Tổng Tài Ngốc Nghếch Của Nhà Ai
Chương 119
SuMonster098, SM098
28/09/2018
Con người đôi khi có những suy diễn rất thú vị, và vô tình thay, những hướng nghĩ ngợi này lại khiến một số người dân vô tội nằm cũng trúng đạn. Hiển nhiên, bạn Văn Minh của chúng ta cũng tương tự, trường hợp này kẻ làm chuyện kinh doanh như bạn ấy sẽ bày ra sao?
Dĩ nhiên là không!
Phong cách của Văn Minh chính là chỉ đánh vào kinh tế, không thèm quan tâm cảm tình. Lòng người chính là khó đoán như thế, một khi không có tiền nuôi dưỡng, mọi thứ cảm tình sẽ chỉ là hư vô mà thôi.
Vậy nên việc bẫy rập để Trần Duy sungsướngvới một em gái chưa đủ mười sáu, sau đó khiến anh ta bị tóm.. là âm mưu của người khác!
Và người ấy lúc này đang làm gì?
Cô ung dung gác chân lên chiếc bàn nhỏ tinh xảo, phía trên bàn đặt hàng loạt những món đồ ăn đồ uống mỹ lệ, thơm ngát. Bên cạnh cô lại có thêm một đám oanh yến, ai nấy đều quay vòng quanh cô như thể vệ tinh xoay quanh Trái Đất!
“Alo? Khánh Linh nghe?” Giọng nói lười biếng vang lên không hề khiến người ta chán ghét mà mang tới cảm giác đáng yêu hệt như một con mèo nhỏ cao ngạo “Chuyện thế nào rồi?”
“ChịLinhhưquá!” Bên kia vang lên tiếng cười nho nhỏ, Khánh Linh không cần động não liền phát hiện kế hoạch đã thành công mỹ mãn “Bắtngườitabán thân phụcvụcho mình, saunàyemlàmsaomàlấychồngđây?”
“Ai bắt?” Khánh Linh cười dài, có chút mỉa mai.
Cô gái này là em họ xa nhà cô, lúc nào cũng thích mấy trò 18+ hơn là đàm thoại nghiêm túc. Phá thân từ năm mười một tuổi, sau đó giới thượng lưu có bữa tiệc thác loạn nào không có mặt cô ta đâu chứ? Hôm trước Khánh Linh vốn dĩ muốn dùng cách nào nhẹ nhàng khiến Trần Duy xấu mặt mà thôi. Ai ngờ trong lúc cô bàn chuyện cùng đám bạn lại bị cô em họ này phát hiện. Chính cô ta là người chủ động muốn 419 Trần Duy, khiến anh ta phải vào ăn cơm nhà nước vài năm cho thỏa!
Ban đầu cô cũng hơi phân vân, cách này có vẻ hơi tàn nhẫn quá mức. Dù sao ông thầy cũng chỉ là vì gái quên thân tí ti thôi, dạy dỗ chút ít là được rồi. Nhưng ai ngờ ngay khi em họ nhìn thấy mặt Trần Duy liền mê đắm, nhất quyết nhảy vào chứ? Mãi đêm qua, khi cô nàng gửi cho cô tấm ảnh cô nàng và Trần Duy dây dưa, Khánh Linh mới biết em họ đã tự ý hành động rồi.
Ầy, làm cũng đã làm, giờ lo lắng ích gì chứ?
Mặc kệ vậy! Dù sao gã đó cũng chẳng phải loại thầy giáo tốt lành gì!
“Nói chuyện cẩn thận không về chị xẻo miệng!”
“Đángtiếc lắm nha~” Cô nàng ngân dài giọng, chậm rãi kể lại “Kĩthuậttrêngiườngcủa anh tavô cùng tốt, cònmộtđêmsáubảy lần khôngmệtmỏicơ! Cóđiều người này không biếttốtxấu, emđãđịnhchocơhộicòndámđánhemmột phát!”
“Ồ..”
“Đãthếbỏluôn! Hừ, còndámkhinhemlàgáilàngchơi, đòi trảemtiền! Láo! Quáláo! Quảnàyá, bốem nhất địnhchoanhtađitù mọt gông.. HaHaHa..”
“...”
Cuộc trao đổi không kéo dài quá lâu liền bị gián đoạn. Khánh Linh đoán lúc này em họ đã bị triệu tập đi làm “nạn nhân” rồi. Cô quay sang tiếp tục nói chuyện với mấy cô bạn, nhưng lúc này không ai còn tò mò việc cô sắp nói nữa, ai nấy đều đồn mắt vào điện thoại.
“Trần Duy bị bắt rồi!” Một cô gái reo lên, trong giọng nói đầy sự hả hê “Ha ha, dám hiếp dâm trẻ con, quả này mãn kiếp mới được ra trường!”
“Ôi ôi kinh không?..” Một người khác cũng tiếp lời trích dẫn báo lá cải “Pháthiệnmột chiếc xehỏngvenđường, thươngtìnhđưacôcùng, sauđókhitỉnhlạiđãpháthiệnmìnhởBảoBối..”
“Làm như lão là người bị hại không bằng!”
“Ghê tởm chết!”
“Đúng là mặt người dạ thú! Thế mà cũng đòi làm thầy!”
“...”
*
Hạ Lam ngồi ngây trên giường, chậm rãi chuyển mắt nhìn cánh cửa phòng đóng kín. Văn Minh đã rời đi một lúc khá lâu, vậy mà tại sao đám bác sĩ kia còn chưa thèm quay trở lại xem thử bệnh nhân là cô bị làm sao?
Hức hức, tự dưng ngất xỉu! Vì lẽ gì lại có hiện tượng này?
Hạ Lam ăn uống đúng theo chế độ, không làm quá khuya, không lao lực, thường xuyên tập thể dục thể thao.. Cách đây một thời gian ngắn, khi Văn Minh chuẩn bị phẫu thuật tim, hai người cũng đi kiểm tra toàn diện ở TL một lần. Và hiển nhiên lần đó Hạ Lam khỏe re, một chút mầm mống bệnh tật cũng không hề có!
Chỉ sau gần ba tháng đã xuất hiện hiện tượng mệt đến ngất? Có khi nào là do.. cô là nhân tố xuyên qua? Thân thể và linh hồn không tương thích thế nên dần dần dẫn đến hiện tượng đào thải? Đến một lúc nào đó, khi thân thể “Nguyễn Hạ Lam” này không chịu đựng được nữa linh hồn cô sẽ chính thức “thăng thiên”?
Nồ!
Không thể có chuyện đó!
Hạ Lam chưa muốn chết! Ít nhất là lúc cô đang sống hạnh phúc, chìm trong giấc mơ yêu màu hồng thế này!
“Cô Hạ Lam..” Giằng xé cao trào sắp lên đỉnh điểm tới nơi, suy nghĩ của Hạ Lam đột nhiên bị cắt đứt. Một y tá trẻ từ bên ngoài tiến vào, lễ phép “Chúng tôi làm phiền cô một chút!”
“Vâng..” Hạ Lam gật đầu “..Không biết là chúng ta sẽ khám tại đây hay đến nơi nào?”
“Trước tiên tôi sẽ khám lâm sàng lại cho cô một lần!” Y tá trẻ nhanh chóng tiến vào, cười như hoa nở thông báo “Sau đó nếu tình hình khả quan chúng ta sẽ đi gặp bác sĩ luôn. Có lẽ sau khi cô khám xong, bên kia sẽ có kết quả xét nghiệm máu và nước tiểu!”
“Tôi hiểu rồi!” Hạ Lam gật đầu, để mặc người này chu du một lượt trên cơ thể mình. Đo nhiệt độ, nhịp tim, huyết áp.. những khám nghiệm nho nhỏ lần lượt được thực hiện. Sau khi xong xuôi mỗi một việc, y tá đều cẩn thận ghi chép lại vào giấy tờ. Hạ Lam nhìn đôi tay của cô thoăn thoắt trên giấy, bỗng dưng nghĩ tới một chuyện “Viện của mình có bác sĩ tâm lý không? Tôi muốn tới gặp bác sĩ tâm lý!”
“Sao tự dưng cô lại nghĩ đến chuyện gặp bác sĩ tâm lý?” Y tá cười hòa nhã, chậm rãi hỏi “Cô cảm thấy việc này quá sớm hay sao?”
“Việc này là việc gì? Sớm là thế nào?” Hạ Lam nhìn nụ cười kia, không hiểu sao sống lưng lạnh toát “Cô ám chỉ vấn đề gì vậy?”
“Không có!” Y tá vẫn cười, nhưng đôi mắt cong cong còn mang thêm mấy phần đùa giỡn “Hai người đều còn rất trẻ nên chuyện này có khả năng sẽ phá vỡ cuộc sống vợ chồng son của cả hai đấy!”
“Ha ha..” Vợ chồng son cơ ý, nghe mà mát hết cả lòng dạ!
“Nhưng đừng lo, dù sao cũng phải thay đổi, có em bé là chuyện rất bình thường..” Y tá nheo nheo mắt, mở miệng thông báo chuyện kinh dị nhất trên đời “..Ơ này, đừng bảo cô còn không biết mình có em bé đấy nhé, bụng đã bự thế này, ba tháng hơn chứ không ít!”
“Cái.. Cái gì?” Có em bé? Ba tháng hơn?
Mấy từ ngữ khủng khiếp đó quay đi quay lại trong đầu khiến Hạ Lam choáng váng. Cô hốt hoảng nhìn xuống bụng mỡ của mình, sau đó lại giật mình nhận ra, đó không đơn thuần là bụng mỡ nữa, đích xác là bụng bầu!
Không..
Không thể là bụng bầu được!
Cô không thể có em bé lúc này!
Hơn nữa Hạ Lam và Văn Minh còn chưa nàynọđâu, chẳng lẽ thật sự tồn tại việc nắm tay với hôn môi cũng có thể thụ thai?
Mà khoan.. Thân thể này đâu phải của cô, trước đây nó là của nguyên chủ, và khoảng thời gian cô xuyên qua mới được gần ba tháng mà thôi. Trong nguyên tác cũng có viết trước đó “Nguyễn Hạ Lam” và Trịnh Văn Hóa đã từng nhiều lần xxoo với nhau. Chi tiết thế nào Hạ Lam không biết, nhưng có vẻ mấy câu xúc phạm khi nãy Văn Hóa nói trong phòng họp không phải là đùa. Bọn họ thật sự quan hệ mà không dùng biện pháp bảo vệ, và cô ngốc “Nguyễn Hạ Lam” đã tự tàn phá thân thể của mình bằng cách đi phá thai mấy lần?
Lại thêm một lần nữa.. Nếu như cô thật sự có em bé, đứa trẻ này chẳng phải mang trong mình một nửa dòng máu của tên Văn Hóa chết tiệt đó ư?
Hức hức, bảo sao mấy tháng liền Hạ Lam không thấy sự có mặt của “bà dì“. Cũng tại thân thể trước đây của cô chu kì thất thường, có khi vài ba tháng, nửa năm mới “xuất hiện” nên cô chủ quan..
Trời ơi!
Thế này là thế nào?
Vì sao ông trời “tốt” với tôi quá thể thế này!
Đã cho tôi một thân thể không bệnh, còn khuyến mại thêm hàng đi kèm. Rồi sau này Hạ Lam biết ăn nói thế nào với Văn Minh. Mặc dù chuyện này không phải lỗi của cô, nhưng đứa bé mới thành hình này cũng đâu có tội..
Nhưng này.. cách đây không lâu cô và Văn Minh cũng đã đi khám toàn diện rồi cơ mà. Nếu như nói cô có bầu được ba tháng thì hiển nhiên ngày hôm đó ở TL cũng phải phát hiện ra ngay rồi chứ! Chẳng lẽ lúc đó em bé mới được ba bốn tuần nên chưa thể phát hiện? Hmm.. Em bé ba bốn tuần hẳn nhiên yếu ớt lắm, thế thì chuyện cô bị bắn cũng sẽ ảnh hưởng chứ nhỉ? Hạ Lam nhớ khi cô xem phim, một cú ngã cũng có thể khiến người phụ nữ sảy thai cơ mà?
“Cái này là bác sĩ chẩn đoán? Hay dựa vào kết quả thử máu của tôi? Nhưng đã làm gì có kết quả đâu.. Vì sao cô lại nói thế chứ?”
“Cô bình tĩnh!” Y tá thấy mặt Hạ Lam chuyển xanh chuyển trắng, giọng nói có chút run rẩy cũng hơi giật mình. Cô cười trấn tĩnh, lựa lời “Là tôi đoán thế thôi, vì tôi đã sinh em bé bốn lần rồi! Để biết chính xác chuyện này, tôi nghĩ cô nên trực tiếp đi siêu âm!”
“Siêu âm..”
“Thật ra có nhiều người bụng béo giống với bụng bầu, cô đừng quá lo lắng..” Y tá đứng nhích ra xa, có ý muốn chạy “Còn nếu thật sự mang bầu thì chuyện tâm sinh lý thay đổi là rất bình thường, cô không cần đến gặp bác sĩ tâm lý đâu!”
“Bình thường?”
“Tạm biệt! Tôi sẽ gọi bác sĩ chính vào cho cô liền!”
Cánh cửa phòng còn chưa kịp khép lại, y tá đã bị chặn giữa đường, một bác sĩ nam khác nhanh chóng tiền vào, cười như hoa nở: “Có kết quả xét nghiệm máu và nước tiểu rồi! Cô Hạ Lam, chúc mừng cô đã có em bé!”
*Cunghỉcunghỉỉỉ Đăng bởi: admin
Dĩ nhiên là không!
Phong cách của Văn Minh chính là chỉ đánh vào kinh tế, không thèm quan tâm cảm tình. Lòng người chính là khó đoán như thế, một khi không có tiền nuôi dưỡng, mọi thứ cảm tình sẽ chỉ là hư vô mà thôi.
Vậy nên việc bẫy rập để Trần Duy sungsướngvới một em gái chưa đủ mười sáu, sau đó khiến anh ta bị tóm.. là âm mưu của người khác!
Và người ấy lúc này đang làm gì?
Cô ung dung gác chân lên chiếc bàn nhỏ tinh xảo, phía trên bàn đặt hàng loạt những món đồ ăn đồ uống mỹ lệ, thơm ngát. Bên cạnh cô lại có thêm một đám oanh yến, ai nấy đều quay vòng quanh cô như thể vệ tinh xoay quanh Trái Đất!
“Alo? Khánh Linh nghe?” Giọng nói lười biếng vang lên không hề khiến người ta chán ghét mà mang tới cảm giác đáng yêu hệt như một con mèo nhỏ cao ngạo “Chuyện thế nào rồi?”
“ChịLinhhưquá!” Bên kia vang lên tiếng cười nho nhỏ, Khánh Linh không cần động não liền phát hiện kế hoạch đã thành công mỹ mãn “Bắtngườitabán thân phụcvụcho mình, saunàyemlàmsaomàlấychồngđây?”
“Ai bắt?” Khánh Linh cười dài, có chút mỉa mai.
Cô gái này là em họ xa nhà cô, lúc nào cũng thích mấy trò 18+ hơn là đàm thoại nghiêm túc. Phá thân từ năm mười một tuổi, sau đó giới thượng lưu có bữa tiệc thác loạn nào không có mặt cô ta đâu chứ? Hôm trước Khánh Linh vốn dĩ muốn dùng cách nào nhẹ nhàng khiến Trần Duy xấu mặt mà thôi. Ai ngờ trong lúc cô bàn chuyện cùng đám bạn lại bị cô em họ này phát hiện. Chính cô ta là người chủ động muốn 419 Trần Duy, khiến anh ta phải vào ăn cơm nhà nước vài năm cho thỏa!
Ban đầu cô cũng hơi phân vân, cách này có vẻ hơi tàn nhẫn quá mức. Dù sao ông thầy cũng chỉ là vì gái quên thân tí ti thôi, dạy dỗ chút ít là được rồi. Nhưng ai ngờ ngay khi em họ nhìn thấy mặt Trần Duy liền mê đắm, nhất quyết nhảy vào chứ? Mãi đêm qua, khi cô nàng gửi cho cô tấm ảnh cô nàng và Trần Duy dây dưa, Khánh Linh mới biết em họ đã tự ý hành động rồi.
Ầy, làm cũng đã làm, giờ lo lắng ích gì chứ?
Mặc kệ vậy! Dù sao gã đó cũng chẳng phải loại thầy giáo tốt lành gì!
“Nói chuyện cẩn thận không về chị xẻo miệng!”
“Đángtiếc lắm nha~” Cô nàng ngân dài giọng, chậm rãi kể lại “Kĩthuậttrêngiườngcủa anh tavô cùng tốt, cònmộtđêmsáubảy lần khôngmệtmỏicơ! Cóđiều người này không biếttốtxấu, emđãđịnhchocơhộicòndámđánhemmột phát!”
“Ồ..”
“Đãthếbỏluôn! Hừ, còndámkhinhemlàgáilàngchơi, đòi trảemtiền! Láo! Quáláo! Quảnàyá, bốem nhất địnhchoanhtađitù mọt gông.. HaHaHa..”
“...”
Cuộc trao đổi không kéo dài quá lâu liền bị gián đoạn. Khánh Linh đoán lúc này em họ đã bị triệu tập đi làm “nạn nhân” rồi. Cô quay sang tiếp tục nói chuyện với mấy cô bạn, nhưng lúc này không ai còn tò mò việc cô sắp nói nữa, ai nấy đều đồn mắt vào điện thoại.
“Trần Duy bị bắt rồi!” Một cô gái reo lên, trong giọng nói đầy sự hả hê “Ha ha, dám hiếp dâm trẻ con, quả này mãn kiếp mới được ra trường!”
“Ôi ôi kinh không?..” Một người khác cũng tiếp lời trích dẫn báo lá cải “Pháthiệnmột chiếc xehỏngvenđường, thươngtìnhđưacôcùng, sauđókhitỉnhlạiđãpháthiệnmìnhởBảoBối..”
“Làm như lão là người bị hại không bằng!”
“Ghê tởm chết!”
“Đúng là mặt người dạ thú! Thế mà cũng đòi làm thầy!”
“...”
*
Hạ Lam ngồi ngây trên giường, chậm rãi chuyển mắt nhìn cánh cửa phòng đóng kín. Văn Minh đã rời đi một lúc khá lâu, vậy mà tại sao đám bác sĩ kia còn chưa thèm quay trở lại xem thử bệnh nhân là cô bị làm sao?
Hức hức, tự dưng ngất xỉu! Vì lẽ gì lại có hiện tượng này?
Hạ Lam ăn uống đúng theo chế độ, không làm quá khuya, không lao lực, thường xuyên tập thể dục thể thao.. Cách đây một thời gian ngắn, khi Văn Minh chuẩn bị phẫu thuật tim, hai người cũng đi kiểm tra toàn diện ở TL một lần. Và hiển nhiên lần đó Hạ Lam khỏe re, một chút mầm mống bệnh tật cũng không hề có!
Chỉ sau gần ba tháng đã xuất hiện hiện tượng mệt đến ngất? Có khi nào là do.. cô là nhân tố xuyên qua? Thân thể và linh hồn không tương thích thế nên dần dần dẫn đến hiện tượng đào thải? Đến một lúc nào đó, khi thân thể “Nguyễn Hạ Lam” này không chịu đựng được nữa linh hồn cô sẽ chính thức “thăng thiên”?
Nồ!
Không thể có chuyện đó!
Hạ Lam chưa muốn chết! Ít nhất là lúc cô đang sống hạnh phúc, chìm trong giấc mơ yêu màu hồng thế này!
“Cô Hạ Lam..” Giằng xé cao trào sắp lên đỉnh điểm tới nơi, suy nghĩ của Hạ Lam đột nhiên bị cắt đứt. Một y tá trẻ từ bên ngoài tiến vào, lễ phép “Chúng tôi làm phiền cô một chút!”
“Vâng..” Hạ Lam gật đầu “..Không biết là chúng ta sẽ khám tại đây hay đến nơi nào?”
“Trước tiên tôi sẽ khám lâm sàng lại cho cô một lần!” Y tá trẻ nhanh chóng tiến vào, cười như hoa nở thông báo “Sau đó nếu tình hình khả quan chúng ta sẽ đi gặp bác sĩ luôn. Có lẽ sau khi cô khám xong, bên kia sẽ có kết quả xét nghiệm máu và nước tiểu!”
“Tôi hiểu rồi!” Hạ Lam gật đầu, để mặc người này chu du một lượt trên cơ thể mình. Đo nhiệt độ, nhịp tim, huyết áp.. những khám nghiệm nho nhỏ lần lượt được thực hiện. Sau khi xong xuôi mỗi một việc, y tá đều cẩn thận ghi chép lại vào giấy tờ. Hạ Lam nhìn đôi tay của cô thoăn thoắt trên giấy, bỗng dưng nghĩ tới một chuyện “Viện của mình có bác sĩ tâm lý không? Tôi muốn tới gặp bác sĩ tâm lý!”
“Sao tự dưng cô lại nghĩ đến chuyện gặp bác sĩ tâm lý?” Y tá cười hòa nhã, chậm rãi hỏi “Cô cảm thấy việc này quá sớm hay sao?”
“Việc này là việc gì? Sớm là thế nào?” Hạ Lam nhìn nụ cười kia, không hiểu sao sống lưng lạnh toát “Cô ám chỉ vấn đề gì vậy?”
“Không có!” Y tá vẫn cười, nhưng đôi mắt cong cong còn mang thêm mấy phần đùa giỡn “Hai người đều còn rất trẻ nên chuyện này có khả năng sẽ phá vỡ cuộc sống vợ chồng son của cả hai đấy!”
“Ha ha..” Vợ chồng son cơ ý, nghe mà mát hết cả lòng dạ!
“Nhưng đừng lo, dù sao cũng phải thay đổi, có em bé là chuyện rất bình thường..” Y tá nheo nheo mắt, mở miệng thông báo chuyện kinh dị nhất trên đời “..Ơ này, đừng bảo cô còn không biết mình có em bé đấy nhé, bụng đã bự thế này, ba tháng hơn chứ không ít!”
“Cái.. Cái gì?” Có em bé? Ba tháng hơn?
Mấy từ ngữ khủng khiếp đó quay đi quay lại trong đầu khiến Hạ Lam choáng váng. Cô hốt hoảng nhìn xuống bụng mỡ của mình, sau đó lại giật mình nhận ra, đó không đơn thuần là bụng mỡ nữa, đích xác là bụng bầu!
Không..
Không thể là bụng bầu được!
Cô không thể có em bé lúc này!
Hơn nữa Hạ Lam và Văn Minh còn chưa nàynọđâu, chẳng lẽ thật sự tồn tại việc nắm tay với hôn môi cũng có thể thụ thai?
Mà khoan.. Thân thể này đâu phải của cô, trước đây nó là của nguyên chủ, và khoảng thời gian cô xuyên qua mới được gần ba tháng mà thôi. Trong nguyên tác cũng có viết trước đó “Nguyễn Hạ Lam” và Trịnh Văn Hóa đã từng nhiều lần xxoo với nhau. Chi tiết thế nào Hạ Lam không biết, nhưng có vẻ mấy câu xúc phạm khi nãy Văn Hóa nói trong phòng họp không phải là đùa. Bọn họ thật sự quan hệ mà không dùng biện pháp bảo vệ, và cô ngốc “Nguyễn Hạ Lam” đã tự tàn phá thân thể của mình bằng cách đi phá thai mấy lần?
Lại thêm một lần nữa.. Nếu như cô thật sự có em bé, đứa trẻ này chẳng phải mang trong mình một nửa dòng máu của tên Văn Hóa chết tiệt đó ư?
Hức hức, bảo sao mấy tháng liền Hạ Lam không thấy sự có mặt của “bà dì“. Cũng tại thân thể trước đây của cô chu kì thất thường, có khi vài ba tháng, nửa năm mới “xuất hiện” nên cô chủ quan..
Trời ơi!
Thế này là thế nào?
Vì sao ông trời “tốt” với tôi quá thể thế này!
Đã cho tôi một thân thể không bệnh, còn khuyến mại thêm hàng đi kèm. Rồi sau này Hạ Lam biết ăn nói thế nào với Văn Minh. Mặc dù chuyện này không phải lỗi của cô, nhưng đứa bé mới thành hình này cũng đâu có tội..
Nhưng này.. cách đây không lâu cô và Văn Minh cũng đã đi khám toàn diện rồi cơ mà. Nếu như nói cô có bầu được ba tháng thì hiển nhiên ngày hôm đó ở TL cũng phải phát hiện ra ngay rồi chứ! Chẳng lẽ lúc đó em bé mới được ba bốn tuần nên chưa thể phát hiện? Hmm.. Em bé ba bốn tuần hẳn nhiên yếu ớt lắm, thế thì chuyện cô bị bắn cũng sẽ ảnh hưởng chứ nhỉ? Hạ Lam nhớ khi cô xem phim, một cú ngã cũng có thể khiến người phụ nữ sảy thai cơ mà?
“Cái này là bác sĩ chẩn đoán? Hay dựa vào kết quả thử máu của tôi? Nhưng đã làm gì có kết quả đâu.. Vì sao cô lại nói thế chứ?”
“Cô bình tĩnh!” Y tá thấy mặt Hạ Lam chuyển xanh chuyển trắng, giọng nói có chút run rẩy cũng hơi giật mình. Cô cười trấn tĩnh, lựa lời “Là tôi đoán thế thôi, vì tôi đã sinh em bé bốn lần rồi! Để biết chính xác chuyện này, tôi nghĩ cô nên trực tiếp đi siêu âm!”
“Siêu âm..”
“Thật ra có nhiều người bụng béo giống với bụng bầu, cô đừng quá lo lắng..” Y tá đứng nhích ra xa, có ý muốn chạy “Còn nếu thật sự mang bầu thì chuyện tâm sinh lý thay đổi là rất bình thường, cô không cần đến gặp bác sĩ tâm lý đâu!”
“Bình thường?”
“Tạm biệt! Tôi sẽ gọi bác sĩ chính vào cho cô liền!”
Cánh cửa phòng còn chưa kịp khép lại, y tá đã bị chặn giữa đường, một bác sĩ nam khác nhanh chóng tiền vào, cười như hoa nở: “Có kết quả xét nghiệm máu và nước tiểu rồi! Cô Hạ Lam, chúc mừng cô đã có em bé!”
*Cunghỉcunghỉỉỉ Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.