Tổng Tài Nguy Hiểm: Nha Đầu, Bắt Được Em Rồi
Chương 101: CƠ THỂ EM CHỈ CÓ TÔI MỚI ĐƯỢC ĐỘNG VÀO
Rose Novel
15/09/2017
Thẩm Tinh Không cắn chặt môi nhìn Thẩm Chi Diệu, con người này sao mà việc gì cũng muốn quản lý thế, cái gì cũng không cho phép!
Thẩm Chi Diệu nhìn chị Hoan hất hất cằm: “Chị ra ngoài hầm canh đi, làm chút đồ ăn gì có lợi cho việc vết thương nhanh lành ấy, nấu xong rồi thì mang tới cho A Tiến ở bệnh viện một phần.”
Chị Hoan vội vàng gật đầu, nhanh chân đi ra khỏi phòng, trước khi đi còn không quên dùng ánh mắt thương cảm liếc nhìn Thẩm Tinh Không.
Thẩm Chi Diệu đưa tay đóng cửa lại, vừa xắn tay áo lên anh vừa bước về phía Thẩm Tinh Không: “Bác sĩ nói em không thể đụng vào nước, vết thương thế nào rồi, để tôi xem nào.”
Thẩm Tinh Không lập tức co rúm người vào trong chăn, trừng mắt nhìn bộ dạng của anh với khuôn mặt không đỏ trái tim không đập, bộ dạng đó dường như đang muốn nói: “Máy móc có gì hỏng à? Bỏ chăn ra tôi xem nào.”
Thẩm Tinh Không vội vàng lắc đầu, che tay vào ngực: “Không! sao chú có thể, cháu gọi chị Hoan tới!”
Thẩm Chi Diệu bước tới trước mặt cô, chẳng thèm để ý tới sự phản kháng của cô, anh rủ hai hàng mi mắt xuống, mãi cho tới khi xắn tay áo hai bên lên xong anh mới liếc mắt nhìn cô, nói với thần sắc bình tĩnh: “Cơ thể em chỉ có tôi mới có thể đụng vào.”
Đầu óc Thẩm Tinh Không như bị nổ bom, mặt cô đỏ lên, trong lòng là sự hoảng loạn nói không thành lời, cô không biết nói gì: “Chú! Chú....nói linh tinh....”
Thẩm Chi Diệu nheo mắt lại nhìn cô, đưa tay ra kéo chăn xuống và ấn vai cô nằm xuống giường: “ĐỪng động đậy! tôi nhớ vừa nãy tôi nói với em rồi, động đậy linh tinh là tôi có cách để trị em đấy. Nằm im đừng động đậy.”
Thẩm Tinh Không nhìn anh chằm chằm vẻ tủi thân.
Thẩm Chi Diệu nhìn bộ dạng đó của cô trong lòng anh lại dường như có một cơn gió nhẹ thổi vào, có thứ gì đó bay vào trong làm anh cảm thấy ngứa ngáy khó chịu.
Anh đứng lên đi vào phòng tắm, lạnh lùng nói một câu: “Cởi quần áo ra.”
Thẩm Tinh Không nhìn anh đi vào nhà tắm, bên trong truyền ra tiếng nước chảy róc rách, cô thèm vào mà cởi đồ ra, cô do dự xem có chạy trốn đi không? cô không dám, tình hình bây giờ của cô chạy được vài bước thì sẽ bị anh bắt lại, hậu quả là gì cô nghĩ chắc sẽ bị anh làm cho sống không bằng chết mất?
Thẩm Chi Diệu bê chậu nước ra, khi đó cô vẫn còn đang mâu thuẫn với một mớ ý nghĩ hỗn độn.
Anh chau mày lại, đưa tay ra ấn vào ngực cô, cô giật mình, lập tức đưa tay ra đẩy tay anh ra.
Thẩm Chi Diệu có chút bực dọc anh nắm lấy cổ áo cô và một chiếc cúc bật ra.
Cổ áo của Thẩm Tinh Không đột nhiên bị bung ra, bàn tay cô cũng bị Thẩm Chi Diệu hất ra.
Cô vừa sợ vừa ngại, cô quay mặt đi, nghiến răng lại tức giận.
Thẩm Chi Diệu cởi từng chiếc cúc áo trên người cô, thần sắc anh không có chút gì thay đổi, dường như không phải là đang cởi áo của một cô gái, mà chỉ như đang bóc vỏ của một quả quýt mà thôi.
Khi làn da Thẩm Tinh Không để lộ ra ngoài, cô không can tâm mà khóc u u lên.
Đồng tử mắt Thẩm Chi Diệu co lại nhìn Thẩm Tinh Không, anh luồn tay xuống cổ cô đỡ cô lên, cởi áo cô ra, khẽ cúi người xuống thì thầm bên tai cô: “Có phải cùng em làm chuyện tối hôm trước đâu, em sợ cái gì, lau người mà thôi, không được khóc!”
Thẩm Tinh Không nghe thấy vậy, nước mắt chảy ra càng mạnh hơn!
Sự việc tối hôm đó....anh không nhắc tới còn đỡ, vừa nhắc tới cô càng thêm sợ hãi!
Đêm đó là một cơn ác mộng cô chưa từng trải qua, cô dường như trúng phải lời nguyền, cô không thể tự giải thoát cho mình khi bị chìm vào trong cảm giác kịch liệt mà anh mang lại, Cô rõ ràng là ghét bỏ, cảm thấy vô liêm sỉ, nhưng khi anh tạo ra những cơn sóng đó, cô vẫn không có cách nào khống chế được sự thăng trầm trong cảm giác của mình cùng với mỗi động tác và câu nói của anh.
Thẩm Chi Diệu cầm lấy chiếc khăn ấm, kéo tay cô lên, cẩn thận lau cho cô, bắt đầu từ ngón tay, từng chút một, ngay cả kẽ ngón tay anh cũng dùng khăn ấm để lau cho cô.
Thẩm Tinh Không cảm thấy sự ấm nóng từng chút một không ngừng thấm vào trong da, cảm giác đó thật thoải mái, làm cho cô mơ màng chỉ muốn chìm vào giấc ngủ....
Thẩm Chi Diệu lau tới đôi cánh tay trắng ngần của cô, anh từng chút từng chút hướng lên trên, chiếc khăn mềm mại giống như là một chiếc lông vũ chạy trên da cô.
Thẩm Tinh Không cắn chặt môi, cô chỉ sợ bản thân mình không chế không được mà phát ra tiếng kêu kì lạ gì.
Thẩm Chi Diệu cầm chiếc khăn, anh vừa lau cơ thể cô vừa cúi đầu xuống nhìn co, cô nhắm chặt mắt lại, một tay nắm thành nắm đấm đặt trên miệng, dường như đang nhắc nhở bản thân phải khắc chế điều gì đó, anh nhìn chằm chằm vào đôi lông mày của cô đang hơi chau lại, anh chỉ cảm thấy đáng yêu, làm cho anh dường như không có cách nào để rời mắt khỏi cô.
Chiếc khăn di chuyển lên tới cổ cô, rồi chạy xuống trước ngực cô.
Thẩm Tinh Không làm phẫu thuật xong chỉ có thể mặc lạo đồ rộng tãi, bây giờ bên trong căn bản không mặc nội y. Thẩm Chi Diệu vừa cởi áo ngoài của cô ra, toàn thân cô đã hiện ra trước mặt anh mà không có gì trên người.
Thẩm Tinh Không không kìm được mà run lên, cơ thể cô liền co rúm lại.
Thẩm Chi Diệu nắm lấy chiếc khăn, lau nhẹ nhàng xung quanh khu vực làn da hồng hào đó của cô....
Đôi vai anh hơi run lên, hơi thở anh như ngưng lại, đẹp như thế, đôi gò bồng đào trắng như tuyết lại được trang trí bằng hai cái hạt màu đỏ hồng, đôi mắt anh lúc này thực sự cảm thấy bị kích thích.
Anh đột nhiên cúi người xuống, ghé sát vào cô, hơi thở ấm áp của anh phả vào miệng cô, anh thấp giọng thì thầm khàn khàn: “Tiểu Tinh....”
Thẩm Tinh Không co rúm người lại, dường như nín thở, cô mở mắt ra nhìn anh, ánh mắt cô cũng mờ nhạt đi bởi một cảm xúc kì lạ nào đó.
Thẩm Chi Diệu nhìn đôi mắt thất thần của cô, anh liền cúi xuống hôn lên đôi mắt đang run rẩy đó của cô.
Hôn lên mắt cô rồi anh lại hôn lên trán cô.
Thẩm Tinh Không mở miệng ra run lên cầm cập muốn nói lời từ chối xong còn chưa kịp nói ra thì cô liền cảm thấy đôi môi mình nóng lên.
Anh đã đặt môi anh hôn lên môi cô.
Hai tay Thẩm Tinh Không nắm chặt lấy ga giường, cái cảm giác không khống chế được đó lại xuất hiện. Cô rất sợ cái cảm giác đó, dường như bản thân trở thành một chiếc thuyền nhỏ không chỗ dựa dẫm để mặc cho những cơn gió đưa đẩy trong cơn bão táp, có thể bị bất kì ai chi phối, khống chế....
Bàn tay Thẩm Chi Diệu vẫn còn nắm lấy chiếc khăn, chiếc khăn vẫn còn hơi ấm, đặt lên da cảm giác ấm nóng đó làm cho cơ thể vô cùng thoải mái, anh vẫn luôn đặt chiếc khăn trên người cô, cũng không biết là do hơi ấm của chiếc khăn hay nhiệt độ từ cơ thể anh mà Thẩm Tinh Không chỉ cảm thấy cơ thể mình càng ngày càng nóng lên, càng ngày càng nóng....
Thẩm Chi Diệu vừa hôn vào cô thì không dừng lại được, anh khẽ cắn vào môi cô, nghe tiếng khẽ kêu lên của cô anh như được động viên, anh đẩy lưỡi mình luồn vào trong miệng cô và khám phá trong đó.
Thẩm Tinh Không giật mình, cơ thể cô không khống chế được mà nhướn người lên.
Cô nhướn người lên, anh lại ghé xuống, lúc này cơ thể hai người ghé sát vào nhau càng gần hơn....
Thẩm Chi Diệu nhìn chị Hoan hất hất cằm: “Chị ra ngoài hầm canh đi, làm chút đồ ăn gì có lợi cho việc vết thương nhanh lành ấy, nấu xong rồi thì mang tới cho A Tiến ở bệnh viện một phần.”
Chị Hoan vội vàng gật đầu, nhanh chân đi ra khỏi phòng, trước khi đi còn không quên dùng ánh mắt thương cảm liếc nhìn Thẩm Tinh Không.
Thẩm Chi Diệu đưa tay đóng cửa lại, vừa xắn tay áo lên anh vừa bước về phía Thẩm Tinh Không: “Bác sĩ nói em không thể đụng vào nước, vết thương thế nào rồi, để tôi xem nào.”
Thẩm Tinh Không lập tức co rúm người vào trong chăn, trừng mắt nhìn bộ dạng của anh với khuôn mặt không đỏ trái tim không đập, bộ dạng đó dường như đang muốn nói: “Máy móc có gì hỏng à? Bỏ chăn ra tôi xem nào.”
Thẩm Tinh Không vội vàng lắc đầu, che tay vào ngực: “Không! sao chú có thể, cháu gọi chị Hoan tới!”
Thẩm Chi Diệu bước tới trước mặt cô, chẳng thèm để ý tới sự phản kháng của cô, anh rủ hai hàng mi mắt xuống, mãi cho tới khi xắn tay áo hai bên lên xong anh mới liếc mắt nhìn cô, nói với thần sắc bình tĩnh: “Cơ thể em chỉ có tôi mới có thể đụng vào.”
Đầu óc Thẩm Tinh Không như bị nổ bom, mặt cô đỏ lên, trong lòng là sự hoảng loạn nói không thành lời, cô không biết nói gì: “Chú! Chú....nói linh tinh....”
Thẩm Chi Diệu nheo mắt lại nhìn cô, đưa tay ra kéo chăn xuống và ấn vai cô nằm xuống giường: “ĐỪng động đậy! tôi nhớ vừa nãy tôi nói với em rồi, động đậy linh tinh là tôi có cách để trị em đấy. Nằm im đừng động đậy.”
Thẩm Tinh Không nhìn anh chằm chằm vẻ tủi thân.
Thẩm Chi Diệu nhìn bộ dạng đó của cô trong lòng anh lại dường như có một cơn gió nhẹ thổi vào, có thứ gì đó bay vào trong làm anh cảm thấy ngứa ngáy khó chịu.
Anh đứng lên đi vào phòng tắm, lạnh lùng nói một câu: “Cởi quần áo ra.”
Thẩm Tinh Không nhìn anh đi vào nhà tắm, bên trong truyền ra tiếng nước chảy róc rách, cô thèm vào mà cởi đồ ra, cô do dự xem có chạy trốn đi không? cô không dám, tình hình bây giờ của cô chạy được vài bước thì sẽ bị anh bắt lại, hậu quả là gì cô nghĩ chắc sẽ bị anh làm cho sống không bằng chết mất?
Thẩm Chi Diệu bê chậu nước ra, khi đó cô vẫn còn đang mâu thuẫn với một mớ ý nghĩ hỗn độn.
Anh chau mày lại, đưa tay ra ấn vào ngực cô, cô giật mình, lập tức đưa tay ra đẩy tay anh ra.
Thẩm Chi Diệu có chút bực dọc anh nắm lấy cổ áo cô và một chiếc cúc bật ra.
Cổ áo của Thẩm Tinh Không đột nhiên bị bung ra, bàn tay cô cũng bị Thẩm Chi Diệu hất ra.
Cô vừa sợ vừa ngại, cô quay mặt đi, nghiến răng lại tức giận.
Thẩm Chi Diệu cởi từng chiếc cúc áo trên người cô, thần sắc anh không có chút gì thay đổi, dường như không phải là đang cởi áo của một cô gái, mà chỉ như đang bóc vỏ của một quả quýt mà thôi.
Khi làn da Thẩm Tinh Không để lộ ra ngoài, cô không can tâm mà khóc u u lên.
Đồng tử mắt Thẩm Chi Diệu co lại nhìn Thẩm Tinh Không, anh luồn tay xuống cổ cô đỡ cô lên, cởi áo cô ra, khẽ cúi người xuống thì thầm bên tai cô: “Có phải cùng em làm chuyện tối hôm trước đâu, em sợ cái gì, lau người mà thôi, không được khóc!”
Thẩm Tinh Không nghe thấy vậy, nước mắt chảy ra càng mạnh hơn!
Sự việc tối hôm đó....anh không nhắc tới còn đỡ, vừa nhắc tới cô càng thêm sợ hãi!
Đêm đó là một cơn ác mộng cô chưa từng trải qua, cô dường như trúng phải lời nguyền, cô không thể tự giải thoát cho mình khi bị chìm vào trong cảm giác kịch liệt mà anh mang lại, Cô rõ ràng là ghét bỏ, cảm thấy vô liêm sỉ, nhưng khi anh tạo ra những cơn sóng đó, cô vẫn không có cách nào khống chế được sự thăng trầm trong cảm giác của mình cùng với mỗi động tác và câu nói của anh.
Thẩm Chi Diệu cầm lấy chiếc khăn ấm, kéo tay cô lên, cẩn thận lau cho cô, bắt đầu từ ngón tay, từng chút một, ngay cả kẽ ngón tay anh cũng dùng khăn ấm để lau cho cô.
Thẩm Tinh Không cảm thấy sự ấm nóng từng chút một không ngừng thấm vào trong da, cảm giác đó thật thoải mái, làm cho cô mơ màng chỉ muốn chìm vào giấc ngủ....
Thẩm Chi Diệu lau tới đôi cánh tay trắng ngần của cô, anh từng chút từng chút hướng lên trên, chiếc khăn mềm mại giống như là một chiếc lông vũ chạy trên da cô.
Thẩm Tinh Không cắn chặt môi, cô chỉ sợ bản thân mình không chế không được mà phát ra tiếng kêu kì lạ gì.
Thẩm Chi Diệu cầm chiếc khăn, anh vừa lau cơ thể cô vừa cúi đầu xuống nhìn co, cô nhắm chặt mắt lại, một tay nắm thành nắm đấm đặt trên miệng, dường như đang nhắc nhở bản thân phải khắc chế điều gì đó, anh nhìn chằm chằm vào đôi lông mày của cô đang hơi chau lại, anh chỉ cảm thấy đáng yêu, làm cho anh dường như không có cách nào để rời mắt khỏi cô.
Chiếc khăn di chuyển lên tới cổ cô, rồi chạy xuống trước ngực cô.
Thẩm Tinh Không làm phẫu thuật xong chỉ có thể mặc lạo đồ rộng tãi, bây giờ bên trong căn bản không mặc nội y. Thẩm Chi Diệu vừa cởi áo ngoài của cô ra, toàn thân cô đã hiện ra trước mặt anh mà không có gì trên người.
Thẩm Tinh Không không kìm được mà run lên, cơ thể cô liền co rúm lại.
Thẩm Chi Diệu nắm lấy chiếc khăn, lau nhẹ nhàng xung quanh khu vực làn da hồng hào đó của cô....
Đôi vai anh hơi run lên, hơi thở anh như ngưng lại, đẹp như thế, đôi gò bồng đào trắng như tuyết lại được trang trí bằng hai cái hạt màu đỏ hồng, đôi mắt anh lúc này thực sự cảm thấy bị kích thích.
Anh đột nhiên cúi người xuống, ghé sát vào cô, hơi thở ấm áp của anh phả vào miệng cô, anh thấp giọng thì thầm khàn khàn: “Tiểu Tinh....”
Thẩm Tinh Không co rúm người lại, dường như nín thở, cô mở mắt ra nhìn anh, ánh mắt cô cũng mờ nhạt đi bởi một cảm xúc kì lạ nào đó.
Thẩm Chi Diệu nhìn đôi mắt thất thần của cô, anh liền cúi xuống hôn lên đôi mắt đang run rẩy đó của cô.
Hôn lên mắt cô rồi anh lại hôn lên trán cô.
Thẩm Tinh Không mở miệng ra run lên cầm cập muốn nói lời từ chối xong còn chưa kịp nói ra thì cô liền cảm thấy đôi môi mình nóng lên.
Anh đã đặt môi anh hôn lên môi cô.
Hai tay Thẩm Tinh Không nắm chặt lấy ga giường, cái cảm giác không khống chế được đó lại xuất hiện. Cô rất sợ cái cảm giác đó, dường như bản thân trở thành một chiếc thuyền nhỏ không chỗ dựa dẫm để mặc cho những cơn gió đưa đẩy trong cơn bão táp, có thể bị bất kì ai chi phối, khống chế....
Bàn tay Thẩm Chi Diệu vẫn còn nắm lấy chiếc khăn, chiếc khăn vẫn còn hơi ấm, đặt lên da cảm giác ấm nóng đó làm cho cơ thể vô cùng thoải mái, anh vẫn luôn đặt chiếc khăn trên người cô, cũng không biết là do hơi ấm của chiếc khăn hay nhiệt độ từ cơ thể anh mà Thẩm Tinh Không chỉ cảm thấy cơ thể mình càng ngày càng nóng lên, càng ngày càng nóng....
Thẩm Chi Diệu vừa hôn vào cô thì không dừng lại được, anh khẽ cắn vào môi cô, nghe tiếng khẽ kêu lên của cô anh như được động viên, anh đẩy lưỡi mình luồn vào trong miệng cô và khám phá trong đó.
Thẩm Tinh Không giật mình, cơ thể cô không khống chế được mà nhướn người lên.
Cô nhướn người lên, anh lại ghé xuống, lúc này cơ thể hai người ghé sát vào nhau càng gần hơn....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.