lòng nhìn con gái của mình, rồi nhìn về phía chiếc xe do Diệp Lăng Thiên lái đi.
“Nhất định có cách, nhất định phải có cách, ba, sao ba có thể ích kỷ như vậy, anh ấy bởi vì cứu con nên mới tự tìm cái chết, sao ba có thể thấy chết không cứu chứ, sao ba có thể như vậy được.” Tâm trạng Lý Yến rất kích động.
Lý Đông Sinh bị con gái hiểu lầm như vậy cũng không nói gì, chỉ là không ngừng khóc, nhìn xe do Diệp Lăng Thiên lái đi rồi từ từ nói: “Những gì ba nợ nó, cả đời này đều nợ nó.”
“Con không, con không.” Lý Yến nhìn theo chiếc xe Diệp Lăng Thiên lái đi mà hét lên điên loạn.
“Hãy còng tay chân nó rồi đưa vào trong xe, đừng để nó động đậy. Lái một chiếc xe qua đây cho tôi.” Lý Đông Sinh đột nhiên nói, ánh mắt kiên định.
Những người cấp dưới lập tức đi làm, và sau đó có một chiếc xe cảnh sát được lái tới.
Lý Đông Sinh trực tiếp ngồi vào ghế lái, chuẩn bị lái xe đi.
“Bí thư Lý, ông muốn làm gì vậy? Đừng tới đó, chỗ đó rất nguy hiểm.”
“Có gì nguy hiểm chứ? Người ta vì cứu con gái tôi đến mạng sống cũng không cần, không lẽ bây giờ tôi lại sợ bản thân mất mạng sao. Nói cho mọi người biết, ở yên chỗ cũ không được đi theo. Kêu người kéo cuộn băng rào ở phía trước đi về trước nữa đi. Đừng gây ra thương vong không đáng có.” Lý Đông Sinh nói xong, liền lái xe đuổi theo xe của Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên dựa vào ghế ngồi, xe chậm rãi đi về phía trước, Diệp Lăng Thiên châm một điếu thuốc khác rồi từ từ hút, trong đầu nhanh chóng tính toán tình hình hiện tại của bản thân.
Đúng lúc này, Diệp Lăng Thiên nhìn thấy một chiếc xe chạy tới, lái xe bên cạnh mình, sau đó Lý Đông Sinh hạ ô cửa sổ xuống nhìn Diệp Lăng Thiên hỏi thẳng: “Sao cháu lại làm như vậy?”
“Không vì gì cả? Lý Yến khác cháu, thật ra cháu đã là một người chết từ lâu rồi, cháu đã chết ít nhất hơn một trăm lần trong đời, chết thêm lần nữa cũng không sao, có lẽ, cháu nên chết từ lâu rồi. Lý Yến thì khác, cô ấy vẫn còn trẻ, cuộc sống của cô ấy chỉ mới bắt đầu. Hơn nữa, cháu cũng không thể nào trơ mắt nhìn cô ấy chết trước mặt mình.” Diệp Lăng Thiên nói một cách ảm đạm.
Lý Đông Sinh qua thật lâu cũng không lên tiếng, cuối cùng nói: “Diệp Lăng Thiên, Lý Đông Sinh chú cả đời này ăn ngay nói thẳng, chưa từng mắc nợ ai điều gì cả, nhưng mà, lần này chú nợ cháu một mạng.”
“Có nợ cháu hay không cũng không quan trọng, cháu cứu Lý Yến không phải để có được sự bồi thường gì, chú Sinh, nếu cháu thật sự không may qua đời, làm phiền chú hãy giúp cháu chăm sóc em gái cháu, cháu chỉ mong nó có thể suôn sẻ tốt nghiệp đại học, sau đó đi làm, lập gia đình.”
“Được, chú hứa với cháu, chú sẽ cố gắng hết sức mình.” Lý Đông Sinh trịnh trọng gật đầu.
“Cảm ơn, ngoài ra, nói lời cảm ơn với Số Một giúp cháu.” Diệp Lăng Thiên đột nhiên nhớ ra điều gì đó, lại nói với Lý Đông Sinh.
“Chú sẽ nói lại giúp cháu.”
“Được rồi, chú Sinh, tuy rằng cục diện bây giờ rất khó phá, nhưng cháu vẫn sẽ thử, không thể không làm gì mà cứ thế đi chết, đúng không? Phiền chú kêu vài người lái xe qua đây, chuyển vài chục viên gạch cho cháu, đặt chúng ở ghế lái phụ, cháu sẽ thử, xem thử có thể thành công không.” Diệp Lăng Thiên cười nói với Lý Đông Sinh.
“Chú lập tức đi sắp xếp, xe còn xăng không?” Lý Đông Sinh có chút lo lắng hỏi.
“Có thể kiên trì được khoảng hai mươi phút nữa, cháu nghĩ vậy.”
“Được rồi.” Lý Đông Sinh gật đầu, ông ta mặc dù không biết rốt cuộc Diệp Lăng Thiên định làm gì, nhưng vẫn ra lệnh cho người lái xe đi tìm gạch, ông ta biết rằng, Diệp Lăng Thiên không phải người thường, nhất định sẽ không làm chuyện vô ích, nếu đã nói như vậy nhất định có nguyên nhân của anh ấy, có lẽ, Diệp Lăng Thiên thật sự có thể tạo ra kì tích.
Kêu người đi đưa gạch lên xe của Diệp Lăng Thiên, nhưng lại không ai dám đi, cuối cùng Lý Đông Sinh phải tự mình muốn đi thì một vài người khó xử ngăn cản Lý Đông Sinh lại, sau đó họ lái xe đuổi theo xe của Diệp Lăng Thiên.
Sau khi đuổi theo được xe của Diệp Lăng Thiên, Diệp Lăng Thiên kêu người mở cửa xe ghế lái phụ ra, để gạch chất lên ghế phụ, sau khi chất xong anh ấy kêu những người này rời đi, mấy người này vừa nghe liền lái xe chạy vụt đi rời khỏi xe của Diệp Lăng Thiên, giống như đang chạy thoát thân vậy, ai nấy lúc khiêng gạch mồ hôi không ngừng rơi, tay chân run rẩy, có thể thấy được là sợ hãi đến mức nào.
Diệp Lăng Thiên tự mình lái xe, từ từ chất từng viên gạch ở ghế phụ lên vị trí ngồi lái của mình, bản thân ngồi xích về phía trước, cẩn thận chất từng viên gạch một về phía sau. Ý tưởng của Diệp Lăng Thiên rất đơn giản, quả bom đặt dưới ghế nhất định là có thiết bị cảm ứng trọng lực, không nhất thiết phải là Lý Yến ngồi trên đó, chỉ cần phía trên có thể đạt đến trọng lượng nhất định thì sẽ không phát nổ.
Trước đây Diệp Lăng Thiên đã thử nghiệm điều này bằng cách đổi vị trí với Lý Yến, thực ra, nếu cái này cũng là cảm biến hồng ngoại thì Diệp Lăng Thiên và Lý Yến trước đó đã cùng nhau bị nổ chết, nhưng Diệp Lăng Thiên biết rằng, khả năng này không lớn. Kết luận cuối cùng có được chứng minh suy nghĩ của anh đúng, Lý Yến thuận lợi bị Diệp Lăng Thiên đẩy xuống xe, nhưng xe không hề nổ. Chính vì vậy anh ta mới có ý tưởng này, anh ta chất đống gạch lên ghế lái, chỉ cần đống gạch đạt đến trọng lượng nhất định, quả bom nhất định sẽ không nổ, chỉ là trọng lượng bao nhiêu thì anh không dám chắc, nhưng có lẽ cũng sẽ không nặng hơn Lý Yến, nếu không thì sớm đã nổ rồi.
Diệp Lăng Thiên cẩn thận chất gạch, lấp đầy toàn bộ ghế lái, Diệp Lăng Thiên cắn chặt răng, thử nhấc mông lên, kết quả chứng minh đúng là không sao cả, đến lúc này Diệp Lăng Thiên cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng vào lúc này, Diệp Lăng Thiên phát hiện xe gần như sắp hết xăng, Diệp Lăng Thiên cũng không biết khi nào xe sẽ đột nhiên dừng lại. Diệp Lăng Thiên nhíu mày, nhìn trái nhìn phải, cẩn thận cầm lấy một viên gạch đặt ở bên cạnh chân, sau đó nhanh chóng dùng chân đạp ga, tăng tốc độ của xe lên, sau đó nhanh chóng nhấc chân lên, tiếp đó đem viên gạch đè lên trên chân ga, chiếc xe lập tức chạy đi, mà không dừng lại.
“Yến.” vào lúc này Lý Đông Sinh chạy đến từ phía sau, bật khóc khi nhìn thấy Lý Yến.
“Ba, hãy cứu anh ấy, con cầu xin ba, cứu anh ấy, anh ấy sắp chết vì con, ba làm ơn, hãy cứu anh ấy.” Lý Yến cũng khóc, trước đó khi cô ta biết mình sắp chết, cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt nào, nhưng vào lúc này, khi biết Diệp Lăng Thiên sắp chết, cô ta lại khóc nức nở, không ngừng cầu xin Lý Đông Sinh.
“Yến à, nếu có cách thì ba đã cứu từ lâu rồi, bây giờ ba cũng không thể làm gì được.” Lý Đông Sinh đau lòng nhìn con gái của mình, rồi nhìn về phía chiếc xe do Diệp Lăng Thiên lái đi.
“Nhất định có cách, nhất định phải có cách, ba, sao ba có thể ích kỷ như vậy, anh ấy bởi vì cứu con nên mới tự tìm cái chết, sao ba có thể thấy chết không cứu chứ, sao ba có thể như vậy được.” Tâm trạng Lý Yến rất kích động.
Lý Đông Sinh bị con gái hiểu lầm như vậy cũng không nói gì, chỉ là không ngừng khóc, nhìn xe do Diệp Lăng Thiên lái đi rồi từ từ nói: “Những gì ba nợ nó, cả đời này đều nợ nó.”
“Con không, con không.” Lý Yến nhìn theo chiếc xe Diệp Lăng Thiên lái đi mà hét lên điên loạn.
“Hãy còng tay chân nó rồi đưa vào trong xe, đừng để nó động đậy. Lái một chiếc xe qua đây cho tôi.” Lý Đông Sinh đột nhiên nói, ánh mắt kiên định.
Những người cấp dưới lập tức đi làm, và sau đó có một chiếc xe cảnh sát được lái tới.
Lý Đông Sinh trực tiếp ngồi vào ghế lái, chuẩn bị lái xe đi.
“Bí thư Lý, ông muốn làm gì vậy? Đừng tới đó, chỗ đó rất nguy hiểm.”
“Có gì nguy hiểm chứ? Người ta vì cứu con gái tôi đến mạng sống cũng không cần, không lẽ bây giờ tôi lại sợ bản thân mất mạng sao. Nói cho mọi người biết, ở yên chỗ cũ không được đi theo. Kêu người kéo cuộn băng rào ở phía trước đi về trước nữa đi. Đừng gây ra thương vong không đáng có.” Lý Đông Sinh nói xong, liền lái xe đuổi theo xe của Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên dựa vào ghế ngồi, xe chậm rãi đi về phía trước, Diệp Lăng Thiên châm một điếu thuốc khác rồi từ từ hút, trong đầu nhanh chóng tính toán tình hình hiện tại của bản thân.
Đúng lúc này, Diệp Lăng Thiên nhìn thấy một chiếc xe chạy tới, lái xe bên cạnh mình, sau đó Lý Đông Sinh hạ ô cửa sổ xuống nhìn Diệp Lăng Thiên hỏi thẳng: “Sao cháu lại làm như vậy?”
“Không vì gì cả? Lý Yến khác cháu, thật ra cháu đã là một người chết từ lâu rồi, cháu đã chết ít nhất hơn một trăm lần trong đời, chết thêm lần nữa cũng không sao, có lẽ, cháu nên chết từ lâu rồi. Lý Yến thì khác, cô ấy vẫn còn trẻ, cuộc sống của cô ấy chỉ mới bắt đầu. Hơn nữa, cháu cũng không thể nào trơ mắt nhìn cô ấy chết trước mặt mình.” Diệp Lăng Thiên nói một cách ảm đạm.
Lý Đông Sinh qua thật lâu cũng không lên tiếng, cuối cùng nói: “Diệp Lăng Thiên, Lý Đông Sinh chú cả đời này ăn ngay nói thẳng, chưa từng mắc nợ ai điều gì cả, nhưng mà, lần này chú nợ cháu một mạng.”
“Có nợ cháu hay không cũng không quan trọng, cháu cứu Lý Yến không phải để có được sự bồi thường gì, chú Sinh, nếu cháu thật sự không may qua đời, làm phiền chú hãy giúp cháu chăm sóc em gái cháu, cháu chỉ mong nó có thể suôn sẻ tốt nghiệp đại học, sau đó đi làm, lập gia đình.”
“Được, chú hứa với cháu, chú sẽ cố gắng hết sức mình.” Lý Đông Sinh trịnh trọng gật đầu.
“Cảm ơn, ngoài ra, nói lời cảm ơn với Số Một giúp cháu.” Diệp Lăng Thiên đột nhiên nhớ ra điều gì đó, lại nói với Lý Đông Sinh.
“Chú sẽ nói lại giúp cháu.”
“Được rồi, chú Sinh, tuy rằng cục diện bây giờ rất khó phá, nhưng cháu vẫn sẽ thử, không thể không làm gì mà cứ thế đi chết, đúng không? Phiền chú kêu vài người lái xe qua đây, chuyển vài chục viên gạch cho cháu, đặt chúng ở ghế lái phụ, cháu sẽ thử, xem thử có thể thành công không.” Diệp Lăng Thiên cười nói với Lý Đông Sinh.
“Chú lập tức đi sắp xếp, xe còn xăng không?” Lý Đông Sinh có chút lo lắng hỏi.
“Có thể kiên trì được khoảng hai mươi phút nữa, cháu nghĩ vậy.”
“Được rồi.” Lý Đông Sinh gật đầu, ông ta mặc dù không biết rốt cuộc Diệp Lăng Thiên định làm gì, nhưng vẫn ra lệnh cho người lái xe đi tìm gạch, ông ta biết rằng, Diệp Lăng Thiên không phải người thường, nhất định sẽ không làm chuyện vô ích, nếu đã nói như vậy nhất định có nguyên nhân của anh ấy, có lẽ, Diệp Lăng Thiên thật sự có thể tạo ra kì tích.
Kêu người đi đưa gạch lên xe của Diệp Lăng Thiên, nhưng lại không ai dám đi, cuối cùng Lý Đông Sinh phải tự mình muốn đi thì một vài người khó xử ngăn cản Lý Đông Sinh lại, sau đó họ lái xe đuổi theo xe của Diệp Lăng Thiên.
Sau khi đuổi theo được xe của Diệp Lăng Thiên, Diệp Lăng Thiên kêu người mở cửa xe ghế lái phụ ra, để gạch chất lên ghế phụ, sau khi chất xong anh ấy kêu những người này rời đi, mấy người này vừa nghe liền lái xe chạy vụt đi rời khỏi xe của Diệp Lăng Thiên, giống như đang chạy thoát thân vậy, ai nấy lúc khiêng gạch mồ hôi không ngừng rơi, tay chân run rẩy, có thể thấy được là sợ hãi đến mức nào.
Diệp Lăng Thiên tự mình lái xe, từ từ chất từng viên gạch ở ghế phụ lên vị trí ngồi lái của mình, bản thân ngồi xích về phía trước, cẩn thận chất từng viên gạch một về phía sau. Ý tưởng của Diệp Lăng Thiên rất đơn giản, quả bom đặt dưới ghế nhất định là có thiết bị cảm ứng trọng lực, không nhất thiết phải là Lý Yến ngồi trên đó, chỉ cần phía trên có thể đạt đến trọng lượng nhất định thì sẽ không phát nổ.
Trước đây Diệp Lăng Thiên đã thử nghiệm điều này bằng cách đổi vị trí với Lý Yến, thực ra, nếu cái này cũng là cảm biến hồng ngoại thì Diệp Lăng Thiên và Lý Yến trước đó đã cùng nhau bị nổ chết, nhưng Diệp Lăng Thiên biết rằng, khả năng này không lớn. Kết luận cuối cùng có được chứng minh suy nghĩ của anh đúng, Lý Yến thuận lợi bị Diệp Lăng Thiên đẩy xuống xe, nhưng xe không hề nổ. Chính vì vậy anh ta mới có ý tưởng này, anh ta chất đống gạch lên ghế lái, chỉ cần đống gạch đạt đến trọng lượng nhất định, quả bom nhất định sẽ không nổ, chỉ là trọng lượng bao nhiêu thì anh không dám chắc, nhưng có lẽ cũng sẽ không nặng hơn Lý Yến, nếu không thì sớm đã nổ rồi.
Diệp Lăng Thiên cẩn thận chất gạch, lấp đầy toàn bộ ghế lái, Diệp Lăng Thiên cắn chặt răng, thử nhấc mông lên, kết quả chứng minh đúng là không sao cả, đến lúc này Diệp Lăng Thiên cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng vào lúc này, Diệp Lăng Thiên phát hiện xe gần như sắp hết xăng, Diệp Lăng Thiên cũng không biết khi nào xe sẽ đột nhiên dừng lại. Diệp Lăng Thiên nhíu mày, nhìn trái nhìn phải, cẩn thận cầm lấy một viên gạch đặt ở bên cạnh chân, sau đó nhanh chóng dùng chân đạp ga, tăng tốc độ của xe lên, sau đó nhanh chóng nhấc chân lên, tiếp đó đem viên gạch đè lên trên chân ga, chiếc xe lập tức chạy đi, mà không dừng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.