Chương 639: Phát triển(4)
Phong Lưu Tiểu Nhị
12/07/2021
“Con người của anh á, trong đầu của anh cứ mãi suy nghĩ cho người khác mà không phải là mình, không biết nên nói ra anh tốt hay là anh không tốt nữa. Nếu như anh đã kiên trì như vậy, thế thì cứ xử lý như vậy đi, tuy nhiên là vẫn chưa biết ngân hàng có thể cho chúng ta vay bao nhiêu, chúng ta cũng chỉ có thể ước tính biến động quỹ trên dưới, chúng ta sẽ xác định kế hoạch cấp vốn vào thời điểm đó.”
Lý Vũ Hân viết một con số lên trên giấy, sau đó lại nói: “Còn có một vấn đề khác cần thảo luận đó chính là việc phân chia cổ phần, vốn dĩ là không có vấn đề này thì anh là cổ đông duy nhất của công ty, tuy nhiên anh đã thực hiện một sự điều chỉnh lớn trong việc phân chia cổ phần trong công ty.
Em thấy là bên công ty thực phẩm em có 5% cổ phần, bên công ty bảo vệ Vương Lực có 5% cổ phần, sau khi thành lập tập đoàn có phải là cổ phần cứ dựa theo tiêu chuẩn này không vậy? Hay là nói phải điều chỉnh nữa, cái này anh nhất định phải nói rõ cho em trước mới được, chuyện này liên lụy đến rất nhiều thứ, chủ yếu là về phương diện pháp luật vô cùng nghiêm khắc. Mặt khác, nếu như thành lập một công ty, đến lúc đó cổ phần thay đổi sẽ phiền phức hơn hiện tại nhiều, không có khả năng dễ dàng giống như bây giờ đâu, cho nên anh phải suy nghĩ cho thật kỹ.”
Diệp Lăng Thiên lấy ra một cây bút gõ gõ ở trên bàn, gõ thật lâu, cuối cùng lại hỏi Lý Vũ Hân: “Nếu chúng ta thành lập công ty thì tổng tài sản của công ty chúng ta đến thời điểm đó là bao nhiêu?”
“Ngoài công ty thực phẩm mà chúng ta vẫn chưa thành lập, nếu như cứ tính toán dựa theo hai trăm bốn mươi tỷ thì tổng tài sản còn khoảng chín trăm sáu mươi tỷ, sao anh lại hỏi chuyện này vậy?” Lý Vũ Hân hỏi ngược lại anh.
“Như vậy đi, đến lúc đó cổ phần được sắp xếp như thế này, em chiếm 55% cổ phần, Vương Lực và Trần Tuấn Lương mỗi người 5%, Chu Ngọc Lâm và Trần Quân 3%, anh 29%, cứ quyết định như vậy đi, đến lúc đó sáu người chúng ta cũng tạo thành ban hội đồng quản trị đến lúc đó em là chủ tịch công ty, anh là tổng giám đốc, Vương Lực là phó tổng giám đốc của công ty, những người còn lại cứ sắp xếp dựa theo tình hình, lúc đó hãy sắp xếp cụ thể, trước mắt cứ như thế này.” Diệp Lăng Thiên suy nghĩ rồi sau đó lại nói.
“Anh bị điên rồi, anh không nói sai đó chứ, em 55% hả?” Lý Vũ Hân mở to hai mắt mà nhìn.
“Anh không có nói sai, em 55%.” Diệp Lăng Thiên gật đầu.
“Anh bị bệnh rồi hả? Tại sao em lại chiếm 55%, tại sao anh lại phải cho em nhiều như vậy?”
“Không phải là anh cho em nhiều như vậy, mà là bản thân em nên có nhiều như vậy, 55% này vốn là của em.” Diệp Lăng Thiên nói một cách chắc chắn.
“Được thôi, vậy ngày hôm nay anh nói rõ ràng với em đi, tại sao em lại chiếm hẳn 55%.” Chẳng biết tại sao Lý Vũ Hân lại đột nhiên nổi giận như thế.
“Nhất định phải hỏi cho rõ ràng à?” Diệp Lăng Thiên nhíu mày.
“Đúng vậy, nhất định phải hỏi cho rõ ràng.” Lý Vũ Hân gật đầu.
Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Vũ Hân, lại đốt một điếu thuốc lần nữa, rất lâu sau đó mới mở miệng nói: “Em có còn nhớ khi thành lập công ty bảo vệ anh đã bỏ ra một trăm năm mươi tỷ tiền vốn không? Lúc đó em đã hỏi anh lấy một trăm năm mươi tỷ từ đâu ra, anh nói với em rằng một trăm năm mươi tỷ này là của một người bạn của anh, có đúng không? Để anh nói cho em biết trên thực tế một trăm năm mươi tỷ này không phải là của ai khác, mà là của ba em, ba của em đã cho anh.”
“Ba của em?” Lý Vũ Hân lập tức đứng dậy nhìn Diệp Lăng Thiên.
“Đúng vậy, trước khi ba em qua đời, cũng chính là lần tỉnh táo cuối cùng khi ở bệnh viện. Anh đến bệnh viện thăm ông ấy, ông ấy kêu bọn em đi ra ngoài để lại một anh với ông ấy trong phòng bệnh thì đã nói với anh như thế, ông ấy đã sớm biết cuối cùng tập đoàn Tam Nguyên sẽ phá sản, cũng biết cuối cùng em sẽ xuất hiện tình huống trong tay không còn gì hết, hơn nữa cũng biết là nếu như để lại tiền cho em thì em sẽ chỉ ném vào trong tập đoàn Tam Nguyên và không giữ lại một đồng nào, như thế kết quả cuối cùng vẫn sẽ là em không còn gì hết.
Cho nên lúc ông ấy bị bệnh, ông ấy biết là mình không thể sống nữa, ông ấy đã mượn thẻ chứng minh của anh để mở một tài khoản ngân hàng cho anh, chuyển một trăm năm mươi tỷ vào trong đó. Một trăm năm mươi tỷ này là để lại cho em, kêu anh nhất định phải trả lại cho em vào thời cơ thích hợp. Anh vẫn luôn không nói cho em biết, hơn nữa anh lại lấy một trăm năm mươi tỷ của ba em thành lập công ty bảo vệ, cho nên công ty bảo vệ này thật ra là của em, chỉ là anh thay mặt quản lý mà thôi. Hiện tại lẽ ra anh nên trả lại toàn bộ tài sản cho em, trước mắt tài sản của công ty bảo vệ cũng gần hai trăm năm mươi lăm tỷ, mặt khác bên phía công ty thực phẩm, mặc dù công ty thực phẩm là do một tay anh thành lập, nhưng mà công ty thực phẩm có thể có được ngày hôm nay có thể nói toàn bộ đều là công lao của em.
Nếu cứ để cho anh quản lý, công ty thực phẩm vẫn sẽ là quy mô giống như trước kia, cho nên lẽ ra công ty thực phẩm chúng ta mỗi người một nửa, hiện tại công ty thực phẩm có tài sản là năm trăm bảy mươi tỷ, một nửa là hai trăm tám mươi lăm tỷ, cho nên tài sản của em phải là năm trăm bốn mươi tỷ, dựa theo lượng tài sản này mà nói, em chiếm 56% cổ phần.
Nhưng mà cân nhắc đến Vương Lực với Chu Ngọc Lâm đều là những nhân viên cũ của công ty, đặc biệt là Vương Lực, hai công ty có thể có được như ngày hôm nay, cậu ấy đã bỏ ra rất nhiều công sức, cho nên lẽ ra cũng phải cho bọn họ chút đền bù. Mặt khác, dù Trần Tuấn Lương và Trần Quân tuy rằng đến sau, nhưng mà đều đã cống hiến cho công ty. Trần Quân là một nhân tài, công ty nếu như muốn giữ lại người ta thì đương nhiên phải cho người ta một vài thứ, Trần Tuấn Lương là anh em của anh, vì đến giúp anh quản lý công ty bảo vệ mà đã từ bỏ cuộc sống và việc làm ăn vốn có của mình, liều mạng để đến đây giúp anh, hơn nữa anh có thể nói như thế này, nếu như không có cậu ấy thì không có khả năng có công ty bảo vệ ngày hôm nay, cho nên về tình và lý chúng ta đều nên cho cậu ấy chút lợi ích, cho nên cuối cùng em nhường lại 1%, anh nhượng lại 1%, em chiếm 55% cổ phần, anh 29%, đây là chuyện hợp tình hợp lý.” Diệp Lăng Thiên vừa nói vừa tính toán.
“Một trăm năm mươi tỷ này là của ba em cho anh?” Lý Vũ Hân lặp đi lặp lại.
“Đúng vậy, đúng là của ba em cho anh, lúc đó tình huống của anh em cũng biết rồi đó, nếu như không phải ba em cho anh một trăm năm mươi tỷ anh làm gì có thể kiếm được một trăm năm mươi tỷ cơ chứ? Em không cần phải nghi ngờ chuyện này đâu.” Diệp Lăng Thiên nói rất thành thật.
“Ba em thật sự giữ lại một trăm năm mươi tỷ cho em, chỉ là tạm thời đặt ở chỗ anh để giữ lại thôi ư?”
“Đúng.” Diệp Lăng Thiên chỉ nhẹ gật đầu.
“Diệp Lăng Thiên, từ trước đến nay anh sẽ không nói dối, nếu như ba em thật sự để lại một trăm năm mươi tỷ này cho em, dựa vào tính cách của anh, anh sẽ sử dụng số tiền một trăm năm mươi tỷ này hả? Anh cảm thấy là em sẽ tin anh? Anh nói rõ cho em biết đi, nói thật rốt cuộc một trăm năm mươi tỷ này là có chuyện gì xảy ra?” Lý Vũ Hân nhìn chằm chằm vào Diệp Lăng Thiên rồi hỏi.
Lý Vũ Hân viết một con số lên trên giấy, sau đó lại nói: “Còn có một vấn đề khác cần thảo luận đó chính là việc phân chia cổ phần, vốn dĩ là không có vấn đề này thì anh là cổ đông duy nhất của công ty, tuy nhiên anh đã thực hiện một sự điều chỉnh lớn trong việc phân chia cổ phần trong công ty.
Em thấy là bên công ty thực phẩm em có 5% cổ phần, bên công ty bảo vệ Vương Lực có 5% cổ phần, sau khi thành lập tập đoàn có phải là cổ phần cứ dựa theo tiêu chuẩn này không vậy? Hay là nói phải điều chỉnh nữa, cái này anh nhất định phải nói rõ cho em trước mới được, chuyện này liên lụy đến rất nhiều thứ, chủ yếu là về phương diện pháp luật vô cùng nghiêm khắc. Mặt khác, nếu như thành lập một công ty, đến lúc đó cổ phần thay đổi sẽ phiền phức hơn hiện tại nhiều, không có khả năng dễ dàng giống như bây giờ đâu, cho nên anh phải suy nghĩ cho thật kỹ.”
Diệp Lăng Thiên lấy ra một cây bút gõ gõ ở trên bàn, gõ thật lâu, cuối cùng lại hỏi Lý Vũ Hân: “Nếu chúng ta thành lập công ty thì tổng tài sản của công ty chúng ta đến thời điểm đó là bao nhiêu?”
“Ngoài công ty thực phẩm mà chúng ta vẫn chưa thành lập, nếu như cứ tính toán dựa theo hai trăm bốn mươi tỷ thì tổng tài sản còn khoảng chín trăm sáu mươi tỷ, sao anh lại hỏi chuyện này vậy?” Lý Vũ Hân hỏi ngược lại anh.
“Như vậy đi, đến lúc đó cổ phần được sắp xếp như thế này, em chiếm 55% cổ phần, Vương Lực và Trần Tuấn Lương mỗi người 5%, Chu Ngọc Lâm và Trần Quân 3%, anh 29%, cứ quyết định như vậy đi, đến lúc đó sáu người chúng ta cũng tạo thành ban hội đồng quản trị đến lúc đó em là chủ tịch công ty, anh là tổng giám đốc, Vương Lực là phó tổng giám đốc của công ty, những người còn lại cứ sắp xếp dựa theo tình hình, lúc đó hãy sắp xếp cụ thể, trước mắt cứ như thế này.” Diệp Lăng Thiên suy nghĩ rồi sau đó lại nói.
“Anh bị điên rồi, anh không nói sai đó chứ, em 55% hả?” Lý Vũ Hân mở to hai mắt mà nhìn.
“Anh không có nói sai, em 55%.” Diệp Lăng Thiên gật đầu.
“Anh bị bệnh rồi hả? Tại sao em lại chiếm 55%, tại sao anh lại phải cho em nhiều như vậy?”
“Không phải là anh cho em nhiều như vậy, mà là bản thân em nên có nhiều như vậy, 55% này vốn là của em.” Diệp Lăng Thiên nói một cách chắc chắn.
“Được thôi, vậy ngày hôm nay anh nói rõ ràng với em đi, tại sao em lại chiếm hẳn 55%.” Chẳng biết tại sao Lý Vũ Hân lại đột nhiên nổi giận như thế.
“Nhất định phải hỏi cho rõ ràng à?” Diệp Lăng Thiên nhíu mày.
“Đúng vậy, nhất định phải hỏi cho rõ ràng.” Lý Vũ Hân gật đầu.
Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Vũ Hân, lại đốt một điếu thuốc lần nữa, rất lâu sau đó mới mở miệng nói: “Em có còn nhớ khi thành lập công ty bảo vệ anh đã bỏ ra một trăm năm mươi tỷ tiền vốn không? Lúc đó em đã hỏi anh lấy một trăm năm mươi tỷ từ đâu ra, anh nói với em rằng một trăm năm mươi tỷ này là của một người bạn của anh, có đúng không? Để anh nói cho em biết trên thực tế một trăm năm mươi tỷ này không phải là của ai khác, mà là của ba em, ba của em đã cho anh.”
“Ba của em?” Lý Vũ Hân lập tức đứng dậy nhìn Diệp Lăng Thiên.
“Đúng vậy, trước khi ba em qua đời, cũng chính là lần tỉnh táo cuối cùng khi ở bệnh viện. Anh đến bệnh viện thăm ông ấy, ông ấy kêu bọn em đi ra ngoài để lại một anh với ông ấy trong phòng bệnh thì đã nói với anh như thế, ông ấy đã sớm biết cuối cùng tập đoàn Tam Nguyên sẽ phá sản, cũng biết cuối cùng em sẽ xuất hiện tình huống trong tay không còn gì hết, hơn nữa cũng biết là nếu như để lại tiền cho em thì em sẽ chỉ ném vào trong tập đoàn Tam Nguyên và không giữ lại một đồng nào, như thế kết quả cuối cùng vẫn sẽ là em không còn gì hết.
Cho nên lúc ông ấy bị bệnh, ông ấy biết là mình không thể sống nữa, ông ấy đã mượn thẻ chứng minh của anh để mở một tài khoản ngân hàng cho anh, chuyển một trăm năm mươi tỷ vào trong đó. Một trăm năm mươi tỷ này là để lại cho em, kêu anh nhất định phải trả lại cho em vào thời cơ thích hợp. Anh vẫn luôn không nói cho em biết, hơn nữa anh lại lấy một trăm năm mươi tỷ của ba em thành lập công ty bảo vệ, cho nên công ty bảo vệ này thật ra là của em, chỉ là anh thay mặt quản lý mà thôi. Hiện tại lẽ ra anh nên trả lại toàn bộ tài sản cho em, trước mắt tài sản của công ty bảo vệ cũng gần hai trăm năm mươi lăm tỷ, mặt khác bên phía công ty thực phẩm, mặc dù công ty thực phẩm là do một tay anh thành lập, nhưng mà công ty thực phẩm có thể có được ngày hôm nay có thể nói toàn bộ đều là công lao của em.
Nếu cứ để cho anh quản lý, công ty thực phẩm vẫn sẽ là quy mô giống như trước kia, cho nên lẽ ra công ty thực phẩm chúng ta mỗi người một nửa, hiện tại công ty thực phẩm có tài sản là năm trăm bảy mươi tỷ, một nửa là hai trăm tám mươi lăm tỷ, cho nên tài sản của em phải là năm trăm bốn mươi tỷ, dựa theo lượng tài sản này mà nói, em chiếm 56% cổ phần.
Nhưng mà cân nhắc đến Vương Lực với Chu Ngọc Lâm đều là những nhân viên cũ của công ty, đặc biệt là Vương Lực, hai công ty có thể có được như ngày hôm nay, cậu ấy đã bỏ ra rất nhiều công sức, cho nên lẽ ra cũng phải cho bọn họ chút đền bù. Mặt khác, dù Trần Tuấn Lương và Trần Quân tuy rằng đến sau, nhưng mà đều đã cống hiến cho công ty. Trần Quân là một nhân tài, công ty nếu như muốn giữ lại người ta thì đương nhiên phải cho người ta một vài thứ, Trần Tuấn Lương là anh em của anh, vì đến giúp anh quản lý công ty bảo vệ mà đã từ bỏ cuộc sống và việc làm ăn vốn có của mình, liều mạng để đến đây giúp anh, hơn nữa anh có thể nói như thế này, nếu như không có cậu ấy thì không có khả năng có công ty bảo vệ ngày hôm nay, cho nên về tình và lý chúng ta đều nên cho cậu ấy chút lợi ích, cho nên cuối cùng em nhường lại 1%, anh nhượng lại 1%, em chiếm 55% cổ phần, anh 29%, đây là chuyện hợp tình hợp lý.” Diệp Lăng Thiên vừa nói vừa tính toán.
“Một trăm năm mươi tỷ này là của ba em cho anh?” Lý Vũ Hân lặp đi lặp lại.
“Đúng vậy, đúng là của ba em cho anh, lúc đó tình huống của anh em cũng biết rồi đó, nếu như không phải ba em cho anh một trăm năm mươi tỷ anh làm gì có thể kiếm được một trăm năm mươi tỷ cơ chứ? Em không cần phải nghi ngờ chuyện này đâu.” Diệp Lăng Thiên nói rất thành thật.
“Ba em thật sự giữ lại một trăm năm mươi tỷ cho em, chỉ là tạm thời đặt ở chỗ anh để giữ lại thôi ư?”
“Đúng.” Diệp Lăng Thiên chỉ nhẹ gật đầu.
“Diệp Lăng Thiên, từ trước đến nay anh sẽ không nói dối, nếu như ba em thật sự để lại một trăm năm mươi tỷ này cho em, dựa vào tính cách của anh, anh sẽ sử dụng số tiền một trăm năm mươi tỷ này hả? Anh cảm thấy là em sẽ tin anh? Anh nói rõ cho em biết đi, nói thật rốt cuộc một trăm năm mươi tỷ này là có chuyện gì xảy ra?” Lý Vũ Hân nhìn chằm chằm vào Diệp Lăng Thiên rồi hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.