Chương 787: Công ty tập đoàn (hai)
Phong Lưu Tiểu Nhị
13/10/2021
"Nói thật, hôm nay tôi căn bản không biết có chuyện phát biểu này. Tôi biết công ty tập đoàn quyết định treo biển vào hôm nay, nhưng ý định ban đầu của tôi là không cần tổ chức nghi thức gì, trong lòng mọi người hiểu rõ là được. Dù sao mọi người ít nhiều đều biết được văn hóa doanh nghiệp của công ty chúng ta, công ty chúng ta chỉ chú trọng làm việc thực, không phải là mấy bài phát biểu khoe mẽ, đạo đức giả.
Cho nên lúc tôi mới đến đây, thấy tình hình này có hơi kinh ngạc, bảo tôi lên bục phát biểu tôi cũng hơi hoảng, bởi vì tôi không hề chuẩn bị trước. Nhưng… bây giờ đứng ở đây, nhìn thấy mọi người, tôi đột nhiên cảm giác được có những lúc cần phải có vài nghi thức đặc biệt.
Vừa rồi thư ký Lâm có đưa bài phát biểu cho tôi, tôi đã xem qua, viết rất hay. Nhưng hôm nay tôi không muốn đọc bài phát biểu này. Hôm nay tôi chỉ muốn nói chuyện một lát với mọi người, nói vài lời thật." Diệp Lăng Thiên nói đến đây chợt dừng lại, sau đó đưa bài phát biểu trong tay cho Tiểu Lâm rồi nói tiếp.
"Công ty có thể đi được tới ngày hôm nay, phát triển nhanh chóng, ổn định như vậy là điều tôi chưa từng nghĩ tới. Vào năm năm trước, tôi từ trong quân đội chuyển nghành, không có bằng cấp cũng không nghề gì, làm bộ đội mười năm quay trở lại xã hội rất khó thích ứng. Vì sống tiếp, tôi đã làm bảo vệ trong một công ty.
Tôi nhớ công việc đầu tiên của tôi là trông một kho hàng ở vùng ngoại thành cho người ta, tiền lương một tháng là hơn sáu triệu. Đương nhiên, người ta bao ăn bao ở, quan trọng nhất là ở đó hoang vắng, có tiền cũng chẳng tiêu được vào đâu. Cho nên với hơn sáu triệu này, tôi vẫn có thể nuôi sống bản thân tôi, còn có thể để dành dụm được một phần cho em gái tôi.
Sau đó, em gái tôi bị bệnh nặng, cần mười triệu để làm phẫu thuật. Khi đó cả người tôi cộng lại cũng chỉ có hơn hai triệu tư. Tôi nghiêm túc suy nghĩ, con người tôi không có sở trường gì, sở trường duy nhất chính là nhiều năm làm lính nên thể lực không tệ lắm, nói thông tục chính là đánh nhau còn tạm được. Sau đó tôi đi làm vệ sĩ tư nhân cho người ta với mức lương một tỷ rưỡi một năm, vừa đủ cho em gái tôi chữa bệnh.
Đương nhiên, ở đây cũng phải nói rằng ông chủ của tôi chính là người thuê tôi rất tốt với tôi, đây là may mắn của cả đời tôi. Em gái tôi phẫu thuật rất thành công mà hợp đồng vệ sĩ tư nhân của tôi cũng vừa hết. Tôi phải nuôi gia đình, em gái tôi còn phải đi học, sau khi làm phẫu thuật xong còn cần một khoản chi phí hồi phục rất lớn. Tôi không có cách nào, mới nghĩ đến chuyện bán đồ nướng.
Tôi ngồi xổm cả ngày ở trước một quán nướng và nói chuyện với ông chủ ở đó, trên thực tế là học trộm. Học khoảng nửa tháng, tôi cảm thấy mình học tạm được, lại tự mình bày một sạp trên đường sau khu làng đại học, đương nhiên bây giờ chỗ đó đã không còn nữa.
Lúc đầu chẳng ai hỏi thăm tới sạp của tôi nhưng việc kinh doanh của tôi dần dần tốt lên, hơn hẳn những người bày bán lâu năm quanh đó. Sau đó, tôi đã nghiêm túc suy nghĩ vì sao việc kinh doanh của tôi tốt hơn? Đầu tiên, tôi có rất nhiều bạn, những người bạn này đã giúp đỡ tôi một cách vô tư, cả ngày hét mời khách giúp tôi, không hề chê tôi bày sạp làm mất mặt bọn họ.
Nguyên nhân thứ hai, tôi nghiêm túc, tôi bảo đảm mỗi xâu thịt mà tôi nướng ra đều ngon nhất, vừa chín, gia vị cũng vừa vặn. Mặt khác, tôi cố gắng hết sức bảo đảm vệ sinh, cũng bảo đảm đủ về lượng. Nói cho cùng, tôi đặc biệt tận tâm với công việc này, cho dù chỉ mở một sạp bán đồ nướng.
Nguyên nhân thứ ba là vì tôi có điểm đặc sắc riêng. Lúc tôi ở trong quân đội thường xuyên phải rèn luyện dã ngoại, có chương trình học sinh tồn ở nơi hoang dã. Những lúc đó chúng tôi thường phải tự mình lên núi bắt dê nướng ăn, tôi đã quen nướng cả con dê mà ở các quán nướng không thường thấy.
Cho nên tôi nướng cả con dê được xem là điểm đặc sắc của tôi. Vì điều này, rất nhiều người nghe tiếng mà đến, đây là một nguyên nhân khác sạp của tôi nhanh chóng nổi tiếng."
"Sạp nướng mở được mấy tháng thì con đường đó bị dỡ bỏ, tôi lại thất nghiệp. Một người bạn của tôi khuyên tôi mở một quán. Ban đầu tôi từ chối. Vì sao? Có rất ít người xem đồ nướng là món ăn chính, trên đường cũng rất ít người mở quán ăn là đồ nướng.
Dù sao trong lòng mọi người, chỉ có các sạp nhỏ mới bán đồ nướng. Nhưng trong lúc lo lắng kiếm sống, tôi đã được ăn cả ngã về không, bạn tôi cho tôi mượn hơn ba trăm triệu, tôi mở một quán bên ngoài làng đại học. Tôi còn rót hết kinh nghiệm, tâm tư và đặc sắc lúc bày sạp vào trong đó, tôi đã thành công. Sau khi mở quán được nửa năm, tôi lời khoảng ba tỷ.
Tôi tưởng tôi sẽ cứ xuôi chèo mát mái như vậy, kết quả trường học thu mặt bằng về. Tôi không nói tỉ mỉ về nguyên nhân trong đó, dù sao tôi cũng phải đóng cửa ngừng kinh doanh. Tôi lại thất nghiệp. Khi đó tôi vừa mua trả góp một căn hộ với khoản tiền ban đầu là một triệu, mỗi tháng còn phải trả góp một khoản không nhỏ. Không kiếm được tiền, tôi căn bản không chống đỡ được.
Trong lúc tôi đang gặp khó khăn, rất nhiều bạn bè đều tới giúp tôi. Một người bạn từng được tôi giúp đỡ vài chuyện trước đó đã cho tôi mượn mười lăm tỷ. Vì vậy, tôi lại được ăn cả ngã về không, mở cửa hàng đầu tiên đúng nghĩa trong cuộc đời mình, cũng chính là công ty dịch vụ ăn uống Xuân Thiên của chúng ta bây giờ. Nửa năm sau, tôi thành lập công ty Suất Ăn rồi dần dần từng bước một đến ngày hôm nay chính là bốn năm sau."
"Hơn bốn năm, tôi từ một nhân viên bảo vệ nhỏ bé, một người bán đồ nướng đến người có tài sản hàng trăm tỷ bây giờ, từ ở nhà cấp bốn đến ở biệt thự như hôm nay, cũng từ một sạp đồ nướng nhỏ trở thành tập đoàn công ty với tài sản hơn ba nghìn tỷ, nhân viên có tới hơn ba nghìn người, có thể nói là ngồi tên lửa bay lên.
Rất nhiều người đều nói tôi là kẻ giàu sổi, tôi không phủ nhận, cho dù từ này mang ý nghĩa xấu nhưng tôi cho rằng nó quả thật bao hàm ý khen ngợi. Tôi có thể rất tự tin nói với bạn, bạn có bản lĩnh cũng phất lên cho tôi xem? Cũng có rất nhiều người nói tôi có số may mắn đạp phải cứt chó, tôi cũng đặc biệt công nhận điều này.
Tôi quả thật may mắn, có thể nói trên cả con đường gây dựng sự nghiệp của tôi là thuận buồm xuôi gió, không thể không có phần may mắn. Nhưng mọi chuyện trên thế giới thật sự có thể hoàn toàn quy cho may mắn sao? May mắn chỉ là ngẫu nhiên, nó không phải là một trạng thái thường có.
Cũng giống như chuyện trúng vé số vậy, cho dù anh có may mắn tới đâu cũng chỉ đủ bảo đảm một ngày nào đó anh đột nhiên trúng giải thưởng lớn, nhưng anh có thể trúng mỗi ngày sao? Không thể nào! Tôi cho rằng tôi có thể có công ty như hôm nay, có được thành tựu như ngày hôm nay không thể chỉ dựa vào hai chữ may mắn là có thể giải thích được.
Trên thế giới có nhiều nhân viên bảo vệ, nhiều người bày sạp bán đồ nướng như vậy, vì sao chỉ có tôi có thể thành công? Công ty nhỏ gây dựng sự nghiệp nhiều như vậy, vì sao chỉ có công ty của chúng ta thành công? Bản thân tôi từng nghiêm túc phân tích về nguyên nhân này. Thật ra trong câu chuyện tôi vừa kể đã có đáp án rồi. Tại sao tôi thành công? Thành công chỉ có mấy chữ như vậy, bạn bè, tận tâm, đặc sắc và dám liều mạng." Khi Diệp Lăng Thiên nói đến đây thì dừng lại, nhìn từng người có mặt ở đó.
Cho nên lúc tôi mới đến đây, thấy tình hình này có hơi kinh ngạc, bảo tôi lên bục phát biểu tôi cũng hơi hoảng, bởi vì tôi không hề chuẩn bị trước. Nhưng… bây giờ đứng ở đây, nhìn thấy mọi người, tôi đột nhiên cảm giác được có những lúc cần phải có vài nghi thức đặc biệt.
Vừa rồi thư ký Lâm có đưa bài phát biểu cho tôi, tôi đã xem qua, viết rất hay. Nhưng hôm nay tôi không muốn đọc bài phát biểu này. Hôm nay tôi chỉ muốn nói chuyện một lát với mọi người, nói vài lời thật." Diệp Lăng Thiên nói đến đây chợt dừng lại, sau đó đưa bài phát biểu trong tay cho Tiểu Lâm rồi nói tiếp.
"Công ty có thể đi được tới ngày hôm nay, phát triển nhanh chóng, ổn định như vậy là điều tôi chưa từng nghĩ tới. Vào năm năm trước, tôi từ trong quân đội chuyển nghành, không có bằng cấp cũng không nghề gì, làm bộ đội mười năm quay trở lại xã hội rất khó thích ứng. Vì sống tiếp, tôi đã làm bảo vệ trong một công ty.
Tôi nhớ công việc đầu tiên của tôi là trông một kho hàng ở vùng ngoại thành cho người ta, tiền lương một tháng là hơn sáu triệu. Đương nhiên, người ta bao ăn bao ở, quan trọng nhất là ở đó hoang vắng, có tiền cũng chẳng tiêu được vào đâu. Cho nên với hơn sáu triệu này, tôi vẫn có thể nuôi sống bản thân tôi, còn có thể để dành dụm được một phần cho em gái tôi.
Sau đó, em gái tôi bị bệnh nặng, cần mười triệu để làm phẫu thuật. Khi đó cả người tôi cộng lại cũng chỉ có hơn hai triệu tư. Tôi nghiêm túc suy nghĩ, con người tôi không có sở trường gì, sở trường duy nhất chính là nhiều năm làm lính nên thể lực không tệ lắm, nói thông tục chính là đánh nhau còn tạm được. Sau đó tôi đi làm vệ sĩ tư nhân cho người ta với mức lương một tỷ rưỡi một năm, vừa đủ cho em gái tôi chữa bệnh.
Đương nhiên, ở đây cũng phải nói rằng ông chủ của tôi chính là người thuê tôi rất tốt với tôi, đây là may mắn của cả đời tôi. Em gái tôi phẫu thuật rất thành công mà hợp đồng vệ sĩ tư nhân của tôi cũng vừa hết. Tôi phải nuôi gia đình, em gái tôi còn phải đi học, sau khi làm phẫu thuật xong còn cần một khoản chi phí hồi phục rất lớn. Tôi không có cách nào, mới nghĩ đến chuyện bán đồ nướng.
Tôi ngồi xổm cả ngày ở trước một quán nướng và nói chuyện với ông chủ ở đó, trên thực tế là học trộm. Học khoảng nửa tháng, tôi cảm thấy mình học tạm được, lại tự mình bày một sạp trên đường sau khu làng đại học, đương nhiên bây giờ chỗ đó đã không còn nữa.
Lúc đầu chẳng ai hỏi thăm tới sạp của tôi nhưng việc kinh doanh của tôi dần dần tốt lên, hơn hẳn những người bày bán lâu năm quanh đó. Sau đó, tôi đã nghiêm túc suy nghĩ vì sao việc kinh doanh của tôi tốt hơn? Đầu tiên, tôi có rất nhiều bạn, những người bạn này đã giúp đỡ tôi một cách vô tư, cả ngày hét mời khách giúp tôi, không hề chê tôi bày sạp làm mất mặt bọn họ.
Nguyên nhân thứ hai, tôi nghiêm túc, tôi bảo đảm mỗi xâu thịt mà tôi nướng ra đều ngon nhất, vừa chín, gia vị cũng vừa vặn. Mặt khác, tôi cố gắng hết sức bảo đảm vệ sinh, cũng bảo đảm đủ về lượng. Nói cho cùng, tôi đặc biệt tận tâm với công việc này, cho dù chỉ mở một sạp bán đồ nướng.
Nguyên nhân thứ ba là vì tôi có điểm đặc sắc riêng. Lúc tôi ở trong quân đội thường xuyên phải rèn luyện dã ngoại, có chương trình học sinh tồn ở nơi hoang dã. Những lúc đó chúng tôi thường phải tự mình lên núi bắt dê nướng ăn, tôi đã quen nướng cả con dê mà ở các quán nướng không thường thấy.
Cho nên tôi nướng cả con dê được xem là điểm đặc sắc của tôi. Vì điều này, rất nhiều người nghe tiếng mà đến, đây là một nguyên nhân khác sạp của tôi nhanh chóng nổi tiếng."
"Sạp nướng mở được mấy tháng thì con đường đó bị dỡ bỏ, tôi lại thất nghiệp. Một người bạn của tôi khuyên tôi mở một quán. Ban đầu tôi từ chối. Vì sao? Có rất ít người xem đồ nướng là món ăn chính, trên đường cũng rất ít người mở quán ăn là đồ nướng.
Dù sao trong lòng mọi người, chỉ có các sạp nhỏ mới bán đồ nướng. Nhưng trong lúc lo lắng kiếm sống, tôi đã được ăn cả ngã về không, bạn tôi cho tôi mượn hơn ba trăm triệu, tôi mở một quán bên ngoài làng đại học. Tôi còn rót hết kinh nghiệm, tâm tư và đặc sắc lúc bày sạp vào trong đó, tôi đã thành công. Sau khi mở quán được nửa năm, tôi lời khoảng ba tỷ.
Tôi tưởng tôi sẽ cứ xuôi chèo mát mái như vậy, kết quả trường học thu mặt bằng về. Tôi không nói tỉ mỉ về nguyên nhân trong đó, dù sao tôi cũng phải đóng cửa ngừng kinh doanh. Tôi lại thất nghiệp. Khi đó tôi vừa mua trả góp một căn hộ với khoản tiền ban đầu là một triệu, mỗi tháng còn phải trả góp một khoản không nhỏ. Không kiếm được tiền, tôi căn bản không chống đỡ được.
Trong lúc tôi đang gặp khó khăn, rất nhiều bạn bè đều tới giúp tôi. Một người bạn từng được tôi giúp đỡ vài chuyện trước đó đã cho tôi mượn mười lăm tỷ. Vì vậy, tôi lại được ăn cả ngã về không, mở cửa hàng đầu tiên đúng nghĩa trong cuộc đời mình, cũng chính là công ty dịch vụ ăn uống Xuân Thiên của chúng ta bây giờ. Nửa năm sau, tôi thành lập công ty Suất Ăn rồi dần dần từng bước một đến ngày hôm nay chính là bốn năm sau."
"Hơn bốn năm, tôi từ một nhân viên bảo vệ nhỏ bé, một người bán đồ nướng đến người có tài sản hàng trăm tỷ bây giờ, từ ở nhà cấp bốn đến ở biệt thự như hôm nay, cũng từ một sạp đồ nướng nhỏ trở thành tập đoàn công ty với tài sản hơn ba nghìn tỷ, nhân viên có tới hơn ba nghìn người, có thể nói là ngồi tên lửa bay lên.
Rất nhiều người đều nói tôi là kẻ giàu sổi, tôi không phủ nhận, cho dù từ này mang ý nghĩa xấu nhưng tôi cho rằng nó quả thật bao hàm ý khen ngợi. Tôi có thể rất tự tin nói với bạn, bạn có bản lĩnh cũng phất lên cho tôi xem? Cũng có rất nhiều người nói tôi có số may mắn đạp phải cứt chó, tôi cũng đặc biệt công nhận điều này.
Tôi quả thật may mắn, có thể nói trên cả con đường gây dựng sự nghiệp của tôi là thuận buồm xuôi gió, không thể không có phần may mắn. Nhưng mọi chuyện trên thế giới thật sự có thể hoàn toàn quy cho may mắn sao? May mắn chỉ là ngẫu nhiên, nó không phải là một trạng thái thường có.
Cũng giống như chuyện trúng vé số vậy, cho dù anh có may mắn tới đâu cũng chỉ đủ bảo đảm một ngày nào đó anh đột nhiên trúng giải thưởng lớn, nhưng anh có thể trúng mỗi ngày sao? Không thể nào! Tôi cho rằng tôi có thể có công ty như hôm nay, có được thành tựu như ngày hôm nay không thể chỉ dựa vào hai chữ may mắn là có thể giải thích được.
Trên thế giới có nhiều nhân viên bảo vệ, nhiều người bày sạp bán đồ nướng như vậy, vì sao chỉ có tôi có thể thành công? Công ty nhỏ gây dựng sự nghiệp nhiều như vậy, vì sao chỉ có công ty của chúng ta thành công? Bản thân tôi từng nghiêm túc phân tích về nguyên nhân này. Thật ra trong câu chuyện tôi vừa kể đã có đáp án rồi. Tại sao tôi thành công? Thành công chỉ có mấy chữ như vậy, bạn bè, tận tâm, đặc sắc và dám liều mạng." Khi Diệp Lăng Thiên nói đến đây thì dừng lại, nhìn từng người có mặt ở đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.