Chương 256: Em là người phụ nữ của tôi (1)
Phong Lưu Tiểu Nhị
14/03/2021
Sau khi tất cả ngừng lại, hai người vốn chìm vào trong tình cảm không thể tự khống chế lập tức tìm về lý trí. Diệp Lăng Thiên cầm thuốc ngồi bên đống lửa lặng lẽ hút, mắt nhìn đống lửa, không nhúc nhích, hút hết hơi này tới hơi khác, hoàn toàn không biết trong đầu anh đang suy nghĩ chuyện gì. Mà Lý Vũ Hân sắc mặt cực kỳ bình tĩnh, bình tĩnh đến mức có chút đáng sợ, nằm trên mặt đất không nhúc nhích, mắt nhìn đỉnh động thật lâu, cuối cùng ngồi dậy, tìm quần áo vứt một bên của mình, lặng lẽ mặc.
Trên mặt đất có vết máu, cô vốn cho rằng mình sẽ khóc, nhưng mà cuối cùng cô lại phát hiện, bản thân cô không có quá nhiều bi thương. Lần đầu tiên cứ tặng đi không rõ ràng như vậy, cô lại không cảm thấy đáng tiếc bao nhiêu.
“Xin lỗi.” Diệp Lăng Thiên hút liên tục hai điếu thuốc xong, nói với Lý Vũ Hân đã mặc quần áo xong, cũng ngồi bên đống lửa ngây ngốc.
“Xin lỗi cái gì?” Lý Vũ Hân nhàn nhạt nói, rồi lại nói: “Anh cũng không ép buộc tôi, bất kể có phải tôi cam tâm tình nguyện không, tôi cũng không phản kháng, cũng không ngăn cản, tuy nhiên tôi cũng không biết trong đầu mình lúc đó rốt cuộc đang nghĩ gì. Anh không cần xin lỗi tôi, chúng ta đều là người trưởng thành rồi, chuyện thế này, ai cũng sẽ có hoặc từng có, cứ xem như chưa có gì xảy ra đi.”
Diệp Lăng Thiên nghe thấy lời của cô xong, thật lâu sau cũng không nói chuyện, cuối cũng bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn cô, nói: “Gả cho tôi đi.”
Lý Vũ Hân bị lời của anh dọa sợ, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn anh, nửa ngày cũng không lên tiếng.
“Tôi biết, tôi không xứng với em, tôi không có tiền, không có địa vị, căn bản không có gì cả, nhưng mà, tôi có thể đảm bảo tôi sẽ cho em hạnh phúc, cho em cuộc sống hạnh phúc em mong muốn, đây là lời hứa của tôi.” Diệp Lăng Thiên trịnh trọng nói với cô.
Lý Vũ Hân nhìn Diệp Lăng Thiên, không nói được chữ nào, không biết làm sao, nhưng Diệp Lăng Thiên nói ra những lời này với cô, hốc mắt cô ẩm ướt, tiếp đó Lý Vũ Hân gào khóc to.
“Anh lấy tôi? Anh lấy tôi vậy Hiểu Tinh làm sao? Anh là bạn trai cô ấy, cô ấy thích anh yêu anh, người anh nên lấy là cô ấy. Mà tôi là chị em tốt nhất của cô ấy, nếu anh lấy tôi, sau này tôi làm sao đối mặt với cô ấy? Anh nói cho tôi biết, tôi nên làm sao đối mặt cô ấy?” Lý Vũ Hân bỗng nhiên có chút điên cuồng nói, rồi lại nói tiếp: “Anh biết lần này tại sao tôi theo anh tới không? Là Hiểu Tinh kêu tôi tới chăm sóc anh, tự cô ấy muốn giúp anh chăm nom cửa hàng, cho nên kêu tôi tới chăm sóc anh. Không nghĩ tới, tôi chăm sóc rồi, cuối cùng lại xảy ra loại chuyện này, tôi cũng không dám đối mặt với Hiểu Tinh nữa, cô ấy là chị em tốt nhất của tôi, chúng tôi là chị em mười năm.”
Diệp Lăng Thiên nghe lời nói của cô cũng chìm vào trầm tư, thật lâu sau mới nói: “Tôi biết Hiểu Tinh đối xử tốt với tôi, nhưng mà tôi không phải là gì của cô ấy, tôi trước giờ chưa từng đồng ý với cô ấy chuyện gì, quan hệ giữa tôi và cô ấy luôn chỉ là bạn bè mà thôi. Nhưng mà, tôi đối với em không giống vậy, tôi muốn chịu trách nhiệm với em.”
“Chịu trách nhiệm? Anh muốn chịu trách nhiệm thế nào? Chịu trách nhiệm của anh chính là lấy tôi sao? Lý Vũ Hân tôi gả không được cho ai sao mà cần anh chịu trách nhiệm? Trong đầu anh chỉ có chịu trách nhiệm sao? Tôi hỏi anh, anh mở miệng liền nói muốn lấy tôi, vậy tôi hỏi anh, anh yêu tôi sao?” Lý Vũ Hân ánh mắt rưng rưng nhìn anh.
Diệp Lăng Thiên bị câu hỏi của cô làm sững sờ, ngây ngốc nhìn cô, sau đó nói: “Tôi không biết, tôi cũng không biết yêu là gì, nhưng tôi biết, tôi không ghét em, cũng…rất thích cảm giác ở cùng em, tôi cũng muốn chăm sóc em, tôi phải chịu trách nhiệm với em.”
“Chịu trách nhiệm, chịu trách nhiệm, lại là chịu trách nhiệm, anh ngay cả có yêu tôi hay không cũng không biết đã nói muốn lấy tôi, anh cảm thấy lời này của anh là biểu hiện của việc chịu trách nhiệm sao?” Lý Vũ Hân cười có chút ảm đạm, cuối cùng lại nói: “Diệp Lăng Thiên, anh nghe rõ cho tôi, chuyện này là đôi bên tình nguyện, không ai ép buộc ai, chúng ta cứ xem đôi bên đang nằm mơ, một giấc mơ rất đặc biệt, chỉ là một giấc mơ mà thôi, anh không có lỗi với tôi, tôi cũng không có lỗi với anh, anh không cần chịu trách nhiệm với tôi, tôi cũng không cần chịu trách nhiệm với anh.”
“Tối nay ngủ một giấc thật ngon, sáng mai thức dậy, quên đi những chuyện xảy ra tối nay, hơn nữa phải quên sạch. Ngày mai thức dậy liền quay về, quay về rồi anh và tôi vẫn là bạn bè, anh vẫn là bạn trai của Hiểu Tinh, tôi vẫn là chị em tốt của cô ấy, chuyện này chỉ có trời biết đất biết anh biết tôi biết và cái sơn động này biết, ra khỏi sơn động này, trên đời không thể có thêm người nào khác biết.”
“Tôi sẽ chúc phúc cho anh và Hiểu Tinh, hai người phải kết hôn, sinh con, sau đó sống vui vẻ hạnh phúc bên nhau, anh phải đối xử tốt với cô ấy, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho anh. Diệp Lăng Thiên, những lời tôi nói anh phải làm được, nghe rõ chưa? Nếu không, tôi làm ma cũng không bỏ qua cho anh.” Lý Vũ Hân hung ác nói với anh.
Diệp Lăng Thiên nhìn cô, anh biết, lời Lý Vũ Hân nói là thật, không giống như trước đây, chỉ là mạnh miệng mà thôi.
Diệp Lăng Thiên nghe lời của cô xong thì nhíu mày, thật lâu cũng không nói chuyện.
“Đồng ý với tôi, thề cho tôi, không được nói với bất kỳ ai chuyện tối này, phải lấy Hiểu Tinh. Nếu anh vì chuyện tối nay mà không lấy cô ấy, tôi sẽ áy náy cả đời, tôi chết cũng sẽ không tha thứ cho mình. Anh nghe thấy rồi chứ? Anh phải đồng ý với tôi.” Lý Vũ Hân nói lời sắc bén với anh, nói rồi, nước mắt cứ liên tục chảy, cô cũng không biết mình tại sao lại khóc, là vì mình phản bội Hứa Hiểu Tinh sao? Hay là vì mình mất đi trinh tiết tượng trưng của người phụ nữ? Hay là vì cái gì khác? Bản thân cô cũng không biết.
Diệp Lăng Thiên tiếp tục hút thuốc, anh đã quên mất tối nay tổng cộng mình đã hút bao nhiêu điếu thuốc rồi, cuối cùng lắc đầu nói với cô: “Tôi không làm được.”
“Tại sao không làm được? Anh có gì không làm được? Là Hiểu Tinh không xứng với anh sao? Anh cũng không nhìn thử xem mình có dáng vẻ gì, Hiểu Tinh có thể gả cho anh đó là phúc phần ba đời của anh, anh dựa vào cái gì không làm được? Anh dựa vào cái gì?” Lý Vũ Hân lại có chút nổi điên.
“Không liên quan tới Hiểu Tinh, tôi đã nói, tôi muốn lấy em.” Diệp Lăng Thiên trả lời rất bình tĩnh, nhưng lại cực kỳ vang dội, giọng điệu còn có sự uy nghiêm và trịnh trọng không thể nghi ngờ.
Trên mặt đất có vết máu, cô vốn cho rằng mình sẽ khóc, nhưng mà cuối cùng cô lại phát hiện, bản thân cô không có quá nhiều bi thương. Lần đầu tiên cứ tặng đi không rõ ràng như vậy, cô lại không cảm thấy đáng tiếc bao nhiêu.
“Xin lỗi.” Diệp Lăng Thiên hút liên tục hai điếu thuốc xong, nói với Lý Vũ Hân đã mặc quần áo xong, cũng ngồi bên đống lửa ngây ngốc.
“Xin lỗi cái gì?” Lý Vũ Hân nhàn nhạt nói, rồi lại nói: “Anh cũng không ép buộc tôi, bất kể có phải tôi cam tâm tình nguyện không, tôi cũng không phản kháng, cũng không ngăn cản, tuy nhiên tôi cũng không biết trong đầu mình lúc đó rốt cuộc đang nghĩ gì. Anh không cần xin lỗi tôi, chúng ta đều là người trưởng thành rồi, chuyện thế này, ai cũng sẽ có hoặc từng có, cứ xem như chưa có gì xảy ra đi.”
Diệp Lăng Thiên nghe thấy lời của cô xong, thật lâu sau cũng không nói chuyện, cuối cũng bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn cô, nói: “Gả cho tôi đi.”
Lý Vũ Hân bị lời của anh dọa sợ, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn anh, nửa ngày cũng không lên tiếng.
“Tôi biết, tôi không xứng với em, tôi không có tiền, không có địa vị, căn bản không có gì cả, nhưng mà, tôi có thể đảm bảo tôi sẽ cho em hạnh phúc, cho em cuộc sống hạnh phúc em mong muốn, đây là lời hứa của tôi.” Diệp Lăng Thiên trịnh trọng nói với cô.
Lý Vũ Hân nhìn Diệp Lăng Thiên, không nói được chữ nào, không biết làm sao, nhưng Diệp Lăng Thiên nói ra những lời này với cô, hốc mắt cô ẩm ướt, tiếp đó Lý Vũ Hân gào khóc to.
“Anh lấy tôi? Anh lấy tôi vậy Hiểu Tinh làm sao? Anh là bạn trai cô ấy, cô ấy thích anh yêu anh, người anh nên lấy là cô ấy. Mà tôi là chị em tốt nhất của cô ấy, nếu anh lấy tôi, sau này tôi làm sao đối mặt với cô ấy? Anh nói cho tôi biết, tôi nên làm sao đối mặt cô ấy?” Lý Vũ Hân bỗng nhiên có chút điên cuồng nói, rồi lại nói tiếp: “Anh biết lần này tại sao tôi theo anh tới không? Là Hiểu Tinh kêu tôi tới chăm sóc anh, tự cô ấy muốn giúp anh chăm nom cửa hàng, cho nên kêu tôi tới chăm sóc anh. Không nghĩ tới, tôi chăm sóc rồi, cuối cùng lại xảy ra loại chuyện này, tôi cũng không dám đối mặt với Hiểu Tinh nữa, cô ấy là chị em tốt nhất của tôi, chúng tôi là chị em mười năm.”
Diệp Lăng Thiên nghe lời nói của cô cũng chìm vào trầm tư, thật lâu sau mới nói: “Tôi biết Hiểu Tinh đối xử tốt với tôi, nhưng mà tôi không phải là gì của cô ấy, tôi trước giờ chưa từng đồng ý với cô ấy chuyện gì, quan hệ giữa tôi và cô ấy luôn chỉ là bạn bè mà thôi. Nhưng mà, tôi đối với em không giống vậy, tôi muốn chịu trách nhiệm với em.”
“Chịu trách nhiệm? Anh muốn chịu trách nhiệm thế nào? Chịu trách nhiệm của anh chính là lấy tôi sao? Lý Vũ Hân tôi gả không được cho ai sao mà cần anh chịu trách nhiệm? Trong đầu anh chỉ có chịu trách nhiệm sao? Tôi hỏi anh, anh mở miệng liền nói muốn lấy tôi, vậy tôi hỏi anh, anh yêu tôi sao?” Lý Vũ Hân ánh mắt rưng rưng nhìn anh.
Diệp Lăng Thiên bị câu hỏi của cô làm sững sờ, ngây ngốc nhìn cô, sau đó nói: “Tôi không biết, tôi cũng không biết yêu là gì, nhưng tôi biết, tôi không ghét em, cũng…rất thích cảm giác ở cùng em, tôi cũng muốn chăm sóc em, tôi phải chịu trách nhiệm với em.”
“Chịu trách nhiệm, chịu trách nhiệm, lại là chịu trách nhiệm, anh ngay cả có yêu tôi hay không cũng không biết đã nói muốn lấy tôi, anh cảm thấy lời này của anh là biểu hiện của việc chịu trách nhiệm sao?” Lý Vũ Hân cười có chút ảm đạm, cuối cùng lại nói: “Diệp Lăng Thiên, anh nghe rõ cho tôi, chuyện này là đôi bên tình nguyện, không ai ép buộc ai, chúng ta cứ xem đôi bên đang nằm mơ, một giấc mơ rất đặc biệt, chỉ là một giấc mơ mà thôi, anh không có lỗi với tôi, tôi cũng không có lỗi với anh, anh không cần chịu trách nhiệm với tôi, tôi cũng không cần chịu trách nhiệm với anh.”
“Tối nay ngủ một giấc thật ngon, sáng mai thức dậy, quên đi những chuyện xảy ra tối nay, hơn nữa phải quên sạch. Ngày mai thức dậy liền quay về, quay về rồi anh và tôi vẫn là bạn bè, anh vẫn là bạn trai của Hiểu Tinh, tôi vẫn là chị em tốt của cô ấy, chuyện này chỉ có trời biết đất biết anh biết tôi biết và cái sơn động này biết, ra khỏi sơn động này, trên đời không thể có thêm người nào khác biết.”
“Tôi sẽ chúc phúc cho anh và Hiểu Tinh, hai người phải kết hôn, sinh con, sau đó sống vui vẻ hạnh phúc bên nhau, anh phải đối xử tốt với cô ấy, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho anh. Diệp Lăng Thiên, những lời tôi nói anh phải làm được, nghe rõ chưa? Nếu không, tôi làm ma cũng không bỏ qua cho anh.” Lý Vũ Hân hung ác nói với anh.
Diệp Lăng Thiên nhìn cô, anh biết, lời Lý Vũ Hân nói là thật, không giống như trước đây, chỉ là mạnh miệng mà thôi.
Diệp Lăng Thiên nghe lời của cô xong thì nhíu mày, thật lâu cũng không nói chuyện.
“Đồng ý với tôi, thề cho tôi, không được nói với bất kỳ ai chuyện tối này, phải lấy Hiểu Tinh. Nếu anh vì chuyện tối nay mà không lấy cô ấy, tôi sẽ áy náy cả đời, tôi chết cũng sẽ không tha thứ cho mình. Anh nghe thấy rồi chứ? Anh phải đồng ý với tôi.” Lý Vũ Hân nói lời sắc bén với anh, nói rồi, nước mắt cứ liên tục chảy, cô cũng không biết mình tại sao lại khóc, là vì mình phản bội Hứa Hiểu Tinh sao? Hay là vì mình mất đi trinh tiết tượng trưng của người phụ nữ? Hay là vì cái gì khác? Bản thân cô cũng không biết.
Diệp Lăng Thiên tiếp tục hút thuốc, anh đã quên mất tối nay tổng cộng mình đã hút bao nhiêu điếu thuốc rồi, cuối cùng lắc đầu nói với cô: “Tôi không làm được.”
“Tại sao không làm được? Anh có gì không làm được? Là Hiểu Tinh không xứng với anh sao? Anh cũng không nhìn thử xem mình có dáng vẻ gì, Hiểu Tinh có thể gả cho anh đó là phúc phần ba đời của anh, anh dựa vào cái gì không làm được? Anh dựa vào cái gì?” Lý Vũ Hân lại có chút nổi điên.
“Không liên quan tới Hiểu Tinh, tôi đã nói, tôi muốn lấy em.” Diệp Lăng Thiên trả lời rất bình tĩnh, nhưng lại cực kỳ vang dội, giọng điệu còn có sự uy nghiêm và trịnh trọng không thể nghi ngờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.