Chương 373: Nhân vật lớn (2)
Phong Lưu Tiểu Nhị
30/05/2021
“Xin lỗi cậu Diệp, tôi thay mặt bọn họ xin lỗi cậu vì những hành động vừa rồi.” Ông già nói với Diệp Lăng Thiên một cách thành khẩn.
“Không sao, bọn họ cũng chỉ vì mục tiêu đảm bảo an toàn cho thủ trường thôi, chỉ là không thể sử dụng cách làm nhiễu loạn dân chúng như vậy được. Nhất thời cũng không có liên quan gì đến việc kinh doanh, chủ yếu là sợ ảnh hưởng về lâu về dài, mọi người thấy bao nhiêu cảnh sát và binh lính cầm súng phong tỏa cửa hàng này như thế, phản ứng đầu tiên sẽ là nghĩ bên trong đang xảy ra chuyện lớn gì, sau này có thể họ sẽ không dám vào trong cửa hàng mua sắm nữa.
“Cậu nói rất đúng, chuyện này là do tôi suy nghĩ không chu đáo.” Ông lão vội vàng gật đầu.
“Cậu đừng ở đây trách người ta mãi như thế nữa, lên đây đi, ông Dư, còn muốn xem nữa không?” Lý Đông Sinh hỏi.
“Xem chứ, nhưng ông phải giới thiệu qua tình hình với cậu Diệp đây trước đã, không thì cậu ấy còn không rõ tình hình ở đây.” Ông già nói với Lý Đông Sinh.
“Chúng ta vừa đi vừa nói.” Lý Đông Sinh cười cười, sau đó nói với Diệp Lăng Thiên: “Ông Dư đây chính là Thủ trưởng, lần này ông ấy đến thành phố A của chúng ta để kiểm tra công việc, tôi và ông Dư cùng dự một cuộc hội nghị, trong lúc tôi và ông Dư nói chuyện có nhắc đến chuyện của cậu, ông Dư rất có hứng thú với cậu cũng như công ty, cho nên đã bảo tôi đưa ông ấy đến đây tham quan. Chúng tôi cũng chỉ xem qua thôi, ông Dư không muốn làm phiền đến cậu nên tôi cũng không gọi cậu, không ngờ cậu lại tự chạy qua đây.”
“Cậu Diệp, công ty của cậu có tổng cộng bao nhiêu quân lính giải ngũ đang làm việc?” Ông Dư hỏi Diệp Lăng Thiên.
“Tiểu Lâm, cô nói qua đi, tôi không rõ số người cụ thể lắm.” Diệp Lăng Thiên cho gọi cô Lâm – người luôn theo sát bên cạnh mình, cô Lâm hiển nhiên vẫn chưa hồi phục lại được từ cú sốc vừa nói, cô lặng người một lúc rồi mới vội vàng nói: “Công ty chúng tôi hiện tại có tổng cộng 182 nhân viên đang làm việc, trong đó có 53 người là quân nhân giải ngũ, 75 người là người nhà của quân nhân giải ngũ.”
“Cũng có nghĩa là các nhân viên đang làm việc ở đây đa phần đều là quân nhân giải ngũ và người nhà sao?” Ông Dư tiếp tục vừa đi vừa hỏi.
“Căn bản là vậy, còn lại cũng có một số là hoàn cảnh gia đình khó khăn, đa số đến từ vùng núi xa xôi.”
“Tốt, rất tốt, việc bố trí ổn định cho quân nhân sau giải ngũ là một vấn đề lớn, nếu trong xã hội có thêm nhiều doanh nghiệp giống như mọi người ở đây thì thật là tốt.” Ông Dư buông một câu cảm thán, sau đó bảo Diệp Lăng Thiên đưa họ đi xem khắp nơi trong cửa hàng, ông Dư cẩn thận hỏi han tình hình kinh doanh, sau đó còn ngẫu nhiên hỏi mấy nhân viên về thu nhập và hoàn cảnh gia đình của họ. Ông Dư vô cùng cao hứng, xem hết cửa hàng Xuân Thiên lại sang Du Lâm, cuối cùng còn muốn đến công ty của Diệp Lăng Thiên, đến bây giờ, Diệp Lăng Thiên vẫn không rõ Lý Đông Sinh và người được gọi là ông Dư này rốt cuộc muốn làm gì.
Sau khi đi thăm một vòng công ty, Diệp Lăng Thiên mời Lý Đông Sinh và ông Dư vào trong phòng hội nghị, bảo Tiểu Lâm rót trà đem qua.
“Cậu Diệp, cậu là quân của lão quỷ đúng không?” Ông Dư uống một ngụm trà rồi hỏi, trong cả phòng họp chỉ có đúng ba người bọn họ.
Diệp Lăng Thiên cau mày, nhìn sang Lý Đông Sinh.
“Cứ nói đi, ông Dư là thủ trưởng, không có gì không nói được cả.” Lý Đông Sinh hiểu ý của Diệp Lăng Thiên, ông ta cười cười rồi nói.
“Tôi luôn không biết lão quỷ mà hai người nói đến là ai, chúng tôi cũng chưa từng có tên gọi này, nhưng tôi là quân số 1.” Diệp Lăng Thiên trực tiếp trả lời.
“Vậy thì là quan của lão quỷ rồi, cậu là đội trưởng trong đội của cậu đúng không?”
“Đã từng.”
“Không đơn giản nhỉ, vậy thì tôi phải hành lễ với cậu thôi.” Ông Dư bất ngờ đứng dậy, nghiêm chỉnh thực hiện kiểu chào quân đội với Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên sững sờ, vội vàng chào lại.
“Mặc dù tôi không có quyền lực tham dự vào chuyện trong đội các cậu, nhưng câu chuyện về các cậu tôi đã được nghe qua khá nhiều. Có thể nói các cậu đã tạo nên chiến công rất lớn vì quốc gia và quân đội, nếu nói là anh hùng thì các cậu hoàn xứng đáng được gọi như thế. Trong số các quân nhân hi sinh mỗi năm, đa số đều là người trong đội các cậu, hơn nữa vì tình hình đặc thù, nên chỉ có thể làm anh hùng vô danh. Tất thảy phồn vinh thịnh vượng của đất nước chúng ta bây giờ đều do các cậu dùng máu của mình xây dựng nên.” Ông Dư cảm thán.
Nghe ông Dư nói vậy, trong lòng Diệp Lăng Thiên rất cảm kích.
“Đông Sinh cho tôi biết mục đích chủ yếu cậu mở công ty là vì muốn giúp đỡ các quân nhân giải ngũ đúng không?”
“Không thể nói là chủ yếu, chỉ cần nói là một trong các lý do thôi. Mở công ty, đương nhiên cá nhân tôi cũng muốn kiếm lời lãi chứ, ngoài ra, tôi cũng thực sự muốn làm điều gì đó các các quân nhân giải ngũ như tôi, có thể giúp được thì dùng hết sức để giúp. Bởi vì tôi cũng đã từng có cuộc sống khó khăn, nghèo khổ cơ cực như vậy.” Diệp Lăng Thiên không muốn nói thêm nhiều nữa.
“Đúng vậy, dù gì cũng đều từ quân đội ra mà, chữ “nghĩa” phải lấy làm đầu, rất tốt. Sau này công ty cậu có mục tiêu phát triển như thế nào, cậu thấy cuối cùng các cậu có thể sắp xếp công việc cho bao nhiêu quân nhân?” Ông Dư ân cần hỏi.
“Chuyện này sao có con số cụ thể được chứ. Bây giờ tôi đang mở hai cửa hàng, vừa nãy ông cũng xem qua rồi, hiện tại cửa hàng thứ ba của tôi còn đang được chuẩn bị, rất nhanh sẽ được đưa vào vận hành, cửa hàng này có thể sẽ cần đến 110 đến 120 nhân viên, mục tiêu phát triển của công ty là mở được 10 cửa hàng. Nếu đến cửa hàng thứ 10 thì ước tính sẽ cần tổng cộng tầm 800 nhân viên. Đương nhiên nếu có thể có nhiều quân nhân giải ngũ và người nhà cần công cần công việc này tìm đến cửa hàng của chúng tôi làm việc thì tôi rất hoan nghênh, nhưng trên thực tế, có lẽ không có nhiều quân nhân cần công việc này đến thế, hoặc là họ sẽ không tìm được. Bây giờ các quân nhân giải ngũ và người nhà trong cửa hàng đều là do tôi mời chú Lý đến giúp đỡ, lấy danh nghĩa chính phủ để liên hệ đến các nơi, nhưng khoảng thời gian trước đây, đồng chí phụ trách công việc này đã nói với tôi, họ không thể tìm được số quân nhân giải ngũ đồng ý đến làm việc nhiều như thế. Bởi vì chúng tôi muốn mở cửa hàng mới, cần đến hơn 100 nhân viên, số lượng nhân viên là quân nhân giải ngũ đến đăng ký làm việc không đủ, vậy nên anh ta đã chuẩn bị sắp xếp cho các nhân viên có hoàn cảnh khó khăn đến đây, có thể vẫn sẽ không đủ, vì thế tôi đang chuẩn bị tuyển dụng thêm nhân viên từ trong xã hội nữa.” Diệp Lăng Thiên thật lòng chia sẻ.
“Vậy sao? Để chính phủ làm mấy chuyện này quả thực không tiện, hay là thế này đi, cậu Diệp, sau này bên quân đội sẽ trực tiếp liên hệ với cậu có được không? Hàng năm chúng tôi đều có rất nhiều quân nhân giải ngũ, trước khi giải ngũ chúng tôi sẽ giúp đỡ họ sắp xếp công việc. Tôi sẽ chọn việc làm ở chỗ các cậu làm một trong những công việc để ổn định cho họ, nếu đồng ý chúng tôi sẽ sắp xếp họ đén đây làm việc, cậu thấy thế nào?” Ông Dư lập tức nói.
“Như vậy là tốt nhất, nhưng tôi hi vọng tôi có thể giúp được những người thực sự cần giúp đỡ.” Diệp Lăng Thiên nhấn mạnh thêm một câu.
“Tất nhiên rồi, điều này chúng ta đã có sự nhất trí cao ngay từ khi bắt đầu rồi. Chúng tôi cũng thực sự hi vọng mỗi người quân nhân giải ngũ, mỗi người đã đổ cả máu và nước mắt vì quốc gia đều có thể trở lại với cuộc sống tốt đẹp hơn trong xã hội. Đây cũng là một trong những công việc mà tôi phụ trách.” Ông Dư gật đầu nói.
“Không sao, bọn họ cũng chỉ vì mục tiêu đảm bảo an toàn cho thủ trường thôi, chỉ là không thể sử dụng cách làm nhiễu loạn dân chúng như vậy được. Nhất thời cũng không có liên quan gì đến việc kinh doanh, chủ yếu là sợ ảnh hưởng về lâu về dài, mọi người thấy bao nhiêu cảnh sát và binh lính cầm súng phong tỏa cửa hàng này như thế, phản ứng đầu tiên sẽ là nghĩ bên trong đang xảy ra chuyện lớn gì, sau này có thể họ sẽ không dám vào trong cửa hàng mua sắm nữa.
“Cậu nói rất đúng, chuyện này là do tôi suy nghĩ không chu đáo.” Ông lão vội vàng gật đầu.
“Cậu đừng ở đây trách người ta mãi như thế nữa, lên đây đi, ông Dư, còn muốn xem nữa không?” Lý Đông Sinh hỏi.
“Xem chứ, nhưng ông phải giới thiệu qua tình hình với cậu Diệp đây trước đã, không thì cậu ấy còn không rõ tình hình ở đây.” Ông già nói với Lý Đông Sinh.
“Chúng ta vừa đi vừa nói.” Lý Đông Sinh cười cười, sau đó nói với Diệp Lăng Thiên: “Ông Dư đây chính là Thủ trưởng, lần này ông ấy đến thành phố A của chúng ta để kiểm tra công việc, tôi và ông Dư cùng dự một cuộc hội nghị, trong lúc tôi và ông Dư nói chuyện có nhắc đến chuyện của cậu, ông Dư rất có hứng thú với cậu cũng như công ty, cho nên đã bảo tôi đưa ông ấy đến đây tham quan. Chúng tôi cũng chỉ xem qua thôi, ông Dư không muốn làm phiền đến cậu nên tôi cũng không gọi cậu, không ngờ cậu lại tự chạy qua đây.”
“Cậu Diệp, công ty của cậu có tổng cộng bao nhiêu quân lính giải ngũ đang làm việc?” Ông Dư hỏi Diệp Lăng Thiên.
“Tiểu Lâm, cô nói qua đi, tôi không rõ số người cụ thể lắm.” Diệp Lăng Thiên cho gọi cô Lâm – người luôn theo sát bên cạnh mình, cô Lâm hiển nhiên vẫn chưa hồi phục lại được từ cú sốc vừa nói, cô lặng người một lúc rồi mới vội vàng nói: “Công ty chúng tôi hiện tại có tổng cộng 182 nhân viên đang làm việc, trong đó có 53 người là quân nhân giải ngũ, 75 người là người nhà của quân nhân giải ngũ.”
“Cũng có nghĩa là các nhân viên đang làm việc ở đây đa phần đều là quân nhân giải ngũ và người nhà sao?” Ông Dư tiếp tục vừa đi vừa hỏi.
“Căn bản là vậy, còn lại cũng có một số là hoàn cảnh gia đình khó khăn, đa số đến từ vùng núi xa xôi.”
“Tốt, rất tốt, việc bố trí ổn định cho quân nhân sau giải ngũ là một vấn đề lớn, nếu trong xã hội có thêm nhiều doanh nghiệp giống như mọi người ở đây thì thật là tốt.” Ông Dư buông một câu cảm thán, sau đó bảo Diệp Lăng Thiên đưa họ đi xem khắp nơi trong cửa hàng, ông Dư cẩn thận hỏi han tình hình kinh doanh, sau đó còn ngẫu nhiên hỏi mấy nhân viên về thu nhập và hoàn cảnh gia đình của họ. Ông Dư vô cùng cao hứng, xem hết cửa hàng Xuân Thiên lại sang Du Lâm, cuối cùng còn muốn đến công ty của Diệp Lăng Thiên, đến bây giờ, Diệp Lăng Thiên vẫn không rõ Lý Đông Sinh và người được gọi là ông Dư này rốt cuộc muốn làm gì.
Sau khi đi thăm một vòng công ty, Diệp Lăng Thiên mời Lý Đông Sinh và ông Dư vào trong phòng hội nghị, bảo Tiểu Lâm rót trà đem qua.
“Cậu Diệp, cậu là quân của lão quỷ đúng không?” Ông Dư uống một ngụm trà rồi hỏi, trong cả phòng họp chỉ có đúng ba người bọn họ.
Diệp Lăng Thiên cau mày, nhìn sang Lý Đông Sinh.
“Cứ nói đi, ông Dư là thủ trưởng, không có gì không nói được cả.” Lý Đông Sinh hiểu ý của Diệp Lăng Thiên, ông ta cười cười rồi nói.
“Tôi luôn không biết lão quỷ mà hai người nói đến là ai, chúng tôi cũng chưa từng có tên gọi này, nhưng tôi là quân số 1.” Diệp Lăng Thiên trực tiếp trả lời.
“Vậy thì là quan của lão quỷ rồi, cậu là đội trưởng trong đội của cậu đúng không?”
“Đã từng.”
“Không đơn giản nhỉ, vậy thì tôi phải hành lễ với cậu thôi.” Ông Dư bất ngờ đứng dậy, nghiêm chỉnh thực hiện kiểu chào quân đội với Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên sững sờ, vội vàng chào lại.
“Mặc dù tôi không có quyền lực tham dự vào chuyện trong đội các cậu, nhưng câu chuyện về các cậu tôi đã được nghe qua khá nhiều. Có thể nói các cậu đã tạo nên chiến công rất lớn vì quốc gia và quân đội, nếu nói là anh hùng thì các cậu hoàn xứng đáng được gọi như thế. Trong số các quân nhân hi sinh mỗi năm, đa số đều là người trong đội các cậu, hơn nữa vì tình hình đặc thù, nên chỉ có thể làm anh hùng vô danh. Tất thảy phồn vinh thịnh vượng của đất nước chúng ta bây giờ đều do các cậu dùng máu của mình xây dựng nên.” Ông Dư cảm thán.
Nghe ông Dư nói vậy, trong lòng Diệp Lăng Thiên rất cảm kích.
“Đông Sinh cho tôi biết mục đích chủ yếu cậu mở công ty là vì muốn giúp đỡ các quân nhân giải ngũ đúng không?”
“Không thể nói là chủ yếu, chỉ cần nói là một trong các lý do thôi. Mở công ty, đương nhiên cá nhân tôi cũng muốn kiếm lời lãi chứ, ngoài ra, tôi cũng thực sự muốn làm điều gì đó các các quân nhân giải ngũ như tôi, có thể giúp được thì dùng hết sức để giúp. Bởi vì tôi cũng đã từng có cuộc sống khó khăn, nghèo khổ cơ cực như vậy.” Diệp Lăng Thiên không muốn nói thêm nhiều nữa.
“Đúng vậy, dù gì cũng đều từ quân đội ra mà, chữ “nghĩa” phải lấy làm đầu, rất tốt. Sau này công ty cậu có mục tiêu phát triển như thế nào, cậu thấy cuối cùng các cậu có thể sắp xếp công việc cho bao nhiêu quân nhân?” Ông Dư ân cần hỏi.
“Chuyện này sao có con số cụ thể được chứ. Bây giờ tôi đang mở hai cửa hàng, vừa nãy ông cũng xem qua rồi, hiện tại cửa hàng thứ ba của tôi còn đang được chuẩn bị, rất nhanh sẽ được đưa vào vận hành, cửa hàng này có thể sẽ cần đến 110 đến 120 nhân viên, mục tiêu phát triển của công ty là mở được 10 cửa hàng. Nếu đến cửa hàng thứ 10 thì ước tính sẽ cần tổng cộng tầm 800 nhân viên. Đương nhiên nếu có thể có nhiều quân nhân giải ngũ và người nhà cần công cần công việc này tìm đến cửa hàng của chúng tôi làm việc thì tôi rất hoan nghênh, nhưng trên thực tế, có lẽ không có nhiều quân nhân cần công việc này đến thế, hoặc là họ sẽ không tìm được. Bây giờ các quân nhân giải ngũ và người nhà trong cửa hàng đều là do tôi mời chú Lý đến giúp đỡ, lấy danh nghĩa chính phủ để liên hệ đến các nơi, nhưng khoảng thời gian trước đây, đồng chí phụ trách công việc này đã nói với tôi, họ không thể tìm được số quân nhân giải ngũ đồng ý đến làm việc nhiều như thế. Bởi vì chúng tôi muốn mở cửa hàng mới, cần đến hơn 100 nhân viên, số lượng nhân viên là quân nhân giải ngũ đến đăng ký làm việc không đủ, vậy nên anh ta đã chuẩn bị sắp xếp cho các nhân viên có hoàn cảnh khó khăn đến đây, có thể vẫn sẽ không đủ, vì thế tôi đang chuẩn bị tuyển dụng thêm nhân viên từ trong xã hội nữa.” Diệp Lăng Thiên thật lòng chia sẻ.
“Vậy sao? Để chính phủ làm mấy chuyện này quả thực không tiện, hay là thế này đi, cậu Diệp, sau này bên quân đội sẽ trực tiếp liên hệ với cậu có được không? Hàng năm chúng tôi đều có rất nhiều quân nhân giải ngũ, trước khi giải ngũ chúng tôi sẽ giúp đỡ họ sắp xếp công việc. Tôi sẽ chọn việc làm ở chỗ các cậu làm một trong những công việc để ổn định cho họ, nếu đồng ý chúng tôi sẽ sắp xếp họ đén đây làm việc, cậu thấy thế nào?” Ông Dư lập tức nói.
“Như vậy là tốt nhất, nhưng tôi hi vọng tôi có thể giúp được những người thực sự cần giúp đỡ.” Diệp Lăng Thiên nhấn mạnh thêm một câu.
“Tất nhiên rồi, điều này chúng ta đã có sự nhất trí cao ngay từ khi bắt đầu rồi. Chúng tôi cũng thực sự hi vọng mỗi người quân nhân giải ngũ, mỗi người đã đổ cả máu và nước mắt vì quốc gia đều có thể trở lại với cuộc sống tốt đẹp hơn trong xã hội. Đây cũng là một trong những công việc mà tôi phụ trách.” Ông Dư gật đầu nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.