Tổng Tài Ngược Thê, Cô Vợ Bị Ruồng Bỏ
Chương 7: Giam Giữ
MIN LAZY
17/02/2021
7. Giam giữ
Cố Tưởng Ly quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt đầy ác ý của Tô Bạch Tần, sống lưng lạnh lẽo, cô không muốn trả lời, liều mạng đẩy hai người đàn ông đang ngăn cản cô.
"Thả tôi ra! Thả tôi ra!"
Tô Bạch Tần lạnh lùng ra lệnh: "Bắt cô ta lại cho tôi! Không cho cô ta tiến thêm một bước!"
Hai nhân viên bảo vệ mạnh mẽ túm cổ tay Cố Tưởng Ly và kéo cô vào giữa phòng khách.
“Buông tôi ra!” Cố Tưởng Ly cố hết sức, vùng vẫy tuyệt vọng.
Hành động của hai nhân viên bảo vệ khiến Cố Tưởng Ly cực kì khó chịu, họ đá thẳng vào chân của cô, khiến cô phải trực tiếp quỳ xuống.
Thân thể xẹt qua phía trước, cô ngã vào chân Tô Bạch Tần, định chống tay muốn đứng dậy, nhưng Tô Bạch Tần lại giơ chân lên, nặng nề dẫm lên mu bàn tay cô.
“Cố Tưởng Ly, tôi đang hỏi cô, cô muốn đi đâu?” Tô Bạch Tần cúi đầu, cười xấu xa.
“Bệnh viện!” Cố Tưởng Ly không còn cách nào khác, đành phải nói ra sự thật: “Sisi có chuyện, tôi đến bệnh viện xem con bé! Tô Bạch Tần, để tôi đi!”
Tô Bạch Tần nheo mắt nhìn cô: “Tại sao tôi phải để cô đi?”
Cố Tưởng Ly hoài nghi: “Sisi đang nguy kịch. Tô Bạch Tần, mặc kệ cô nhắm vào tôi như thế nào, nhưng bây giờ Sisi đang ở bệnh viện. Tại sao cô không để tôi đi gặp con bé?”
Tô Bạch Tần lạnh giọng: “Cố Tưởng Ly, cô nghĩ tại sao thời gian qua tôi không động đến cô?”
Cố Tưởng Ly có linh cảm xấu.
“Tôi chỉ chờ ngày này thôi!” Tô Bạch Tần đắc thắng: “Chờ ngày con gái cô chết sớm, cô không những không được nhìn thấy mặt con bé lần cuối, mà còn không thể ra ngoài. Tôi muốn cô nếm thử hương vị tuyệt vọng này!"
Cố Tưởng Ly nắm chặt tay: “Tô Bạch Tần, mau để tôi đi, nếu không hôm nay tôi sẽ mang cô cùng đi dự đám tang con gái tôi!”
Tô Bạch Tần vỗ ngực: “Ôi, tôi sợ quá!”
Vừa nói Tô Bạch Tần vừa ngấm ngầm gia tăng sức mạnh dưới chân, hung hăng đạp nát mu bàn tay của Cố Tưởng Ly.
"Cố Tưởng Ly, nhìn bộ dạng đáng thương của cô bây giờ đi, sao cô có thể mạnh miệng đe dọa tôi? Hừ, tôi chỉ muốn hành hạ cô sống không bằng chết!"
"Tô Bạch Tần!" Cố Tưởng Ly hét lên. Không biết sức lực từ đâu mà ra, cô đột nhiên rút tay khỏi chân Tô Bạch Tần, nhào tới trên người Tô Bạch Tần, bóp cổ cô ta: "Tôi giết cô! Tôi giết chết cô!”
"A! Kéo con chó này ra cho tôi!” Tô Bạch Tần hoảng sợ hét lên, những ngón tay mạnh mẽ của Cố Tưởng Ly đã cào vào cổ cô ta.
Hai nhân viên bảo vệ phía sau lập tức bước tới lôi Cố Tưởng Ly đi.
Cố Tưởng Ly hét lên mất kiểm soát, vung tay như một kẻ mất trí, đôi mắt đỏ rực, nhìn chằm chằm vào Tô Bạch Tần một cách hung dữ.
"Tôi giết chết cô, Tô Bạch Tần! Thả tôi ra!"
Tô Bạch Tần vội vàng lùi lại, ôm chặt lấy cổ đang chảy máu, tức giận:
"Con chó cái, mày lại làm hại tao! Mày có biết tao đã tốn bao nhiêu tiền để bảo dưỡng bộ da này không?" Tô Bạch Tần càng thêm tức giận, lao tới chỗ Cố Tưởng Ly, giơ tay tát cô một cái.
“Tô Bạch Tần, đồ phụ nữ độc ác!” Cố Tưởng Ly rống lên, giống như một con dã thú nhỏ bị mắc kẹt trong tình thế tuyệt vọng: “Tôi nhất định phải giết cô!”
Tô Bạch Tần cười chế nhạo, trực tiếp quay lại ra lệnh cho hai nhân viên bảo vệ.
“Đem cô ta xuống tầng hầm, tịch thu điện thoại di động của cô ta."
Sau khi ra lệnh, Tô Bạch Tần nhàn nhã ngồi lại trên ghế sô pha, nhìn Cố Tưởng Ly vật lộn điên cuồng, tuyệt vọng gào thét khi bị bảo vệ kéo xuống tầng hầm.
Cửa tầng hầm mở toang, Cố Tưởng Ly sắp bị nhốt...
“Đợi đã.”
Lúc này Tô Bạch Tần bất ngờ lên tiếng: “Cố Tưởng Ly, tôi đột nhiên cảm thấy mềm lòng với cô.”
Cố Tưởng Ly hiểu người phụ nữ này, câu nói vừa rồi nhất định là nói dối, nhưng cô thật sự quá nóng lòng muốn gặp Sisi, cho dù là hi vọng hão huyền, cô cũng phải ôm chặt lấy.
“Tô Bạch Tần, thả tôi ra!” Cố Tưởng Ly đầu gối mềm nhũn ngã xuống đất: “Tôi quỳ lạy cô, làm ơn, thả tôi ra, hãy để tôi đi!”
Tô Bạch Tần chậm rãi đứng lên khỏi ghế sô pha. Đi đến trước mặt Cố Tưởng Ly, nhìn cô thương hại.
"Cô quỳ xuống vì tôi, tôi làm sao có thể không thương xót cô? Dù sao hai chúng ta cũng từng là chị em."
Cố Tưởng Ly hơi cảm động, vui vẻ nhìn Tô Bạch Tần chờ mong: "Thả tôi ra..."
Tô Bạch Tần cong lên đôi môi đỏ mọng, mỉm cười với Cố Tưởng Ly.
“Được, vậy tôi sẽ… cho cô ăn ngon, phục vụ tốt cô dưới tầng hầm!”
Tô Bạch Tần nói xong cười ngạo nghễ nhìn chằm chằm vào ánh mắt tuyệt vọng xen lẫn tức giận của Cố Tưởng Ly, ra lệnh cho đám người hầu bên cạnh: "Trong thời gian Cố Tưởng Ly ở dưới tầng hầm, có thể cho cô ta những gì cô ta muốn, đáp ứng mọi nhu cầu của cô ta, ngoại trừ việc để cô ta đi gặp đứa con gái sắp chết của mình!"
Tô Bạch Tần nói xong xua tay, hai nhân viên bảo vệ lập tức ném Cố Tưởng Ly xuống tầng hầm mờ mịt.
Cố Tưởng Ly đã bị giam giữ. Cô không cam lòng mà điên cuồng đập cửa hét lên. Nhưng dù cô có la hét, đe dọa hay van xin thế nào, những người bên ngoài cũng không đáp lại một lời nào...
Cố Tưởng Ly hét đến khản cả giọng, đôi mắt sưng đỏ vì khóc, cánh cửa sắt lạnh lẽo vẫn đóng chặt.
Tuyệt vọng...
Theo sau tấm cửa, Cố Tưởng Ly trượt xuống, thất thần nhìn về phía cửa, tang thương.
Nếu có chuyện gì xảy ra với Sisi, cô phải để Tô Bạch Tần chôn cùng con bé...
Nhất định là như vậy!
Cố Tưởng Ly thề trong lòng.
Cô không biết mình bị Tô Bạch Tần giam ở tầng hầm bao lâu, lâu lâu lại có người mang đồ ăn nước uống cho cô, nhưng cô không muốn ăn một miếng, cô chỉ muốn đi ra ngoài!
Cô cũng đã cố gắng đẩy người giúp việc giao đồ ăn và thoát khỏi tầng hầm, nhưng mỗi lần cô lao ra khỏi tầng hầm, hai bảo vệ bạo lực đã đợi cô ở bên ngoài.
Trong giây phút tiếp theo, cô sẽ lại bị nhốt dưới tầng hầm.
Cố Tưởng Ly mất đi cảm giác bình thường về thời gian, cô chỉ có thể đoán rằng cô đã bị Tô Bạch Tần giam giữ trong vài ngày.
Mấy ngày nay cô chỉ uống ít nước, không ăn uống nghỉ ngơi, toàn thân phờ phạc, cơ thể mất dần sức lực.
Đột nhiên, cánh cửa tầng hầm mở ra.
Tô Bạch Tần giẫm giày cao gót, nâng cằm, kiêu ngạo tự đắc bước xuống.
Cố Tưởng Ly chống người lên, dùng ngón tay giữ chặt một sợi dây thừng.
Đây là vũ khí duy nhất cô trộm được từ người hầu gái.
“Cố Tưởng Ly, tôi đến đây để nói với cô hai tin tốt.” Tô Bạch Tần đưa mắt nhìn Cố Tưởng Ly cách đó vài mét.
“Tin gì?” Cố Tưởng Ly nói, giọng khàn khàn.
"Con gái của cô đã được cứu. Nó vẫn còn sống." Tô Bạch Tần lấy điện thoại di động ra và cho Cố Tưởng Ly xem bức ảnh.
Sisi thở bằng máy hô hấp, nằm yên lặng trên giường bệnh, tuy sắc mặt tái nhợt nhưng thần sắc bình tĩnh.
Con bé sẽ ổn thôi.
Cố Tưởng Ly thở phào nhẹ nhõm, cũng may là Sisi không sao…
“Tin vui thứ hai là đêm nay Tư Noãn sẽ trở lại.” Tô Bạch Tần tiến thêm vài bước, cúi người, nhìn chằm chằm vào Cố Tưởng Ly đang cuộn mình trên sàn, cười hỏi: "Có muốn tối nay tôi thu xếp an bài cho cô ngủ cùng Tư Noãn không? Con gái của cô không phải vẫn đang chờ cấy ghép tủy sao?"
(Đọc nhiều truyện hay hơn của tác giả Min Lazy tại app Joylada)
Cố Tưởng Ly quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt đầy ác ý của Tô Bạch Tần, sống lưng lạnh lẽo, cô không muốn trả lời, liều mạng đẩy hai người đàn ông đang ngăn cản cô.
"Thả tôi ra! Thả tôi ra!"
Tô Bạch Tần lạnh lùng ra lệnh: "Bắt cô ta lại cho tôi! Không cho cô ta tiến thêm một bước!"
Hai nhân viên bảo vệ mạnh mẽ túm cổ tay Cố Tưởng Ly và kéo cô vào giữa phòng khách.
“Buông tôi ra!” Cố Tưởng Ly cố hết sức, vùng vẫy tuyệt vọng.
Hành động của hai nhân viên bảo vệ khiến Cố Tưởng Ly cực kì khó chịu, họ đá thẳng vào chân của cô, khiến cô phải trực tiếp quỳ xuống.
Thân thể xẹt qua phía trước, cô ngã vào chân Tô Bạch Tần, định chống tay muốn đứng dậy, nhưng Tô Bạch Tần lại giơ chân lên, nặng nề dẫm lên mu bàn tay cô.
“Cố Tưởng Ly, tôi đang hỏi cô, cô muốn đi đâu?” Tô Bạch Tần cúi đầu, cười xấu xa.
“Bệnh viện!” Cố Tưởng Ly không còn cách nào khác, đành phải nói ra sự thật: “Sisi có chuyện, tôi đến bệnh viện xem con bé! Tô Bạch Tần, để tôi đi!”
Tô Bạch Tần nheo mắt nhìn cô: “Tại sao tôi phải để cô đi?”
Cố Tưởng Ly hoài nghi: “Sisi đang nguy kịch. Tô Bạch Tần, mặc kệ cô nhắm vào tôi như thế nào, nhưng bây giờ Sisi đang ở bệnh viện. Tại sao cô không để tôi đi gặp con bé?”
Tô Bạch Tần lạnh giọng: “Cố Tưởng Ly, cô nghĩ tại sao thời gian qua tôi không động đến cô?”
Cố Tưởng Ly có linh cảm xấu.
“Tôi chỉ chờ ngày này thôi!” Tô Bạch Tần đắc thắng: “Chờ ngày con gái cô chết sớm, cô không những không được nhìn thấy mặt con bé lần cuối, mà còn không thể ra ngoài. Tôi muốn cô nếm thử hương vị tuyệt vọng này!"
Cố Tưởng Ly nắm chặt tay: “Tô Bạch Tần, mau để tôi đi, nếu không hôm nay tôi sẽ mang cô cùng đi dự đám tang con gái tôi!”
Tô Bạch Tần vỗ ngực: “Ôi, tôi sợ quá!”
Vừa nói Tô Bạch Tần vừa ngấm ngầm gia tăng sức mạnh dưới chân, hung hăng đạp nát mu bàn tay của Cố Tưởng Ly.
"Cố Tưởng Ly, nhìn bộ dạng đáng thương của cô bây giờ đi, sao cô có thể mạnh miệng đe dọa tôi? Hừ, tôi chỉ muốn hành hạ cô sống không bằng chết!"
"Tô Bạch Tần!" Cố Tưởng Ly hét lên. Không biết sức lực từ đâu mà ra, cô đột nhiên rút tay khỏi chân Tô Bạch Tần, nhào tới trên người Tô Bạch Tần, bóp cổ cô ta: "Tôi giết cô! Tôi giết chết cô!”
"A! Kéo con chó này ra cho tôi!” Tô Bạch Tần hoảng sợ hét lên, những ngón tay mạnh mẽ của Cố Tưởng Ly đã cào vào cổ cô ta.
Hai nhân viên bảo vệ phía sau lập tức bước tới lôi Cố Tưởng Ly đi.
Cố Tưởng Ly hét lên mất kiểm soát, vung tay như một kẻ mất trí, đôi mắt đỏ rực, nhìn chằm chằm vào Tô Bạch Tần một cách hung dữ.
"Tôi giết chết cô, Tô Bạch Tần! Thả tôi ra!"
Tô Bạch Tần vội vàng lùi lại, ôm chặt lấy cổ đang chảy máu, tức giận:
"Con chó cái, mày lại làm hại tao! Mày có biết tao đã tốn bao nhiêu tiền để bảo dưỡng bộ da này không?" Tô Bạch Tần càng thêm tức giận, lao tới chỗ Cố Tưởng Ly, giơ tay tát cô một cái.
“Tô Bạch Tần, đồ phụ nữ độc ác!” Cố Tưởng Ly rống lên, giống như một con dã thú nhỏ bị mắc kẹt trong tình thế tuyệt vọng: “Tôi nhất định phải giết cô!”
Tô Bạch Tần cười chế nhạo, trực tiếp quay lại ra lệnh cho hai nhân viên bảo vệ.
“Đem cô ta xuống tầng hầm, tịch thu điện thoại di động của cô ta."
Sau khi ra lệnh, Tô Bạch Tần nhàn nhã ngồi lại trên ghế sô pha, nhìn Cố Tưởng Ly vật lộn điên cuồng, tuyệt vọng gào thét khi bị bảo vệ kéo xuống tầng hầm.
Cửa tầng hầm mở toang, Cố Tưởng Ly sắp bị nhốt...
“Đợi đã.”
Lúc này Tô Bạch Tần bất ngờ lên tiếng: “Cố Tưởng Ly, tôi đột nhiên cảm thấy mềm lòng với cô.”
Cố Tưởng Ly hiểu người phụ nữ này, câu nói vừa rồi nhất định là nói dối, nhưng cô thật sự quá nóng lòng muốn gặp Sisi, cho dù là hi vọng hão huyền, cô cũng phải ôm chặt lấy.
“Tô Bạch Tần, thả tôi ra!” Cố Tưởng Ly đầu gối mềm nhũn ngã xuống đất: “Tôi quỳ lạy cô, làm ơn, thả tôi ra, hãy để tôi đi!”
Tô Bạch Tần chậm rãi đứng lên khỏi ghế sô pha. Đi đến trước mặt Cố Tưởng Ly, nhìn cô thương hại.
"Cô quỳ xuống vì tôi, tôi làm sao có thể không thương xót cô? Dù sao hai chúng ta cũng từng là chị em."
Cố Tưởng Ly hơi cảm động, vui vẻ nhìn Tô Bạch Tần chờ mong: "Thả tôi ra..."
Tô Bạch Tần cong lên đôi môi đỏ mọng, mỉm cười với Cố Tưởng Ly.
“Được, vậy tôi sẽ… cho cô ăn ngon, phục vụ tốt cô dưới tầng hầm!”
Tô Bạch Tần nói xong cười ngạo nghễ nhìn chằm chằm vào ánh mắt tuyệt vọng xen lẫn tức giận của Cố Tưởng Ly, ra lệnh cho đám người hầu bên cạnh: "Trong thời gian Cố Tưởng Ly ở dưới tầng hầm, có thể cho cô ta những gì cô ta muốn, đáp ứng mọi nhu cầu của cô ta, ngoại trừ việc để cô ta đi gặp đứa con gái sắp chết của mình!"
Tô Bạch Tần nói xong xua tay, hai nhân viên bảo vệ lập tức ném Cố Tưởng Ly xuống tầng hầm mờ mịt.
Cố Tưởng Ly đã bị giam giữ. Cô không cam lòng mà điên cuồng đập cửa hét lên. Nhưng dù cô có la hét, đe dọa hay van xin thế nào, những người bên ngoài cũng không đáp lại một lời nào...
Cố Tưởng Ly hét đến khản cả giọng, đôi mắt sưng đỏ vì khóc, cánh cửa sắt lạnh lẽo vẫn đóng chặt.
Tuyệt vọng...
Theo sau tấm cửa, Cố Tưởng Ly trượt xuống, thất thần nhìn về phía cửa, tang thương.
Nếu có chuyện gì xảy ra với Sisi, cô phải để Tô Bạch Tần chôn cùng con bé...
Nhất định là như vậy!
Cố Tưởng Ly thề trong lòng.
Cô không biết mình bị Tô Bạch Tần giam ở tầng hầm bao lâu, lâu lâu lại có người mang đồ ăn nước uống cho cô, nhưng cô không muốn ăn một miếng, cô chỉ muốn đi ra ngoài!
Cô cũng đã cố gắng đẩy người giúp việc giao đồ ăn và thoát khỏi tầng hầm, nhưng mỗi lần cô lao ra khỏi tầng hầm, hai bảo vệ bạo lực đã đợi cô ở bên ngoài.
Trong giây phút tiếp theo, cô sẽ lại bị nhốt dưới tầng hầm.
Cố Tưởng Ly mất đi cảm giác bình thường về thời gian, cô chỉ có thể đoán rằng cô đã bị Tô Bạch Tần giam giữ trong vài ngày.
Mấy ngày nay cô chỉ uống ít nước, không ăn uống nghỉ ngơi, toàn thân phờ phạc, cơ thể mất dần sức lực.
Đột nhiên, cánh cửa tầng hầm mở ra.
Tô Bạch Tần giẫm giày cao gót, nâng cằm, kiêu ngạo tự đắc bước xuống.
Cố Tưởng Ly chống người lên, dùng ngón tay giữ chặt một sợi dây thừng.
Đây là vũ khí duy nhất cô trộm được từ người hầu gái.
“Cố Tưởng Ly, tôi đến đây để nói với cô hai tin tốt.” Tô Bạch Tần đưa mắt nhìn Cố Tưởng Ly cách đó vài mét.
“Tin gì?” Cố Tưởng Ly nói, giọng khàn khàn.
"Con gái của cô đã được cứu. Nó vẫn còn sống." Tô Bạch Tần lấy điện thoại di động ra và cho Cố Tưởng Ly xem bức ảnh.
Sisi thở bằng máy hô hấp, nằm yên lặng trên giường bệnh, tuy sắc mặt tái nhợt nhưng thần sắc bình tĩnh.
Con bé sẽ ổn thôi.
Cố Tưởng Ly thở phào nhẹ nhõm, cũng may là Sisi không sao…
“Tin vui thứ hai là đêm nay Tư Noãn sẽ trở lại.” Tô Bạch Tần tiến thêm vài bước, cúi người, nhìn chằm chằm vào Cố Tưởng Ly đang cuộn mình trên sàn, cười hỏi: "Có muốn tối nay tôi thu xếp an bài cho cô ngủ cùng Tư Noãn không? Con gái của cô không phải vẫn đang chờ cấy ghép tủy sao?"
(Đọc nhiều truyện hay hơn của tác giả Min Lazy tại app Joylada)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.