Tổng Tài Nguy Hiểm: Nha Đầu, Bắt Được Em Rồi
Chương 108: CHÁU MUỐN RỜI ĐI
Rose Novel
19/09/2017
Anh quay người nhìn cơn mưa ào ào ngoài cửa, trong lòng thầm nghĩ, nha đầu Tinh Không, liệu có phải lại biết được chuyện gì lại vội vàng chạy ra ngoài rồi không?
Người làm đứng bên cạnh hỏi rụt rè: “Có cần cho người ra ngoài tìm không ạ? Tiểu thư có lẽ về trường ...hoặc là đi mua thứ gì đó rồi?”
Thẩm Chi Diệu đột nhiên thấy bực mình, anh bực mình vì bản thân mình mất đi khả năng kiểm soát, từ trước tới nay anh chưa từng thế này với Thẩm Tinh Không, anh nghĩ, bây giờ mỗi hành động của Thẩm Tinh Không anh đều phải suy nghĩ, liệu có phải anh đã sơ suất chỗ nào khiến cho cô tủi thân, chịu thiệt thòi, anh đã làm gì không chu đáo mà để cô ghét bỏ bản thân mình?
Anh có chút tức giận, quay ra nói giọng hậm hực với người làm: “Mặc kệ cô ấy đi đi thì đi, không cần tìm.”
Người làm gật đầu lùi xuống, trong phòng chỉ còn lại có một mình anh.
Khi trời sắp tối, Thẩm Tinh Không mới tay cầm chiếc ô quay về Thẩm gia.
Cô vừa bước vào cửa, căn phòng chưa được thắp điện, không hề giống với sự huy hoàng của ánh đèn điện thường ngày.
Cô thấy có chút kì là và tò mò, cô đưa tay lên bật đèn, liền nhìn thấy một người ngồi ở trên ghế sô pha, thần sắc lại lùng ngồi yên bất động.
Cô giật mình sợ hãi, nhìn khuôn mặt khó coi của Thẩm Chi Diệu, cô nắm chặt túi đồ trong tay.
Ánh đèn điện bất ngờ làm cho Thẩm Chi Diệu nheo mắt lại chưa mở ngay ra được, anh đứng lên nhìn cô.
Thẩm Tinh Không bản năng muốn lùi người né đi nhưng cô lại lấy hết dũng khí để nhìn thẳng vào anh.
Từ trong ánh mắt của cô anh nhìn thấy điều gì đó khác thường, nó không phù hợp với độ tuổi của cô, giường như trong giây lát cô đã thay đổi vậy nhưng cụ thể là gì thì anh lại không nói rõ được,anh chỉ thấy trong lòng có chút bất an khiến anh luống cuống.
Nhìn xuống phía dưới, anh nhìn chằm chằm vào túi xách trong tay của Thẩm Tinh Không, anh tiến lên phía trước một bức, dường như ép hỏi cô: “Đi đây về đây?”
Thẩm Tinh Không mím môi lại, đi từ ngoài vào người cô vẫn toát ra hơi lạnh, cô nắm bàn tay lạnh ngắt của mình lại và nói: “Mua sách, cháu định ở nhà tự ôn, cháu phải thi đại học.”
Thẩm Chi Diệu nghe cô nói như vậy anh nhìn lại cô với ánh mắt lạnh lùng: “Ai kích động gì em mà em lại muốn phấn đấu học tập thế?”
Thẩm Tinh Không quay người đi, trả lời thờ ơ: “Không ai kích động được cháu cả, cháy muốn thi đạo học, cháu phải rời khỏi nơi đây, bắt đầu cuộc đời của bản thân mình.”
Thẩm Chi Diệu nghe thấy hai câu cuối cùng, anh lập tức nghĩ, cô sẽ rời xa anh, sẽ sống một cuộc đời không có anh.
Đồng tử mắt anh co lại, hai tay nắm thành nắm đấm, giọng lạc đi: “Rời đi? Rời đi đâu? Rời khỏi ai?”
Thẩm Tinh Không thấy hơi đau đầu, cô ôm túi xách trong lòng: “Chú Hai, cháu sẽ cố gắng học tập để đền đáp lại công ơn nuôi dưỡng của chú trong suốt những năm qua, cháu lên tầng trước đây.”
Mặt Thẩm Chi Diệu lạnh như đã đóng băng lại.
Nhìn cô đi lên lầu, anh đột nhiên tức giận mà không trút ra được, anh như mất kiểm soát quay người đập tay xuống bàn.
Rời xa anh?
Gọi anh là chú Hai?
“Thẩm Tinh Không.....”
Anh nghiến răng lại, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mình đang chiếu qua tấm kính đặt trên chiếc bàn.
******
Thẩm Tinh Không chạy về phòng, đóng và khóa cửa lại, cô bật điện lên, cô vội vàng đem số sách đó bày lên giường, cô nhìn những cuốn sách bày chiến lược và câu hỏi để thi đại học, cô sắp xếp theo thứ tự từng cuốn từng cuốn một.
Cuộc đời cô quá là chật hẹp vì thế nên mới xuất hiện một Lục Diễn Trạch làm cho cô có cảm giác như mọi thứ bị đảo lộn hoàn toàn, cô không muốn ở lại cái nơi giả tạo như Triển Đức nữa, cô muốn thi đại học, thi vào một trường bình thường không phải trường quý tộc, cùng sống trong kí túc với mọi người, giống như mọi người đi căng tin nhà ăn xếp hàng đợi cơm, sẽ đầu tư toàn bộ thời gian và sức lực vào phòng tự học và thư viện.
Cô lấy bút và mở một cuốn vở ra, bắt đầu chăm chỉ học bài.
Thành tích của cô trong cái trường hỗn thế ma vương đó cũng không tới nỗi nào, nhưng nếu đi so với những trường khác thì chắc chắn là trình độ còn kém xa, cô nghĩ nhất định phải thật cố gắng thì bản thân mới có thể cạnh tranh được với những người khác, mới có thể rời khỏi cáingôi trường mà chỉ cần dùng tiền là có thể cân bằng mọi thứ này.
Làm bài một lúc, hai mắt cô cay sè cô mới đặt bút xuống đi tới trước cửa sổ, bên ngoài trời vẫn đang mưa, cô nhìn thấy đèn ở bãi đỗ xe sang lên, sau đó là một chiếc xe được lái ra khỏi cổng.
Đó là Thẩm Chi Diệu.
Cô nhớ lại nét mặt anh lúc chiều tối khi cô về nhà, dường như là phẫn nộ, giống như một con dã thú bị ép tới đường cùng vậy.
Lúc đó cô cũng sợ, sợ anh sẽ hận bản thân mình.
Con người anh cho dù không mắng bạn, không đánh bạn, chỉ cần dùng ánh mắt nhìn bạn chằm chằm cũng đã đủ để khiến bạn sởn da gà lên rồi.
Anh là một người như thế nào? Từ trước tới nay cô cũng không rõ.
Mấy lần tiếp xúc vượt quá giới hạn với anh làm cho cô có một cảm giác nói không thành lời với anh, đó không thể nào là tình yêu, hận....cũng không tới nỗi hận.
Cô chỉ nghĩ tới bàn tay ấm áp và đôi môi đầy hương vị của anh là con tim cô đã đập thình thịch, Thẩm Tinh Không vội vàng kéo rèm cửa lại, cô tự nói đi nói lại với bản thân mình, đó chỉ là chiêu trò của một người đàn ông với kinh nghiệm tình trường phong phú để thu hút một thiếu nữ mới lớn thôi, đổi thành bất cứ một thiếu nữa nào với kinh nghiệm ít ỏi như cô thì cũng đều dễ dàng bị anh làm cho kích động, anh quá lợi hại.
Anh có quá nhiều thủ đoạn.
Thẩm Tinh Không quay về bàn học, chống tay lên trán, trong đầu đột nhiên nghĩ, anh đi ra ngoài, đi gặp Lạc Đơn Thụy à? Muộn thế này rồi, trời thì đang mưa, chắc là ngoài bạn gái ra thì làm gì còn có ai khác chứ....
Nghĩ thế cô lại cảm thấy bực tức, người đàn ông này đúng là quá xấu xa, bạn gái thì đang lù lù ở đó mà còn quyến rũ cô, còn làm những việc quá đáng, nói những lời quá đáng với cô.
Cô cầm lấy bút, dùng bút vẽ lung tung xuống giấy như muốn xả bớt sự tức giận trong lòng.
Cô ghì bút vẽ mạnh tới mức giấy nát cả đi cô mới dừng lại, cô thở dài một tiếng, trong lòng chỉ nghĩ, người đàn ông đó quá đáng sợ, cô nhất định cố gắng rời khỏi anh sớm nhất, bằng không không biết bản thân sẽ thành ra thế nào. Cô không có cách nào để chấp nhận được việc cô xảy ra chuyện gì đó với anh, cũng hoàn toàn không mong muốn xảy ra chuyện gì đó với anh....
Cô gật đầu chắc chắn rồi cúi đầu xuống tiếp tục làm những phần bài tập khô khan vô vị.
******
Mưa rất lớn.
Thẩm Chi Diệu đỗ xe lại trước cửa nhà kho ở vùng ngoại ô, người đứng canh cổng ở đó lập tức đem ô chạy ra đón anh.
Người làm đứng bên cạnh hỏi rụt rè: “Có cần cho người ra ngoài tìm không ạ? Tiểu thư có lẽ về trường ...hoặc là đi mua thứ gì đó rồi?”
Thẩm Chi Diệu đột nhiên thấy bực mình, anh bực mình vì bản thân mình mất đi khả năng kiểm soát, từ trước tới nay anh chưa từng thế này với Thẩm Tinh Không, anh nghĩ, bây giờ mỗi hành động của Thẩm Tinh Không anh đều phải suy nghĩ, liệu có phải anh đã sơ suất chỗ nào khiến cho cô tủi thân, chịu thiệt thòi, anh đã làm gì không chu đáo mà để cô ghét bỏ bản thân mình?
Anh có chút tức giận, quay ra nói giọng hậm hực với người làm: “Mặc kệ cô ấy đi đi thì đi, không cần tìm.”
Người làm gật đầu lùi xuống, trong phòng chỉ còn lại có một mình anh.
Khi trời sắp tối, Thẩm Tinh Không mới tay cầm chiếc ô quay về Thẩm gia.
Cô vừa bước vào cửa, căn phòng chưa được thắp điện, không hề giống với sự huy hoàng của ánh đèn điện thường ngày.
Cô thấy có chút kì là và tò mò, cô đưa tay lên bật đèn, liền nhìn thấy một người ngồi ở trên ghế sô pha, thần sắc lại lùng ngồi yên bất động.
Cô giật mình sợ hãi, nhìn khuôn mặt khó coi của Thẩm Chi Diệu, cô nắm chặt túi đồ trong tay.
Ánh đèn điện bất ngờ làm cho Thẩm Chi Diệu nheo mắt lại chưa mở ngay ra được, anh đứng lên nhìn cô.
Thẩm Tinh Không bản năng muốn lùi người né đi nhưng cô lại lấy hết dũng khí để nhìn thẳng vào anh.
Từ trong ánh mắt của cô anh nhìn thấy điều gì đó khác thường, nó không phù hợp với độ tuổi của cô, giường như trong giây lát cô đã thay đổi vậy nhưng cụ thể là gì thì anh lại không nói rõ được,anh chỉ thấy trong lòng có chút bất an khiến anh luống cuống.
Nhìn xuống phía dưới, anh nhìn chằm chằm vào túi xách trong tay của Thẩm Tinh Không, anh tiến lên phía trước một bức, dường như ép hỏi cô: “Đi đây về đây?”
Thẩm Tinh Không mím môi lại, đi từ ngoài vào người cô vẫn toát ra hơi lạnh, cô nắm bàn tay lạnh ngắt của mình lại và nói: “Mua sách, cháu định ở nhà tự ôn, cháu phải thi đại học.”
Thẩm Chi Diệu nghe cô nói như vậy anh nhìn lại cô với ánh mắt lạnh lùng: “Ai kích động gì em mà em lại muốn phấn đấu học tập thế?”
Thẩm Tinh Không quay người đi, trả lời thờ ơ: “Không ai kích động được cháu cả, cháy muốn thi đạo học, cháu phải rời khỏi nơi đây, bắt đầu cuộc đời của bản thân mình.”
Thẩm Chi Diệu nghe thấy hai câu cuối cùng, anh lập tức nghĩ, cô sẽ rời xa anh, sẽ sống một cuộc đời không có anh.
Đồng tử mắt anh co lại, hai tay nắm thành nắm đấm, giọng lạc đi: “Rời đi? Rời đi đâu? Rời khỏi ai?”
Thẩm Tinh Không thấy hơi đau đầu, cô ôm túi xách trong lòng: “Chú Hai, cháu sẽ cố gắng học tập để đền đáp lại công ơn nuôi dưỡng của chú trong suốt những năm qua, cháu lên tầng trước đây.”
Mặt Thẩm Chi Diệu lạnh như đã đóng băng lại.
Nhìn cô đi lên lầu, anh đột nhiên tức giận mà không trút ra được, anh như mất kiểm soát quay người đập tay xuống bàn.
Rời xa anh?
Gọi anh là chú Hai?
“Thẩm Tinh Không.....”
Anh nghiến răng lại, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mình đang chiếu qua tấm kính đặt trên chiếc bàn.
******
Thẩm Tinh Không chạy về phòng, đóng và khóa cửa lại, cô bật điện lên, cô vội vàng đem số sách đó bày lên giường, cô nhìn những cuốn sách bày chiến lược và câu hỏi để thi đại học, cô sắp xếp theo thứ tự từng cuốn từng cuốn một.
Cuộc đời cô quá là chật hẹp vì thế nên mới xuất hiện một Lục Diễn Trạch làm cho cô có cảm giác như mọi thứ bị đảo lộn hoàn toàn, cô không muốn ở lại cái nơi giả tạo như Triển Đức nữa, cô muốn thi đại học, thi vào một trường bình thường không phải trường quý tộc, cùng sống trong kí túc với mọi người, giống như mọi người đi căng tin nhà ăn xếp hàng đợi cơm, sẽ đầu tư toàn bộ thời gian và sức lực vào phòng tự học và thư viện.
Cô lấy bút và mở một cuốn vở ra, bắt đầu chăm chỉ học bài.
Thành tích của cô trong cái trường hỗn thế ma vương đó cũng không tới nỗi nào, nhưng nếu đi so với những trường khác thì chắc chắn là trình độ còn kém xa, cô nghĩ nhất định phải thật cố gắng thì bản thân mới có thể cạnh tranh được với những người khác, mới có thể rời khỏi cáingôi trường mà chỉ cần dùng tiền là có thể cân bằng mọi thứ này.
Làm bài một lúc, hai mắt cô cay sè cô mới đặt bút xuống đi tới trước cửa sổ, bên ngoài trời vẫn đang mưa, cô nhìn thấy đèn ở bãi đỗ xe sang lên, sau đó là một chiếc xe được lái ra khỏi cổng.
Đó là Thẩm Chi Diệu.
Cô nhớ lại nét mặt anh lúc chiều tối khi cô về nhà, dường như là phẫn nộ, giống như một con dã thú bị ép tới đường cùng vậy.
Lúc đó cô cũng sợ, sợ anh sẽ hận bản thân mình.
Con người anh cho dù không mắng bạn, không đánh bạn, chỉ cần dùng ánh mắt nhìn bạn chằm chằm cũng đã đủ để khiến bạn sởn da gà lên rồi.
Anh là một người như thế nào? Từ trước tới nay cô cũng không rõ.
Mấy lần tiếp xúc vượt quá giới hạn với anh làm cho cô có một cảm giác nói không thành lời với anh, đó không thể nào là tình yêu, hận....cũng không tới nỗi hận.
Cô chỉ nghĩ tới bàn tay ấm áp và đôi môi đầy hương vị của anh là con tim cô đã đập thình thịch, Thẩm Tinh Không vội vàng kéo rèm cửa lại, cô tự nói đi nói lại với bản thân mình, đó chỉ là chiêu trò của một người đàn ông với kinh nghiệm tình trường phong phú để thu hút một thiếu nữ mới lớn thôi, đổi thành bất cứ một thiếu nữa nào với kinh nghiệm ít ỏi như cô thì cũng đều dễ dàng bị anh làm cho kích động, anh quá lợi hại.
Anh có quá nhiều thủ đoạn.
Thẩm Tinh Không quay về bàn học, chống tay lên trán, trong đầu đột nhiên nghĩ, anh đi ra ngoài, đi gặp Lạc Đơn Thụy à? Muộn thế này rồi, trời thì đang mưa, chắc là ngoài bạn gái ra thì làm gì còn có ai khác chứ....
Nghĩ thế cô lại cảm thấy bực tức, người đàn ông này đúng là quá xấu xa, bạn gái thì đang lù lù ở đó mà còn quyến rũ cô, còn làm những việc quá đáng, nói những lời quá đáng với cô.
Cô cầm lấy bút, dùng bút vẽ lung tung xuống giấy như muốn xả bớt sự tức giận trong lòng.
Cô ghì bút vẽ mạnh tới mức giấy nát cả đi cô mới dừng lại, cô thở dài một tiếng, trong lòng chỉ nghĩ, người đàn ông đó quá đáng sợ, cô nhất định cố gắng rời khỏi anh sớm nhất, bằng không không biết bản thân sẽ thành ra thế nào. Cô không có cách nào để chấp nhận được việc cô xảy ra chuyện gì đó với anh, cũng hoàn toàn không mong muốn xảy ra chuyện gì đó với anh....
Cô gật đầu chắc chắn rồi cúi đầu xuống tiếp tục làm những phần bài tập khô khan vô vị.
******
Mưa rất lớn.
Thẩm Chi Diệu đỗ xe lại trước cửa nhà kho ở vùng ngoại ô, người đứng canh cổng ở đó lập tức đem ô chạy ra đón anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.