Tổng Tài Ngốc Nghếch Của Nhà Ai
Chương 147
SuMonster098, SM098
28/09/2018
Đôi bàn tay nho nhỏ của Hạ Lam khẽ động khiến Văn Minh đang ngủ gật cũng phải giật mình tỉnh giấc. Cậu mở bừng mắt, dựa trên thứ ánh sáng vàng mờ mờ từ đèn ngủ mà tìm tòi cảm xúc trên mặt cô, xem thử xem Hạ Lam đã tỉnh lại hay chưa. Thế nhưng.. vẫn y như cũ! Một chút dấu hiệu đã tỉnh giấc cũng không hề thấy!
Vậy là sao?
Rõ ràng cậu cảm nhận được cô đã động đậy, cũng xiết chặt lấy bàn tay của cậu hơn lúc trước kia mà. Còn trở ngại gì khiến Hạ Lam chưa thể mở mắt? Hay do tác dụng của thuốc gây mê..
“Cậu Minh?” Bên ngoài có tiếng gõ cửa, ngay khi Văn Minh cảm nhận được Hạ Lam cử động cậu đã gõ chuông gọi bác sĩ. Đảm bảo lúc này ở cửa đã xuất hiện một đống người chạy đến xemhàngđây “Chúng tôi xin phép..”
“Cô ấy nắm tay tôi!” Văn Minh nhìn bàn tay nhỏ đang ôm xiết bàn tay lớn của cậu, nửa mừng nửa lo nói vội “Không phải do tôi thiếu ngủ gặp ảo giác, các người xem rõ đi!”
“Đúng vậy! Nhịp tim của cô ấy cũng tăng nhanh hơn này..” Một bác sĩ chỉ vào máy móc hiện đại bên cạnh nhận xét “..Dường như cô Lam đang gặp chuyện kích động gì đó trong khi hôn mê!”
“Cô ấy..” Văn Minh nhíu mày thắc mắc, cảm giác hi vọng vụt tắt khiến cậu khó chịu “Nằm mơ?”
“Hẳn là vậy, khi hôn mê sâu người ta thường rơi vào trạng thái này..” Một vị bác sĩ khác lý giải “Nhưng nếu người bệnh đã có cử động tay nghĩa là khả năng sắp tỉnh lại rất cao!”
“Đúng đó!” Mấy người bên cạnh đồng thanh, sau tiếp, mỗi người một câu khuyên nhủ “Cậu nên nghỉ ngơi cho tốt, mấy nữa cô Lam tỉnh thấy cậu gầy như vậy nhất định sẽ đau lòng!”
“Cậu Minh, cậu ngủ chút đi!”
“Hay để tôi kê cho cậu ít thuốc bổ!”
“Cậu đừng lo, cô ấy nhất định sắp dậy rồi! Cậu ăn chút gì đó nhé..”
“Stop!” Văn Minh nhíu mày đưa tay ra hiệu, thôi đi, làm như quan tâm tôi lắm, đừng tưởng tôi không biết các vị nhận lóttaycủa trợ lý rồi! “Tôi tự biết bản thân thế nào! Các vị khám lại cho Hạ Lam một lần đi, xem xem cô ấy có thể khi nào sẽ tỉnh..”
“Chuyện này..”
“Cậu Minh..”
“...”
*
Sắc tối đã bao phủ mọi nơi, kể cả trên con đường dài cô và Văn Hóa đang chầm chậm lái đi. Hai người không nói với nhau câu nào, chỉ yên lặng nhìn về hai phía, suy nghĩ về hai hướng khác nhau...
Dạ tiệc luôn tổ chức ở những nơi xa hoa, thế nên khi Văn Hóa lái xe đưa Hồng Ngọc đến một biệt thự lớn cô chẳng thấy có gì ngạc nhiên hết. Điều khiến cô bối rối chính là.. dạ tiệc này vì sao kì lạ quá vậy? Không chăng đèn kết hoa, không phục vụ qua lại, không nhạc nhẽo xập xình.. Giống hệt như một ngày bình thường chẳng có gì đặc biệt.
Hay đây chỉ đơn thuần là một bữa ăn thân mật, người đến không nhiều, quy mô nhỏ nên không quá khoa trương? Hồng Ngọc tự đưa ra suy đoán xoa dịu bản thân, vừa liếc mắt nhìn qua cửa kính ô tô sáng bóng. Căn nhà lớn rất nhanh đã hiện ra trước mặt hai người, nhưng Văn Hóa không đánh thẳng xe đến cửa cho cô xuống như mọi lần mà lái thẳng đến gara theo chỉ dẫn của bảo vệ phía ngoài. Cô nhíu mày nhìn đến đôi giày cao chót vót bên chân mình, định kiến nghị gì đó nhưng sau lại kiềm chế nén xuống được. Càm ràm lắm lời không ai ưa hết, thế nên để giữ vững phong thái quý”s tộc”s, Hồng Ngọc đành giữ mọi sự trong lòng.
“Một chút nữa..” Văn Hóa tắt máy xe, trên gương mặt hiển hiện nét giằng xé kì lạ. Hồng Ngọc nhận ra ngay khác biệt trên mặt hắn, song sự khác biệt này bị Văn Hóa ném xuống đáy mắt rất nhanh nên khiến cô có cảm giác hư ảo “..Hồng Ngọc..”
“Có chuyện gì vậy?” Hồng Ngọc thân mật cười, cô cũng quay sang, nắm tay gợi chuyện “Nhìn mặt anh không thoải mái chút nào!”
“..Ừm.. Vậy à?” Văn Hóa cười gượng gạo, chậm rãi híp mắt “..Chắc do người chúng ta sắp gặp là một nhân vật lớn, có sức ảnh hưởng vô cùng cao!”
“Vậy à?” Cô hơi động tâm, nhân vật lớn? Nhân vật lớn nào đây nhỉ? Không hiểu người này trẻ hay già? Có gia đình hay chưa? Hoặc giả nếu có gia đình rồi thì có cậu con trai nào lớn lớn tuổi trong nhà không nhỉ?..
Ồ, mà ở thành phố này người có sức ảnh hưởng cao chẳng phải là mấy vị làm bên mảng chính trị hay sao? Và nổi danh nhất bên phân khúc đó chỉ có nhà họ Đào! Đây là nhà họ Đào à? Khéo thế thật ý, có khi chút nữa Hồng Ngọc còn gặp được cả Đào Thanh Tùng - lốp dự phòng siêu cấp đã lâu không gặp!
Nhưng mà.. Thanh Tùng đã có con nhóc con kia quấn thân rồi, dạo này cũng không quan tâm gọi điện nhắn tin gì cho cô hết. Không khéo anh ta đã quên khuấy mất Hồng Ngọc này rồi ý chứ, thật đáng ghét mà..
“Nhưng dạ tiệc tối nay hình như không có nhiều người tham dự..”
“Chỉ có chúng ta..” Văn Hóa bặm môi, cũng không dám nói nhiều “..Một lúc nữa có thể anh và em phải tách ra, nếu anh ta có đến gần hỏi chuyện, em hãy cố gắng hợp tác giúp anh!”
“Hợp tác?” Hồng Ngọc khó hiểu thắc mắc, nhưng hai từ anhtavừa từ miệng Văn Hóa nhảy ra khiến cô phân tán không ít. Vậy ra đây không phải nhà họ Đào, người mà cô sắp gặp cũng còn rất trẻ, và hình như anh ta cố ý muốn tiếp cận cô.
Hừ! Trịnh Văn Hóa!
Hắn nhất định đang tính lấy cô ra làm mồi nhử câu kéo đàn ông, dùng cô để đạt được mục đích. Thế chẳng phải tình cảm của hắn đối với cô cũng không phải quá mức lớn lao giống như cô tưởng tượng à? Láo! Quá láo! Mẹ kiếp, vậy mà còn dám cướp đoạt lần đầu tiên của cô một cách thô bạo như vậy..
“Ý anh là hợp tác thế nào?”
“Em bình tĩnh một chút!” Văn Hóa xua tay, nhắm mắt cố gắng không nhìn đến mặt cô “Hồng Ngọc, chỉ là bữa tối, vài câu chuyện vụn vặt.. Mà cũng không chắc chắn là chỉ có em và anh ta!”
“Người cần bình tĩnh là anh mới đúng!” Hồng Ngọc tủi hờn, đôi mắt đẹp rưng rưng lệ. Lần thứ N cô phải tự xem xét lại sức hút của bản thân “Em không ngờ.. Văn Hóa, ra em cũng chỉ là con cờ của anh mà thôi!”
“Không.. Anh..”
“Hai vị!” Bên cửa kính có tiếng gõ nhè nhẹ, Văn Hóa dừng lời, bật mở cửa xe. Ngay phía ngoài xuất hiện mấy người mặc đồng phục vệ sĩ, lịch sự chào hỏi “Ngài X đợi bên trong, mời các vị nhanh cho, ngài X không có nhiều thời gian đâu!”
“Tôi hiểu rồi!” Văn Hóa gật đầu, hắn quay sang nhìn Hồng Ngọc một cái sau đó cũng không nói gì thêm với cô.
Giờ này mọi sự giải thích đều là vô nghĩa. Chẳng phải như vậy sao? Hắn có thêm lời nào cô cũng không tin tưởng, vì nếu là hắn bị lừa gạt như vậy, hắn cũng chẳng tài nào chấp nhận nổi.
Nhưng.. Việc đã quyết tuyệt đối không thể quay trở lại. Mặc kệ lúc này Hồng Ngọc có đồng ý hay không, hắn cũng không thể tay không mà trở về. Nhất định phải ép cô ấy tới cho bằng được, mạng của mẹ hắn vẫn còn nằm trong tầm tay của X kia đó!
“...” Hồng Ngọc thấy Văn Hóa mở cửa xe cho mình, cô nhíu mày, cuối cùng cũng bước xuống phía dưới.
Được rồi, để cô xem thử người này là người nào, có bản lĩnh gì mà đủ sức khiến Văn Hóa kia khúm núm đến thế! Nếu thật sự anh ta để ý cô, Hồng Ngọc sẽ không bỏ qua cơ hội tìm thêm vài cái lốp dự phòng cao cấp và đá bay tên nhãi con lừa gạt này đâu!
Mấy người cùng nhau tiến đến cửa chính của căn biệt thự lớn, nhưng tới một hành lang dài thì Văn Hóa bị tách khỏi cô. Đám người kia nói sẽ đưa hai người đến hai căn phòng khác nhau để bàn thảo nhưng sự việc khác biệt. Trên gương mặt lạnh băng của mấy vị vệ sĩ này hiển hiện rõ sự khinh thường và trào phúng. Văn Hóa đã hưởng thụ qua cái này một lần nên dĩ nhiên đã có chút quen. Còn Hồng Ngọc, cô vốn dĩ là thần nữ, phái mạnh nhìn thấy cô đều là nguyện ý quỳ liếm.. làm sao lại có chuyện khi quân phạm thượng thế này chứ?
Hmm.. Chẳng lẽ đám người này đều là.. gay?
Cánh cửa xa hoa nhanh chóng hiện ra trước mắt Hồng Ngọc, cô theo sự “áp tải” của đám người áo đen, hồi hộp chờ đợi giây phút cánh cửa kia bật mở.
Phía bên trong là một căn phòng rộng lớn cực kì, khoảng không dường như càng bị kéo dài rộng ra mãi bởi nội thất đơn giản: ngoài bộ sô pha lớn và êm ái ra thì chẳng còn gì khác nữa.. Cô nhíu mày nghi hoặc, nhưng cũng không dám tỏ thái độ gì quá mức, càng không dám mở miệng hỏi han thứ gì.
“Tiểu thư, cô cứ chờ ở đây..” Một người đẩy Hồng Ngọc tới, nhẹ giọng giải thích “..Một chút nữa khi xử lý xong bên kia ngài X sẽ qua gặp cô!”
“Vâng..”
“...”
Tách ra rồi, Văn Hóa lưu luyến đi theo chỉ dẫn đến một căn phòng khác. Nơi đó đã có sẵn người ngồi chờ hắn, nụ cười chiến thắng của gã ta nhếch cao, cực kì ngạo nghễ. Ngạo nghễ đến mức Văn Hóa có xúc động muốn nhào đến xé nát mặt gã ra!
Chưa đến lúc!
Trịnh Văn Hóa!
Mọi chuyện còn chưa đâu vào đâu, mày không thể làm bậy được!
“Ngài X..” Văn Hóa nghiêm túc lên tiếng trước “Tôi đã đưa người tới!”
“Tôi biết!” X cười nhạt, xoay người chỉ tay đến màn hình lớn ngay phía sau mình “Từ đây có thể nhìn thấy tất cả, kể cả căn phòng lớn cô gái ấy vừa vào!”
“...” Lắp camera! Lão này biến thái quá mức rồi đó!
“Ai da ~” X ngân dài giọng, đứng dậy vui vẻ “Đúng là hàngtốt, vẫn cứ đẹp đẽ động lòng người như vậy!”
“...” Hàng tốt? Mẹ kiếp! Mày mới là hàng, cả nhà mày là hàng! Dám xúc phạm Hồng Ngọc của hắn, X này không chỉ nên chết, còn nên bị băm ra cho chó ăn!
“Cậu Hóa nhườngcho tôi sẽ không cảm thấy đau lòng chứ hả?” X ha ha cười lên, sau đó búng tay một cái, mấy người vệ sĩ phía sau nhanh chóng lao lên giữ lấy Văn Hóa “Nghe nói hai người yêu thương thắm thiết lắm, vậy thì tình tiết tiếp theo cậu tuyệt đối đừng bỏ qua! Sẽ thú vị lắm đấy, thậm chí còn đủ sức khiến cậu Hóa đây.. hối hận cả đời!”
“Anh.. Anh muốn làm gì?”
“Làm gì? Đợi là sẽ biết ngay chứ sao!”
“Này..”
“Bịt miệng thằng nhãi này lại, ép nó xem cho hết phim biết chưa?”
“Rõ!”
*
Dung Dung cầm khoản tiền lớn trong tay, việc đầu tiên cô làm chính là thuê phòng khách sạn, tìm mối đặt hàng. Kiềm chế bao nhiêu lâu mệt mỏi muốn chết, từ giờ cô vĩnh viễn không bao giờ tự làm khổ bản thân nữa.
Đúng vậy!
Vĩnh viễn không bao giờ!
Nếu như cô đói cô nhất định sẽ ăn đồ ăn ngon nhất, cô khát nhất định cô sẽ dùng thứ đồ uống yêu thích, cô thèm.. nhất quyết cô sẽ tìm mối để “bay” cho bằng được! Tiền Dung Dung có đầy, mấy nhu cầu bình thường để phục vụ đời sồn kiểu này không thể làm khó cô được đâu!
Bên kia rất nhanh đã đem thứ Dung Dung cần đến cửa, cô lấy tiền trả cho chúng sau đó tự nhốt mình vào phòng mà hưởng thụ niềm vui được làn khói trắng đem lại. Thứ sương mù lẩn khuất trong không khí thật lâu không tán đi khiến Dung Dung như thăng hoa. Cô cảm nhận được rõ ràng cảm giác thoải mái khiến người ta tình nguyện mê đắm, chìm trong nó vĩnh viễn..
Thế nhưng cơn phê qua đi cũng rất nhanh, cô ném đồ dùng sang một bên, kết nối điện thoại với lễ tân yêu cầu một số đồ dùng. Điện thoại đời mới, máy tính bảng, vài bộ quần áo hợp thời trang và.. một vị luật sư! Tuy rằng cô còn nhỏ nhưng với kinh nghiệm sống nhiều năm ở Trịnh gia, Dung Dung tự nhận thức được với khả năng của bản thân cô không tài nào tự quản lí được số tài sản lớn như vây. Và nếu không thể, cô chỉ còn cách yêu cầu sự tư vấn đến từ những đối tượng có nhiều kinh nghiệm. Luật sư hỏi xem ý muốn của Dung Dung ra sao rồi nhanh chóng đưa ra quyết định giúp cô: một phần đem làm tài sản nổi, mặc cô tiêu sài; một phần để đầu tư vào một thị phần nào đó, khiến nó sinh lời mỗi tháng. Dù sao tiền chết cũng không phải ý hay nên Dung Dung ngay lập tức đồng ý. Còn chuyện sẽ đầu tư vào đâu, cô tỏ ya bản thân cần phải nghiên cứu thêm rất nhiều!
“Anh có thể về!” Dung Dung giữ lại danh thiếp của người này, trả phí tư vấn sau đó xua tay. Cô rút điện thoại, từ trong trí nhớ u mê viết ra một dãy số.
Đây là số điện thoại của một cô bạn từ thời còn baynhảycùng Quốc. Mặc dù Dung Dung chán ghét tên đó, nhưng song hành với chán ghét, cảm giác kì quái của mối tình đầu vẫn còn nguyên đây.. Cô vẫn tò mò muốn biết, sau khi bị bắt ở nhà mình Quốc thế nào rồi!
Không cần chờ đợi quá lâu, bên kia nhanh chóng nhấc máy, giọng nói ngọt ngấy từ bên đó truyền đến, khiến Dung Dung nổi da gà: “Alo? Aivậy?”
“Dung Dung nè!” Cô dùng giọng nói thân thiện nhất mà giới thiệu, đầu dây chợt im lặng bất thường, sau đó người bên kia khe khẽ Àlên một tiếng “Các người đang ở đâu đấy?”
“Dạo này cômấttíchchỗnàothế?” Cô gái thẽ thọt “Tìmđâu cũng không thấy!”
“Có hơi bận..” Tìm tôi? Mấy người có mà tìm tôi bây giờ!
Đúng là nói dối không biết ngượng mồm gì hết! “Quốc có ở đó không?”
“Quốcá? Anhtatùmọtgôngchắcrồicôkhôngbiếtà?” Cô gái kia cười lạnh, sau đó ngọt giọng “Khôngsao, chắcmấynămnữalàvề, côcótínhđợianhtakhông?”
“Đợi?” Vì sao cô phải đợi thằng cha đó chứ?
Tài sản trong tay Dung Dung đủ khiến toàn bộ đàn ông trên thế giới này quỳ mọp dưới chân cô, thế nên chuyện cô phải dừng chân đợi chờ một tên khốn dĩ nhiên không bao giờ có. Nhưng mà.. dù sao Quốc cũng là người đàn ông đầu tiên cô đem lòng yêu thương, người đàn ông đầu tiên cùng cô làm chuyệnđó.. Nếu nói cô thật sự tuyệt tình với anh ta..
Mẹ kiếp!
Trịnh Dung Dung mau tỉnh!
Thằng khốn đó không đáng cho mày suy nghĩ đâu!
Nó đi tù là đáng, và cả thằng nhãi Tình Trường kia nữa, thằng đó cũng phải mọt gông trong tù đi!
“Còn phải xem xét! Thế giờ mấy người ở chỗ nào, tối tôi qua đi chơi đi!”
“Chỗcũbịcôngandọnsạchrồi, giờbọntôiđềuđến..” Đầu dây đưa ra một địa chỉ sau đó dặn dò “Trướckhitớiđâynhớthôngbáođể tôi bảovớiôngchủmộtcâu, dùsaochỗnàycũngkhôngphảinơi tùy tiện aicũngcóthểtới!”
“Nghiêm ngặt đến vậy mà mấy người cũng chịu được?”
“Biết saogiờ? Tạiôngchủhấp dẫn quáđó, chènépthếnàochúngtôicũngđồngýtuốt!”
“...”
“Vậy, tốigặp!”
“Tạm biệt!”
*Sorry mọingườivìhômquamịkupchươngđược, mịsẽcốgắngkhông lười nữa uhuhuhu Đăng bởi: admin
Vậy là sao?
Rõ ràng cậu cảm nhận được cô đã động đậy, cũng xiết chặt lấy bàn tay của cậu hơn lúc trước kia mà. Còn trở ngại gì khiến Hạ Lam chưa thể mở mắt? Hay do tác dụng của thuốc gây mê..
“Cậu Minh?” Bên ngoài có tiếng gõ cửa, ngay khi Văn Minh cảm nhận được Hạ Lam cử động cậu đã gõ chuông gọi bác sĩ. Đảm bảo lúc này ở cửa đã xuất hiện một đống người chạy đến xemhàngđây “Chúng tôi xin phép..”
“Cô ấy nắm tay tôi!” Văn Minh nhìn bàn tay nhỏ đang ôm xiết bàn tay lớn của cậu, nửa mừng nửa lo nói vội “Không phải do tôi thiếu ngủ gặp ảo giác, các người xem rõ đi!”
“Đúng vậy! Nhịp tim của cô ấy cũng tăng nhanh hơn này..” Một bác sĩ chỉ vào máy móc hiện đại bên cạnh nhận xét “..Dường như cô Lam đang gặp chuyện kích động gì đó trong khi hôn mê!”
“Cô ấy..” Văn Minh nhíu mày thắc mắc, cảm giác hi vọng vụt tắt khiến cậu khó chịu “Nằm mơ?”
“Hẳn là vậy, khi hôn mê sâu người ta thường rơi vào trạng thái này..” Một vị bác sĩ khác lý giải “Nhưng nếu người bệnh đã có cử động tay nghĩa là khả năng sắp tỉnh lại rất cao!”
“Đúng đó!” Mấy người bên cạnh đồng thanh, sau tiếp, mỗi người một câu khuyên nhủ “Cậu nên nghỉ ngơi cho tốt, mấy nữa cô Lam tỉnh thấy cậu gầy như vậy nhất định sẽ đau lòng!”
“Cậu Minh, cậu ngủ chút đi!”
“Hay để tôi kê cho cậu ít thuốc bổ!”
“Cậu đừng lo, cô ấy nhất định sắp dậy rồi! Cậu ăn chút gì đó nhé..”
“Stop!” Văn Minh nhíu mày đưa tay ra hiệu, thôi đi, làm như quan tâm tôi lắm, đừng tưởng tôi không biết các vị nhận lóttaycủa trợ lý rồi! “Tôi tự biết bản thân thế nào! Các vị khám lại cho Hạ Lam một lần đi, xem xem cô ấy có thể khi nào sẽ tỉnh..”
“Chuyện này..”
“Cậu Minh..”
“...”
*
Sắc tối đã bao phủ mọi nơi, kể cả trên con đường dài cô và Văn Hóa đang chầm chậm lái đi. Hai người không nói với nhau câu nào, chỉ yên lặng nhìn về hai phía, suy nghĩ về hai hướng khác nhau...
Dạ tiệc luôn tổ chức ở những nơi xa hoa, thế nên khi Văn Hóa lái xe đưa Hồng Ngọc đến một biệt thự lớn cô chẳng thấy có gì ngạc nhiên hết. Điều khiến cô bối rối chính là.. dạ tiệc này vì sao kì lạ quá vậy? Không chăng đèn kết hoa, không phục vụ qua lại, không nhạc nhẽo xập xình.. Giống hệt như một ngày bình thường chẳng có gì đặc biệt.
Hay đây chỉ đơn thuần là một bữa ăn thân mật, người đến không nhiều, quy mô nhỏ nên không quá khoa trương? Hồng Ngọc tự đưa ra suy đoán xoa dịu bản thân, vừa liếc mắt nhìn qua cửa kính ô tô sáng bóng. Căn nhà lớn rất nhanh đã hiện ra trước mặt hai người, nhưng Văn Hóa không đánh thẳng xe đến cửa cho cô xuống như mọi lần mà lái thẳng đến gara theo chỉ dẫn của bảo vệ phía ngoài. Cô nhíu mày nhìn đến đôi giày cao chót vót bên chân mình, định kiến nghị gì đó nhưng sau lại kiềm chế nén xuống được. Càm ràm lắm lời không ai ưa hết, thế nên để giữ vững phong thái quý”s tộc”s, Hồng Ngọc đành giữ mọi sự trong lòng.
“Một chút nữa..” Văn Hóa tắt máy xe, trên gương mặt hiển hiện nét giằng xé kì lạ. Hồng Ngọc nhận ra ngay khác biệt trên mặt hắn, song sự khác biệt này bị Văn Hóa ném xuống đáy mắt rất nhanh nên khiến cô có cảm giác hư ảo “..Hồng Ngọc..”
“Có chuyện gì vậy?” Hồng Ngọc thân mật cười, cô cũng quay sang, nắm tay gợi chuyện “Nhìn mặt anh không thoải mái chút nào!”
“..Ừm.. Vậy à?” Văn Hóa cười gượng gạo, chậm rãi híp mắt “..Chắc do người chúng ta sắp gặp là một nhân vật lớn, có sức ảnh hưởng vô cùng cao!”
“Vậy à?” Cô hơi động tâm, nhân vật lớn? Nhân vật lớn nào đây nhỉ? Không hiểu người này trẻ hay già? Có gia đình hay chưa? Hoặc giả nếu có gia đình rồi thì có cậu con trai nào lớn lớn tuổi trong nhà không nhỉ?..
Ồ, mà ở thành phố này người có sức ảnh hưởng cao chẳng phải là mấy vị làm bên mảng chính trị hay sao? Và nổi danh nhất bên phân khúc đó chỉ có nhà họ Đào! Đây là nhà họ Đào à? Khéo thế thật ý, có khi chút nữa Hồng Ngọc còn gặp được cả Đào Thanh Tùng - lốp dự phòng siêu cấp đã lâu không gặp!
Nhưng mà.. Thanh Tùng đã có con nhóc con kia quấn thân rồi, dạo này cũng không quan tâm gọi điện nhắn tin gì cho cô hết. Không khéo anh ta đã quên khuấy mất Hồng Ngọc này rồi ý chứ, thật đáng ghét mà..
“Nhưng dạ tiệc tối nay hình như không có nhiều người tham dự..”
“Chỉ có chúng ta..” Văn Hóa bặm môi, cũng không dám nói nhiều “..Một lúc nữa có thể anh và em phải tách ra, nếu anh ta có đến gần hỏi chuyện, em hãy cố gắng hợp tác giúp anh!”
“Hợp tác?” Hồng Ngọc khó hiểu thắc mắc, nhưng hai từ anhtavừa từ miệng Văn Hóa nhảy ra khiến cô phân tán không ít. Vậy ra đây không phải nhà họ Đào, người mà cô sắp gặp cũng còn rất trẻ, và hình như anh ta cố ý muốn tiếp cận cô.
Hừ! Trịnh Văn Hóa!
Hắn nhất định đang tính lấy cô ra làm mồi nhử câu kéo đàn ông, dùng cô để đạt được mục đích. Thế chẳng phải tình cảm của hắn đối với cô cũng không phải quá mức lớn lao giống như cô tưởng tượng à? Láo! Quá láo! Mẹ kiếp, vậy mà còn dám cướp đoạt lần đầu tiên của cô một cách thô bạo như vậy..
“Ý anh là hợp tác thế nào?”
“Em bình tĩnh một chút!” Văn Hóa xua tay, nhắm mắt cố gắng không nhìn đến mặt cô “Hồng Ngọc, chỉ là bữa tối, vài câu chuyện vụn vặt.. Mà cũng không chắc chắn là chỉ có em và anh ta!”
“Người cần bình tĩnh là anh mới đúng!” Hồng Ngọc tủi hờn, đôi mắt đẹp rưng rưng lệ. Lần thứ N cô phải tự xem xét lại sức hút của bản thân “Em không ngờ.. Văn Hóa, ra em cũng chỉ là con cờ của anh mà thôi!”
“Không.. Anh..”
“Hai vị!” Bên cửa kính có tiếng gõ nhè nhẹ, Văn Hóa dừng lời, bật mở cửa xe. Ngay phía ngoài xuất hiện mấy người mặc đồng phục vệ sĩ, lịch sự chào hỏi “Ngài X đợi bên trong, mời các vị nhanh cho, ngài X không có nhiều thời gian đâu!”
“Tôi hiểu rồi!” Văn Hóa gật đầu, hắn quay sang nhìn Hồng Ngọc một cái sau đó cũng không nói gì thêm với cô.
Giờ này mọi sự giải thích đều là vô nghĩa. Chẳng phải như vậy sao? Hắn có thêm lời nào cô cũng không tin tưởng, vì nếu là hắn bị lừa gạt như vậy, hắn cũng chẳng tài nào chấp nhận nổi.
Nhưng.. Việc đã quyết tuyệt đối không thể quay trở lại. Mặc kệ lúc này Hồng Ngọc có đồng ý hay không, hắn cũng không thể tay không mà trở về. Nhất định phải ép cô ấy tới cho bằng được, mạng của mẹ hắn vẫn còn nằm trong tầm tay của X kia đó!
“...” Hồng Ngọc thấy Văn Hóa mở cửa xe cho mình, cô nhíu mày, cuối cùng cũng bước xuống phía dưới.
Được rồi, để cô xem thử người này là người nào, có bản lĩnh gì mà đủ sức khiến Văn Hóa kia khúm núm đến thế! Nếu thật sự anh ta để ý cô, Hồng Ngọc sẽ không bỏ qua cơ hội tìm thêm vài cái lốp dự phòng cao cấp và đá bay tên nhãi con lừa gạt này đâu!
Mấy người cùng nhau tiến đến cửa chính của căn biệt thự lớn, nhưng tới một hành lang dài thì Văn Hóa bị tách khỏi cô. Đám người kia nói sẽ đưa hai người đến hai căn phòng khác nhau để bàn thảo nhưng sự việc khác biệt. Trên gương mặt lạnh băng của mấy vị vệ sĩ này hiển hiện rõ sự khinh thường và trào phúng. Văn Hóa đã hưởng thụ qua cái này một lần nên dĩ nhiên đã có chút quen. Còn Hồng Ngọc, cô vốn dĩ là thần nữ, phái mạnh nhìn thấy cô đều là nguyện ý quỳ liếm.. làm sao lại có chuyện khi quân phạm thượng thế này chứ?
Hmm.. Chẳng lẽ đám người này đều là.. gay?
Cánh cửa xa hoa nhanh chóng hiện ra trước mắt Hồng Ngọc, cô theo sự “áp tải” của đám người áo đen, hồi hộp chờ đợi giây phút cánh cửa kia bật mở.
Phía bên trong là một căn phòng rộng lớn cực kì, khoảng không dường như càng bị kéo dài rộng ra mãi bởi nội thất đơn giản: ngoài bộ sô pha lớn và êm ái ra thì chẳng còn gì khác nữa.. Cô nhíu mày nghi hoặc, nhưng cũng không dám tỏ thái độ gì quá mức, càng không dám mở miệng hỏi han thứ gì.
“Tiểu thư, cô cứ chờ ở đây..” Một người đẩy Hồng Ngọc tới, nhẹ giọng giải thích “..Một chút nữa khi xử lý xong bên kia ngài X sẽ qua gặp cô!”
“Vâng..”
“...”
Tách ra rồi, Văn Hóa lưu luyến đi theo chỉ dẫn đến một căn phòng khác. Nơi đó đã có sẵn người ngồi chờ hắn, nụ cười chiến thắng của gã ta nhếch cao, cực kì ngạo nghễ. Ngạo nghễ đến mức Văn Hóa có xúc động muốn nhào đến xé nát mặt gã ra!
Chưa đến lúc!
Trịnh Văn Hóa!
Mọi chuyện còn chưa đâu vào đâu, mày không thể làm bậy được!
“Ngài X..” Văn Hóa nghiêm túc lên tiếng trước “Tôi đã đưa người tới!”
“Tôi biết!” X cười nhạt, xoay người chỉ tay đến màn hình lớn ngay phía sau mình “Từ đây có thể nhìn thấy tất cả, kể cả căn phòng lớn cô gái ấy vừa vào!”
“...” Lắp camera! Lão này biến thái quá mức rồi đó!
“Ai da ~” X ngân dài giọng, đứng dậy vui vẻ “Đúng là hàngtốt, vẫn cứ đẹp đẽ động lòng người như vậy!”
“...” Hàng tốt? Mẹ kiếp! Mày mới là hàng, cả nhà mày là hàng! Dám xúc phạm Hồng Ngọc của hắn, X này không chỉ nên chết, còn nên bị băm ra cho chó ăn!
“Cậu Hóa nhườngcho tôi sẽ không cảm thấy đau lòng chứ hả?” X ha ha cười lên, sau đó búng tay một cái, mấy người vệ sĩ phía sau nhanh chóng lao lên giữ lấy Văn Hóa “Nghe nói hai người yêu thương thắm thiết lắm, vậy thì tình tiết tiếp theo cậu tuyệt đối đừng bỏ qua! Sẽ thú vị lắm đấy, thậm chí còn đủ sức khiến cậu Hóa đây.. hối hận cả đời!”
“Anh.. Anh muốn làm gì?”
“Làm gì? Đợi là sẽ biết ngay chứ sao!”
“Này..”
“Bịt miệng thằng nhãi này lại, ép nó xem cho hết phim biết chưa?”
“Rõ!”
*
Dung Dung cầm khoản tiền lớn trong tay, việc đầu tiên cô làm chính là thuê phòng khách sạn, tìm mối đặt hàng. Kiềm chế bao nhiêu lâu mệt mỏi muốn chết, từ giờ cô vĩnh viễn không bao giờ tự làm khổ bản thân nữa.
Đúng vậy!
Vĩnh viễn không bao giờ!
Nếu như cô đói cô nhất định sẽ ăn đồ ăn ngon nhất, cô khát nhất định cô sẽ dùng thứ đồ uống yêu thích, cô thèm.. nhất quyết cô sẽ tìm mối để “bay” cho bằng được! Tiền Dung Dung có đầy, mấy nhu cầu bình thường để phục vụ đời sồn kiểu này không thể làm khó cô được đâu!
Bên kia rất nhanh đã đem thứ Dung Dung cần đến cửa, cô lấy tiền trả cho chúng sau đó tự nhốt mình vào phòng mà hưởng thụ niềm vui được làn khói trắng đem lại. Thứ sương mù lẩn khuất trong không khí thật lâu không tán đi khiến Dung Dung như thăng hoa. Cô cảm nhận được rõ ràng cảm giác thoải mái khiến người ta tình nguyện mê đắm, chìm trong nó vĩnh viễn..
Thế nhưng cơn phê qua đi cũng rất nhanh, cô ném đồ dùng sang một bên, kết nối điện thoại với lễ tân yêu cầu một số đồ dùng. Điện thoại đời mới, máy tính bảng, vài bộ quần áo hợp thời trang và.. một vị luật sư! Tuy rằng cô còn nhỏ nhưng với kinh nghiệm sống nhiều năm ở Trịnh gia, Dung Dung tự nhận thức được với khả năng của bản thân cô không tài nào tự quản lí được số tài sản lớn như vây. Và nếu không thể, cô chỉ còn cách yêu cầu sự tư vấn đến từ những đối tượng có nhiều kinh nghiệm. Luật sư hỏi xem ý muốn của Dung Dung ra sao rồi nhanh chóng đưa ra quyết định giúp cô: một phần đem làm tài sản nổi, mặc cô tiêu sài; một phần để đầu tư vào một thị phần nào đó, khiến nó sinh lời mỗi tháng. Dù sao tiền chết cũng không phải ý hay nên Dung Dung ngay lập tức đồng ý. Còn chuyện sẽ đầu tư vào đâu, cô tỏ ya bản thân cần phải nghiên cứu thêm rất nhiều!
“Anh có thể về!” Dung Dung giữ lại danh thiếp của người này, trả phí tư vấn sau đó xua tay. Cô rút điện thoại, từ trong trí nhớ u mê viết ra một dãy số.
Đây là số điện thoại của một cô bạn từ thời còn baynhảycùng Quốc. Mặc dù Dung Dung chán ghét tên đó, nhưng song hành với chán ghét, cảm giác kì quái của mối tình đầu vẫn còn nguyên đây.. Cô vẫn tò mò muốn biết, sau khi bị bắt ở nhà mình Quốc thế nào rồi!
Không cần chờ đợi quá lâu, bên kia nhanh chóng nhấc máy, giọng nói ngọt ngấy từ bên đó truyền đến, khiến Dung Dung nổi da gà: “Alo? Aivậy?”
“Dung Dung nè!” Cô dùng giọng nói thân thiện nhất mà giới thiệu, đầu dây chợt im lặng bất thường, sau đó người bên kia khe khẽ Àlên một tiếng “Các người đang ở đâu đấy?”
“Dạo này cômấttíchchỗnàothế?” Cô gái thẽ thọt “Tìmđâu cũng không thấy!”
“Có hơi bận..” Tìm tôi? Mấy người có mà tìm tôi bây giờ!
Đúng là nói dối không biết ngượng mồm gì hết! “Quốc có ở đó không?”
“Quốcá? Anhtatùmọtgôngchắcrồicôkhôngbiếtà?” Cô gái kia cười lạnh, sau đó ngọt giọng “Khôngsao, chắcmấynămnữalàvề, côcótínhđợianhtakhông?”
“Đợi?” Vì sao cô phải đợi thằng cha đó chứ?
Tài sản trong tay Dung Dung đủ khiến toàn bộ đàn ông trên thế giới này quỳ mọp dưới chân cô, thế nên chuyện cô phải dừng chân đợi chờ một tên khốn dĩ nhiên không bao giờ có. Nhưng mà.. dù sao Quốc cũng là người đàn ông đầu tiên cô đem lòng yêu thương, người đàn ông đầu tiên cùng cô làm chuyệnđó.. Nếu nói cô thật sự tuyệt tình với anh ta..
Mẹ kiếp!
Trịnh Dung Dung mau tỉnh!
Thằng khốn đó không đáng cho mày suy nghĩ đâu!
Nó đi tù là đáng, và cả thằng nhãi Tình Trường kia nữa, thằng đó cũng phải mọt gông trong tù đi!
“Còn phải xem xét! Thế giờ mấy người ở chỗ nào, tối tôi qua đi chơi đi!”
“Chỗcũbịcôngandọnsạchrồi, giờbọntôiđềuđến..” Đầu dây đưa ra một địa chỉ sau đó dặn dò “Trướckhitớiđâynhớthôngbáođể tôi bảovớiôngchủmộtcâu, dùsaochỗnàycũngkhôngphảinơi tùy tiện aicũngcóthểtới!”
“Nghiêm ngặt đến vậy mà mấy người cũng chịu được?”
“Biết saogiờ? Tạiôngchủhấp dẫn quáđó, chènépthếnàochúngtôicũngđồngýtuốt!”
“...”
“Vậy, tốigặp!”
“Tạm biệt!”
*Sorry mọingườivìhômquamịkupchươngđược, mịsẽcốgắngkhông lười nữa uhuhuhu Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.