Tổng Tài Ngươi Không Biết Xấu Hổ
Chương 31: TÔI CÓ THỜI GIAN TRÒ CHUYỆN RẤT ÍT, TÔI RẤT BẬN RỘN
Họa Mị Nhi
09/03/2017
Dương Tư Noãn đang suy nghĩ đến tên một khu chung cư cách nhà cô tương đối gần, lấy địa chỉ đó nói cho Mộ Minh
Hiên, trong lòng cô đã cười trộm rồi. NND, anh ngầm chơi tôi thì tôi
cũng theo chơi cùng anh, hừ !
Trong lòng Mộ Minh Hiên cũng cười lạnh một tiếng, muốn đấu trí thông minh với tôi à, cô còn non lắm !
Anh đứng dậy, vươn chân qua hướng ghế
lái, lập tức sau lưng Mộ Minh Hiên Dương Tư Noãn làm một động tác khinh
bỉ anh, đúng lúc Mộ Minh Hiên nhìn được qua gương chiếu hậu, mặt anh lại biểu lộ tươi cười ôn nhu, nhưng vì đưa lưng về phía Dương Tư Noãn cho
nên cô cũng không nhìn thấy.
Mộ Minh Hiên thuần thục khởi động xe,
cảm nhận phương hướng của anh rất tốt nên rất nhanh đã đến khu chung cư
như lời Dương Tư Noãn nói.
“Đến nơi rồi, tôi xuống xe ở đây là
được, cảm ơn” Dương Tư Noãn nghĩ cổng khu chung cư này cách cổng nhà cô
cũng không bao xa, có tốn chút thời gian đi đường thôi.
Mộ Minh Hiên dừng xe lại, Dương Tư Noãn chuẩn bị mở cửa xe thì giọng nói của tên biến thái kia lại vang lên
“Khoan đã, còn có một chuyện quan trọng chưa đâu vào đâu cả !”
Mẹ nó, cái tên biến thái chết tiệt này lại muốn làm gì đây. Dương Tư Noãn liếc mắt, tức giận nói “Chuyện gì nữa đây ?”
Mộ Minh Hiên nhàn nhạt giễu cợt nói “Cô đúng là quý nhân hay quên chuyện nhỉ ? Có muốn tôi nhắc nhở lại không ?”
Dương Tư Noãn trừng trừng Mộ Minh Hiên, có chút căm tức nói “Có chuyện nói mau, có rắm mau thả”
Mộ Minh Hiên cứng lại, cái cô chết bầm này sao lại thô lỗ như vậy chứ ?
Mộ Minh Hiên có lòng tốt nhắc nhở “Vậy
được rồi, tôi nhắc qua cho cô : là cô chưa nói gì về việc báo đáp ơn cứu mạng của tôi như thế nào cả”
“Anh…” Dương Tư Noãn quay quắt, chóng
mặt, tại sao lại quấn lại vấn đề này rồi, mẹ nó, thật sự là sớm biết có
ngày hôm nay thì lúc trước làm như vậy làm gì a. Sớm biết như vậy thì
không bằng để tên côn đồ kia ức hiếp cho rồi, như vậy hôm nay sẽ sẽ giảm đi phiền toái. Nhưng mà tên côn đồ kia cũng không phải tốt đẹp gì nha,
có thể có kết cục thảm hơn so với bây giờ nha.
Aiz, không muốn, phiền chết mất, làm sao có thể làm cho chình mình ra nông nổi này a.
Dương Tư Noãn nghĩ mình sắp đến gần cửa nhà rồi, mặc kệ anh ta đi, trước mở cửa xuống xe rồi nói sau.
Tay cô mở cửa xe nhưng đẩy ra thì không nhúc nhích, hay là bị khoá trái. Aiz, Dương Tư Noãn thật sự bị thất bại.
“Này, cô có thái độ như vậy là thế nào ? Không phải cô muốn vong ân phụ nghĩa đấy chứ ?” Mộ Minh Hiên có chút
ranh mãnh nhìn Dương Tư Noãn nói “Nhìn thái độ của cô thì chắc là không
nghĩ đến chuyện báo đáp đại ân đại đức của tôi rồi. Như vậy đi, tôi là
người không có yêu cầu cao, tôi cho cô hai lựa chọn, cô chọn một trong
hai, ok”
“Hai lựa chọn gì ?” Dương Tư Noãn không tự giác ngây ngốc hỏi lại, đến khi lời ra khỏi miệng mới hối hận, khó
trách Điền Điền thường xuyên nói cô đần, mình thật đúng là ngốc nghếch
mà, biết rõ người ta giăng bẫy mà còn duỗi đầu ra tự chui vào trong.
Mộ Minh Hiên một bộ chính mình chịu
thiệt nói “Một là làm trâu làm ngựa cho tôi, hai là tôi chịu lỗ vốn,
chập nhận cô lấy thân báo đáp”
“Làm trâu làm ngựa ?” Hừ, thật buồn
cười, đúng là nhà tư bản bốc lột nhân dân lao động cực khổ mà, cái này
thế kỷ nào cũng như vậy.
“Như vậy đi, trước cô khoan nóng vội lựa chọn đã, cẩn thận suy nghĩ đi, nghĩ kỹ rồi thì tới tìm tôi”
Đôi mắt Dương Tư Noãn trừng Mộ Minh Hiên, trong miệng nhổ ra mấy chữ “Biến thái, thực nhàm chán”
Mộ Minh Hiên mở cửa khoá xe nói “Tôi có thời gian trò chuyện rất ít, tôi rất bận rộn, cô phải nghĩ thật kỹ đấy, xuống xe đi”
“Hừ” Dương Tư Noãn hừ lạnh một tiếng rồi xuống xe, đằng sau lại truyền đến tiếng cười cùng tiếng khởi động xe của Mộ Minh Hiên.
Dương Tư Noãn buồn buồn nhìn xe Mộ Minh Hiên chạy ra đường chính lòng nghĩ thầm : nói rõ ra là lão nương ta lại bị đùa bỡn.
Dương Tư Noãn không dám đi trước, chờ xe Mộ Minh Hiên đi xa rồi cô mới dám chạy chậm một đường về chung cư nhà mình.
Đứng trong lối đi nhỏ dưới lầu nhà
mình, Dương Tư Noãn “o o” thở hổn hển, lấy tay vuốt ngực không ngừng,
vừa bình ổn lại tâm trạng của mình, vừa nghĩ về nhà giải thích với ba mẹ thế nào đây. Về nhà muộn như vậy nhất định ba mẹ sẽ hỏi, cô cũng không
thể nói thật ra được, nếu không ba mẹ sẽ bị doạ chết mất. Aiz !
Dương Tư Noãn đi lên lầu đến cửa nhà
mình, sửa sang lại quần áo của mình, lấy tay cào cào lại tóc, đồng thời
lại hít một hơi thật sâu để cho mình trấn định lại.
Cô dùng chìa khoá mở cửa, trong phòng
khách vẫn còn sáng đèn, quả nhiên là ba mẹ chưa ngủ đang ngồi trên ghế
salon, xem thần sắc của hai người rất lo lắng.
Nghe được tiếng mở cửa, ba mẹ Dương Tư
Noãn đồng thời từ trên ghế salon đứng lên, nhìn về phía cửa ra vào, hai
người đồng thời thở dài một hơi đi về phía Dương Tư Noãn.
“Noãn Noãn, tại sao con lại về muộn như vậy ?” Dương mẹ mở miệng đầu tiên, trong giọng nói có trách cứ đồng
thời cũng có lo lắng, Dương ba cũng biểu lộ nghiêm túc nhìn cô, từ nhỏ
đến lớn con gái chưa từng về nhà muộn một lần.
“Ba mẹ” Dương Tư Noãn sợ hãi kêu lên
một tiếng, giương mắt nhìn đồng hồ trên tường, mẹ ơi, đã một giờ rồi,
bản thân mình từ nhỏ đến lớn chưa từng về nhà muộn như thế này, hơn nữa
lần này còn không nói gì với ba mẹ cả.
“Con xin lỗi” Cô lại nhỏ giọng nói thêm “Đã trễ như vậy rồi tại sao ba mẹ lại chưa ngủ ?” Cô còn chưa nghĩ ra
cái cớ gì để nói dối nha.
“Muộn ? A, con cũng biết muộn à ?” Giọng điệu của Dương ba rõ ràng là không vui “Con nói đi, rốt cuộc là con đi nơi nào ?”
“Con…” Dương Tư Noãn vừa mở miệng thì Dương mẹ đã cắt lời cô.
“Điền Điền gọi điện thoại tới nhà rất
nhiều lần, hỏi con đã về nhà hay chứ. Mẹ thấy kỳ quái, không phải hai
đứa đi nghe toạ đàm của giáo sư gì đó sao ? Tại sao Điền Điền lại không
biết con ở đâu ?” Dương mẹ có chút nghi ngờ hỏi “Mẹ và ba con gọi điện
thoại cho con thì con tắt mất.Nếu con không về thì mẹ và ba đi báo cảnh
sát rồi”
Bây giờ đầu Dương Tư Noãn lớn bằng hai
hai cái đầu, nhưng mà lại rất may mắn, xem ra hai người cũng không biết
chuyện Mộ Minh Hiên bắt cóc cô đi, nếu không còn không biết sẽ xảy ra
chuyện gì ?
“A, là như vậy ạ” Đầu óc Dương Tư Noãn
lại nhanh chóng chuyển động “Con và Điền Điền nghe xong toạ đàm, đang
chuẩn bị về nhà thì vô tình gặp lại mấy bạn học cũ. Vốn Điền Điền muốn
đi họp mặt cùng bọn con, nhưng vì Lưu Húc có việc nên Điền Điền không đi được” Dương Tư Noãn vừa nói vừa liếc trộm nhìn sắc mặt của ba mẹ.
Cô lại tiếp tục nói “Bởi vì bọn con đã
lâu rồi không gặp mặt nên mọi người nói chuyện vui vẻ đến quên trời đất, cũng quên gọi điện thoại báo cho ba mẹ, cũng không ngờ lại về nhà muộn
như vậy”
Sau đó cô lại ôm Dương mẹ nịnh nọt nói “Con xin lỗi, lần sau không dám nữa”
“Con…” Dương ba chuẩn bị mở miệng thì
bị Dương mẹ cướp lời “Có chuyện như vậy à, lần sau nhất định phải nhớ
gọi điện về nói với ba mẹ một tiếng, ba mẹ đỡ lo lắng biết không ?”
Sau đó lại nháy mắt với Dương Tư Noãn “Aiz, được rồi, không nói nữa, trở về an toàn là tốt rồi, nhanh tắm rửa đi ngủ đi”
Dương Tư Noãn lập tức nghe lời nhu thuận nói “Con đã biết, mẹ yên tâm đi, không có lần sau nữa đâu”
Dương mẹ lôi kéo Dương ba đi vào phòng ngủ “Ừ, tốt, ba mẹ đi ngủ trước”
Dương Tư Noãn nói ngọt “Ba mẹ ngủ ngon”
Vừa đi vừa nghe Dương ba bất mãn nói “Bà thật là, làm hư con mất thôi”
Dương mẹ nhỏ giọng nói “Con gái đã lớn
như vậy rồi, không cần phải suốt ngày căng thẳng, hơn nữa con bé láu
lỉnh như vậy, sẽ có đúng mực”
“Bà….” Câu nói kế tiếp Dương Tư Noãn không nghe được rồi vì cửa phòng ngủ đã đóng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.