Chương 664: Ghen? (11)
Phong Lưu Tiểu Nhị
24/07/2021
"Tớ thấy có thể thành lập một hiệp hội." Hứa Hiểu Tình cười, trong lời nói đùa mang theo một chút chua xót, sau đó nói: "Tớ cũng thật sự muốn biết trong lòng anh ấy nghĩ gì."
"Có lẽ anh ấy cũng không biết trong lòng mình nghĩ gì." Lý Vũ Hân chậm rãi nói, sau đó cô nhìn Hứa Hiểu Tình nói: "Hiểu Tình, nếu cậu thật sự muốn ở bên cạnh anh ấy thì hai người cứ từ từ phát triển, tóm lại cho dù thế nào thì tớ và anh ấy không còn bất cứ quan hệ gì, tuy rằng lòng tớ yêu anh ấy, nhưng cả đời này tớ không thể có bất cứ quan hệ gì với anh ấy ngoại trừ thân phận bạn bè. Anh ấy không thuộc về tớ, lúc trước tớ đã nói qua, lần này sau khi chuyện này xảy ra thì tớ càng hiểu rõ. Anh ấy không thuộc về tớ, tính cách của tớ không thể chấp nhận một người đàn ông có tính cách như thế, tớ ở bên cạnh anh ấy thì tớ đau khổ nhiều hơn là hạnh phúc. Có lẽ cậu là người phụ nữ có thể bao dung mọi thứ của anh ấy." Lý Vũ Hân chậm rãi nói.
Hứa Hiểu Tình nghe Lý Vũ Hân nói thì không nói gì, cuối cùng cô mới lắc đầu nói: "Tớ cũng không phải là người phụ nữ định mệnh của anh ấy, tình yêu của tớ rất thẳng thắn, cũng rất đơn giản. Đối với tớ mà nói thì yêu chính là yêu, không yêu chính là không yêu, tớ sẽ không rối rắm, nhưng tình yêu của tớ là duy nhất và đơn giản.
Không phải tớ và anh ấy chưa từng thử qua, bọn tớ đã thử qua, nếu lúc đó bọn tớ không thể ở bên nhau thì chứng tỏ tớ và anh ấy không thích hợp với nhau, mãi mãi không ở bên nhau. Nhưng tớ và anh ấy có ở bên nhau hay không là một chuyện, còn tớ có yêu anh ấy hay không lại là một chuyện khác, không ai có thể khống chế được trái tim mình đúng không? Không phải cậu cũng như thế sao?"
Lý Vũ Hân kinh ngạc nhìn Hứa Hiểu Tình, sau đó cô cười khổ một chút nói: "Được rồi, chúng ta không cần ngồi ở đây nói về đàn ông giống như hai người phụ nữ bị vứt bỏ và đày vào lãnh cung đâu. Cậu tắm rửa đi, tớ sẽ trông đến nửa đêm, cậu đi ngủ trước. Qua nửa đêm cậu trông nom, tớ đi ngủ, chúng ta thay phiên nhau. Anh ấy uống nhiều rượu như vậy, lỡ nôn ra hoặc là muốn uống nước hay là phát sốt gì đó thì không phải là chuyện nhỏ."
"Được rồi, thật ra cậu cứ ngủ bên cạnh là được, cần gì phải làm phiền tớ trông coi nửa đêm, dù sao cậu và anh ấy cũng không chỉ ngủ chung một hai lần, là vợ chồng già cả rồi." Hứa Hiểu Tình trêu chọc Lý Vũ Hân.
"Cậu có muốn ngủ ở đây và đắp chung chăn hay không?" Lý Vũ Hân nhìn Hứa Hiểu Tình cười.
"Xì, đồ không biết xấu hổ, tớ đi tắm đây, cậu rót một ly nước rồi chấm vào môi anh ấy một chút, môi khô lắm rồi." Hứa Hiểu Tình mắng, sau đó đi ra ngoài.
Lúc Diệp Lăng Thiên tỉnh lại thì chỉ cảm thấy đầu rất đau, anh mở mắt ra nhìn thấy căn phòng hoàn toàn không quen thuộc, hơn nữa trong phòng và trên giường rất thơm, anh rất quen thuộc mùi hương này. Diệp Lăng Thiên ngồi dậy từ trên giường, anh nhíu mày, trong khoảng thời gian ngắn chưa biết được mình đang ở đâu, sau đó anh mới nhận ra đây là nhà của Hứa Hiểu Tình, mà anh đang nằm trên giường của Lý Vũ Hân. Lúc Diệp Lăng Thiên đang mờ mịt thì thấy Hứa Hiểu Tình đi vào.
"Ồ, anh tỉnh rồi sao? Anh cảm giác thế nào?" Hứa Hiểu Tình thấy Diệp Lăng Thiên đã tỉnh lại thì vội vàng hỏi.
"Không sao, đầu hơi đau một chút mà thôi, uống rượu nhiều sẽ có cảm giác này, rất bình thường. Vì sao tôi lại ở đây?" Diệp Lăng Thiên nằm trên giường hỏi.
"Anh không ở đây thì ở đâu? Nếu lần sau anh uống nhiều như vậy thì anh cứ ngủ trên đường luôn đi." Hứa Hiểu Tình không nhịn được mắng, sau đó cô vừa rót một ly nước ấm cho Diệp Lăng Thiên vừa nói: "Anh nói ngủ là ngủ, bất tỉnh nhân sự. Tôi đưa anh về nhà, lái xe đến dưới lầu nhà anh, anh nghĩ xem anh là một người đàn ông cao lớn như vậy, anh nói tôi làm sao đưa anh lên lầu chứ, tôi nghĩ Diệp Sương ở nhà nên gọi điện thoại cho cô ấy, kết quả Diệp Sương không ở nhà, đi chơi ở bên ngoài. Tôi không có cách nào đưa anh lên lầu nên chỉ có thể quay về nhà tôi, sau đó tôi gọi cho Vũ Hân, hai chúng tôi cùng đỡ anh, dùng sức chín trâu hai hổ mới đưa được con heo này lên đây. Anh uống nước ấm trước đi."
"Thật ngại quá, phiền toái hai người rồi." Diệp Lăng Thiên xấu hổ cười cười, sau đó anh uống nước ấm hỏi: "Cô ấy đâu? Lý Vũ Hân đâu?"
"Đi làm rồi, cô ấy nói hôm nay công ty của hai người có chuyện quan trọng, anh không ở công ty nên cô ấy phải đi. Cho nên cô ấy nói tôi ở lại chăm sóc cho anh."
"Sáng nay cô không đi làm sao?"
"Có chứ, nhưng nếu tôi và cô ấy cùng đi làm thì anh phải làm sao? Lỡ anh xảy ra chuyện gì thì sao? Tôi đã đổi thời khóa biểu với giáo viên khác, buổi chiều tôi mới đi. Anh có đói bụng không?" Hứa Hiểu Tình hỏi.
"Không đói lắm, mấy giờ rồi?" Diệp Lăng Thiên hỏi.
"Mười một giờ, anh đừng nghĩ đến chuyện ăn bữa sáng, ăn cơm trưa luôn đi, tôi đã gọi thức ăn ngoài, cũng sắp đến rồi. Tôi đoán anh sẽ tỉnh lại vào lúc này. Anh mau rời giường rửa mặt đi." Hứa Hiểu Tình nhắc nhở.
"Ừ, được" Diệp Lăng Thiên gật đầu, sau đó vén chăn chuẩn bị đứng lên. Nhưng anh vừa vén chăn ra thì hai người trợn tròn mắt.
Diệp Lăng Thiên thấy cảnh này thì ngẩn người, sau đó vội vàng đắp chăn lên, xấu hổ nhìn Hứa Hiểu Tình.
Mặt Hứa Hiểu Tình cũng đỏ lên, nhưng vẫn thờ ơ nói: "Anh đừng ngại, ngày hôm qua tôi cởi đồ cho anh, tôi muốn nhìn thì đã sớm nhìn rồi, hiện tại anh không có bí mật gì với tôi, cho nên cũng đừng che đậy. Tối qua cô ấy đã giặt đồ phơi khô quần áo cho anh, có lẽ bây giờ cũng khô rồi, tôi đi lấy cho anh."
Tuy rằng Hứa Hiểu Tình nói rất nhẹ nhàng, nhưng trong lòng vô cùng xấu hổ, dù sao cô cũng là phụ nữ.
Diệp Lăng Thiên ngoan ngoãn ngồi trên giường, vẫn luôn chờ Hứa Hiểu Tình mang quần áo vào mới xuống giường mặc, sau đó đi rửa mặt.
Diệp Lăng Thiên và Hứa Hiểu Tình ăn cơm trưa xong thì đi ra khỏi nhà Hứa Hiểu Tình, sau đó anh vẫn cảm thấy đầu hơi choáng váng, Hứa Hiểu Tình muốn đến trường học, đúng lúc cô lái xe nên đưa Diệp Lăng Thiên đến quảng trường Xuân Thiên trước, Diệp Lăng Thiên lái xe của mình đến công ty. Diệp Lăng Thiên lái xe trên đường thì nhớ tới chuyện tối qua, anh cười một tiếng, anh cũng không hiểu vì sao tối qua mình lại điên cuồng như thế, cảm giác giống như một đứa trẻ vậy.
"Có lẽ anh ấy cũng không biết trong lòng mình nghĩ gì." Lý Vũ Hân chậm rãi nói, sau đó cô nhìn Hứa Hiểu Tình nói: "Hiểu Tình, nếu cậu thật sự muốn ở bên cạnh anh ấy thì hai người cứ từ từ phát triển, tóm lại cho dù thế nào thì tớ và anh ấy không còn bất cứ quan hệ gì, tuy rằng lòng tớ yêu anh ấy, nhưng cả đời này tớ không thể có bất cứ quan hệ gì với anh ấy ngoại trừ thân phận bạn bè. Anh ấy không thuộc về tớ, lúc trước tớ đã nói qua, lần này sau khi chuyện này xảy ra thì tớ càng hiểu rõ. Anh ấy không thuộc về tớ, tính cách của tớ không thể chấp nhận một người đàn ông có tính cách như thế, tớ ở bên cạnh anh ấy thì tớ đau khổ nhiều hơn là hạnh phúc. Có lẽ cậu là người phụ nữ có thể bao dung mọi thứ của anh ấy." Lý Vũ Hân chậm rãi nói.
Hứa Hiểu Tình nghe Lý Vũ Hân nói thì không nói gì, cuối cùng cô mới lắc đầu nói: "Tớ cũng không phải là người phụ nữ định mệnh của anh ấy, tình yêu của tớ rất thẳng thắn, cũng rất đơn giản. Đối với tớ mà nói thì yêu chính là yêu, không yêu chính là không yêu, tớ sẽ không rối rắm, nhưng tình yêu của tớ là duy nhất và đơn giản.
Không phải tớ và anh ấy chưa từng thử qua, bọn tớ đã thử qua, nếu lúc đó bọn tớ không thể ở bên nhau thì chứng tỏ tớ và anh ấy không thích hợp với nhau, mãi mãi không ở bên nhau. Nhưng tớ và anh ấy có ở bên nhau hay không là một chuyện, còn tớ có yêu anh ấy hay không lại là một chuyện khác, không ai có thể khống chế được trái tim mình đúng không? Không phải cậu cũng như thế sao?"
Lý Vũ Hân kinh ngạc nhìn Hứa Hiểu Tình, sau đó cô cười khổ một chút nói: "Được rồi, chúng ta không cần ngồi ở đây nói về đàn ông giống như hai người phụ nữ bị vứt bỏ và đày vào lãnh cung đâu. Cậu tắm rửa đi, tớ sẽ trông đến nửa đêm, cậu đi ngủ trước. Qua nửa đêm cậu trông nom, tớ đi ngủ, chúng ta thay phiên nhau. Anh ấy uống nhiều rượu như vậy, lỡ nôn ra hoặc là muốn uống nước hay là phát sốt gì đó thì không phải là chuyện nhỏ."
"Được rồi, thật ra cậu cứ ngủ bên cạnh là được, cần gì phải làm phiền tớ trông coi nửa đêm, dù sao cậu và anh ấy cũng không chỉ ngủ chung một hai lần, là vợ chồng già cả rồi." Hứa Hiểu Tình trêu chọc Lý Vũ Hân.
"Cậu có muốn ngủ ở đây và đắp chung chăn hay không?" Lý Vũ Hân nhìn Hứa Hiểu Tình cười.
"Xì, đồ không biết xấu hổ, tớ đi tắm đây, cậu rót một ly nước rồi chấm vào môi anh ấy một chút, môi khô lắm rồi." Hứa Hiểu Tình mắng, sau đó đi ra ngoài.
Lúc Diệp Lăng Thiên tỉnh lại thì chỉ cảm thấy đầu rất đau, anh mở mắt ra nhìn thấy căn phòng hoàn toàn không quen thuộc, hơn nữa trong phòng và trên giường rất thơm, anh rất quen thuộc mùi hương này. Diệp Lăng Thiên ngồi dậy từ trên giường, anh nhíu mày, trong khoảng thời gian ngắn chưa biết được mình đang ở đâu, sau đó anh mới nhận ra đây là nhà của Hứa Hiểu Tình, mà anh đang nằm trên giường của Lý Vũ Hân. Lúc Diệp Lăng Thiên đang mờ mịt thì thấy Hứa Hiểu Tình đi vào.
"Ồ, anh tỉnh rồi sao? Anh cảm giác thế nào?" Hứa Hiểu Tình thấy Diệp Lăng Thiên đã tỉnh lại thì vội vàng hỏi.
"Không sao, đầu hơi đau một chút mà thôi, uống rượu nhiều sẽ có cảm giác này, rất bình thường. Vì sao tôi lại ở đây?" Diệp Lăng Thiên nằm trên giường hỏi.
"Anh không ở đây thì ở đâu? Nếu lần sau anh uống nhiều như vậy thì anh cứ ngủ trên đường luôn đi." Hứa Hiểu Tình không nhịn được mắng, sau đó cô vừa rót một ly nước ấm cho Diệp Lăng Thiên vừa nói: "Anh nói ngủ là ngủ, bất tỉnh nhân sự. Tôi đưa anh về nhà, lái xe đến dưới lầu nhà anh, anh nghĩ xem anh là một người đàn ông cao lớn như vậy, anh nói tôi làm sao đưa anh lên lầu chứ, tôi nghĩ Diệp Sương ở nhà nên gọi điện thoại cho cô ấy, kết quả Diệp Sương không ở nhà, đi chơi ở bên ngoài. Tôi không có cách nào đưa anh lên lầu nên chỉ có thể quay về nhà tôi, sau đó tôi gọi cho Vũ Hân, hai chúng tôi cùng đỡ anh, dùng sức chín trâu hai hổ mới đưa được con heo này lên đây. Anh uống nước ấm trước đi."
"Thật ngại quá, phiền toái hai người rồi." Diệp Lăng Thiên xấu hổ cười cười, sau đó anh uống nước ấm hỏi: "Cô ấy đâu? Lý Vũ Hân đâu?"
"Đi làm rồi, cô ấy nói hôm nay công ty của hai người có chuyện quan trọng, anh không ở công ty nên cô ấy phải đi. Cho nên cô ấy nói tôi ở lại chăm sóc cho anh."
"Sáng nay cô không đi làm sao?"
"Có chứ, nhưng nếu tôi và cô ấy cùng đi làm thì anh phải làm sao? Lỡ anh xảy ra chuyện gì thì sao? Tôi đã đổi thời khóa biểu với giáo viên khác, buổi chiều tôi mới đi. Anh có đói bụng không?" Hứa Hiểu Tình hỏi.
"Không đói lắm, mấy giờ rồi?" Diệp Lăng Thiên hỏi.
"Mười một giờ, anh đừng nghĩ đến chuyện ăn bữa sáng, ăn cơm trưa luôn đi, tôi đã gọi thức ăn ngoài, cũng sắp đến rồi. Tôi đoán anh sẽ tỉnh lại vào lúc này. Anh mau rời giường rửa mặt đi." Hứa Hiểu Tình nhắc nhở.
"Ừ, được" Diệp Lăng Thiên gật đầu, sau đó vén chăn chuẩn bị đứng lên. Nhưng anh vừa vén chăn ra thì hai người trợn tròn mắt.
Diệp Lăng Thiên thấy cảnh này thì ngẩn người, sau đó vội vàng đắp chăn lên, xấu hổ nhìn Hứa Hiểu Tình.
Mặt Hứa Hiểu Tình cũng đỏ lên, nhưng vẫn thờ ơ nói: "Anh đừng ngại, ngày hôm qua tôi cởi đồ cho anh, tôi muốn nhìn thì đã sớm nhìn rồi, hiện tại anh không có bí mật gì với tôi, cho nên cũng đừng che đậy. Tối qua cô ấy đã giặt đồ phơi khô quần áo cho anh, có lẽ bây giờ cũng khô rồi, tôi đi lấy cho anh."
Tuy rằng Hứa Hiểu Tình nói rất nhẹ nhàng, nhưng trong lòng vô cùng xấu hổ, dù sao cô cũng là phụ nữ.
Diệp Lăng Thiên ngoan ngoãn ngồi trên giường, vẫn luôn chờ Hứa Hiểu Tình mang quần áo vào mới xuống giường mặc, sau đó đi rửa mặt.
Diệp Lăng Thiên và Hứa Hiểu Tình ăn cơm trưa xong thì đi ra khỏi nhà Hứa Hiểu Tình, sau đó anh vẫn cảm thấy đầu hơi choáng váng, Hứa Hiểu Tình muốn đến trường học, đúng lúc cô lái xe nên đưa Diệp Lăng Thiên đến quảng trường Xuân Thiên trước, Diệp Lăng Thiên lái xe của mình đến công ty. Diệp Lăng Thiên lái xe trên đường thì nhớ tới chuyện tối qua, anh cười một tiếng, anh cũng không hiểu vì sao tối qua mình lại điên cuồng như thế, cảm giác giống như một đứa trẻ vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.