Tổng Tài Ngốc Nghếch Của Nhà Ai
Chương 184
SuMonster098, SM098
28/09/2018
Văn Minh kí kết xong xuôi hợp đồng với X sau đó cùng ông ta đi ăn trưa. Người này rất ghét tiếng di động kêu vang nên yêu cầu tất cả những người trong đoàn giao nộp điện thoại, chỉ khi nào rời đi mới được phép nhận lại.
Ở chỗ này ông ta cũng coi như lớn nhất, không phải danh vọng cũng là tuổi tác.. Thế nên tất cả - kể cả Văn Minh - đều chiều ý ông ta một lần. Nhưng chiều ý không có nghĩa là vừa lòng. Cậu không có gì để liên lạc với Hạ Lam, chỉ có thể truyền lời cho cô. Điện thoại bàn cũng không thể gọi đi, thật giống như nhà tù! Kiểu này nếu Hạ Lam chờ không được cậu có khi nào sẽ để bụng đói mà về hay không? Chết tiệt thật..
“Cậu Minh vẫn còn gì lấn cấn sao?” Tổng giám đốc X tao nhã cắt thịt trong đĩa, ngẩng đầu hỏi nhỏ. Ánh mắt của ông ta không hiểu vì sao lại ánh lên sự say mê nho nhỏ “Nếu chưa ưng ý chúng ta có thể tiếp tục bàn về hợp đồng đó!”
“Ồ không có!” Văn Minh mỉm cười, ánh mắt của người này khiến cậu có cảm giác hơi rét. Này ông kia, ông không có suy nghĩ biến thái gì trong đầu đấy chứ? Để tổng công ti của mình chịu đủ thiệt thòi còn muốn bàn lại với chả bàn tiếp. Thật không hiểu nổi ông ta nghĩ gì, cách làm việc tùy hứng thế này mà X vẫn có thể là công ti đẳng cấp thế giới là sao?
Kì quái thật..
“Đồ ăn ở đây rất tuyệt, không ngờ ngài X mới chỉ đến nơi này không lâu đã biết nó..”
“Không, trước đây tôi đã từng ở nơi này!” Tổng giám đốc X hoài niệm, giọng nói trầm xuống không ít “Cách đây khá lâu, phải đến gần hai mươi năm rồi..”
“Vậy sao?” Văn Minh lịch sự hỏi lại, quan tâm đời tư của người khác không phải việc cậu thích, nhưng đối phương tình nguyện nói ra mà mình tỏ vẻ phớt lờ lại là vấn đề khác. Vậy nên dù muốn hay không lúc này Văn Minh cũng phải nhìn thẳng tổng giám đốc X, cố gắng tỏ ra chân thành và lắng nghe “Gần hai mươi năm, quả là một quãng thời gian dài!”
“Và đầy hoài niệm!” Đôi mắt người này không hiểu sao lại dịu xuống. Và ngay khi cánh cửa bên kia mở ra, sự dịu dàng lại càng đong đầy “Ồ, cô Mai Anh, mau tới đây đi!”
“Ngài cho gọi tôi?” Mai Anh hôm nay cũng ở trong đoàn kí kết hợp đồng, nhưng cô chỉ là chân chạy le ve bên ngoài mà thôi. Không được tiếp xúc với Văn Minh, càng không được đụng tới nội dung hợp đồng.. Ấy vậy mà không hiểu lý do vì sao, khi hợp đồng kí kết xong xuôi, lúc mọi người cùng dùng bữa dưới sảnh.. Tự dưng có người lại cho gọi cô!
Khi biết được người đó là tổng giám đốc X, Mai Anh mừng húm! Ông ta và Văn Minh là hai nhân vật chủ chốt, bọn họ dùng bữa trong phòng riêng. Nếu ông ta cho gọi cô, vậy chẳng phải là..
“Dạ, không biết có vấn đề gì không ạ?”
“Tới đây!” Tổng giám đốc X chỉ ghế bên cạnh Văn Minh, tự nhiên gọi cô lại tựa như đã quen thân từ lâu “Ngồi cạnh cậu Minh đi, chúng ta cùng ăn một bữa cơm!”
“?” Văn Minh hơi ngạc nhiên nhưng cũng không cự lại yêu cầu của tổng giám đốc X.
Không hiểu lý do vì sao nhưng từ khi gặp Mai Anh này đến giờ cậu luôn có cảm giác ông ta rất ưu ái cô nàng. Đêm đó cũng chọn cô ta, làm việc luôn nhìn cô ta, đã vậy bữa ăn riêng tư này cũng gọi cô ta tới, còn cho phép cô ta cùng ngồi.. Giữa hai người này có ẩn tình gì hay sao?
Chẳng lẽ Ngô Mai Anh là người do tổng giám đốc X cài vào bên cạnh cậu hòng moi móc thông tin? Nhưng ông ta cần làm việc dư thừa đó à? Hơn nữa nếu đúng vậy thì biểu hiện này khác gì lạyôngtôiởbụinàykhông cơ chứ.
Hay ông ta.. thích cô nàng? Nhưng thích thì phải tìm cách đưa cô ta tới gần mình chứ sao lại đẩy về phía cậu thế này?
“Tổng giám đốc X..” Mai Anh giả lả cười, hơi bối rối “Như vậy không được tiện cho lắm, tôi ở ngoài kia cùng mọi người là được rồi!”
“Cứ ngồi đi!” Tổng giám đốc X nửa cười nửa uy, nói một câu khiến Mai Anh không thể từ chối “Cậu Minh không ý kiến, tôi mời cô.. Như vậy còn gì không tiện? Hay bản thân cô Mai Anh không thích dùng bữa cùng chúng tôi?”
“Đâu.. Đâu có..”
“...”
Ngoài măt tỏ ra miễn cưỡng, trong lòng nở đầy những hoa, Mai Anh đợi phục vụ giúp mình kéo ghế sau đó ngồi xuống.
Bữa ăn ba người nhanh chóng diễn ra trong không khí hòa hợp, lại càng không phải vì xuất hiện thêm một vị khách không mời mà trở nên gượng gạo. Ngược lại nữa là đằng khác, Mai Anh giống như viên gạch nền, khéo léo kết nối hai con người lại với nhau. Cô gái này vừa xinh đẹp lại vừa thông minh, cực kì thích hợp là cầu nối liên kết mọi miền quê. Thật sự nếu phải nhận xét, đảm bảo ai cũng sẽ nói lấy được Mai Anh là có phúc, bởi cô vợ này cực kì hoàn hảo. Tựa như viên ngọc hoàn mỹ nhất, lên phòng khách được, xuống nhà bếp được, mà lên giường.. hiển nhiên lại càng thích hợp!
Bữa ăn kết thúc trong sự tiếc nuối của không ít người. Tổng giám đốc X hài lòng nhìn Mai Anh một cái, sau đó ý nhị nói với cô: “Bên ngoài hẳn đã chuẩn bị xong đồ tráng miệng, không biết tiểu thư có phiền không khi phải đứng dậy đi lấy giúp chúng tôi?”
“A, không!” Mai Anh lau miệng, hơi nhìn về phía phục vụ đang đứng một chút. Quái quỷ, bên kia có người đứng chờ chẳng sai, sai cô làm gì? Hay hai người này có chuyện gì muốn nói riêng với cô nên đá cô ra?
Có khi nào biểu hiện của Mai Anh tệ không nhỉ? Đâu có.. Cô thấy rõ ràng suốt nãy giờ tổng giám đốc X rất vui vẻ mà, Văn Minh mặc dù không thể hiện nhưng cũng rất hài lòng với kiểu cách nói chuyện của cô.. Vậy rốt cuộc là thế nào đây?
“Tôi rất sẵn lòng!”
“Tốt lắm!” Tổng giám đốc X búng tay, gọi phục vụ vẫn đứng im trong góc lại “Cậu đưa cô Mai Anh đi đi, làm đúng như tôi dặn dò!”
“Rõ thưa sếp!”
Hai người họ rời khỏi căn phòng lớn, chỉ còn Văn Minh và tổng giám đốc X ngồi lại mà thôi. Hai người nhìn nhau một cái sau đó đồng loạt quay đi. Nếu có gì khác, chắc cũng chỉ là thái độ mỗi người một kiểu mà thôi.
“Cậu Minh thấy tập đoàn của tôi thế nào?” Tổng giám đốc X tự dưng nói một câu chẳng hề ăn nhập “Lớn chứ?”
“Dĩ nhiên!” Văn Minh chẳng tiếc lời khen, dù sao đúng là tập đoàn của ông ta lớn thật, super luôn! “Được hợp tác với quý công ti chính là niềm vinh hạnh của chúng tôi!”
“Cậu nhắm xem có điều hành được không?” Ông ta cười ha ha, vẻ mặt chẳng có gì là đang đùa hết.
Gì đây? Ông lại có hàm ý gì?
Văn Minh hơi nhíu mày, nhớ lại báo cáo sơ bộ về nhân vật này. Tổng giám đốc X, khá lớn tuổi nhưng chưa hề lấy vợ, không yêu đương, đời sống riêng tư sạch sẽ nên chẳng có lấy nửa đứa con. Bên cạnh ngoài thư kí và luật sư thân cận thì tuyệt đối không thấy xuất hiện cháu hoặc con nuôi gì gì đó. Tựa như ông ta là một người cô độc, họ hàng thân thích cũng không hề xuất hiện..
“Nếu cậu thích tôi có thể lập di chúc cho cậu thừa kế nó!”
“Chuyện này tôi không nghĩ nên đem ra đùa!” Văn Minh lịch sự cười, không nhanh không chậm gạt đi. Đồ ăn dâng đến tận miệng mà không có lí do? Cậu không bao giờ tin có thể loại đó! “Hơn nữa ngài đây còn rất trẻ và khỏe, chuyện thừa kế gì đó tôi nghĩ nên để ít nhất 40 năm sau!”
“40 năm cơ à?” Tổng giám đốc X cười chua xót, nhưng nụ cười kia bị dập tắt rất nhanh “Có nhiều chuyện cậu không biết lắm!”
“...”
“Và nữa, tôi cũng không cho không cậu tập đoàn này!” Ông ta đưa ngón tay lên, lắc lắc “Phải có điều kiện!”
“Chuyện này có vẻ thú vị..” Văn Minh nhướn mày, tự dưng muốn nghe thử xem điều kiện kia là thể loại gì “Phiền ngài nói được không?”
“Cậu thấy Mai Anh kia thế nào?” Tổng giám đốc X nhìn về cánh cửa vẫn đóng kín, đôi mắt ra chiều thấu hiểu vô cùng “Có phải vừa ngoan ngoãn vừa xinh đẹp lại có học thức hay không?”
“Ồ, một thư kí tốt!”
“Tôi không thích cô ấy làm thư kí của cậu!” Tổng giám đốc X nhíu mày, nhỏ giọng “Nếu cậu kết hôn với Mai Anh, tập đoàn của tôi sẽ thuộc về cậu! Thế nào? Hấp dẫn chứ?”
*
Bữa trưa bên kia rơi vào thế bí, còn bên này, mọi chuyện chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.
Si Tình đồng ý đi ăn cùng Hạ Lam, nhưng cô yêu cầu tới một nơi thật kín đáo. Hạ Lam ban đầu dự định đưa cô đến vài nhà hàng quen thuộc ở đây, nhưng sau thấy có vẻ không an toàn cho lắm nên quyết định về nhà nấu cơm. Dù sao tủ lạnh cũng đầy đủ thức ăn, hơn nữa bên ngoài người bảo vệ còn đi lại thành từng tốp nên rất an toàn. Si Tình không hề phản đối điều này, im lặng leo lên xe cùng Hạ Lam về nhà.
Hai người cùng nhau vào bếp, vì đều là con gái nên bữa cơm này làm khá nhanh. Mặc dù không thân thiết nhưng Hạ Lam là người thường xuyên giao tiếp với khách hàng nên nghệ thuật nói chuyện của cô rất tốt. Không đề cập đến chuyện của Ngọc Thái hoặc TL, Hạ Lam chỉ nhắc đến vài chủ đề chung chung như thời trang hoặc ẩm thực.. Thế nên không khí giữa hai người lúc này rất vui vẻ.
Cơm nước xong xuôi đã quá 12h30 từ lâu. Cô bưng khay trà ra phòng khách, để nó xuống và chờ đợi Si Tình chủ động nói ra chuyện cô nàng nhắc đến lúc ở SM. Không hiểu nó là chuyện gì, nhưng cô đảm bảo sức công phá của nó vô cùng lớn, liên quan đến cuộc sống của cô sau này.
“Hiện tại hai người vẫn sống tốt?” Si Tình nhìn vẻ mặt của Hạ Lam, nhanh chóng đưa ra lời nghi vấn. Quả thật so với cô, Si Tình càng gấp gáp muốn nói chuyện hơn. Việc Ngọc Thái kia muốn giấu, cô càng muốn khơi ra. Để xem khi kế hoạch của anh thất bại, anh còn có thể ở cùng con hồ ly tinh kia không? “Nhìn cô rất hạnh phúc thì phải!”
“Tôi hài lòng với những gì mình đang có!” Hạ Lam gật đầu, không hề phủ nhận “Còn cô thì sao? Dạo này có vấn đề gì à?”
“Rất nhiều vấn đề!” Si Tình tựa lưng vào ghế đệm êm ái, thở dài. Nhưng sau đó cô chọn cách không nhắc đến chuyện của mình mà chuyển sang việc khác “Cô còn nhớ Ngô Ngọc Thái chứ?”
“Bác sĩ đã phẫu thuật cho chồng tôi..” Hạ Lam cười lịch sự, đôi mắt ánh lên sự khó hiểu. Cô ấy muốn bóc phốt bác sĩ Thái à? Sau tất cả cô cũng hiểu được anh ta chỉ muốn lợi dụng cô rồi sao?
Tỉnh ra nhanh như thế.. Không hiểu có điều gì tàn ác đã tác động vào cô ấy nhỉ? Hạ Lam thật sự muốn biết, và cô biết Văn Minh nắm rõ bí mật ấy, nhưng lại không muốn nói cho cô nghe!
“..Làm sao tôi không nhớ được cơ chứ!”
“Nói có vẻ giống như ân nhân cứu mạng ấy nhỉ?” Si Tình cười lạnh “Nếu như cô biết sự thật, vị ân nhân ấy có tâm ma với nhà mình, không hiểu cô có còn tôn sùng anh ta nữa hay không đây?”
“Không hiểu cô có ý gì?”
“Chính là ý đó!” Si Tình gằn giọng, bỗng dưng đôi mắt sắc lẻm và hung ác “Anh ta muốn hãm hại Trịnh gia, muốn tất cả người của Trịnh gia đều phải chết!”
“Phải chết?” Hạ Lam tỏ ra nghi ngờ để tiếp tục khai thác thông tin “Nhưng tôi thấy hơi lạ, nếu anh ta muốn Văn Minh chết, còn cố phẫu thuật thành công cứu anh ấy làm gì? Dù sao cuộc phẫu thuật đó cũng có mức độ rủi ro lớn, nếu làm thành tai nạn chẳng phải là..”
“Là cô không biết đó thôi!” Si Tình cười nhạt, người ngoài nghề như Hạ Lam làm sao hiểu được “Cuộc phẫu thuật đó ML tổ chức từ A đến Z, giáo sư tiến sĩ trong ngành nhiều vô cùng, một sai lầm nhỏ cũng không phạm vào được! Nói cách khác.. đó là cuộc phẫu thuật nắm chắc 100% thành công!”
“100% thành công? Có vẻ hơi hư cấu thì phải!” Hạ Lam cười cười. Thật ra chẳng cần nói cô cũng biết điều này, ai bảo chồng cô là nam chính làm gì chứ? Xem, đến cả đạn còn có người đỡ thay, nói gì đến cuộc phẫu thuật mang ý nghĩa chiến lược này “Làm gì có điều gì tuyệt đối chứ?”
“Không có ML cũng khiến cho nó trở thành có!” Si Tình nheo mắt, cảm thấy sự nghi hoặc của Hạ Lam này rất bình thường. Đúng là bình thường, làm gì có người nào tưởng tượng ra được chuyện này chứ “Nếu là Văn Minh thì cậu ta sẽ nhớ ra ngay bản cam kết yêu cầu chúng tôi kí hôm vào phòng phẫu thuật!”
“Cam kết?”
“Cô cứ về hỏi cậu ta liền biết!” Cô gật đầu, tỏ ra tự tin vô cùng “Chỉ cần lúc này cô nhớ cho, Ngọc Thái chính là kẻ đứng sau giật dây muốn hại chết cả nhà họ Trịnh, trong đó có cô!”
“Anh ta đã làm những gì?” Hạ Lam nhấp một ngụm trà, ánh mắt bối rối không biết phải làm sao “Cô có bằng chứng không?”
“Vài chuyện có, vài chuyện không!” Si Tình cười, yêu cầu Hạ Lam đưa ra email của mình “Việc chăm sóc ông Trịnh có nhiều lỗ hổng, anh ta thường nhân lúc không có người của ML yêu cầu điều động tất cả bác sĩ, y tá đi nơi khác.. Điều này khiến cho Đào Nương có cơ hội ra tay, và Hồng Ngọc cùng Văn Hóa kia có thể làm bậy!”
“Tôi nhớ ông nội mất đa phần do thuốc..” Sao lại có liên hệ với hai nhân vật phía trên vậy? Kì quái? “Hồng Ngọc và Văn Hóa đã làm gì?”
“Video tôi gửi cho cô!” Si Tình nhướn mày nhìn tin báo gửi xong, cười cười “Cứ việc xem thoải mái liền hiểu!”
Hạ Lam không nén được tò mò, cô lật mở email vừa tới. Không xem thì thôi, xem lập tức tái mặt! Này còn không phải là phim xxx chất lượng cao của bạn Ngọc và bạn Hóa à? Đã thế còn lấy khung cảnh bệnh viện, ngay bên cạnh một người bệnh sắp chết là ông nội Trịnh nữa chứ!
Có khi nào ông ấy mở mắt thấy cảnh hoang dâm này nên mới sốc quá ra đi luôn không đây? Nếu để Văn Minh biết chuyện này, chắc chắn anh ấy sẽ băm vằm bọn chúng!
“Vậy còn chuyện trong đám tang..” Hạ Lam tắt máy, lắc đầu để những hình ảnh kinh tởm kia tán đi “..Sao cô lại đến nhà họ Trịnh làm bậy?”
“Đó là cái bẫy của Ngọc Thái!” Nhắc đến vấn đề này Si Tình có vẻ rất cay cú, cô nghiến răng, mở phần tin nhắn để chụp ảnh “Anh ta muốn tôi thay thế anh ta đối đầu với nhà họ Trịnh, sau đó hứng chịu sự trả thù của Văn Hóa kia!”
“Bẫy?”
“Tin nhắn và cuộc gọi bàn về vấn đề này tôi vẫn còn giữ lại!” Thật ra tất cả nhưng gì thuộc về Ngọc Thái cô đều lưu như một thói quen. Cả những cuộc gọi kia cũng vậy, ghi âm sau đó thi thoảng mở ra nghe lại giọng nói của anh ta. Trước đây luôn thấy nó ngọt ngào, còn giờ.. chỉ là sự giả tạo đến kinh tởm!
“Tôi sẽ send tiếp cho cô!”
“Được!” Hạ Lam gật đầu “Nhưng anh ta làm nhiều chuyện như vậy, sao giờ cô mới muốn nói ra?”
“Chưa hết đâu!” Si Tình gửi tin nhắn đi, chau mày “Chuyện anh ta làm còn rất nhiều! Ví như thuê người câu bố Trịnh, đoạt cổ phần, hoặc cài người vào tập đoàn của Văn Minh hòng quyến rũ cậu ta..”
“...”
“Hiện tại chẳng phải có một người khá nguy hiểm đấy sao?” Si Tình tự dưng bật cười, dường như nhận ra có gì thú vị “Ở SM, khiến cô ngày nào cũng phải tới đó canh chồng!”
“Ngô Mai Anh kia là người của Ngô Ngọc Thái?” Hạ Lam làm ra vẻ buột miệng, giật mình nói ra “Bọn họ cũng họ Ngô.. Lẽ nào là oan án giữa hai gia tộc?”
“Nếu nói vì một người phụ nữ cô có tin không?” Cô lắc ngón tay, trầm giọng nguy hiểm “Lại nói.. Cô gái họ Ngô kia chính là Hồng Ngọc.. Liệu cô có tin hay không?”
* Uhuhu saomịrepcommentcủamọingườilại không thấyđượcnhỉ? Toànbịmấtthôi Đăng bởi: admin
Ở chỗ này ông ta cũng coi như lớn nhất, không phải danh vọng cũng là tuổi tác.. Thế nên tất cả - kể cả Văn Minh - đều chiều ý ông ta một lần. Nhưng chiều ý không có nghĩa là vừa lòng. Cậu không có gì để liên lạc với Hạ Lam, chỉ có thể truyền lời cho cô. Điện thoại bàn cũng không thể gọi đi, thật giống như nhà tù! Kiểu này nếu Hạ Lam chờ không được cậu có khi nào sẽ để bụng đói mà về hay không? Chết tiệt thật..
“Cậu Minh vẫn còn gì lấn cấn sao?” Tổng giám đốc X tao nhã cắt thịt trong đĩa, ngẩng đầu hỏi nhỏ. Ánh mắt của ông ta không hiểu vì sao lại ánh lên sự say mê nho nhỏ “Nếu chưa ưng ý chúng ta có thể tiếp tục bàn về hợp đồng đó!”
“Ồ không có!” Văn Minh mỉm cười, ánh mắt của người này khiến cậu có cảm giác hơi rét. Này ông kia, ông không có suy nghĩ biến thái gì trong đầu đấy chứ? Để tổng công ti của mình chịu đủ thiệt thòi còn muốn bàn lại với chả bàn tiếp. Thật không hiểu nổi ông ta nghĩ gì, cách làm việc tùy hứng thế này mà X vẫn có thể là công ti đẳng cấp thế giới là sao?
Kì quái thật..
“Đồ ăn ở đây rất tuyệt, không ngờ ngài X mới chỉ đến nơi này không lâu đã biết nó..”
“Không, trước đây tôi đã từng ở nơi này!” Tổng giám đốc X hoài niệm, giọng nói trầm xuống không ít “Cách đây khá lâu, phải đến gần hai mươi năm rồi..”
“Vậy sao?” Văn Minh lịch sự hỏi lại, quan tâm đời tư của người khác không phải việc cậu thích, nhưng đối phương tình nguyện nói ra mà mình tỏ vẻ phớt lờ lại là vấn đề khác. Vậy nên dù muốn hay không lúc này Văn Minh cũng phải nhìn thẳng tổng giám đốc X, cố gắng tỏ ra chân thành và lắng nghe “Gần hai mươi năm, quả là một quãng thời gian dài!”
“Và đầy hoài niệm!” Đôi mắt người này không hiểu sao lại dịu xuống. Và ngay khi cánh cửa bên kia mở ra, sự dịu dàng lại càng đong đầy “Ồ, cô Mai Anh, mau tới đây đi!”
“Ngài cho gọi tôi?” Mai Anh hôm nay cũng ở trong đoàn kí kết hợp đồng, nhưng cô chỉ là chân chạy le ve bên ngoài mà thôi. Không được tiếp xúc với Văn Minh, càng không được đụng tới nội dung hợp đồng.. Ấy vậy mà không hiểu lý do vì sao, khi hợp đồng kí kết xong xuôi, lúc mọi người cùng dùng bữa dưới sảnh.. Tự dưng có người lại cho gọi cô!
Khi biết được người đó là tổng giám đốc X, Mai Anh mừng húm! Ông ta và Văn Minh là hai nhân vật chủ chốt, bọn họ dùng bữa trong phòng riêng. Nếu ông ta cho gọi cô, vậy chẳng phải là..
“Dạ, không biết có vấn đề gì không ạ?”
“Tới đây!” Tổng giám đốc X chỉ ghế bên cạnh Văn Minh, tự nhiên gọi cô lại tựa như đã quen thân từ lâu “Ngồi cạnh cậu Minh đi, chúng ta cùng ăn một bữa cơm!”
“?” Văn Minh hơi ngạc nhiên nhưng cũng không cự lại yêu cầu của tổng giám đốc X.
Không hiểu lý do vì sao nhưng từ khi gặp Mai Anh này đến giờ cậu luôn có cảm giác ông ta rất ưu ái cô nàng. Đêm đó cũng chọn cô ta, làm việc luôn nhìn cô ta, đã vậy bữa ăn riêng tư này cũng gọi cô ta tới, còn cho phép cô ta cùng ngồi.. Giữa hai người này có ẩn tình gì hay sao?
Chẳng lẽ Ngô Mai Anh là người do tổng giám đốc X cài vào bên cạnh cậu hòng moi móc thông tin? Nhưng ông ta cần làm việc dư thừa đó à? Hơn nữa nếu đúng vậy thì biểu hiện này khác gì lạyôngtôiởbụinàykhông cơ chứ.
Hay ông ta.. thích cô nàng? Nhưng thích thì phải tìm cách đưa cô ta tới gần mình chứ sao lại đẩy về phía cậu thế này?
“Tổng giám đốc X..” Mai Anh giả lả cười, hơi bối rối “Như vậy không được tiện cho lắm, tôi ở ngoài kia cùng mọi người là được rồi!”
“Cứ ngồi đi!” Tổng giám đốc X nửa cười nửa uy, nói một câu khiến Mai Anh không thể từ chối “Cậu Minh không ý kiến, tôi mời cô.. Như vậy còn gì không tiện? Hay bản thân cô Mai Anh không thích dùng bữa cùng chúng tôi?”
“Đâu.. Đâu có..”
“...”
Ngoài măt tỏ ra miễn cưỡng, trong lòng nở đầy những hoa, Mai Anh đợi phục vụ giúp mình kéo ghế sau đó ngồi xuống.
Bữa ăn ba người nhanh chóng diễn ra trong không khí hòa hợp, lại càng không phải vì xuất hiện thêm một vị khách không mời mà trở nên gượng gạo. Ngược lại nữa là đằng khác, Mai Anh giống như viên gạch nền, khéo léo kết nối hai con người lại với nhau. Cô gái này vừa xinh đẹp lại vừa thông minh, cực kì thích hợp là cầu nối liên kết mọi miền quê. Thật sự nếu phải nhận xét, đảm bảo ai cũng sẽ nói lấy được Mai Anh là có phúc, bởi cô vợ này cực kì hoàn hảo. Tựa như viên ngọc hoàn mỹ nhất, lên phòng khách được, xuống nhà bếp được, mà lên giường.. hiển nhiên lại càng thích hợp!
Bữa ăn kết thúc trong sự tiếc nuối của không ít người. Tổng giám đốc X hài lòng nhìn Mai Anh một cái, sau đó ý nhị nói với cô: “Bên ngoài hẳn đã chuẩn bị xong đồ tráng miệng, không biết tiểu thư có phiền không khi phải đứng dậy đi lấy giúp chúng tôi?”
“A, không!” Mai Anh lau miệng, hơi nhìn về phía phục vụ đang đứng một chút. Quái quỷ, bên kia có người đứng chờ chẳng sai, sai cô làm gì? Hay hai người này có chuyện gì muốn nói riêng với cô nên đá cô ra?
Có khi nào biểu hiện của Mai Anh tệ không nhỉ? Đâu có.. Cô thấy rõ ràng suốt nãy giờ tổng giám đốc X rất vui vẻ mà, Văn Minh mặc dù không thể hiện nhưng cũng rất hài lòng với kiểu cách nói chuyện của cô.. Vậy rốt cuộc là thế nào đây?
“Tôi rất sẵn lòng!”
“Tốt lắm!” Tổng giám đốc X búng tay, gọi phục vụ vẫn đứng im trong góc lại “Cậu đưa cô Mai Anh đi đi, làm đúng như tôi dặn dò!”
“Rõ thưa sếp!”
Hai người họ rời khỏi căn phòng lớn, chỉ còn Văn Minh và tổng giám đốc X ngồi lại mà thôi. Hai người nhìn nhau một cái sau đó đồng loạt quay đi. Nếu có gì khác, chắc cũng chỉ là thái độ mỗi người một kiểu mà thôi.
“Cậu Minh thấy tập đoàn của tôi thế nào?” Tổng giám đốc X tự dưng nói một câu chẳng hề ăn nhập “Lớn chứ?”
“Dĩ nhiên!” Văn Minh chẳng tiếc lời khen, dù sao đúng là tập đoàn của ông ta lớn thật, super luôn! “Được hợp tác với quý công ti chính là niềm vinh hạnh của chúng tôi!”
“Cậu nhắm xem có điều hành được không?” Ông ta cười ha ha, vẻ mặt chẳng có gì là đang đùa hết.
Gì đây? Ông lại có hàm ý gì?
Văn Minh hơi nhíu mày, nhớ lại báo cáo sơ bộ về nhân vật này. Tổng giám đốc X, khá lớn tuổi nhưng chưa hề lấy vợ, không yêu đương, đời sống riêng tư sạch sẽ nên chẳng có lấy nửa đứa con. Bên cạnh ngoài thư kí và luật sư thân cận thì tuyệt đối không thấy xuất hiện cháu hoặc con nuôi gì gì đó. Tựa như ông ta là một người cô độc, họ hàng thân thích cũng không hề xuất hiện..
“Nếu cậu thích tôi có thể lập di chúc cho cậu thừa kế nó!”
“Chuyện này tôi không nghĩ nên đem ra đùa!” Văn Minh lịch sự cười, không nhanh không chậm gạt đi. Đồ ăn dâng đến tận miệng mà không có lí do? Cậu không bao giờ tin có thể loại đó! “Hơn nữa ngài đây còn rất trẻ và khỏe, chuyện thừa kế gì đó tôi nghĩ nên để ít nhất 40 năm sau!”
“40 năm cơ à?” Tổng giám đốc X cười chua xót, nhưng nụ cười kia bị dập tắt rất nhanh “Có nhiều chuyện cậu không biết lắm!”
“...”
“Và nữa, tôi cũng không cho không cậu tập đoàn này!” Ông ta đưa ngón tay lên, lắc lắc “Phải có điều kiện!”
“Chuyện này có vẻ thú vị..” Văn Minh nhướn mày, tự dưng muốn nghe thử xem điều kiện kia là thể loại gì “Phiền ngài nói được không?”
“Cậu thấy Mai Anh kia thế nào?” Tổng giám đốc X nhìn về cánh cửa vẫn đóng kín, đôi mắt ra chiều thấu hiểu vô cùng “Có phải vừa ngoan ngoãn vừa xinh đẹp lại có học thức hay không?”
“Ồ, một thư kí tốt!”
“Tôi không thích cô ấy làm thư kí của cậu!” Tổng giám đốc X nhíu mày, nhỏ giọng “Nếu cậu kết hôn với Mai Anh, tập đoàn của tôi sẽ thuộc về cậu! Thế nào? Hấp dẫn chứ?”
*
Bữa trưa bên kia rơi vào thế bí, còn bên này, mọi chuyện chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.
Si Tình đồng ý đi ăn cùng Hạ Lam, nhưng cô yêu cầu tới một nơi thật kín đáo. Hạ Lam ban đầu dự định đưa cô đến vài nhà hàng quen thuộc ở đây, nhưng sau thấy có vẻ không an toàn cho lắm nên quyết định về nhà nấu cơm. Dù sao tủ lạnh cũng đầy đủ thức ăn, hơn nữa bên ngoài người bảo vệ còn đi lại thành từng tốp nên rất an toàn. Si Tình không hề phản đối điều này, im lặng leo lên xe cùng Hạ Lam về nhà.
Hai người cùng nhau vào bếp, vì đều là con gái nên bữa cơm này làm khá nhanh. Mặc dù không thân thiết nhưng Hạ Lam là người thường xuyên giao tiếp với khách hàng nên nghệ thuật nói chuyện của cô rất tốt. Không đề cập đến chuyện của Ngọc Thái hoặc TL, Hạ Lam chỉ nhắc đến vài chủ đề chung chung như thời trang hoặc ẩm thực.. Thế nên không khí giữa hai người lúc này rất vui vẻ.
Cơm nước xong xuôi đã quá 12h30 từ lâu. Cô bưng khay trà ra phòng khách, để nó xuống và chờ đợi Si Tình chủ động nói ra chuyện cô nàng nhắc đến lúc ở SM. Không hiểu nó là chuyện gì, nhưng cô đảm bảo sức công phá của nó vô cùng lớn, liên quan đến cuộc sống của cô sau này.
“Hiện tại hai người vẫn sống tốt?” Si Tình nhìn vẻ mặt của Hạ Lam, nhanh chóng đưa ra lời nghi vấn. Quả thật so với cô, Si Tình càng gấp gáp muốn nói chuyện hơn. Việc Ngọc Thái kia muốn giấu, cô càng muốn khơi ra. Để xem khi kế hoạch của anh thất bại, anh còn có thể ở cùng con hồ ly tinh kia không? “Nhìn cô rất hạnh phúc thì phải!”
“Tôi hài lòng với những gì mình đang có!” Hạ Lam gật đầu, không hề phủ nhận “Còn cô thì sao? Dạo này có vấn đề gì à?”
“Rất nhiều vấn đề!” Si Tình tựa lưng vào ghế đệm êm ái, thở dài. Nhưng sau đó cô chọn cách không nhắc đến chuyện của mình mà chuyển sang việc khác “Cô còn nhớ Ngô Ngọc Thái chứ?”
“Bác sĩ đã phẫu thuật cho chồng tôi..” Hạ Lam cười lịch sự, đôi mắt ánh lên sự khó hiểu. Cô ấy muốn bóc phốt bác sĩ Thái à? Sau tất cả cô cũng hiểu được anh ta chỉ muốn lợi dụng cô rồi sao?
Tỉnh ra nhanh như thế.. Không hiểu có điều gì tàn ác đã tác động vào cô ấy nhỉ? Hạ Lam thật sự muốn biết, và cô biết Văn Minh nắm rõ bí mật ấy, nhưng lại không muốn nói cho cô nghe!
“..Làm sao tôi không nhớ được cơ chứ!”
“Nói có vẻ giống như ân nhân cứu mạng ấy nhỉ?” Si Tình cười lạnh “Nếu như cô biết sự thật, vị ân nhân ấy có tâm ma với nhà mình, không hiểu cô có còn tôn sùng anh ta nữa hay không đây?”
“Không hiểu cô có ý gì?”
“Chính là ý đó!” Si Tình gằn giọng, bỗng dưng đôi mắt sắc lẻm và hung ác “Anh ta muốn hãm hại Trịnh gia, muốn tất cả người của Trịnh gia đều phải chết!”
“Phải chết?” Hạ Lam tỏ ra nghi ngờ để tiếp tục khai thác thông tin “Nhưng tôi thấy hơi lạ, nếu anh ta muốn Văn Minh chết, còn cố phẫu thuật thành công cứu anh ấy làm gì? Dù sao cuộc phẫu thuật đó cũng có mức độ rủi ro lớn, nếu làm thành tai nạn chẳng phải là..”
“Là cô không biết đó thôi!” Si Tình cười nhạt, người ngoài nghề như Hạ Lam làm sao hiểu được “Cuộc phẫu thuật đó ML tổ chức từ A đến Z, giáo sư tiến sĩ trong ngành nhiều vô cùng, một sai lầm nhỏ cũng không phạm vào được! Nói cách khác.. đó là cuộc phẫu thuật nắm chắc 100% thành công!”
“100% thành công? Có vẻ hơi hư cấu thì phải!” Hạ Lam cười cười. Thật ra chẳng cần nói cô cũng biết điều này, ai bảo chồng cô là nam chính làm gì chứ? Xem, đến cả đạn còn có người đỡ thay, nói gì đến cuộc phẫu thuật mang ý nghĩa chiến lược này “Làm gì có điều gì tuyệt đối chứ?”
“Không có ML cũng khiến cho nó trở thành có!” Si Tình nheo mắt, cảm thấy sự nghi hoặc của Hạ Lam này rất bình thường. Đúng là bình thường, làm gì có người nào tưởng tượng ra được chuyện này chứ “Nếu là Văn Minh thì cậu ta sẽ nhớ ra ngay bản cam kết yêu cầu chúng tôi kí hôm vào phòng phẫu thuật!”
“Cam kết?”
“Cô cứ về hỏi cậu ta liền biết!” Cô gật đầu, tỏ ra tự tin vô cùng “Chỉ cần lúc này cô nhớ cho, Ngọc Thái chính là kẻ đứng sau giật dây muốn hại chết cả nhà họ Trịnh, trong đó có cô!”
“Anh ta đã làm những gì?” Hạ Lam nhấp một ngụm trà, ánh mắt bối rối không biết phải làm sao “Cô có bằng chứng không?”
“Vài chuyện có, vài chuyện không!” Si Tình cười, yêu cầu Hạ Lam đưa ra email của mình “Việc chăm sóc ông Trịnh có nhiều lỗ hổng, anh ta thường nhân lúc không có người của ML yêu cầu điều động tất cả bác sĩ, y tá đi nơi khác.. Điều này khiến cho Đào Nương có cơ hội ra tay, và Hồng Ngọc cùng Văn Hóa kia có thể làm bậy!”
“Tôi nhớ ông nội mất đa phần do thuốc..” Sao lại có liên hệ với hai nhân vật phía trên vậy? Kì quái? “Hồng Ngọc và Văn Hóa đã làm gì?”
“Video tôi gửi cho cô!” Si Tình nhướn mày nhìn tin báo gửi xong, cười cười “Cứ việc xem thoải mái liền hiểu!”
Hạ Lam không nén được tò mò, cô lật mở email vừa tới. Không xem thì thôi, xem lập tức tái mặt! Này còn không phải là phim xxx chất lượng cao của bạn Ngọc và bạn Hóa à? Đã thế còn lấy khung cảnh bệnh viện, ngay bên cạnh một người bệnh sắp chết là ông nội Trịnh nữa chứ!
Có khi nào ông ấy mở mắt thấy cảnh hoang dâm này nên mới sốc quá ra đi luôn không đây? Nếu để Văn Minh biết chuyện này, chắc chắn anh ấy sẽ băm vằm bọn chúng!
“Vậy còn chuyện trong đám tang..” Hạ Lam tắt máy, lắc đầu để những hình ảnh kinh tởm kia tán đi “..Sao cô lại đến nhà họ Trịnh làm bậy?”
“Đó là cái bẫy của Ngọc Thái!” Nhắc đến vấn đề này Si Tình có vẻ rất cay cú, cô nghiến răng, mở phần tin nhắn để chụp ảnh “Anh ta muốn tôi thay thế anh ta đối đầu với nhà họ Trịnh, sau đó hứng chịu sự trả thù của Văn Hóa kia!”
“Bẫy?”
“Tin nhắn và cuộc gọi bàn về vấn đề này tôi vẫn còn giữ lại!” Thật ra tất cả nhưng gì thuộc về Ngọc Thái cô đều lưu như một thói quen. Cả những cuộc gọi kia cũng vậy, ghi âm sau đó thi thoảng mở ra nghe lại giọng nói của anh ta. Trước đây luôn thấy nó ngọt ngào, còn giờ.. chỉ là sự giả tạo đến kinh tởm!
“Tôi sẽ send tiếp cho cô!”
“Được!” Hạ Lam gật đầu “Nhưng anh ta làm nhiều chuyện như vậy, sao giờ cô mới muốn nói ra?”
“Chưa hết đâu!” Si Tình gửi tin nhắn đi, chau mày “Chuyện anh ta làm còn rất nhiều! Ví như thuê người câu bố Trịnh, đoạt cổ phần, hoặc cài người vào tập đoàn của Văn Minh hòng quyến rũ cậu ta..”
“...”
“Hiện tại chẳng phải có một người khá nguy hiểm đấy sao?” Si Tình tự dưng bật cười, dường như nhận ra có gì thú vị “Ở SM, khiến cô ngày nào cũng phải tới đó canh chồng!”
“Ngô Mai Anh kia là người của Ngô Ngọc Thái?” Hạ Lam làm ra vẻ buột miệng, giật mình nói ra “Bọn họ cũng họ Ngô.. Lẽ nào là oan án giữa hai gia tộc?”
“Nếu nói vì một người phụ nữ cô có tin không?” Cô lắc ngón tay, trầm giọng nguy hiểm “Lại nói.. Cô gái họ Ngô kia chính là Hồng Ngọc.. Liệu cô có tin hay không?”
* Uhuhu saomịrepcommentcủamọingườilại không thấyđượcnhỉ? Toànbịmấtthôi Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.