Tổng Tài Ngốc Nghếch Của Nhà Ai
Chương 115
SuMonster098, SM098
28/09/2018
Văn Hóa triệu tập một cuộc họp khẩn cấp. Trong cuộc họp này không chỉ có mặt của tất cả cổ đông lớn nhỏ quen thuộc mà còn là sự xuất đầu lộ diện của một vị mang danh “người bí ẩn“. Người này từ trong bóng tối không hiểu dùng cách thức gì ép buộc hoặc dụ dỗ được rất nhiều cổ đông lớn nhỏ của Trịnh gia bán đi cổ phần của mình. Nhoáng một cái, chỉ trong thời gian ngắn ngủi hắn đã nắm trong tay một số lượng cổ phần lớn, đủ sức lật đổ chính quyền chưa vững chắc của Văn Hóa.
Khốn khiếp!
Rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Hợp thức hóa cổ phần nhanh như vậy, còn nhanh như chớp lôi kéo đồng minh, ép buộc Văn Hóa thoái vị?
Đúng là hắn lúc này mới chỉ nắm giữ chức danh quyền chủ tịch. Vì cổ phần thực sự vẫn nằm trong tay ông Trịnh, chỉ khi nào lão ta chết hắn mới là chủ thực sự của nơi này. Nhưng quyền chủ tịch thì sao chứ? Trịnh gia mới là nguyên lão xây dựng tập đoàn này, kẻ khác vì lẽ gì có thể đơn giản dùng tiền liền đoạt đi chiếc ghế đã chắc chắn nằm trong tay hắn?
“Chuyện này là thế nào?” Đào Nương bật tung cánh cửa phòng họp, nhìn thấy con trai tiều tụy ngồi ở ghế giữa, nét mặt căng thẳng của bà không nhịn được càng xoáy sâu.
Vì sao chỉ qua một vài ngày con trai yêu quý của bà đã già đi trông thấy thế này?
Tiền bạc thực sự đủ sức hành hạ khiến người ta khổ sở đến vậy?
Nhìn xem, lúc này bà thảm như vậy còn chẳng phải vì tiền hay sao?
Chồng bỏ theo gái trẻ, ra sức bảo vệ con nhãi đó, thậm chí còn thuê người bảo vệ nó 24/7. Lúc bà xông đến muốn cho con tiểu tam cướp chồng kia một trận cũng bị ông Trịnh ngăn lại, thậm chí còn bị ông ta dùng ánh mắt khinh thường nhìn qua.
Đào Nương không hiếm lạ gì đàn ông, loại đàn ông như bố Trịnh bà gặp rất nhiều. Trước đây cũng bởi vì phía sau bố Trịnh có cả một tập đoàn lớn nên bà mới cố sống cố chết bám trụ, tranh đoạt cho được. Sau đó, thời gian dài bồi đắp, lại thêm chuyện hai người có với nhau hai mặt con.. Dù không có tình cũng còn nghĩa, bà không muốn mất đi người chồng vô dụng này một chút nào. Vậy mà.. Vậy mà ông ta..
Con gái dạo này cũng thay đổi, bà bận rộn với công việc Trịnh gia nên không có thời gian dạy con. Dung Dung bà yêu quý nhất liền đổ đốn, bị đám trẻ lưu manh dạy hư, bị cuốn theo vòng xoáy tiền bạc. Lúc này, nếu con bé có tìm bà thì chuyện nó đề cập đến cũng không phải tình cảm yêu thương gì như ngày xưa. Dung Dung mở miệng liền xin tiền, xin đến mức chính bà cũng cảm thấy sợ hãi và lo lắng.
Con trai càng không phải nói, ngoại trừ thời gian đầu vui vẻ mãn nguyện, thời gian sau đúng là địa ngục. Sắp xếp lại nhân sự bận đến bù đầu, tính kế loại bỏ hàng loạt những cái gai trong mắt, vay vốn công trình, bắt đầu thi công công việc khu Đông cho kịp tiến độ.. Tất cả những chuyện đó ào đến khiến Văn Hóa không còn là thằng nhóc ngoan ngoãn luôn một câu mẹ hai câu mẹ trước kia nữa. Hắn đã thay đổi, lúc nào cũng bận rộn không có thời gian về nhà dùng bữa, cũng không còn mấy khi kiên nhẫn cùng bà nói chuyện..
“Sao tự dưng lại triệu tập họp?”
“Còn 15 phút nữa mới đến giờ!” Văn Hóa nhìn đồng hồ, đôi mắt đẹp nổi một quầng thâm thật dày. Hắn mệt mỏi đứng dậy, tiến tới gần chỗ mẹ mình “Mẹ, con xin lỗi!”
“Vì sao con phải xin lỗi?” Đào Nương hơi hốt hoảng, nhưng bà tuyệt đối không hối hận. Chưa bao giờ Đào Nương hối hận vì những chuyện mình đã làm cả. Nếu bà sai, bà sẽ sửa hoặc tìm cách giải quyết hậu quả. Thế thôi!
Mớ bòng bong này nhất định cũng sẽ có cách giải quyết ổn hết, nhất định!
“Văn Hóa, con về phòng chủ tịch nghỉ chút đi, mẹ hầm canh cho con rồi!”
“Cuối cùng con cũng chẳng còn khả năng giữ được Trịnh gia nữa..” Văn Hóa nhếch môi cười lạnh “Mẹ, bao công sức của mẹ đều đổ sông đổ biển cả rồi!”
“Không! Trịnh gia là của con! Vĩnh viễn là của con!” Đào Nương không cam tâm, vừa kéo tay con trai rời đi, vừa thầm thì nho nhỏ “Văn Hóa, 35% của con, không ai có thể thay đổi được! Dù con không thể làm chủ tịch thì có sao? Con vẫn là cổ đông lớn nhất ở nơi này, không ai dám đuổi con đi cả!”
“Mẹ, chúng ta thua đơn giản như vậy sao?” Văn Hóa đột ngột gầm lên một tiếng. Cũng may phòng họp này ở ngay gần phòng chủ tịch, chính là nơi không phận sự miễn vào nên không có nhân viên nào qua lại. Hắn cau có, sự giận dữ in hằn trên đuôi mắt “Con đã làm bao nhiêu việc! Vì sao lại như vậy? Vì sao lại bất công như vậy?”
“Con ngốc gì thế?” Đào Nương vuốt ngực cho xuôi trống tim. Khiếp, tự dưng quát rõ to làm bà giật nảy mình, có biết mấy ngày nay suy tính quá nhiều khiến tâm trí bà yếu đi không hả? “Nếu người kia đủ khả năng cứ cho hắn lên, sau đó để hắn theo chân Trần Trụi và Sân Siu là được!”
“Ý mẹ là..” Văn Hóa chợt nhớ ra bẫy kinh tế mình giăng ra cho hai con cáo già nào đó, vẻ mặt chợt giãn ra không ít “Đúng vậy! Thế mà con không nghĩ ra!”
“Trong tay con lúc này có chắc chắn bao nhiêu phần trăm cổ phần?” Hai mẹ con Đào Nương cùng nhau tiến vào phòng chủ tịch. Hai người đều không để ý, cửa phòng họp vốn khép hờ bên kia đột ngột bị mở ra, một bóng đen nho nhỏ nhanh chóng vụt vào bên trong “Chuyện bên lão già kia hôm nay mẹ sẽ giải quyết cho xong!”
“Mẹ định làm gì ông?”
“Chẳng làm gì! Số ông ta tận rồi con trai ạ!”
*
Hạ Lam trốn trong tủ đồ cách đó không xa, cô kẹt cửa lại, thầm hi vọng không có ai ăn no rửng mỡ mở cái này ra. Vừa khi nãy khi đi cùng với thư kí chính vào phòng, Hạ Lam đã loáng thoáng nghe được người ta bàn nhau về một cuộc họp khẩn cấp. Cô và Thanh Tùng lập tức tản ra, mỗi người đi về một hướng. Trịnh gia rộng đến đâu chứ, số nhân viên cũng không hề ít, thế nên việc có vài ba phòng họp là điều quá bình thường. Thanh Tùng chọn một căn phòng ở dãy phía Tây, còn Hạ Lam đi theo đường ngược lại, đến phòng họp sát cạnh phòng chủ tịch.
Nơi này gần đầu não nhất, bình thường có vấn đề gì khẩn cấp đều triệu tập nhân viên ở đây, thế nên khả năng nơi này sẽ là khu vực diễn ra cuộc họp bất thường kia sẽ lớn hơn nhiều.
Trong phòng họp lớn đơn giản đặt một chiếc bàn dài và một loạt ghế quây xung quanh. Bên cạnh tường có vài dãy tài liệu không mấy quan trọng, chủ yếu dùng để trang trí. Ngoài ra còn đặt thêm vài tủ lớn đựng những đồ linh tinh như hoa giả, rèm cửa, giấy tờ.. Nơi này bình thường ít ai động đến, cả trước đây khi Hạ Lam đến đây họp cũng chưa bao giờ xem xét mấy cái tủ này hết. Chỗ này có lẽ là lựa chọn an toàn, nếu nhưng không có ai rảnh việc tò mò muốn mở ra xem bên trong nó có thứ gì.
Chậc, nếu bị phát hiện trốn trong này thì mất mặt lắm. Hơn nữa với độ thù hận Văn Hóa giành cho cô có lẽ không phải chỉ bị hắn ta sỉ nhục một vài câu đâu. Không khéo Văn Hóa còn cố tình làm to chuyện, gọi cả cảnh sát đến rồi đổ lên đầu cô tội danh “xâm nhập bất hợp phát” “nghe lén thông tin mật“.. ấy chứ. Ai da~ mà thôi kệ đi, liều ăn nhiều! Dù sao chút nữa chồng cô cũng đến đây, chỉ cần có Văn Minh, Hạ Lam sẽ an toàn.
Không biết từ bao giờ, nhưng suy nghĩ ấy thực sự tồn tại trong đầu cô. Nó bám rễ ở đó, khiến cho trái tim lúc nào cũng nghi hoặc của Hạ Lam nở đầy hoa thơm.
Suy nghĩ linh tinh một lúc cũng qua mấy phút. Cửa phòng họp bật mở, bên ngoài bắt đầu có tiếng người qua lại, tiếng nói chuyện và chào hỏi đầy hứng khởi. Hạ Lam nhìn qua mắt thông khí nhỏ xíu, thoáng thấy được vài gương mặt quen thuộc. Cô dựa lưng vào bên trong, mới chỉ là mào đầu thôi, cuộc họp còn lâu mới chính thức!
Nhướn mày chậm rãi xem xét lại nơi mình đang đứng một lần, cô cẩn thận không tạo ra chút tiếng động nào. Sau đó sực nhớ ra điện thoại trong tay nên vội vàng mở lại, tắt toàn bộ âm thanh. Ầy, ẩn thân kĩ lưỡng thế này mà vì một cuộc gọi hoặc nhắn tin rồi bị lộ.. đúng là không có cái ngu nào bằng!
Vừa tầm nghĩ suy xong xuôi, Thanh Tùng bên kia đã lập tức gửi đến tin nhắn cảnh cáo: “Đám bảo vệ phát hiệntôi rồi! Cẩnthậnđừng để chúngbắtđược!”
“Anh ra khỏi Trịnh gia rồi?”
“Bịđáđi! Khốn khiếp! HạLam, vềnhànhớkểlạimọichuyệnchotôi!”
“Vĩnh biệt Thanh Tùng ngốc nghếch!”
“...”
Tiếng xì xào bên ngoài rất nhanh kết thúc, cuộc họp khẩn liên quan đến vài vấn đề của Trịnh gia nhanh chóng được đưa ra xem xét. Trong muôn vàn những giọng nói Hạ Lam vẫn dễ dàng nhận ra được giọng của tên Văn Hóa đáng chết. Hắn ta vẫn là người chủ trì chính thức của cuộc họp này, vẻ mặt và thái độ vẫn vô cùng vững vàng. Chỉ trừ có khuôn mặt gầy gò và quầng mắt thâm sì vô ý nói cho người ngoài biết: thực chất hắn không hề ổn như những gì hắn đang thể hiện một chút nào!
Hạ Lam nghe đến mức sắp ngáp đến nơi, đều là những vấn đề nhỏ nhặt như vậy cũng phải triệu tập họp gấp để làm gì vậy? Rốt cuộc thì bao giờ bạn Minh nhà cô mới được lên sàn?
“Cậu Hóa!” Thật đúng lúc làm sao, cửa phòng họp bật tung, một thân hình yêu kiều nhanh chóng nhào đến. Cô ta chẳng hề để ý nơi này có bao người nhìn ngó, cứ như vậy lao tới chỗ Văn Hóa, cao giọng “Đến.. Đến rồi!”
“Kẻ đó tới?” Ngườibíẩncuối cùng cũng xuất hiện rồi? Hắn thật mong chờ, không hiểu người này là ai đây? “Đang ở chỗ nào?”
“Ngay dưới.. Đang đi thang máy lên!” Trợ lý của Văn Hóa dường như sốc lắm, vẫn còn hấp tấp thở không ra hơi “Cậu.. Cậu không ngờ được đâu.. Hắn vậy mà là..”
“Là ai không quan trọng!” Văn Hóa sầm mặt cắt ngang “Dù sao các cổ đông cũng đang ở đây, vừa kịp lúc..”
“Không! Không nên đâu!” Cô nàng lắc đầu nguầy nguậy, xua tay tự quyền “Các vị, cuộc họp kết thúc rồi! Mời các vị ra về cho!”
“Thế là thế nào?” Văn Hóa nhíu mày, song song với thái độ không vừa ý của hắn, đa phần cổ đông đều rất bất mãn với cách hành xử của cô trợ lí này.
Hừ, ngoài xinh đẹp ra còn cái gì chứ? Nếu không phải Văn Hóa coi trọng cô ta, cô ta chắc chỉ có nước dạng chân mà bán!
“Cô làm trò gì đấy? Hôm nay tôi triệu tập mọi người ở đây chủ yếu để công bố tên tuổi vị cổ đông mới này..”
“Cậu Hóa, cậu làm ơn nghe tôi đi!” Trợ lí sốt ruột nửa muốn giải thích, nửa lại không dám. Đúng lúc này cánh cửa phòng họp lại một lần nữa bật mở, mấy vị bảo an thi nhau nhào vào “Này, có chuyện gì vậy?”
“Phát hiện có kẻ gian đột nhập phòng họp nghe lén!” Vị bảo an đi đầu nghiêm túc trả lời. Nghe đến đây, toàn bộ cổ đông trong phòng đều ngạc nhiên quay mặt nhìn nhau khó hiểu.
Họp hành nhức đầu thế này nghe lén làm gì? Định trộm thông tin quan trọng của Trịnh gia bán ra ngoài hay phóng viên săn tin cho báo?.. “Chúng tôi vừa xem lại camera, phát hiện cô ta chạy vào đây!”
“Mọi người tạm thời giải tán đi vậy!” Văn Hóa nhăn trán, nhìn lại một lượt những người này rồi miễn cưỡng gật đầu “Anh bảo vệ, kiểm tra tất cả một lượt, bắt được kẻ kia sau đó chúng ta tiếp tục!”
“Được rồi..”
“Chúng ta đi thôi..”
“Này, xuống uống cafe chờ đi..”
“...”
Đám người trong phòng nhanh chóng kéo nhau rời khỏi phòng họp. Ai nấy đều treo trên mặt vẻ thoải mái như vừa mới thoát khỏi địa ngục. Nhất thời cả căn phòng lớn chỉ còn Văn Hóa, trợ lý xinh đẹp của hắn và vài vị bảo an lực lưỡng.
À, không..
Còn có cả.. Cô!
Hạ Lam âm thầm nuốt nước bọt, tự chưởi bản thân 1000 lần vị tội đãng trí! Sao cô có thể quên được chứ? Trịnh gia yêu cầu bảo mật cao, toàn bộ hành lang đều gắn camera cả. Tưởng rằng có thể đột nhập Trịnh gia liền thoải mái ở đây đi lại tìm tòi thông tin ư?
Đúng là ngây thơ quá mức!
Giờ thì hay rồi! Hót gơ sai trái lại quàng thêm lên cổ một tội danh nữa nhé, quan trọng hơn, cái thứ tội danh này cô không có chút cơ hội nào để chối cãi cả. Nhục, quá nhục! Và càng nhục nhã hơn khi Hạ Lam không có lấy nửa cơ hội phản kháng.
Bên ngoài cánh cửa tủ bắt đầu xuất hiện hàng loạt những tiếng động lạch cạch. Hạ Lam cảm tưởng như trái tim nhỏ trong ngực của mình cũng nảy lên từng hồi. Chậm rãi, chậm rãi vô cùng.. Nhưng cô biết, thời khắc cánh cửa kia bị mở ra rồi cũng sẽ tới, mặc cho nó chậm đến mức nào.
Não ơi! Mày đang làm gì đấy? Suy nghĩ đi, thử nghĩ xem chút nữa ra ngoài kia nên đối phó thế nào nào. Hmm, hay giả bộ ngất? Làm như mình bị nhốt trong này? Haha, bảo an xem camera thấy cô tự đi vào đây, nói cô bị cưỡng ép ngồi trong tủ, có ma mới tin!
“Đây! Cô ta đây rồi!” Rốt cuộc thời khắc Hạ Lam mong đợi cũng đã đến, cánh cửa bật mở khiến ánh sáng bên ngoài tràn vào, một loạt những ánh mắt cũng theo đó bắn tới phía cô. Dĩ nhiên đều là những cái nhìn bất thiện, hoặc nếu mang theo tình cảm khác thì cũng chỉ có thêm tò mò mà thôi.. “Người này.. Chẳng phải cô Hạ Lam sao?”
“Nguyễn Hạ Lam?” Trợ lý của Văn Hóa có vẻ ngạc nhiên lắm, tay che ngang miệng, hốt hoảng hỏi “Là vợ của đại thiếu gia?”
“Đại thiếu gia?” Văn Hóa nhíu mày khó chịu “Từ bao giờ cô lại tôn trọng tên ngốc kia thế? Bình thường đều gọi Văn Minh này Văn Minh nọ cơ mà..”
“Cậu Hóa, cậu không biết thôi..” Trợ lý thấp giọng, có chút sợ hãi nhìn đám bảo vệ lôi Hạ Lam ra khỏi chỗ trốn “..Cậu Minh cậu ấy..”
“Chủ tịch!” Không chờ trợ lý hết câu, đám bảo an đã kéo Hạ Lam ra đến trước mặt Văn Hóa, thái độ đầy sự kể công “Kẻ đột nhập này tính thế nào? Chúng tôi áp giải cô ta sang đồn cảnh sát bên kia được không ạ?”
“Từ từ!” Văn Hóa không tập trung trả lời ngay, thứ hắn để tâm lúc này chính là thái độ khác lạ của trợ lý kia kìa “Trợ lý! Tôi không biết cái gì? Nói!”
“Cậu Minh chính là..”
“Là người mà chủ tịch Hóa đang chờ suốt từ sáng đến giờ!” Tiếp tục diễn không trọn vai, Trợ lý nãy giờ vẫn không thể nói hết câu tỏ vẻ bản thân đã quen rồi. Cô vừa nghe thấy tiếng người này đã lập tức tỏ ra sợ hãi, lui lại hai bước phía sau Văn Hóa.
Đám người trong phòng không còn đổ dồn mắt vào “kẻ gian” Hạ Lam nữa, ai nấy đều quan tâm xem ai là người vừa lên tiếng. Chất giọng cứng cỏi dễ nghe khỏi bàn, đã vậy nội dung câu nói còn mang đầy ẩn ý.. Và không khiến mọi người phải chờ lâu, ngay sau đó một giây, bóng dáng tựa siêu mẫu đã xuất hiện ở cửa. Người vừa đến cao quá mét tám, khuôn mặt điển trai với những đường nét hoàn mỹ giao hòa khiến người ta lầm tưởng bản thân đang ngắm một tuyệt tác mỹ thuật. Bộ vest đen lịch lãm khoác trên người càng làm tăng thêm một phần anh khí của cậu ta, biến cậu ta trở thành kẻ nổi bật nhất, khiến ai cũng vô thức hướng về.
Quan trọng hơn.. Người này chính là đại thiếu gia ngốc nhà họ Trịnh!
Ối làng nước ôi!
Thế này là thế nào?
Rõ là người ngốc, vì lẽ gì lúc này lại sở hữu phong thái quý tộc kiểu kia? Vì lẽ gì lại có thể nói ra những lời đầy chất châm chọc như vậy? Vì lẽ gì..
“Ồ, vợ à? Em trốn kiểu gì lại trốn lên tận đây, còn bị người ta bắt thế này?”
“Trịnh Văn Minh?” Văn Hóa sững sờ nhìn lại một lượt rồi một lượt, sau đó dường như vẫn chưa tin vào mắt mình, liền đưa tay dụi mắt sau đó nhìn lại một lần nữa.
Đúng! Không sai! Vốn dĩ chính là thằng ngốc vẫn luôn bị hắn bắt nạt bao lâu nay!
Tại sao nó lại nói nó chính là người hắn chờ từ sáng? Tại sao trợ lý nhìn thấy nó lại sợ hãi? Còn nói chuyện kiểu tôn trọng nó thế kia? Quan trọng hơn.. Hình như nó không còn ngốc nữa! Ha ha, ngốc có thể khỏi sao? Đúng là kì lạ..
“Trịnh Văn Minh!”
“Là tôi đây!” Văn Minh híp mắt, sát khí nồng đậm liếc về phía mấy vị bảo an vẫn còn đang kìm kẹp Hạ Lam. Cậu nhướn mày ra hiệu, lập tức từ phía sau mấy người lao lên, giải thoát Hạ Lam khỏi gông cùm “Sao vậy em trai? Ngạc nhiên đến mức nói không lên lời?”
“Chúng mày định diễn trò gì?” Văn Hóa trấn định rất nhanh, vừa cười lạnh vừa hỏi “Hai vợ chồng mày định phá Trịnh gia? Đừng hòng! Bảo an, mau đi mời cảnh sát sang bên này làm việc!”
“Khỏi cần đi!” Văn Minh kéo Hạ Lam về phía mình, thân mật véo eo cô một cái, hàm ý ám chỉ anhmớicứucưng, coinhưcưngnợanh! “Em trai cứ yên tâm, Trịnh gia là của anh, vì sao anh lại mất công phá đi tài sản của chính mình cơ chứ?”
*Ầy, hành độngngớngẩnnhấtcủanữchínhsauhơn 100c xuấthiểnrồi Đăng bởi: admin
Khốn khiếp!
Rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Hợp thức hóa cổ phần nhanh như vậy, còn nhanh như chớp lôi kéo đồng minh, ép buộc Văn Hóa thoái vị?
Đúng là hắn lúc này mới chỉ nắm giữ chức danh quyền chủ tịch. Vì cổ phần thực sự vẫn nằm trong tay ông Trịnh, chỉ khi nào lão ta chết hắn mới là chủ thực sự của nơi này. Nhưng quyền chủ tịch thì sao chứ? Trịnh gia mới là nguyên lão xây dựng tập đoàn này, kẻ khác vì lẽ gì có thể đơn giản dùng tiền liền đoạt đi chiếc ghế đã chắc chắn nằm trong tay hắn?
“Chuyện này là thế nào?” Đào Nương bật tung cánh cửa phòng họp, nhìn thấy con trai tiều tụy ngồi ở ghế giữa, nét mặt căng thẳng của bà không nhịn được càng xoáy sâu.
Vì sao chỉ qua một vài ngày con trai yêu quý của bà đã già đi trông thấy thế này?
Tiền bạc thực sự đủ sức hành hạ khiến người ta khổ sở đến vậy?
Nhìn xem, lúc này bà thảm như vậy còn chẳng phải vì tiền hay sao?
Chồng bỏ theo gái trẻ, ra sức bảo vệ con nhãi đó, thậm chí còn thuê người bảo vệ nó 24/7. Lúc bà xông đến muốn cho con tiểu tam cướp chồng kia một trận cũng bị ông Trịnh ngăn lại, thậm chí còn bị ông ta dùng ánh mắt khinh thường nhìn qua.
Đào Nương không hiếm lạ gì đàn ông, loại đàn ông như bố Trịnh bà gặp rất nhiều. Trước đây cũng bởi vì phía sau bố Trịnh có cả một tập đoàn lớn nên bà mới cố sống cố chết bám trụ, tranh đoạt cho được. Sau đó, thời gian dài bồi đắp, lại thêm chuyện hai người có với nhau hai mặt con.. Dù không có tình cũng còn nghĩa, bà không muốn mất đi người chồng vô dụng này một chút nào. Vậy mà.. Vậy mà ông ta..
Con gái dạo này cũng thay đổi, bà bận rộn với công việc Trịnh gia nên không có thời gian dạy con. Dung Dung bà yêu quý nhất liền đổ đốn, bị đám trẻ lưu manh dạy hư, bị cuốn theo vòng xoáy tiền bạc. Lúc này, nếu con bé có tìm bà thì chuyện nó đề cập đến cũng không phải tình cảm yêu thương gì như ngày xưa. Dung Dung mở miệng liền xin tiền, xin đến mức chính bà cũng cảm thấy sợ hãi và lo lắng.
Con trai càng không phải nói, ngoại trừ thời gian đầu vui vẻ mãn nguyện, thời gian sau đúng là địa ngục. Sắp xếp lại nhân sự bận đến bù đầu, tính kế loại bỏ hàng loạt những cái gai trong mắt, vay vốn công trình, bắt đầu thi công công việc khu Đông cho kịp tiến độ.. Tất cả những chuyện đó ào đến khiến Văn Hóa không còn là thằng nhóc ngoan ngoãn luôn một câu mẹ hai câu mẹ trước kia nữa. Hắn đã thay đổi, lúc nào cũng bận rộn không có thời gian về nhà dùng bữa, cũng không còn mấy khi kiên nhẫn cùng bà nói chuyện..
“Sao tự dưng lại triệu tập họp?”
“Còn 15 phút nữa mới đến giờ!” Văn Hóa nhìn đồng hồ, đôi mắt đẹp nổi một quầng thâm thật dày. Hắn mệt mỏi đứng dậy, tiến tới gần chỗ mẹ mình “Mẹ, con xin lỗi!”
“Vì sao con phải xin lỗi?” Đào Nương hơi hốt hoảng, nhưng bà tuyệt đối không hối hận. Chưa bao giờ Đào Nương hối hận vì những chuyện mình đã làm cả. Nếu bà sai, bà sẽ sửa hoặc tìm cách giải quyết hậu quả. Thế thôi!
Mớ bòng bong này nhất định cũng sẽ có cách giải quyết ổn hết, nhất định!
“Văn Hóa, con về phòng chủ tịch nghỉ chút đi, mẹ hầm canh cho con rồi!”
“Cuối cùng con cũng chẳng còn khả năng giữ được Trịnh gia nữa..” Văn Hóa nhếch môi cười lạnh “Mẹ, bao công sức của mẹ đều đổ sông đổ biển cả rồi!”
“Không! Trịnh gia là của con! Vĩnh viễn là của con!” Đào Nương không cam tâm, vừa kéo tay con trai rời đi, vừa thầm thì nho nhỏ “Văn Hóa, 35% của con, không ai có thể thay đổi được! Dù con không thể làm chủ tịch thì có sao? Con vẫn là cổ đông lớn nhất ở nơi này, không ai dám đuổi con đi cả!”
“Mẹ, chúng ta thua đơn giản như vậy sao?” Văn Hóa đột ngột gầm lên một tiếng. Cũng may phòng họp này ở ngay gần phòng chủ tịch, chính là nơi không phận sự miễn vào nên không có nhân viên nào qua lại. Hắn cau có, sự giận dữ in hằn trên đuôi mắt “Con đã làm bao nhiêu việc! Vì sao lại như vậy? Vì sao lại bất công như vậy?”
“Con ngốc gì thế?” Đào Nương vuốt ngực cho xuôi trống tim. Khiếp, tự dưng quát rõ to làm bà giật nảy mình, có biết mấy ngày nay suy tính quá nhiều khiến tâm trí bà yếu đi không hả? “Nếu người kia đủ khả năng cứ cho hắn lên, sau đó để hắn theo chân Trần Trụi và Sân Siu là được!”
“Ý mẹ là..” Văn Hóa chợt nhớ ra bẫy kinh tế mình giăng ra cho hai con cáo già nào đó, vẻ mặt chợt giãn ra không ít “Đúng vậy! Thế mà con không nghĩ ra!”
“Trong tay con lúc này có chắc chắn bao nhiêu phần trăm cổ phần?” Hai mẹ con Đào Nương cùng nhau tiến vào phòng chủ tịch. Hai người đều không để ý, cửa phòng họp vốn khép hờ bên kia đột ngột bị mở ra, một bóng đen nho nhỏ nhanh chóng vụt vào bên trong “Chuyện bên lão già kia hôm nay mẹ sẽ giải quyết cho xong!”
“Mẹ định làm gì ông?”
“Chẳng làm gì! Số ông ta tận rồi con trai ạ!”
*
Hạ Lam trốn trong tủ đồ cách đó không xa, cô kẹt cửa lại, thầm hi vọng không có ai ăn no rửng mỡ mở cái này ra. Vừa khi nãy khi đi cùng với thư kí chính vào phòng, Hạ Lam đã loáng thoáng nghe được người ta bàn nhau về một cuộc họp khẩn cấp. Cô và Thanh Tùng lập tức tản ra, mỗi người đi về một hướng. Trịnh gia rộng đến đâu chứ, số nhân viên cũng không hề ít, thế nên việc có vài ba phòng họp là điều quá bình thường. Thanh Tùng chọn một căn phòng ở dãy phía Tây, còn Hạ Lam đi theo đường ngược lại, đến phòng họp sát cạnh phòng chủ tịch.
Nơi này gần đầu não nhất, bình thường có vấn đề gì khẩn cấp đều triệu tập nhân viên ở đây, thế nên khả năng nơi này sẽ là khu vực diễn ra cuộc họp bất thường kia sẽ lớn hơn nhiều.
Trong phòng họp lớn đơn giản đặt một chiếc bàn dài và một loạt ghế quây xung quanh. Bên cạnh tường có vài dãy tài liệu không mấy quan trọng, chủ yếu dùng để trang trí. Ngoài ra còn đặt thêm vài tủ lớn đựng những đồ linh tinh như hoa giả, rèm cửa, giấy tờ.. Nơi này bình thường ít ai động đến, cả trước đây khi Hạ Lam đến đây họp cũng chưa bao giờ xem xét mấy cái tủ này hết. Chỗ này có lẽ là lựa chọn an toàn, nếu nhưng không có ai rảnh việc tò mò muốn mở ra xem bên trong nó có thứ gì.
Chậc, nếu bị phát hiện trốn trong này thì mất mặt lắm. Hơn nữa với độ thù hận Văn Hóa giành cho cô có lẽ không phải chỉ bị hắn ta sỉ nhục một vài câu đâu. Không khéo Văn Hóa còn cố tình làm to chuyện, gọi cả cảnh sát đến rồi đổ lên đầu cô tội danh “xâm nhập bất hợp phát” “nghe lén thông tin mật“.. ấy chứ. Ai da~ mà thôi kệ đi, liều ăn nhiều! Dù sao chút nữa chồng cô cũng đến đây, chỉ cần có Văn Minh, Hạ Lam sẽ an toàn.
Không biết từ bao giờ, nhưng suy nghĩ ấy thực sự tồn tại trong đầu cô. Nó bám rễ ở đó, khiến cho trái tim lúc nào cũng nghi hoặc của Hạ Lam nở đầy hoa thơm.
Suy nghĩ linh tinh một lúc cũng qua mấy phút. Cửa phòng họp bật mở, bên ngoài bắt đầu có tiếng người qua lại, tiếng nói chuyện và chào hỏi đầy hứng khởi. Hạ Lam nhìn qua mắt thông khí nhỏ xíu, thoáng thấy được vài gương mặt quen thuộc. Cô dựa lưng vào bên trong, mới chỉ là mào đầu thôi, cuộc họp còn lâu mới chính thức!
Nhướn mày chậm rãi xem xét lại nơi mình đang đứng một lần, cô cẩn thận không tạo ra chút tiếng động nào. Sau đó sực nhớ ra điện thoại trong tay nên vội vàng mở lại, tắt toàn bộ âm thanh. Ầy, ẩn thân kĩ lưỡng thế này mà vì một cuộc gọi hoặc nhắn tin rồi bị lộ.. đúng là không có cái ngu nào bằng!
Vừa tầm nghĩ suy xong xuôi, Thanh Tùng bên kia đã lập tức gửi đến tin nhắn cảnh cáo: “Đám bảo vệ phát hiệntôi rồi! Cẩnthậnđừng để chúngbắtđược!”
“Anh ra khỏi Trịnh gia rồi?”
“Bịđáđi! Khốn khiếp! HạLam, vềnhànhớkểlạimọichuyệnchotôi!”
“Vĩnh biệt Thanh Tùng ngốc nghếch!”
“...”
Tiếng xì xào bên ngoài rất nhanh kết thúc, cuộc họp khẩn liên quan đến vài vấn đề của Trịnh gia nhanh chóng được đưa ra xem xét. Trong muôn vàn những giọng nói Hạ Lam vẫn dễ dàng nhận ra được giọng của tên Văn Hóa đáng chết. Hắn ta vẫn là người chủ trì chính thức của cuộc họp này, vẻ mặt và thái độ vẫn vô cùng vững vàng. Chỉ trừ có khuôn mặt gầy gò và quầng mắt thâm sì vô ý nói cho người ngoài biết: thực chất hắn không hề ổn như những gì hắn đang thể hiện một chút nào!
Hạ Lam nghe đến mức sắp ngáp đến nơi, đều là những vấn đề nhỏ nhặt như vậy cũng phải triệu tập họp gấp để làm gì vậy? Rốt cuộc thì bao giờ bạn Minh nhà cô mới được lên sàn?
“Cậu Hóa!” Thật đúng lúc làm sao, cửa phòng họp bật tung, một thân hình yêu kiều nhanh chóng nhào đến. Cô ta chẳng hề để ý nơi này có bao người nhìn ngó, cứ như vậy lao tới chỗ Văn Hóa, cao giọng “Đến.. Đến rồi!”
“Kẻ đó tới?” Ngườibíẩncuối cùng cũng xuất hiện rồi? Hắn thật mong chờ, không hiểu người này là ai đây? “Đang ở chỗ nào?”
“Ngay dưới.. Đang đi thang máy lên!” Trợ lý của Văn Hóa dường như sốc lắm, vẫn còn hấp tấp thở không ra hơi “Cậu.. Cậu không ngờ được đâu.. Hắn vậy mà là..”
“Là ai không quan trọng!” Văn Hóa sầm mặt cắt ngang “Dù sao các cổ đông cũng đang ở đây, vừa kịp lúc..”
“Không! Không nên đâu!” Cô nàng lắc đầu nguầy nguậy, xua tay tự quyền “Các vị, cuộc họp kết thúc rồi! Mời các vị ra về cho!”
“Thế là thế nào?” Văn Hóa nhíu mày, song song với thái độ không vừa ý của hắn, đa phần cổ đông đều rất bất mãn với cách hành xử của cô trợ lí này.
Hừ, ngoài xinh đẹp ra còn cái gì chứ? Nếu không phải Văn Hóa coi trọng cô ta, cô ta chắc chỉ có nước dạng chân mà bán!
“Cô làm trò gì đấy? Hôm nay tôi triệu tập mọi người ở đây chủ yếu để công bố tên tuổi vị cổ đông mới này..”
“Cậu Hóa, cậu làm ơn nghe tôi đi!” Trợ lí sốt ruột nửa muốn giải thích, nửa lại không dám. Đúng lúc này cánh cửa phòng họp lại một lần nữa bật mở, mấy vị bảo an thi nhau nhào vào “Này, có chuyện gì vậy?”
“Phát hiện có kẻ gian đột nhập phòng họp nghe lén!” Vị bảo an đi đầu nghiêm túc trả lời. Nghe đến đây, toàn bộ cổ đông trong phòng đều ngạc nhiên quay mặt nhìn nhau khó hiểu.
Họp hành nhức đầu thế này nghe lén làm gì? Định trộm thông tin quan trọng của Trịnh gia bán ra ngoài hay phóng viên săn tin cho báo?.. “Chúng tôi vừa xem lại camera, phát hiện cô ta chạy vào đây!”
“Mọi người tạm thời giải tán đi vậy!” Văn Hóa nhăn trán, nhìn lại một lượt những người này rồi miễn cưỡng gật đầu “Anh bảo vệ, kiểm tra tất cả một lượt, bắt được kẻ kia sau đó chúng ta tiếp tục!”
“Được rồi..”
“Chúng ta đi thôi..”
“Này, xuống uống cafe chờ đi..”
“...”
Đám người trong phòng nhanh chóng kéo nhau rời khỏi phòng họp. Ai nấy đều treo trên mặt vẻ thoải mái như vừa mới thoát khỏi địa ngục. Nhất thời cả căn phòng lớn chỉ còn Văn Hóa, trợ lý xinh đẹp của hắn và vài vị bảo an lực lưỡng.
À, không..
Còn có cả.. Cô!
Hạ Lam âm thầm nuốt nước bọt, tự chưởi bản thân 1000 lần vị tội đãng trí! Sao cô có thể quên được chứ? Trịnh gia yêu cầu bảo mật cao, toàn bộ hành lang đều gắn camera cả. Tưởng rằng có thể đột nhập Trịnh gia liền thoải mái ở đây đi lại tìm tòi thông tin ư?
Đúng là ngây thơ quá mức!
Giờ thì hay rồi! Hót gơ sai trái lại quàng thêm lên cổ một tội danh nữa nhé, quan trọng hơn, cái thứ tội danh này cô không có chút cơ hội nào để chối cãi cả. Nhục, quá nhục! Và càng nhục nhã hơn khi Hạ Lam không có lấy nửa cơ hội phản kháng.
Bên ngoài cánh cửa tủ bắt đầu xuất hiện hàng loạt những tiếng động lạch cạch. Hạ Lam cảm tưởng như trái tim nhỏ trong ngực của mình cũng nảy lên từng hồi. Chậm rãi, chậm rãi vô cùng.. Nhưng cô biết, thời khắc cánh cửa kia bị mở ra rồi cũng sẽ tới, mặc cho nó chậm đến mức nào.
Não ơi! Mày đang làm gì đấy? Suy nghĩ đi, thử nghĩ xem chút nữa ra ngoài kia nên đối phó thế nào nào. Hmm, hay giả bộ ngất? Làm như mình bị nhốt trong này? Haha, bảo an xem camera thấy cô tự đi vào đây, nói cô bị cưỡng ép ngồi trong tủ, có ma mới tin!
“Đây! Cô ta đây rồi!” Rốt cuộc thời khắc Hạ Lam mong đợi cũng đã đến, cánh cửa bật mở khiến ánh sáng bên ngoài tràn vào, một loạt những ánh mắt cũng theo đó bắn tới phía cô. Dĩ nhiên đều là những cái nhìn bất thiện, hoặc nếu mang theo tình cảm khác thì cũng chỉ có thêm tò mò mà thôi.. “Người này.. Chẳng phải cô Hạ Lam sao?”
“Nguyễn Hạ Lam?” Trợ lý của Văn Hóa có vẻ ngạc nhiên lắm, tay che ngang miệng, hốt hoảng hỏi “Là vợ của đại thiếu gia?”
“Đại thiếu gia?” Văn Hóa nhíu mày khó chịu “Từ bao giờ cô lại tôn trọng tên ngốc kia thế? Bình thường đều gọi Văn Minh này Văn Minh nọ cơ mà..”
“Cậu Hóa, cậu không biết thôi..” Trợ lý thấp giọng, có chút sợ hãi nhìn đám bảo vệ lôi Hạ Lam ra khỏi chỗ trốn “..Cậu Minh cậu ấy..”
“Chủ tịch!” Không chờ trợ lý hết câu, đám bảo an đã kéo Hạ Lam ra đến trước mặt Văn Hóa, thái độ đầy sự kể công “Kẻ đột nhập này tính thế nào? Chúng tôi áp giải cô ta sang đồn cảnh sát bên kia được không ạ?”
“Từ từ!” Văn Hóa không tập trung trả lời ngay, thứ hắn để tâm lúc này chính là thái độ khác lạ của trợ lý kia kìa “Trợ lý! Tôi không biết cái gì? Nói!”
“Cậu Minh chính là..”
“Là người mà chủ tịch Hóa đang chờ suốt từ sáng đến giờ!” Tiếp tục diễn không trọn vai, Trợ lý nãy giờ vẫn không thể nói hết câu tỏ vẻ bản thân đã quen rồi. Cô vừa nghe thấy tiếng người này đã lập tức tỏ ra sợ hãi, lui lại hai bước phía sau Văn Hóa.
Đám người trong phòng không còn đổ dồn mắt vào “kẻ gian” Hạ Lam nữa, ai nấy đều quan tâm xem ai là người vừa lên tiếng. Chất giọng cứng cỏi dễ nghe khỏi bàn, đã vậy nội dung câu nói còn mang đầy ẩn ý.. Và không khiến mọi người phải chờ lâu, ngay sau đó một giây, bóng dáng tựa siêu mẫu đã xuất hiện ở cửa. Người vừa đến cao quá mét tám, khuôn mặt điển trai với những đường nét hoàn mỹ giao hòa khiến người ta lầm tưởng bản thân đang ngắm một tuyệt tác mỹ thuật. Bộ vest đen lịch lãm khoác trên người càng làm tăng thêm một phần anh khí của cậu ta, biến cậu ta trở thành kẻ nổi bật nhất, khiến ai cũng vô thức hướng về.
Quan trọng hơn.. Người này chính là đại thiếu gia ngốc nhà họ Trịnh!
Ối làng nước ôi!
Thế này là thế nào?
Rõ là người ngốc, vì lẽ gì lúc này lại sở hữu phong thái quý tộc kiểu kia? Vì lẽ gì lại có thể nói ra những lời đầy chất châm chọc như vậy? Vì lẽ gì..
“Ồ, vợ à? Em trốn kiểu gì lại trốn lên tận đây, còn bị người ta bắt thế này?”
“Trịnh Văn Minh?” Văn Hóa sững sờ nhìn lại một lượt rồi một lượt, sau đó dường như vẫn chưa tin vào mắt mình, liền đưa tay dụi mắt sau đó nhìn lại một lần nữa.
Đúng! Không sai! Vốn dĩ chính là thằng ngốc vẫn luôn bị hắn bắt nạt bao lâu nay!
Tại sao nó lại nói nó chính là người hắn chờ từ sáng? Tại sao trợ lý nhìn thấy nó lại sợ hãi? Còn nói chuyện kiểu tôn trọng nó thế kia? Quan trọng hơn.. Hình như nó không còn ngốc nữa! Ha ha, ngốc có thể khỏi sao? Đúng là kì lạ..
“Trịnh Văn Minh!”
“Là tôi đây!” Văn Minh híp mắt, sát khí nồng đậm liếc về phía mấy vị bảo an vẫn còn đang kìm kẹp Hạ Lam. Cậu nhướn mày ra hiệu, lập tức từ phía sau mấy người lao lên, giải thoát Hạ Lam khỏi gông cùm “Sao vậy em trai? Ngạc nhiên đến mức nói không lên lời?”
“Chúng mày định diễn trò gì?” Văn Hóa trấn định rất nhanh, vừa cười lạnh vừa hỏi “Hai vợ chồng mày định phá Trịnh gia? Đừng hòng! Bảo an, mau đi mời cảnh sát sang bên này làm việc!”
“Khỏi cần đi!” Văn Minh kéo Hạ Lam về phía mình, thân mật véo eo cô một cái, hàm ý ám chỉ anhmớicứucưng, coinhưcưngnợanh! “Em trai cứ yên tâm, Trịnh gia là của anh, vì sao anh lại mất công phá đi tài sản của chính mình cơ chứ?”
*Ầy, hành độngngớngẩnnhấtcủanữchínhsauhơn 100c xuấthiểnrồi Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.