Tổng Tài Nguy Hiểm: Nha Đầu, Bắt Được Em Rồi
Chương 112: CHỌC TỨC
Rose Novel
21/09/2017
Trong bầu không khí chiến tranh lạnh với Thẩm Chi Diệu thì sinh nhật lần thứ 18 của Thẩm Tinh Không đã đến.
Buổi sáng cô thức dậy, trong nhà đã chẳng còn ai rồi.
Sinh nhật của cô cô không mong chờ có sự tham gia của Thẩm Chi Diệu, A Tiến cũng không ở nhà, chắc là Thẩm Chi Diệu trưng dụng đưa đi cùng rồi.
Buổi sáng cô dậy sớm thay cho mình một bộ váy xinh đẹp, ăn bát mì chị Hoan nấu với trứng cho cô, cô thu dọn mấy quyển sách rồi đi lên thư viện.
Như thường lệ cô học tới chiều muộn, ra khỏi cửa, cô đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Tưởng Thu Muội mặc một chiếc váy màu trắng sữa chất liệu vải gió, rất đẹp.
Tưởng Thu Muội nhìn Thẩm Tinh Không, do dự một lát rồi mới tiến lại gần chào hỏi.
Thẩm Tinh Không gặp lại cô bạn, hai mắt cô bỗng nóng lên.
Hai người cứ nhìn nhau một lúc, không ai nói gì.
*****
Tại nhà hàng.
Tưởng Thu Muội uống một ngụm bia, sắc mặt đỏ lên nhìn Thẩm Tinh Không, tay vỗ xuôn bàn.
“Tớ là một kẻ khốn kẻ khốn, sao tớ lại nói ra những lời như vậy được chứ.... Tinh Tinh cậu nên đập cho tớ một trận đi....ngày hôm đó tớ như điên rồi ấy....”
Thẩm Tinh Không nhìn Tưởng Thu Muội, nắm lấy bàn tay đang cầm cốc rượu của cô ta: “Chuyện qua rồi thì đừng nhắc tới nữa, đừng uống nữa, trời sắp tối rồi.”
Tưởng Thu Muội sụt sịt mũi, từ trong túi lấy ra một chiếc hộp đưa cho cô: “Sinh nhật cậu đúng không, cậu cũng mười tám tuổi rồi, thành người lớn rồi, tớ vẫn còn là một đứa chưa thành niên này, thế nên cậu đừng có mà chấp với tớ nhé!”
Thẩm Tinh Không mở chiếc hộp ra, đó là một chiếc vòng tay hàng hiệu nhìn rất đơn giản nhưng giá thì tuyệt đối không phải là thấp.
Tay cô vuốt vuốt chiếc vòng đó, đây là món quà đầu tiên của cô trong năm nay, cô ngước mắt lên nhìn Tưởng Thu Muội.
“Cảm ơn cậu.”
Tưởng Thu Muội cầm chiếc vòng đeo vào cho cô, thở dài hỏi: “Cậu không quay về trường nữa à.....”
Thẩm Tinh Không nhìn cổ tay mình khẽ ừm một tiếng: “Tớ không muốn quay lại nữa, ở nhà tự học còn tốt hơn, qua thời gian nữa tớ sẽ mời gia sư về nhà, toán học của tớ kém quá.”
Tưởng Thu Muội nhớ tới những ngày mà cả hai đau đầu vì học toán và làm bài về nhà môn toán, trong lòng lại thấy buồn, cô ta lại bắt đầu uống bia: “Trách tớ không tốt, tớ không hề chú ấy thấy....trước khi bọn họ dán những bức ảnh rách nát đó tớ nên sớm phát hiện ra mới phải....”
Thẩm Tinh Không cúi đầu xuống.
Tưởng Thu Muội thấy sắc mặt cô khó coi: “Vậy cái tên Lục Diễn Trạch khốn kiếp đó đúng là hại người ta không vừa, rõ ràng là sắp đính hôn mà lại còn thả thính này nọ, đúng là đáng hận! Nào, Tinh Tinh, chúng ta cạn ly, cho hắn ta xuống chân giẫm nát đi.”
Thẩm Tinh Không mím môi lại, cầm chiếc cốc lên cạn với Tưởng Thu Muội.
Mãi cho tới khi trời tối hẳn rồi.
Thẩm Tinh Không cũng chỉ uống có mấy cốc bia nhưng cũng đã thấy không ổn rồi.
Cô gục người xuống bàn, mơ mơ màng màng thấy Tưởng Thu Muội cầm điện thoại của cô gọi cho ai đó.
Sau đó không biết qua đi bao lâu, có người bế cô lên.
Cô mở mắt ra, đột nhiên nhìn thấy A Tiến.
A Tiến đặt cô vào trong xe, đợi người nhà của Tưởng Thu Muội tới đón cô ta rồi anh mới đi.
Cô gái đó tuy là lúc chơi thì như một kẻ điên nhưng nói cho cùng thì vẫn là bạn của Thẩm Tinh Không, A Tiến vẫn đối xử với cô ta như trước đây.
Ngược lại Tưởng Thu Muội thì có chút xấu hổ, luôn né đi ánh nhìn của anh.
Sau khi rời đi, A Tiến nhìn Thẩm Tinh Không nằm gối đầu lên đùi mình người co rúm lại ngủ thiếp đi.
Cô nằm một lúc thì cơn say bắt đầu phát tác.
Cô đột nhiên ngồi dậy, ghé sát người vào A Tiến, khoác tay lên vai anh giống như một người anh em.
A Tiến nhìn người tài xế ngồi phía trước đang cười cười liếc mắt về phía sau, anh vội vàng kéo tay Thẩm Tinh Không xuống, nhắc nhở bên tai cô: “Tiểu thư, mau tỉnh lại đi, tiên sinh đang ở nhà đấy, anh ấy đợi cô về cùng ăn cơm cả tối rồi.”
Thẩm Tinh Không với đôi mắt mơ màng: “Ai cần đợi chứ! Đáng ghét! A Tiến, em không muốn về nhà, chúng ta đi tới công viên đạp xe đạp đi?”
A Tiến sắc mặt đo ra, ấn tay cô xuống, có chút lo lắng: “Đừng làm ồn nữa! Mau uống nước đi, tỉnh lại đi!”
Thẩm Tinh Không không chịu ngoan ngoãn uống nước.
Trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu, Tưởng Thu Muội nói với cô rất nhiều, nói về những lúc hai người chơi vui vẻ bên nhau, cả những lúc có những mối bất hòa.....
Cô biết Tưởng Thu Muội tuy có những lúc tính cách ngang tàng tiểu thư, nhưng Tưởng Thu Muội cũng là người bạn duy nhất trong cuộc đời cô cho tới bây giờ....
Tưởng Thu Muội nói với cô, Thẩm Chi Diệu đã tìm tới cha mẹ của cô ta, không biết anh đã dùng thủ đoạn gì.
Tưởng Thu Muội nói nhà cô ta đã lập tức phải chuyển tới một thành phố khác....
Thẩm Chi Diệu nói đừng để cho anh nhìn thấy cô ta nữa....
Thẩm Tinh Không biết cái cảm giác khi đến một nơi hoàn toàn xa lạ, môi trường chưa quen, không có người bạn nào nó ra làm sao, đặc biệt là người thích sự ồn ào náo nhiệt như Tưởng Thu Muội.
Cô nhìn Tưởng Thu Muội bỏ qua sự kiêu ngạo thường ngày để nói với cô lời xin lỗi, cầu xin cô, nhờ cô nói với Thẩm Chi Diệu tha cho gia đình mình, mẹ cô ta thì bị bệnh cao huyết áp, cha thì bị bệnh tim....
Giờ phút đó, sự chống đối, mâu thuẫn của Thẩm Tinh Không đối với Thẩm Chi Diệu cũng được kích động.
Hoặc cũng không phải là kích động.
Cô đối với anh luôn chất chứa những oán hận.
A Tiến nhìn sự thất vọng khi say rượu của Thẩm Tinh Không, anh biết cô không hề mất đi ý thức, anh thở dài một tiếng, đưua cho cô chiếc khăn: “Lau mặt đi, đợi lát nữa đừng nói gì nhiều, sau rồi thì sớm về phòng nghỉ ngơi, tiên sinh mà có nói gì cô mấy câu thì thôi cũng bỏ đi.”
Thẩm Tinh Không không nói gì, cầm lấy chiếc khăn che hai mắt đi.
Chiếc xe vòng vào cửa Thẩm gia.
Khi Thẩm Tinh Không bước xuống xe cô loạng choạng, A Tiến dùng cánh tay mình đỡ vào eo cô, trên đường bước đi cẩn thận chậm rãi đưa cô vào trong phòng khách.
Anh biết tâm trạng Thẩm Chi Diệu ngày hôm nay vô cùng tồi tệ.
Nước ngập vào kho hàng mấy ngày hôm trước làm cho anh đau đầu nhức óc, ngày hôm nay đi ra ngoài đàm phán với khách hàng, còn chưa đàm phán cho ra kết quả thì anh đã vội quay về.
Anh nhớ, năm nào cũng đều không quên sinh nhật của Thẩm Tinh Không.
Hôm nay anh không giống với những năm trước là tặng cô những món quà đắt tiền cho xong.
Anh đi chọn quà rất cẩn thận, A Tiến luôn đi bên cạnh anh.
Nhìn một mình anh chậm rãi bước đi trong khu thương mại vắng vẻ.
Khi đó nhìn Thẩm Chi Diệu không còn lạnh lùng và mạnh mẽ nữa, ngược lại nhìn anh có vẻ cô độc không có ai để dựa vào....
A Tiến biết mình dùng những từ ngữ đó với Thẩm Chi Diệu không được phù hợp lắm nhưng khi đó cảm giác của anh đúng là vậy.
Chính là tâm trạng nỗ lực rồi nhưng không nhận được sự quan tâm, mong chờ của người khác....
Thẩm Tinh Không vừa bước vào nhà, bước chân cô loạng choạng, cô liền đưa tay ôm lấy eo A Tiến, hết hồn sợ hãi, bản thân còn người ngây ngô.
Nhìn A Tiến thần sắc căng thẳng nhìn về phía trước.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha.
Thẩm Chi Diệu khuôn mặt không nét biểu cảm, mắt chằm chằm nhìn về phía cánh tay cô đang ôm lấy eo A Tiến, mặt anh nhăn lại, lạnh lùng hỏi cô: “Nỡ về rồi?”
Thẩm Tinh Không đập tay vào trán, nhìn chiếc bánh sinh nhật trên bàn, chiếc bánh rất đẹp nhưng cô không hề muốn ăn.
Nhìn Thẩm Chi Diệu với sự lạnh lùng, sự tức giận được kìm nén trong lòng như được bùng lên, cô bỏ A Tiến ra, bản thân cố gắng đứng thẳng lên, nhìn về phía Thẩm Chi Diệu.
“Có phải chú đã ép cả nhà Tưởng Thu Muội chuyển đi không? Thẩm Chi Diệu, chú ngoài việc dùng những thủ đoạn đê hèn để ép người khác bước vào đường cùng ra thì còn có gì khác nữa?”
Buổi sáng cô thức dậy, trong nhà đã chẳng còn ai rồi.
Sinh nhật của cô cô không mong chờ có sự tham gia của Thẩm Chi Diệu, A Tiến cũng không ở nhà, chắc là Thẩm Chi Diệu trưng dụng đưa đi cùng rồi.
Buổi sáng cô dậy sớm thay cho mình một bộ váy xinh đẹp, ăn bát mì chị Hoan nấu với trứng cho cô, cô thu dọn mấy quyển sách rồi đi lên thư viện.
Như thường lệ cô học tới chiều muộn, ra khỏi cửa, cô đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Tưởng Thu Muội mặc một chiếc váy màu trắng sữa chất liệu vải gió, rất đẹp.
Tưởng Thu Muội nhìn Thẩm Tinh Không, do dự một lát rồi mới tiến lại gần chào hỏi.
Thẩm Tinh Không gặp lại cô bạn, hai mắt cô bỗng nóng lên.
Hai người cứ nhìn nhau một lúc, không ai nói gì.
*****
Tại nhà hàng.
Tưởng Thu Muội uống một ngụm bia, sắc mặt đỏ lên nhìn Thẩm Tinh Không, tay vỗ xuôn bàn.
“Tớ là một kẻ khốn kẻ khốn, sao tớ lại nói ra những lời như vậy được chứ.... Tinh Tinh cậu nên đập cho tớ một trận đi....ngày hôm đó tớ như điên rồi ấy....”
Thẩm Tinh Không nhìn Tưởng Thu Muội, nắm lấy bàn tay đang cầm cốc rượu của cô ta: “Chuyện qua rồi thì đừng nhắc tới nữa, đừng uống nữa, trời sắp tối rồi.”
Tưởng Thu Muội sụt sịt mũi, từ trong túi lấy ra một chiếc hộp đưa cho cô: “Sinh nhật cậu đúng không, cậu cũng mười tám tuổi rồi, thành người lớn rồi, tớ vẫn còn là một đứa chưa thành niên này, thế nên cậu đừng có mà chấp với tớ nhé!”
Thẩm Tinh Không mở chiếc hộp ra, đó là một chiếc vòng tay hàng hiệu nhìn rất đơn giản nhưng giá thì tuyệt đối không phải là thấp.
Tay cô vuốt vuốt chiếc vòng đó, đây là món quà đầu tiên của cô trong năm nay, cô ngước mắt lên nhìn Tưởng Thu Muội.
“Cảm ơn cậu.”
Tưởng Thu Muội cầm chiếc vòng đeo vào cho cô, thở dài hỏi: “Cậu không quay về trường nữa à.....”
Thẩm Tinh Không nhìn cổ tay mình khẽ ừm một tiếng: “Tớ không muốn quay lại nữa, ở nhà tự học còn tốt hơn, qua thời gian nữa tớ sẽ mời gia sư về nhà, toán học của tớ kém quá.”
Tưởng Thu Muội nhớ tới những ngày mà cả hai đau đầu vì học toán và làm bài về nhà môn toán, trong lòng lại thấy buồn, cô ta lại bắt đầu uống bia: “Trách tớ không tốt, tớ không hề chú ấy thấy....trước khi bọn họ dán những bức ảnh rách nát đó tớ nên sớm phát hiện ra mới phải....”
Thẩm Tinh Không cúi đầu xuống.
Tưởng Thu Muội thấy sắc mặt cô khó coi: “Vậy cái tên Lục Diễn Trạch khốn kiếp đó đúng là hại người ta không vừa, rõ ràng là sắp đính hôn mà lại còn thả thính này nọ, đúng là đáng hận! Nào, Tinh Tinh, chúng ta cạn ly, cho hắn ta xuống chân giẫm nát đi.”
Thẩm Tinh Không mím môi lại, cầm chiếc cốc lên cạn với Tưởng Thu Muội.
Mãi cho tới khi trời tối hẳn rồi.
Thẩm Tinh Không cũng chỉ uống có mấy cốc bia nhưng cũng đã thấy không ổn rồi.
Cô gục người xuống bàn, mơ mơ màng màng thấy Tưởng Thu Muội cầm điện thoại của cô gọi cho ai đó.
Sau đó không biết qua đi bao lâu, có người bế cô lên.
Cô mở mắt ra, đột nhiên nhìn thấy A Tiến.
A Tiến đặt cô vào trong xe, đợi người nhà của Tưởng Thu Muội tới đón cô ta rồi anh mới đi.
Cô gái đó tuy là lúc chơi thì như một kẻ điên nhưng nói cho cùng thì vẫn là bạn của Thẩm Tinh Không, A Tiến vẫn đối xử với cô ta như trước đây.
Ngược lại Tưởng Thu Muội thì có chút xấu hổ, luôn né đi ánh nhìn của anh.
Sau khi rời đi, A Tiến nhìn Thẩm Tinh Không nằm gối đầu lên đùi mình người co rúm lại ngủ thiếp đi.
Cô nằm một lúc thì cơn say bắt đầu phát tác.
Cô đột nhiên ngồi dậy, ghé sát người vào A Tiến, khoác tay lên vai anh giống như một người anh em.
A Tiến nhìn người tài xế ngồi phía trước đang cười cười liếc mắt về phía sau, anh vội vàng kéo tay Thẩm Tinh Không xuống, nhắc nhở bên tai cô: “Tiểu thư, mau tỉnh lại đi, tiên sinh đang ở nhà đấy, anh ấy đợi cô về cùng ăn cơm cả tối rồi.”
Thẩm Tinh Không với đôi mắt mơ màng: “Ai cần đợi chứ! Đáng ghét! A Tiến, em không muốn về nhà, chúng ta đi tới công viên đạp xe đạp đi?”
A Tiến sắc mặt đo ra, ấn tay cô xuống, có chút lo lắng: “Đừng làm ồn nữa! Mau uống nước đi, tỉnh lại đi!”
Thẩm Tinh Không không chịu ngoan ngoãn uống nước.
Trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu, Tưởng Thu Muội nói với cô rất nhiều, nói về những lúc hai người chơi vui vẻ bên nhau, cả những lúc có những mối bất hòa.....
Cô biết Tưởng Thu Muội tuy có những lúc tính cách ngang tàng tiểu thư, nhưng Tưởng Thu Muội cũng là người bạn duy nhất trong cuộc đời cô cho tới bây giờ....
Tưởng Thu Muội nói với cô, Thẩm Chi Diệu đã tìm tới cha mẹ của cô ta, không biết anh đã dùng thủ đoạn gì.
Tưởng Thu Muội nói nhà cô ta đã lập tức phải chuyển tới một thành phố khác....
Thẩm Chi Diệu nói đừng để cho anh nhìn thấy cô ta nữa....
Thẩm Tinh Không biết cái cảm giác khi đến một nơi hoàn toàn xa lạ, môi trường chưa quen, không có người bạn nào nó ra làm sao, đặc biệt là người thích sự ồn ào náo nhiệt như Tưởng Thu Muội.
Cô nhìn Tưởng Thu Muội bỏ qua sự kiêu ngạo thường ngày để nói với cô lời xin lỗi, cầu xin cô, nhờ cô nói với Thẩm Chi Diệu tha cho gia đình mình, mẹ cô ta thì bị bệnh cao huyết áp, cha thì bị bệnh tim....
Giờ phút đó, sự chống đối, mâu thuẫn của Thẩm Tinh Không đối với Thẩm Chi Diệu cũng được kích động.
Hoặc cũng không phải là kích động.
Cô đối với anh luôn chất chứa những oán hận.
A Tiến nhìn sự thất vọng khi say rượu của Thẩm Tinh Không, anh biết cô không hề mất đi ý thức, anh thở dài một tiếng, đưua cho cô chiếc khăn: “Lau mặt đi, đợi lát nữa đừng nói gì nhiều, sau rồi thì sớm về phòng nghỉ ngơi, tiên sinh mà có nói gì cô mấy câu thì thôi cũng bỏ đi.”
Thẩm Tinh Không không nói gì, cầm lấy chiếc khăn che hai mắt đi.
Chiếc xe vòng vào cửa Thẩm gia.
Khi Thẩm Tinh Không bước xuống xe cô loạng choạng, A Tiến dùng cánh tay mình đỡ vào eo cô, trên đường bước đi cẩn thận chậm rãi đưa cô vào trong phòng khách.
Anh biết tâm trạng Thẩm Chi Diệu ngày hôm nay vô cùng tồi tệ.
Nước ngập vào kho hàng mấy ngày hôm trước làm cho anh đau đầu nhức óc, ngày hôm nay đi ra ngoài đàm phán với khách hàng, còn chưa đàm phán cho ra kết quả thì anh đã vội quay về.
Anh nhớ, năm nào cũng đều không quên sinh nhật của Thẩm Tinh Không.
Hôm nay anh không giống với những năm trước là tặng cô những món quà đắt tiền cho xong.
Anh đi chọn quà rất cẩn thận, A Tiến luôn đi bên cạnh anh.
Nhìn một mình anh chậm rãi bước đi trong khu thương mại vắng vẻ.
Khi đó nhìn Thẩm Chi Diệu không còn lạnh lùng và mạnh mẽ nữa, ngược lại nhìn anh có vẻ cô độc không có ai để dựa vào....
A Tiến biết mình dùng những từ ngữ đó với Thẩm Chi Diệu không được phù hợp lắm nhưng khi đó cảm giác của anh đúng là vậy.
Chính là tâm trạng nỗ lực rồi nhưng không nhận được sự quan tâm, mong chờ của người khác....
Thẩm Tinh Không vừa bước vào nhà, bước chân cô loạng choạng, cô liền đưa tay ôm lấy eo A Tiến, hết hồn sợ hãi, bản thân còn người ngây ngô.
Nhìn A Tiến thần sắc căng thẳng nhìn về phía trước.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha.
Thẩm Chi Diệu khuôn mặt không nét biểu cảm, mắt chằm chằm nhìn về phía cánh tay cô đang ôm lấy eo A Tiến, mặt anh nhăn lại, lạnh lùng hỏi cô: “Nỡ về rồi?”
Thẩm Tinh Không đập tay vào trán, nhìn chiếc bánh sinh nhật trên bàn, chiếc bánh rất đẹp nhưng cô không hề muốn ăn.
Nhìn Thẩm Chi Diệu với sự lạnh lùng, sự tức giận được kìm nén trong lòng như được bùng lên, cô bỏ A Tiến ra, bản thân cố gắng đứng thẳng lên, nhìn về phía Thẩm Chi Diệu.
“Có phải chú đã ép cả nhà Tưởng Thu Muội chuyển đi không? Thẩm Chi Diệu, chú ngoài việc dùng những thủ đoạn đê hèn để ép người khác bước vào đường cùng ra thì còn có gì khác nữa?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.