Tổng Tài Ngược Thê, Cô Vợ Bị Ruồng Bỏ
Chương 10: Bất Ngờ Đến Bất Ngờ
MIN LAZY
17/02/2021
10. Bất ngờ đến bất ngờ
Hoắc Tư Noãn đang họp trong phòng hội nghị của công ty, nhận được cuộc gọi khẩn, anh vội vàng đến bệnh viện.
Nhìn thấy Cố Tưởng Ly đang nằm cuộn tròn ôm bụng trên giường bệnh, anh vô cùng tức giận.
“Chuyện gì đang xảy ra?”
Tô Bạch Tần lắc lắc đầu trong cơn mưa nước mắt: “Tư Noãn, anh hãy cứu Tưởng Ly, cô ấy vừa uống dung dịch ăn mòn để ra ngoài gặp Sisi... Cứu cô ấy... Tư Noãn!”
Hoắc Tư Noãn nheo mắt lại.
Tại sao Cố Tưởng Ly lại sợ hãi những gì anh sẽ làm với Sisi?
“Trong trường hợp này, đừng gặp lại Sisi cho đến khi bình phục!”
Tô Bạch Tần vẫn còn khóc, nhưng khi cô ta nhào vào vòng tay của Hoắc Tư Noãn, khóe miệng lại cố ý che giấu nụ cười.
Dung dịch cô ta cho Cố Tưởng Ly uống đương nhiên không phải là thứ tốt, mặc dù không giết Cố Tưởng Ly, nhưng có thể hành hạ dạ dày của Cố Tưởng Ly, khiến Cố Tưởng Ly không thể ăn ngay cả cơm.
Cô ta thực sự không thể chịu được khi thấy sự chăm sóc đặc biệt của Hoắc Tư Noãn dành cho Cố Tưởng Ly!
“Tư Noãn, em sẽ chăm sóc Tưởng Ly trong khoảng thời gian này. Dù gì trước đây em và cô ấy cũng là chị em tốt…”
Hoắc Tư Noãn xoa nhẹ lên đỉnh đầu Tô Bạch Tần: “Em đừng để mình vất vả.”
Cố Tưởng Ly run rẩy nằm trên giường. Cảm giác như bị đâm thủng bụng, đau đớn, buồn nôn.
Cô thực sự hối hận vì đã không giết chết Tô Bạch Tần trong tầng hầm, dù sao bây giờ có Hoắc Tư Noãn chăm sóc Sisi, cô có thể ngồi tù không cần lo lắng!
Trong một tuần tiếp theo, Tô Bạch Tần ra vào khu Vip của Cố Tưởng Ly như chong chóng, ngày nào cũng mang theo một xe những món ăn tinh tế, sau đó điệu bộ giả vờ giải thích: "Ồ, xin lỗi Tưởng Ly, tôi quên mất cô không thể ăn."
Cố Tưởng Ly, người chỉ có thể truyền dung dịch dinh dưỡng, thậm chí không nâng được mí mắt.
*****
Cuối cùng, kết quả kiểm tra được đưa ra, Hoắc Tư Noãn cau mày khi nhận được báo cáo.
"Làm sao có thể ..."
Tuỷ anh không khớp với Sisi.
Không phải là Cố Tưởng Ly trước đó không tìm kiếm cơ sở dữ liệu, mà là không có ai phù hợp cả, vì vậy cô đặt tất cả hy vọng vào anh.
Lúc này anh đã đoán được mục đích của Cố Tưởng Ly khi dụ dỗ anh, vì anh là cha ruột của Sisi, tuỷ anh không phù hợp nên chỉ có thể cố gắng sinh thêm một đứa con.
Chỉ là anh cảm thấy quá tàn nhẫn với Tô Bạch Tần.
Tô Bạch Tần ở bên cạnh thì thào cao thượng: "Một đứa trẻ nhỏ như Sisi mà bị bệnh nặng như vậy, vì Sisi là con của anh... nên từ bây giờ Sisi cũng sẽ là con của em. Cho dù có phải đánh đổi cả mạng sống của mình, em hy vọng Sisi có thể bình phục!”
Hoắc Tư Noãn ôm chặt Tô Bạch Tần vào lòng.
Trong khoảng thời gian này, thỉnh thoảng Hoắc Tư Noãn dừng lại bên ngoài khu Vip của Cố Tưởng Ly. Mỗi lần có thể nhìn thấy Tô Bạch Tần kiên nhẫn gọt hoa quả và ép nước trái cây cho Cố Tưởng Ly, đôi lần Cố Tưởng Ly nôn khắp người, Tô Bạch Tần vẫn nhẹ nhàng lau rửa không oán trách một câu.
Dù biết trong lòng không yêu Tô Bạch Tần nhưng Hoắc Tư Noãn thầm thề sẽ không bao giờ tổn thương Tô Bạch Tần.
“Bạch Tần, đừng lo lắng, sau khi Sisi bình phục, chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ.”
Đôi mắt Tô Bạch Tần sáng ngời, cong thành nếp gấp: “Được rồi.”
Dưới nụ cười ngọt ngào, trong lòng Tô Bạch Tần có tính toán và cuồng vọng.
Cố Tưởng Ly, cô nghĩ rằng tôi rất tốt khi tạo cơ hội cho cô sao?
Không! Chỉ bằng cách cho cô hy vọng, sau đó đẩy cô xuống vực tuyệt vọng, cô mới có thể hoàn toàn từ bỏ!
Về phần Sisi, đó chỉ là một đứa trẻ ốm yếu, cô ta có thể làm xáo trộn kết quả báo cáo trùng khớp của Hoắc Tư Noãn, có thể giết chết Sisi một cách từ từ.
Khuôn mặt của Cố Tưởng Ly cứng đờ trên giường, nhịp thở của cô chỉ tăng lên khi nghe thấy từ "Sisi".
Rốt cuộc tiền phẫu thuật của Sisi cũng không cần phải lo lắng, đối với việc Hoắc Tư Noãn muốn có con với cô, cô thực sự thấy nực cười.
Để cô có thai càng sớm càng tốt, Hoắc Tư Noãn đưa cô về biệt thự để hồi phục sức khỏe và ngủ cùng nhau mỗi đêm.
Cố Tưởng Ly cho rằng đó là ảo giác của riêng cô, so với trước đây, anh dường như đã dịu dàng hơn rất nhiều.
Hoắc Tư Noãn nhìn chằm chằm ánh mắt đờ đẫn của cô: “Bán thân lâu như vậy, vẫn không biết cách phục vụ đàn ông sao?”
Một giây tiếp theo, lại cắt ngang trí tưởng tượng của cô.
Cố Tưởng Ly cảm thấy mình bị tra tấn điên cuồng, nếu không có Sisi, cô thà cắn lưỡi tự sát!
Khi Hoắc Tư Noãn đi vắng, Tô Bạch Tần, bà chủ của biệt thự, vẫn phụ trách chế độ ăn uống của Cố Tưởng Ly.
Sau khi canh nấu xong, Tô Bạch Tần cố ý đuổi người giúp việc đi, thêm chút gì đó vào canh, sau đó tươi cười bưng lên phòng ngủ.
Phải nói rằng nhìn hai người này ân ái với nhau mỗi ngày, Tô Bạch Tần không hề oán hận mà còn rất vui khi thấy Cố Tưởng Ly.
“Tưởng Ly, tới uống canh thuốc bổ đi. Chỉ sau khi uống xong mới có thể sớm sinh cho Tư Noãn một đứa nhỏ.”
Cố Tưởng Ly lạnh lùng uống một hơi, không còn một giọt.
Loại cuộc sống này kéo dài hai tháng, trong bụng Cố Tưởng Ly vẫn im lặng.
Hoắc Tư Noãn rốt cuộc phát hiện ra có chuyện gì đó không đúng, sau khi đưa cô đi khám phụ khoa, anh đi kiểm tra toàn thân, cuối cùng cũng tìm ra được.
"Cô Cố này còn tồn dư thuốc trong bụng. Không thể loại trừ khả năng cô ấy đã uống thuốc tránh thai. Vì đã lâu không thể có thai, xem ra cô ấy đã uống thuốc này nhiều lần."
Hoắc Tư Noãn tức giận, anh bóp cổ Cố Tưởng Ly, nghiến răng: "Cố Tưởng Ly, giải thích cho tôi!"
Cố Tưởng Ly cũng nghe thấy cuộc nói chuyện của họ: “Nếu tôi nói tôi không biết, anh có tin tôi không?”
Cô đã hỏi anh rất nhiều lần “Anh có tin tôi không?” Anh chưa bao giờ gật đầu, và lần này cũng không ngoại lệ.
"Có phải là nhân tình của cô đã đưa thuốc này cho cô không? Tại sao cô lại làm chuyện này?"
Cố Tưởng Ly đang ngăn cản con đường sống sót của Sisi.
Tô Bạch Tần kịp thời thuyết phục: "Tư Noãn, anh buông Tưởng Ly ra, thực ra sức khỏe cô ấy không tốt, hiện tại không thể mang thai một đứa trẻ, nên viện cớ không muốn sinh con..."
Hoắc Tư Noãn lập tức hiểu ra.
Cố Tưởng Ly không muốn sinh con, nhưng không phải vì thân thể không tốt mà là vì hối hận, cô không muốn mang thai đứa con của anh, cho dù giết chết những sinh linh nhỏ bé khác!
Hoắc Tư Noãn buông Cố Tưởng Ly: "Nếu cô đã không muốn sinh con, sau này đừng có mơ nữa!"
Sau khi trở về biệt thự, Hoắc Tư Noãn gọi một bác sĩ tư nhân đến, lạnh lùng ra lệnh: "Lấy tế bào trứng của cô ta, thực hiện một thụ tinh ống nghiệm."
Cố Tưởng Ly run rẩy khi nghe thấy ca phẫu thuật nguy hiểm và đau đớn này.
Tô Bạch Tần, người mang đến tin vui cho cô, nở nụ cười xinh đẹp: "Tưởng Ly, Tư Noãn làm như vậy vì muốn có con với cô, cô nên tự hào về điều đó..."
Cố Tưởng Ly lạnh lùng đáp: “Tôi không khốn nạn và ghen tuông như cô, cô cho thuốc đó vào canh uống hàng ngày hay trong dung dịch dinh dưỡng?”
Cô thực sự rất tò mò, nếu có trong canh, chờ sau khi Sisi phẫu thuật, cô sẽ đổ nước nóng vào mặt Tô Bạch Tần, nếu là trong dung dịch dinh dưỡng, cô sẽ dùng kim châm chọc mù mắt Tô Bạch Tần!
Tô Bạch Tần nhún vai: "Thảo luận chuyện này bây giờ có ích lợi gì không? Tại sao chúng ta không nói chuyện khác, Tưởng Ly, tôi vừa nghe thấy Tư Noãn gọi điện thoại, tình trạng của con gái cô lại xấu đi..."
Cố Tưởng Ly hai mắt đột nhiên đỏ ngầu: "Tô Bạch Tần! Cô đã làm gì? Chó cái, tôi cho dù có chết cũng sẽ kéo cô chôn cùng!"
Bây giờ cô không sợ giết người, điểm yếu duy nhất của cô là Sisi.
Để ngăn Cố Tưởng Ly giở trò, sau khi kiểm tra xong, Hoắc Tư Noãn đã dùng dây thừng trói cô vào giường như cầm thú.
Nghe Cố Tưởng Ly gào khóc, Tô Bạch Tần quay người rời đi với một nụ cười.
Trong bệnh viện, Hoắc Tư Noãn trên trán chảy ra mồ hôi mỏng.
“Thực xin lỗi, Hoắc Tổng, chúng tôi vẫn chưa tìm được tủy phù hợp với Sisi.”
Hoắc Tư Noãn nắm chặt tay.
Trong điện thoại, anh ân cần giao phó:
“Trợ lý Dương, chuyện của công ty giao cho cậu. Tôi phải đi công tác.”
Trợ lý hỏi: “Chủ tịch, anh đi công tác bao lâu?”
Hoắc Tư Noãn không trả lời, nhìn lướt qua Sisi trên giường bệnh, khẽ nói: “Bảo bối.”
Anh trở về biệt thự. Lúc đó, Cố Tưởng Ly vẫn còn đang điên cuồng gào thét: "Hoắc Tư Noãn! Tô Bạch Tần! Tôi sẽ không bao giờ để hai người được yên! Có làm ma tôi cũng không tha cho hai người! Sisi của tôi..."
Hoắc Tư Noãn hơi ngạc nhiên vì hành vi của Cố Tưởng Ly khác thường, nhưng anh không nghĩ nhiều.
Tô Bạch Tần chào hỏi, mời Hoắc Tư Noãn trà nóng.
Hoắc Tư Noãn vẻ mặt mệt mỏi nhận lấy: “Anh dự định đưa Sisi ra nước ngoài.”
Tô Bạch Tần hai mắt sáng lên: “Đi nước ngoài? Khi nào?”
Hoắc Tư Noãn xoa lông mày: “Cuối tuần này, hai người chúng ta sẽ cùng nhau đi."
Tô Bạch Tần bóp vai cho anh, nhẹ nhàng hỏi: "Chúng ta đều đi rồi, còn Tưởng Ly thì sao?"
Đôi mắt của Hoắc Tư Noãn lạnh lùng: "Tế bào trứng đã hoàn thành, cô ta muốn đi đâu thì đi, miễn là đừng xuất hiện trước mặt anh!”
Tô Bạch Tần thầm vui mừng, cũng đã đến lúc thu lưới, cô ta theo Hoắc Tư Noãn ra nước ngoài sẽ là chứng cứ ngoại phạm hoàn hảo nhất, khi Cố Tưởng Ly bị giải quyết bí mật, bản thân cô ta sẽ không bị nghi ngờ.
Cố Tưởng Ly hoàn toàn không biết kế hoạch của họ, nhưng khi nhìn vào những bông hoa héo úa ngoài cửa sổ, như thể nhìn thấy kết cục của chính mình.
Một ngày trước khi khởi hành, Hoắc Tư Noãn đã tự tay thu dọn đồ đạc của Sisi, tim anh đập rộn ràng.
Con gái của anh không có bất kỳ đồ chơi nào. Những cô bé cỡ như Sisi nhà người khác đầy đồ trang sức xinh đẹp, búp bê chất đống.
Anh không biết Cố Tưởng Ly đã không mang theo nhiều tiền khi ra nước ngoài. Sau khi trở về Trung Quốc, gia đình cô đã bị phá sản. Sau khi cha mẹ cô qua đời, họ không để lại gì cho cô. Tất cả số tiền cô kiếm được đều được dùng để chi trả cho ca phẫu thuật của Sisi.
Hoắc Tư Noãn cảm thấy như mình không có gì liên quan đến đứa con gái này.
Có một viên đá cứng dưới gối của Sisi, là một viên pha lê. Khi nhìn gần hơn, bàn tay của Hoắc Tư Noãn không khỏi run lên.
Đây là món quà mà anh đã tặng cho Cố Tưởng Ly ba năm trước. Anh không ngờ bây giờ lại nhìn thấy nó ở đây.
Ngay khi mắt anh rơi xuống, trái tim đột ngột co lại.
Sisi trên giường rùng mình run rẩy mở mắt.
Anh phấn khích đến mức quên cả cách phát ra âm thanh!
Sisi chỉ có thể cử động mí mắt và môi, nhưng đây là một điều kỳ diệu không thể giải thích được.
Hoắc Tư Noãn nhìn đôi môi đang từ từ mở ra của Sisi, ghép lại từ đó.
"Ba... ba..."
Kế hoạch đi nước ngoài bị hoãn lại, Hoắc Tư Noãn không kịp nói với ai, liền ở trước giường chờ Sisi uống thuốc xong ngủ thiếp đi.
Vào ban đêm, Sisi có thể thốt ra một vài âm tiết, lần đầu tiên một nụ cười xúc động và những giọt nước mắt cùng xuất hiện trên khuôn mặt anh.
Thấy anh đang cầm viên pha lê trên tay, Sisi nhìn chằm chằm vào tay anh, cô bé không khỏi thút thít như thể bất ngờ phát hiện ra mẹ không ở bên cạnh.
Giọng nói của Sisi khàn đặc, nhưng âm thanh rất rõ ràng:
"Ba... Mẹ và... Sisi..."
(Đọc nhiều truyện hay hơn của tác giả Min Lazy tại app Joylada)
Hoắc Tư Noãn đang họp trong phòng hội nghị của công ty, nhận được cuộc gọi khẩn, anh vội vàng đến bệnh viện.
Nhìn thấy Cố Tưởng Ly đang nằm cuộn tròn ôm bụng trên giường bệnh, anh vô cùng tức giận.
“Chuyện gì đang xảy ra?”
Tô Bạch Tần lắc lắc đầu trong cơn mưa nước mắt: “Tư Noãn, anh hãy cứu Tưởng Ly, cô ấy vừa uống dung dịch ăn mòn để ra ngoài gặp Sisi... Cứu cô ấy... Tư Noãn!”
Hoắc Tư Noãn nheo mắt lại.
Tại sao Cố Tưởng Ly lại sợ hãi những gì anh sẽ làm với Sisi?
“Trong trường hợp này, đừng gặp lại Sisi cho đến khi bình phục!”
Tô Bạch Tần vẫn còn khóc, nhưng khi cô ta nhào vào vòng tay của Hoắc Tư Noãn, khóe miệng lại cố ý che giấu nụ cười.
Dung dịch cô ta cho Cố Tưởng Ly uống đương nhiên không phải là thứ tốt, mặc dù không giết Cố Tưởng Ly, nhưng có thể hành hạ dạ dày của Cố Tưởng Ly, khiến Cố Tưởng Ly không thể ăn ngay cả cơm.
Cô ta thực sự không thể chịu được khi thấy sự chăm sóc đặc biệt của Hoắc Tư Noãn dành cho Cố Tưởng Ly!
“Tư Noãn, em sẽ chăm sóc Tưởng Ly trong khoảng thời gian này. Dù gì trước đây em và cô ấy cũng là chị em tốt…”
Hoắc Tư Noãn xoa nhẹ lên đỉnh đầu Tô Bạch Tần: “Em đừng để mình vất vả.”
Cố Tưởng Ly run rẩy nằm trên giường. Cảm giác như bị đâm thủng bụng, đau đớn, buồn nôn.
Cô thực sự hối hận vì đã không giết chết Tô Bạch Tần trong tầng hầm, dù sao bây giờ có Hoắc Tư Noãn chăm sóc Sisi, cô có thể ngồi tù không cần lo lắng!
Trong một tuần tiếp theo, Tô Bạch Tần ra vào khu Vip của Cố Tưởng Ly như chong chóng, ngày nào cũng mang theo một xe những món ăn tinh tế, sau đó điệu bộ giả vờ giải thích: "Ồ, xin lỗi Tưởng Ly, tôi quên mất cô không thể ăn."
Cố Tưởng Ly, người chỉ có thể truyền dung dịch dinh dưỡng, thậm chí không nâng được mí mắt.
*****
Cuối cùng, kết quả kiểm tra được đưa ra, Hoắc Tư Noãn cau mày khi nhận được báo cáo.
"Làm sao có thể ..."
Tuỷ anh không khớp với Sisi.
Không phải là Cố Tưởng Ly trước đó không tìm kiếm cơ sở dữ liệu, mà là không có ai phù hợp cả, vì vậy cô đặt tất cả hy vọng vào anh.
Lúc này anh đã đoán được mục đích của Cố Tưởng Ly khi dụ dỗ anh, vì anh là cha ruột của Sisi, tuỷ anh không phù hợp nên chỉ có thể cố gắng sinh thêm một đứa con.
Chỉ là anh cảm thấy quá tàn nhẫn với Tô Bạch Tần.
Tô Bạch Tần ở bên cạnh thì thào cao thượng: "Một đứa trẻ nhỏ như Sisi mà bị bệnh nặng như vậy, vì Sisi là con của anh... nên từ bây giờ Sisi cũng sẽ là con của em. Cho dù có phải đánh đổi cả mạng sống của mình, em hy vọng Sisi có thể bình phục!”
Hoắc Tư Noãn ôm chặt Tô Bạch Tần vào lòng.
Trong khoảng thời gian này, thỉnh thoảng Hoắc Tư Noãn dừng lại bên ngoài khu Vip của Cố Tưởng Ly. Mỗi lần có thể nhìn thấy Tô Bạch Tần kiên nhẫn gọt hoa quả và ép nước trái cây cho Cố Tưởng Ly, đôi lần Cố Tưởng Ly nôn khắp người, Tô Bạch Tần vẫn nhẹ nhàng lau rửa không oán trách một câu.
Dù biết trong lòng không yêu Tô Bạch Tần nhưng Hoắc Tư Noãn thầm thề sẽ không bao giờ tổn thương Tô Bạch Tần.
“Bạch Tần, đừng lo lắng, sau khi Sisi bình phục, chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ.”
Đôi mắt Tô Bạch Tần sáng ngời, cong thành nếp gấp: “Được rồi.”
Dưới nụ cười ngọt ngào, trong lòng Tô Bạch Tần có tính toán và cuồng vọng.
Cố Tưởng Ly, cô nghĩ rằng tôi rất tốt khi tạo cơ hội cho cô sao?
Không! Chỉ bằng cách cho cô hy vọng, sau đó đẩy cô xuống vực tuyệt vọng, cô mới có thể hoàn toàn từ bỏ!
Về phần Sisi, đó chỉ là một đứa trẻ ốm yếu, cô ta có thể làm xáo trộn kết quả báo cáo trùng khớp của Hoắc Tư Noãn, có thể giết chết Sisi một cách từ từ.
Khuôn mặt của Cố Tưởng Ly cứng đờ trên giường, nhịp thở của cô chỉ tăng lên khi nghe thấy từ "Sisi".
Rốt cuộc tiền phẫu thuật của Sisi cũng không cần phải lo lắng, đối với việc Hoắc Tư Noãn muốn có con với cô, cô thực sự thấy nực cười.
Để cô có thai càng sớm càng tốt, Hoắc Tư Noãn đưa cô về biệt thự để hồi phục sức khỏe và ngủ cùng nhau mỗi đêm.
Cố Tưởng Ly cho rằng đó là ảo giác của riêng cô, so với trước đây, anh dường như đã dịu dàng hơn rất nhiều.
Hoắc Tư Noãn nhìn chằm chằm ánh mắt đờ đẫn của cô: “Bán thân lâu như vậy, vẫn không biết cách phục vụ đàn ông sao?”
Một giây tiếp theo, lại cắt ngang trí tưởng tượng của cô.
Cố Tưởng Ly cảm thấy mình bị tra tấn điên cuồng, nếu không có Sisi, cô thà cắn lưỡi tự sát!
Khi Hoắc Tư Noãn đi vắng, Tô Bạch Tần, bà chủ của biệt thự, vẫn phụ trách chế độ ăn uống của Cố Tưởng Ly.
Sau khi canh nấu xong, Tô Bạch Tần cố ý đuổi người giúp việc đi, thêm chút gì đó vào canh, sau đó tươi cười bưng lên phòng ngủ.
Phải nói rằng nhìn hai người này ân ái với nhau mỗi ngày, Tô Bạch Tần không hề oán hận mà còn rất vui khi thấy Cố Tưởng Ly.
“Tưởng Ly, tới uống canh thuốc bổ đi. Chỉ sau khi uống xong mới có thể sớm sinh cho Tư Noãn một đứa nhỏ.”
Cố Tưởng Ly lạnh lùng uống một hơi, không còn một giọt.
Loại cuộc sống này kéo dài hai tháng, trong bụng Cố Tưởng Ly vẫn im lặng.
Hoắc Tư Noãn rốt cuộc phát hiện ra có chuyện gì đó không đúng, sau khi đưa cô đi khám phụ khoa, anh đi kiểm tra toàn thân, cuối cùng cũng tìm ra được.
"Cô Cố này còn tồn dư thuốc trong bụng. Không thể loại trừ khả năng cô ấy đã uống thuốc tránh thai. Vì đã lâu không thể có thai, xem ra cô ấy đã uống thuốc này nhiều lần."
Hoắc Tư Noãn tức giận, anh bóp cổ Cố Tưởng Ly, nghiến răng: "Cố Tưởng Ly, giải thích cho tôi!"
Cố Tưởng Ly cũng nghe thấy cuộc nói chuyện của họ: “Nếu tôi nói tôi không biết, anh có tin tôi không?”
Cô đã hỏi anh rất nhiều lần “Anh có tin tôi không?” Anh chưa bao giờ gật đầu, và lần này cũng không ngoại lệ.
"Có phải là nhân tình của cô đã đưa thuốc này cho cô không? Tại sao cô lại làm chuyện này?"
Cố Tưởng Ly đang ngăn cản con đường sống sót của Sisi.
Tô Bạch Tần kịp thời thuyết phục: "Tư Noãn, anh buông Tưởng Ly ra, thực ra sức khỏe cô ấy không tốt, hiện tại không thể mang thai một đứa trẻ, nên viện cớ không muốn sinh con..."
Hoắc Tư Noãn lập tức hiểu ra.
Cố Tưởng Ly không muốn sinh con, nhưng không phải vì thân thể không tốt mà là vì hối hận, cô không muốn mang thai đứa con của anh, cho dù giết chết những sinh linh nhỏ bé khác!
Hoắc Tư Noãn buông Cố Tưởng Ly: "Nếu cô đã không muốn sinh con, sau này đừng có mơ nữa!"
Sau khi trở về biệt thự, Hoắc Tư Noãn gọi một bác sĩ tư nhân đến, lạnh lùng ra lệnh: "Lấy tế bào trứng của cô ta, thực hiện một thụ tinh ống nghiệm."
Cố Tưởng Ly run rẩy khi nghe thấy ca phẫu thuật nguy hiểm và đau đớn này.
Tô Bạch Tần, người mang đến tin vui cho cô, nở nụ cười xinh đẹp: "Tưởng Ly, Tư Noãn làm như vậy vì muốn có con với cô, cô nên tự hào về điều đó..."
Cố Tưởng Ly lạnh lùng đáp: “Tôi không khốn nạn và ghen tuông như cô, cô cho thuốc đó vào canh uống hàng ngày hay trong dung dịch dinh dưỡng?”
Cô thực sự rất tò mò, nếu có trong canh, chờ sau khi Sisi phẫu thuật, cô sẽ đổ nước nóng vào mặt Tô Bạch Tần, nếu là trong dung dịch dinh dưỡng, cô sẽ dùng kim châm chọc mù mắt Tô Bạch Tần!
Tô Bạch Tần nhún vai: "Thảo luận chuyện này bây giờ có ích lợi gì không? Tại sao chúng ta không nói chuyện khác, Tưởng Ly, tôi vừa nghe thấy Tư Noãn gọi điện thoại, tình trạng của con gái cô lại xấu đi..."
Cố Tưởng Ly hai mắt đột nhiên đỏ ngầu: "Tô Bạch Tần! Cô đã làm gì? Chó cái, tôi cho dù có chết cũng sẽ kéo cô chôn cùng!"
Bây giờ cô không sợ giết người, điểm yếu duy nhất của cô là Sisi.
Để ngăn Cố Tưởng Ly giở trò, sau khi kiểm tra xong, Hoắc Tư Noãn đã dùng dây thừng trói cô vào giường như cầm thú.
Nghe Cố Tưởng Ly gào khóc, Tô Bạch Tần quay người rời đi với một nụ cười.
Trong bệnh viện, Hoắc Tư Noãn trên trán chảy ra mồ hôi mỏng.
“Thực xin lỗi, Hoắc Tổng, chúng tôi vẫn chưa tìm được tủy phù hợp với Sisi.”
Hoắc Tư Noãn nắm chặt tay.
Trong điện thoại, anh ân cần giao phó:
“Trợ lý Dương, chuyện của công ty giao cho cậu. Tôi phải đi công tác.”
Trợ lý hỏi: “Chủ tịch, anh đi công tác bao lâu?”
Hoắc Tư Noãn không trả lời, nhìn lướt qua Sisi trên giường bệnh, khẽ nói: “Bảo bối.”
Anh trở về biệt thự. Lúc đó, Cố Tưởng Ly vẫn còn đang điên cuồng gào thét: "Hoắc Tư Noãn! Tô Bạch Tần! Tôi sẽ không bao giờ để hai người được yên! Có làm ma tôi cũng không tha cho hai người! Sisi của tôi..."
Hoắc Tư Noãn hơi ngạc nhiên vì hành vi của Cố Tưởng Ly khác thường, nhưng anh không nghĩ nhiều.
Tô Bạch Tần chào hỏi, mời Hoắc Tư Noãn trà nóng.
Hoắc Tư Noãn vẻ mặt mệt mỏi nhận lấy: “Anh dự định đưa Sisi ra nước ngoài.”
Tô Bạch Tần hai mắt sáng lên: “Đi nước ngoài? Khi nào?”
Hoắc Tư Noãn xoa lông mày: “Cuối tuần này, hai người chúng ta sẽ cùng nhau đi."
Tô Bạch Tần bóp vai cho anh, nhẹ nhàng hỏi: "Chúng ta đều đi rồi, còn Tưởng Ly thì sao?"
Đôi mắt của Hoắc Tư Noãn lạnh lùng: "Tế bào trứng đã hoàn thành, cô ta muốn đi đâu thì đi, miễn là đừng xuất hiện trước mặt anh!”
Tô Bạch Tần thầm vui mừng, cũng đã đến lúc thu lưới, cô ta theo Hoắc Tư Noãn ra nước ngoài sẽ là chứng cứ ngoại phạm hoàn hảo nhất, khi Cố Tưởng Ly bị giải quyết bí mật, bản thân cô ta sẽ không bị nghi ngờ.
Cố Tưởng Ly hoàn toàn không biết kế hoạch của họ, nhưng khi nhìn vào những bông hoa héo úa ngoài cửa sổ, như thể nhìn thấy kết cục của chính mình.
Một ngày trước khi khởi hành, Hoắc Tư Noãn đã tự tay thu dọn đồ đạc của Sisi, tim anh đập rộn ràng.
Con gái của anh không có bất kỳ đồ chơi nào. Những cô bé cỡ như Sisi nhà người khác đầy đồ trang sức xinh đẹp, búp bê chất đống.
Anh không biết Cố Tưởng Ly đã không mang theo nhiều tiền khi ra nước ngoài. Sau khi trở về Trung Quốc, gia đình cô đã bị phá sản. Sau khi cha mẹ cô qua đời, họ không để lại gì cho cô. Tất cả số tiền cô kiếm được đều được dùng để chi trả cho ca phẫu thuật của Sisi.
Hoắc Tư Noãn cảm thấy như mình không có gì liên quan đến đứa con gái này.
Có một viên đá cứng dưới gối của Sisi, là một viên pha lê. Khi nhìn gần hơn, bàn tay của Hoắc Tư Noãn không khỏi run lên.
Đây là món quà mà anh đã tặng cho Cố Tưởng Ly ba năm trước. Anh không ngờ bây giờ lại nhìn thấy nó ở đây.
Ngay khi mắt anh rơi xuống, trái tim đột ngột co lại.
Sisi trên giường rùng mình run rẩy mở mắt.
Anh phấn khích đến mức quên cả cách phát ra âm thanh!
Sisi chỉ có thể cử động mí mắt và môi, nhưng đây là một điều kỳ diệu không thể giải thích được.
Hoắc Tư Noãn nhìn đôi môi đang từ từ mở ra của Sisi, ghép lại từ đó.
"Ba... ba..."
Kế hoạch đi nước ngoài bị hoãn lại, Hoắc Tư Noãn không kịp nói với ai, liền ở trước giường chờ Sisi uống thuốc xong ngủ thiếp đi.
Vào ban đêm, Sisi có thể thốt ra một vài âm tiết, lần đầu tiên một nụ cười xúc động và những giọt nước mắt cùng xuất hiện trên khuôn mặt anh.
Thấy anh đang cầm viên pha lê trên tay, Sisi nhìn chằm chằm vào tay anh, cô bé không khỏi thút thít như thể bất ngờ phát hiện ra mẹ không ở bên cạnh.
Giọng nói của Sisi khàn đặc, nhưng âm thanh rất rõ ràng:
"Ba... Mẹ và... Sisi..."
(Đọc nhiều truyện hay hơn của tác giả Min Lazy tại app Joylada)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.