Chương 117: Bất cứ hoàn cảnh nào cũng ghen chỉ có thể là Lăng Ngạo Thiên!
Meow
05/01/2020
La A Quyên lùi về sau vài bước, ả lảo đảo bước chân đập cái lưng vào
tường.. chưa kịp hỏi nhưng đã có câu trả lời, đích xác là ngoài ả ta ra
không ai có lí do để bắt Hạ Vy Vy.
Lăng Ngạo Thiên đưa mắt Tống Thành, họ Tống hiểu liền sai người bắt lấy La A Quyên lôi đi, ả hoảng loạn lại khiếp sợ: "Các người dám bắt tôi? Hữu Anh, cứu em! Cứu em đi!" Thượng Hữu Anh không nói câu nào giống như mặc cho ả bị bắt đi, làm chuyện ngu ngốc.. biết trước hậu quả nhưng vẫn cố làm.. vậy thì tự gánh đi! Ai cũng biết dù có là họ Thượng hay họ Doãn kể cả Cao hay là Mạc vẫn chả động đến Lăng gia cho được, nhất là người gọi là Đại ma vương.
Không ai không biết rằng Lăng Ngạo Thiên sẽ làm nhiều chuyện điên rồ, ả là phụ nữ thì đã sao, anh mặc kệ. Anh chỉ cần biết phụ nữ chỉ có bà, có mẹ và có vợ anh còn lại nữ hay nam cũng chỉ có một hậu quả! Đều là sống không bằng chết, hay là.. hành hạ cho đến chết đi. Cơ mà anh chả có làm nó, là người của anh làm đó thôi.
Mấy tháng nay.. người không có bị vấy bẩn bằng máu, thật ra là anh có con rồi cho nên không có động đến người nào.. để đức cho gia đình của anh nữa.
Lăng Ngạo Thiên cầm lấy một cái vest choàng lên hai vai mình, hai tay xỏ vào túi quần. Anh chỉ nhìn Thượng Hữu Anh rồi nói: "Đợt này nợ Thượng tổng, nếu trong phạm vi của tôi.. cần giúp đỡ tôi sẽ trả cho anh."
Họ Thượng chỉ đưa tay nhún vai, đó là điều hiển nhiên: "Anh cũng biết thứ tôi cần là gì!" Ý của anh đó chính là Hạ Vy Vy, anh muốn cô gái đó.. mối tình đầu, mối tình mà anh khó quên nhất. Lăng Ngạo Thiên cười lạnh: "Điều đó là không thể, Vy Vy chỉ có thể là của tôi."
"Làm sao anh biết, lỡ như tôi tốt hơn anh?"
"Anh không có cửa đó, chỉ có tôi mới yêu cô ấy vô điều kiện và tôi đây.. không bao giờ có chuyện phải nghe gia đình mà bỏ vợ tôi." Lăng Ngạo Thiên một câu nói chỉ trích Thượng Hữu Anh, họ Thượng đã từng rời xa cô vì bị gia đình đe dọa và bắt buộc phải bên cạnh La A Quyên.. thay vì Lăng Ngạo Thiên anh nghe gia đình "ngu ngốc" rời bỏ.. anh sẽ đứng trước cô và bảo vệ cho cô bằng mọi giá. Không để cô thiệt thòi, không để ai có thể ngăn cách anh và cô.
Thượng Hữu Anh tức thì sững sờ, một mảnh cười khổ: "Ừ ha." Là anh nghe gia đình mà để cho cô đi, cho nên bây giờ Lăng Ngạo Thiên bù đắp cho cô.. cũng là người chồng mà mối tình đầu của anh yêu nhất. Anh đã theo đuổi cô rất lâu, mà Lăng Ngạo Thiên đó chỉ vài tháng đã đỗ.. rồi sinh con: "Vậy thì anh đi đi, tôi không can thiệp cũng không cần ơn gì cả.. chỉ vì cô gái mà tôi yêu thôi." Tôi và anh đều vì cô ấy..
Cơ mà thật ra ai mà biết được Đại ma vương dùng chiêu quỷ quyệt ăn cô, cho nên cô mới đỗ đó chớ! Hạ Vy Vy nào có dễ dàng, Lăng Ngạo Thiên nghĩ đến mà ức chế.. cô ấy luôn luôn từ chối mình không thương tiếc!
Anh dù ở bất cứ đâu với hoàn cảnh gì.. thì anh luôn nổi cơn ghen tuông, nhếch cái môi: "Tôi là chồng Vy Vy, nói yêu cô ấy trước mặt tôi hình như không thích hợp." Anh nói dứt câu liền đi về phía cửa đóng lại "cạch".. Tiếng bước chân lộp cộp, lộp cộp đi đến thang máy.. anh bước vào bên trong ấn nút rồi xuống, miệng lầm bầm: "Mình lại ghen rồi." Một bầu không khí u ám của người đàn ông vừa bị thách thức tranh vợ, không thể chấp nhận.. anh tưởng tượng anh cầm con dao mà băm băm họ Thượng kia ra thành từng mảnh!
Bà xã chỉ có thể là của ông đây!
Thượng Hữu Anh thân hình mặc một bộ âu phục trắng, đôi mắt sâu thẳm nhìn ra bên ngoài: "Đúng là có chút không thích hợp. Chỉ mong em bình an.." Dù em có yêu ai, dù em có bất cứ đâu.. là anh bỏ lỡ em trước cho nên anh phải bị trừng phạt đơn độc nhớ em, chắc rằng em đã yêu Lăng Ngạo Thiên rồi..
Phải.. Hạ Vy Vy yêu Lăng Ngạo Thiên, cô yêu anh đến mức không thể tả hết, cũng không thể diễn đạt nó bằng một câu nói ngắn gọn.. có thể là một đoạn văn nói về tình cảm của cô dành cho anh, nói về người chồng cưng chiều và hiểu ý cô.. nói về tính tình bộ mặt hay ghen tuông cãi lí.. đôi khi lại vắt cạn sức của cô! Cho dù có bao nhiêu chữ đi chăng nữa vẫn không thể kể hết, bao nhiêu trang hay hàng ngàn trang vẫn không tả hết được về anh.
Người đàn ông mà cô không hối hận phó thác cả cuộc đời cho mình chỉ có thể là cái người mang danh "Đại ma vương" là người mà cô hay nghĩ trong lòng với cái biệt danh "Tổng tài đáng ghét".
Thượng Hữu Anh trầm lặng, mở miệng: "Ở hoàn cảnh này mà anh ta còn ghen, cảnh cáo mình? Thật buồn cười. Anh ta chắc là kiểu người thích ăn giấm chua." Chua lè luôn.. Anh chưa từng nói yêu người nào cho ai nghe cả, thế mà lần đầu tiên nói yêu cô cho người khác nghe là Lăng Ngạo Thiên.. lại bị họ Lăng đó cảnh cáo ngay tức khắc. Mình đường đường là tổng tài của tập đoàn lớn, mặc dù không hơn cái tên kia nhưng ai gặp cũng phải rùng mình cơ! Bất kể hoang cảnh nào anh ta cũng không buông tha, ghen cứ ghen.
Lại một lần nữa lại thua Lăng Ngạo Thiên.
Hắn đều có mọi thứ mà anh mong muốn, anh muốn Hạ Vy Vy.. muốn cô yêu mình lại từ đầu.. thế nhưng không thể! Tất cả đều trao cho họ Lăng cả rồi.
Lăng Ngạo Thiên đưa mắt Tống Thành, họ Tống hiểu liền sai người bắt lấy La A Quyên lôi đi, ả hoảng loạn lại khiếp sợ: "Các người dám bắt tôi? Hữu Anh, cứu em! Cứu em đi!" Thượng Hữu Anh không nói câu nào giống như mặc cho ả bị bắt đi, làm chuyện ngu ngốc.. biết trước hậu quả nhưng vẫn cố làm.. vậy thì tự gánh đi! Ai cũng biết dù có là họ Thượng hay họ Doãn kể cả Cao hay là Mạc vẫn chả động đến Lăng gia cho được, nhất là người gọi là Đại ma vương.
Không ai không biết rằng Lăng Ngạo Thiên sẽ làm nhiều chuyện điên rồ, ả là phụ nữ thì đã sao, anh mặc kệ. Anh chỉ cần biết phụ nữ chỉ có bà, có mẹ và có vợ anh còn lại nữ hay nam cũng chỉ có một hậu quả! Đều là sống không bằng chết, hay là.. hành hạ cho đến chết đi. Cơ mà anh chả có làm nó, là người của anh làm đó thôi.
Mấy tháng nay.. người không có bị vấy bẩn bằng máu, thật ra là anh có con rồi cho nên không có động đến người nào.. để đức cho gia đình của anh nữa.
Lăng Ngạo Thiên cầm lấy một cái vest choàng lên hai vai mình, hai tay xỏ vào túi quần. Anh chỉ nhìn Thượng Hữu Anh rồi nói: "Đợt này nợ Thượng tổng, nếu trong phạm vi của tôi.. cần giúp đỡ tôi sẽ trả cho anh."
Họ Thượng chỉ đưa tay nhún vai, đó là điều hiển nhiên: "Anh cũng biết thứ tôi cần là gì!" Ý của anh đó chính là Hạ Vy Vy, anh muốn cô gái đó.. mối tình đầu, mối tình mà anh khó quên nhất. Lăng Ngạo Thiên cười lạnh: "Điều đó là không thể, Vy Vy chỉ có thể là của tôi."
"Làm sao anh biết, lỡ như tôi tốt hơn anh?"
"Anh không có cửa đó, chỉ có tôi mới yêu cô ấy vô điều kiện và tôi đây.. không bao giờ có chuyện phải nghe gia đình mà bỏ vợ tôi." Lăng Ngạo Thiên một câu nói chỉ trích Thượng Hữu Anh, họ Thượng đã từng rời xa cô vì bị gia đình đe dọa và bắt buộc phải bên cạnh La A Quyên.. thay vì Lăng Ngạo Thiên anh nghe gia đình "ngu ngốc" rời bỏ.. anh sẽ đứng trước cô và bảo vệ cho cô bằng mọi giá. Không để cô thiệt thòi, không để ai có thể ngăn cách anh và cô.
Thượng Hữu Anh tức thì sững sờ, một mảnh cười khổ: "Ừ ha." Là anh nghe gia đình mà để cho cô đi, cho nên bây giờ Lăng Ngạo Thiên bù đắp cho cô.. cũng là người chồng mà mối tình đầu của anh yêu nhất. Anh đã theo đuổi cô rất lâu, mà Lăng Ngạo Thiên đó chỉ vài tháng đã đỗ.. rồi sinh con: "Vậy thì anh đi đi, tôi không can thiệp cũng không cần ơn gì cả.. chỉ vì cô gái mà tôi yêu thôi." Tôi và anh đều vì cô ấy..
Cơ mà thật ra ai mà biết được Đại ma vương dùng chiêu quỷ quyệt ăn cô, cho nên cô mới đỗ đó chớ! Hạ Vy Vy nào có dễ dàng, Lăng Ngạo Thiên nghĩ đến mà ức chế.. cô ấy luôn luôn từ chối mình không thương tiếc!
Anh dù ở bất cứ đâu với hoàn cảnh gì.. thì anh luôn nổi cơn ghen tuông, nhếch cái môi: "Tôi là chồng Vy Vy, nói yêu cô ấy trước mặt tôi hình như không thích hợp." Anh nói dứt câu liền đi về phía cửa đóng lại "cạch".. Tiếng bước chân lộp cộp, lộp cộp đi đến thang máy.. anh bước vào bên trong ấn nút rồi xuống, miệng lầm bầm: "Mình lại ghen rồi." Một bầu không khí u ám của người đàn ông vừa bị thách thức tranh vợ, không thể chấp nhận.. anh tưởng tượng anh cầm con dao mà băm băm họ Thượng kia ra thành từng mảnh!
Bà xã chỉ có thể là của ông đây!
Thượng Hữu Anh thân hình mặc một bộ âu phục trắng, đôi mắt sâu thẳm nhìn ra bên ngoài: "Đúng là có chút không thích hợp. Chỉ mong em bình an.." Dù em có yêu ai, dù em có bất cứ đâu.. là anh bỏ lỡ em trước cho nên anh phải bị trừng phạt đơn độc nhớ em, chắc rằng em đã yêu Lăng Ngạo Thiên rồi..
Phải.. Hạ Vy Vy yêu Lăng Ngạo Thiên, cô yêu anh đến mức không thể tả hết, cũng không thể diễn đạt nó bằng một câu nói ngắn gọn.. có thể là một đoạn văn nói về tình cảm của cô dành cho anh, nói về người chồng cưng chiều và hiểu ý cô.. nói về tính tình bộ mặt hay ghen tuông cãi lí.. đôi khi lại vắt cạn sức của cô! Cho dù có bao nhiêu chữ đi chăng nữa vẫn không thể kể hết, bao nhiêu trang hay hàng ngàn trang vẫn không tả hết được về anh.
Người đàn ông mà cô không hối hận phó thác cả cuộc đời cho mình chỉ có thể là cái người mang danh "Đại ma vương" là người mà cô hay nghĩ trong lòng với cái biệt danh "Tổng tài đáng ghét".
Thượng Hữu Anh trầm lặng, mở miệng: "Ở hoàn cảnh này mà anh ta còn ghen, cảnh cáo mình? Thật buồn cười. Anh ta chắc là kiểu người thích ăn giấm chua." Chua lè luôn.. Anh chưa từng nói yêu người nào cho ai nghe cả, thế mà lần đầu tiên nói yêu cô cho người khác nghe là Lăng Ngạo Thiên.. lại bị họ Lăng đó cảnh cáo ngay tức khắc. Mình đường đường là tổng tài của tập đoàn lớn, mặc dù không hơn cái tên kia nhưng ai gặp cũng phải rùng mình cơ! Bất kể hoang cảnh nào anh ta cũng không buông tha, ghen cứ ghen.
Lại một lần nữa lại thua Lăng Ngạo Thiên.
Hắn đều có mọi thứ mà anh mong muốn, anh muốn Hạ Vy Vy.. muốn cô yêu mình lại từ đầu.. thế nhưng không thể! Tất cả đều trao cho họ Lăng cả rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.