Chương 411: Công ty bảo vệ (5)
Phong Lưu Tiểu Nhị
30/05/2021
“Không cần an ủi tôi, tôi không sao, chỉ cảm thán một chút mà thôi, tôi đã không còn muốn nghĩ tới những chuyện đó nữa rồi.” Lý Vũ Hân lắc đầu chậm rãi nói.
Diệp Lăng Thiên khẽ gật đầu, không khuyên cô nữa.
“Hiểu Tinh có gọi điện thoại cho em không?” Diệp Lăng Thiên châm điếu thuốc, hỏi cô.
“Ừa, hôm qua vừa gọi, cô ấy nói sống ở đó rất ổn, chỉ là công việc hơi bận, cũng mở mang được sự khác biệt to lớn giữa nền giáo dục nước B và giáo dục của nước ta, nói rất nhiều rất nhiều.”
“Ừa, ổn là tốt rồi.” Anh lại gật đầu.
“Cô ấy cũng hỏi tôi tình hình của anh.”
Diệp Lăng Thiên có chút kinh ngạc nhìn cô, không nói gì.
“Cô ấy hỏi tình hình làm ăn của anh, tôi đã nói hết tình hình hiện tại của tôi và anh với cô ấy, cô ấy rất vui mừng, cô ấy nói cô ấy sớm đã đoán được anh sẽ thành công, hơn nữa cũng nói, tôi ở cùng anh sẽ hạnh phúc.” Lý Vũ Hân nói tới cuối thì trực tiếp nhìn anh.
Diệp Lăng Thiên nhìn cô, im lặng không lên tiếng.
“Tôi cảm thấy cô ấy cố ý rời đi để tác thành cho tôi và anh.” Cô cũng thở dài nói.
“Không phải đâu, chuyện đến nước B giao lưu học tập không thể nào tùy tiện gặp được, không có chuyện ngẫu nhiên như vậy.” Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt nói nhưng rõ ràng không đủ hùng hồn.
“Có lẽ là tôi nghĩ nhiều rồi. Nhưng tôi cảm nhận được, cô ấy vẫn không thể buông bỏ anh, người cô ấy nhớ nhung yêu thương trong lòng vẫn là anh.” Cô thở dài nói.
Diệp Lăng Thiên hút thuốc, lại lựa chọn im lặng.
“Lăng Thiên, tôi cảm thấy chúng ta vẫn nên duy trì khoảng cách một chút, tôi…tôi…không muốn hai chúng ta đi quá xa. Tôi sợ tôi sẽ không thể khống chế được chính mình, có lỗi với Hiểu Tinh.” Lý Vũ Hân bỗng nói.
Diệp Lăng Thiên có chút kinh ngạc, nhưng vẫn không biết nên nói gì.
Hai người im lặng đứng trên ban công nhìn ánh đèn đối diện, thật lâu sau, ai về phòng nấy ngủ.
Hôm sau, Diệp Lăng Thiên trực tiếp đến tiểu khu mà công quản lý tòa nhà cho họ lên kế hoạch tiến hành thí điểm, đứng ở cửa tiểu khu đợi Chu Ngọc Lâm. Không bao lâu sau đã nhìn thấy anh ta lái chiếc xe trước đây của anh tới.
Lúc hai người lái xe vào cửa thì phải đăng ký, về điểm này thì bảo vệ hiện tại vẫn làm rất tốt.
“Đây chính là nơi chúng ta tiến hành thí điểm, nửa tháng sau, hàng ngũ bảo vệ đầu tiên của chúng ta sẽ tới tiểu khu này làm việc. Đây là phép thử của tập đoàn Đại Đường đối với chúng ta, nếu chúng ta có thể trong cuộc thí điểm nửa tháng này khiến tập đoàn Đại Đường hài lòng thì tập đoàn Đại Đường sẽ giao hết hợp đồng bảo vệ của họ ở khu Đông Hải cho chúng ta, nếu chúng ta không đạt được yêu cầu của họ thì chúng ta cũng chỉ có thể bỏ cuộc, nói không chừng công ty chúng ta cũng chỉ có thể chết yểu như vậy. Cho nên, bất kể trả giá bao lớn, lần này cũng nhất định phải thành công. Hôm nay tôi gọi anh tới chính là để khảo sát thực địa một chút, triển khai chuẩn xác, nhất định phải làm công việc bảo vệ tốt nhất.” Diệp Lăng Thiên cực kỳ nghiêm túc nói với Chu Ngọc Lâm.
Chu Ngọc Lâm kinh ngạc nhìn anh, anh ta không nghĩ tới sẽ có nhiệm vụ quan trọng như vậy, anh ta chỉ cho rằng đây là một công việc đơn giản đầu tiên mà thôi.
“Tiểu khu này rất lớn.” Diệp Lăng Thiên vừa đi vừa nói.
“Đúng vậy, nhìn là biết là tiểu khu cao cấp, giá nhà nơi này hẳn rất đắt.” Chu Ngọc Lâm cảm thán.
“Phí quản lý nơi này nhất định cũng rất cao.” Diệp Lăng Thiên cười nói: “Các công ty địa ốc dưới trướng tập đoàn Đại Đường đều xây dựng các khu nhà cao cấp, người ở đó căn bản đều phi phú tức quý, những người này cực kỳ xem trọng bảo vệ của khu, họ bằng lòng trả phí quản lý đắt đỏ, chính là vì muốn có một hoàn cảnh cộng đồng thật tốt. Chúng ta muốn có được sự chấp thuận của công ty quản lý Đại Đường, vậy thì nhất định phải làm được hai điểm, thứ nhất chính là trình độ bảo vệ, thứ hai chính là ý thức phục vụ. Nói cho cùng thì mặc dù chúng ta đảm nhận nhiệm vụ bảo vệ từ trong tay công ty quản lý , nhưng đối tượng phục vụ của chúng ta vẫn là chủ sở hữu của khu, cho nên ý thức phục vụ và trình độ bảo vệ là hai thứ không thể thiếu. Anh nhìn xem, khu cộng đồng lớn như vậy, chúng ta cần bao nhiêu người?”
Chu Ngọc Lâm nhìn cẩn thận, cuối cùng mới nói: “Ở cổng ít nhất phải có hai người, ngoài ra, tuần tra ít nhất phân thành ba đội, chia thành ba khu vực, mỗi đội phụ trách một khu vực, một đội ít nhất phải hai người, cộng lại phải có tám người, thêm hai cơ động nữa, thì phải mười người, một ngày ít nhất phải phân thành hai ca đi? Vậy thì phải có hai mươi người.”
“Anh bố trí rất tốt, nhưng tôi cảm thấy, hai mươi người không đủ, anh xem, số bảo vệ của người ta hiện tại cũng không chỉ hai mươi người, còn chưa tính thay ca, chúng ta nhất định phải làm tốt hơn họ, hơn nữa sắp xếp của anh rõ ràng có lỗ hổng. Khu này lớn như vậy, anh xem, khu này tổng cộng có mười sáu tòa nhà, có bao nhiêu hộ tôi không rõ, diện tích lớn như vậy, mười sáu tòa nhà, còn có hoa viên, trường mẫu giáo, phòng tập gym vân vân, hai mươi người quá ít quá ít. Nói vậy đi, ba người ở cổng, một người đăng ký, hai người bảo vệ. Bên trong thì lấy hoa viên trung tâm làm ranh giới, chia thành bốn khu vực, mỗi khu một đội, mỗi đội ít nhất cần bốn người. Ngoài ra, lập hai đội tuần tra, một đội từ hai đến ba người, như vậy có thể đảm bảo không có góc chết ở mức cao nhất. Hơn nữa, mỗi ngày hai ca rõ ràng không hiện thực, mỗi người mười hai tiếng một ngày, sao có thể có tinh thần sức lực tốt như vậy? Phân thành ba ca, mỗi ca tám tiếng. Nếu tính vậy thì một ca cần hai mươi lăm người, ba ca chính là bảy mươi lăm người, tôi nghĩ ít nhất phải cần bảy mươi người.” Diệp Lăng Thiên chậm rãi nói.
“Hơn bảy mươi người? Vậy quá nhiều đi?” Chu Ngọc Lâm trừng to mắt.
“Tiểu khu lớn như vậy, bảy mươi bảo vệ cũng hợp tình hợp lý. Nếu anh không tin, thì bây giờ anh vào trong đi một vòng, đếm thử xem đội bảo vệ hiện tại tổng cộng có bao nhiêu người đi, ngoài ra nghĩ cách hỏi rõ họ chia thành mấy ca, hỏi rõ số người của họ, trong lòng chúng ta cũng có nắm chắc.” Diệp Lăng Thiên cười nói.
“Được, tôi đi hỏi thử.” Chu Ngọc Lâm nói rồi bèn đi ra.
Diệp Lăng Thiên ngồi trong hoa viên cẩn thận quan sát, trong đầu suy nghĩ vấn đề. Khoảng một tiếng sau, Chu Ngọc Lâm quay lại rồi nói: “Tiểu khu này quả thực quá lớn.”
“Hỏi rõ rồi sao?” Diệp Lăng Thiên hỏi.
“Hỏi rõ rồi, họ cũng phân thành ba ca, mỗi ca hai mươi người, bốn người ở cổng, mười sáu người khác tuần tra trong tiểu khu, quy định tuyến đường. Cộng thêm ba tiểu đội trưởng và một quản lý, tổng cộng là sáu mươi ba người, cũng tương đương với chúng ta.” Chu Ngọc Lâm nói.
Diệp Lăng Thiên khẽ gật đầu, không khuyên cô nữa.
“Hiểu Tinh có gọi điện thoại cho em không?” Diệp Lăng Thiên châm điếu thuốc, hỏi cô.
“Ừa, hôm qua vừa gọi, cô ấy nói sống ở đó rất ổn, chỉ là công việc hơi bận, cũng mở mang được sự khác biệt to lớn giữa nền giáo dục nước B và giáo dục của nước ta, nói rất nhiều rất nhiều.”
“Ừa, ổn là tốt rồi.” Anh lại gật đầu.
“Cô ấy cũng hỏi tôi tình hình của anh.”
Diệp Lăng Thiên có chút kinh ngạc nhìn cô, không nói gì.
“Cô ấy hỏi tình hình làm ăn của anh, tôi đã nói hết tình hình hiện tại của tôi và anh với cô ấy, cô ấy rất vui mừng, cô ấy nói cô ấy sớm đã đoán được anh sẽ thành công, hơn nữa cũng nói, tôi ở cùng anh sẽ hạnh phúc.” Lý Vũ Hân nói tới cuối thì trực tiếp nhìn anh.
Diệp Lăng Thiên nhìn cô, im lặng không lên tiếng.
“Tôi cảm thấy cô ấy cố ý rời đi để tác thành cho tôi và anh.” Cô cũng thở dài nói.
“Không phải đâu, chuyện đến nước B giao lưu học tập không thể nào tùy tiện gặp được, không có chuyện ngẫu nhiên như vậy.” Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt nói nhưng rõ ràng không đủ hùng hồn.
“Có lẽ là tôi nghĩ nhiều rồi. Nhưng tôi cảm nhận được, cô ấy vẫn không thể buông bỏ anh, người cô ấy nhớ nhung yêu thương trong lòng vẫn là anh.” Cô thở dài nói.
Diệp Lăng Thiên hút thuốc, lại lựa chọn im lặng.
“Lăng Thiên, tôi cảm thấy chúng ta vẫn nên duy trì khoảng cách một chút, tôi…tôi…không muốn hai chúng ta đi quá xa. Tôi sợ tôi sẽ không thể khống chế được chính mình, có lỗi với Hiểu Tinh.” Lý Vũ Hân bỗng nói.
Diệp Lăng Thiên có chút kinh ngạc, nhưng vẫn không biết nên nói gì.
Hai người im lặng đứng trên ban công nhìn ánh đèn đối diện, thật lâu sau, ai về phòng nấy ngủ.
Hôm sau, Diệp Lăng Thiên trực tiếp đến tiểu khu mà công quản lý tòa nhà cho họ lên kế hoạch tiến hành thí điểm, đứng ở cửa tiểu khu đợi Chu Ngọc Lâm. Không bao lâu sau đã nhìn thấy anh ta lái chiếc xe trước đây của anh tới.
Lúc hai người lái xe vào cửa thì phải đăng ký, về điểm này thì bảo vệ hiện tại vẫn làm rất tốt.
“Đây chính là nơi chúng ta tiến hành thí điểm, nửa tháng sau, hàng ngũ bảo vệ đầu tiên của chúng ta sẽ tới tiểu khu này làm việc. Đây là phép thử của tập đoàn Đại Đường đối với chúng ta, nếu chúng ta có thể trong cuộc thí điểm nửa tháng này khiến tập đoàn Đại Đường hài lòng thì tập đoàn Đại Đường sẽ giao hết hợp đồng bảo vệ của họ ở khu Đông Hải cho chúng ta, nếu chúng ta không đạt được yêu cầu của họ thì chúng ta cũng chỉ có thể bỏ cuộc, nói không chừng công ty chúng ta cũng chỉ có thể chết yểu như vậy. Cho nên, bất kể trả giá bao lớn, lần này cũng nhất định phải thành công. Hôm nay tôi gọi anh tới chính là để khảo sát thực địa một chút, triển khai chuẩn xác, nhất định phải làm công việc bảo vệ tốt nhất.” Diệp Lăng Thiên cực kỳ nghiêm túc nói với Chu Ngọc Lâm.
Chu Ngọc Lâm kinh ngạc nhìn anh, anh ta không nghĩ tới sẽ có nhiệm vụ quan trọng như vậy, anh ta chỉ cho rằng đây là một công việc đơn giản đầu tiên mà thôi.
“Tiểu khu này rất lớn.” Diệp Lăng Thiên vừa đi vừa nói.
“Đúng vậy, nhìn là biết là tiểu khu cao cấp, giá nhà nơi này hẳn rất đắt.” Chu Ngọc Lâm cảm thán.
“Phí quản lý nơi này nhất định cũng rất cao.” Diệp Lăng Thiên cười nói: “Các công ty địa ốc dưới trướng tập đoàn Đại Đường đều xây dựng các khu nhà cao cấp, người ở đó căn bản đều phi phú tức quý, những người này cực kỳ xem trọng bảo vệ của khu, họ bằng lòng trả phí quản lý đắt đỏ, chính là vì muốn có một hoàn cảnh cộng đồng thật tốt. Chúng ta muốn có được sự chấp thuận của công ty quản lý Đại Đường, vậy thì nhất định phải làm được hai điểm, thứ nhất chính là trình độ bảo vệ, thứ hai chính là ý thức phục vụ. Nói cho cùng thì mặc dù chúng ta đảm nhận nhiệm vụ bảo vệ từ trong tay công ty quản lý , nhưng đối tượng phục vụ của chúng ta vẫn là chủ sở hữu của khu, cho nên ý thức phục vụ và trình độ bảo vệ là hai thứ không thể thiếu. Anh nhìn xem, khu cộng đồng lớn như vậy, chúng ta cần bao nhiêu người?”
Chu Ngọc Lâm nhìn cẩn thận, cuối cùng mới nói: “Ở cổng ít nhất phải có hai người, ngoài ra, tuần tra ít nhất phân thành ba đội, chia thành ba khu vực, mỗi đội phụ trách một khu vực, một đội ít nhất phải hai người, cộng lại phải có tám người, thêm hai cơ động nữa, thì phải mười người, một ngày ít nhất phải phân thành hai ca đi? Vậy thì phải có hai mươi người.”
“Anh bố trí rất tốt, nhưng tôi cảm thấy, hai mươi người không đủ, anh xem, số bảo vệ của người ta hiện tại cũng không chỉ hai mươi người, còn chưa tính thay ca, chúng ta nhất định phải làm tốt hơn họ, hơn nữa sắp xếp của anh rõ ràng có lỗ hổng. Khu này lớn như vậy, anh xem, khu này tổng cộng có mười sáu tòa nhà, có bao nhiêu hộ tôi không rõ, diện tích lớn như vậy, mười sáu tòa nhà, còn có hoa viên, trường mẫu giáo, phòng tập gym vân vân, hai mươi người quá ít quá ít. Nói vậy đi, ba người ở cổng, một người đăng ký, hai người bảo vệ. Bên trong thì lấy hoa viên trung tâm làm ranh giới, chia thành bốn khu vực, mỗi khu một đội, mỗi đội ít nhất cần bốn người. Ngoài ra, lập hai đội tuần tra, một đội từ hai đến ba người, như vậy có thể đảm bảo không có góc chết ở mức cao nhất. Hơn nữa, mỗi ngày hai ca rõ ràng không hiện thực, mỗi người mười hai tiếng một ngày, sao có thể có tinh thần sức lực tốt như vậy? Phân thành ba ca, mỗi ca tám tiếng. Nếu tính vậy thì một ca cần hai mươi lăm người, ba ca chính là bảy mươi lăm người, tôi nghĩ ít nhất phải cần bảy mươi người.” Diệp Lăng Thiên chậm rãi nói.
“Hơn bảy mươi người? Vậy quá nhiều đi?” Chu Ngọc Lâm trừng to mắt.
“Tiểu khu lớn như vậy, bảy mươi bảo vệ cũng hợp tình hợp lý. Nếu anh không tin, thì bây giờ anh vào trong đi một vòng, đếm thử xem đội bảo vệ hiện tại tổng cộng có bao nhiêu người đi, ngoài ra nghĩ cách hỏi rõ họ chia thành mấy ca, hỏi rõ số người của họ, trong lòng chúng ta cũng có nắm chắc.” Diệp Lăng Thiên cười nói.
“Được, tôi đi hỏi thử.” Chu Ngọc Lâm nói rồi bèn đi ra.
Diệp Lăng Thiên ngồi trong hoa viên cẩn thận quan sát, trong đầu suy nghĩ vấn đề. Khoảng một tiếng sau, Chu Ngọc Lâm quay lại rồi nói: “Tiểu khu này quả thực quá lớn.”
“Hỏi rõ rồi sao?” Diệp Lăng Thiên hỏi.
“Hỏi rõ rồi, họ cũng phân thành ba ca, mỗi ca hai mươi người, bốn người ở cổng, mười sáu người khác tuần tra trong tiểu khu, quy định tuyến đường. Cộng thêm ba tiểu đội trưởng và một quản lý, tổng cộng là sáu mươi ba người, cũng tương đương với chúng ta.” Chu Ngọc Lâm nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.