Chương 780: Tình địch (3)
Phong Lưu Tiểu Nhị
07/10/2021
“Thôi bỏ đi, chuyện đã qua rồi không cần phải quan tâm đến anh ta nữa, cứ coi như là chưa gặp, không đáng phải khổ sở vì người như thế này.”
“Em còn tưởng là cả đời này mình sẽ không gặp lại anh ta, không ngờ tới là anh ta lại xuất hiện trước mặt em một lần nữa, vốn dĩ em đã quên mất trên thế giới này có một người như vậy. Ngày hôm nay vừa mới nhìn thấy anh ta, em đã nhớ đến em từng ngây thơ, đơn thuần, thậm chí là ngu ngốc đến cỡ nào, nhớ đến những chuyện đã từng xảy ra, em cảm thấy thương xót cho mình.” Lý Vũ Hân thở dài nói.
“Bỏ đi, không cần phải nhắc tới chuyện này nữa, chỉ là bị người này làm ảnh hưởng đến tâm trạng.” Cuối cùng, Lý Vũ Hân lắc đầu nói.
Diệp Lăng Thiên cũng không nhắc lại chuyện này, nhẹ gật đầu nhìn Lý Vũ Hân, biết là lúc này tâm trạng của Lý Vũ Hân chắc chắn vô cùng không tốt, anh suy nghĩ rồi nói: “Em đến công ty thực phẩm với anh đi.”
“Làm gì?”
“Đi qua xem một chút, đã lâu rồi anh không đến nhà máy công ty thực phẩm để xem, cũng nên tìm hiểu tiến độ công việc.”
“Một mình anh đi là được rồi, hai ngày trước em vừa mới qua xong.”
“Cứ coi như là đi với anh một lần đi, đi thôi, anh lái xe đi nào.” Diệp Lăng Thiên không nói lời gì liền kéo Lý Vũ Hân ra ngoài.
Đưa Lý Vũ Hân đến công trường thật ra chỉ là ngụy trang mà thôi, chủ yếu là do nhìn thấy tâm trạng của Lý Vũ Hân không tốt, muốn dẫn Lý Vũ Hân đi ra ngoài hóng gió, vẫn luôn ở trong phòng làm việc tâm trạng sẽ tồi tệ hơn. “Chuyện đã qua rồi thì cứ để nó qua đi, đừng bởi vì một vài chuyện và một vài người không đáng mà lại tra tấn mình, như vậy cũng không tốt. Thật ra thì cũng không cần phải chăm chỉ làm việc lắm đâu, lâu lâu thả lỏng nghỉ ngơi một chút cũng được.” Diệp Lăng Thiên cười nói.
“Ừ, em biết rồi, cảm ơn anh ngày hôm nay đã mua đồ cho em. Được rồi, cũng không còn sớm nữa, anh cũng nên về đi, em đi lên lầu đây.” Cuối cùng, Lý Vũ Hân cười cười với Diệp Lăng Thiên rồi sau đó đi lên lầu.
Diệp Lăng Thiên cũng không ở lại lâu, anh trực tiếp lái xe chạy về nhà mình, vừa mới chạy chưa đến hai căn nhà, Diệp Lăng Thiên đang lái xe ra khỏi khu chung cư của Lý Vũ Hân thì liền nhận được điện thoại của Lý Vũ Hân.
“Anh đến đây nhanh đi, cái tên cặn bã này đang ở ngoài cửa nhà em, anh mau đến đây.” Lý Vũ Hân vội vã nói.
Diệp Lăng Thiên nghe xong, anh lập tức quay đầu lại chạy vào trong, sau đó trực tiếp đi thang máy lên tầng lầu của Lý Vũ Hân.
“Vũ Hân, anh cầu xin em tha thứ cho anh, anh thật lòng yêu em, trong lòng anh chỉ có em, đã trôi qua nhiều năm anh vẫn chưa từng quên em, em hãy cho anh thêm một cơ hội nữa đi, chúng ta bắt đầu lại từ đầu có được không, có được không? Anh..."
“Em còn tưởng là cả đời này mình sẽ không gặp lại anh ta, không ngờ tới là anh ta lại xuất hiện trước mặt em một lần nữa, vốn dĩ em đã quên mất trên thế giới này có một người như vậy. Ngày hôm nay vừa mới nhìn thấy anh ta, em đã nhớ đến em từng ngây thơ, đơn thuần, thậm chí là ngu ngốc đến cỡ nào, nhớ đến những chuyện đã từng xảy ra, em cảm thấy thương xót cho mình.” Lý Vũ Hân thở dài nói.
“Bỏ đi, không cần phải nhắc tới chuyện này nữa, chỉ là bị người này làm ảnh hưởng đến tâm trạng.” Cuối cùng, Lý Vũ Hân lắc đầu nói.
Diệp Lăng Thiên cũng không nhắc lại chuyện này, nhẹ gật đầu nhìn Lý Vũ Hân, biết là lúc này tâm trạng của Lý Vũ Hân chắc chắn vô cùng không tốt, anh suy nghĩ rồi nói: “Em đến công ty thực phẩm với anh đi.”
“Làm gì?”
“Đi qua xem một chút, đã lâu rồi anh không đến nhà máy công ty thực phẩm để xem, cũng nên tìm hiểu tiến độ công việc.”
“Một mình anh đi là được rồi, hai ngày trước em vừa mới qua xong.”
“Cứ coi như là đi với anh một lần đi, đi thôi, anh lái xe đi nào.” Diệp Lăng Thiên không nói lời gì liền kéo Lý Vũ Hân ra ngoài.
Đưa Lý Vũ Hân đến công trường thật ra chỉ là ngụy trang mà thôi, chủ yếu là do nhìn thấy tâm trạng của Lý Vũ Hân không tốt, muốn dẫn Lý Vũ Hân đi ra ngoài hóng gió, vẫn luôn ở trong phòng làm việc tâm trạng sẽ tồi tệ hơn. “Chuyện đã qua rồi thì cứ để nó qua đi, đừng bởi vì một vài chuyện và một vài người không đáng mà lại tra tấn mình, như vậy cũng không tốt. Thật ra thì cũng không cần phải chăm chỉ làm việc lắm đâu, lâu lâu thả lỏng nghỉ ngơi một chút cũng được.” Diệp Lăng Thiên cười nói.
“Ừ, em biết rồi, cảm ơn anh ngày hôm nay đã mua đồ cho em. Được rồi, cũng không còn sớm nữa, anh cũng nên về đi, em đi lên lầu đây.” Cuối cùng, Lý Vũ Hân cười cười với Diệp Lăng Thiên rồi sau đó đi lên lầu.
Diệp Lăng Thiên cũng không ở lại lâu, anh trực tiếp lái xe chạy về nhà mình, vừa mới chạy chưa đến hai căn nhà, Diệp Lăng Thiên đang lái xe ra khỏi khu chung cư của Lý Vũ Hân thì liền nhận được điện thoại của Lý Vũ Hân.
“Anh đến đây nhanh đi, cái tên cặn bã này đang ở ngoài cửa nhà em, anh mau đến đây.” Lý Vũ Hân vội vã nói.
Diệp Lăng Thiên nghe xong, anh lập tức quay đầu lại chạy vào trong, sau đó trực tiếp đi thang máy lên tầng lầu của Lý Vũ Hân.
“Vũ Hân, anh cầu xin em tha thứ cho anh, anh thật lòng yêu em, trong lòng anh chỉ có em, đã trôi qua nhiều năm anh vẫn chưa từng quên em, em hãy cho anh thêm một cơ hội nữa đi, chúng ta bắt đầu lại từ đầu có được không, có được không? Anh..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.