Chương 294: Lục oánh người phụ nữ giàu có nhất (5)
Phong Lưu Tiểu Nhị
14/03/2021
Ngày hôm sau Diệp Lăng Thiên vẫn thức dậy vào đúng sáu giờ sáng, thật ra mới ngủ chừng hai tiếng, đầu óc hơi mơ màng, nhưng anh là một người sinh hoạt rất có quy luật, đây là thói quen do cuộc sống nhiều năm trong quân đội tạo thành.
Anh nằm thêm một lát rồi rời giường, sau khi rửa mặt đánh răng thì làm đồ ăn sáng cho Diệp Sương, chỉ có điều, khiến anh bất ngờ là hôm nay Diệp Sương cũng dậy rất sớm.
“Sao hôm nay em thức dậy sớm vậy?” Diệp Lăng Thiên tò mò hỏi Diệp Sương.
“Sao anh đã dậy rồi? Em biết hôm qua anh mệt mỏi nên muốn dậy sớm chút làm đồ ăn sáng cho anh, không ngờ anh còn dậy sớm hơn em.” Diệp Sương hơi ngượng ngùng nói.
“Em có lòng như vậy là được rồi, rửa mặt đánh răng đi, xong thì ra ăn sáng.” Diệp Lăng Thiên mỉm cười nói, sau đó bắt đầu làm bữa sáng, mới sáng sớm đã có thể nghe thấy câu nói này của Diệp Sương, anh cảm thấy rất ấm lòng.
“Anh, sáng nay em không có tiết, hay là em đến quán giúp đỡ anh nhé? Khi quán của anh khai trương em hơi bận nên cũng không giúp đỡ được gì.” Diệp Sương vừa đánh răng, vừa không rõ ràng nói với Diệp Lăng Thiên.
“Em muốn giúp đỡ cái gì? Bây giờ chúng ta là mở quán, cũng thành lập công ty rồi, không còn là bán đồ nướng như trước kia nữa, tất cả đều phải có quy củ. Bây giờ hoạt động của quán sẽ do quản lý và quy củ phụ trách, không còn là sức của một người nữa. Nếu như bây giờ chúng ta kinh doanh quán này còn bận túi bụi, dựa vào mọi người cố gắng giúp đỡ mới hoạt động được như trước kia, vậy ngày quán của chúng ta đóng cửa cũng không còn xa nữa.”
“Em học kinh tế và quản trị kinh doanh, chắc hẳn em hiểu rõ nguyên tắc này. Em cứ chăm chỉ học tập đi, không chừng sau này anh phát triển công ty lớn hơn, em tốt nghiệp là có thể đến giúp đỡ anh rồi. Với quy mô hiện giờ, anh vẫn có thể đối phó được, em không cần lo lắng.” Diệp Lăng Thiên cười nói.
Sau khi ăn sáng xong, Diệp Lăng Thiên vẫn xuống lầu như ngày thường, ngồi xe máy điện của mình chậm rãi đi đến quán, chỉ là lần này cũng không phải đến quán luôn mà đi đến ký túc xá cho nhân viên. Bởi vì vẫn còn sớm, hầu hết tất cả mọi người trong ký túc xá nhân viên vẫn chưa ngủ dậy. Diệp Lăng Thiên đi đến nhìn xung quanh một lượt, anh chỉ là muốn hiểu rõ cuộc sống của mọi người hơn chút, nhìn xem có chỗ nào cần cải thiện không, đây là tính cách của anh, sẽ không để cho người đi theo mình chịu thiệt.
Khi đang định rời đi thì gặp Vương Lực ăn mặc chỉnh tề đi ra, Vương Lực nhìn thấy Diệp Lăng Thiên, vô cùng kinh ngạc hỏi: “Anh Diệp, sao anh lại ở chỗ này?”
“Anh đến nhìn xem cuộc sống của mọi người có vấn đề gì không? Sao cậu dậy sớm vậy?” Diệp Lăng Thiên nhìn thấy Vương Lực cũng cười hỏi.
“Cũng không sớm lắm, gần chín giờ rồi, đến nơi cũng sắp đến giờ làm, em còn phải mở cửa. Hơn nữa, em bảo mấy nhân viên quét dọn đi làm vào chín giờ sáng, như vậy có thể quét dọn quán sạch sẽ trước khi nhân viên phục vụ đến.” Vương Lực gật đầu nói.
Diệp Lăng Thiên rất hài lòng với thái độ của Vương Lực, nói: “Đi, cùng đi đi, anh chở cậu đến.”
“Đọc sách như thế nào rồi?” Diệp Lăng Thiên nhìn thấy quyển sách Vương Lực cầm trong tay thì hỏi, đây chính là một trong những quyển sách mà anh mua cho Vương Lực.
“Đang đọc, có thể học được không ít thứ.” Vương Lực cười hì hì.
“Có thể học được là tốt rồi. Cậu ở trong ký túc xá, ký túc xá còn có chỗ nào bất tiện không?” Diệp Lăng Thiên chậm rãi hỏi.
“Vẫn tốt, nếu như nói đến vấn đề thì cũng chỉ có một, đó chính là nhà vệ sinh quá ít, mọi người gần như là đi làm cùng một thời gian nên thời gian thức giấc cũng gần giống nhau. Vì thế, mỗi ngày sau khi thức giấc mọi người đều tranh cướp nhà vệ sinh, có đôi khi người đợi sau khó tránh khỏi sẽ đến muộn, đó là một vấn đề, cũng rất dễ dàng dẫn đến mâu thuẫn lẫn nhau, có mấy lần cũng bởi việc chờ nhà vệ sinh mà suýt nữa đánh nhau.”
“À.” Diệp Lăng Thiên nghe xong thì gật đầu, sau đó nói: “Anh biết chuyện này rồi.”
Bởi vì nơi này vốn là nhà nghỉ, người ở nhà nghỉ chắc chắn sẽ không quá nhiều, ít nhất không thể nào nhiều giống như nhân viên của ký túc xá, vì vậy nhà vệ sinh có hạn. Lúc trước trái lại Diệp Lăng Thiên cũng không cân nhắc kỹ chuyện này.
Sau khi trở lại quán, Diệp Lăng Thiên mở két sắt, lấy toàn bộ tiền buôn bán được ngày hôm qua bỏ vào trong túi, sau đó ra ngoài đi đến ngân hàng, gửi tiền vào trong ngân hàng cất giữ. Sau đó lại đi đến công ty lắp đặt thiết bị đã sửa sang lại ký túc xá lần trước, mang theo người của công ty lắp đặt thiết bị đến ký túc xá, cuối cùng quyết định, dọn một gian phòng ra cải tạo thành nhà vệ sinh dùng chung.
Phải biết, nhà vệ sinh trước kia đều là mỗi ký túc xá một cái. Thoạt nhìn công trình làm nhà vệ sinh rất đơn giản, nhưng thật ra chi phí khá đắt, cuối cùng bàn bạc với công ty lắp đặt thiết bị xong, dùng sáu mươi triệu bao gồm cả công và vật liệu để công ty lắp đặt thiết bị tiếp nhận công trình nhỏ này.
Bàn bạc chuyện với công ty lắp đặt thiết bị xong, Diệp Lăng Thiên về quán, lúc này đã là mười một giờ rồi, khi đi vào quán đã có chừng mười bàn khách, tất cả nhân viên cũng bận rộn làm việc của mình.
Diệp Lăng Thiên vừa ngồi xuống bàn trong văn phòng của mình, điện thoại di động vang lên, là một số lạ, Diệp Lăng Thiên nhận điện thoại ‘alo’ một tiếng, lập tức nghe thấy giọng nữ từ bên trong truyền ra: “Diệp Lăng Thiên, tôi là Lý Yến.”
Diệp Lăng Thiên ngẩn người, nhíu mày, hoàn toàn cho rằng, chỉ cần Lý Yến tìm mình, chắc chắn không có chuyện gì tốt lành, nên lạnh lùng nói: “Cảnh sát Lý có chuyện gì?”
“Anh ở đâu? Bây giờ tôi đang ở bên ngoài quán trước kia của anh, nhưng bây giờ quán này đã không phải là của anh nữa rồi.” Tốc độ nói của Lý Yến rất nhanh, đây chính là tính cách của cô ta.
“Tôi đã không còn làm ở nơi đó, cô tìm tôi có chuyện gì?”
“Anh nói cho tôi biết anh đang ở đâu, chúng ta gặp mặt nói chuyện được không? Việc này rất phức tạp, dăm ba câu không thể nói rõ ràng.”
Diệp Lăng Thiên do dự một lát, cuối cùng nói: “Như vậy đi, cô đến quán nướng BBQ Anh Linh tại tầng hai quảng trường Mùa Xuân tìm tôi, tôi ở trong văn phòng quán.” Diệp Lăng Thiên nói xong thì cúp điện thoại.
Đối với Lý Yến này, thật ra Diệp Lăng Thiên rất kính nể cô ta, bởi vì trên người Lý Yến có rất nhiều thứ giống anh. Điều anh không thích thật ra là nghề này của Lý Yến.
“Tổng giám đốc Diệp, có chuyện cần báo cáo với anh.” Lúc này, Vương Hân đi vào văn phòng của Diệp Lăng Thiên, nói với anh.
Từ sau khi mở quán mới, ngoại trừ Chu Ngọc Lâm và Vương Lực vẫn gọi Diệp Lăng Thiên là anh Diệp ra, những người còn lại đều tự nhiên gọi Diệp Lăng Thiên là Tổng giám đốc Diệp, mặc dù Diệp Lăng Thiên không thích cách xưng hô này nhưng cũng không quan tâm nhiều, để bọn họ tùy tiện gọi sao cũng được.
“Chuyện gì.”
“Vừa rồi có người tố cáo, nói là khi Lý Tiểu Hồng đưa thức ăn lên đã ăn vụng, bị những nhân viên phục vụ khác nhìn thấy, nói cho tôi biết, anh xem việc này cần phải xử lý không? Xử lý như thế nào?” Rõ ràng Vương Hân cũng không có kinh nghiệm trong chuyện này lắm, trực tiếp hỏi Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên nhíu mày, bật máy tính lên, hỏi: “Ở vị trí nào? Khi nào?”
Sau đó, Diệp Lăng Thiên điều tra camera theo dõi trong quán, lập tức nhìn thấy, quả nhiên có nhân viên phục vụ khi mang đồ ăn lên cho khách hàng đã lén lút ăn vụng đồ ăn trong đĩa.
“Anh xem nên xử lý như thế nào?” Vương Hân lại hỏi.
“Trong quy định mà chúng ta đã đặt ra, loại chuyện này phải xử lý như thế nào?” Diệp Lăng Thiên hút thuốc hỏi Vương Hân.
“Sa thải.”
“Vậy thì sa thải đi, nói cho cô ta, trở về thu dọn đồ đạc rời đi, đúng rồi, bảo cô ta đến nơi này của tôi nhận lương, đi làm bao nhiêu ngày tôi đưa cô ta ngần ấy lương, một đồng cũng không thiếu, bao gồm cả hôm nay.” Diệp Lăng Thiên trả lời rất dứt khoát.
“Thật ra, tính cách của nhân viên phục vụ này cũng không tệ, trong nhà tương đối khó khăn, làm việc rất nghiêm túc. Trước đó tôi cũng từng hỏi cô ta, sở dĩ cô ta sẽ trộm đồ ăn là vì buổi sáng không ăn sáng, đói bụng, nhất thời thèm ăn mà không nhịn được. Nếu trực tiếp sa thải có phải nặng quá rồi không? Hay là phạt cô ta một hai triệu đi?” Vương Hân hơi không đành lòng.
Anh nằm thêm một lát rồi rời giường, sau khi rửa mặt đánh răng thì làm đồ ăn sáng cho Diệp Sương, chỉ có điều, khiến anh bất ngờ là hôm nay Diệp Sương cũng dậy rất sớm.
“Sao hôm nay em thức dậy sớm vậy?” Diệp Lăng Thiên tò mò hỏi Diệp Sương.
“Sao anh đã dậy rồi? Em biết hôm qua anh mệt mỏi nên muốn dậy sớm chút làm đồ ăn sáng cho anh, không ngờ anh còn dậy sớm hơn em.” Diệp Sương hơi ngượng ngùng nói.
“Em có lòng như vậy là được rồi, rửa mặt đánh răng đi, xong thì ra ăn sáng.” Diệp Lăng Thiên mỉm cười nói, sau đó bắt đầu làm bữa sáng, mới sáng sớm đã có thể nghe thấy câu nói này của Diệp Sương, anh cảm thấy rất ấm lòng.
“Anh, sáng nay em không có tiết, hay là em đến quán giúp đỡ anh nhé? Khi quán của anh khai trương em hơi bận nên cũng không giúp đỡ được gì.” Diệp Sương vừa đánh răng, vừa không rõ ràng nói với Diệp Lăng Thiên.
“Em muốn giúp đỡ cái gì? Bây giờ chúng ta là mở quán, cũng thành lập công ty rồi, không còn là bán đồ nướng như trước kia nữa, tất cả đều phải có quy củ. Bây giờ hoạt động của quán sẽ do quản lý và quy củ phụ trách, không còn là sức của một người nữa. Nếu như bây giờ chúng ta kinh doanh quán này còn bận túi bụi, dựa vào mọi người cố gắng giúp đỡ mới hoạt động được như trước kia, vậy ngày quán của chúng ta đóng cửa cũng không còn xa nữa.”
“Em học kinh tế và quản trị kinh doanh, chắc hẳn em hiểu rõ nguyên tắc này. Em cứ chăm chỉ học tập đi, không chừng sau này anh phát triển công ty lớn hơn, em tốt nghiệp là có thể đến giúp đỡ anh rồi. Với quy mô hiện giờ, anh vẫn có thể đối phó được, em không cần lo lắng.” Diệp Lăng Thiên cười nói.
Sau khi ăn sáng xong, Diệp Lăng Thiên vẫn xuống lầu như ngày thường, ngồi xe máy điện của mình chậm rãi đi đến quán, chỉ là lần này cũng không phải đến quán luôn mà đi đến ký túc xá cho nhân viên. Bởi vì vẫn còn sớm, hầu hết tất cả mọi người trong ký túc xá nhân viên vẫn chưa ngủ dậy. Diệp Lăng Thiên đi đến nhìn xung quanh một lượt, anh chỉ là muốn hiểu rõ cuộc sống của mọi người hơn chút, nhìn xem có chỗ nào cần cải thiện không, đây là tính cách của anh, sẽ không để cho người đi theo mình chịu thiệt.
Khi đang định rời đi thì gặp Vương Lực ăn mặc chỉnh tề đi ra, Vương Lực nhìn thấy Diệp Lăng Thiên, vô cùng kinh ngạc hỏi: “Anh Diệp, sao anh lại ở chỗ này?”
“Anh đến nhìn xem cuộc sống của mọi người có vấn đề gì không? Sao cậu dậy sớm vậy?” Diệp Lăng Thiên nhìn thấy Vương Lực cũng cười hỏi.
“Cũng không sớm lắm, gần chín giờ rồi, đến nơi cũng sắp đến giờ làm, em còn phải mở cửa. Hơn nữa, em bảo mấy nhân viên quét dọn đi làm vào chín giờ sáng, như vậy có thể quét dọn quán sạch sẽ trước khi nhân viên phục vụ đến.” Vương Lực gật đầu nói.
Diệp Lăng Thiên rất hài lòng với thái độ của Vương Lực, nói: “Đi, cùng đi đi, anh chở cậu đến.”
“Đọc sách như thế nào rồi?” Diệp Lăng Thiên nhìn thấy quyển sách Vương Lực cầm trong tay thì hỏi, đây chính là một trong những quyển sách mà anh mua cho Vương Lực.
“Đang đọc, có thể học được không ít thứ.” Vương Lực cười hì hì.
“Có thể học được là tốt rồi. Cậu ở trong ký túc xá, ký túc xá còn có chỗ nào bất tiện không?” Diệp Lăng Thiên chậm rãi hỏi.
“Vẫn tốt, nếu như nói đến vấn đề thì cũng chỉ có một, đó chính là nhà vệ sinh quá ít, mọi người gần như là đi làm cùng một thời gian nên thời gian thức giấc cũng gần giống nhau. Vì thế, mỗi ngày sau khi thức giấc mọi người đều tranh cướp nhà vệ sinh, có đôi khi người đợi sau khó tránh khỏi sẽ đến muộn, đó là một vấn đề, cũng rất dễ dàng dẫn đến mâu thuẫn lẫn nhau, có mấy lần cũng bởi việc chờ nhà vệ sinh mà suýt nữa đánh nhau.”
“À.” Diệp Lăng Thiên nghe xong thì gật đầu, sau đó nói: “Anh biết chuyện này rồi.”
Bởi vì nơi này vốn là nhà nghỉ, người ở nhà nghỉ chắc chắn sẽ không quá nhiều, ít nhất không thể nào nhiều giống như nhân viên của ký túc xá, vì vậy nhà vệ sinh có hạn. Lúc trước trái lại Diệp Lăng Thiên cũng không cân nhắc kỹ chuyện này.
Sau khi trở lại quán, Diệp Lăng Thiên mở két sắt, lấy toàn bộ tiền buôn bán được ngày hôm qua bỏ vào trong túi, sau đó ra ngoài đi đến ngân hàng, gửi tiền vào trong ngân hàng cất giữ. Sau đó lại đi đến công ty lắp đặt thiết bị đã sửa sang lại ký túc xá lần trước, mang theo người của công ty lắp đặt thiết bị đến ký túc xá, cuối cùng quyết định, dọn một gian phòng ra cải tạo thành nhà vệ sinh dùng chung.
Phải biết, nhà vệ sinh trước kia đều là mỗi ký túc xá một cái. Thoạt nhìn công trình làm nhà vệ sinh rất đơn giản, nhưng thật ra chi phí khá đắt, cuối cùng bàn bạc với công ty lắp đặt thiết bị xong, dùng sáu mươi triệu bao gồm cả công và vật liệu để công ty lắp đặt thiết bị tiếp nhận công trình nhỏ này.
Bàn bạc chuyện với công ty lắp đặt thiết bị xong, Diệp Lăng Thiên về quán, lúc này đã là mười một giờ rồi, khi đi vào quán đã có chừng mười bàn khách, tất cả nhân viên cũng bận rộn làm việc của mình.
Diệp Lăng Thiên vừa ngồi xuống bàn trong văn phòng của mình, điện thoại di động vang lên, là một số lạ, Diệp Lăng Thiên nhận điện thoại ‘alo’ một tiếng, lập tức nghe thấy giọng nữ từ bên trong truyền ra: “Diệp Lăng Thiên, tôi là Lý Yến.”
Diệp Lăng Thiên ngẩn người, nhíu mày, hoàn toàn cho rằng, chỉ cần Lý Yến tìm mình, chắc chắn không có chuyện gì tốt lành, nên lạnh lùng nói: “Cảnh sát Lý có chuyện gì?”
“Anh ở đâu? Bây giờ tôi đang ở bên ngoài quán trước kia của anh, nhưng bây giờ quán này đã không phải là của anh nữa rồi.” Tốc độ nói của Lý Yến rất nhanh, đây chính là tính cách của cô ta.
“Tôi đã không còn làm ở nơi đó, cô tìm tôi có chuyện gì?”
“Anh nói cho tôi biết anh đang ở đâu, chúng ta gặp mặt nói chuyện được không? Việc này rất phức tạp, dăm ba câu không thể nói rõ ràng.”
Diệp Lăng Thiên do dự một lát, cuối cùng nói: “Như vậy đi, cô đến quán nướng BBQ Anh Linh tại tầng hai quảng trường Mùa Xuân tìm tôi, tôi ở trong văn phòng quán.” Diệp Lăng Thiên nói xong thì cúp điện thoại.
Đối với Lý Yến này, thật ra Diệp Lăng Thiên rất kính nể cô ta, bởi vì trên người Lý Yến có rất nhiều thứ giống anh. Điều anh không thích thật ra là nghề này của Lý Yến.
“Tổng giám đốc Diệp, có chuyện cần báo cáo với anh.” Lúc này, Vương Hân đi vào văn phòng của Diệp Lăng Thiên, nói với anh.
Từ sau khi mở quán mới, ngoại trừ Chu Ngọc Lâm và Vương Lực vẫn gọi Diệp Lăng Thiên là anh Diệp ra, những người còn lại đều tự nhiên gọi Diệp Lăng Thiên là Tổng giám đốc Diệp, mặc dù Diệp Lăng Thiên không thích cách xưng hô này nhưng cũng không quan tâm nhiều, để bọn họ tùy tiện gọi sao cũng được.
“Chuyện gì.”
“Vừa rồi có người tố cáo, nói là khi Lý Tiểu Hồng đưa thức ăn lên đã ăn vụng, bị những nhân viên phục vụ khác nhìn thấy, nói cho tôi biết, anh xem việc này cần phải xử lý không? Xử lý như thế nào?” Rõ ràng Vương Hân cũng không có kinh nghiệm trong chuyện này lắm, trực tiếp hỏi Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên nhíu mày, bật máy tính lên, hỏi: “Ở vị trí nào? Khi nào?”
Sau đó, Diệp Lăng Thiên điều tra camera theo dõi trong quán, lập tức nhìn thấy, quả nhiên có nhân viên phục vụ khi mang đồ ăn lên cho khách hàng đã lén lút ăn vụng đồ ăn trong đĩa.
“Anh xem nên xử lý như thế nào?” Vương Hân lại hỏi.
“Trong quy định mà chúng ta đã đặt ra, loại chuyện này phải xử lý như thế nào?” Diệp Lăng Thiên hút thuốc hỏi Vương Hân.
“Sa thải.”
“Vậy thì sa thải đi, nói cho cô ta, trở về thu dọn đồ đạc rời đi, đúng rồi, bảo cô ta đến nơi này của tôi nhận lương, đi làm bao nhiêu ngày tôi đưa cô ta ngần ấy lương, một đồng cũng không thiếu, bao gồm cả hôm nay.” Diệp Lăng Thiên trả lời rất dứt khoát.
“Thật ra, tính cách của nhân viên phục vụ này cũng không tệ, trong nhà tương đối khó khăn, làm việc rất nghiêm túc. Trước đó tôi cũng từng hỏi cô ta, sở dĩ cô ta sẽ trộm đồ ăn là vì buổi sáng không ăn sáng, đói bụng, nhất thời thèm ăn mà không nhịn được. Nếu trực tiếp sa thải có phải nặng quá rồi không? Hay là phạt cô ta một hai triệu đi?” Vương Hân hơi không đành lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.