Tổng Tài Ngốc Nghếch Của Nhà Ai
Chương 144
SuMonster098, SM098
28/09/2018
Đuổi người đi khỏi, X mệt mỏi ngả ra ghế. Gã moi điện thoại từ trong túi áo ra ngoài, nhanh chóng bấm một dãy số gọi đi. Đầu dây bên kia vang lên những âm chờ chán ngán, thật lâu sau mới ngừng lại.
“Cậu Minh!” Vừa thấy có người bắt máy, X đã hồ hởi trở lại ngay. Gã mỉm cười, trong nụ cười ấy ẩn chứa mấy phần kính ngưỡng và hạnh phúc “Gọi đến lúc này có làm phiền cậu không?”
“Nếu phiềntôiđãkhôngnhấcmáy!” Người bên kia thẳng thắn trả lời. Kiểu cách giản dị này khiến X rất yêu thích, rất cuồng nhiệt. Cậu Minh là người như vậy.. mọi thứ ở cậu ấy đều có thể khiến gã phát điên lên muốn học theo.
Nhưng X cũng tự biết, đời này của gã mặc dù hơn vạn người cũng không thể so bì với Văn Minh - đại thiếu gia “ngốc nghếch” của Trịnh gia. Ai bảo cậu ấy không chỉ tài cao học rộng mà còn là ân nhân của gã làm chi?
“Việccủaanhthếnàorồi?”
“Tôi có cho tên nhóc đó một chút hi vọng..” X cười nhạt, thầm cảm ơn Văn Minh lần thứ N trong lòng.
Trước đây hắn chỉ là doanh nhân còm, sau vì tiệc ở SM mà bị tiểu nhân hãm hại khiến con đường làm ăn trắc trở, cuối cùng còn phá sản trắng tay, gia đình tan nát. X không thua ở mưu lược - cả lúc ấy và cả khi này - thứ hắn thua kém người ta, chỉ là ở điểm xuất phát, là những mối quan hệ, là đống tiền lớn thật lớn.. X và doanh nghiệp nhỏ của gã không tài nào đấu lại toàn bộ những thứ đó, thế nên gã dù muốn hay không cũng chỉ còn cách đau đớn đón nhận thất bại.
Ngay khi X tuyệt vọng nhất, chủ tịch SM - Trịnh Văn Minh đã tới tìm gã, đưa cho gã toàn bộ tài liệu về “đối thủ” ẩn trong tối, nhúng tay hãm hại gã. Nhìn thấy bằng chứng tội ác của Văn Hóa, X tưởng như mình có thể lao đến Trịnh gia giết người ngay tức khắc. Nhưng xem qua ánh mắt của Văn Minh đang ngồi trước mặt mình, X bình tâm.
Kẻ ngồi trước mặt hắn vô cùng thông minh, và gã cũng vậy. Gã biết, không phải tự dưng Văn Minh đem cho gã đống thông tin này. Chắc chắn cậu có mục đích gì đó, và muốn đạt được mục đích, phải cần đến sự giúp đỡ của gã.
Lúc đầu X chẳng hề tin tưởng Văn Minh, gã cũng chỉ coi cậu như một đối tượng hợp tác làm ăn. Và đối tượng này còn chẳng có gì tốt đẹp nữa chứ. Vì sao ấy à? Cùng là anh em một nhà còn tính kế nhau, vạch trần sau lưng nhau thế này.. chẳng phải đáng khinh lắm ư?
Sau dần, càng lúc X càng bị Văn Minh khiến cho nể phục. Cậu ấy giống như hùng tinh, ai ai cũng muốn quấn quanh, cũng vô thức muốn tiến sát lại mà cống hiến sức lực, mà trung thành bán mạng. Cách hành xử, lối làm việc, đối đãi với kẻ dưới.. không điểm nào là điểm có thể để cho người khác chê trách!
Dưới sự lót đường của Văn Minh, X đi dần từ một con tốt đen trắng tay tới ngày hôm nay. Gã đứng trên đỉnh vinh quang, có thể nuôi cả gia đình, khiến cả gia đình sống trong nhung lụa, hạnh phúc hơn xưa cả ngàn lần. Cũng có thể.. tính nợ cũ với những kẻ không ra gì với gã!
“..Nhưng cậu cứ yên tâm, sự hi vọng này không kéo dài lâu được đâu!”
“Khôngcầnbànthảochitiếtvớitôi!” Văn Minh ừ nhẹ, hoàn toàn tin tưởng vào gã làm tâm gã dấy lên một niềm tự hào nho nhỏ “Chuyệnnàytoànquyềnanhxửlý, miễn là Văn Hóa đóănđủthìthôi!”
“Cậu Minh.. Tôi hiểu!” X cười cười, dịu giọng “Tôi nhất định sẽ cho thằng nhãi đó ăn hành! Cảm ơn cậu đã cho tôi cơ hội tốt như vậy để trả thù.. Cậu..”
“Chúngtahợptáccùngcólợi!” Văn Minh lười biếng nói “Anhkhôngcầncảmơntôi!”
“Tôi đâu dám..”
“Vớikhảnăngcủaanhthìđâucầnnóiđếnchuyệndámhaykhôngchứ? Thôi, tôicòncóviệc, khinàoxongxuôinhớbáochotôibiết!”
“Vâng..”
*
Văn Minh cúp máy, ném lên mặt bàn trống trải cách đó không xa. Cậu quyết định từ lúc này sẽ không thèm nghe điện thoại nữa, mặc cho cuộc gọi ấy có đến từ ai, có quan trọng tới mức nào..
Đứng lên vươn người, Văn Minh kéo lại rèm cửa, tránh cho gió thu buổi tối lùa đến làm căn phòng bị giảm nhiệt độ. Cậu đưa tay dém lại chăn cho Hạ Lam sau đó chậm rãi bước vào phòng tắm, bê ra một chiếc thau nhỏ chứa đầy nước ấm.
Công việc thay đồ của Hạ Lam đáng lẽ Văn Minh giành làm, ai bảo cậu không muốn bất kì kẻ nào - là phụ nữ hay đàn ông - nhòm ngó thân thể của vợ cậu làm chi. Đáng tiếc, trên người cô lúc này chằng chịt những vết thương và băng gạc nên người thiếu chuyên môn như Văn Minh dù muốn cũng không dám động. Mặc dù cậu có thiên phú hơn người, muốn học làm điều dưỡng cũng không phải không có khả năng.. Nhưng mà này, nấu ăn đơn giản vậy cũng mất đến ba ngày, chuyện liên quan đến tính mạng thế này sao chỉ ngày một ngày hai liền có thể thông?
Thế nên sự không muốn ấy chỉ có thể nén trong lòng, việc Văn Minh có thể làm cho vợ lúc này chỉ là đem nước ấm tới lau mặt, lau tay giúp cô mà thôi. Gương mặt nhỏ xinh đẹp chạm đến nước ấm khe khẽ nhăn lại, mặc dù huyết sắc đã trở lại không ít, nhưng vì sức khỏe của Hạ Lam chưa mấy khởi sắc nên môi vẫn còn tái nhợt, hai bên má hơi hõm lại yếu đuối vô cùng. Cậu đem khăn vứt lại thau nhỏ, buồn bã vươn tay, nhẹ nhàng chạm từng nơi trên khuôn trăng thanh tú của ai đó.
Đôi mắt luôn mở to, hàng mi dài luôn chớp chớp, đồng tử đen láy luôn linh động.. lúc này lại im lặng nhắm xuống, tựa như mệt mỏi đến mức không muốn mở ra.
Cánh mũi nhỏ hơi phập phồng biểu thị hơi thở của Hạ Lam vẫn đều đặn thoát ra. Sự ấm áp nơi đó rất nhạt, tựa như thân nhiệt của cô lúc này vậy.
Khóe môi bình thường hơi nhếch lên trào phúng bây giờ mím lại thành một đường chán nản. Màu môi nhạt, hơi khô biểu thị sức khỏe của cô chẳng tốt chút nào..
Nhìn khuôn mặt ấy, dáng hình ấy đã bao lâu, ấy vậy mà lúc này Văn Minh bỗng dưng cảm thấy mọi thứ đều xa lạ đến đáng sợ. Chỉ duy có nốt ruồi son đỏ chói trên trán của Hạ Lam là vẫn như vậy.. thứ thân thuộc này xoa dịu trái tim đang nảy lên của Văn Minh không ít.
Xa lạ..
Sao cậu lại tự dưng nghĩ đến hai từ ngu ngốc này chứ?
Cô gái trước mặt cậu chính là HạLam! Vĩnh viễn là HạLamcủa cậu! Sự thật này không thay đổi, mãi mãi cũng không thay đổi có được không?
Trong lòng tự chửi mắng bản thân ngốc nghếch cả ngàn lần, sống lưng Văn Minh vẫn không kìm được sự lạnh lẽo đột ngột dâng đầy.
Hạ Lam là một thếlựcngoạilai, từ nơi khác ngoài thế giới này xuyên đến. Linh hồn cô ấy vốn không thuộc về nơi này, chỉ là nhờ may mắn chạy tới đúng lúc “Nguyễn Hạ Lam” kia chết đi nên mới có chốn nương thân. Cô ấy nói đây là một cuốn sách, nhỡ đâu trong cuốn sách ấy đoạn này bản thân nhân vật Nguyễn Hạ Lam thật sự phải chết để tình tiết truyện tiếp tục diễn ra bình thường thì sao? Nếu vậy, sự xuất hiện của cô ấy hiển nhiên làm thay đổi rất nhiều thứ, và nhỡ đâu sự thay đổi đó không được nguyên tác chấp nhận kiểu gì cô ấy chẳng bị loại trừ.
Từ chuyện đỡ đạn cho cậu đến chuyện bị người ta tập kích, sau đó còn đủ thứ rắc rối lằng nhằng thi nhau tìm đến.. Nếu nói với Văn Minh, nguyên tác không gây khó dễ cho cô ấy nhất định cậu không tin đâu!
“Bọn họ” muốn cướp đi Hạ Lam của cậu, muốn tước đoạt cô ấy khỏi bàn tay của Văn Minh. Không được! Cậu không bao giờ để chuyện này xảy ra. Văn Minh xiết chặt tay Hạ Lam, ra sức nghĩ cách chống lại “thế lực hắc ám” mà chính cậu cũng không rõ hình dáng của nó ra sao, quyền lực của nó thế nào..
“Cậu Minh!” Bên ngoài vang lên tiếng gọi nhè nhẹ, dòng suy nghĩ của cậu bị cắt ngang, Văn Minh ngẩng đầu, không thèm nghĩ nữa.
Cùng lắm là cậu cùng hi sinh với cô, Hạ Lam chẳng nói qua cậu là nam chính thì gì. Để xem, Văn Minh này mà chết câu chuyện của các người tiếp tục kiểu gì! Nếu cứ chết lại trùng sinh, cậu sẽ chết mãi, chết mãi, chết..
“Tôi vào được chứ?”
“Anh vào đi!” Văn Minh chỉnh lại dáng ngồi, nhanh chóng đồng ý. Vừa dứt lời, cánh cửa bên kia đã bật mở, trợ lý từ đó tất tả đi vào “Việc đó có kết quả rồi?”
“Có kết quả!” Trợ lý gấp gáp gật đầu “Cậu Minh liệu đoán như thần! Tôi làm theo cách của cậu, quả nhiên mỗi người khai một nẻo, tôi bắt được sơ hở liền chọc vào.. Cuối cùng cũng moi được thông tin cần thiết..”
“Anh đi thẳng vào vấn đề đi!” Trợ lý này cái gì cũng tốt, mỗi tội là hoa mỹ nói nhiều.. Văn Minh hơi nhíu nhíu mày, cũng không trách móc mà chỉ nhắc nhở. Mỗi người một tính cách, cậu làm sao thay đổi được người ta chứ? “Rốt cuộc là thế nào?”
“Sau khi cậu và cô Lam rời khỏi, Văn Hóa và Hồng Ngọc kia đã quay trở lại nhà!” Trợ lý gật đầu, biết điều nói thẳng “Bọn họ vào đó khoảng chừng một tiếng sau đó lái xe vọt đi, không thèm để lại lời chào nào luôn!”
“Một tiếng?” Hừ, quay lại để thắp nén nhang cho ông nội quá cố đấy à? Đúng là cháu ngoan, cháu có hiếu! “Lái xe vọt đi? Có nghĩa là vệ sĩ của chúng ta không xác định được thật sự lúc rời đi trong xe có mấy người?”
“Lúc vào có kiểm tra một lượt, chỉ có nhị thiếu và cô Hồng Ngọc..” Trợ lý gật đầu xác nhận “.. Còn lúc trở ra bọn họ nhìn thấy Văn Hóa lái xe, còn người kia..”
“Đi tìm cô ta là biết ngay chứ gì!” Văn Minh híp mắt, nếu cậu nhớ không nhầm thì Hồng Ngọc đó làm điều dưỡng ngay trong TL này chứ đâu!
Hừ, tha cho cô vài lần còn không biết điều biến mau, nếu như chuyện này để Văn Minh phát hiện cô ta có nhúng tay, mạng của Hồng Ngọc đó cũng đừng mong giữ được!
“Luôn! Tôi muốn tự tay tra xét người này!”
“Hôm nay cô ta có ca trực..” Trợ lý nhận mệnh, nhanh chân tiến ra cửa “..Cậu Minh, cậu cứ yên tâm đợi tôi đem cô ta đến!” Đăng bởi: admin
“Cậu Minh!” Vừa thấy có người bắt máy, X đã hồ hởi trở lại ngay. Gã mỉm cười, trong nụ cười ấy ẩn chứa mấy phần kính ngưỡng và hạnh phúc “Gọi đến lúc này có làm phiền cậu không?”
“Nếu phiềntôiđãkhôngnhấcmáy!” Người bên kia thẳng thắn trả lời. Kiểu cách giản dị này khiến X rất yêu thích, rất cuồng nhiệt. Cậu Minh là người như vậy.. mọi thứ ở cậu ấy đều có thể khiến gã phát điên lên muốn học theo.
Nhưng X cũng tự biết, đời này của gã mặc dù hơn vạn người cũng không thể so bì với Văn Minh - đại thiếu gia “ngốc nghếch” của Trịnh gia. Ai bảo cậu ấy không chỉ tài cao học rộng mà còn là ân nhân của gã làm chi?
“Việccủaanhthếnàorồi?”
“Tôi có cho tên nhóc đó một chút hi vọng..” X cười nhạt, thầm cảm ơn Văn Minh lần thứ N trong lòng.
Trước đây hắn chỉ là doanh nhân còm, sau vì tiệc ở SM mà bị tiểu nhân hãm hại khiến con đường làm ăn trắc trở, cuối cùng còn phá sản trắng tay, gia đình tan nát. X không thua ở mưu lược - cả lúc ấy và cả khi này - thứ hắn thua kém người ta, chỉ là ở điểm xuất phát, là những mối quan hệ, là đống tiền lớn thật lớn.. X và doanh nghiệp nhỏ của gã không tài nào đấu lại toàn bộ những thứ đó, thế nên gã dù muốn hay không cũng chỉ còn cách đau đớn đón nhận thất bại.
Ngay khi X tuyệt vọng nhất, chủ tịch SM - Trịnh Văn Minh đã tới tìm gã, đưa cho gã toàn bộ tài liệu về “đối thủ” ẩn trong tối, nhúng tay hãm hại gã. Nhìn thấy bằng chứng tội ác của Văn Hóa, X tưởng như mình có thể lao đến Trịnh gia giết người ngay tức khắc. Nhưng xem qua ánh mắt của Văn Minh đang ngồi trước mặt mình, X bình tâm.
Kẻ ngồi trước mặt hắn vô cùng thông minh, và gã cũng vậy. Gã biết, không phải tự dưng Văn Minh đem cho gã đống thông tin này. Chắc chắn cậu có mục đích gì đó, và muốn đạt được mục đích, phải cần đến sự giúp đỡ của gã.
Lúc đầu X chẳng hề tin tưởng Văn Minh, gã cũng chỉ coi cậu như một đối tượng hợp tác làm ăn. Và đối tượng này còn chẳng có gì tốt đẹp nữa chứ. Vì sao ấy à? Cùng là anh em một nhà còn tính kế nhau, vạch trần sau lưng nhau thế này.. chẳng phải đáng khinh lắm ư?
Sau dần, càng lúc X càng bị Văn Minh khiến cho nể phục. Cậu ấy giống như hùng tinh, ai ai cũng muốn quấn quanh, cũng vô thức muốn tiến sát lại mà cống hiến sức lực, mà trung thành bán mạng. Cách hành xử, lối làm việc, đối đãi với kẻ dưới.. không điểm nào là điểm có thể để cho người khác chê trách!
Dưới sự lót đường của Văn Minh, X đi dần từ một con tốt đen trắng tay tới ngày hôm nay. Gã đứng trên đỉnh vinh quang, có thể nuôi cả gia đình, khiến cả gia đình sống trong nhung lụa, hạnh phúc hơn xưa cả ngàn lần. Cũng có thể.. tính nợ cũ với những kẻ không ra gì với gã!
“..Nhưng cậu cứ yên tâm, sự hi vọng này không kéo dài lâu được đâu!”
“Khôngcầnbànthảochitiếtvớitôi!” Văn Minh ừ nhẹ, hoàn toàn tin tưởng vào gã làm tâm gã dấy lên một niềm tự hào nho nhỏ “Chuyệnnàytoànquyềnanhxửlý, miễn là Văn Hóa đóănđủthìthôi!”
“Cậu Minh.. Tôi hiểu!” X cười cười, dịu giọng “Tôi nhất định sẽ cho thằng nhãi đó ăn hành! Cảm ơn cậu đã cho tôi cơ hội tốt như vậy để trả thù.. Cậu..”
“Chúngtahợptáccùngcólợi!” Văn Minh lười biếng nói “Anhkhôngcầncảmơntôi!”
“Tôi đâu dám..”
“Vớikhảnăngcủaanhthìđâucầnnóiđếnchuyệndámhaykhôngchứ? Thôi, tôicòncóviệc, khinàoxongxuôinhớbáochotôibiết!”
“Vâng..”
*
Văn Minh cúp máy, ném lên mặt bàn trống trải cách đó không xa. Cậu quyết định từ lúc này sẽ không thèm nghe điện thoại nữa, mặc cho cuộc gọi ấy có đến từ ai, có quan trọng tới mức nào..
Đứng lên vươn người, Văn Minh kéo lại rèm cửa, tránh cho gió thu buổi tối lùa đến làm căn phòng bị giảm nhiệt độ. Cậu đưa tay dém lại chăn cho Hạ Lam sau đó chậm rãi bước vào phòng tắm, bê ra một chiếc thau nhỏ chứa đầy nước ấm.
Công việc thay đồ của Hạ Lam đáng lẽ Văn Minh giành làm, ai bảo cậu không muốn bất kì kẻ nào - là phụ nữ hay đàn ông - nhòm ngó thân thể của vợ cậu làm chi. Đáng tiếc, trên người cô lúc này chằng chịt những vết thương và băng gạc nên người thiếu chuyên môn như Văn Minh dù muốn cũng không dám động. Mặc dù cậu có thiên phú hơn người, muốn học làm điều dưỡng cũng không phải không có khả năng.. Nhưng mà này, nấu ăn đơn giản vậy cũng mất đến ba ngày, chuyện liên quan đến tính mạng thế này sao chỉ ngày một ngày hai liền có thể thông?
Thế nên sự không muốn ấy chỉ có thể nén trong lòng, việc Văn Minh có thể làm cho vợ lúc này chỉ là đem nước ấm tới lau mặt, lau tay giúp cô mà thôi. Gương mặt nhỏ xinh đẹp chạm đến nước ấm khe khẽ nhăn lại, mặc dù huyết sắc đã trở lại không ít, nhưng vì sức khỏe của Hạ Lam chưa mấy khởi sắc nên môi vẫn còn tái nhợt, hai bên má hơi hõm lại yếu đuối vô cùng. Cậu đem khăn vứt lại thau nhỏ, buồn bã vươn tay, nhẹ nhàng chạm từng nơi trên khuôn trăng thanh tú của ai đó.
Đôi mắt luôn mở to, hàng mi dài luôn chớp chớp, đồng tử đen láy luôn linh động.. lúc này lại im lặng nhắm xuống, tựa như mệt mỏi đến mức không muốn mở ra.
Cánh mũi nhỏ hơi phập phồng biểu thị hơi thở của Hạ Lam vẫn đều đặn thoát ra. Sự ấm áp nơi đó rất nhạt, tựa như thân nhiệt của cô lúc này vậy.
Khóe môi bình thường hơi nhếch lên trào phúng bây giờ mím lại thành một đường chán nản. Màu môi nhạt, hơi khô biểu thị sức khỏe của cô chẳng tốt chút nào..
Nhìn khuôn mặt ấy, dáng hình ấy đã bao lâu, ấy vậy mà lúc này Văn Minh bỗng dưng cảm thấy mọi thứ đều xa lạ đến đáng sợ. Chỉ duy có nốt ruồi son đỏ chói trên trán của Hạ Lam là vẫn như vậy.. thứ thân thuộc này xoa dịu trái tim đang nảy lên của Văn Minh không ít.
Xa lạ..
Sao cậu lại tự dưng nghĩ đến hai từ ngu ngốc này chứ?
Cô gái trước mặt cậu chính là HạLam! Vĩnh viễn là HạLamcủa cậu! Sự thật này không thay đổi, mãi mãi cũng không thay đổi có được không?
Trong lòng tự chửi mắng bản thân ngốc nghếch cả ngàn lần, sống lưng Văn Minh vẫn không kìm được sự lạnh lẽo đột ngột dâng đầy.
Hạ Lam là một thếlựcngoạilai, từ nơi khác ngoài thế giới này xuyên đến. Linh hồn cô ấy vốn không thuộc về nơi này, chỉ là nhờ may mắn chạy tới đúng lúc “Nguyễn Hạ Lam” kia chết đi nên mới có chốn nương thân. Cô ấy nói đây là một cuốn sách, nhỡ đâu trong cuốn sách ấy đoạn này bản thân nhân vật Nguyễn Hạ Lam thật sự phải chết để tình tiết truyện tiếp tục diễn ra bình thường thì sao? Nếu vậy, sự xuất hiện của cô ấy hiển nhiên làm thay đổi rất nhiều thứ, và nhỡ đâu sự thay đổi đó không được nguyên tác chấp nhận kiểu gì cô ấy chẳng bị loại trừ.
Từ chuyện đỡ đạn cho cậu đến chuyện bị người ta tập kích, sau đó còn đủ thứ rắc rối lằng nhằng thi nhau tìm đến.. Nếu nói với Văn Minh, nguyên tác không gây khó dễ cho cô ấy nhất định cậu không tin đâu!
“Bọn họ” muốn cướp đi Hạ Lam của cậu, muốn tước đoạt cô ấy khỏi bàn tay của Văn Minh. Không được! Cậu không bao giờ để chuyện này xảy ra. Văn Minh xiết chặt tay Hạ Lam, ra sức nghĩ cách chống lại “thế lực hắc ám” mà chính cậu cũng không rõ hình dáng của nó ra sao, quyền lực của nó thế nào..
“Cậu Minh!” Bên ngoài vang lên tiếng gọi nhè nhẹ, dòng suy nghĩ của cậu bị cắt ngang, Văn Minh ngẩng đầu, không thèm nghĩ nữa.
Cùng lắm là cậu cùng hi sinh với cô, Hạ Lam chẳng nói qua cậu là nam chính thì gì. Để xem, Văn Minh này mà chết câu chuyện của các người tiếp tục kiểu gì! Nếu cứ chết lại trùng sinh, cậu sẽ chết mãi, chết mãi, chết..
“Tôi vào được chứ?”
“Anh vào đi!” Văn Minh chỉnh lại dáng ngồi, nhanh chóng đồng ý. Vừa dứt lời, cánh cửa bên kia đã bật mở, trợ lý từ đó tất tả đi vào “Việc đó có kết quả rồi?”
“Có kết quả!” Trợ lý gấp gáp gật đầu “Cậu Minh liệu đoán như thần! Tôi làm theo cách của cậu, quả nhiên mỗi người khai một nẻo, tôi bắt được sơ hở liền chọc vào.. Cuối cùng cũng moi được thông tin cần thiết..”
“Anh đi thẳng vào vấn đề đi!” Trợ lý này cái gì cũng tốt, mỗi tội là hoa mỹ nói nhiều.. Văn Minh hơi nhíu nhíu mày, cũng không trách móc mà chỉ nhắc nhở. Mỗi người một tính cách, cậu làm sao thay đổi được người ta chứ? “Rốt cuộc là thế nào?”
“Sau khi cậu và cô Lam rời khỏi, Văn Hóa và Hồng Ngọc kia đã quay trở lại nhà!” Trợ lý gật đầu, biết điều nói thẳng “Bọn họ vào đó khoảng chừng một tiếng sau đó lái xe vọt đi, không thèm để lại lời chào nào luôn!”
“Một tiếng?” Hừ, quay lại để thắp nén nhang cho ông nội quá cố đấy à? Đúng là cháu ngoan, cháu có hiếu! “Lái xe vọt đi? Có nghĩa là vệ sĩ của chúng ta không xác định được thật sự lúc rời đi trong xe có mấy người?”
“Lúc vào có kiểm tra một lượt, chỉ có nhị thiếu và cô Hồng Ngọc..” Trợ lý gật đầu xác nhận “.. Còn lúc trở ra bọn họ nhìn thấy Văn Hóa lái xe, còn người kia..”
“Đi tìm cô ta là biết ngay chứ gì!” Văn Minh híp mắt, nếu cậu nhớ không nhầm thì Hồng Ngọc đó làm điều dưỡng ngay trong TL này chứ đâu!
Hừ, tha cho cô vài lần còn không biết điều biến mau, nếu như chuyện này để Văn Minh phát hiện cô ta có nhúng tay, mạng của Hồng Ngọc đó cũng đừng mong giữ được!
“Luôn! Tôi muốn tự tay tra xét người này!”
“Hôm nay cô ta có ca trực..” Trợ lý nhận mệnh, nhanh chân tiến ra cửa “..Cậu Minh, cậu cứ yên tâm đợi tôi đem cô ta đến!” Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.