Chương 3: Không tệ, rất ngọt
Meow
21/12/2019
Tan ca
Vy Vy định đi về nhà thì bỗng nhiên .. rào! Ơ? Cái gì vậy trời, đùa với bổn cô nương chắc? Mưa làm cho người Vy Vy ướt sũng, vì mặc áo trắng nên bị lộ áo bên trong, mất mặt quá! Ôi thảm rồi, sáng thấy trời quang mây tạnh đẹp biết bao ai ngờ bây giờ lại mưa lớn thế này chẳng mang ô theo nữa, thảm quá thảm!
Lạnh chết tôi rồi, hu hu. BÍP BÍP? Hử?
Một chiếc xe đậu trước mặt cô, một giọng nói quen thuộc vang lên nhưng sao mình cảm thấy khó chịu thế: "Nhím nhỏ, mưa còn lâu mới tạnh, lên xe tôi đưa em về."
Lăng Ngạo Thiên?
Anh nhìn cô, cô nhìn anh: "Tổng giám đốc, Hạ Vy Vy tôi đây thật không dám, tôi tự lo được không phiền anh đâu" nói xong câu đó Vy Vy hắt xì một cái.
Anh thấy vậy rồi nói: "Em không lên? Là em sợ làm phiền tôi hay là em sợ tôi làm gì em?"
Làm gì tôi.. đừng nói là.. Vy Vy bỗng nhiên đỏ mặt lên: "Tôi sợ anh? Mắc cười, tổng giám đốc anh nhìn đi tướng tá của tôi vậy đâu có dám trèo cao, tôi đâu phải mấy người phụ nữ lẳng lơtheo anh như mấy cô xinh đẹp chân dài kia."
"Thế em có lên không? Nếu em không lên thì tôi sẽ đuổi việc Tống Thành." (Trợlí và tài xế riêng của Ngạo Thiên, giúp đỡ anh từ chuyện công tới chuyện tư cũng là tài xế riêng lương cao hơn cả cô)
Tống Thành nghe thấy, liền ngó ra cửa sổ nhìn Vy Vy.. cô làm ơn làm ơn lên xe đi mà tôi còn gia đình tôi nữa hic.
Bó tay, Vy Vy bước lên xe: "Đường K số 17, cảm ơn!" hắt xì rồi lại hắt xì.
Anh nhìn Tống Thành. Tống Thành cứ như thế biết anh muốn gì, không nói một lời chỉ nghe theo.. 30' sau. À thì..: "Tên điên này, anh có bệnh à? Tôi kêu đường K số 17 nhưng sao lại tới cái biệt thự to đùng này!"
Tống Thành: "Cô Hạ không phải căn biệt thự này mà cả khu này đều là của Lăng tổng." Răng rắc, cô hóa đá, cái gì? Cả khu? Ôi cuộc sống xa hoa, cuộc sống của người có tiền đây sao.
Tiền tài, gia thế, địa vị, nhiều khi ước mơ chỉ là mơ ước. Người như cô cả đời chắc cũng không giàu nỗi như tên ác ma này.
Vy Vy nhìn Ngạo Thiên, hoàn mỹ từ mặt từ tướng mạo qua tới sự giàu có, lại có tài. Hỏi thế gian, đời là gì? "Em vào." Ngạo Thiên nói.
Quản gia bước tới: "Thiếu gia, cô Hạ" Ngạo Thiên không nói gì chỉ gật đầu quay sang nhìn cô: "Em lên tắm rửa." Anh bước đi lên thư phòng.
Hạ Vy Vy ngó tây ngó đông nhìn căn nhà xa hoa này của Ngạo Thiên, quao, to thật! Không còn chỗ để chê.
Vy Vy bừng tỉnh nghe giọng Ngạo Thiên: "À, ừm." Bỗng nhiên anh đứng lại, nghe tiếng Vy Vy: "Ông ơi, ông có thể gọi cháu là Vy Vy! Cháu nghe người lớn xưng cô Hạ thật không quen với cháu ngại lắm. Cháu có thể biết tên ông?"
Quản gia nhìn cô hài lòng, cô gái đầu tiên biết phép tắc mới xứng đáng với cậu chủ. Xinh đẹp, ngoan ngoãn: "Được! Vy Vy! Cháu có thể gọi ta là Ông Tô" ông mĩm cười đáp lại cô. "Vâng! Ông Tô" cô tươi cười như một bông hoa nhỏ nhắn nhưng lại sáng ngời.
Ngạo Thiên nhìn cô, nhìn sang ông Tô, tâm tình dịu đi. Vy Vy, em biết không? Em là cô gái đầu tiên không kiêu ngạo khi được tôi đưa về đây nhưng em lại dịu dàng với mọi người.. em không có cuộc sống như những cô gái bên cạnh tôi, không chải chuốt không trang điểm cầu kì, nhưng vẻ mộc mạc của em lại làm cho tôi say đắm. Em là người khác biệt, khác hẳn những cô gái khác.
Anh không nói nhưng ông Tô là người chăm lo cho anh từ nhỏ tới lớn, anh tôn trọng ông Tô nhưng không tỏ ra vì từ lúc chuyện mẹ anh anh không thể ấm áp anh chỉ có thể lạnh. Nhưng trong tâm anh tôn trọng ông Tô, tôn trọng người giúp đỡ anh, gia đình anh là tôn trọng anh! Anh ghét những cô gái xem thường người khác.
Sau khi Vy Vy tắm xong, nhìn trên bàn được để sẵn đồ đẹp và sạch. Cơ mà, sao mà nó lại y đúc size của mình thế này! Thôi thì kệ, cô cứ mặc vào rồi bước xuống.
"Em tới ăn!" Cô ngước lên nhìn Ngạo Thiên rồi "Tôi không đói, tôi về trước." "Em đang sợ tôi ăn thịt em? Em lại về gấp gáp thế?"
Vy Vy đứng khựng lại khi nghe câu nói của Ngạo Thiên, lạy anh tôi là phụ nữ chứ không phải nam, tôi ở nhà anh chẳng khác gì mấy cô gái lẳng lơ của anh.
"À thì, tổng giám đốc thật không dám tôi còn có việc gấp lắm hì hì." Anh nhìn cô cười như không cười: "Nếu em không ăn, tôi cũng không ăn, nhưng nếu tôi đói tôi ăn em thì em đừng trách!" Cái gì? Anh có bệnh sao? Anh không ăn là do anh không chịu ăn chứ sao lại đòi ăn cô
Vy Vy bực mình, anh được lắm Lăng Ngạo Thiên: "A a, không cần vậy chứ, được được tôi ăn tôi ăn có gì đâu mà." Cô mĩm cười với anh nhưng trong lòng không ngừng chửi rủa, đồ điên, bà đây nhịn.. nhịn.. phải nhịn!
Ông Tô nhìn hai người, ây chà ghét sau này sẽ yêu thôi. Ông lắc đầu cười rồi nói: "Thiếu gia, Vy Vy, mời hai người hôm nay thời tiết mưa gió lạnh nên tôi tẩm bổ cho hai người sợ hai người cảm lạnh."
Cô nhìn ông Tô cười: "Vâng! Cháu không khách sáo nữa."
Gì thế nhỉ?: "Này sao em không ăn?"
Vy Vy nhìn anh, xoay qua nhìn ông Tô: "Ông Tô, ngồi xuống đây ăn với chúng cháu này."
Ông Tô kinh ngạc: "Không, không cần tôi là quản gia chứ không phải người nhà nên không được ngồi ăn với thiếu gia đâu!"
Vy Vy lườm anh: "Ô! Cháu quên mất, xin lỗi Lăng thiếu gia, tôi thất kính rồi." cô cầm lên gắp đồ ăn bỏvào miệng, không ngừng nhai. Ặc? Con gái? Ôi trời..
Ông Tô cười phì, nhìn Ngạo Thiên. Ngạo Thiên cũng bó tay, sao tôi lại phải để mắt tới người con gái chẳng có phần nết na tí nào. Vy Vy ngước nhìn lên: "Sao? Chê tôi ăn không như mấy cô gái lẳng lơ của ngài sao Lăng thiếu."
Ngạo Thiên cười: "Ha, em đang khiêu khích tôi?" Anh lấy tay sờ vào mặt Vy Vy, Vy Vy bỗng nhiên thấy tim mình đập liên hồi, mặt đỏ lên. Anh bóc hạt cơm trên mặt Vy Vy bỏ vào miệng mình: "Không tệ, hết sức ngọt."
A! Mặt Vy Vy đỏ bừng bừng: "Biến thái, sắc lang, tôi về đây không cần anh tiễn."
Anh nhìn cô: "Được thôi em ăn no rồi nhỉ? Mai chúng ta lại gặp. Tống Thành đưa cô Hạ về."
Tống Thành gật: "Vâng, cô Hạ, mời." Ông Tô nhìn anh, giỏi lắm thiếu gia không hổ là đại ma vương. Ngạo Thiên hài lòng nhìn Vy Vy đi ra khỏi cửa, có vậy thôi mà mặt đỏ thế, mỹ nam kế của mình không tệ nha.
Vy Vy trên xe nghĩ lại, mặt lại đỏ bừng lên, không được không thể nào mình không thể thích hắn ta, nhưng sao tim mình đập nhanh quá!
Bộp bộp, cô vỗ hai bàn tay vào mặt cho tỉnh táo. Tên này đúng là biến thái.
Về tới nhà, trước cửa có người đàn ông, cô nhìn từ xa. Thượng Hữu Anh?
Tống Thành nhìn người đàn ông, chào Vy Vy rồi lái xe tới biệt thự của Ngạo Thiên: "Tổng giám đốc, tôi thấy Thượng Hữu Anh đứng trước cửa nhà cô Hạ, cậu ta chạy tới ôm lấy cô Hạ."
Ngạo Thiên cau mày: "Cái gì? Lập tức chuẩn bị xe cho tôi."
Vy Vy: "Anh điên à! Buông ra!"
"Anh xin lỗi, anh với A Quyên không như em nghĩ! Anh xin lỗi, thật sự xin lỗi." Hữu Anh năn nỉ không ngừng ôm chặt cô, nước mắt lăn ra.
Cái gì mà hiểu lầm, cái tên khốn này anh với A Quyên như thế nào liên quan gì đến tôi?
Vy Vy định đi về nhà thì bỗng nhiên .. rào! Ơ? Cái gì vậy trời, đùa với bổn cô nương chắc? Mưa làm cho người Vy Vy ướt sũng, vì mặc áo trắng nên bị lộ áo bên trong, mất mặt quá! Ôi thảm rồi, sáng thấy trời quang mây tạnh đẹp biết bao ai ngờ bây giờ lại mưa lớn thế này chẳng mang ô theo nữa, thảm quá thảm!
Lạnh chết tôi rồi, hu hu. BÍP BÍP? Hử?
Một chiếc xe đậu trước mặt cô, một giọng nói quen thuộc vang lên nhưng sao mình cảm thấy khó chịu thế: "Nhím nhỏ, mưa còn lâu mới tạnh, lên xe tôi đưa em về."
Lăng Ngạo Thiên?
Anh nhìn cô, cô nhìn anh: "Tổng giám đốc, Hạ Vy Vy tôi đây thật không dám, tôi tự lo được không phiền anh đâu" nói xong câu đó Vy Vy hắt xì một cái.
Anh thấy vậy rồi nói: "Em không lên? Là em sợ làm phiền tôi hay là em sợ tôi làm gì em?"
Làm gì tôi.. đừng nói là.. Vy Vy bỗng nhiên đỏ mặt lên: "Tôi sợ anh? Mắc cười, tổng giám đốc anh nhìn đi tướng tá của tôi vậy đâu có dám trèo cao, tôi đâu phải mấy người phụ nữ lẳng lơtheo anh như mấy cô xinh đẹp chân dài kia."
"Thế em có lên không? Nếu em không lên thì tôi sẽ đuổi việc Tống Thành." (Trợlí và tài xế riêng của Ngạo Thiên, giúp đỡ anh từ chuyện công tới chuyện tư cũng là tài xế riêng lương cao hơn cả cô)
Tống Thành nghe thấy, liền ngó ra cửa sổ nhìn Vy Vy.. cô làm ơn làm ơn lên xe đi mà tôi còn gia đình tôi nữa hic.
Bó tay, Vy Vy bước lên xe: "Đường K số 17, cảm ơn!" hắt xì rồi lại hắt xì.
Anh nhìn Tống Thành. Tống Thành cứ như thế biết anh muốn gì, không nói một lời chỉ nghe theo.. 30' sau. À thì..: "Tên điên này, anh có bệnh à? Tôi kêu đường K số 17 nhưng sao lại tới cái biệt thự to đùng này!"
Tống Thành: "Cô Hạ không phải căn biệt thự này mà cả khu này đều là của Lăng tổng." Răng rắc, cô hóa đá, cái gì? Cả khu? Ôi cuộc sống xa hoa, cuộc sống của người có tiền đây sao.
Tiền tài, gia thế, địa vị, nhiều khi ước mơ chỉ là mơ ước. Người như cô cả đời chắc cũng không giàu nỗi như tên ác ma này.
Vy Vy nhìn Ngạo Thiên, hoàn mỹ từ mặt từ tướng mạo qua tới sự giàu có, lại có tài. Hỏi thế gian, đời là gì? "Em vào." Ngạo Thiên nói.
Quản gia bước tới: "Thiếu gia, cô Hạ" Ngạo Thiên không nói gì chỉ gật đầu quay sang nhìn cô: "Em lên tắm rửa." Anh bước đi lên thư phòng.
Hạ Vy Vy ngó tây ngó đông nhìn căn nhà xa hoa này của Ngạo Thiên, quao, to thật! Không còn chỗ để chê.
Vy Vy bừng tỉnh nghe giọng Ngạo Thiên: "À, ừm." Bỗng nhiên anh đứng lại, nghe tiếng Vy Vy: "Ông ơi, ông có thể gọi cháu là Vy Vy! Cháu nghe người lớn xưng cô Hạ thật không quen với cháu ngại lắm. Cháu có thể biết tên ông?"
Quản gia nhìn cô hài lòng, cô gái đầu tiên biết phép tắc mới xứng đáng với cậu chủ. Xinh đẹp, ngoan ngoãn: "Được! Vy Vy! Cháu có thể gọi ta là Ông Tô" ông mĩm cười đáp lại cô. "Vâng! Ông Tô" cô tươi cười như một bông hoa nhỏ nhắn nhưng lại sáng ngời.
Ngạo Thiên nhìn cô, nhìn sang ông Tô, tâm tình dịu đi. Vy Vy, em biết không? Em là cô gái đầu tiên không kiêu ngạo khi được tôi đưa về đây nhưng em lại dịu dàng với mọi người.. em không có cuộc sống như những cô gái bên cạnh tôi, không chải chuốt không trang điểm cầu kì, nhưng vẻ mộc mạc của em lại làm cho tôi say đắm. Em là người khác biệt, khác hẳn những cô gái khác.
Anh không nói nhưng ông Tô là người chăm lo cho anh từ nhỏ tới lớn, anh tôn trọng ông Tô nhưng không tỏ ra vì từ lúc chuyện mẹ anh anh không thể ấm áp anh chỉ có thể lạnh. Nhưng trong tâm anh tôn trọng ông Tô, tôn trọng người giúp đỡ anh, gia đình anh là tôn trọng anh! Anh ghét những cô gái xem thường người khác.
Sau khi Vy Vy tắm xong, nhìn trên bàn được để sẵn đồ đẹp và sạch. Cơ mà, sao mà nó lại y đúc size của mình thế này! Thôi thì kệ, cô cứ mặc vào rồi bước xuống.
"Em tới ăn!" Cô ngước lên nhìn Ngạo Thiên rồi "Tôi không đói, tôi về trước." "Em đang sợ tôi ăn thịt em? Em lại về gấp gáp thế?"
Vy Vy đứng khựng lại khi nghe câu nói của Ngạo Thiên, lạy anh tôi là phụ nữ chứ không phải nam, tôi ở nhà anh chẳng khác gì mấy cô gái lẳng lơ của anh.
"À thì, tổng giám đốc thật không dám tôi còn có việc gấp lắm hì hì." Anh nhìn cô cười như không cười: "Nếu em không ăn, tôi cũng không ăn, nhưng nếu tôi đói tôi ăn em thì em đừng trách!" Cái gì? Anh có bệnh sao? Anh không ăn là do anh không chịu ăn chứ sao lại đòi ăn cô
Vy Vy bực mình, anh được lắm Lăng Ngạo Thiên: "A a, không cần vậy chứ, được được tôi ăn tôi ăn có gì đâu mà." Cô mĩm cười với anh nhưng trong lòng không ngừng chửi rủa, đồ điên, bà đây nhịn.. nhịn.. phải nhịn!
Ông Tô nhìn hai người, ây chà ghét sau này sẽ yêu thôi. Ông lắc đầu cười rồi nói: "Thiếu gia, Vy Vy, mời hai người hôm nay thời tiết mưa gió lạnh nên tôi tẩm bổ cho hai người sợ hai người cảm lạnh."
Cô nhìn ông Tô cười: "Vâng! Cháu không khách sáo nữa."
Gì thế nhỉ?: "Này sao em không ăn?"
Vy Vy nhìn anh, xoay qua nhìn ông Tô: "Ông Tô, ngồi xuống đây ăn với chúng cháu này."
Ông Tô kinh ngạc: "Không, không cần tôi là quản gia chứ không phải người nhà nên không được ngồi ăn với thiếu gia đâu!"
Vy Vy lườm anh: "Ô! Cháu quên mất, xin lỗi Lăng thiếu gia, tôi thất kính rồi." cô cầm lên gắp đồ ăn bỏvào miệng, không ngừng nhai. Ặc? Con gái? Ôi trời..
Ông Tô cười phì, nhìn Ngạo Thiên. Ngạo Thiên cũng bó tay, sao tôi lại phải để mắt tới người con gái chẳng có phần nết na tí nào. Vy Vy ngước nhìn lên: "Sao? Chê tôi ăn không như mấy cô gái lẳng lơ của ngài sao Lăng thiếu."
Ngạo Thiên cười: "Ha, em đang khiêu khích tôi?" Anh lấy tay sờ vào mặt Vy Vy, Vy Vy bỗng nhiên thấy tim mình đập liên hồi, mặt đỏ lên. Anh bóc hạt cơm trên mặt Vy Vy bỏ vào miệng mình: "Không tệ, hết sức ngọt."
A! Mặt Vy Vy đỏ bừng bừng: "Biến thái, sắc lang, tôi về đây không cần anh tiễn."
Anh nhìn cô: "Được thôi em ăn no rồi nhỉ? Mai chúng ta lại gặp. Tống Thành đưa cô Hạ về."
Tống Thành gật: "Vâng, cô Hạ, mời." Ông Tô nhìn anh, giỏi lắm thiếu gia không hổ là đại ma vương. Ngạo Thiên hài lòng nhìn Vy Vy đi ra khỏi cửa, có vậy thôi mà mặt đỏ thế, mỹ nam kế của mình không tệ nha.
Vy Vy trên xe nghĩ lại, mặt lại đỏ bừng lên, không được không thể nào mình không thể thích hắn ta, nhưng sao tim mình đập nhanh quá!
Bộp bộp, cô vỗ hai bàn tay vào mặt cho tỉnh táo. Tên này đúng là biến thái.
Về tới nhà, trước cửa có người đàn ông, cô nhìn từ xa. Thượng Hữu Anh?
Tống Thành nhìn người đàn ông, chào Vy Vy rồi lái xe tới biệt thự của Ngạo Thiên: "Tổng giám đốc, tôi thấy Thượng Hữu Anh đứng trước cửa nhà cô Hạ, cậu ta chạy tới ôm lấy cô Hạ."
Ngạo Thiên cau mày: "Cái gì? Lập tức chuẩn bị xe cho tôi."
Vy Vy: "Anh điên à! Buông ra!"
"Anh xin lỗi, anh với A Quyên không như em nghĩ! Anh xin lỗi, thật sự xin lỗi." Hữu Anh năn nỉ không ngừng ôm chặt cô, nước mắt lăn ra.
Cái gì mà hiểu lầm, cái tên khốn này anh với A Quyên như thế nào liên quan gì đến tôi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.