Chương 504: CỬU TỬ NHẤT SINH (7)
Phong Lưu Tiểu Nhị
30/05/2021
Diệp Lăng Thiên luôn đứng im phía sau cầu thang, cẩn thận lắng nghe
động tĩnh mấy người bên ngoài, anh như con hổ đang đi săn, nằm bất động
quan sát con mồi, chỉ cần tìm được thời cơ sẽ bật dậy lao ra ngoài.
Diệp Lăng Thiên cảm thấy rất khó chịu khi ngửi thấy mùi thuốc lá bên ngoài, anh cũng rất muốn hút một điếu, đã mấy tiếng đồng hồ anh không hút thuốc rồi, với kẻ nghiện thuốc lá như anh mà nói, thì đây là lúc khó chịu nhất, nhưng anh vẫn đứng im không nhúc nhích, một khi đã tiến vào trạng thái chiến đấu, anh sẽ không bao giờ để chuyện nhỏ nhặt nào ảnh hưởng đến mình.
Người bên ngoài vẫn đang trò chuyện, phần lớn đều nói về đề tài phụ nữ, bài bạc, hơn nữa gần như không thay đổi vị trí, Diệp Lăng Thiên dựa vào thời gian để suy đoán, chắc cũng tầm mười rưỡi rồi, lát nữa gần tới 12 giờ, nếu bên này vẫn không hành động, thì hậu quả sẽ khôn lường.
Đúng lúc này, bỗng vang lên tiếng chuông điện thoại, một người trong đó liên tục dạ dạ, rồi cúp máy hô lên: “Mọi người nghe thấy chưa, mau vực dậy tinh thần đi, đại ca sắp tới rồi.”
“Ồ, cuối cùng đại ca cũng tới rồi!”
“Cậu mau ném bộ bài tú lơ khơ đi, đừng để đại ca nhìn thấy.”
Diệp Lăng Thiên bắt đầu căng thẳng, nếu đại ca này tới, vậy có nghĩa là sẽ có thêm nhiều người, hơn nữa rất có thể Lý Yến sắp xảy ra chuyện, anh cảm thấy mình không thể đợi được nữa. Đồng thời anh cảm thấy, có lẽ đây là một thời cơ, cuối cùng anh vẫn quyết định đợi thêm lát nữa, dù gì cũng liều mạng, có lẽ anh có thể đợi được cơ hội tốt hơn.
“Lát nữa Thuyên và Lực canh chừng cô gái kia đi, mấy người chúng ta cùng ra ngoài mở cửa tiếp đón đại ca, trên xe có rất nhiều đồ, nên chúng ta phải ra ngoài khiêng vào nhà.”
“Đồ gì thế? Có phải đại ca mang đồ ăn tới cho chúng ta không?”
“Cậu mơ mộng quá đấy, là một con heo và một con dê, còn có đồ dùng cho người chết nữa, cậu có cần không?”
Rồi tiếng mắng chửi và cười đùa vang lên ngay.
Chẳng mấy chốc, mọi người đã nghe thấy tiếng kèn vang lên.
“Đại ca tới rồi, chúng ta mau đi ra ngoài mở cửa, mọi người hăng hái lên đi.”
Rồi Diệp Lăng Thiên nhìn thấy người trong phòng khách đều đi ra ngoài mở cửa, bọn họ vừa quay lưng đi về phía, thì anh cũng tiến vào phòng khách, nhanh chóng di chuyển đến phòng có ánh sáng, rồi quan sát một lúc, cửa phòng đóng chặt, nhưng anh chắc chắn, Lý Yến đang bị nhốt ở bên trong, vì chỉ có phòng khách với phòng này là có ánh sáng.
Diệp Lăng Thiên khẽ đẩy cửa ra, cửa phòng không khóa, anh nhìn vào bên trong thông qua khe cửa, trong phòng đốt một cây nến, ở gần cửa, có hai người đang cầm súng dựa vào tường hút thuốc trò chuyện với nhau.
Diệp Lăng Thiên quan sát tình hình bên ngoài, cổng sắt đã mở ra, đèn xe rọi vào biệt thự, chiếu sáng cả phòng khách, cũng may anh dựa sát vào tường, bằng không sẽ bị bọn họ phát hiện ngay, anh biết mình không còn nhiều thời gian nữa. Một tay anh cầm dao găm, tay kia thì mở cửa, thầm đếm ba hai một, thật ra nó cũng chẳng có tác dụng gì, mà chỉ đơn giản là hạ lệnh cho cả người anh, đến lúc đó anh có thể cùng phát lực và hành động, như vậy năng lực sẽ bùng nổ đến mức cao nhất. Cũng giống như vận động viên điền kinh, nếu có người hô lệnh cho họ, thì chắc chắn tốc độ chạy xuất phát của họ sẽ nhanh hơn người không hô lệnh.
Diệp Lăng Thiên vừa mở cửa ra, đã nhanh chóng xông vào trong, vì đã sớm biết vị trí của hai người trong phòng, nên tốc độ của anh cực kỳ nhanh, hai người kia vừa nhìn anh chưa kịp phản ứng lại, đã bị dao găm của anh cắt đứt cổ họng, tay còn lại của anh cũng túm lấy cổ họng người kia một cách chuẩn xác, không cho anh ta phát ra một chút âm thanh, lúc người kia giơ súng lên thì dao găm của anh đã cắt đứt cổ họng anh ta.
Diệp Lăng Thiên hành động xong, thì hai thi thể này từ từ ngã xuống sàn, anh nhanh chóng đỡ lấy, nhẹ nhàng đặt xuống, không phát ra bất kỳ âm thanh nào. Rồi anh xoay người nhìn Lý Yến, chỉ thấy cả người cô bị trói bằng dây thừng, miệng nhét một miếng giẻ, tựa người vào góc tường nhắm mắt không nhúc nhích, anh không biết cô đang ngủ hay đã chết rồi.
Diệp Lăng Thiên đi tới kiểm tra hơi thở của Lý Yến, xác định là cô đang ngủ, mới vừa vỗ mặt cô, vừa lấy dao găm ra cắt dây thừng cô, lúc này anh đã nghe thấy tiếng đóng cửa và tiếng nói chuyện bên ngoài, nếu không có gì bất trắc thì người bên ngoài sẽ vào đây ngay.
Lý Yến vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Diệp Lăng Thiên, định òa khóc thì bị anh bịt miệng lại ngay.
Anh khẽ nói với Lý Yến: “Người đang ở bên ngoài, nên cô đừng lên tiếng, chúng ta mau đi thôi, bằng không sẽ chết chắc.”
Diệp Lăng Thiên nói xong thì kéo Lý Yến dậy, rõ ràng giờ cô đang rất yếu, gần như chẳng còn sức nữa, hoàn toàn dựa vào sức lực của anh.
Diệp Lăng Thiên không đi ra ngoài, mà mở thẳng cửa sổ, rồi ôm Lý Yến lên để cô trèo qua, sau đó anh cũng nhảy ra ngoài cửa sổ phía sau biệt thự.
Lúc Diệp Lăng Thiên nhảy ra ngoài cửa sổ, thì người bên ngoài cũng đã tiến vào phòng khách, anh kéo Lý Yến đến bên tường ngay, rồi hỏi cô: “Cô có thể nhảy lên không?”
“Giờ tôi chẳng còn sức nữa.”
Diệp Lăng Thiên nhíu mày, rồi ngồi xổm dưới góc tưởng ngay để Lý Yến giẫm lên vai anh trèo lên tường, giờ cô thật sự rất yếu, bình thường cô có thể dễ dàng trèo qua bức tường này, nhưng hôm nay cô phải giẫm lên vai anh mới có thể miễn cưỡng trèo qua rồi nhảy xuống.
Lý Yến vừa nhảy xuống bức tường, thì mười mấy người đồng loạt tiến vào phòng giam giữ cô, người đàn ông hút xì gà dẫn đầu hỏi.
“Người đâu?”
“Thuyên, Lực.”
“Mau tìm người, bọn họ ở bên ngoài cửa sổ.” Người được gọi là đại ca xông thẳng đến bên cửa sổ, đúng lúc nhìn thấy Lý Yến nhảy xuống bức tường, lúc anh ta phát hiện ra Diệp Lăng Thiên, thì anh cũng phát hiện ra anh ta, anh mỉm cười với anh ta, rồi nhảy lên bám vào vách tường, sau đó nhảy ra ngoài.
“Các cậu mau đuổi theo bọn họ cho tôi, mau bắt bọn họ về đây, tôi phải giết hai người đó.” Tên đại ca gần như phát điên, anh ta là người đầu tiên nhảy ra ngoài cửa sổ, mấy tên khác thì có người nhảy theo, có người chạy ra ngoài, ai cũng cầm khẩu súng trong tay.
Diệp Lăng Thiên nhảy xuống xong thì kéo Lý Yến bắt đầu chạy như điên, anh biết, giờ mới chính thức bắt đầu nguy hiểm, nhưng với anh đây đã là kết cục tốt nhất, chí ít là giờ Lý Yến vẫn còn sống, mà anh cũng không chết, hơn nữa anh còn cứu được cô, mặc dù mọi thứ chỉ là tạm thời, nhưng ít ra, anh đã dẫn cô rời khỏi biệt thự đó, đồng thời cũng có cơ hội chạy thoát và không gian để chạy đường vòng.
Diệp Lăng Thiên cảm thấy rất khó chịu khi ngửi thấy mùi thuốc lá bên ngoài, anh cũng rất muốn hút một điếu, đã mấy tiếng đồng hồ anh không hút thuốc rồi, với kẻ nghiện thuốc lá như anh mà nói, thì đây là lúc khó chịu nhất, nhưng anh vẫn đứng im không nhúc nhích, một khi đã tiến vào trạng thái chiến đấu, anh sẽ không bao giờ để chuyện nhỏ nhặt nào ảnh hưởng đến mình.
Người bên ngoài vẫn đang trò chuyện, phần lớn đều nói về đề tài phụ nữ, bài bạc, hơn nữa gần như không thay đổi vị trí, Diệp Lăng Thiên dựa vào thời gian để suy đoán, chắc cũng tầm mười rưỡi rồi, lát nữa gần tới 12 giờ, nếu bên này vẫn không hành động, thì hậu quả sẽ khôn lường.
Đúng lúc này, bỗng vang lên tiếng chuông điện thoại, một người trong đó liên tục dạ dạ, rồi cúp máy hô lên: “Mọi người nghe thấy chưa, mau vực dậy tinh thần đi, đại ca sắp tới rồi.”
“Ồ, cuối cùng đại ca cũng tới rồi!”
“Cậu mau ném bộ bài tú lơ khơ đi, đừng để đại ca nhìn thấy.”
Diệp Lăng Thiên bắt đầu căng thẳng, nếu đại ca này tới, vậy có nghĩa là sẽ có thêm nhiều người, hơn nữa rất có thể Lý Yến sắp xảy ra chuyện, anh cảm thấy mình không thể đợi được nữa. Đồng thời anh cảm thấy, có lẽ đây là một thời cơ, cuối cùng anh vẫn quyết định đợi thêm lát nữa, dù gì cũng liều mạng, có lẽ anh có thể đợi được cơ hội tốt hơn.
“Lát nữa Thuyên và Lực canh chừng cô gái kia đi, mấy người chúng ta cùng ra ngoài mở cửa tiếp đón đại ca, trên xe có rất nhiều đồ, nên chúng ta phải ra ngoài khiêng vào nhà.”
“Đồ gì thế? Có phải đại ca mang đồ ăn tới cho chúng ta không?”
“Cậu mơ mộng quá đấy, là một con heo và một con dê, còn có đồ dùng cho người chết nữa, cậu có cần không?”
Rồi tiếng mắng chửi và cười đùa vang lên ngay.
Chẳng mấy chốc, mọi người đã nghe thấy tiếng kèn vang lên.
“Đại ca tới rồi, chúng ta mau đi ra ngoài mở cửa, mọi người hăng hái lên đi.”
Rồi Diệp Lăng Thiên nhìn thấy người trong phòng khách đều đi ra ngoài mở cửa, bọn họ vừa quay lưng đi về phía, thì anh cũng tiến vào phòng khách, nhanh chóng di chuyển đến phòng có ánh sáng, rồi quan sát một lúc, cửa phòng đóng chặt, nhưng anh chắc chắn, Lý Yến đang bị nhốt ở bên trong, vì chỉ có phòng khách với phòng này là có ánh sáng.
Diệp Lăng Thiên khẽ đẩy cửa ra, cửa phòng không khóa, anh nhìn vào bên trong thông qua khe cửa, trong phòng đốt một cây nến, ở gần cửa, có hai người đang cầm súng dựa vào tường hút thuốc trò chuyện với nhau.
Diệp Lăng Thiên quan sát tình hình bên ngoài, cổng sắt đã mở ra, đèn xe rọi vào biệt thự, chiếu sáng cả phòng khách, cũng may anh dựa sát vào tường, bằng không sẽ bị bọn họ phát hiện ngay, anh biết mình không còn nhiều thời gian nữa. Một tay anh cầm dao găm, tay kia thì mở cửa, thầm đếm ba hai một, thật ra nó cũng chẳng có tác dụng gì, mà chỉ đơn giản là hạ lệnh cho cả người anh, đến lúc đó anh có thể cùng phát lực và hành động, như vậy năng lực sẽ bùng nổ đến mức cao nhất. Cũng giống như vận động viên điền kinh, nếu có người hô lệnh cho họ, thì chắc chắn tốc độ chạy xuất phát của họ sẽ nhanh hơn người không hô lệnh.
Diệp Lăng Thiên vừa mở cửa ra, đã nhanh chóng xông vào trong, vì đã sớm biết vị trí của hai người trong phòng, nên tốc độ của anh cực kỳ nhanh, hai người kia vừa nhìn anh chưa kịp phản ứng lại, đã bị dao găm của anh cắt đứt cổ họng, tay còn lại của anh cũng túm lấy cổ họng người kia một cách chuẩn xác, không cho anh ta phát ra một chút âm thanh, lúc người kia giơ súng lên thì dao găm của anh đã cắt đứt cổ họng anh ta.
Diệp Lăng Thiên hành động xong, thì hai thi thể này từ từ ngã xuống sàn, anh nhanh chóng đỡ lấy, nhẹ nhàng đặt xuống, không phát ra bất kỳ âm thanh nào. Rồi anh xoay người nhìn Lý Yến, chỉ thấy cả người cô bị trói bằng dây thừng, miệng nhét một miếng giẻ, tựa người vào góc tường nhắm mắt không nhúc nhích, anh không biết cô đang ngủ hay đã chết rồi.
Diệp Lăng Thiên đi tới kiểm tra hơi thở của Lý Yến, xác định là cô đang ngủ, mới vừa vỗ mặt cô, vừa lấy dao găm ra cắt dây thừng cô, lúc này anh đã nghe thấy tiếng đóng cửa và tiếng nói chuyện bên ngoài, nếu không có gì bất trắc thì người bên ngoài sẽ vào đây ngay.
Lý Yến vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Diệp Lăng Thiên, định òa khóc thì bị anh bịt miệng lại ngay.
Anh khẽ nói với Lý Yến: “Người đang ở bên ngoài, nên cô đừng lên tiếng, chúng ta mau đi thôi, bằng không sẽ chết chắc.”
Diệp Lăng Thiên nói xong thì kéo Lý Yến dậy, rõ ràng giờ cô đang rất yếu, gần như chẳng còn sức nữa, hoàn toàn dựa vào sức lực của anh.
Diệp Lăng Thiên không đi ra ngoài, mà mở thẳng cửa sổ, rồi ôm Lý Yến lên để cô trèo qua, sau đó anh cũng nhảy ra ngoài cửa sổ phía sau biệt thự.
Lúc Diệp Lăng Thiên nhảy ra ngoài cửa sổ, thì người bên ngoài cũng đã tiến vào phòng khách, anh kéo Lý Yến đến bên tường ngay, rồi hỏi cô: “Cô có thể nhảy lên không?”
“Giờ tôi chẳng còn sức nữa.”
Diệp Lăng Thiên nhíu mày, rồi ngồi xổm dưới góc tưởng ngay để Lý Yến giẫm lên vai anh trèo lên tường, giờ cô thật sự rất yếu, bình thường cô có thể dễ dàng trèo qua bức tường này, nhưng hôm nay cô phải giẫm lên vai anh mới có thể miễn cưỡng trèo qua rồi nhảy xuống.
Lý Yến vừa nhảy xuống bức tường, thì mười mấy người đồng loạt tiến vào phòng giam giữ cô, người đàn ông hút xì gà dẫn đầu hỏi.
“Người đâu?”
“Thuyên, Lực.”
“Mau tìm người, bọn họ ở bên ngoài cửa sổ.” Người được gọi là đại ca xông thẳng đến bên cửa sổ, đúng lúc nhìn thấy Lý Yến nhảy xuống bức tường, lúc anh ta phát hiện ra Diệp Lăng Thiên, thì anh cũng phát hiện ra anh ta, anh mỉm cười với anh ta, rồi nhảy lên bám vào vách tường, sau đó nhảy ra ngoài.
“Các cậu mau đuổi theo bọn họ cho tôi, mau bắt bọn họ về đây, tôi phải giết hai người đó.” Tên đại ca gần như phát điên, anh ta là người đầu tiên nhảy ra ngoài cửa sổ, mấy tên khác thì có người nhảy theo, có người chạy ra ngoài, ai cũng cầm khẩu súng trong tay.
Diệp Lăng Thiên nhảy xuống xong thì kéo Lý Yến bắt đầu chạy như điên, anh biết, giờ mới chính thức bắt đầu nguy hiểm, nhưng với anh đây đã là kết cục tốt nhất, chí ít là giờ Lý Yến vẫn còn sống, mà anh cũng không chết, hơn nữa anh còn cứu được cô, mặc dù mọi thứ chỉ là tạm thời, nhưng ít ra, anh đã dẫn cô rời khỏi biệt thự đó, đồng thời cũng có cơ hội chạy thoát và không gian để chạy đường vòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.