Chương 413: Công ty bảo vệ (7)
Phong Lưu Tiểu Nhị
30/05/2021
Đến hơn mười giờ, Diệp Lăng Thiên sắp sửa ngủ gục đến nơi thì mới nhận được tin nhắn, kết quả giống như Diệp Lăng Thiên nhìn thấy:
“Trần Tuấn Lương, nam, hai mươi lăm tuổi. Bây giờ sống ở thành phố XX tỉnh S…, chưa kết hôn, mở cửa hàng vật liệu xây dựng, có ba mẹ và chị. Điều kiện gia đình bình thường, số điện thoại XXX”
Diệp Lăng Thiên đọc tin nhắn, anh im lặng một hồi lâu, cuối cùng mới lưu lại số điện thoại rồi bấm gọi. Nếu như không cần thiết thì anh cũng sẽ không làm phiền người anh em trước kia này, nhất là bây giờ người ta còn sống khá tốt.
Gọi một lúc lâu sau mới có người bắt máy.
“Alo”, đối phương lên tiếng, Diệp Lăng Thiên còn chưa lên tiếng đã nghe thấy đối phương nói: “Năm ăn năm, thật là, suýt nữa đã bỏ lỡ rồi, alo, xin hỏi ai thế, có chuyện gì?”
Rõ ràng đối phương đang chơi mạt chược, đầu dây bên kia rất ồn ào.
Diệp Lăng Thiên không lên tiếng ngay.
“Rốt cuộc anh là ai? Đùa cợt tôi vui lắm à? Không nói nữa thì tôi cúp máy đây.”
“Báo, tôi là Độc Lang.” Diệp Lăng Thiên cười cười, anh nói chậm rãi.
“Sir?” Trần Tuấn Lương lập tức khựng lại, anh ta lập tức nói bằng tiếng phổ thông. Đầu dây bên kia lại lên tiếng tiếp: “Hai người tìm người khác chơi tiếp đi, tôi bận rồi, không chơi nữa đâu.”
“Sir, anh đợi lát, nơi này ồn lắm, tôi tìm chỗ yên tĩnh rồi nói tiếp.” Trần Tuấn Lương nói, tiếng bước chân của anh ta lập tức vang lên, Diệp Lăng Thiên chậm rãi chờ đợi, khoảng chừng một hai phút sau, giọng nói của Trần Tuấn Lương tiếp tục vang lên: “Sir, thật sự là anh à?”
“Đúng thế, tôi là Độc Lang, sao thế? Bây giờ sống thế nào?” Diệp Lăng Thiên mỉm cười hỏi anh ta.
“Sống tốt lắm, buôn bán nhỏ, không chết được, cũng không đói, ngày nào cũng rảnh rỗi kiếm vài anh em chơi mạt chược uống rượu, cứ sống như thế đi vậy. Sir, còn anh thì sao? Bây giờ đã làm lãnh đạo lớn chưa?” Trần Tuấn Lương nói.
“Tiệm vật liệu xây dựng của cậu kiếm được bao nhiêu tiền mỗi năm?” Diệp Lăng Thiên hỏi thẳng.
Trần Tuấn Lương sững sờ, anh ta nói tiếp: “Kiếm được ít tiền, nếu bán được thì kiếm tầm ba trăm triệu một năm, năm bán ế thì không lỗ mà được rồi, theo họ hàng bạn bè làm ăn, bọn họ ăn nên làm ra thì tôi cũng kiếm được ít tiền, chỉ có điều hai năm nay tình hình bán buôn không tốt lắm. Sir, anh tìm tôi chắc phải có việc gì đúng không?”
“Tôi về Đông Hải rồi, mới mở công ty, cần người giúp đỡ, cậu có muốn sang đây không? Tôi đảm bảo cậu sẽ kiếm được nhiều hơn bây giờ.” Diệp Lăng Thiên nghĩ một lúc rồi nói với anh ta.
“Anh giải ngũ rồi hả? Sir, anh nhắc tiền bạc với tôi thì giết tôi luôn cho rồi, mạng của tôi và tài năng của tôi đều thuộc về anh, anh kêu tôi mổ bụng tôi còn không chớp mắt nữa là. Thế này đi Sir, để tôi giao lại cửa hàng cho ba tôi, chuẩn bị một chút, trễ nhất là ngày kia tôi sẽ mua vé đến Đông Hải tìm anh.” Trần Tuấn Lương nói thẳng.
“Báo, đây không phải là lúc bàn đến chuyện tình cảm, cậu cũng cần phải sống, tình cảm là tình cảm, tiền bạc là tiền bạc, cậu thương lượng với ba mẹ cậu trước đi rồi hẵng quyết định, sau khi quyết định rồi thì gọi lại cho tôi, đây là số điện thoại của tôi.” Diệp Lăng Thiên ngẫm nghĩ một lúc rồi nói.
“Được rồi Sir, anh yên tâm đi, tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa ngay thôi. Chỉ cần anh còn cần tôi, chắc chắn Báo tôi sẽ không nói hai lời. Thế này đi nhé, bây giờ tôi sẽ đi sắp xếp ngay, đến rồi thì tôi sẽ gọi cho anh.” Sau khi nói dứt lời, Trần Tuấn Lương cúp máy ngay.
Diệp Lăng Thiên nở nụ cười bất lực, đây là lý do vì sao anh trước kia anh chưa từng nghĩ đến chuyện gọi cho Báo, anh không muốn làm phiền người khác. Bởi vì anh biết rằng, chỉ cần mình lên tiếng thì chắc chắn anh ta sẽ không từ chối, bởi vì anh ta không nói lý không cân nhắc, cũng chẳng xét đến hậu quả nên anh mới không tìm anh ta. Nhưng mà lần này Diệp Lăng Thiên thật sự đã hết cách, anh cần tìm một người đến giúp anh quản lý những chuyện này, bởi vì Chu Ngọc Lâm kém cỏi quá nhiều.
Sáng ngày hôm sau, Diệp Lăng Thiên đi đến công ty quản lý tiểu khu, đề nghị lắp thêm vài thiết bị giám sát, cũng nói lý do với bọn họ, công ty quản lý tiểu khu dứt khoát đồng ý ngay.
Thực ra Diệp Lăng Thiên vẫn luôn chờ đợi điện thoại của Trần Tuấn Lương nhưng lại không thấy anh ta trả lời, anh muốn gọi điện thoại cho Trần Tuấn Lương, cuối cùng lại không làm thế. Đợi hai ngày sau, cho đến tối ngày thứ ba, lúc Diệp Lăng Thiên đang cùng Diệp Sương, Lý Vũ Hân ăn cơm tối, điện thoại của Diệp Lăng Thiên đổ chuông, số điện thoại của Báo. Diệp Lăng Thiên nhìn thấy số điện thoại ấy bèn bắt máy: “Alo, Báo à.”
“Sir, tôi đến rồi.”
“Đến rồi? Đến đâu rồi?”
“Sir, tôi vừa mới xuống trạm xe lửa, bây giờ đang ở trạm xe lửa ở thành phố A, anh ở đâu thế? Cho tôi địa chỉ, tôi bắt xe sang tìm anh ngay.” Trần Tuấn Lương đáp.
“Cậu đến Đông Hải rồi à? Được rồi, cậu cứ ở trạm xe lửa đợi tôi, bây giờ tôi lái xe đến đón cậu.”
“Không cần đâu Sir, anh nói cho tôi biết chỗ là được, tôi tự bắt xe sang đó là được rồi.”
“Nói lắm thế làm gì, đứng đó đợi tôi đi.” Sau khi nói dứt lời, Diệp Lăng Thiên cúp máy.
“Sao thế? Bạn tới à?” Lý Vũ Hân hỏi.
“Ừm, một người bạn cũ, tôi mời đến giúp đỡ. Hai người ăn trước đi, có thể tối nay tôi sẽ về muộn đấy, không cần phải đợi đâu.” Diệp Lăng Thiên đặt đũa xuống rồi đi ra ngoài, anh lái xe của mình ra trạm xe lửa.
Đến trạm xe lửa, Diệp Lăng Thiên đậu xe trong bãi rồi đi xuống, vừa gọi điện thoại cho Trần Tuấn Lương vừa đi.
“Cậu đang ở đâu?”
“Tôi luôn đứng bên ngoài cổng.”
“Đứng đó đợi tôi đi, tôi đến ngay.” Diệp Lăng Thiên đi về phía cổng trạm, quả nhiên nhìn thấy Báo vác theo túi lớn túi nhỏ, trông anh ta chẳng thay đổi gì cả.
“Sir.” Vừa nhìn thấy Diệp Lăng Thiên, anh ta lập tức đứng thẳng lên, kính lễ Diệp Lăng Thiên.
“Được rồi, tôi cũng đã xuất ngũ, hai chúng ta không còn là quân nhân nữa, không cần phải làm thế. Đi thôi, đưa cậu đi ăn cơm trước đã.” Diệp Lăng Thiên nói, anh đưa một điếu thuốc cho Trần Tuấn Lương rồi đi về.
“Sir, sao…sao anh lại giải ngũ thế? Với công lao của anh, chắc hẳn anh phải được lên chức mới phải.” Trần Tuấn Lương rất ngạc nhiên.
“Lát nữa sẽ nói cho cậu biết, sao cậu đến đây nhanh thế? Cửa hàng phải làm sao? Nói với ba mẹ chưa?” Diệp Lăng Thiên hỏi.
“Anh yên tâm đi Sir, đã nói xong rồi, tôi nói tôi sang đây kiếm bộn tiền, cửa hàng để cho ba mẹ trông giúp tôi, đợi đến khi có người muốn làm thì sang, dù gì cũng chỉ là kinh doanh nhỏ, chẳng tốn bao nhiêu vốn, cũng không được nhiều tiền, không có gì đáng để lo lắng cả.” Trần Tuấn Lương nói một cách thản nhiên.
“Năm nay hai mươi lăm rồi đúng không?”
“Đúng thế.”
“Có đối tượng chưa?”
“Còn chưa có, gia đình muốn giới thiệu cho tôi nhưng mà tính tình tôi hoang dã thành quen, không muốn bị ràng buộc bởi vợ con, sống vui vẻ thêm vài năm nữa.”
“Bây gờ sắp biến thành một tên lưu manh rồi đấy.” Diệp Lăng Thiên vừa cười vừa mắng, anh đi đến bên xe của mình, cầm chìa khóa rồi nói: “Lên xe đi.”
Trần Tuấn Lương nhìn chiếc xe của Diệp Lăng Thiên cũng cảm thấy kinh ngạc, anh ta cười cười rồi nói: “Sir đúng là Sir, đi đến đâu cũng không phải là người bình thường, đến xe cũng là mẫu mới nhất trên thị trường, cũng phải hơn ba tỷ đúng không”
“Cậu am hiểu về xe thế à?” Diệp Lăng Thiên bước lên xe, anh nói chậm rãi.
“Đàn ông mà, có ai không thích xe với phụ nữ đâu, phụ nữ thì đời này tôi chừa rồi, sẽ không tùy tiện đụng vào nữa, bị ám ảnh tâm lý, bởi thế chỉ còn thích xe thôi. Mặc dù chưa từng lái xe sang nhưng tôi vẫn rất hiểu biết.” Trần Tuấn Lương vừa nói vừa cười ha hả.
“Trần Tuấn Lương, nam, hai mươi lăm tuổi. Bây giờ sống ở thành phố XX tỉnh S…, chưa kết hôn, mở cửa hàng vật liệu xây dựng, có ba mẹ và chị. Điều kiện gia đình bình thường, số điện thoại XXX”
Diệp Lăng Thiên đọc tin nhắn, anh im lặng một hồi lâu, cuối cùng mới lưu lại số điện thoại rồi bấm gọi. Nếu như không cần thiết thì anh cũng sẽ không làm phiền người anh em trước kia này, nhất là bây giờ người ta còn sống khá tốt.
Gọi một lúc lâu sau mới có người bắt máy.
“Alo”, đối phương lên tiếng, Diệp Lăng Thiên còn chưa lên tiếng đã nghe thấy đối phương nói: “Năm ăn năm, thật là, suýt nữa đã bỏ lỡ rồi, alo, xin hỏi ai thế, có chuyện gì?”
Rõ ràng đối phương đang chơi mạt chược, đầu dây bên kia rất ồn ào.
Diệp Lăng Thiên không lên tiếng ngay.
“Rốt cuộc anh là ai? Đùa cợt tôi vui lắm à? Không nói nữa thì tôi cúp máy đây.”
“Báo, tôi là Độc Lang.” Diệp Lăng Thiên cười cười, anh nói chậm rãi.
“Sir?” Trần Tuấn Lương lập tức khựng lại, anh ta lập tức nói bằng tiếng phổ thông. Đầu dây bên kia lại lên tiếng tiếp: “Hai người tìm người khác chơi tiếp đi, tôi bận rồi, không chơi nữa đâu.”
“Sir, anh đợi lát, nơi này ồn lắm, tôi tìm chỗ yên tĩnh rồi nói tiếp.” Trần Tuấn Lương nói, tiếng bước chân của anh ta lập tức vang lên, Diệp Lăng Thiên chậm rãi chờ đợi, khoảng chừng một hai phút sau, giọng nói của Trần Tuấn Lương tiếp tục vang lên: “Sir, thật sự là anh à?”
“Đúng thế, tôi là Độc Lang, sao thế? Bây giờ sống thế nào?” Diệp Lăng Thiên mỉm cười hỏi anh ta.
“Sống tốt lắm, buôn bán nhỏ, không chết được, cũng không đói, ngày nào cũng rảnh rỗi kiếm vài anh em chơi mạt chược uống rượu, cứ sống như thế đi vậy. Sir, còn anh thì sao? Bây giờ đã làm lãnh đạo lớn chưa?” Trần Tuấn Lương nói.
“Tiệm vật liệu xây dựng của cậu kiếm được bao nhiêu tiền mỗi năm?” Diệp Lăng Thiên hỏi thẳng.
Trần Tuấn Lương sững sờ, anh ta nói tiếp: “Kiếm được ít tiền, nếu bán được thì kiếm tầm ba trăm triệu một năm, năm bán ế thì không lỗ mà được rồi, theo họ hàng bạn bè làm ăn, bọn họ ăn nên làm ra thì tôi cũng kiếm được ít tiền, chỉ có điều hai năm nay tình hình bán buôn không tốt lắm. Sir, anh tìm tôi chắc phải có việc gì đúng không?”
“Tôi về Đông Hải rồi, mới mở công ty, cần người giúp đỡ, cậu có muốn sang đây không? Tôi đảm bảo cậu sẽ kiếm được nhiều hơn bây giờ.” Diệp Lăng Thiên nghĩ một lúc rồi nói với anh ta.
“Anh giải ngũ rồi hả? Sir, anh nhắc tiền bạc với tôi thì giết tôi luôn cho rồi, mạng của tôi và tài năng của tôi đều thuộc về anh, anh kêu tôi mổ bụng tôi còn không chớp mắt nữa là. Thế này đi Sir, để tôi giao lại cửa hàng cho ba tôi, chuẩn bị một chút, trễ nhất là ngày kia tôi sẽ mua vé đến Đông Hải tìm anh.” Trần Tuấn Lương nói thẳng.
“Báo, đây không phải là lúc bàn đến chuyện tình cảm, cậu cũng cần phải sống, tình cảm là tình cảm, tiền bạc là tiền bạc, cậu thương lượng với ba mẹ cậu trước đi rồi hẵng quyết định, sau khi quyết định rồi thì gọi lại cho tôi, đây là số điện thoại của tôi.” Diệp Lăng Thiên ngẫm nghĩ một lúc rồi nói.
“Được rồi Sir, anh yên tâm đi, tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa ngay thôi. Chỉ cần anh còn cần tôi, chắc chắn Báo tôi sẽ không nói hai lời. Thế này đi nhé, bây giờ tôi sẽ đi sắp xếp ngay, đến rồi thì tôi sẽ gọi cho anh.” Sau khi nói dứt lời, Trần Tuấn Lương cúp máy ngay.
Diệp Lăng Thiên nở nụ cười bất lực, đây là lý do vì sao anh trước kia anh chưa từng nghĩ đến chuyện gọi cho Báo, anh không muốn làm phiền người khác. Bởi vì anh biết rằng, chỉ cần mình lên tiếng thì chắc chắn anh ta sẽ không từ chối, bởi vì anh ta không nói lý không cân nhắc, cũng chẳng xét đến hậu quả nên anh mới không tìm anh ta. Nhưng mà lần này Diệp Lăng Thiên thật sự đã hết cách, anh cần tìm một người đến giúp anh quản lý những chuyện này, bởi vì Chu Ngọc Lâm kém cỏi quá nhiều.
Sáng ngày hôm sau, Diệp Lăng Thiên đi đến công ty quản lý tiểu khu, đề nghị lắp thêm vài thiết bị giám sát, cũng nói lý do với bọn họ, công ty quản lý tiểu khu dứt khoát đồng ý ngay.
Thực ra Diệp Lăng Thiên vẫn luôn chờ đợi điện thoại của Trần Tuấn Lương nhưng lại không thấy anh ta trả lời, anh muốn gọi điện thoại cho Trần Tuấn Lương, cuối cùng lại không làm thế. Đợi hai ngày sau, cho đến tối ngày thứ ba, lúc Diệp Lăng Thiên đang cùng Diệp Sương, Lý Vũ Hân ăn cơm tối, điện thoại của Diệp Lăng Thiên đổ chuông, số điện thoại của Báo. Diệp Lăng Thiên nhìn thấy số điện thoại ấy bèn bắt máy: “Alo, Báo à.”
“Sir, tôi đến rồi.”
“Đến rồi? Đến đâu rồi?”
“Sir, tôi vừa mới xuống trạm xe lửa, bây giờ đang ở trạm xe lửa ở thành phố A, anh ở đâu thế? Cho tôi địa chỉ, tôi bắt xe sang tìm anh ngay.” Trần Tuấn Lương đáp.
“Cậu đến Đông Hải rồi à? Được rồi, cậu cứ ở trạm xe lửa đợi tôi, bây giờ tôi lái xe đến đón cậu.”
“Không cần đâu Sir, anh nói cho tôi biết chỗ là được, tôi tự bắt xe sang đó là được rồi.”
“Nói lắm thế làm gì, đứng đó đợi tôi đi.” Sau khi nói dứt lời, Diệp Lăng Thiên cúp máy.
“Sao thế? Bạn tới à?” Lý Vũ Hân hỏi.
“Ừm, một người bạn cũ, tôi mời đến giúp đỡ. Hai người ăn trước đi, có thể tối nay tôi sẽ về muộn đấy, không cần phải đợi đâu.” Diệp Lăng Thiên đặt đũa xuống rồi đi ra ngoài, anh lái xe của mình ra trạm xe lửa.
Đến trạm xe lửa, Diệp Lăng Thiên đậu xe trong bãi rồi đi xuống, vừa gọi điện thoại cho Trần Tuấn Lương vừa đi.
“Cậu đang ở đâu?”
“Tôi luôn đứng bên ngoài cổng.”
“Đứng đó đợi tôi đi, tôi đến ngay.” Diệp Lăng Thiên đi về phía cổng trạm, quả nhiên nhìn thấy Báo vác theo túi lớn túi nhỏ, trông anh ta chẳng thay đổi gì cả.
“Sir.” Vừa nhìn thấy Diệp Lăng Thiên, anh ta lập tức đứng thẳng lên, kính lễ Diệp Lăng Thiên.
“Được rồi, tôi cũng đã xuất ngũ, hai chúng ta không còn là quân nhân nữa, không cần phải làm thế. Đi thôi, đưa cậu đi ăn cơm trước đã.” Diệp Lăng Thiên nói, anh đưa một điếu thuốc cho Trần Tuấn Lương rồi đi về.
“Sir, sao…sao anh lại giải ngũ thế? Với công lao của anh, chắc hẳn anh phải được lên chức mới phải.” Trần Tuấn Lương rất ngạc nhiên.
“Lát nữa sẽ nói cho cậu biết, sao cậu đến đây nhanh thế? Cửa hàng phải làm sao? Nói với ba mẹ chưa?” Diệp Lăng Thiên hỏi.
“Anh yên tâm đi Sir, đã nói xong rồi, tôi nói tôi sang đây kiếm bộn tiền, cửa hàng để cho ba mẹ trông giúp tôi, đợi đến khi có người muốn làm thì sang, dù gì cũng chỉ là kinh doanh nhỏ, chẳng tốn bao nhiêu vốn, cũng không được nhiều tiền, không có gì đáng để lo lắng cả.” Trần Tuấn Lương nói một cách thản nhiên.
“Năm nay hai mươi lăm rồi đúng không?”
“Đúng thế.”
“Có đối tượng chưa?”
“Còn chưa có, gia đình muốn giới thiệu cho tôi nhưng mà tính tình tôi hoang dã thành quen, không muốn bị ràng buộc bởi vợ con, sống vui vẻ thêm vài năm nữa.”
“Bây gờ sắp biến thành một tên lưu manh rồi đấy.” Diệp Lăng Thiên vừa cười vừa mắng, anh đi đến bên xe của mình, cầm chìa khóa rồi nói: “Lên xe đi.”
Trần Tuấn Lương nhìn chiếc xe của Diệp Lăng Thiên cũng cảm thấy kinh ngạc, anh ta cười cười rồi nói: “Sir đúng là Sir, đi đến đâu cũng không phải là người bình thường, đến xe cũng là mẫu mới nhất trên thị trường, cũng phải hơn ba tỷ đúng không”
“Cậu am hiểu về xe thế à?” Diệp Lăng Thiên bước lên xe, anh nói chậm rãi.
“Đàn ông mà, có ai không thích xe với phụ nữ đâu, phụ nữ thì đời này tôi chừa rồi, sẽ không tùy tiện đụng vào nữa, bị ám ảnh tâm lý, bởi thế chỉ còn thích xe thôi. Mặc dù chưa từng lái xe sang nhưng tôi vẫn rất hiểu biết.” Trần Tuấn Lương vừa nói vừa cười ha hả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.