Chương 318: Xem mắt (1)
Phong Lưu Tiểu Nhị
14/03/2021
“Anh, em cảm thấy, giờ trong tiệm anh có nhiều người làm như thế, thì anh đừng bận rộn như trước nữa, ngày nào em cũng thấy anh đi sớm về khuya, cả ngày chỉ ngủ được mấy tiếng, anh nhìn anh xem, trong mắt đầy tơ máu, quầng thâm đen sì như thế, nếu cứ tiếp tục như vậy cơ thể anh sẽ không trụ nổi.” Diệp Sương đau lòng nhìn Diệp Lăng Thiên.
“Ừm, anh biết rồi.” Diệp Lăng Thiên gật đầu, chính anh cũng cảm thấy mình nếu cứ tiếp tục như vậy thì không trụ nổi, đã lâu rồi anh chưa được ngủ một giấc trọn vẹn, toàn thân luôn có cảm giác mệt mỏi.
“Đợi mấy ngày nữa, khi mọi thứ trong tiệm đã đi vào quỹ đạo, anh sẽ không bận rộn như trước nữa.”
Sau đó Diệp Lăng Thiên lại trò chuyện với Diệp Sương một lát, đợi cô đi về rồi, anh lại đi ra tiệm, nghiêm túc suy nghĩ chuyện gì đó.
Đến hơn năm giờ chiều, Lý Yến gọi cho Diệp Lăng Thiên, nói cô đã ở dưới lầu rồi, hỏi anh khi nào thì đi tới nhà cô.
Diệp Lăng Thiên không phải người lề mề, nên đứng dậy đi xuống lầu ngay, thấy xe Lý Yến đang đậu ở bên ngoài, thì mở thẳng cửa xe cô ra rồi ngồi vào trong.
“Mẹ tôi đã bắt đầu nấu ăn rồi, có lẽ chúng ta đi tới đó là có thể ăn được, tôi nói cho anh biết, mẹ tôi nấu ăn rất ngon đó.” Lý Yến vừa lái xe vừa cười hì hì nói.
“Tôi có nên… mua ít đồ mang đi không?” Diệp Lăng Thiên do dự một lát rồi hỏi.
“Mua đồ? Thật sự không cần đâu, nếu anh mang đồ đến nhà chúng tôi sẽ không được đi vào đâu, đây là quy tắc ba tôi đã đề ra từ rất nhiều năm trước.” Lý Yến vội nói.
“Rốt cuộc ba cô có chuyện gì muốn tìm tôi thế?” Diệp Lăng Thiên vẫn hơi mơ màng hỏi.
“Chẳng phải tôi đã nói là tôi không biết rồi à, từ khi nào anh lại là người dông dài như thế, chẳng phải anh đi tới đó là biết ngay à? Sao vậy? Dựa vào thân thủ của anh, ba tôi có thể ăn thịt anh được sao? Cho dù ông ấy thật sự mai phục mười mấy tay súng bắn tỉa trong ngoài nhà, tôi nghĩ bọn họ cũng không thể làm gì được anh, anh còn sợ cái gì?” Lý Yến trêu ghẹo anh.
“Trong nhà cô có mấy người?” Diệp Lăng Thiên lạnh nhạt hỏi.
“Nhà tôi chỉ có ba mẹ tôi và tôi thôi, anh tôi không có ở nhà, mà đang ở trong quân đội.” Lý Yến nói.
“Cô vẫn còn một anh trai?”
“Ừm, đúng vậy, tôi đâu có nói với anh là nhà tôi chỉ có một mình tôi? Anh tôi lớn hơn tôi năm tuổi, hai anh em tôi đều chịu ảnh hưởng từ ba tôi, từ nhỏ ba tôi đã nói, muốn làm một chàng trai tốt thì phải đi làm lính, kết quả, anh tôi liền thi vào trường đại học quân đội, vừa tốt nghiệp xong đã vào thẳng quân đội, rồi ở luôn trong đó, tôi đã không gặp anh trai tôi mấy năm rồi.”
“Còn tôi, mặc dù là con gái, nhưng cũng học trường cảnh sát, có điều tôi không phải là do ba tôi ép buộc, mà là tự tôi yêu cầu mãnh liệt. Vì chuyện hai anh em tôi, mà mẹ tôi nhiều lần oán giận ba tôi, nhà chỉ có hai đứa con, mà một đứa làm lính, một đứa làm cảnh sát, giờ năm nào mẹ tôi cũng phải đi chùa mấy lần để thắp hương, người khác thì đi thắp hương để cầu tài cầu con cầu bình an, còn mẹ tôi, nói ra cũng thật nực cười, mẹ tôi thì cầu Bồ Tát phù hộ cho thế giới hòa bình, xã hội yên ổn, ước mơ này thật cao cả, quả thật có thể nhận được giải thưởng Nobel Hòa bình.”
“Nhưng thật ra mẹ tôi cầu cũng có lý, chỉ khi nào thế giới hòa bình mới không có chiến tranh, như vậy người làm lính mới an toàn. Chỉ khi nào xã hội yên ổn thì người làm cảnh sát như tôi mới không gặp nguy hiểm.” Lý Yến vừa lái xe vừa hứng thú nói chuyện nhà mình.
Diệp Lăng Thiên mỉm cười, trong lòng hơi ngưỡng mộ Lý Yến, cho dù cô chỉ nói đùa, nhưng có thể thấy rõ nhà cô rất hòa thuận êm ấm, đây cũng là chuyện mà trong lòng Diệp Lăng Thiên luôn luôn nuối tiếc.
Dọc đường đi, Lý Yến luôn nói chuyện nhà mình, bầu không khí rất thoải mái, về cơ bản đều là Lý Yến nói, Diệp Lăng Thiên lắng nghe.
“Chúng ta tới rồi, đây là khu dành cho người thân, nhà tôi ở bên đó, sau này nếu có chuyện gì anh cứ tới thẳng đây tìm tôi, nhưng lúc vào sẽ hơi rắc rối, phải qua xét duyệt khá nghiêm khắc, mới được đăng ký xác nhận. Nhưng xe tôi thì không cần kiểm tra.” Lý Yến lái thẳng vào trong, Diệp Lăng Thiên thấy cảnh sát vũ trang đang đứng canh gác trước cổng.
Lý Yến chạy xe đến dưới một tòa nhà, rồi đậu xe vào bãi đỗ xe, sau đó cùng Diệp Lăng Thiên đi lên lầu.
Nơi này không cao cấp xa hoa như Diệp Lăng Thiên nghĩ, mà chỉ là một tòa nhà cầu thang bộ bình thường, hơn nữa nhìn có vẻ hơi cũ kỹ.
Hai người đi lên tầng ba, rồi Lý Yến lấy chìa khóa ra mở cửa, sau đó cô vừa lấy dép lê ra cho Diệp Lăng Thiên đổi, vừa nói vọng vào bên trong: “Bí thư Lý, con đã đưa người ba cần về rồi, ba mau ra thẩm vấn đi.”
“Con nhóc này, sao lại ăn nói thế chứ?”
Đúng lúc này, một ông lão tóc đã hơi hoa râm đi ra, nhưng nhìn rất có tinh thần, trên người cũng toát ra uy nghiêm chỉ có ở các nhà lãnh đạo, hơn nữa giọng nói vẫn sang sảng, có lực, không hề có cảm giác của một ông lão, mà giống một người đàn ông trung niên hơn, nhưng Diệp Lăng Thiên biết, ông ấy ít nhất đã hơn 50 gần 60 tuổi.
Chuyện này cũng dễ tính thôi, Lý Yến cùng tuổi với Diệp Lăng Thiên, năm nay cô đã 28 tuổi, mà anh cô lớn hơn cô năm tuổi, thì giờ đã 33 rồi.
Dựa theo cách tính thông thường, cho dù ba Lý Yến tảo hôn sinh con sớm, 22 tuổi đã sinh anh trai cô, thì năm nay ông cũng 55 tuổi rồi.
Nhưng ngoại trừ mái tóc đã bạc phơ, thì Diệp Lăng Thiên thật sự không nhìn ra ba Lý Yến đã 55 tuổi.
“Bí thư Lý, chào ông.” Diệp Lăng Thiên thấy ba Lý Yến đi ra ngoài thì gật đầu chào hỏi.
“Cháu là Tiểu Diệp đúng không? Chào cháu, hoan nghênh hoan nghênh, chú là Lý Đông Sinh, nhưng cháu đừng gọi chú là bí thư Lý, con nhóc này đang chọc chú đấy, đúng là chẳng ra thể thống gì, cháu cứ gọi chú là chú là được, mời cháu vào.” Lý Đông Sinh mỉm cười với Diệp Lăng Thiên, rồi bắt tay với anh.
“Con đi pha trà đi.” Lý Đông Sinh căn dặn Lý Yến thì xong quay qua bảo Diệp Lăng Thiên ngồi xuống sofa: “Nào, Tiểu Diệp, chúng ta ngồi xuống trò chuyện một lát.”
“Cô nhà chú đang nấu ăn trong bếp, sẽ xong ngay thôi, cháu có uống rượu không?” Lý Đông Sinh hỏi Diệp Lăng Thiên.
“Cháu có thể uống một chút.” Diệp Lăng Thiên gật đầu nói.
“Vậy thì uống một chút, người làm lính đâu thể không uống được rượu, năm đó khi chú còn ở trong quân đội, có thể uống hai lít rượu trắng mà không thèm chớp mắt một cái, nhưng giờ thì không được rồi, chú già rồi.” Lý Đông Sinh khẽ cười nói.
“Trước đây chú cũng từng đi lính ạ?” Diệp Lăng Thiên hơi bất ngờ.
“Đúng vậy, chú cũng từng là quân nhân, lúc đó bọn chú đi lính vẫn còn rất sớm, không yêu cầu nghiêm khắc như bây giờ, hơn nữa lúc đó việc đi nhập ngũ rất được xem trọng vẻ vang, chú đi nhập ngũ từ năm 16 tuổi, đến năm 35 tuổi thì xuất ngũ trở về quê hương, rồi vào thẳng Hệ thống công an thành phố A, nháy mắt đã quay về đây được 24 năm rồi.” Lý Đông Sinh hơi cảm thán.
“Không biết hôm nay chú Lý gọi cháu tới đây có việc gì?” Diệp Lăng Thiên gật đầu hỏi Lý Đông Sinh.
“Quả thật là có một chút chuyện, nhưng cháu đừng căng thẳng, đây không phải việc công, mà chỉ là chút chuyện riêng tư, có một ông bạn già nhờ chú chăm sóc cháu, thật ra không thể nói là chăm sóc, mà đúng hơn là muốn chú gặp mặt cháu, chuyện này để lát nữa chúng ta vừa uống vừa nói chuyện đi. Chú đã nghe nói về chuyện cháu từng giúp cảnh sát thành phố A chúng ta phá án và cứu người mấy lần, Yến cũng thường xuyên nhắc đến cháu trước mặt chú, nói thân thủ cháu lợi hại thế nào, có tinh thần trọng nghĩa ra sao, còn nói tính cháu rất kỳ lạ.” Lý Đông Sinh từ tốn nói.
“Ba, sao ba không biết đổi đề tài để nói thế, sao chuyện gì ba cũng nói ra bên ngoài vậy, con từng nói những lời này ư?” Lý Yến đúng lúc bưng ấm trà tới, nghe ba mình nhắc đến mình thì vừa thẹn vừa giận trừng mắt với ông.
“Ừm, anh biết rồi.” Diệp Lăng Thiên gật đầu, chính anh cũng cảm thấy mình nếu cứ tiếp tục như vậy thì không trụ nổi, đã lâu rồi anh chưa được ngủ một giấc trọn vẹn, toàn thân luôn có cảm giác mệt mỏi.
“Đợi mấy ngày nữa, khi mọi thứ trong tiệm đã đi vào quỹ đạo, anh sẽ không bận rộn như trước nữa.”
Sau đó Diệp Lăng Thiên lại trò chuyện với Diệp Sương một lát, đợi cô đi về rồi, anh lại đi ra tiệm, nghiêm túc suy nghĩ chuyện gì đó.
Đến hơn năm giờ chiều, Lý Yến gọi cho Diệp Lăng Thiên, nói cô đã ở dưới lầu rồi, hỏi anh khi nào thì đi tới nhà cô.
Diệp Lăng Thiên không phải người lề mề, nên đứng dậy đi xuống lầu ngay, thấy xe Lý Yến đang đậu ở bên ngoài, thì mở thẳng cửa xe cô ra rồi ngồi vào trong.
“Mẹ tôi đã bắt đầu nấu ăn rồi, có lẽ chúng ta đi tới đó là có thể ăn được, tôi nói cho anh biết, mẹ tôi nấu ăn rất ngon đó.” Lý Yến vừa lái xe vừa cười hì hì nói.
“Tôi có nên… mua ít đồ mang đi không?” Diệp Lăng Thiên do dự một lát rồi hỏi.
“Mua đồ? Thật sự không cần đâu, nếu anh mang đồ đến nhà chúng tôi sẽ không được đi vào đâu, đây là quy tắc ba tôi đã đề ra từ rất nhiều năm trước.” Lý Yến vội nói.
“Rốt cuộc ba cô có chuyện gì muốn tìm tôi thế?” Diệp Lăng Thiên vẫn hơi mơ màng hỏi.
“Chẳng phải tôi đã nói là tôi không biết rồi à, từ khi nào anh lại là người dông dài như thế, chẳng phải anh đi tới đó là biết ngay à? Sao vậy? Dựa vào thân thủ của anh, ba tôi có thể ăn thịt anh được sao? Cho dù ông ấy thật sự mai phục mười mấy tay súng bắn tỉa trong ngoài nhà, tôi nghĩ bọn họ cũng không thể làm gì được anh, anh còn sợ cái gì?” Lý Yến trêu ghẹo anh.
“Trong nhà cô có mấy người?” Diệp Lăng Thiên lạnh nhạt hỏi.
“Nhà tôi chỉ có ba mẹ tôi và tôi thôi, anh tôi không có ở nhà, mà đang ở trong quân đội.” Lý Yến nói.
“Cô vẫn còn một anh trai?”
“Ừm, đúng vậy, tôi đâu có nói với anh là nhà tôi chỉ có một mình tôi? Anh tôi lớn hơn tôi năm tuổi, hai anh em tôi đều chịu ảnh hưởng từ ba tôi, từ nhỏ ba tôi đã nói, muốn làm một chàng trai tốt thì phải đi làm lính, kết quả, anh tôi liền thi vào trường đại học quân đội, vừa tốt nghiệp xong đã vào thẳng quân đội, rồi ở luôn trong đó, tôi đã không gặp anh trai tôi mấy năm rồi.”
“Còn tôi, mặc dù là con gái, nhưng cũng học trường cảnh sát, có điều tôi không phải là do ba tôi ép buộc, mà là tự tôi yêu cầu mãnh liệt. Vì chuyện hai anh em tôi, mà mẹ tôi nhiều lần oán giận ba tôi, nhà chỉ có hai đứa con, mà một đứa làm lính, một đứa làm cảnh sát, giờ năm nào mẹ tôi cũng phải đi chùa mấy lần để thắp hương, người khác thì đi thắp hương để cầu tài cầu con cầu bình an, còn mẹ tôi, nói ra cũng thật nực cười, mẹ tôi thì cầu Bồ Tát phù hộ cho thế giới hòa bình, xã hội yên ổn, ước mơ này thật cao cả, quả thật có thể nhận được giải thưởng Nobel Hòa bình.”
“Nhưng thật ra mẹ tôi cầu cũng có lý, chỉ khi nào thế giới hòa bình mới không có chiến tranh, như vậy người làm lính mới an toàn. Chỉ khi nào xã hội yên ổn thì người làm cảnh sát như tôi mới không gặp nguy hiểm.” Lý Yến vừa lái xe vừa hứng thú nói chuyện nhà mình.
Diệp Lăng Thiên mỉm cười, trong lòng hơi ngưỡng mộ Lý Yến, cho dù cô chỉ nói đùa, nhưng có thể thấy rõ nhà cô rất hòa thuận êm ấm, đây cũng là chuyện mà trong lòng Diệp Lăng Thiên luôn luôn nuối tiếc.
Dọc đường đi, Lý Yến luôn nói chuyện nhà mình, bầu không khí rất thoải mái, về cơ bản đều là Lý Yến nói, Diệp Lăng Thiên lắng nghe.
“Chúng ta tới rồi, đây là khu dành cho người thân, nhà tôi ở bên đó, sau này nếu có chuyện gì anh cứ tới thẳng đây tìm tôi, nhưng lúc vào sẽ hơi rắc rối, phải qua xét duyệt khá nghiêm khắc, mới được đăng ký xác nhận. Nhưng xe tôi thì không cần kiểm tra.” Lý Yến lái thẳng vào trong, Diệp Lăng Thiên thấy cảnh sát vũ trang đang đứng canh gác trước cổng.
Lý Yến chạy xe đến dưới một tòa nhà, rồi đậu xe vào bãi đỗ xe, sau đó cùng Diệp Lăng Thiên đi lên lầu.
Nơi này không cao cấp xa hoa như Diệp Lăng Thiên nghĩ, mà chỉ là một tòa nhà cầu thang bộ bình thường, hơn nữa nhìn có vẻ hơi cũ kỹ.
Hai người đi lên tầng ba, rồi Lý Yến lấy chìa khóa ra mở cửa, sau đó cô vừa lấy dép lê ra cho Diệp Lăng Thiên đổi, vừa nói vọng vào bên trong: “Bí thư Lý, con đã đưa người ba cần về rồi, ba mau ra thẩm vấn đi.”
“Con nhóc này, sao lại ăn nói thế chứ?”
Đúng lúc này, một ông lão tóc đã hơi hoa râm đi ra, nhưng nhìn rất có tinh thần, trên người cũng toát ra uy nghiêm chỉ có ở các nhà lãnh đạo, hơn nữa giọng nói vẫn sang sảng, có lực, không hề có cảm giác của một ông lão, mà giống một người đàn ông trung niên hơn, nhưng Diệp Lăng Thiên biết, ông ấy ít nhất đã hơn 50 gần 60 tuổi.
Chuyện này cũng dễ tính thôi, Lý Yến cùng tuổi với Diệp Lăng Thiên, năm nay cô đã 28 tuổi, mà anh cô lớn hơn cô năm tuổi, thì giờ đã 33 rồi.
Dựa theo cách tính thông thường, cho dù ba Lý Yến tảo hôn sinh con sớm, 22 tuổi đã sinh anh trai cô, thì năm nay ông cũng 55 tuổi rồi.
Nhưng ngoại trừ mái tóc đã bạc phơ, thì Diệp Lăng Thiên thật sự không nhìn ra ba Lý Yến đã 55 tuổi.
“Bí thư Lý, chào ông.” Diệp Lăng Thiên thấy ba Lý Yến đi ra ngoài thì gật đầu chào hỏi.
“Cháu là Tiểu Diệp đúng không? Chào cháu, hoan nghênh hoan nghênh, chú là Lý Đông Sinh, nhưng cháu đừng gọi chú là bí thư Lý, con nhóc này đang chọc chú đấy, đúng là chẳng ra thể thống gì, cháu cứ gọi chú là chú là được, mời cháu vào.” Lý Đông Sinh mỉm cười với Diệp Lăng Thiên, rồi bắt tay với anh.
“Con đi pha trà đi.” Lý Đông Sinh căn dặn Lý Yến thì xong quay qua bảo Diệp Lăng Thiên ngồi xuống sofa: “Nào, Tiểu Diệp, chúng ta ngồi xuống trò chuyện một lát.”
“Cô nhà chú đang nấu ăn trong bếp, sẽ xong ngay thôi, cháu có uống rượu không?” Lý Đông Sinh hỏi Diệp Lăng Thiên.
“Cháu có thể uống một chút.” Diệp Lăng Thiên gật đầu nói.
“Vậy thì uống một chút, người làm lính đâu thể không uống được rượu, năm đó khi chú còn ở trong quân đội, có thể uống hai lít rượu trắng mà không thèm chớp mắt một cái, nhưng giờ thì không được rồi, chú già rồi.” Lý Đông Sinh khẽ cười nói.
“Trước đây chú cũng từng đi lính ạ?” Diệp Lăng Thiên hơi bất ngờ.
“Đúng vậy, chú cũng từng là quân nhân, lúc đó bọn chú đi lính vẫn còn rất sớm, không yêu cầu nghiêm khắc như bây giờ, hơn nữa lúc đó việc đi nhập ngũ rất được xem trọng vẻ vang, chú đi nhập ngũ từ năm 16 tuổi, đến năm 35 tuổi thì xuất ngũ trở về quê hương, rồi vào thẳng Hệ thống công an thành phố A, nháy mắt đã quay về đây được 24 năm rồi.” Lý Đông Sinh hơi cảm thán.
“Không biết hôm nay chú Lý gọi cháu tới đây có việc gì?” Diệp Lăng Thiên gật đầu hỏi Lý Đông Sinh.
“Quả thật là có một chút chuyện, nhưng cháu đừng căng thẳng, đây không phải việc công, mà chỉ là chút chuyện riêng tư, có một ông bạn già nhờ chú chăm sóc cháu, thật ra không thể nói là chăm sóc, mà đúng hơn là muốn chú gặp mặt cháu, chuyện này để lát nữa chúng ta vừa uống vừa nói chuyện đi. Chú đã nghe nói về chuyện cháu từng giúp cảnh sát thành phố A chúng ta phá án và cứu người mấy lần, Yến cũng thường xuyên nhắc đến cháu trước mặt chú, nói thân thủ cháu lợi hại thế nào, có tinh thần trọng nghĩa ra sao, còn nói tính cháu rất kỳ lạ.” Lý Đông Sinh từ tốn nói.
“Ba, sao ba không biết đổi đề tài để nói thế, sao chuyện gì ba cũng nói ra bên ngoài vậy, con từng nói những lời này ư?” Lý Yến đúng lúc bưng ấm trà tới, nghe ba mình nhắc đến mình thì vừa thẹn vừa giận trừng mắt với ông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.